Thời gian cứ thấm thoát trôi đi để xuân đến hè qua, đông tàn thu rụng, để bao lần cánh bướm phượng lại khoe mình cùng dòng lưu bút. Hoa phượng, hoa học trò, màu hoa chia ly vẫn luôn rực rỡ lung linh trong ánh nắng mặt trời như tâm hồn học sinh vẫn trắng trong, hồn nhiên, tinh nghịch. Phượng vẫn đỏ thắm, áo trắng vẫn vô tư nhưng có ai hay rằng những đợt sóng thời gian lần lượt cuốn trôi, cướp đi những tháng ngày vui vẻ chỉ còn chăng những kỷ niệm luyến nhớ của một thời "không sách vở cầm tay, có tâm sự đi nói cùng cây cỏ".
Chỉ mới đó thôi mà giờ đây phải chia xa quãng đời học sinh , ai chẳng luyến tiếc , chẳng nhớ nhung ...
Có một ngày nhận ra, sân trường tự nhiên rộng và thênh thang quá đỗi ,thấy thiếu thiếu điều quen thuộc nào đó... vắng hình cảnh cô bạn đeo kính vẫn hay chạy theo tìm bắt những chiếc lá xà cừ trong mỗi giờ ra chơi , thấy thiếu một cậu bạn dong dỏng cao vẫn hay đá cầu một mình , thấy thiếu một đôi mắt sâu hay nhìn xa xăm, hoặc hình ảnh ai đó với quyển sách dày đặc vẫn hay ngồi dưới tán phượng đầu mùa .... nắng giòn vỡ hết những tiếng cười ....
Có lẽ bởi tất cả đều đã nhận được thông điệp gửi từ tiếng ve réo rắt trên um tùm của những tán xà cừ xào xạc kia !
Đứng lại thật lâu cánh cổng cũ , thấy những bàn tay đang nắm chặt nhau , thấy những chiếc khăn tay vội quệt ngang trên khoé mắt , thấy những cái ôm những bờ vai lần đầu tiên cho nhau mượn - bình yên thế ...
Tạm biệt để gặp lại, tạm biệt để bắt đầu làm những điều lớn lao hơn cho cuộc sống còn bao gian khó. Tựa cánh chim, chúng ta sẽ bay rất xa, liệu những cánh chim có hẹn ngày trở về, nhưng tôi biết rằng, giữa nhớ và quên, có một nơi gọi là…. chờ đợi