- 15 Tháng chín 2018
- 603
- 1,256
- 171
- Hưng Yên
- THPT Khoái Châu
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Ơ, vậy là hết lớp 9 rồi à?
Sao nhanh vậy?
....
Xa - nghe từ đó mà thấy trống rỗng. Mới đó mà ba năm đã trôi qua, thời gian bay vút vô tình tựa gió, không đợi ai bao giờ
Từ khi lên lớp 9, tớ chỉ mong thời gian ngừng trôi, đừng trôi nữa, để tớ có thể ở lại mái trường thân yêu này, ở bên thầy cô, bạn bè này
Tiếng ve bắt đầu râm ran, phượng cũng đã ở đỏ cả một khoảng sân, ánh mắt dịu nhẹ buổi sớm mai. Cảnh vật thì tươi đẹp, mát mẻ, cảnh vật vui tươi. Nhưng sao tâm trạng tự nhiên có chút gì đó nuối tiếc, buồn đến lạ?
Thường thì mùa hè bao giờ cũng mang lại cho chúng mình niềm vui náo nức khi tạm thời xếp lại sách vở, bút mực để được đắm mình trong kì nghỉ thú vị, được thư giãn, thỏa thích vui chơi trước khi lại bắt đầu bước vào một năm học mới. Nhưng đấy là những năm trước thôi, năm học này, những cảm giác ấy lại dịu đi nhường chỗ cho bao nỗi tiếc nuối, bâng khuâng. Trong lòng những học sinh cuối cấp như tớ thì đây là năm học cuối cùng, mùa hè cuối cùng của thời HS Trung học cơ sở trong sáng, mộng mơ. Làm sao có thể nói hết cảm giác nao nao xao xuyến, của chúng mình khi sắp phải mãi mãi rời xa ngôi trường thân yêu này, phải chia tay thầy cô và bè bạn.
Tớ còn nhớ cách đây 3 năm, cũng như các em HS lớp 6 bây giờ, lần đầu tiên đặt chân vào bên trong cổng trường nàyrụt rè, lo sợ, nhưng, tớ đã rất vui sướng, tự hào. Lúc ấy, chúng mình như những cánh chim non từ muôn phía rất mực bỡ ngỡ, rụt rè khi bay về tụ hội dưới mái trường này . Những năm tháng ở nơi đây, được thầy cô dành cho bao tình yêu thương, lòng nhiệt huyết, sự công tâm… chúng mình đã tìm thấy cho mình một bến đỗ bình yên. Không thể nói chính xác là tự lúc nào chúng mình đã tìm thấy ở ngôi trường này hơi ấm của một mái nhà chung, bởi lẽ tình cảm ấy đến với tớ một cách thật nhẹ nhàng, thật tự nhiên, không hề gượng ép.
Tớ vẫn nhớ những lần mấy bạn chọc cười thầy cô, những lần quậy phá trong lớp, những trò con bò, trò biến thái với nhau...Rồi những lần đi chơi cùng nhau, cùng trò chuyện .Lớp mình- theo tớ là cái lớp có một không hai, cái lớp mà con trai nhiều gấp đôi con gái, cái lớp mà mỗi lần lên tiếng thì thầy cô chỉ có cười mãi, lắm lúc quậy phá, nhưng vẫn được thầy cô rất yêu. Cô dạy văn còn bảo ‘’Cô dạy các em không lâu, nhưng lại có cảm giác gì rất gần gũi và đặc biệt với các em’’ hay cô chủ nhiệm cũng từng bảo ‘’Được chủ nhiệm lớp này là niềm hạnh phúc nhất của đời cô’’ Có thể nói, tớ cũng dành cho lớp một thứ tình cảm gì đó rất đặc biệt, không phải tình yêu, nó là thứ tình cảm gì rất lạ, mà mỗi khi nghĩ đến lại bất giác mỉm cười....
Quá khứ là thứ gì đó đẹp đẽ mà xa vắng. Những người bạn thuở thiếu thời, những người thầy mình hằng yêu quý, có bao giờ ta muốn quên đi?
Tạm biệt sân trường đầy nắng và gió, tạm biệt thầy cô, bạn bè....tớ sẽ không quên mọi người đâu!
----write by San---
Sao nhanh vậy?
....
Xa - nghe từ đó mà thấy trống rỗng. Mới đó mà ba năm đã trôi qua, thời gian bay vút vô tình tựa gió, không đợi ai bao giờ
Từ khi lên lớp 9, tớ chỉ mong thời gian ngừng trôi, đừng trôi nữa, để tớ có thể ở lại mái trường thân yêu này, ở bên thầy cô, bạn bè này
Tiếng ve bắt đầu râm ran, phượng cũng đã ở đỏ cả một khoảng sân, ánh mắt dịu nhẹ buổi sớm mai. Cảnh vật thì tươi đẹp, mát mẻ, cảnh vật vui tươi. Nhưng sao tâm trạng tự nhiên có chút gì đó nuối tiếc, buồn đến lạ?
Thường thì mùa hè bao giờ cũng mang lại cho chúng mình niềm vui náo nức khi tạm thời xếp lại sách vở, bút mực để được đắm mình trong kì nghỉ thú vị, được thư giãn, thỏa thích vui chơi trước khi lại bắt đầu bước vào một năm học mới. Nhưng đấy là những năm trước thôi, năm học này, những cảm giác ấy lại dịu đi nhường chỗ cho bao nỗi tiếc nuối, bâng khuâng. Trong lòng những học sinh cuối cấp như tớ thì đây là năm học cuối cùng, mùa hè cuối cùng của thời HS Trung học cơ sở trong sáng, mộng mơ. Làm sao có thể nói hết cảm giác nao nao xao xuyến, của chúng mình khi sắp phải mãi mãi rời xa ngôi trường thân yêu này, phải chia tay thầy cô và bè bạn.
Tớ còn nhớ cách đây 3 năm, cũng như các em HS lớp 6 bây giờ, lần đầu tiên đặt chân vào bên trong cổng trường nàyrụt rè, lo sợ, nhưng, tớ đã rất vui sướng, tự hào. Lúc ấy, chúng mình như những cánh chim non từ muôn phía rất mực bỡ ngỡ, rụt rè khi bay về tụ hội dưới mái trường này . Những năm tháng ở nơi đây, được thầy cô dành cho bao tình yêu thương, lòng nhiệt huyết, sự công tâm… chúng mình đã tìm thấy cho mình một bến đỗ bình yên. Không thể nói chính xác là tự lúc nào chúng mình đã tìm thấy ở ngôi trường này hơi ấm của một mái nhà chung, bởi lẽ tình cảm ấy đến với tớ một cách thật nhẹ nhàng, thật tự nhiên, không hề gượng ép.
Tớ vẫn nhớ những lần mấy bạn chọc cười thầy cô, những lần quậy phá trong lớp, những trò con bò, trò biến thái với nhau...Rồi những lần đi chơi cùng nhau, cùng trò chuyện .Lớp mình- theo tớ là cái lớp có một không hai, cái lớp mà con trai nhiều gấp đôi con gái, cái lớp mà mỗi lần lên tiếng thì thầy cô chỉ có cười mãi, lắm lúc quậy phá, nhưng vẫn được thầy cô rất yêu. Cô dạy văn còn bảo ‘’Cô dạy các em không lâu, nhưng lại có cảm giác gì rất gần gũi và đặc biệt với các em’’ hay cô chủ nhiệm cũng từng bảo ‘’Được chủ nhiệm lớp này là niềm hạnh phúc nhất của đời cô’’ Có thể nói, tớ cũng dành cho lớp một thứ tình cảm gì đó rất đặc biệt, không phải tình yêu, nó là thứ tình cảm gì rất lạ, mà mỗi khi nghĩ đến lại bất giác mỉm cười....
Quá khứ là thứ gì đó đẹp đẽ mà xa vắng. Những người bạn thuở thiếu thời, những người thầy mình hằng yêu quý, có bao giờ ta muốn quên đi?
Tạm biệt sân trường đầy nắng và gió, tạm biệt thầy cô, bạn bè....tớ sẽ không quên mọi người đâu!
----write by San---