Tả một buổi học sâu sắc với thầy cô

N

naruto2001

Tôi đã được học và tiếp xúc với rất nhiều thầy cô giáo. Nhưng tôi không thể nào quên được cô Nguyệt đã dạy tôi hồi còn học lớp 3 trường Tiểu học mà tôi từng có lỗi.

Tôi còn nhớ rõ giờ học Tập đọc trong buổi học đầu tiên với cô. Cô giáo đang viết trên bảng, nét chữ rung rung, không thẳng hàng, lớp tôi xì xào, đưa mắt nhìn nhau. Tôi thấy khó chịu trong lòng nên đứng lên nói:

- Thưa cô! Chữ cô viết khó đọc quá ạ!

Dường như cô Nguyệt đứng lặng người. Đôi mắt cô chớp chớp, mặt cô đỏ bừng, rưng rưng nước mắt. Phải mất mấy phút lớp mới học được. Trước khi nghỉ cô Nguyệt nhỏ nhẹ nói:

- Cô xin lỗi các em vì dạy quá giờ. Còn chữ viết thì… cô sẽ cố gắng trình bày đẹp hơn.

Hôm đó, đến phiên tôi và Hoàng trực nên phải đến lớp sớm hơn mọi người. Thấy Hoàng thấp thoáng ngoài lớp, tôi khẽ hước đến bên cậu ấy và nhìn vào.

Trời! Cô đang mải mê nắn nót chữ viết. Thảo nào, mấy hôm nay cô viết chữ đã đẹp hơn.

Cô đang viết bỗng viên phấn trên tay cô rơi xuống, cô ngồi thụp xuống đất, mặt cô ấy có vẻ đau đớn lắm. Cô dùng tay trái nắm bóp tay phải. Hình như rất đau. Tôi và Hoàng chạy vào ôm lấy tay cô, và hỏi:

- Cô ơi! Cô làm sao thế? Cô có sao không?

- Không sao đâu các em ạ, một lát sẽ khỏi. Thỉnh thoảng cô lại bị đau khi trời se lạnh – Cô nói.

Tôi thấy hối hận vì tôi đã hiểu lầm cô. Tôi rớm nước mắt, giọng nói nghẹn ngào:

- Cô ơi! Cô tha thứ cho em nhé, em có lỗi với cô!

Cô đứng dậy, quàng lay lên vai tôi và Hoàng, cô nhìn với vẻ trìu mến:

- Không sao, cô không giận các em đâu. Thôi chúng ta chuẩn bị đi, sắp tới giờ học rồi.

Mặc dù, cô tha thứ cho tôi, nhưng tôi cảm thấy rất hối hận. Tôi tự hứa sẽ học thật giỏi để làm quà tặng cô.

Khá ngắn tựa vào đây làm nhé!

nguồn GG
 
V

vuiva

Đây là bài tả thầy giáo trong 1 giờ học đáng nhớ, bạn tham khảo nhé.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa! Thế mà đã được ba tháng kể từ khi thầy Quang chuyển trường. Nhưng những kỉ niệm của thầy vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí em. Đặc biệt là tiết tập đọc ngày hôm ấy.
Thầy có dáng người dong dỏng cao, hơi gầy, nhưng khuôn mặt rất phúc hậu. Vầng trán cao rộng, biểu lộ sự thông minh. Mái tóc của thầy đã điểm những sợi bạc. Trong cái ngày đáng nhớ ấy, thầy đến lớp với chiếc áo sơ mi kẻ caro màu xanh, quần đen.
Vẫn như bao giờ học khác, khi thầy bước vào lớp, chúng em đứng dậy chào thầy. Thầy đáp lại bằng nụ cười tươi và đưa tay ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống. Tiết học bắt đầu. Dưới bàn tay của thầy từng nét chữ hiện lên thật rắn rỏi mà vẫn rất đẹp. "Bài thơ "Bầm ơi" là của nhà thơ Tố Hữu. Ông không chỉ là một nhà thơ mà còn là một chiến sĩ cách mạng dũng cảm". Tiếng thầy giảng bài bắt đầu vang lên, nghe to, rõ mà vẫn ấm áp lạ thường. Thầy giảng say sưa, cả lớp như chìm đắm trong bầu không khí kháng chiến, trong tình cảm chan chứa đậm đà của những bà mẹ Việt Nam anh hùng. Từng câu từng chữ sao dễ hiểu khác thường. Một hồi trống dài vang lên. Tiết học kết thúc.
Bây giờ dù không được học thầy nữa nhưng hình ảnh của thầy vẫn khắc sâu trong tâm trí chúng em. Em thầm hứa với thầy sẽ học thật tốt, phấn đấu trở thành con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ để không phụ công dạy dỗ của thầy.(st)
 
S

sonsuboy

Đây là bài tả thầy giáo trong 1 giờ học đáng nhớ, bạn tham khảo nhé.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa! Thế mà đã được ba tháng kể từ khi thầy Quang chuyển trường. Nhưng những kỉ niệm của thầy vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí em. Đặc biệt là tiết tập đọc ngày hôm ấy.
Thầy có dáng người dong dỏng cao, hơi gầy, nhưng khuôn mặt rất phúc hậu. Vầng trán cao rộng, biểu lộ sự thông minh. Mái tóc của thầy đã điểm những sợi bạc. Trong cái ngày đáng nhớ ấy, thầy đến lớp với chiếc áo sơ mi kẻ caro màu xanh, quần đen.
Vẫn như bao giờ học khác, khi thầy bước vào lớp, chúng em đứng dậy chào thầy. Thầy đáp lại bằng nụ cười tươi và đưa tay ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống. Tiết học bắt đầu. Dưới bàn tay của thầy từng nét chữ hiện lên thật rắn rỏi mà vẫn rất đẹp. "Bài thơ "Bầm ơi" là của nhà thơ Tố Hữu. Ông không chỉ là một nhà thơ mà còn là một chiến sĩ cách mạng dũng cảm". Tiếng thầy giảng bài bắt đầu vang lên, nghe to, rõ mà vẫn ấm áp lạ thường. Thầy giảng say sưa, cả lớp như chìm đắm trong bầu không khí kháng chiến, trong tình cảm chan chứa đậm đà của những bà mẹ Việt Nam anh hùng. Từng câu từng chữ sao dễ hiểu khác thường. Một hồi trống dài vang lên. Tiết học kết thúc.
Bây giờ dù không được học thầy nữa nhưng hình ảnh của thầy vẫn khắc sâu trong tâm trí chúng em. Em thầm hứa với thầy sẽ học thật tốt, phấn đấu trở thành con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ để không phụ công dạy dỗ của thầy.(st)
Mình gợi ý nhé!
MB:_nêu ra ấn tường đầu tiên của mình về bài học cũng với thầy,cô giáo nào đó
Tb:Miêu tả sơ lược về lớp học,cảnh vật xung quanh
Tập chung Miêu tả chi tiết của thầy cô,giáo cũng với bài học
Cảm nhận về bài học mà em được thầy cô dạy
Kb:Nêu cảm nghĩ của em về thầy cô và buổi hoc sâu sắc này

Làm theo đúng yêu cầu! Hoặc nếu có viết dàn ý thì làm chi tiết hơn em nhé!
 
Last edited by a moderator:
P

phnglan

tham khảo thêm tại đây
đây


Tôi đã được học và tiếp xúc với rất nhiều thầy cô giáo. Nhưng tôi không thể nào quên được cô Nguyệt đã dạy tôi hồi còn học lớp 3 trường Tiểu học mà tôi từng có lỗi.

Tôi còn nhớ rõ giờ học Tập đọc trong buổi học đầu tiên với cô. Cô giáo đang viết trên bảng, nét chữ rung rung, không thẳng hàng, lớp tôi xì xào, đưa mắt nhìn nhau. Tôi thấy khó chịu trong lòng nên đứng lên nói:

- Thưa cô! Chữ cô viết khó đọc quá ạ!

Dường như cô Nguyệt đứng lặng người. Đôi mắt cô chớp chớp, mặt cô đỏ bừng, rưng rưng nước mắt. Phải mất mấy phút lớp mới học được. Trước khi nghỉ cô Nguyệt nhỏ nhẹ nói:

- Cô xin lỗi các em vì dạy quá giờ. Còn chữ viết thì… cô sẽ cố gắng trình bày đẹp hơn.

Hôm đó, đến phiên tôi và Hoàng trực nên phải đến lớp sớm hơn mọi người. Thấy Hoàng thấp thoáng ngoài lớp, tôi khẽ hước đến bên cậu ấy và nhìn vào.

Trời! Cô đang mải mê nắn nót chữ viết. Thảo nào, mấy hôm nay cô viết chữ đã đẹp hơn.

Cô đang viết bỗng viên phấn trên tay cô rơi xuống, cô ngồi thụp xuống đất, mặt cô ấy có vẻ đau đớn lắm. Cô dùng tay trái nắm bóp tay phải. Hình như rất đau. Tôi và Hoàng chạy vào ôm lấy tay cô, và hỏi:

- Cô ơi! Cô làm sao thế? Cô có sao không?

- Không sao đâu các em ạ, một lát sẽ khỏi. Thỉnh thoảng cô lại bị đau khi trời se lạnh – Cô nói.

Tôi thấy hối hận vì tôi đã hiểu lầm cô. Tôi rớm nước mắt, giọng nói nghẹn ngào:

- Cô ơi! Cô tha thứ cho em nhé, em có lỗi với cô!

Cô đứng dậy, quàng lay lên vai tôi và Hoàng, cô nhìn với vẻ trìu mến:

- Không sao, cô không giận các em đâu. Thôi chúng ta chuẩn bị đi, sắp tới giờ học rồi.

Mặc dù, cô tha thứ cho tôi, nhưng tôi cảm thấy rất hối hận. Tôi tự hứa sẽ học thật giỏi để làm quà tặng cô.




gg
 

nguyenhunglx81@gmail.com

Học sinh mới
Thành viên
29 Tháng bảy 2017
131
26
11
18
Hà Nội
Giúp mình làm bài văn này nhé, dàn ý cũng được, nhưng chi tiết giúp mình. Một thanks.
- Tả một buổi học sâu sắc với thầy cô
Tôi đã được học và tiếp xúc với rất nhiều thầy cô giáo. Nhưng tôi không thể nào quên được cô Nguyệt đã dạy tôi hồi còn học lớp 3 trường Tiểu học mà tôi từng có lỗi.

Tôi còn nhớ rõ giờ học Tập đọc trong buổi học đầu tiên với cô. Cô giáo đang viết trên bảng, nét chữ rung rung, không thẳng hàng, lớp tôi xì xào, đưa mắt nhìn nhau. Tôi thấy khó chịu trong lòng nên đứng lên nói:

- Thưa cô! Chữ cô viết khó đọc quá ạ!

Dường như cô Nguyệt đứng lặng người. Đôi mắt cô chớp chớp, mặt cô đỏ bừng, rưng rưng nước mắt. Phải mất mấy phút lớp mới học được. Trước khi nghỉ cô Nguyệt nhỏ nhẹ nói:

- Cô xin lỗi các em vì dạy quá giờ. Còn chữ viết thì… cô sẽ cố gắng trình bày đẹp hơn.

Hôm đó, đến phiên tôi và Hoàng trực nên phải đến lớp sớm hơn mọi người. Thấy Hoàng thấp thoáng ngoài lớp, tôi khẽ hước đến bên cậu ấy và nhìn vào.

Trời! Cô đang mải mê nắn nót chữ viết. Thảo nào, mấy hôm nay cô viết chữ đã đẹp hơn.



Cô đang viết bỗng viên phấn trên tay cô rơi xuống, cô ngồi thụp xuống đất, mặt cô ấy có vẻ đau đớn lắm. Cô dùng tay trái nắm bóp tay phải. Hình như rất đau. Tôi và Hoàng chạy vào ôm lấy tay cô, và hỏi:

- Cô ơi! Cô làm sao thế? Cô có sao không?

- Không sao đâu các em ạ, một lát sẽ khỏi. Thỉnh thoảng cô lại bị đau khi trời se lạnh – Cô nói.

Tôi thấy hối hận vì tôi đã hiểu lầm cô. Tôi rớm nước mắt, giọng nói nghẹn ngào:

- Cô ơi! Cô tha thứ cho em nhé, em có lỗi với cô!

Cô đứng dậy, quàng lay lên vai tôi và Hoàng, cô nhìn với vẻ trìu mến:

- Không sao, cô không giận các em đâu. Thôi chúng ta chuẩn bị đi, sắp tới giờ học rồi.

Mặc dù, cô tha thứ cho tôi, nhưng tôi cảm thấy rất hối hận. Tôi tự hứa sẽ học thật giỏi để làm quà tặng cô.

Khá ngắn tựa vào đây làm nhé hhkkiillpp
 

Nguyễn Thị Ngọc Bảo

Cựu TMod tiếng Anh | CN CLB Địa Lí
Thành viên
28 Tháng tám 2017
3,161
2
4,577
644
20
Nghệ An
Nghệ An
๖ۣۜɮօռìǟƈɛ❦
“Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông, con người lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi”. Đó là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ, những kỉ niệm yêu thương về cô giáo đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi!

Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc không mướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp, ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…

Hôm ấy là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng, thầm ao ước được cầm nó trong tay…

Đến giờ ra chơi, tôi một mình coi lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình, tôi mở cặp của Mai, ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được tự mình sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình…

Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao, bạn thì lục tung sách vở, bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không…Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào…Cô yên lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:

-Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!

Cô hình như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:

-Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?

Cả lớp nhìn tôi, vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi, những cái nhìn dò hỏi, nghi ngờ, tôi thấy tay mình run bắn, mặt nóng ran như có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường, chỉ một cái gật đầu của cô lúc này, cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra…Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười, sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa…Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng…Tôi oà khóc, tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn…Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng, cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua...

Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:

-Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình, có phải là cây bút của em không?

Mai cầm cây bút, nó sung sướng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng…Ra chơi hôm ấy, các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu…

Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi, cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường,coi rẻ…

Năm tháng qua đi, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.

Giờ đây tôi đã lớn,đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về MỘT CON NGƯỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!
 

fancomicsbook

Học sinh mới
Thành viên
28 Tháng tám 2017
52
14
11
23
Nghệ An
trường trung học phổ thông đô lương 3
Thầy cô-người cũng đâu khác gì người cha người mẹ.cha mẹ là đấng sinh thành,thầy cô là người dạy dỗ.Ơn này suốt đời không quên.cả cuộc đời học sinh ,người cô mà để lại nhiều tình cảm trong tim tôi nhất chính là cô Mai.

Một cô giáo trẻ trung,xinh đẹp với dáng người dong dỏng cao, gầy gầy,mái tóc dài đến hông.Làn da trắng trẻo,khuôn mặt hiền từ,ánh mắt dịu hiền và đôi môi luôn nở nụ cười.Bàn tay cô thon thả mềm mại đúng dáng của nhà giáo.

Tôi vẫn nhớ như in ngày ấy.Ngày chia tay với cô và bạn bè trở về quê để sống với ông bà.Đối với tôi hôm đó là ngày chia tay đầy cảm động và nhiều lưu luyến nhất.Hôm đó trời mưa,gió thổi rất mạnh.Tôi gắng gượng đạp chiếc xe đạp trên đường làng vào trường.Ôm chiếc cặp trên tay vì sân trường trơn nên tôi bị trượt ngã.Cô hoảng hốt quên cả mưa gió chạy ra đỡ và đưa tôi vào phòng.Vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô.Cô giúp tôi cởi áo mưa và lau những vết bẩn,những nơi bị ướt trên khuôn mặt.Nhìn những hạt mưa đang đọng lại trên mái tóc và trên khuôn mặt cô ,tôi cảm thấy thương cô vô cùng.Như một người mẹ,họ luôn lo lắng cho con mình và đặt con lên hàng đầu.

Vào lớp học cô vẫn chưa quan tâm đến bản thân mà đi chăm chút cho học sinh từng li từng tí một.hôm nay tôi mới báo cho cô và cả lớp biết rằng tôi sẽ chuyển trường.Họ vô cùng ngạc nhiên và cả lớp lại xôn xao và xì xầm.Cô đứng giữa bục giảng nói lớn:
- Cả lớp,ngày mai lan sẽ chuyển đi nên hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau ngồi tâm sự và tiết học này cô sẽ sắp xếp cho buổi sau nhé.
Cả lớp thưa ''vâng'' lòng tôi xao xuyến lạ thường.bạn bè ôm tôi khóc thút thít gửi số điện thoại cho nhau,nắm tay nhau,cho quà,hứa viết thư......quả là một buổi học đáng nhớ.Nhưng chừng đó đâu thể kể hết được tâm trạng của tôi.Cô giáo từ trên đi xuống,vẫn vẻ mặt hiền từ như ngày nào rồi dịu dàng xoa đầu tôi cất lên giọng trầm ấm nói:
''Lan,đây là cây bút và tài liệu học tập.Cô cho em và khi nào đến trường mới nhớ học giỏi nhé.Cô và các bạn sẽ nhớ em nhiều lắm.''
Từ những câu nói đến lời lẽ cử chỉ của cô dành cho tôi khiến tôi bật khóc lên.bất thình lình,tự nhiên cô và tôi ôm nhau và cả cô cũng chảy nước mắt.


Ngày kia trở về quê,tôi vẫn mang trong mình cảm xúc ấy.cái cảm xúc đắng lòng khó tả chẳng thể nào dứt ra khỏi trái tim.Những tiếng cười lời nói của cô và các bạn cứ vẳng vẳng trong tôi và đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên.
 

fancomicsbook

Học sinh mới
Thành viên
28 Tháng tám 2017
52
14
11
23
Nghệ An
trường trung học phổ thông đô lương 3
mình tự viết có ai cho cái nhận xét không.
 
Top Bottom