Tả con vẹt

A

anthoong

Dàn ý tả con vẹt
I. Mở bài

Giới thiệu con vật mà em sẽ tả (gặp nó trong hoàn cảnh nào? ) Ví dụ: Hôm chủ nhật vừa qua, em được ba cho đi chơi ở Thảo Cầm Viên. Hôm đó em được nhìn thấy con vẹt .

II. Thân bài

Con vật sẽ tả có thể là bất cứ con vật nào mà em đã nhìn thấy ở vườn thú. Sau đây là gợi ý tả một con vẹt.

a. Tả hình dáng

- Vóc dáng con vẹt: to lớn hơn con vẹt bình thường.

- Màu lông của nó cũng khác lạ: đỏ rực.

- Cái mỏ màu ngà, nhọn hoắt, trông khoằm khoằm uốn cong như cái lưỡi câu.

- Đôi chân màu đen, khỏe, ngón dài có móng nhọn hoắt.

b. Tả hoạt động tính nết

- Vẹt đứng trên một thanh gỗ nằm ngang, trông rất sang trọng.

- Thỉnh thoảng lại cất lên tiếng nói: “Mở cửa ra! Mở cửa ra! ”

- Khi ăn, nó dùng mỏ cắt nát quả chuối, sau đó ăn từng miếng một.

- Ăn xong tiếp tục đi đi lại lại, đầu cứ gật gù ra vẻ khoái chí.

III. Kết luận

Tình cảm của em đối với con vật vừa tả.
 
  • Like
Reactions: hanhbth

nguyenhunglx81@gmail.com

Học sinh mới
Thành viên
29 Tháng bảy 2017
131
26
11
18
Hà Nội
Tả con vẹt bạn giúp mình với nha !đừng có lấy trong sách giải
Đang bước đi, em chợt giật mình vì một tiếng kêu khác lạ: “Mở cửa ra!”. Hóa ra đó là tiếng kêu của con vẹt ở trong lồng ngay bên cạnh lối đi.

Xét về vóc dáng, chú vẹt này có khác lạ so với các chú vẹt bình thường. Nó to hơn chứ không nhỏ nhắn như em vẫn hình dung ra khi nói đến vẹt. Bên cạnh nó, mấy chú chim bồ câu chỉ đáng là em út. Màu long của nó cũng khác, đỏ rực chứ không phải là xanh lá cây. Tuy vậy nhìn nó, em vẫn nhận ra ngay là con vẹt.

Cái mỏ màu ngà của nó đúng là mỏ vẹt: dài, nhọn hoắt, phần trên dài hơn phần dưới, lại khoằm xuống, uốn cong hình lưỡi câu. Cái mỏ ấ đã ngoạm vào vật gì thì phải biết, khó mà gỡ ra được. Đỡ lấy thân thon dài của nó là đôi chân đen khỏe, với những ngón chân cong dài và móng nhọn hoắt như những cái vuốt bằng thép.

Lúc ấy, con vẹt đang đậu trên một thanh gỗ tròn nhỏ được treo bằng hai sợi dây sắt. Toàn bộ long của nó, từ cổ đến đuôi, trong giống chiếc áo choàng của một bà hoàng sang trọng. Hai chân nó cứ lần lượt chân trái trước chân phải sau, nhích dần từ dầu này đến đầu kia thanh gỗ, rồi lại đi ngược trở lại, trong như một người đang có chuyện băn khoăn suy nghĩ. Thỉnh thoảng nó đứng yên và kêu lên “mở cửa ra” bằng cái giọng the thé nghe đến buồn cười.

Đi và nói một lúc chán, con vẹt nhảy đến đậu vào máng ăn. Ở đây có một quả chuối ăn dở. Nó cắm cái mỏ khoằm vào quả chuối, cắt nát ra, rồi há rộng mỏ, tọng một tiếng vào. Nuốt xong một miếng, nó suy nghẫm nghĩ một tí, rồi tiếp tục ăn miếng khác. Hết một phần quả chuối, xem chừng đã no, con vẹt lại nhảy lên cây gỗ, tiếp tục đi đi lại lại, đều gật gù ra vẻ khoái chí lắm.

Sau lần đầu tiên vào Thảo Cẩm Viên đó, mỗi lần đến đây chơi em đều đến thăm con vẹt quen thuộc. Mỗi khi nghe nó kêu lên “mở cửa ra” em đều giật mình. Em nghĩ: hay là nó đang nhớ rừng xanh của nó?
 
  • Like
Reactions: Bùi thị thanh

fancomicsbook

Học sinh mới
Thành viên
28 Tháng tám 2017
52
14
11
23
Nghệ An
trường trung học phổ thông đô lương 3
Bạn đã bao giờ hỏi : ngoài con người ra ,có loài động vật nào có thể nói chưa ?Câu trả lời này chính là con vẹt.Tuy nó không nói rõ chỉ biết lặp lại theo con người nhưng cũng đã để lại cho người ta nhiều sự thích thú.Vào mùa hè trước,gia đình em đi chơi ở nhà ông ngoại và thật bất ngờ em đã tận mắt nhìn thấy chú vẹt.Hình ảnh đó vẫn luôn đọng mãi trong em.
14910hinh-nen-vet-vang-xanh.jpg

Đó là một chú vẹt nhỏ nhắn,rất là đáng yêu.cái đầu nhỏ xíu màu cam cứ nguậy ngọ bên này sang bên khác với đôi mắt xinh xinh đen lóng lánh tròn xoe,cái mỏ đen nhánh quắp xuống .Trông nó rất dễ thương.Bộ lông chia làm hai màu:phần lưng màu vàng ,phần đuôi và phần cánh màu xanh nhạt. Cái chân tí xíu bám chặt vào cành cây ở trong chuồng.Thực sự khi nhìn thấy chắc ai cũng muốn nũng nịu nó.

Ấn tượng đầu tiên của em khi nhìn thấy nó là lúc đôi cánh dang rộng ra ,cúi cái đầu xuống ,gật gù ,miệng xin chào...Cảm giác lúc đó thực sự rất tuyệt.Thế là khi em nói gì nó cứ luôn miệng nói theo và rất gần gũi với mọi người.''Chào buổi sáng''-em cất tiếng nói với chú chim dễ thương .Nó lại nhảy nhót từ cành này sang cành khác nhái lại:''chào buổi sáng''.Em cười ha hả vì thích thú.Mấy đứa con nít xung quanh vây lại níu áo em mà van:''cho em chơi với...''.Nghe thấy thế nói lại nhanh nhảu đáp lại ''cho em chơi với. ...cho em chơi với''.Em cười.Thế là em tránh ra để lại chú vẹt cho lũ trẻ.Nó vẫn thế ,miệng cứ không ngừng nói theo và dường như chú rất vui vẻ .

Bé An bóc một quả chuối,bỏ vào lồng cho chú vẹt.vì đã quen thân với người nên nó nhảy đến ăn ngay.Ông em đã nuôi chú vẹt này 4 năm rồi.Nó cũng đã nhiều tuổi và biết được rất rõ lời ăn tiếng nói của mọi người trong gia đình.

Kì nghỉ kết thúc,em cùng gia đình phải trở về. Dáng người nhí nhảnh nhỏ nhắn cứ nhảy qua nhảy lại của chú vẹt cứ đọng lại trong tâm trí em.Mùa hè đã trôi qua,thật mong sao mùa hè tiếp tới thật mau để em về quê ngoại chơi với chú vẹt lần nữa.
 

Nguyễn Thị Ngọc Bảo

Cựu TMod tiếng Anh | CN CLB Địa Lí
Thành viên
28 Tháng tám 2017
3,161
2
4,577
644
20
Nghệ An
Nghệ An
๖ۣۜɮօռìǟƈɛ❦
Cuối cùng Anh cũng thu xếp được thời gian về thăm mẹ. Mẹ anh trông thấy con trai trên ba mươi tuổi, hơi beo béo, mừng rơi nước mắt, ôm vai con trai nói: "Con ơi! Con quên nhà rồi sao? Quên luôn cả mẹ rồi sao?".

Khóe mắt của Anh cũng rơm rớm ướt, anh vội nói: "Mẹ ơi! Mẹ nói vậy, chứ con quên mẹ sao nổi!?"


Anh đưa quà tặng mẹ - một chiếc lồng chim xinh xắn, bên trong nuôi một con vẹt xanh. Con chim ấy đầu tròn, mỏ trên to trông như cái móc câu, mỏ dưới ngắn nhỏ, lông vũ rất đẹp, toàn thân như khoác ngọc phỉ thúy. Con vẹt này Anh đã mua được mấy tháng, luôn mang theo bên mình và dày công dạy nó nói.


Mẹ anh nghe con trai nói mua con vẹt mất chín ngàn đồng (tương đương 18 triệu đồng tiền Việt Nam – ND), bèn mắng con không biết quí trọng đồng tiền: "Con ơi là con! Kiếm được đồng tiền có dễ đâu, chi một khoản hoang phí thế này, thật là không thỏa đáng". Mẹ anh vừa thương lại vừa giận, cằn nhằn mãi.


Anh giãi bày: "Mẹ ơi! Con nghĩ thế này ạ! Con đang mở công ty, rất bận, không có nhiều thời gian về nhà thăm nom mẹ được. Nên để con vẹt này hầu chuyện mẹ già, mẹ có thể thường xuyên chuyện trò tâm tình với nó đấy!".


Mẹ anh nói: "Nó làm sao mà có thể nói chuyện với mẹ, thay được con chứ! Bố con mất sớm, nay mẹ cũng gần bảy mươi rồi!...".


Anh con trai không biết làm thế nào để an ủi mẹ, bèn bảo con vẹt nói. Con vẹt xanh nhại theo giọng của Anh: "Chào mẹ! Chào mẹ! Con là Anh, con là Anh!" Mẹ anh nghe, hởi lòng hởi dạ, cười: "Con vẹt xanh này ngoan quá!".Ở nhà một vài ngày, Anh lên đường về nơi làm việc.


Mẹ anh lại một mình một bóng. May mà có con vẹt xanh làm bạn. Sáng sớm, bà cho vẹt ăn, nó bèn nói: "Mẹ ơi! Con chào mẹ! Con là Anh!". Buổi trưa, bà cho nó ăn, nó nói:"Mẹ ơi! Con chào mẹ! Con là Anh!". Lúc sẩm tối bà cho vẹt ăn, nó nói: "Mẹ ơi! Mẹ vất vả quá, nghỉ ngơi một chút đi!...".


Mẹ anh cảm thấy vô cùng sung sướng, trong cuộc sống cô độc mà như có con trai ở bên mình. Bà càng yêu con vẹt hơn, lấy nước chải lông cho nó, vừa sợ nó lạnh, lại sợ nó nóng. Lúc rỗi rãi, bà đem nó ra công viên dạo chơi, để nó được hít thở không khí trong lành, gặp gỡ đồng loại của nó.


Một năm trôi qua, Mẹ anh bị bệnh, đột ngột từ trần vào một buổi sáng sớm. Cách xa hàng ngàn dặm, Anh vội vàng trở về, đến nhà thì chỉ thấy lọ tro của mẹ hiền, còn con vẹt xanh anh mua tặng mẹ không biết biến đâu, chỉ còn lại chiếc lồng trống không treo lơ lửng ở ban công.


Anh quyết định ở lại nhà cũ thêm vài ngày nữa, để tưởng nhớ ơn dưỡng dục của mẹ hiền, cũng là bày tỏ nỗi ân hận không thể đưa mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng.


Anh vào trong phòng ngủ nhỏ của ngôi nhà cũ. Tấm ảnh mẹ hiền đặt trên tủ lớn kê ngay trước giường, đang mỉm cười với con trai. Anh cởi áo lên giường nằm, mấy ngày đi đường vất vả, khiến mắt anh như sụp xuống.


Cơn buồn ngủ ập đến khiến anh dần dần chìm vào giấc mơ. Trong chiêm bao, anh thấy mẹ già hiền từ đang khâu mấy chiếc cúc áo vét của anh bị đứt, dưới ngọn đèn mờ. Anh vô cùng sung sướng chạy đến bên mẹ, nhưng bà đã biến mất, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói: "Con ơi! Mẹ rất nhớ con!".


Anh bừng tỉnh, bên tai vẫn vang lên lời hỏi ân cần: "Con ơi! Con có khỏe không?" Anh bật đèn, nhìn quanh, không nhìn thấy bóng người nào cả. Anh nghĩ, chắc trong lòng nhớ mẹ da diết quá, mà sinh ra ảo giác chăng. Anh đi nằm lại, và chìm trong giấc mộng.


Trong mơ, anh trông thấy mẹ cười, nhưng vừa chạy tới gần thì mẹ biến mất. Anh lại tỉnh giấc. Vẫn có tiếng vọng đến: "Con ơi! Mẹ nhớ con lắm!" Anh ngồi dậy mặc áo, sang phòng khách, tiếng gọi bên tai anh càng rõ hơn, trong hơn.


"Con ơi! Mẹ nhớ con lắm!". Âm thanh đó phát ra từ phía ban công. Lòng anh bỗng bồn chồn, rón rén bước tới. Dưới ánh trăng tỏ, anh nhìn thấy một con chim – con vẹt xanh đang đậu trên ban công. Nó nói: "Con ơi! Mẹ rất nhớ con!".


Quầng mắt thâm của Anh ướt đầm. Con vẹt này không sợ người. Rõ ràng nó gầy đi rất nhiều, lông cũng bù xù tơi tả. Nó lại kêu: "Con ơi! Con phải thường xuyên về thăm nhà, mẹ rất nhớ con!...".


Anh gào lên, nước mắt tuôn trào như mưa.


Thì ra trước khi chết, mẹ anh đã thả con vẹt. Bà không ngờ được rằng, con vẹt xanh thông minh tình nghĩa ấy đêm đêm vẫn bay về nhà họ Lưu, truyền đạt nỗi nhớ niềm mong của người mẹ với con trai, khi bà còn sống.
 

fancomicsbook

Học sinh mới
Thành viên
28 Tháng tám 2017
52
14
11
23
Nghệ An
trường trung học phổ thông đô lương 3
thật là cảm động.nhưng đây hình như không phải là văn miêu tả mà là tự sự kết hợp biểu cảm thì phải
 
Top Bottom