Sinh dưới chòm sao xử nữ

K

kyuseo

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Một con bé hiên ngang bước vào cửa hàng đĩa gần trường, dõng dạc: - Em đến xin làm thêm!

Trái với chiếc biển “Cần gấp người giúp việc”, Việt - người chủ cửa hàng vẫn cặm cụi bên máy vi tính, nói vọng ra, thái độ hờ hững:
- Để xem em làm được những gì đã!
- Em có thể làm tất cả mọi việc! – Hoài ưỡn thẳng lưng, giọng đầy tự tin.

Việt ấn vào tay nó xấp đĩa cao ngất với một tuyên bố bẻ gãy mọi hi vọng và niềm vui của cô nhóc:
- Giao hết trong buổi chiều. Phương tiện tự túc!
- Được! – Hoài dõng dạc. Nó dắt ngay xe xuống vỉa hè, phóng đi. Giọng Việt còn với theo:
- Khách hàng mà kêu ca là trừ lương!

Chiều muộn, Hoài giao xong chiếc đĩa cuối cùng. Đường về cửa hàng sao mà dài khiếp! Giờ Hoài không khác con sên đang bò, chân tay nhức mỏi kinh khủng! Lần đầu tiên nó phải đạp xe nhiều đến thế. May mắn, Hoài khá thông thạo đường phố nên việc tìm địa chỉ không quá khó khăn!
- Cũng khá đấy! – Việt gật gù. – Bắt đầu từ mai đi làm!
Việt ra ngoài, tháo chiếc biển “cần người làm” xuống, khẽ lắc đầu khi nghe tiếng cô nhỏ sung sướng hét lên một câu rap bằng cái giọng chói tai kì cục!

- Hoài! Đi mua cơm, tiện rẽ vào khu phố kế bên giao đĩa. Lúc về nhớ mua giấy. Bìa cứng để in list hết sạch rồi! – Việt lớn tiếng gọi. Khuôn mặt lấp ló sau những chồng đĩa lộn xộn cao ngất.
Hoài xì mặt, lóc cóc dắt xe sang dãy phố bán đồ ăn bên cạnh. Mua tất cả những thứ Việt cần, giao đĩa CD, phát tờ rơi quảng cáo, mỉm cười với tất cả khách hàng trong mọi hoàn cảnh… Làm thêm không hề dễ thở như nó tưởng tượng. Nhất là khi có “lão” sếp - chỉ hơn nó vài tuổi mà hệt như phù thuỷ giá hay càu nhàu với câu thần chú “trừ lương!” Thật không tin được cái người khô khan hay gào toáng lên khi nó hát và người luôn nhẹ nhàng trả lời mọi câu hỏi của khách là một! Nếu không vì món tiền dành dụm cho bộ đĩa nhạc Hàn xịn bày trong tủ kính của trung tâm băng đĩa với những con số chỉ có ở trên trời thì nó đã bibi công việc làm thêm này từ lâu.

2. Kiểm tra Sinh. Hoài sợ môn Sinh ngang với... bị trừ lương! Vừa thu lu trong góc cửa hàng tranh thủ nhai cơm trưa, nó vừa nhồi nhét vào đầu mớ kiến thức di truyền mà vẫn không nhớ nổi cách làm bài tập đột biến gen...
- Đưa đây xem nào! – Việt nhai nốt miếng cơm cuối cùng, tóm lấy cây bút cùng quyển vở nháp. Xem xét một lát, Việt viết phăng phăng, luôn miệng kêu:
- Em đúng là ngốc! Xem đây này! – Cậu chậm rãi thao tác lại cách giải bài tập mẫu. Việt viết tới đâu, Hoài cứ như được khai sáng tới đó. Hừm, có thật là học Sinh khó thế không nhỉ…
*
- Cám ơn anh vụ môn Sinh! – Hoài bước vào quán sau giờ học, cười toe. Nó đã hoàn thành bài kiểm tra khá ổn.
- Khỏi! - Việt phẩy tay…
Thế mà Hoài trả ơn Việt thật! Cả buổi chiều, nó hí hoáy bên bàn phím vi tính, nghiêm túc hiếm thấy. Mờ tối, nó vội vàng phóng tới lớp học thêm, gọi với lại:
- Anh mở Yahoo!Messenger ra mà xem!
Việt không trả lời. Nhưng khi đóng cửa hàng, cậu thư thả tựa người lên chiếc ghế xoay, check tin nhắn đặt hàng theo thói quen hàng ngày. Chợt Việt phát hiện hòm Y!M của cậu đầy ắp những bản nhạc được gửi bởi cô nhỏ! Chầm chậm mở file nhạc, Cậu nhịp nhịp ngón tay theo những giai điệu lạ tai nhè nhẹ. Cô ngốc cũng siêu chứ! Lùng được toàn bài độc! Việt chợt thấy cửa hàng nhỏ của mình như chộn rộn hẳn lên bởi cô nhóc ồn ào hay khua giày vào chân bàn lộc cộc, nghêu ngao hát rap bằng giọng buồn ngủ; hay nhăn mặt và thở hắt ra khi nghe tới hai chữ “trừ lương”. Dù thảng hoặc, khách hàng vẫn phàn nàn về thói quen “giờ cao su” của Hoài. Chứng kiến những lúc cô nhỏ mếu máo cầu cứu tới kinh nghiệm vi tính và nghệt mặt nghe Việt giảng bài mấy môn tự nhiên, chừng như cậu vui hơn thì phải…

- Ah! – Hoài hét toáng lên phấn kích. Chiếc thìa nhôm rơi xuống nền nhà kêu lanh canh.
- Em bị chập dây thần kinh hả? – Việt hầm hừ.
- Cậu ấy… người đang chat với em sinh ngày 20-9! – Con nhóc lắp bắp không thành tiếng.
- Thì sao? – Việt khẽ nhíu mày.
- Em cũng sinh ngày 20-9! Biết được người có cùng ngày sinh với mình thật quá tuyệt!
- Đồ ngốc! Em cũng tin vào những chatter đó sao?
Không lưu tâm tới thái độ gay gắt của Việt, Hoài vội vàng log out rồi khoác cặp đi học. Việt nhìn theo bước chân cô nhỏ, thở dài. Hoài đang rất vui. Vẻ mặt khác hẳn lúc làm việc với Việt. Việt không hiểu chat có gì hay mà bao đứa nhóc bây giờ chỉ thích cắm đầu vào những phòng chat ảo. Người ta có thể tin tưởng vào một người bạn mà-không-ai-biết-đó-là-ai sao?

3. Cuối cùng thì Hoài cũng chính thức được ngồi vào chiếc ghế xoay màu cam – vị trí thường nhật của Việt - và chạm vào tất cả những món đồ kĩ thuật cao của cửa hàng. Việt bắt đầu giao cho nó những công việc chính: download nhạc về từ những trang web free, in list, ghi nhạc ra đĩa CD… Nhưng nhiệm vụ mới không làm Hoài bớt nói nhiều và đãng trí. Thoảng, Việt vẫn hét lên như bị điện giật khi Hoài quên đổ mực cho máy in hay in sai list.

Ngoài niềm ham mê được làm đĩa, mày mò “nghiên cứu” chiếc ổ ghi, Hoài có thêm mối quan tâm khác: người bạn ảo mang “mã số” U17. Từ khi quen được với người bạn cùng ngày sinh, Hoài càng nói tợn. Tần số nó hát cũng tăng lên chóng mặt. Cô nhỏ thường xuyên lải nhải đến bội thực lỗ tai người khác (thực ra chỉ mỗi mình Việt chịu trận) về tất tật những thứ liên quan đến cậu bạn ảo cùng ngày sinh. Kể cả những suy tưởng ngớ ngẩn thường thấy ở bọn con gái khi đang kết bạn với một tên con trai nào đó.
- Eh! Một tên thuộc cung Xử nữ, khoái hiphop và cực kì cá tính!– Ngay cả đề tài chính của bữa cơm trưa trong cửa hàng cũng là về người bạn ảo.
- Ai bảo với em thế? Em đã gặp cậu ta lần nào chưa? - Việt chất vấn
- Chưa! Nhưng Horoscope nói những người thuộc cung xử nữ rất vui tính và tốt bụng!
- Chẳng có gì bảo đảm là Horoscope nói đúng cả!
- Tại sao không? Em thuộc cung Xử nữ, và em cũng rất tốt! Đấy là bằng chứng. - Hoài hếch mặt thách thức.
- Thế hả, bây giờ anh mới biết đấy! Nhưng nói cho em biết, không nên quá tin tưởng vào những người bạn không có thật!
- Tại sao?
- Đơn giản vì ta không biết gì về con người thật của họ thì không nên tin tưởng! – Việt đáp lại những mơ mộng của một con nhóc giàu trí tưởng tượng bằng mớ lí thuyết khô cứng. Sẽ chẳng có cô nhỏ nào dễ dàng chấp nhận và nghe theo những lời khuyên đó. Hoài từ chối bằng cách vác cặp đi học, không quên liếc nhìn Việt bằng ánh mắt không-hề-tin tưởng!

Biết chuyện nó đi làm thêm ở cửa hàng đĩa gần trường. Bọn bạn nhao nhao. Không gì khác ngoài những lời yêu cầu giảm giá và khuyến mại đặc biệt…
- Quên đi! Sếp tớ rất khó tính! Tớ không bị trừ lương là kì tích rồi, nói chi đến chuyện giảm giá! – Hoài thở dài cái sượt.
- Khó tính? – Nhỏ bạn ngồi cạnh mở to mắt ngạc nhiên.
- Hoài! Không được hát, ồn quá! Hoài, đi mua đĩa trắng mau lên… - Hoài eo éo nhại giọng Việt, thay cho lời than vãn. – Lại còn thường xuyên réo ầm họ tên tớ khi tớ mải ghi đĩa nữa! Cứ như là tớ đáng ghét lắm không bằng!
- Không đúng! Nếu không ưa cậu thì sao anh ta cho cậu làm lâu thế? – Nhỏ bạn đưa ra một “chân lí” khiến niềm tin của Hoài… bắt đầu lung lay. Nó biết, nhỏ bạn nói không sai!

Suốt buổi trưa, nó cứ đứng lên ngồi xuống, lẩm nhẩm hát những bài tủ mà sai nhạc be bét! Làm việc thì cứ một chốc lại có tiếng rơi của đĩa CD. Thậm chí nó còn đãng trí đến mức nhét hai cái đĩa vào ổ ghi cùng một lúc! Cũng may, Việt xử lí kịp thời.
- Em thành con lật đật từ bao giờ thế? – Việt nheo mắt nhìn.
- Chiều nay em xin nghỉ được không?
- Vì sao? – Việt hỏi, tỏ ra không mấy lưu tâm - Cũng được, hôm nay không có mấy việc! Chỉ chờ có thế, mắt Hoài sáng ngời lên, tiú tít xin về sớm. Cô nhỏ cuống lên hệt như những đứa con gái khác trong lần hẹn hò đầu tiên…

4. Cửa hàng đĩa vắng giọng khàn khàn hát rap kiểu buồn ngủ rộng thênh thang. Việt chợt thở dài. Chỉ còn mình cậu với những tờ list in dở, chồng đĩa trắng báo hiệu công việc đang dồn đống… Có lẽ, hôm nay Hoài đi chơi vui lắm. Nó đã mong có một người bạn đặc biệt từ rất lâu! Biết được một người có cùng ngày sinh với mình như tìm được người anh em sinh đôi bị bỏ quên! Hoài rất tin vào chân lí nó tự tạo ra: những người có cùng ngày sinh sẽ rất hợp nhau và giống nhau về nhiều mặt! Bỏ dở công việc, Việt cặm cụi tìm ca khúc, gửi cho Hoài. Hôm nay là sinh nhật Hoài…

Xong việc, Việt khép cánh cửa kính mờ bụi, thả bước trên con phố ít người đi lại, lẩm nhẩm hát Happy Birthday. Hít thật sâu không khí lành lạnh buổi tối, Việt cố tưởng tượng ra khuôn mặt Hoài khi đi bên cạnh người bạn thú vị giấu mặt. Có lẽ, Hoài đang cười rất tươi. Những cô nhỏ luôn tin tưởng và sẵn lòng để yêu thương xứng đáng được đối xử tốt…

5. Trở về cửa hàng, màn hình vi tính toả sáng xanh nhạt. Hoài đang ngồi trên chiếc ghế xoay, co ro và lặng im như con mèo bị bỏ rơi. Giọt nước long lanh trên bàn phím đủ để Việt hiểu được một phần câu chuyện.
- Cậu ấy không đến! Tại sao cậu ấy lại quên buổi hẹn quan trọng? Chắc chắn cậu ấy đã nói dối là cậu ấy cùng ngày sinh với em! – Hoài khẽ mấp máy môi, những câu nói đứt đoạn. Nó đang cố để không khóc. Nhưng nó đã khóc mất rồi! Những giọt nước mắt lăn dài trên má, nhỏ xuống bàn lộp bộp. – Anh nói đúng. Không biết con người thật của họ thì ta chẳng nên tin tưởng họ làm gì! Em là một con ngốc, đúng thế không? – Cô nhỏ vẫn khóc. Giọng như phát ra từ một chiếc đĩa CD bị xước.
- Em mở thử YM ra xem! – Việt thì thầm. Cậu đang cố gắng lôi tâm trí cô nhỏ thoát khỏi buổi hẹn hò đầu tiên thất bại.

Hoài làm theo. Trong hộp YM của nó đầy những bài hát lạ lẫm. Hoài kích chuột, nhạc vang lên rồi ngân ra ấm áp. Chợt hình của Việt nhảy ra giữa màn hình. Giọng Việt eo éo cũng tệ hệt như giọng Hoài khi hát. Nhưng Hoài vẫn nghe được từng từ của “don’t cry” – bài hát mà nó thuộc còn hơn cả thuộc lòng lí thuyết Sinh.
- Cám ơn anh! Em sẽ không khóc! – Tự động lau sạch nước mắt bằng ống tay áo, giọng Hoài khào khào!
- Từ mai làm việc bình thường được rồi chứ hả? Thở phào, Việt lại thu mình vào chiếc ghế xoay cũ kĩ, lạch cạch ghi đĩa, gõ tên bài, tạo mẫu list.
Lát sau, Việt ấn vào tay nó xấp đĩa cao ngất. Lại điệp khúc cũ:
- Mai giao hết chỗ này! Phần việc gộp lại của những hôm trước!
- Đồ ác độc! Anh nỡ bắt nạt một con bé đang đau khổ ư? – Hoài càu nhàu. Nhưng nụ cười rạng rỡ thông báo chẳng còn con bé nào có tên là đau khổ ở đây cả.
- Về thôi! Anh đóng cửa hàng đây!
- Mà này, sinh nhật anh ngày nào vậy? Em sẽ tặng quà! – Hoài gọi với theo. Cô nhỏ như muốn cảm ơn “ông sếp” khó tính, khô khan nhưng lại xuất hiện đúng lúc Hoài cần nhất…
- 20-9! Trùng với em!– Việt vẫn bước đi không ngoái lại, trả lời. Hoài im sững.
- Ê này! Em có nên tin là thật không?
Hoài ngửng phắt lên nhưng bóng Việt đã mất hút rồi, chỉ còn tiếng cười của “sếp” vang vang...
 
Top Bottom