Tài năng HMF [Sáng tác] Truyện ngắn: Kẻ lữ hành - Giấc mơ tiên tri (4) (Delay)

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
447
862
164
19
Thanh Hóa
Thanh Hóa
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Ban ngày, hắn lang thang khắp các khu phố tấp nập, đem những câu chuyện kỳ quái kể cho bất cứ ai muốn nghe. Giọng kể của hắn biến đổi không ngừng. Lúc ngân nga thánh thót, khi lại thì thầm ma mị. Ban đêm, hắn ngồi một mình trên nóc một tòa nhà nào đó, nhìn xuống cảnh đô thị lấp lánh ánh đèn điện rồi biến mất không một tung tích. Lúc nào hắn cũng mặc chiếc áo hoodie màu đen và trùm khăn kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt xanh trong đến mức bất thường. Không ai biết hắn từ đâu tới, cũng chẳng ai hay những chuyện hắn kể là thực hay hư.

Người ta gọi hắn là Kẻ lữ hành.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nói một cách đơn giản thì đây là nơi tổng hợp truyện ngắn mình viết. Mỗi truyện sẽ có một tuyến nhân vật, bối cảnh và dòng thời gian hoàn toàn tách biệt nhau. Tuy nhiên, ý tưởng tạo nên chúng đều khá đặc biệt. Một số xuất phát từ những liên tưởng điên rồ ngẫu nhiên nảy ra trong đầu mình, số khác lại có nguồn gốc từ những giấc mơ hiếm hoi mà mình còn nhớ được sau khi tỉnh dậy. Sau khi câu chuyện kết thúc, mình sẽ chia sẻ đôi chút về cách mà cốt truyện ra đời. Từng truyện ngắn đang muốn nói lên điều gì hay có ý nghĩa thế nào, mình cũng không dám chắc. Chính vì vậy, giá trị của những dòng văn mình viết sẽ do các bạn quyết định.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Truyện thứ nhất: Cảm xúc nhân tạo (Phần 1)

Vũ trụ số 1011
Năm 2022


Một ly, hai ly, rồi ba ly…

Khi chất cồn đang dần dần móc từng sợi dây múa rối vào bộ óc, anh chợt nhớ lại những điều tưởng như đã bị bỏ quên dưới đáy dòng sông ký ức. Hồi còn nhỏ, anh từng được người lớn dạy rằng rượu không tốt cho sức khỏe. Hàng tá lý do được họ đưa ra, những lý do vô cùng chính xác và đầy tính thuyết phục với cái đầu non nớt của một đứa trẻ. Lớn lên một chút, anh mới lờ mờ nhận ra nghịch lý. Nếu rượu là xấu thì tại sao cái dư vị cay nồng của nó lại phảng phất suốt chiều dài lịch sử của văn minh nhân loại, từ những bữa tiệc mừng thắng trận trước công nguyên cho đến những hầm rượu vang thời hiện đại? Tại sao con người vẫn cố chấp tìm đến nó, như thể một con chiên trung thành tìm kiếm cánh cổng tới thiên đường, mặc kệ sự thật rằng đằng sau cánh cổng ấy là một con quỷ tàn độc đang kiên nhẫn chờ đợi từng nạn nhân ló đầu qua?

Trớ trêu thay, trong cơn say thực thụ đầu tiên của tuổi trưởng thành, anh đã có câu trả lời. Rượu là con quỷ lạ lùng với sở thích cũng lạ lùng không kém. Nó vừa khuếch đại cảm xúc của con người, vừa nhấn chìm thứ đang đập thình thịch ấy xuống tận dưới đáy sâu của quên lãng. Nó gặm nhấm cảm xúc như một món ăn khoái khẩu. Nó cho phép ta tạm thời tránh mặt khỏi hiện thực phũ phàng. Đối với một sinh vật mang trong mình quá nhiều mong muốn của bản thân và trách nhiệm với kẻ khác như loài người, làm tê liệt là một cách trị liệu hiệu quả.

Đồng hồ treo tường đã điểm nửa đêm. Trong quán bar tĩnh lặng chỉ còn mình anh ngồi trước quầy. Anh nhìn ly Brandy trên bàn và tự hỏi nỗi thất vọng đang quặn thắt trong dạ dày như một con rắn kịch độc chiếm bao nhiêu phần trăm trong thứ chất lỏng màu hổ phách đó.

- Lần thứ năm cậu bị từ chối đơn xin việc trong tháng này phải không James? - Giọng nói cảm thông từ phía cậu nhân viên phục vụ văng vẳng bên tai anh.

- Thứ sáu rồi. - Anh chỉnh lại.

- Và lần này là vì lý do gì thế? Lại gặp mấy ứng viên khó xơi à?

James nghe con rắn trong bụng mình rít lên một tiếng thật kinh khủng.

- Không. Hắn là thằng cháu trai quý hóa của gã chủ tịch. - Trước khi anh kịp nhận ra, nỗi phẫn uất tích tụ suốt cả ngày đã phun trào một cách không kiểm soát. - Ngoài cái chứng chỉ sơ đẳng ra, hắn chẳng có cái đếch gì cả! Kinh nghiệm không có, bằng cấp cũng không. Nhưng có hề gì? Hắn ngồi ở phòng chờ, bình chân như vại, biết chắc rằng mình sẽ được tuyển. Còn tôi thì sao? Tốn công chuẩn bị từ sơ yếu lý lịch cho đến bài phỏng vấn. Con mẹ nó chứ! Ngay từ đầu tôi đã cược vào một trò chơi không thể thắng.

Nghe thằng bạn thân tuôn liền một tràng, anh nhân viên cảm thấy có điềm chẳng lành, liền nghiêm giọng:

- Hôm nay cậu uống hơi nhiều rồi đấy.

James chẳng thèm quan tâm. Hơi men đang dần lấy đi chút nhận thức ít ỏi còn sót lại, bỏ mặc anh giữa vòng xoáy không hồi kết của tức giận, của mệt mỏi, của thống khổ, của tất cả những cái đó dồn lại thành một hình thù kỳ dị mới, trước khi lạnh lùng tháo cái lỗ thoát nước ra và rút cạn mọi thứ. Màn múa rối được chuẩn bị kỹ càng cuối cùng cũng bắt đầu. Anh gục đầu xuống như một kẻ chiến bại, tay đưa ly rượu đã cạn ra xa, miệng mấp máy đòi thêm ly nữa.

Không còn cách nào khác, cậu nhân viên đành đóng cửa quán bar rồi dìu James về đến tận nhà.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Suốt tối hôm đó, James chẳng thể yên giấc được. Mỗi lúc tâm trí dần chìm vào giấc ngủ, nỗi phiền muộn ngỡ như đã biến mất dưới đáy sâu lại nổi lên mặt nước lần nữa, khiến anh giật thót mình và choàng tỉnh. Anh nằm trên giường, vạ vật đến tận sáng, đợi đến khi cơn say chịu buông tha.

Sau vài lần thử, James cũng tự bắt mình ngồi dậy được. Đầu anh nhức như búa bổ trong khi cảm giác chóng mặt bắt đầu xuất hiện. Anh bước xuống giường bằng những bước chân vẫn còn lảo đảo. Chui vào gian nhà bếp chật hẹp của căn hộ cho thuê, James tự pha cho mình một cốc nước gừng pha mật ong, thứ nước giải rượu mà mẹ anh trước kia thường hay làm.

Âm thanh đầu tiên anh nghe được khi đã lấy lại được sự tỉnh táo cần thiết là tiếng thông báo từ điện thoại di động. Thomas, cậu bạn phục vụ tại quán bar vừa nhắn tin cho anh:

“Cậu dậy chưa đấy?”

Đọc xong dòng tin nhắn, James mới nhớ ra đêm qua chính Thomas đã đưa mình về. Anh liền trả lời:

“Tôi mới bò dậy xong. Cảm ơn cậu về chuyện hôm qua.”

“Chuyện nhỏ. Mà cậu đọc báo sáng nay chưa? Bên Nemesis đang tuyển thêm kỹ thuật viên cho dự án CyberBot đấy. Sao cậu không thử nộp hồ sơ xem?”

Nemesis à… - James trầm tư. Gần đây, dự án CyberBot do công ty này thực hiện đang thu hút sự chú ý rất lớn của giới truyền thông. Bản thử nghiệm đầu tiên của dự án đã được ra mắt công chúng dưới dạng một chatbot với khả năng trả lời lưu loát các câu hỏi thuộc nhiều lĩnh vực, từ khoa học cho đến xã hội. Sự thành công của nó ngay lập tức biến Frederick Davidson, vị CEO của Nemesis, thành nhân vật được săn đón nhất trên các mặt báo và chương trình truyền hình.

Với nguồn vốn ngày càng dồi dào trong tay, Frederick không ngần ngại thể hiện tham vọng tạo ra một AI có ý thức và cảm xúc - hai rào cản lớn nhất chắn giữa sự tồn tại song song của trí tuệ nhân tạo và con người. Tuyên bố của Frederick đương nhiên đã làm dấy lên rất nhiều ý kiến trái chiều. Có người nhận định ông sẽ là người tiên phong, mở ra một kỷ nguyên mới nơi máy móc sẽ giúp đỡ con người trong mọi công việc khó khăn. Có kẻ lại cho rằng ông ta chẳng qua là một gã tâm thần chỉ giỏi mơ giữa ban ngày.

Nhưng tất cả đều đồng ý rằng, nếu điều đó trở thành sự thật, toàn bộ hệ thống triết học và tâm lý học từ trước tới nay sẽ sụp đổ như những tòa tháp domino.

Dư luận càng được đà dậy sóng khi chỉ 6 tháng sau lời tuyên bố điên rồ đó, Frederick xác nhận trong một buổi họp báo rằng giai đoạn thứ hai của dự án đã thành công. Bằng cách mang mô hình tinh chỉnh vốn chỉ được sử dụng cho từng lĩnh vực riêng biệt áp dụng cho toàn bộ quá trình huấn luyện, các chuyên gia từ Nemesis đã trang bị cho CyberBot khả năng thu nhận thông tin từ thế giới khách quan, qua đó tự nhận thức khuyết điểm và hoàn thiện bản thân. Nói cách khác, đó chính là dạng sơ khai của thứ được gọi là “ý thức”.

Không dừng lại ở đó, Nemesis vẫn tiếp tục xúc tiến dự án để chạm tay tới mục tiêu tối thượng - tạo ra “cảm xúc” nhân tạo.

Kỳ lạ thay, sau buổi họp báo mang tính lịch sử ấy, Frederick Davidson hoàn toàn mất tăm khỏi tai mắt truyền thông. Thậm chí cánh paparazzi cũng không tài nào lần ra tung tích của ông. Người dân thì đồn rằng Frederick tự giam mình trong phòng điều hành của công ty suốt 24 giờ, trực tiếp giám sát dự án phát triển CyberBot. Các tờ nhật báo lớn thì thi nhau phỏng vấn người đại diện cho ông ta, chỉ để nhận lại những cái lắc đầu. Cho đến thời điểm hiện tại, lý do cho sự biến mất của vị CEO quyền lực vẫn còn là một ẩn số.

Giờ thì thêm vụ này nữa. Nemesis đã có trong tay những kỹ sư giỏi nhất, và họ lại quyết định tuyển thêm người mới trong thời điểm quan trọng này à?

“Tôi sẽ thử xem sao.” - James nhắn lại cho Thomas. Anh biết cơ hội mình được tuyển dụng là quá mong manh. Dù vậy, anh thực sự muốn biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với công ty đáng ngờ này.​

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited:

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
447
862
164
19
Thanh Hóa
Thanh Hóa
Truyện thứ nhất: Cảm xúc nhân tạo (Phần 2)

Lách người ra khỏi chiếc taxi, James kiểm tra lại cuốn sổ tay cùng cây bút bi đang để trong túi trước khi bước lên lề đường. Đứng từ cổng chính nhìn lên, anh thấy tòa trụ sở của Nemesis chễm chệ che mất cả một khoảng trời bằng kích thước đồ sộ của nó. Được dựng lên theo hình mẫu một chiếc thùng máy tính, công trình vĩ đại này gồm năm mươi tư tầng với hàng loạt những ô cửa kính phản chiếu lại chính xác từng mảng màu xanh và trắng xen kẽ nhau như thể một tấm gương khổng lồ. Ở vị trí chính giữa tòa trụ sở là dòng chữ ghi tên công ty màu tím than cùng logo khắc họa vị thần thù hận Nemesis được cách điệu thành hình dạng nút nguồn máy tính. Ngay phía trên biểu tượng ấy là một văn phòng rộng thênh thang với cả dãy cửa sổ màu đen nối tiếp nhau, trông bên ngoài không khác gì một ổ đĩa quang trên cây máy tính khổng lồ. Chỉ có duy nhất một người được phép đặt chân vào văn phòng bất khả xâm phạm này - Frederick Davidson.

Sau khi xuất trình giấy tờ tùy thân cho người bảo vệ, James di chuyển đến trước cửa ra vào. Bộ cảm biến nhanh chóng bắt được tín hiệu và điều khiển cánh cửa nặng trịch tự động mở rộng để anh tiến vào bên trong. Ngay lập tức, anh đã bị choáng ngợp bởi thiết kế kỳ dị của gian đại sảnh có độ cao tương đương ba tầng nhà này. Mặt sàn chỉ dùng độc một thứ gạch đen tuyền không chút họa tiết. Vách tường ngăn với không gian bên ngoài hóa ra lại là một lớp thủy tinh hữu cơ một chiều, cho phép người bên trong phóng tầm mắt ra xa nhất có thể, trong khi vẫn ngăn cản bất kỳ ánh mắt tò mò nào của người qua đường. Từ những bóng đèn huỳnh quang cho tới những cây cột cũng lát kín gạch đen, tất cả đều được tạo nên bởi những đường thẳng mạnh mẽ và dứt khoát, dễ làm người ta cảm thấy như đang bước vào một thực tế ảo vô tận, không lối thoát.

James bất chợt rùng mình ớn lạnh. Anh vội rảo bước theo chỉ dẫn và đi thẳng tới căn phòng nằm ngay bên cạnh đại sảnh. Dừng lại trước cánh cửa gỗ, anh chăm chú lắng nghe, nhưng không có chút tiếng động nào vọng ra từ trong phòng cả.

Hay là có nhầm lẫn gì rồi? - James tự hỏi.

Đeo trên mình tâm trạng đầy lo âu, anh gõ nhẹ cửa. Không có phản hồi. Mất một lúc, anh mới nhận ra cửa không khóa. James còn chưa kịp mở cửa ra, một bàn tay từ phía sau thình lình đập mạnh vào vai, khiến anh giật nảy mình và quay ngoắt lại:

- Anderson đây mà. - Một anh chàng trạc tuổi James với khuôn mặt đầy tàn nhang cười phá lên. - Cậu yếu bóng vía thật đấy, James.

Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, anh bắt lấy bàn tay đang chìa ra của cậu bạn cùng lớp đại học:

- Ra là cậu. Làm tôi được phen hết hồn. Lâu lắm rồi mới gặp lại đấy!

- Ừ, từ lúc tốt nghiệp tới giờ cũng ngót nghét nửa năm rồi. Xem chừng tôi không phải là thằng duy nhất trong lớp vẫn còn thất nghiệp đâu nhỉ?

- Tại tôi đen đủi thôi. - James đáp lại một cách châm biếm. - Cậu cũng tới đây thử vận may à?

- Cơ hội ngon ăn như này làm sao mà bỏ qua được. Giờ thì ta vào thôi chứ? - Anderson vừa trả lời vừa xoay tay nắm cửa.

Ấn tượng đầu tiên của hai người bạn về căn phòng này là nó đang chật kín người. Đếm sơ qua thì số lượng ít nhất phải ba chục người, tất cả có vẻ đều đến đây để xin việc. Họ đang ngồi yên lặng tại chỗ ngồi của mình. James nhìn quanh một hồi, nhưng không tìm ra bất kỳ ai mà anh quen biết. Có vài ứng viên khẽ liếc theo hai kẻ mới đến bằng ánh mắt tò mò. Vài người khác đang nhìn đồng hồ ra chiều sốt ruột. Bầu không khí yên ắng xung quanh càng trở nên đặc quánh lại, khiến anh thấy có hơi ngột ngạt.

Trong phòng lúc ấy chỉ còn lại năm chỗ ngồi đang trống. Thấy vậy, James và Anderson liền tách nhau ra rồi ngồi xuống chỗ có đánh số thứ tự của mình. Vài phút sau, ba ứng viên còn lại cùng nhau đi vào, theo sau họ là một người phụ nữ khoác trên mình bộ đồng phục của Nemesis, cổ đeo tấm thẻ ghi ba chữ: PHÒNG TUYỂN DỤNG, còn tay trái cắp theo một tập giấy dày cộp. Đợi cho cả phòng ổn định được chỗ ngồi, cô ta nói bằng giọng dõng dạc:

- Xin giới thiệu tôi là giám sát viên cho buổi kiểm tra đặc biệt này, và tôi muốn các bạn lắng nghe thật kỹ những lời tôi sắp nói. Ba mươi tám người đang có mặt ở đây đều là những kỹ thuật viên trình độ cao đã vượt qua được vòng sàng lọc hồ sơ của chúng tôi. Nhưng chỉ tay nghề thôi là chưa đủ. Công ty Nemesis chúng tôi, với tham vọng to lớn của mình, trông đợi ở các bạn nhiều hơn thế. Bài kiểm tra sau đây sẽ là chướng ngại cuối cùng các bạn cần vượt qua để hiện thực hóa mục tiêu của bản thân, để gia nhập hàng ngũ nhân viên ưu tú của Nemesis, và trên hết, để góp công kiến tạo nên bộ mặt của tương lai.

Vừa phát lần lượt cho mỗi ứng viên một tờ giấy trắng, cô ta vừa giải thích:

- Bài kiểm tra chúng tôi đưa ra chỉ có một câu hỏi. Trong thời gian mười lăm phút, nhiệm vụ của các bạn là viết câu trả lời của mình lên tờ giấy một cách trung thực nhất có thể. Các bạn có thể thoải mái trao đổi với nhau, chỉ cần không ra khỏi phòng này là được.

Dứt lời, người phụ nữ nhấn ngón tay vào một nút bấm trên tường. Trong chớp mắt, thiết bị hologram gắn ngay cạnh đó lóe sáng, chiếu lên trên không trung một tấm bảng ảo, tựa như một hồn ma nhợt nhạt được tạo nên bằng vô số điểm ảnh chớp tắt. Trên mặt bảng hiện lên câu hỏi:

“Giả sử bạn đang đứng trên một cây cầu bắc ngang qua đường ray, bên dưới có một toa tàu đang lao đến trong trạng thái mất kiểm soát. Phía trước toa tàu, năm công nhân đang bị mắc kẹt trên đường ray, còn bên cạnh bạn là một người đàn ông to béo. Nếu bạn đẩy người này xuống, toa tàu sẽ nghiền nát ông ta và dừng lại kịp thời. Nhưng nếu không làm điều đó, năm công nhân kia sẽ chết. Vậy đâu mới là cách giải quyết hợp lý nhất?”

- Chúc các bạn may mắn. - Người phụ nữ nọ bước ra, trả lại cho căn phòng sự yên lặng đến rợn người khi tất cả cùng hướng mắt lên đọc câu hỏi. Một câu hỏi quá sức kỳ lạ.

Mãi một lúc sau mới có một ứng viên dám lên tiếng:

- Thế này là sao? Kiểm tra tâm lý đấy à?

- Tôi thấy giống bài test Voight-Kampff (1) hơn đấy. - Một người khác chen vào.

- Trong phòng này có gã nào là người nhân bản đấy à? - Ai đó đùa.

Giữa cuộc đấu láo đang ngày càng trở nên ồn ào, Anderson tìm đến chỗ của James và thì thầm vào tai anh:

- Tôi biết câu hỏi này từ đâu ra. Nó là một biến thể của “Vấn đề toa xe” (2).

Vấn đề toa xe… - James trầm ngâm. Anh chưa từng nghe tới thứ này bao giờ.

- Cậu có biết câu trả lời không? - Anh hỏi lại Anderson.

- Đương nhiên là không rồi. - Anderson lắc đầu. - Câu hỏi này không có giải pháp rõ ràng. Nó chỉ đơn thuần là một thí nghiệm tưởng tượng để nghiên cứu tâm lý con người thôi.

- Thế thì tại sao họ lại chọn câu hỏi này… - Câu nói bị bỏ lửng khi James chợt hiểu ra. - Khoan đã Anderson, cậu còn nhớ không? Ban nãy giám sát viên có nói rằng cần phải trả lời “trung thực nhất có thể”! Tôi nghĩ thứ chúng ta cần tìm không phải là phương án đúng. Ta chỉ cần đưa ra phương án của bản thân là được.

- Phương án của bản thân? Ý cậu là sao?

Đúng lúc đó, đồng hồ đếm ngược trên tường báo chỉ còn hai phút để hoàn thành bài kiểm tra. Cả phòng đang rôm rả trao đổi liền nhanh chóng về lại chỗ ngồi để viết câu trả lời. Anderson cũng vội vã quay lại bàn của mình và đặt ngòi bút xuống mặt giấy. Chỉ còn lại một mình, James đắn đo suy nghĩ. Một mớ câu hỏi quay cuồng trong đầu anh. Tại sao họ lại cho phép các ứng viên trao đổi với nhau? Tại sao lại cần đến mười lăm phút cho một câu hỏi? Quan trọng nhất, mục đích của bài kiểm tra này là gì?

Đến khi chỉ còn sáu mươi giây, James mới quyết định được một đáp án cho chính mình.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau buổi kiểm tra, Anderson mời James dùng bữa tại một nhà hàng Trung Hoa ngay cạnh trụ sở công ty. Hai người họ vừa ăn uống vừa hỏi thăm tình hình của nhau. Đến khi rượu đã ngấm và món tráng miệng được dọn ra, chủ đề nói chuyện đã chuyển sang những kỉ niệm đáng nhớ hồi còn học đại học.

Bất chợt, điện thoại của cả hai cùng rung lên. Liếc qua màn hình, James lập tức tỉnh cả người:

- Nhanh thật đấy! Có kết quả tuyển dụng rồi này.

Ngồi bên cạnh anh, Anderson cũng kiểm tra email vừa được gửi tới:

- Chán thật, tôi lại trượt nữa rồi.

Như đã biết từ trước, Anderson lại đưa chén rượu lên uống một cách tỉnh bơ. Trái lại, vẻ sửng sốt đang hiện rõ trên khuôn mặt James:

- Tôi… tôi được nhận rồi này!

- Cậu đang đùa đấy à?

- Tôi nói thật mà. - James giơ chiếc điện thoại trước mặt Anderson. - Cậu nhìn thử xem.

Đến lượt Anderson thốt lên đầy kinh ngạc:

- Không thể tin được, họ còn nhắc cậu đi làm ngay sáng mai kìa. Chúc mừng nhé, anh bạn. Cuối tuần này nhớ đãi tôi một chầu đấy. - Cậu ta vừa nói vừa vui vẻ khoác tay qua vai James. - Cho tôi hỏi chút, cái câu hỏi chết dẫm đó cậu trả lời kiểu gì vậy?

- Hai lựa chọn họ đưa ra đều có gì đó không ổn. - James nhớ lại. - Tôi không thể thấy chết mà không cứu, cũng không có can đảm giết một người để cứu lấy 5 người. Thế là tôi chọn cách tự mình nhảy khỏi cây cầu và cố ngăn toa tàu đó lại.

Anderson trợn tròn mắt nhìn anh:

- Tại sao? Làm như cậu thì có khác nào tự sát?

James đáp lại đơn giản:

- Đó là cách duy nhất mà lương tâm tôi chấp nhận. Đối với tôi, chỉ cần vậy là đủ rồi.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chú thích:
(1) Một bài kiểm tra hư cấu được sử dụng để phân biệt người bình thường và người nhân bản (replicant) trong loạt phim Blade Runner.
(2) Trolley Problem (Tạm dịch là Vấn đề toa xe): Một thí nghiệm tưởng tượng nhằm nghiên cứu quyết định của con người trong một tình huống nhất định có liên quan đến đạo đức và tâm lý học: Có nên hy sinh một người để cứu lấy nhiều người hay không? Phiên bản đưa ra trong truyện là biến thể "The Fat Man" của thí nghiệm này.​

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited:

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
447
862
164
19
Thanh Hóa
Thanh Hóa
Truyện thứ nhất: Cảm xúc nhân tạo (Phần 3)

Mặc trên mình bộ đồng phục lao động mới tinh vừa được gửi đến tận nhà tối hôm qua, James đi vào trong trụ sở của Nemesis qua lối vào nội bộ. Tâm trí anh đang bị lấp đầy bởi sự hồi hộp ngày càng tăng. Anh chỉ nộp đơn ứng tuyển đơn thuần vì tò mò. Và rồi điều không ngờ đến đã xảy ra. Anh bỗng chốc trở thành nhân viên chính thức của một công ty tiên phong trong lĩnh vực công nghệ và trí tuệ nhân tạo, một vị trí mà rất nhiều người mong muốn có được.

Mọi chuyện diễn ra cứ như thể trong một giấc mơ.

Đằng sau cánh cửa sắt, James nhìn thấy một hành lang dài dẫn sâu vào bên trong, bốn mặt xung quanh đều được lắp những tấm nhựa màu trắng. Chân anh bước tới đâu, những bóng đèn tự động gắn dọc hai bên lối đi sáng lên tới đó.

Dù không được rộng rãi bằng gian đại sảnh, James vẫn cảm thấy an tâm hơn khi rảo bước dọc theo hành lang. Trên tay anh, màn hình điện thoại đang hiển thị một sơ đồ đính kèm trong email thông báo kết quả ứng tuyển. Dựa theo chỉ dẫn trên bức hình, anh tìm đến được khoang thang máy chuyên dụng. Cả tòa trụ sở có đến 9 buồng thang máy khác nhau, nhưng đây là khoang thang máy duy nhất xuống được đến tầng hầm. James nhấn ngón tay vào nút có ghi hai ký tự B5. Những sợi dây cáp căng lên trước khi thả cabin xuống từ từ, đưa anh vào sâu trong lòng đất.

Công việc đầu tiên mà anh được giao là lắp đặt và bảo dưỡng định kỳ một vài thiết bị phần cứng cho siêu máy tính mang tên Nyx. Nhằm tối ưu hóa không gian, 75.000 bộ vi xử lý mạnh mẽ của nó được bố trí thành các tủ linh kiện nằm dưới tầng hầm trụ sở. Trong các buổi tập huấn thực tế hồi còn học đại học, James đã từng được nếm mùi những tầng hầm kiểu này một lần. Anh vẫn còn nhớ cái cảm giác bức bối cùng thứ hỗn hợp mùi không mấy dễ chịu của kim loại và nhựa trong các bảng mạch trộn lẫn với nhau thoang thoảng khắp không gian đóng kín.

Một trải nghiệm đáng quên.

Ngay khi cửa thang máy mở ra, James đã phải đối mặt với thách thức đầu tiên. Âm thanh rì rì từ hệ thống tản nhiệt bằng freon dạng lỏng lẫn với tiếng quay vù vù của máy phát điện công suất lớn liên tiếp dội vào tai anh, tựa như những hơi thở đều đều của một con quái vật đang say ngủ. Đập vào mắt anh là cả một không gian rộng lớn được chiếu sáng trưng bằng những bóng đèn LED hình vuông. Trên sàn nhà, cả trăm chiếc thùng sắt to bằng cả một tủ chứa đồ được bố trí ngay ngắn thành nhiều hàng dài, mỗi chiếc đều được in logo của Nemesis bên thân máy. Chúng làm anh liên tưởng đến hình ảnh những tòa cao ốc đặt sát nhau trong một khu đô thị thu nhỏ của một loài người tí hon nào đó chưa từng được biết đến.

Đi xuyên qua cái mê cung của ánh sáng và đồ điện tử ấy, James không ngừng quan sát xung quanh. Ngoài anh ra, dưới tầng hầm này chẳng có lấy một bóng người.

Khi những dãy thùng kiên cố khuất khỏi tầm mắt cũng là lúc anh tới được đích đến. Trước mặt James lúc này là cánh cửa ghi hai chữ cái BR. Anh không hề biết chúng viết tắt cho thứ gì. Trong email được gửi tới chỉ ghi là sẽ có người đợi anh để hướng dẫn và giao chỉ thị cụ thể.

Cố nuốt khan, James mở cửa. Chỉ sao ba giây đồng hồ, anh đã phải hối hận vì quyết định của mình.

Thay vì một nhóm kỹ thuật viên đang làm việc như đã tưởng tượng, anh lại thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Giữa căn phòng tối om, hàng chục chiếc bình hình trụ trong suốt chứa đầy chất lỏng màu xanh lục nhợt nhạt như đang phát sáng được xếp thành từng hàng cách đều nhau. Phần lớn số bình này chứa trong đó thứ mà anh dám chắc là một bộ não người còn nguyên vẹn. Những bộ não màu xám nâu ấy lơ lửng trong lòng bình thủy tinh, được nối với rất nhiều sợi dây nhỏ li ti thò ra khỏi thùng. Chúng bò ngoằn ngoèo trên sàn nhà tựa như những cái rễ trước khi giao nhau tạo thành một mạng lưới chằng chịt toàn dây và dây. Từ dưới đáy bình, những bong bóng khí liên tục nổi lên và vỡ ra khi chạm tới bề mặt chất lỏng, khiến từng bộ não trông y hệt một con thủy quái nguy hiểm đang bị giam giữ.

Trước khung cảnh như được lấy thẳng ra từ một bộ phim kinh dị ấy, James chỉ biết đứng như trời trồng, miệng há hốc ra trong cơn kinh hãi và sửng sốt cực độ. Rồi anh nhận ra một chi tiết còn kinh khủng hơn nữa: trên thành từng chiếc bình đều có dán nhãn ghi tên! James liếc xuống cái bình gần chỗ anh đang đứng nhất. Một cái tên hiện ra lờ mờ dưới ánh sáng nhợt nhạt.

Đó là Frederick Davidson.

Theo phản xạ, James run rẩy lùi từng bước một ra xa khỏi căn phòng, ra xa khỏi dòng chữ kia. Tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực anh át cả tiếng giày dộng trên mặt sàn. Chân anh đột ngột chạm vào cánh cửa đang để ngỏ, khiến anh giật bắn mình.

James còn chưa kịp định thần, một tràng âm thanh chợt vang lên tứ phía, nghe như tiếng một loại khí nào đó được bơm vào căn phòng kín. Chỉ sau một giây, mọi vật xung quanh anh biến thành một màu đen ma mị.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

James bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Anh ngồi bật dậy, thở hổn hển như vừa chạy xong cả quãng đường dài. Mồ hôi lạnh dính đầy trên mặt anh. Được một lúc, anh mới nhận ra mình đang yên vị trên chiếc giường đơn trong phòng ngủ. Anh thấy chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, thấy tủ quần áo đóng kín, thấy ánh mặt trời rọi qua khung cửa sổ bên giường. Không còn bình, không còn não, không còn những cái tên.

Anh bước xuống khỏi giường, yên trí rằng mình vừa trải qua một cơn mơ. Một cơn ác mộng. Vài chi tiết ít ỏi còn sót lại nhanh chóng tan biến dần như một nắm cát tuột khỏi kẽ tay. Đến lúc anh bước chân vào nhà tắm, anh đã hoàn toàn quên đi giấc mơ lạ lùng đêm qua.

James có cảm giác mơ hồ là mình vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, anh cũng chẳng tài nào nhớ ra nổi đó là thứ gì.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một giờ trước.

DK-036 không hề nhận thức được bất cứ điều gì, kể cả cái sự thật đơn giản nhất rằng nó là một robot vận chuyển. Nó được lập trình chỉ vì một mục đích: làm theo lệnh từ CyberBot. Ngay lúc này, nó đang thi hành một mệnh lệnh cực kì quan trọng. Trên cánh tay máy của nó, được bảo quản cẩn thận trong bình chứa dung dịch duy trì sự sống, là một bộ não người. Bằng những bước di chuyển chính xác tuyệt đối của máy móc, DK-036 đi qua từng hàng đầy những chiếc bình giống hệt thứ mà nó đang vận chuyển.

Tới một vị trí còn trống, nó cẩn thận đặt chiếc bình trên cánh tay máy xuống bệ kim loại và nối từng sợi dây vào hệ thống chung. Màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn treo trên bức tường đối diện liền sáng lên, hiển thị một dòng kí tự: “Giai đoạn Cảm xúc nhân tạo. Tiến trình: 57%.”

Ngay khi sợi dây cuối cùng được kết nối thành công, con số trên màn hình nhấp nháy trước khi chuyển thành “58%”.

DK-036 đã hoàn thành nhiệm vụ. Nó ra khỏi căn phòng, để lại đằng sau chiếc bình mới được mang đến. Nhãn tên trên thành bình ghi hai chữ:

“James Fuller"
- HẾT -
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đôi lời từ tác giả

Nửa đầu năm 2023, ChatGPT, một chatbot do OpenAI phát triển đã trở thành một hiện tượng toàn cầu, một chủ đề được bàn tán không ngớt. Có thể nói ChatGPT đã giải đáp được rất nhiều thắc mắc, nhưng đồng thời cũng làm dấy lên rất nhiều câu hỏi mang tính triết học về sự khác biệt giữa con người và trí tuệ nhân tạo. Đa số chúng ta đều đồng tình rằng vẫn tồn tại những yếu tố tiên quyết giúp con người được xem là toàn diện hơn AI. Về phần mình, câu hỏi làm mình suy ngẫm lại là "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu trí tuệ nhân tạo có thể tự hoàn thiện mà không cần đến con người?" Cốt truyện của "Cảm xúc nhân tạo" đã được mình nghĩ ra trong hoàn cảnh đó.​

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited:

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
447
862
164
19
Thanh Hóa
Thanh Hóa
Truyện thứ hai: Giấc mơ tiên tri (Phần 1)

Vũ trụ số 666976736970
Năm 2083


Chiến tranh sẽ đến. Dẫu cho con người có bỏ hết gậy gộc, đao kiếm, bom đạn, chiến tranh vẫn sẽ đến, như một lẽ tất yếu.

Đơn giản thôi, vì đó mới là bản chất con người. Một cá nhân, hay một tập thể, tất thảy đều có những thứ đã sở hữu và muốn được sở hữu. Ai cũng nói họ muốn hòa bình, nhưng có thật vậy không? Làm sao ta biết được người kia, gia đình kia, ngôi làng kia, quốc gia kia đang suy tính điều gì? Ta không tin họ, và họ cũng không đời nào tin ta. Chừng nào chuỗi nghi ngờ ấy vẫn tồn tại, hòa bình sẽ mãi mãi chỉ là một khoảng lặng trước cơn bão.

Giờ đây, cơn bão ấy đang bao trùm lên đất nước X một màn mây xám xịt. Quan hệ ngoại giao với nước láng giềng Y, vốn đã căng thẳng từ khi thế chiến thứ ba kết thúc, đang trên bờ vực sụp đổ. Những đầu đạn hạt nhân đã vào vị trí. Những máy bay chiến đấu tối tân đã sẵn sàng. Dọc theo vùng biên giới, những khu dân cư đông đúc dần trở nên thưa thớt. Chỉ vài tuần nữa, có khi chỉ vài ngày nữa thôi, nơi này sẽ trở thành bình địa.

Để tránh khỏi cái kết cục bi thảm đó, từng hàng dài đầy dân thường và thương nhân nối đuôi nhau di tản đến các khu vực lân cận. Vấn đề duy nhất làm họ lo lắng là tính mạng của chính mình, chứ không phải là vận mệnh của quốc gia tạm thời này.

Sau cả chục cuộc chiến triền miên không hồi kết, lòng yêu nước đã trở thành một thứ xa xỉ phẩm.

Còn với Brian, vấn đề làm anh lo lắng trước mắt là các cuộc họp. Ngồi giữa dãy bàn dài, Brian mân mê chiếc bút cảm ứng đa năng trong tay, ra chiều sốt ruột. Một đồng nghiệp của Brian đang phát biểu, nhưng anh chẳng để tâm. Tính cả cuộc họp đang diễn ra thì nội trong tuần, Brian đã bị triệu tập đến ba lần rồi. Dù vậy, anh vẫn không tài nào làm quen được với việc ngồi yên một chỗ, đợi tới lượt mình phát biểu, rồi thầm mong cho ngày mai mình không trở thành một gã thất nghiệp.

Giữa bối cảnh chiến tranh đang cận kề, những dự án khoa học quân sự trọng điểm nhận được sự quan tâm rất lớn. Các cấp lãnh đạo đang mong đợi một đột phá, một phương án khả dĩ để giành lấy lợi thế trước sức mạnh quân sự áp đảo của đối phương. Mặt khác, bộ chỉ huy cũng cần phải loại bỏ các dự án không mấy khả quan để đảm bảo nguồn lực cần thiết. Và với một nhà khoa học như Brian, dự án mình tham gia bị đình chỉ cũng đồng nghĩa với việc bị sa thải.

Riêng hôm nay thì khác. Brian đã dành cả đêm qua để soạn ra một bài báo cáo thật chi tiết cho hôm nay, tóm lược lại những thành tựu không tưởng mà tổ nghiên cứu do anh chỉ đạo vừa mới đạt được. Hơn ai hết, anh biết tệp tài liệu đang lưu trong chiếc máy tính cá nhân trước mặt mình có thể thay đổi mọi thứ.

- Xin mời tiến sĩ Brian Glover đại diện cho tổ phụ trách dự án Mourner báo cáo tiến trình.

Giọng nói vô cảm phát ra từ bàn đại biểu kéo Brian về với thực tại. Đến lúc rồi.

Một cách trịnh trọng, anh đứng lên và bắt đầu đọc báo cáo:

- Trong lần tiến hành với thiết bị Dreamer tháng trước, các đối tượng thí nghiệm đã đạt đến trạng thái kích thích với mức độ hoạt hóa 65%. Quá trình trích xuất sau đó không thu được bất kỳ thông tin nào đáng chú ý.

Brian rời mắt khỏi màn hình cảm ứng trên tay và quan sát xung quanh. Chẳng ai có vẻ quá quan tâm đến lời anh nói. Hơn chục cặp mắt dán vào Brian như thể đang quan sát một biển hướng dẫn nhàm chán. Tuy vậy, Brian cũng chẳng mảy may e ngại. Người duy nhất anh cần phải thuyết phục là người đàn ông tên Garfield Cohen đang ngồi ở bàn đại biểu - một lão tướng kiên định luôn đặt trọng trách bảo vệ Tổ quốc lên hàng đầu, một con quái vật bất chấp tất cả để giữ lấy từng tấc đất lãnh thổ. Người ta đồn rằng Garfield không ngại bắt tay với bọn lính đánh thuê, miễn là chúng có thể tiêu diệt tận gốc những kẻ dám ngáng đường và chống phá chế độ toàn trị. Không những thế, ông ta còn có niềm tin mãnh liệt vào sức mạnh của khoa học quân sự và chủ trương tận dụng tối đa sức mạnh ấy.

Tại đây, Garfield là người duy nhất có toàn quyền quyết định.

- Tuy nhiên, - Brian tiếp tục - khi tăng độ hoạt hóa lên 75%, ba đối tượng thí nghiệm độc lập đã cùng nhìn thấy một sự việc mà lúc ấy chưa từng xảy ra.

Một vài nhà khoa học khác ngoái đầu lại nhìn khi Brian kết nối chiếc máy tính siêu mỏng của mình với thiết bị đầu cuối. Ngay lập tức, màn hình toàn ký chiếu giữa phòng họp lóe lên trước khi những điểm sáng nhấp nháy dần hợp lại thành mô hình một ngã tư đông đúc thuộc trục đường chính. Cả phòng im lặng chờ đợi.

Chỉ vài giây sau, từ ngã rẽ bên tay phải, một chiếc xe đệm khí sử dụng năng lượng mặt trời chợt xuất hiện rồi lao đi với tốc độ vượt mức cho phép. Đến điểm giao, nó vẫn không hề giảm tốc, khiến một chiếc xe khác đi ngược chiều phải đánh lái gấp để tránh đường. Cả hàng xe đi phía sau buộc phải giảm tốc đột ngột. Âm thanh chói tai từ bộ phận hãm phanh bằng khí vang khắp đường phố. Song đã quá muộn. Hình ảnh toàn ký vụt tắt, nhưng tất cả mọi người tham gia cuộc họp đều biết chuyện gì xảy ra sau đó.

- Đoạn băng này là thông tin được chúng tôi trích xuất vào một tháng trước. Cách đây chỉ vài ngày, vụ tai nạn trong đoạn băng đã thực sự xảy ra tại trung tâm thủ đô. - Brian chỉ ra điểm đáng lưu ý - Tôi cho rằng điều kiện thí nghiệm với độ hoạt hóa cao đã giúp ba đối tượng nhìn trước được một phần tương lai. Chúng tôi gọi đây là hiện tượng “Giấc mơ tiên tri”.

Đúng như Brian mong đợi, các học giả đang có mặt đều tỏ ra vô cùng sửng sốt. Những lời thì thầm, những cuộc tranh cãi nhanh chóng làm bầu không khí trong phòng họp trở nên ồn ào. Duy chỉ có Garfield là vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt già dặn của mình. Ra hiệu cho tất cả yên lặng, ông ta hỏi Brian bằng chất giọng khàn khàn nhưng không kém phần rắn rỏi:

- Tiến sĩ Brian, nói tôi nghe nhiệm vụ của dự án Mourner là gì?

- Thưa trung tướng. - Brian đã bắt đầu cảm thấy lo lắng - Dự án Mourner được thực hiện nhằm phát huy tối đa những khả năng tiềm ẩn của tư duy con người và áp dụng vào các lĩnh vực quân sự ạ.

- Vậy thứ mà anh vừa cho tôi thấy có thể hoàn thành được nhiệm vụ đề ra hay không?

- Thực ra thì… nhóm nghiên cứu chúng tôi chỉ mới bắt đầu phân tích kết quả thí nghiệm trong vài tuần vừa qua. Bằng cách thu nhận điện não đồ và các tín hiệu thần kinh…

Brian chưa nói dứt câu, vị trung tướng đã ngắt lời:

- Cho tôi một câu trả lời ngắn gọn. Có hay không?

- Có, thưa ngài. - Vài giọt mồ hôi lăn trên trán vị tiến sĩ - Một khi tùy chỉnh được phạm vi thời gian và địa điểm, phương pháp này sẽ trở thành một công cụ hoàn hảo để lên kế hoạch cho mọi cuộc chiến.

- Và các anh cần bao nhiêu thời gian để làm được điều đó?

- Cần khoảng nửa năm, thưa ngài. Nhưng nếu may mắn, chúng tôi có thể hoàn thành sớm hơn nữa. - Brian cố gắng bám víu lấy chút hy vọng còn sót lại, dù anh thừa hiểu rằng mình đã thua.

- Tôi rất tiếc, nhưng canh bạc này quá nhiều rủi ro. - Garfield đan hai bàn tay vào nhau rồi lạnh lùng đưa ra phán quyết cuối cùng - Từ hôm nay, dự án Mourner sẽ chính thức bị đình chỉ.​

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited:
  • Like
Reactions: lâm tùng apollo

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
447
862
164
19
Thanh Hóa
Thanh Hóa
Truyện thứ hai: Giấc mơ tiên tri (Phần 2)

Tối hôm đó, Brian xuống khỏi chuyến tàu đệm từ cuối cùng trong tâm trạng nặng nề đầy u ám. Từ ga tàu, anh đi bộ một mình tới góc Tây phân khu 3 - một khu dân cư tầm thường như bao khu dân cư khác trên khắp đất nước. Ba anh kể rằng nơi này có thời từng là một khu đô thị vô cùng rộng lớn, với những tòa nhà chọc trời cao vút đến tận mây, những chiếc xe loại cũ dùng động cơ đốt trong chen chúc nhau trên mặt đường nhựa, và cả những biển hiệu quảng cáo sáng rực suốt ngày đêm.

Nhưng đó là trước khi thế chiến thứ ba nổ ra, để lại một bức tường ngăn cách không thể bị xóa bỏ, một mảng lịch sử đen tối chia dòng thời gian ra làm đôi. Đối với Brian, cảnh tượng một thành phố sầm uất mà ba vẫn luôn nhắc đến cũng khó mường tượng ra như những thứ gọi là âm nhạc, là mỹ thuật, là điện ảnh, hay là mọi vẻ đẹp mê hoặc khác của nhân loại đã bị bức tường kia chặn lại phía sau.

Chẳng hề gì. Brian đã tự nhủ như thế không biết bao nhiêu lần. Tại sao phải tạo ra vẻ đẹp nếu ta còn không có cơ hội chiêm ngưỡng nó?

Và cũng như bao lần khác, Brian lại chán nản bước qua cái ma trận toàn những khu nhà vuông vức, thô kệch và xấu xí được tạo nên từ đủ loại chất liệu. Mọi ngôi nhà ở đây đều chỉ có một tầng, không có sân vườn. Chúng được sắp xếp cách đều nhau một cách chính xác tuyệt đối, với lý do duy nhất mà chính phủ đưa ra là để có thể di tản và tái định cư nhanh chóng. Dù có đi thẳng, quẹo trái hay quẹo phải, khung cảnh trước mắt vẫn y như cũ. Chẳng có chút dấu hiệu nào của kiến trúc và nghệ thuật. Chỉ còn đó sự tối giản đến rợn người.

Đến gần cuối con đường nhánh, Brian mới thấy bóng dáng căn nhà của mình hiện ra thấp thoáng. So với những ngôi nhà xung quanh, nó có kích cỡ lớn hơn một chút. Được phép xây phòng thí nghiệm tại nhà là một trong số vài đặc quyền hiếm hoi anh có được khi trở thành một nhà khoa học. Một đặc quyền mà Brian vừa mới đánh mất.

Chỉ vài ngày nữa thôi, anh biết phân nửa ngôi nhà này sẽ bị phá dỡ.

Nhập xong mật khẩu vào khóa điện tử, Brian cứ thế đi thẳng vào nhà với đôi giày còn nguyên trên chân. Anh liếc qua chiếc đồng hồ treo trên bức tường đối diện trong một giây. Đã mười giờ tối rồi. Từ chiều đến giờ, anh chưa có gì bỏ vào bụng, và cũng chẳng có tâm trạng mà làm điều đó.

Đi ngang qua phòng ngủ, Brian uể oải mở cửa bước vào gian phòng thí nghiệm bừa bộn rồi thả mình xuống chiếc ghế làm việc bằng gỗ. Theo thói quen, anh đưa tay với lấy bức ảnh đặt ở góc bàn - bức ảnh chụp cả gia đình duy nhất mà anh có. Trong khung sắt bé nhỏ đã bị thời gian làm cho han gỉ, ba mẹ anh vẫn giữ mãi nụ cười trên môi, mặc kệ sự thật rằng họ đã chết trong trận chiến biên giới hai mươi năm về trước.

Kể từ đó, Brian luôn bị tấm màn đen của quá khứ ám ảnh. Cảm giác đau đớn và bất lực ập đến như một cơn lũ vào khoảnh khắc anh nhìn thấy tên ba mẹ mình trên bảng tử sĩ vẫn tiếp tục giày vò anh trong những cơn mơ. Không chịu nổi sự cô đơn, Brian quyết định từ bỏ vị trí của một phi công quân sự và tìm kiếm một lối thoát cho chính mình.

Đúng lúc đó, dự án Mourner được khởi động. Như kẻ chết đuối vớ được cọc, Brian lập tức đăng ký tham gia dưới tư cách là thực tập sinh. Mang theo một trái tim còn đang vụn vỡ, anh tự bắt mình chúi mũi vào những mô hình toán học phức tạp và những đề tài nghiên cứu khô khan, cố gắng chôn vùi ký ức xuống vực sâu quên lãng.

Chẳng biết từ khi nào, dự án ấy đã trở thành một thứ đức tin, một mục đích để Brian tiếp tục tồn tại. Rất nhiều cộng sự của anh đã bỏ cuộc, tin chắc rằng việc tối ưu hóa khả năng tư duy chẳng qua chỉ là một ảo tưởng viển vông. Riêng Brian thì khác. Anh vẫn bám trụ, vẫn tiếp tục làm việc suốt ngày đêm không ngừng nghỉ. Từ những bản vẽ và tài liệu nghiên cứu, anh tạo nên cỗ máy Dreamer, xem nó như chiếc thuyền Noah sẽ đưa mình thoát khỏi nạn hồng thủy.

Đổi lại, Brian dần trở thành một nhà khoa học bị người đời coi là lập dị. Mất đi người thân, và sau đó là mất đi bè bạn. Cứ như thế, Brian tự nhảy xuống cái hố sâu mà trước kia mình từng tránh xa. Mãi đến lúc này, khi đôi chân đã chạm tới đáy, anh mới hiểu ra tất cả. Anh đã hy sinh quá nhiều, chỉ để nhận lại một thất bại đúng vào lúc anh ngỡ mình đã thành công.

Nắm chặt bàn tay đang run rẩy, Brian cố kiểm soát dòng cảm xúc đang cuộn xoáy như một cơn cuồng phong. Có cay đắng, có thất vọng, có buồn bã. Cứ thế cháy âm ỉ, gặm nhấm tâm trí từ từ. Anh nghe thấy hàng chục tiếng cười the thé phát ra từ chiếc máy tính cá nhân trên mặt bàn, từ những cuốn sách dày cộp trên kệ tủ, từ những máy móc vô tri bày la liệt khắp gian phòng, như thể chúng đang chế giễu công sức mà anh đã bỏ ra, hay là một phần đời người mà anh đã để lại.

Brian bịt tai lại như một đứa trẻ, tìm cách xóa tan những âm thanh độc đia kia. Nhưng chẳng thể nào trốn tránh được. Anh vẫn lo nghĩ. Anh vẫn tự dằn vặt chính mình. Anh không biết tại sao. Anh không muốn biết tại sao. Anh căm ghét những tiếng cười bên tai, căm ghét hiện thực bất công mà mình đang phải đối mặt.

Ý thức của Brian chẳng còn rõ ràng khi cơn giận dữ chiếm lấy quyền kiểm soát. Anh gào lên điên cuồng, chụp lấy chiếc máy tính mà quăng mạnh vào bức tường đối diện. Một tiếng vỡ chói tai vang lên. Những mảnh vụn kim loại và thủy tinh còn chưa kịp rơi xuống sàn, từng quyển sách lại bị đôi tay anh cầm lên, ném tứ tung khắp căn phòng. Tiếng cười đã dứt, nhưng cơn giận dữ thì không. Anh chẳng thay đổi được gì cả. Sự thật là vậy, và sẽ luôn là vậy.

Đúng lúc ấy, ánh mắt Brian dừng lại ở góc khuất phía xa. Trong bóng tối, đèn tín hiệu của thiết bị Dreamer đang chớp tắt liên hồi, tựa như một con đom đóm bay ra từ địa ngục. Cuốn sách cuối cùng đã va vào công tắc điện và vô tình khởi động nó. Một giọng nói xa lạ trong tiềm thức bất chợt vọng về, xúi giục anh lại gần cỗ máy. Như thể người mộng du, Brian tiến từng bước một về phía đó. Bảng cài đặt cảm ứng bật sáng, hiển thị một dòng chữ:

“Vui lòng chọn mức độ hoạt hóa.”

Không chút do dự, Brian đẩy thanh chọn lên mức 100%. Một dòng cảnh báo mức hoạt hóa quá cao hiện lên, nhưng anh mặc kệ. Anh mở nắp phần khoang chứa hình con nhộng rồi nằm vào trong.

Brian nghe thấy một tiếng “cạch” đanh gọn khi cái nắp tự động đóng lại. Ngay sau đó, anh nhanh chóng chìm vào cơn mê.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited:

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
447
862
164
19
Thanh Hóa
Thanh Hóa
Truyện thứ hai: Giấc mơ tiên tri (Phần 3)

Dù đã chứng kiến cách mà một giấc mơ được hình thành không biết bao nhiêu lần trên màn hình trích xuất, Brian vẫn phải kinh ngạc trước những gì đang hiện ra trước mắt mình. Xung quanh anh, hàng vạn sợi chỉ óng ánh, hay nói đúng hơn là hàng vạn sợi ánh sáng dài đến vô tận đang lơ lửng giữa hư vô. Chúng không ngừng đan xen lẫn nhau, bện xoắn lấy nhau, thắt chặt vào nhau để tạo nên những mặt phẳng mênh mông lấp lánh nằm song song thành hàng, chia khoảng không hư vô thành những mảnh nhỏ. Độ sáng của chúng cứ thế tăng vọt như có cả mười vầng mặt trời cùng hiện diện. Ánh sáng tràn ngập trong ánh sáng. Ánh sáng nuốt chửng lấy ánh sáng. Lần nữa. Lại lần nữa. Lặp đi lặp lại. Không có điểm dừng. Giữa biển nước nhuộm màu trắng vàng ấy, Brian không hề bị chói mắt. Anh không có mắt. Chân, tay và cả cơ thể cũng không. Anh chỉ đơn giản là một thực thể lẻ loi đang tồn tại, và sự tồn tại là thứ duy nhất mà thực thể ấy sở hữu.

Anh lặng lẽ chờ đợi…

Đến khi độ sáng lên cao nhất, những mặt phẳng được dệt nên từ sợi ánh sáng ấy tiến sát lại gần nhau, hết lớp này đến lớp kia, gộp nhiều cái vô hạn thành cái vô hạn lớn hơn. Quầng sáng rực rỡ biến mất. Không gian được thiết lập giữa hư vô. Vạn vật và con người dần hiện ra. Âm thanh và mùi vị cũng theo đó mà xuất hiện. Brian nắm mười ngón tay mà trước đó không hề tồn tại lại thật chặt, nghe cơn đau nhói lên khi móng tay bấm vào lòng bàn tay. Cảm giác thật kỳ lạ, khi mà anh biết rõ là mình đang ở trong giấc mơ. Thế nhưng cả năm giác quan của anh đang thu nhận, phân loại và xử lý thông tin, mặc cho chủ thể vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ. Hàng trăm năm qua, con người không ngừng tìm cách giải mã thứ cảm giác ấy, hòng tìm hiểu cái ngách sâu thẳm nhất trong tâm trí. Những nghiên cứu tâm huyết của mình, Brian thầm nghĩ, có lẽ mới chỉ là vài bước chân thăm dò. Một cách mò mẫm. Và lạc lối.

Brian nhắm mắt lại. Đợi một lúc. Rồi từ từ mở mắt ra.

Xung quanh anh là người, toàn là những người lính. Ấn tượng đầu tiên của anh với đám người này là màu xanh thẫm đặc trưng trên quân phục nước Y. Khác với lời tuyên truyền mà chính quyền nước X vẫn thường rêu rao trong các bài phát biểu chính trị về một đội quân toàn những gã chiến binh bặm trợn, cao to chỉ biết giết chóc, anh có thể nhìn ra vẻ rệu rã vì làm việc quá sức ẩn đằng sau hơn hai chục cặp mắt thâm quầng đang tập trung cao độ vào công việc. Mười ngón tay gân guốc nhảy múa theo một vũ điệu không có hồi kết trên bàn phím ảo, chốc chốc lại với lấy lon đồ uống chứa đầy caffeine nồng độ cao đặt bên cạnh hòng đẩy lui cơn buồn ngủ treo lơ lửng trên đầu. Rõ ràng họ cũng chỉ là những người dân bình thường bị kéo vào guồng quay tàn khốc của chiến tranh.

Cũng chẳng khác mình là bao.

Brian đi xuyên qua một hàng dài chất đầy thiết bị điện tử đang kêu vo vo liên hồi. Anh dừng lại gần một màn hình hiển thị. Hình ảnh bản đồ vùng biên giới cùng với những đường màu đỏ bò ngoằn ngoèo trên đó đã xác thực suy nghĩ của anh. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đang có mặt trong một trạm kiểm soát không lưu quân sự phe địch.

Sự tò mò dẫn bước anh đi một vòng quanh căn phòng lặng thinh. Ngoài những máy móc tân tiến ra, nơi đây không có quá nhiều vật dụng khác. Ở một góc phòng, Brian trông thấy một cái bàn nhỏ chất đầy giấy tờ cùng một chiếc đồng hồ điện tử. Trên mặt đồng hồ hiển thị mốc thời gian là 4 giờ sáng ngày 12 tháng 8 năm 2083

Nói cách khác, Brian đang được nhìn trước tương lai của ngày hôm sau. Tính từ thời điểm thực tại, khoảng cách thời gian chỉ là 6 giờ, ngắn hơn rất nhiều so với lần thử nghiệm trước đó.

Có lẽ đây là hệ quả khi cài đặt mức hoạt hóa cao bất thường. - Dù đang ở trong một giấc mơ, “bản năng” của một nhà khoa học vẫn khiến anh phải nghĩ ngợi mông lung.

Đúng lúc ấy, tiếng còi báo động bất ngờ vang lên inh tai nhức óc. Tất cả màn hình hiển thị trước mặt những người lính đồng loạt nhấp nháy ánh đỏ. Căn phòng bỗng chốc rơi vào trạng thái hỗn loạn. Một vài người liền bật dậy chạy xuyên qua vị trí Brian đang đứng với vẻ hối hả. Một số khác đang báo cáo tình hình với hệ thống liên lạc nội bộ. Cố ngăn nỗi bất an dâng trào, anh lắng tai nghe giọng nói của một kỹ thuật viên từ sau lưng mình:

- Trạm A37 báo cáo. Xuất hiện một máy bay quân sự model 05 xâm nhập không phận phía Bắc theo hướng 11 giờ. Ước tính 5 phút nữa tới căn cứ chính. Đơn vị tên lửa phòng không chờ lệnh. Hết!

Chết tiệt, tại sao lại đúng vào lúc này chứ! - Khuôn mặt Brian đã trở nên tái mét. Đến cả một người không tham gia trực tiếp vào chiến sự như anh cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình huống này. Suốt vài tháng qua, đất nước Y chỉ chực chờ thời cơ để châm ngòi chiến tranh. Và việc một máy bay địch xâm nhập trái phép là cái cớ không thể hoàn hảo hơn để thực hiện ý định đó.

Trong lúc Brian còn chưa kịp định thần, cảnh vật xung quanh anh bất chợt mờ nhòe đi. Máy móc, đồ đạc và cả những chớp sáng đỏ nhấp nháy đồng loạt tan thành một dải hạt ánh sáng vô tận. Anh nhìn xuống hai bàn tay buông thõng bên hông. Cả hai đang bị phân rã thành vô số chấm sáng rực rỡ đầy màu sắc. Quá trình phân rã cứ thế đi ngược lên cánh tay, lên bắp tay rồi lan lên tận ngực và đầu. Rất nhanh chóng, cả cơ thể anh đã hòa vào dải ánh sáng đang không ngừng hút lấy mọi thứ, như giọt nước nhỏ bé hòa vào trận đại hồng thủy. Nó cuộn xoáy giữa không gian giờ đây đã trống rỗng, tiêu hóa hết thảy sự điên cuồng.

- Cho phép đơn vị tên lửa bắn hạ mục tiêu. Đồng thời nâng mức báo động chiến tranh lên cấp cao nhất. - Đó là những âm thanh cuối cùng mà anh còn nghe được trước khi bị tấm màn trắng xóa nuốt chửng.

À không, anh có cảm giác giấc mơ này chưa kết thúc. Vẫn chưa đâu…

Không hề dự báo trước, sắc trắng chói lòa trong mắt anh tắt lịm, để lộ sân khấu được che giấu phía sau. Brian nhận ra mình đang đứng trên một đống đổ nát, và bị bao quanh bởi hằng hà sa số những đống đổ nát nữa. Hai cánh mũi anh tê dại vì mùi khét của bê tông cốt thép và nhựa tổng hợp đã cháy thành tro. Bầu trời trên đầu anh bị bao phủ bởi một lớp mây dày, nhưng đến cả những đám mây cũng bị che khuất bởi từng đám bụi đất vẫn chưa kịp lắng xuống.

Anh biết chính xác mình đang ở đâu. Góc Tây phân khu A - sau khi hứng trọn một đợt không kích dữ dội.

Cất bước chân thẫn thờ như người mất hồn, Brian đi dọc theo con đường bị bao phủ bởi gạch đá và mảnh kính vỡ nóng chảy. Hai bên đường, từng bức tường đen nhẻm đã bị bom đạn quật ngã vẫn còn bốc lên luồng hơi nóng bỏng rẫy. Trên những tòa nhà hiếm hoi còn chưa bị tàn phá đến mức đổ nát, lửa đỏ vẫn đang cháy rừng rực như muốn tiêu hủy hết mọi tàn dư còn lại của thứ từng là một khu dân cư đông đúc. Kỳ lạ thay, những ngôi nhà mà bấy lâu nay anh chán ghét lại có thể khiến anh đau lòng đến vậy.

Chẳng bao lâu sau, anh đã đến được đích đến. Vậy nhưng cái công trình anh vẫn gọi là nhà đã bị một hố bom sâu hoắm thế chỗ. Không còn cách nào khác, Brian đành bần thần dừng lại trước miệng hố rộng đến vài mét. Phía đối diện, anh nhìn thấy một chiếc xe bọc thép cùng vài khẩu pháo đất đối không dùng một lần nằm lăn lóc. Bên cạnh chúng là cả chục cái xác nát bấy đến mức không còn hình dạng con người. Hai chân Brian bủn rủn tới mức không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể nữa. Anh ngồi sụp xuống bên cạnh xác một người lính vẫn đang mặc trên người bộ quân phục. Đưa bàn tay run rẩy ra nắm lấy bàn tay đã bất động tự bao giờ, anh cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến tận xương tủy, cảm nhận thứ hỗn hợp mùi chết chóc của tử khí và khói bụi.

Dù cho từng có một khoảng thời gian làm phi công quân sự, Brian lại chưa từng ra chiến trường một lần nào. Từ trước đến nay, anh mới chỉ nghe kể về nó từ những người hiếm hoi đã may mắn sống sót để mà trở về. Đến lúc trở thành nhà nghiên cứu, bốn bức tường sáng ánh đèn càng kéo anh ra khỏi thực tế. Chẳng biết từ bao giờ, chiến tranh đối với anh đã trở thành một thứ gì đó thật xa vời.

Giờ đây, khi được tận mắt chứng kiến, anh mới hiểu sự tàn khốc thật sự có ý nghĩa như thế nào.

Nhìn xuống đôi mắt đang mở trừng trừng của người lính đã ngã xuống, một cơn ớn lạnh chạy dọc xuống sống lưng anh. Vô thức, Brian chậm rãi cúi xuống rồi vuốt cho đôi mắt vô hồn kia nhắm lại. Dường như vẫn còn chút gì đó đọng lại trên khuôn mặt cậu ta, khiến anh không dám nhìn thẳng vào chúng.

Vừa cố đứng thẳng người dậy, anh vừa tự hỏi xúc cảm cuối cùng mà cậu ấy có là gì. Là sợ hãi, là đau đớn, hay có thể nào là cả niềm nuối tiếc?

Và rồi, hệt như lúc mới xuất hiện, bối cảnh giấc mơ một lần nữa thu lại thành dải sáng lộng lẫy. Chỉ khác là lần này, nó cuốn lấy Brian trong vòng xoay liên tục do chính nó tạo ra, cố nhấn chìm anh trong một biển toàn những khung cảnh kinh hoàng. Anh nghe thấy tiếng súng và tên lửa vọng về từ trận địa. Anh ngửi thấy mùi máu thịt tanh tưởi từ những lán cấp cứu quân y đầy ắp bệnh nhân. Anh nhìn thấy người già, trẻ nhỏ cùng những kẻ không kịp chạy trốn khỏi làn mưa bom bão đạn bị thiêu sống trong từng quầng lửa chói lòa …

Đã quá đủ rồi. Anh không muốn phải chứng kiến thêm bất cứ điều gì nữa. Anh muốn trốn tránh tất cả, song dòng thác hình ảnh cứ thế tiếp tục tuôn trào.

Giấc mơ đã nhanh chóng chuyển thành cơn ác mộng.​

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

P/s: Viết vài dòng coi như khai bút xong lại lặn tiếp =)))

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited:

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
447
862
164
19
Thanh Hóa
Thanh Hóa
Truyện thứ hai: Giấc mơ tiên tri (Phần 4)

Cái thót mình kéo Brian ra khỏi cơn mơ một cách đầy thô bạo. Cả cơ thể anh bật dậy theo phản xạ, để rồi đỉnh đầu va đánh cốp vào cái nắp làm bằng nhựa tổng hợp bên trên. Cơn đau còn chưa kịp truyền đến não, ký ức về giấc mơ khiếp đảm vừa qua đã bắt kịp anh, mãnh liệt như một cơn lũ cuốn phăng tất cả. Với cánh tay run rẩy xuống cái chốt cài bên hông, anh mò mẫm mở nắp thiết bị Dreamer rồi lảo đảo đứng dậy.

Có thứ gì đó trào ngược lên thực quản, bóp nghẹt đi những hơi thở hổn hển khi Brian loạng choạng lết mình vào nhà tắm. Vùi đầu mình vào bồn rửa mặt, anh nôn thốc nôn tháo cái cảm giác khó chịu trong bụng ra ngoài. Tâm trí anh đang tự động tua lại những gì anh chứng kiến trong giấc mơ kia, như thể cuốn băng bị nguyền rủa được lôi lên từ một cái giếng ngập ngụa lửa và máu. Nhìn vào đôi mắt ánh lên tia điên loạn trong gương, Brian thều thào với hình ảnh phản chiếu của chính mình:

- Làm ơn… Làm ơn… Đủ rồi… Dừng lại đi…

Răng anh cắn chặt vào đôi môi khô khốc, thử dùng cơn đau này lấn át cơn đau kia. Vô ích. Cơn buồn nôn lại dâng trào, nhưng dạ dày đã trống rỗng từ lúc nào rồi. Brian đưa tay bụm miệng, cố nuốt khan. Vị đắng nghét hòa với vị máu tanh loang dần trong khoang miệng anh. Thêm một lần nữa, anh lại nghe thấy những giọng nói the thé bên tai. Không phải là tiếng cười như trước nữa, thứ chúng rót vào màng nhĩ là tiếng kêu gào điên cuồng. Tiếng chửi rủa. Và cả tiếng khóc rấm rứt không thôi.

Brian dộng mạnh đầu mình vào tấm gương trước mặt. Một vài vết nứt xuất hiện. Thêm một lần nữa. Cả mặt gương chằng chịt đường nứt vỡ như bị úp lên một tấm mạng nhện. Lại một lần nữa. Từng mảnh kính cứ thế nát tan ra, cùng với thứ âm thanh sắc lạnh khi chúng rơi xuống sàn nhà trắng phau. Đến khi chút bình tĩnh đầu tiên quay lại với Brian, dưới chân anh đã la liệt mẩu kính vỡ và những tia máu vương vãi từ trán. Kiệt sức, anh ngồi sụp xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu, miệng vẫn còn lẩm nhẩm những từ ngữ không rõ ý nghĩa.

Từ phòng ngủ, một tiếng động gì đó vang tận vào chỗ anh đang ngồi rồi ngay lập tức tắt lịm. Nó cao và ngắn đến độ khiến Brian giật nảy mình. Là tiếng chuông báo. Bàng hoàng và thẫn thờ, anh khó nhọc bám tay vào cạnh tường để đứng thẳng dậy rồi lao ra khỏi phòng tắm. Đôi bàn chân dính máu để lại những dấu chân mờ nhòe trên sàn nhà theo từng bước chạy. Đến giữa phòng ngủ, anh ngước mắt lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Hai cây kim mảnh khảnh trên mặt đồng hồ chỉ 3 giờ 3 phút sáng. Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa, biến cố mà Brian đã chứng kiến trong giấc mơ sẽ trở thành sự thật.

Khoảnh khắc nhận thức được mối nguy treo lơ lửng trên đầu, suy nghĩ của anh lại trở nên thông suốt lạ thường. Dữ liệu từ cỗ máy Dreamer trong phòng thí nghiệm tại nhà không hề được kết xuất. Nói cách khác, chỉ có mỗi Brian biết được chuyện gì sắp diễn ra trong tương lai. Anh là người được chọn. Là kẻ duy nhất có thể ngăn chặn cuộc chiến đẫm máu sắp xảy đến. Một bản năng kỳ lạ mới bị đánh thức thúc giục Brian cầm chiếc điện thoại cá nhân lên tay. Ngón tay anh lập tức bấm số gọi đến người bạn cũ đang làm việc tại sở chỉ huy đơn vị không quân.

Đến tận hồi chuông thứ tư, đầu dây bên kia mới bắt máy. Một giọng nói ngái ngủ cất tiếng chào anh:

- Brian đấy à. Thế quái nào cậu lại gọi cho tôi giữa đêm thế?

Bỏ qua phần mào đầu, anh vào thẳng vấn đề:

- Đêm nay, à không, ngay lúc này, có đội bay nào đang làm nhiệm vụ không vậy Al?

- Cậu nói gì cơ? - Đại úy Albert lấy làm khó hiểu.

Brian lặp lại câu hỏi:

- Tôi muốn hỏi là có phi đội nào đang làm nhiệm vụ không?

- Để tôi xem lại bản kế hoạch đã. - Anh nghe thấy tiếng sột soạt bên phía Albert. - Có đấy. Tiểu đội Diều hâu 13, bốn chiếc model 05. Hình như là bay tuần tra ở biên giới. Mới cất cánh mười phút trước thôi. Mà tại sao cậu lại hỏi vậy?

- Bảo họ dừng lại đi. - Brian lờ đi câu hỏi của Albert.

Một khoảng lặng. Sau đó là một tràng cười vang lên:

- Trò đùa mới của cậu đấy à, Brian? Cậu thừa biết điều đó là không thể mà?

- Tôi không đùa đâu. - Anh đáp lại, giọng gay gắt. - Nghe tôi nói này, thiết bị dự đoán tương lai mà nhóm tôi phát triển vừa mới thu được dữ liệu mới. Đám phi công chết dẫm kia sắp sửa lao vào không phận phe địch rồi đấy!

- Không, cậu mới là người phải nghe tôi nói ấy. - Giọng vị đại úy trở nên đầy lo lắng. - Tôi không thể ra lệnh cho một đội bay dừng lại giữa chừng được. Ngay cả lão sếp của tôi cũng chẳng đủ thẩm quyền nữa là. Cậu làm việc đến mức đầu óc lú lẫn rồi.

Brian hét thẳng vào điện thoại:

- TÔI - KHÔNG - ĐIÊN! Có biết chuyện gì sẽ xảy ra không hả? Chiến tranh. Là chiến tranh đấy! Cậu hiểu chiến tranh là như thế nào mà Al. Là người chết, là bom đạn, là khói lửa! - Lời anh nói đã trở thành tiếng thì thào bất lực. - Xin cậu đấy, ngăn họ lại đi.

- Đừng lo, còn lâu mới có chuyện phi công tự ý thâm nhập không phận khác. - Albert chỉ còn cách trấn an anh. - Sao cậu không thử ngủ một…

Albert chưa kịp dứt câu, Brian đã cúp máy trong thất vọng.

Ném chiếc điện thoại đã trở nên vô dụng xuống mặt bàn, anh dùng máy tính bảng đặt một chuyến taxi đêm cho một người. Kiểm tra chiếc đồng hồ treo tường lần cuối, anh ước lượng thời gian trong đầu. Còn chưa đầy 45 phút nữa là tới 4 giờ sáng. Mất tầm 15 phút đi xe đệm khí để đến được sân bay quân sự. Vậy là dư lại 30 phút. Vẫn kịp để anh xoay sở. Trước khi ra khỏi nhà, Brian không quên đút tấm thẻ phi công cũ đã ngả màu ố vàng vào trong túi quần.

Nếu không ai tin mình, thì thôi vậy. Mình sẽ tự làm.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ sâu trong lòng cái vô định đặc sệt của đêm đen, bốn tòa tháp canh mang sắc đen lạnh lẽo hiện ra qua cửa sổ chiếc xe đệm khí. Bốn cái chóp nhọn hoắt vươn lên mạnh mẽ khỏi những khối hình vuông vức và thấp bé của khu dân cư bên dưới. Xe càng đến gần, độ cao của chúng càng tăng thêm, như muốn đâm thủng cả bầu trời tối tăm đầy mây mù. Trong xe, gã tài xế đang bật một bài hát có âm điệu đượm buồn, hai chân gã nhịp nhịp theo giai điệu trầm bổng, thi thoảng còn huýt sáo chen vào giữa đoạn điệp khúc. Có vẻ như gã chẳng thèm quan tâm lý do tại sao một người mặc thường phục, trán quấn băng sơ cứu như Brian lại tìm đến sân bay quân sự trong lúc nửa đêm. Gã đã được trả tiền, và gã coi những đồng xu tròn đang yên vị trong ví là một câu trả lời thuyết phục.

- Anh đừng có huýt sáo nữa được không? - Brian quay sang nhắc gã tài xế. Không hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu với thứ âm thanh phát ra từ miệng gã đến vậy.

- Được thôi. - Gã ta miễn cưỡng đáp lại. - Nhân tiện, còn khoảng hai cây số nữa là tới sân bay rồi. Anh có mang theo đồ đạc gì thì thu xếp đi là vừa.

Lần đầu tiên trong ngày, Brian nhoẻn miệng cười. Một nụ cười méo xệch, xấu xí:

- Tôi chẳng mang theo thứ gì cả. Đến cả điện thoại cũng không.

- Quái nhỉ, anh không định gọi xe mà về à? Hay là trong sân bay người ta vừa mở nhà nghỉ? - Gã buông một câu đùa bâng quơ, rồi tự phá ra cười với chính câu đùa ấy.

Ngồi bên ghế phụ, Brian trầm ngâm nhìn những ngọn đèn đường vụt qua, hết cái này đến cái khác. Anh nghĩ vẩn vơ về giấc mơ mình vừa trải nghiệm, về động cơ vô hình đã thúc đẩy anh lên chuyến xe này và nghe lời lải nhải từ một tên tài xế. Không thấy anh đáp lại hay hưởng ứng gì, gã nhấn ngón tay trỏ vào màn hình cảm ứng, đổi từ bài nhạc buồn này sang bài nhạc buồn khác. Vài nốt nhạc thê lương mắc lại trong đầu anh, theo anh đi nốt quãng đường ngắn ngủi còn lại.

Tới mặt tiền sân bay, anh mở cửa xe rồi bước xuống. Đêm lặng gió và có hơi lạnh. Kéo khóa áo chiếc áo khoác lên đến ngực, Brian nhìn người đàn ông mặc quân phục đang ngồi gác trong căn phòng trước cánh cổng sắt đóng kín. Ông ta nhìn lại anh với vẻ cảnh giác. Để lại một cái gật đầu nhẹ nhàng như lời chào, anh rảo bước thoải mái như thể một khách bộ hành bình thường. Đến góc khuất của một con ngõ, anh chuyển hướng, đi bộ đến mạn bên phải của sân bay. Ở đó, có một cửa thoát hiểm được đóng kín và chỉ mở khi có tình huống đột xuất.

Giờ thì cái “tình huống đột xuất” đó đến rồi đấy. - Brian thầm nghĩ khi dí phần mã vạch trên tấm thẻ phi công của mình vào khe đọc mã gắn bên cạnh cửa. Cái máy kêu lên một tiếng tít trước khi cánh cửa nặng nề mở ra. Bước vào bóng tối của hành lang thoát hiểm, anh tiến thẳng vào giữa sân bay. Tại đó, trên những đường băng dài hàng trăm mét, vẫn còn một vài chiếc máy bay chiến đấu đang nằm im lìm. Cuộc chiến càng đến gần, những con quái vật bằng kim loại này càng được ra đời nhiều hơn. Hai mươi nhà chứa máy bay rõ ràng là không đủ để làm tổ cho chúng. Và thế là chúng được sắp xếp để đậu ngoài này, kiên nhẫn nằm đợi trời sáng, đợi đến ngày định mệnh mà chúng thực sự được thực thi cái trọng trách giết chóc.

Nhẹ nhàng leo lên một chiếc phi cơ, anh dùng tấm thẻ phi công để mở giao diện ảo nhập mật khẩu lên. 12 ký tự tưởng như ngẫu nhiên này vốn là thông tin tuyệt mật, nhưng thời gian dài hoạt động trong quân ngũ đã khiến Brian thuộc lòng quy luật của chúng. Miệng anh lẩm nhẩm trong khi ngón tay bấm từng phím một:

Số hiệu máy bay - Năm sản xuất - Ngày đăng nhập.

Hít một hơi thật sâu, anh bấm phím Enter.

Ngay khi Brian mở nắp buồng lái, thông tin phiên đăng nhập sẽ được gửi đến máy chủ. Anh có khoảng 2 phút để ổn định chỗ ngồi và khởi động động cơ. Thêm 3 phút nữa để cất cánh và bật chế độ tàng hình trước khi những nòng pháo điện tử có thể khóa mục tiêu và vô hiệu hóa hệ thống điều khiển. Vừa thầm đếm ngược, anh vừa tìm cách nhớ lại chức năng của những nút bấm xanh đỏ trước mặt. Còn 1 phút. 30 giây. 15 giây nữa. Đường dây liên lạc bên phải bảng điều khiển đang phát đi một lời cảnh báo gì đó, đồng thời yêu cầu anh dừng lại và bước xuống khỏi phi cơ ngay lập tức. Brian chẳng mảy may quan tâm. Bằng một cái phẩy tay, anh giảm âm lượng loa cho đến khi âm thanh duy nhất bên trong buồng lái chỉ còn là tiếng vo vo liên tục của máy móc. Cơ thể anh bị kéo xuống ghế lái một cách đột ngột khi chiếc máy bay lao vút lên không trung.

Từ thời khắc đó trở đi, anh không còn là vị tiến sĩ mang tên Brian nữa. Anh có cảm giác mình đã trở thành một sứ giả mang trong mình trọng trách lớn lao của một đấng toàn năng nào đó. Anh cần phải tiếp cận tiểu đội Diều hâu 13 và buộc họ phải hạ cánh trước khi sự cố ập tới. Một phi đoàn trinh sát và một tên trộm máy bay sẽ trở về sân bay trước khi mặt trời ló dạng. Đám lính chờ sẵn dưới mặt đất sẽ áp giải anh vào nhà giam chờ đến ngày xét xử. Và thế là chiến tranh sẽ không xảy ra. Không còn ai phải chết nữa.

Brian không hề biết rằng, ở sâu bên trong động cơ phản lực đang hoạt động hết công suất, một con ốc được vít lỏng lẻo đang chực bung ra…
- HẾT -​

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời từ tác giả

Với những bạn hứng thú với chủ đề du hành thời gian thì chắc hẳn sẽ thấy tình tiết câu chuyện này có gì đó quen thuộc. Trong truyện, Giấc mơ tiên tri mà nhân vật Brian trải qua được gọi là Lời tiên tri tự hoàn thành - phiên bản "ngược" của Nghịch lý tiền định. Trong khi Nghịch lý tiền định đề cập đến một người nào đó muốn thay đổi quá khứ bằng cách du hành thời gian, Lời tiên tri tự hoàn thành lại là tình huống khi mà một người nào đó muốn thay đổi tương lai đã được định trước. Cả hai đều có điểm chung là đến cuối cùng, chính ước muốn thay đổi sự kiện nào đó lại trở thành chất xúc tác khiến sự kiện đó thực sự xảy ra. Hai khái niệm trên đã được sử dụng rất nhiều trong văn học và phim ảnh từ xưa đến nay. Có thể kể đến như bộ phim nổi tiếng Predestination (2014) đã khai thác triệt để Nghịch lý tiền định, hay lời tiên tri của giáo sư Trelawney trong series đình đám Harry Potter là một ví dụ kinh điển của Lời tiên tri tự hoàn thành. Ban đầu khi nghĩ cốt truyện cho Giấc mơ tiên tri, mình cũng chỉ muốn viết ra một phiên bản Lời tiên tri tự hoàn thành của riêng mình mà thôi. Nhưng càng viết, mình càng nghĩ ngợi nhiều hơn về nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này. Giả sử như tiến sĩ Brian không tin vào những gì anh nhìn thấy trong giấc mơ thì biến cố lúc 4 giờ sáng cũng sẽ không xảy ra. Suy cho cùng, có lẽ thiết bị Dreamer cũng chỉ là trò bịp bợm, một ảo tưởng được người ta gán cho cái ý nghĩa chẳng mấy liên quan. Mấu chốt duy nhất nằm ở "niềm tin" của con người. Thật trớ trêu phải không? Niềm tin - thứ mà ai ai cũng nhắc đến một cách mỉa mai trong những câu đùa, lại có sức mạnh to lớn đến mức có thể thay đổi được cả thực tại.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited:
Top Bottom