Nếu đối với Đỗ trung QUân, quê hương là chùm khế ngọt, là cầu tre nhỏ....., còn trong thơ của Tế HAnh, mảnh hồn làng trong lòng ông lại được gợi lên từ hình ảnh cánh buồm giương to thì đối với tôi, quê hương lại mang một ý nghĩa khác lạ.
Quê hương tôi cũng chính là nơi tôi sinh ra, trưởng thành. Với tôi, quê hương là nguồn cội, là tuổi thơ, là mơ uớc và cả tình thương nữa. Nơi tôi sông là một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Quảng Nam, vùng đất nổi tiếng qua câu hát:
" Đât quảng nam chưa mưa đà thấm
Rượu hồng đào chua nhấm đã say":khi (110)::khi (110)::khi (110):
Chắc hẳn ai trong các bạn cũng đã từng nghe đến hai địa danh nổi tiếng của tỉnh Quảng nam que tôi: phố cổ Hội An và thánh địa Mỹ Sơn. Đi đâu tôi cũng muốn khoe điều này ( đâu còn tỉnh nào có đc 2 di san văn hóa như quê tôi). NẾu bảo nói về cái vẻ đpẹ của quê tôi thì chắc cả ngày tôi cũng hok kể hết nhưn ấn tượng nhất, gắn bó nhất với tôi vẫn là biển. Biển quê tôi đẹp lém( tôi còn tháy đẹp hơn cả biển nha trang nữa kìa), đẹp mê hồn luôn ( hix, noi hơi wa), trên bãi cát có nhiều quán ăn nhỏ( nhưng mà giá cả cắt cổ, hok ăn nổi !), nước biển thì trong veo, thường có sóng. Tôi thíchchơi với sóng nhất ( mặn dù hok bit bơi), nước vào mũi rujf vào tai tôi hoài nhưng mà vẫn thik..........
thôi, tuj hok nói nữa, lại băt đầu kể lể roài ( tui mà nói típ chắc mai cũng hok hết chuyện )
Chỉ biết rằng quê tuj đẹp , con người quê tuj tốt bụng và tình cảm vô cùng
Nếu có một ngỳa đến được đây, các bạn sẽ tin những gì tuj nói
:khi (162)::khi (98)::khi (151)::khi (151)::khi (151)::khi (76):