Qùa tặng cuộc sống

C

cherrynguyen_298

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Có ai hay than thở rằng “cuộc đời của tôi thật là bất hạnh, định mệnh đã sinh ra tôi xấu xí, bất tài…và mãi sẽ như vậy thôi”…Vâng, thì đúng là như vậy, vì bạn đã thừa nhận như vậy mà! Cuộc sống đầy khó khăn nhưng bạn chẳng thể làm gì để thay đổi chúng thì bạn chính là kẻ bất tài!
Quan điểm tồi tệ về mọi thứ không giúp bạn thay đổi cuộc đời mình mà nó còn kìm hãm sự phát triển của bạn, tệ hơn là nó nhấn chìm bạn trong biển bi quan và bất lực.
Đừng bao giờ nhìn nhận cuộc sống với cái nhìn tiêu cực, một chiều mà hãy biết nhìn vào khía cạnh tích cực của cuộc sống. Đừng chỉ nhìn thấy khó khăn là những thử thách và thất bại mà hãy biết nhìn nhận khó khăn như là một cơ hội để bạn chứng minh khả năng của mình và tìm kiếm cho mình những cơ hội lớn hơn.
Hẳn bạn còn nhớ câu chuyện “tái ông thất mã” chứ? Chuyện kể rằng, một ông lão nuôi một con ngựa trong vườn của mình. Một ngày, con ngựa đột nhiên mất tích. Hàng xóm đến chia buồn, ông nói “biết đâu đây lại là một điềm may”. Thì ít lâu sau, con ngựa trở về đem theo một con ngựa nữa. Hàng xóm đến chia vui, ông già lắc đầu cho rằng đây chưa hẳn là điều tốt lành. Ngay mấy ngày sau, con trai ông cưỡi ngựa bị té gãy chân. Mọi người rất lấy làm tiếc, ông lại thản nhiên “đó chưa chắc là việc xấu”. Một thời gian sau, cả nước có chiến tranh, bất kỳ gia đình của ai có con trai đều phải cho con đi nghĩa vụ quân sự. Con trai của ông lão, vì gãy chân, may mắn thoát khỏi việc nhập ngũ đầy gian nan vất vả!
Câu chuyện trên xuất phát từ truyện dân gian Trung Quốc, nhưng nó đã trở nên nổi tiếng cho triết lý “được, mất” trong cuộc đời này. Thất bại trong cuộc sống của bạn chưa chắc đã là một rào cản để bạn đi tiếp, đôi khi nó còn là động lực để bạn tiến xa hơn và ngược lại…Vì vậy, bạn chẳng mất gì khi có cái nhìn lạc quan vào cuộc sống: nó vốn rất đẹp tươi và càng đẹp tươi hơn nếu bạn sớm nhận ra giá trị của nó.
Người xưa thường nói, khi đau chân chúng ta chỉ chú ý đến cái chân đau đó mà quên đi cái chân lành lặn còn lại! Cũng giống như chúng ta chỉ nhìn thấy những điểm xấu, điểm chưa được từ những người xung quanh mà quên mất nhìn vào mặt tích cực, tốt đẹp của họ.
Cho dù khó khăn đến mức nào, hãy luôn hướng về những điều tốt đẹp vì Cách bạn nhìn cuộc sống chính là cuộc sống của bạn!

ST.
 

bazzola

Học sinh chăm học
Thành viên
2 Tháng ba 2014
102
2
66
✰ ☀KÍ SINH Ở NHÀ☀ ✰
Người thầy và những tờ tiền cũ

Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo tin quan trọng ấy không phải là ba hay mẹ nó mà là người thầy kính yêu của nó...

Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ đến chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó cũng vậy, phần vì quá nghèo, phần là vì nghĩ đến điều kiện của con mình "làm sao mà chọi với người ta"!... Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng "mình có thể".

Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây lấy nó... Năm năm trời, hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu nó.

Rồi thầy đến mang cho nó một lô sách, vở mà nó đoán là những bài học "nhân-lễ-nghĩa" của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ mà thầy bảo là "bí kíp" rồi dặn chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không "cảnh giác" thừa. Gói "bí kíp" mà lúc nhận từ tay thầy nó đã ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền 10.000đ bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm! 900.000đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc.

Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên Sài Gòn thăm nó, dúi vào tay nó những đồng 10.000 nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Sau đó thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhận được những đồng 10.000 của thầy (lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng như nó bế tắc nhất!)... Hai năm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy. Trưa, mới đi học về, mẹ điện lên báo: "Thầy H. mất rồi!". Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ: "Sao thầy mất?", rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia: "Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy đã hư hết lục phủ ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã...".

Nó bỏ hết mọi sự leo lên xe đò. Trong cái nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó, dúi vào đôi tay nóng hổi của nó những tờ 10.000 đồng lấp lánh... Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã gân guốc lên nhiều lắm... Nó chợt tỉnh, nước mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó gào lên nức nở: "Thầy ơi... sao không đợi con về...!?". Vì nó cứ đinh ninh: nếu đổi những đồng 10.000 kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về...
NGUỒN: HGTH
 
  • Like
Reactions: Xiao Fang

bazzola

Học sinh chăm học
Thành viên
2 Tháng ba 2014
102
2
66
✰ ☀KÍ SINH Ở NHÀ☀ ✰
Mỗi lần thất vọng hay gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ đến cau chuyện của một cậu bé gần nhà.
Ngày đó, em đang tranh tài với các bạn cùng lớp trong một vai diễn trong vở kịch của trường. Mẹ em nói với tôi rằng em đã đặt hết tâm nguyện vào vai diễn thử này, mặc dầu trong thâm tâm bà biết rằng con trai bà không đủ năng khiếu. Đến ngày nhà trường quyết định chọn ai vào vai, tôi theo mẹ em đến trường để đón em sau giờ tan học.
Vừa nhìn thấy mẹ, em chạy vội đến, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn hãnh diện và thích thú:
- Mẹ ơi mẹ thử đoán xem nào?
Em la toáng lên và như không thể chờ được, bằng giọng hổn hển, xúc động, em nói luôn câu trả lời mà sau này trở thành bài học cho tôi:
- Con được cô chọn là người vỗ tay và reo hò, mẹ ạ! Nguồn: Sưu tầm
 
Top Bottom