Quá khứ ngủ yên

P

phantrang97

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

1. Chi học trong
lớp “vàng” của trường. Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Học đỉnh mà cậu ấm cô chiêu
cũng nhiều. Lớp chả mấy đoàn kết bởi được chia ra hai phái rõ ràng. Chi không
rõ mình ở bên nào nữa. Mọt sách cũng không mà ham quậy hơn là học cũng không
phải. Có lẽ Chi ở phái thứ ba, nghĩ đến đây cô bỗng thấy bật cười trong lòng.



Hôm nay, lớp Chi
vẫn loạn như hôm nào. Mới đầu năm học mà lớp cô đã có tiếng trong trường ùi. Hò
hét, quậy phá đập bàn đập ghế, chuyện xưa như diễm. Chi vẫn im lặng thả mình
theo tiếng nhạc, lờ đi tất cả. Trống vào lớp rồi mà vẫn không khá hơn được là
bao. Bỗng như có băng dính dán miệng, dây thừng cột tay chân, cả lớp im phăng
phắc. Cô chủ nhiệm bước vào, theo sau là một đứa con trai. Lũ con gái mồm miệng
há hốc cả, còn lũ con trai thỳ hào hứng. Xời, lại thành viên mới, không biết là
mọt sách hay siêu quậy, Chi không quan tâm. Sau một loạt màn làm quen, bọn con
gái cả hai phe vui sướng khi biết được anh chàng đẹp trai này tên Dương, học
cũng đỉnh mà chơi cũng không vừa. Nhưng rồi lại thất vọng khi cô giáo xếp hắn
ngồi vào chỗ trống cạnh Chi. Hắn bước đến, Chi khó chịu miễn cưỡng nhường “nửa
thế giới” cho hắn. Đúng là xui xẻo!



2. Dương cười với
Chi thật tươi nhưng cô chỉ đáp lại cái nhếch mép lạnh lùng. Một thoáng, Dương
hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cậu lại nhanh chóng trở lại nét mặt thân thiện.



Dương nhanh chóng
hoà đồng với lớp. Chỉ trong vài tuần, cậu đã lấy được tình cảm của mọi thành
viên trong lớp, cả 2phe. Tất nhiên, trừ Chi.



3. Lớp ồn ào như
chợ bởi tất cả những âm thanh lộn xộn. Nhóm mọt sách đang sung sướng với kết
quả kỳ thy HSG vừa qua mà người dẫn đầu là Dương, số điểm tuyệt đối. Hét hò,
đập bàn đập ghế. Nhóm siêu quậy cũng chẳng vừa, dù thành tích chẳng cao nhưng
cũng cật lực đập phá. Lớp loạn, chỉ có Dương ngồi im mỉm cười và tất nhiên, cả
Chi nữa, cô miên man trong tiếng nhạc du dương. Sẽ chẳng có gì nếu mấy đứa con
gái không quá khích lỡ tay đẩy cô ngã sang phía Dương khiến cả hai lăn dưới
đất. Cả lớp im bặt, mấy đứa lỡ tay đó mặt tái mét vì chúng biết một khi Chi mà
mất hứng thỳ chỉ có chết. Dương vội đỡ Chi dậy, nhặt cái ipod lên:



- Chi có sao không? Chắc ipod hư rồi, hay Chi dùng tạm cái
của Dương nek. Dương lo
lắng



- Cảm ơn, không cần đâu, chỉ tiếc bài hát đang nghe thôi. Chi lạnh lùng.



- Bài gì?



- Chả nhớ.



Chi vậy đó. Chẳng
quan tâm cái gì, Chi hay quên, quên một cách vô tư, không cố ý. Cho sách vở vào
cặp, cô bình thản ra về. Phóng xe giữa đại lộ. Chi thấy gió mơn man sau gáy. Cô
rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Hx, cô lại chơi trò rượt đuổi trên con đường
rộng thênh thang, đầu óc trống rỗng, Chi thích thú cười vô tư mà không biết có
ai đang dõi theo.



4. Dương nằm trằn
trọc, không ngủ được. Nằm miên man suy nghĩ. Gương mặt lãnh đạm, nụ cười vô tư
hiếm hoi của Chi làm cậu day dứt. Chi sống như không tồn tại, một kiểu sống mơ
hồ, bàng quan, bất cần nhưng có cái gì đó mỏng manh dễ vỡ. Mấy tháng qua kể từ
khi vào lớp, dù ngồi cạnh nhau nhưng giữa hai đứa vẫn có sự xa cách, một khoảng
cách xa vời, mơ hồ..... Cú ngã làm Dương muốn đứng tim vậy mà Chi vẫn tỉnh bơ
như không, cậu thấy vừa giận vừa thương.....



5. Chi về nhà, bỏ
qua bữa ăn và ánh mắt đau buồn của bố mẹ đang dõi theo. Cơn buồn ngủ ập đến
trên mi mắt. Phải ngủ đã chứ. Tiếng nhạc du dương trong phòng, giấc ngủ chập
chờn, đầy mộng mị. Giá như, đời đẹp và bình yên như bản nhạc này. Tỉnh dậy lúc
chiều muộn. Mệt mỏi. Hôm nay gió mùa về! Phóng xe như bay đến quán quen. Nhâm
nhi li kem cà phê đắng ngắt như là nhâm nhi nỗi buồn chán trong tâm hồn vậy.



9h đêm. Chi phóng
xe như điên giữa đại lộ, rượt đuổi với cơn gió mùa mới về. Mưa phùn nhẹ làm
không khí thêm se lạnh. Quẳng áo khoác vào cốp xe, mặc độc chiếc áo mỏng manh.
Trò rượt đuổi lại bắt đầu..... Đầu trống rỗng.... Bên tai văng vẳng giọng nói
của Duy..... Cô đơn vây bủa quanh Chi. Càng nghĩ, Chi càng rồ ga. Mệt lử.......
Không có cảm giác tồn tại và khát khao tồn tại.



Cô liếc đồng hồ,
12h rồi:



-
Mẹ.
Sao mẹ chưa ngủ?



-
Mẹ
không thấy đứa con gái trước đây của mẹ nữa.... Mẹ chờ nó về. Bà nói, ánh mắt đau
buồn nhìn con.



Chi cúi đầu rồi
từ từ ngẩng lên:



-
Con
xin lỗi....



-
Cái
gì qua rồi để cho nó ngủ yên được không? Đứa con gái đáng yêu, trong sáng, dễ
thương của mẹ đâu rồi Chi? Con tìm nó về cho mẹ đi Chi, mẹ xin con.... Bà nói mà
nước mắt chứa chan.



-
Con
lên phòng. Mẹ đi ngủ đi...



Cô bước đi, để
mặc mẹ với dòng lệ chứa chan, đôi vai gầy rũ xuống đau buồn.



6. Ánh sáng chiếu
một luồng vào mắt nhức nhối. Chi mở to đôi mắt nặng trĩu, cố gắng ngồi dậy, lê
người vào phòng tắm để xả hết cái vẻ mệt mỏi. Mắt thâm quầng, mặt hốc hác không
sức sống. Định trở lại dường ngủ tiếp nhưng nghĩ đến tiết văn của cô chủ nhiệm,
Chi bỏ ngay ý định bùng học. Bởi cô thương Chi, Chi không muốn làm cô buồn. Chi
quyết định trang điểm nhẹ để che gương mặt mệt mỏi. Mặc đồ xong, thấy mình ổn. Chi
bật cười. Chỉ ít phút trước đây trông Chi chẳng khác gì con ma vậy mà h lại như
thiên sứ vậy. Cô chua chát: đúng là đời!



Bước xiêu vẹo
trên hành lang lớp học. Chi cố gắng thật tự nhiên bước vào lớp trong con mắt
ngạc nhiên của bạn bè. Vài đứa thốt lên:



- Chi hôm nay đẹp quá!



Ngồi vào chỗ, cô
gục mặt xuống bàn. Cô giáo vào lớp. Xui xẻo thay, hôm nay Chi bị gọi lên bảng
hỏi bài. Mệt mỏi đứng dậy. Bước vài bước cô bỗng ngã khuỵ xuống. Đầu trống
rỗng, mọi vật như quay cuồng trước mặt Chi. Đâu đó tiếng hét thất thanh. Ngất
lịm.


 
P

phantrang97

7. Cả lớp nhao
nhao. Dương kịp đỡ lấy Chi. Chưa ai kịp phản ứng, Dương đã bế thốc cô chạy như
bay ra khỏi lớp. Hốt hoảng! Lo sợ vây quanh cậu.



Cô chủ nhiệm đến,
cô ý tế liền nói:



- Cô bé là học sinh của chị àk? Nó bị cảm lạnh
nhưng chưa nặng lắm. Ai đời ăn mặc phong phanh như thế.



Rồi cô quay sang
Dương, cười nói:



- Cô bé ổn rồi em không phải lo đâu. Yên tâm
về lớp học đi, cô trông bạn ấy cho.



Dương lí nhí cảm
ơn rồi bước về lớp, những bước chân nặng trĩu, đôi vai rũ xuống. Hết buổi học,
cậu chạy như điên lên phòng y tế. Cậu nhìn Chi, ánh mắt đau buồn vô cùng. Nắm
tay cô, nhìn gương mặt mệt mỏi, cậu thấy thương Chi quá.



- Này, sao tôi lại ở đây? Mắt Chi mở thật
to, ngạc nhiên.



Dương ngước mắt
lên vui sướng, ngạc nhiên không kém.



- Cậu cười cái gì thế hả? Tôi tưởng tôi đang ở
trong nhà xác rồi chứ.



Chi nói, trong
đầu vảng vất hình ảnh một người con trai..... hốt hoảng.... lo sợ..... bế thốc
mình lên..... một hố đen sâu thẳm.........



-
Cậu thấy sao rồi?



-
Không sao. Cậu về trước đi, tôi tự về
được.



-
Chi không về một mình được đâu. Dương nói nhẹ nhàng.



-
Không cần cậu quan tâm. Chi hất chăn ngồi dậy, bước chân xuống
dường, cái lạnh thấu xương khiến Chi choáng váng. Dương đỡ lấy Chi:



-
Tôi đưa cậu về. Bướng bỉnh quá người ta
gọi là ngốc nghếch đó.
Vũ cười dịu dàng.



Cậu cầm túi của
Chi khoác lên vai mình.



Chi tựa vào vai
Dương, những bước đi chệnh choạng, mệt mỏi. Cô thấy như mình được che chở, bảo
vệ.......



- Cậu lấy chìa khoá trong ngăn đầu ấy.



Dương đi lấy xe,
Chi đứng co ro một mình. Lạnh run người, trước giờ cô thích chơi với gió lắm
sao bây h lại lạnh thế không biết.



Dương đi ra, thấy
Chi đứng một mình, mặc cái áo mỏng manh, váy ngắn quá gối, cậu thấy thương cô
quá. Cậu cởi áo dạ ngắn của mình chìa ra cho cô.



-
Tôi không sao.



-
Run cầm cập thế mà bảo không sao. Mặc
vào! Vũ nói như ra lệnh.
Nhưng rồi thấy hai tay của Chi như cứng lại, cậu đến bên Chi, tự mình khoác vào
cho Chi.



Dương cho xe chạy
thật chậm để trách gió lùa làm lạnh Chi và cũng để được gần Chi hơn chút nữa.
Tạm thời sẽ là bạn.......



Một tay giữ xe,
một tay đỡ Chi:



-
Chi thấy thế nào?



-
Cũng đỡ rồi. Mà sao Dương lại giúp Chi
vậy?



-
Chẳng sao cả. – Dương nhún vai – Cũng có thể là bạn cùng bàn.



-
À thế à. Vậy cảm ơn bạn cùng bàn nhé.



Chi cầm lấy xe,
đợi Dương lên chiếc taxi, đi khuất rồi cô mới vào nhà.



Dương dục người
lái xe chạy thật nhanh. Để Dương có thể ghi lại những cảm xúc lúc này của mình,
những suy nghĩ mà chỉ có mình Dương biết. Có thể là hơi ác nhưng cậu thầm nghĩ:
Cảm ơn vì Chi đã ốm!
 
P

phantrang97

8. Vài ngày sau
Chi mới đi học. Cô bỏ chiếc áo khoác của Dương trong túi nhỏ mang đến trường.
Đến trường thì trống đã đánh nhưng cô vẫn chậm rãi bước mặc tên cờ đỏ- kẻ thích
Chi mê mệt đang sốt ruột nhìn cô bước. Chi bình thản:



- Tôi lại đi muộn àk?



- Không! Tớ thấy cậu từ ngoài cổng rồi. Hắn mỉm cười.



- Ừm. Cảm ơn!



- Không có gì.
Hắn nở một nụ cười thật tươi.



Chi bỏ đi ngay
vào lớp, bỏ qua cả những cái nhìn soi mói, ghanh ghét của một số người không ưa
Chi trong lớp.



9. Nằm trên dường
nghĩ đến gương mặt bối rối của Chi khi đưa áo khoác cho Dương, Dương bỗng thấy
bật cười. Gương mặt bối rối nhưng lạnh lùng một cách cố ý ấy sao mà dễ thương
quá. Nhớ lại hồi mới chuyển vào trường, buổi học đầu tiên kết thúc, thấy cô bạn
cùng bàn đi một mình cậu định lại đi cùng cho vui nhưng đã có một anh lớp trên
nhanh chân hơn:



- Chào em, chắc em là học sinh mới còn nhiều bỡ ngỡ nhiều? Anh bạn cười thật tươi.



- Mới nhưng không bỡ ngỡ. Chi vẫn lạnh lùng đi tiếp. Anh bạn kia hơi sững sờ nhưng
lại tự tin hỏi tiếp:



- Em tên gì? Học lớp nào vậy? Anh là.......



- Tôi không hỏi tên anh anh hỏi tên tôi làm gì?



Nói xong Chi bước
thẳng mặc kệ anh chàng đứng như trời trồng phía sau còn Dương cũng khiếp vía vì
cô nàng xinh xắn dễ thương như thế mà lại nói được những lời lạnh lùng như thế.
(tác giả cũng pó tay con gà quay).



Còn bây giờ thỳ
Dương đã quá quen với cách cư xử của Chi rồi. H mà Chi dịu dàng, nhẹ nhàng thỳ
mới là không quen. Tính cách ấy làm Dương ấn tượng, một ấn tượng sâu
sắc........



10. Chi lang
thang trong đêm. Một mình với cái tôi cá nhân, với cô đơn. Chi im lặng tận
hưởng hương thơm của cây cỏ trong đêm yên tĩnh. Đêm nay gió mùa về, cô đi bộ
vào những con ngõ nhỏ đón gió. Cơn gió làm cô nhớ đến trước đây. Luôn có một
người đi bên cạnh cô:



“- Anh xin em, về đi. Hx, anh lạnh sắp chết ùi nek.



- Không. Im lặng nhanh. Cô gái cười khanh
khách.



- Xời ơi không biết sao tui lại yêu một người con gái quái
thế này chứ.....”



Cô đón gió, đón
bằng sự nhiệt thành, sự mong chờ như đón một người bạn lâu năm.



- Cô em... Đi đâu một mình thế này?



Tiếng một thằng
con trai phá tan sự im lặng trong đêm. Chi chỉ lạnh lùng nhìn hắn.



- Xinh đẹp như vậy mà cô đơn thế sao?



Chi vẫn cứ im
lặng.



- Em ít nói quá đấy. Anh cũng đang cô đơn, em
đi với anh nhé.



Nói rồi hắn kéo
tay Chi. Chi gạt tay hắn ra, phủi áo như vừa có bụi bẩn dính vào:



- Tôi ghét kiểu con trai lằng nhằng như anh.



Hắn hơi ngỡ ngàng
trước hành động và lời nói của Chi nhưng rồi nhếch mép cười:



-
Em thú vị đấy, anh thích người như em. Nói rồi hắn lại kéo tay Chi. Chi quay
lại tát hắn một cái nảy lửa. Thằng con trai tức sôi máu đẩy Chi vào tường:



-
Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt
hả? Chi dãy dụa nhưng
sức cô làm sao đọ được với thằng con trai to khoẻ này.



Cùng lúc đấy,
Dương đi học thêm qua. Thấy ồn ào quá cậu dừng lại. Thoáng thấy gương mặt Chi
dưới ánh đèn le lói, cậu hốt hoảng chạy lại. Cậu hạ gục thằng khốn ấy một cách nhanh
lẹ bằng món võ tủ của mình.



-
Chi có sao không?



-
Không sao. Cảm ơn Dương.



-
Không có gì. Chi lên xe Dương chở về.



-
Thôy không cần đâu. Chi tự về được.



-
Không gì mà không. Sao Chi bướng bỉnh
thế. Lên xe nhanh nào. Trời lạnh thế này mà Chi ăn mặc phong phanh thế àk? Cậu gắt lên khiến Chi phải ngoan ngoãn
lên xe.



Chi mệt quá. Lạnh
nữa. Chi gục đầu lên vai Dương rồi thiếp đi khi nào không hay. Dương đèo Chi
đến cổng nhà, lay mãi mà Chi không dậy. Ngôi nhà im ắng không thấy đèn, chắc
không ai ở nhà. Cậu không nỡ thức Chi dậy vì nhìn gương mặt mệt mỏi của Chi,
cậu thấy xót xa quá.



-
Ai vậy cậu? Chị giúp việc hốt hoảng khi thấy Dương
bế một cô gái vào nhà.



-
Dạ bạn em ạk. Bố mẹ em đâu chị?



-
Ông bà đi có việc dặn là ngày kia mới về.



-
Cảm ơn chị, bạn em hơi mệt không sao đâu
ạk. Chị cứ đi nghỉ đi.



Dương đặt Chi nằm
trên dường mình. Lặng ngắm khuôn mặt cô. Chi gầy quá! Cậu xót xa hôn nhẹ lên
tay Chi. Chi đẹp quá, một vẻ đẹp thờ ơ, lạnh lùng. Nhìn Chi bây h như một đứa
trẻ con vậy. Cậu ước gì Chi mãi như thế này chứ không phải gương mặt lạnh lùng
như tảng băng hằng ngày. Cậu nắm tay Chi suốt đêm, như sợ vuột mất Chi. Chi như
một thiên sứ, thiên sứ thỳ có cánh, tự do trên bầu trời của mình. Dương gục bên
dường lúc nào không hay. Chi tỉnh dậy. Nhận ra sự khác biệt trong căn phòng,
bàn tay ấm của ai đấy. Là Dương. Cô đưa mắt nhìn căn phòng. Ấm cúng quá! Có lẽ
Dương được yêu thương lắm, vậy nên cậu mới thừa thãi tình cảm để cho cô như
vậy. Cô khẽ vuốt tóc Dương. Giá như khoảng khắc này được giữ mãi.



Dương tỉnh dậy,
Chi trở lại gương mặt lạnh lùng. Dương thấy Chi lúc ấy sao mà đáng yêu quá:



-
Sao mình lại ở đây? Chi hỏi.



-
Hôm qua tớ đưa cậu về nhưng không ai ở
nhà nên mới đưa cậu về nhà mình. Cậu ngủ tiếp đi, đang đêm mà.



-
Tớ không phiền cậu chứ? Đây là giường của
cậu mà.



-
Thỳ sao? Cái gì của tớ thỳ cậu cứ coi như
của mình đi.



Chi thấy cảm động
quá. Đã lâu lắm rồi, không có ai nói với cô nhẹ nhàng và dịu dàng như thế,
không có ai đối tốt với cô như thế. Bên Dương cô thấy yên bình quá vậy. Cô ngủ.
Không còn là giấc ngủ vật vờ vào quá nửa đêm như thường lệ nữa mà là một giấc
ngủ nhẹ nhàng. Lâu lắm rồi cô mới mơ, giấc mơ màu hồng có một người con trai
ngồi canh giấc ngủ cho cô, khẽ vuốt tóc cô khẽ khàng và hôn nhẹ vào trán cô
thật nhẹ nhàng.



11. Chi ngồi
trong quán trà sữa quen thuộc mà trước đây, cô và Duy đã từng đến. Nơi chứa
đựng những ngày tháng êm đêm và đẹp nhất của cô. Những giai điệu của bài hát du
dương chỉ làm lòng nó thêm đau mà thôi. Nó nhớ. Nhớ da diết một người mà nó đã
bỏ nó ra đi mãi mãi. Nó hận ông trời đã lấy đi người mà nó yêu thương nhất. Nó
hận căn bệnh hiểm nghèo đã cướp Duy của cô đi mãi. Nó hận Duy đã bỏ cô đi không
một lời từ biệt. Để lại trong tim cô một vết cắt sâu hoắm. Bao năm qua mà vết
sẹo chưa liền hẳn. Cô lạnh lùng và thờ ơ với tất cả từ ngày Duy trở thành thiên
sứ để sống một cuộc sống hạnh phúc hơn trên thiên đường. Nó đã không khóc kể từ
ngày đó. Mà cũng có thể là nó đã cạn hết nước mắt kể từ ngày Duy ra đi. Nó
không khóc một lần nào nữa. Vì nó nghĩ, có khóc cũng chả có ai dỗ dành cô như
Duy đã từng.



Cô lại chơi rượt đuổi
với gió. Cái sở thích từ cái ngày định mệnh ấy. Cô đã tìm đến Duy nhưng người
ta đã cứu sống cô và từ đó cô đã bỏ ý định đó. Chi sống để chứng minh với Duy:
Không có anh bên cạnh thỳ em cũng có thể hạnh phúc, anh đừng tưởng anh là tất
cả! Anh bỏ em một mình thỳ anh cũng hãy cứ ở đó một mình đi.



Mưa! Tốt thôi. Nó
giúp cô gột rửa tất cả. Hoàng hôn.... Một màu xám xịt.... Màu của sự chia li
mãi mãi. Chi ngồi đăm chiêu nhìn lên bầu trời. Cô nhớ Duy da diết. Cô cầm
violon lên. Cô và Duy quen nhau qua lớp đàn. Vậy nên khi Duy đã không còn trên
cõi đời. Cô đã không đàn nữa. Chi kéo đàn. Đây là lần đầu kể từ ngày này ba năm
trước. Cô hát bài “Mưa”. Da diết và đau khổ. Mưa là kỉ niệm là quá khứ đau buồn
của cô và Duy. Chi và Duy quen nhau vào một chiều mưa, dưới mái hiên lớp đàn.
Ngày Duy ra đi, cô đã một mình dưới mưa, lặng khóc. Và ngày này hàng năm, trời
đều mưa!



Chi say sưa hát,
say sưa đau với với dòng suy nghĩ của mình. Bản nhạc vừa kết thúc. Tiếng piano
ấm áp vang lên. Piano. Cô đã không được nghe từ ngày Duy đi. Duy? Anh trở về
với em ư? Chi sững sờ quay lại. Không phải Duy. Là Dương. Ngồi bên cây đàn, cậu
đánh những nốt nhạc thật thành thạo. Cậu hát. Giọng hát ấm áp không tả nổi.



If the hero never comes to you



If you need someone you’re feeling blue



If you’re away from love and you’re alone



If you call your friends and nobody’s home







Chi đến bên Dương, đôi mắt đau khổ nhìn
bàn tay Dương lướt trên phím đàn. Chi nhẹ nhàng ngồi xuống. Cô thấy lòng đau
như cắt.







But if you wanna cry



Cry on my shoulder



If you need someone who cares for you



If you’re feeling sad your heart gets colder



Yes I show you what real love can do.







Chi gục xuống vai
Dương. Cô khóc! Bao lâu rồi cô chưa khóc nhỉ? Cô không nhớ nữa! Chỉ nhớ là từ
ngày Duy đi, cô đã cạn nước mắt rồi. Cô đã mạnh mẽ bấy lâu, để vượt qua nỗi
đau, để chôn giấu nỗi đau. Chi khóc một cách thoải mái và tin tưởng.



Bản nhạc kết
thúc. Dương nhìn sang phía Chi. Im lặng. Những giọt nước mắt cô rơi lã chã.
Nhìn vào vết sẹo trên cổ tay Chi, cậu đau lòng quá. Cậu vòng tay qua vai Chi.
Chi gầy quá. Đôi vai gầy yêu này đã hứng chịu nỗi đau quá lớn.



Cậu cứ khóc đi Chi. Cậu cứ là cậu đi! Tớ xin cậu! Không cần
tỏ ra mạnh mẽ đâu! Tớ sẽ luôn bên cậu. Quá khứ đã qua, cậu hãy để nó ngủ yên
được không? Tớ tin Duy sẽ hạnh phúc khi thấy cậu hạnh phúc. Tớ nguyện bên cậu,
để làm bờ vai vững chắc mỗi khi cậu cần! Tớ sẽ cùng cậu vượt qua nỗi đau này.
Cậu đã từng hỏi tớ muốn gì? Tớ muốn thấy cậu cười, tớ muốn cậu hạnh phúc dù tớ
có là người đem hạnh phúc hay không! Và cậu cũng đã từng hỏi, tại sao tớ tốt
với cậu? Chi àk, vì tớ thích cậu!



Chi đã thiếp đi.
Có lẽ cô đã kiệt sức sau bao ngày đau khổ. Dương ngồi bên Chi! Cậu vui. Câu vui
vì cuối cùng Chi cũng đã khóc được. Khóc thực sự thoải mái. Có lẽ sau hôm nay,
cô sẽ tập quên Duy, sẽ coi Duy như một quá khứ hạnh phúc. Dương mong, Duy sẽ ở
bên Chi mãi mãi, để làm thần hộ mệnh, làm thiên sứ đem niềm vui và hạnh phúc
cho cô.
 
P

phantrang97

10. Chi tỉnh dậy.
Mưa đã ngớt. Cô ngồi bên cửa sổ, Cô nhớ đến Dương và những lời nói của cậu.
Nhìn bầu trời sau mưa, cô nghĩ đã đến lúc tất cả trở về vị trí của nó. Cô lấy
album ảnh của cô và Duy, cả những bức thư và những món quà Duy trao cô nữa. Cô
bỏ tất cả vào hộp. Cô khoá hộp lại. Cảm giác như đang cất đi quá khứ vậy. Cô
đau nhưng thanh thản!



11. Điện thoại
reo cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương. Là Chi. Dương mỉm cười.



- Alo. Mình Dương đây.



- Ừm. Dương qua nhà Chi được không?



- Đơị Dương khoảng 10phút nha.



- Ừm.



Phóng xe thật
nhanh qua nhà Chi, Dương đã thấy Chi đứng chờ ở cổng rồi. Chi mặc bộ váy trắng
ngang đầu gối, khoác chiếc áo dạ quàng chiếc khăn trắng. Tóc đuôi cá dài xoã tự
nhiên. Trông Chi như một thiên sứ vậy.



Thấy Dương, Chi
nở một nụ cười thật tươi. Lại gần Dương, cô nhìn đồng hồ:



-
Đúng 10phút.



-
Sao không ở trong nhà chờ Dương? Ngoài
này lạnh lắm.



Chi lên xe. Cô tự
nhiên luồn tay qua eo Dương, cho hai tay vào túi áo. Lòng Dương lâng lâng.



-
Đi đâu vậy Chi? Dương hỏi.



-
Để Chi chỉ cho. Cứ đi đi.



Chi và Dương đứng
trước mộ Duy. Chi đặt bó hồng trắng lên mộ Duy- loài hoa mà cả hai đã từng
thích.



-
Anh! Lâu ngày quá rồi, em ra thăm anh
này. Anh có khoẻ không? Em mang hồng trắng cho anh đấy. Em vẫn thực hiện tốt
lời anh dặn đấy nhé. Chi
mỉm cười. Em vẫn sống tốt, mạnh mẽ dù
không có anh bên cạnh. Àk, em quên mất. Cô quay nhìn Dương. Đây là Dương, cậu ấy đã giúp em vượt qua tất
cả, đã lấy lại nụ cười cho em. Cậu ấy thích em và.... em cũng thích cậu ấy anh àk. Anh không ghen đấy
chứ? Anh hãy chúc cho tụi em luôn hạnh phúc anh nhé.



Giọt nước mắt khẽ lăn trên má cô, cô mỉm
cười nhìn di ảnh của Duy.



-
Anh Duy! Em sẽ chăm sóc tốt cho Chi, anh
yên tâm, em sẽ không làm cô ấy khóc đâu. Em hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho cô
ấy! Cảm ơn anh vì đã mang Chi đến bên em.



Dương nắm tay Chi
thật chặt. Hạnh phúc len lỏi vào trái tim mong mỏi đi tìm hạnh phúc của hai
người. Ở đâu đó trên thiên đường cũng có một người đang mỉm cười hạnh phúc chúc
phúc cho ai đó..........







Yêu không phải là một đường đua có kẻ chiến
thắng và thất bại. Nó là cảm giác bình yên trong cái nắm tay nhau thật chặt, là
hai trái tim cùng nhịp đập tìm về phía cuối con đường nơi có tình yêu đang ngự trị...
 
B

bookho

rất hay nhưng có vài sai sót rất thú vị ;)) phải chăng tác giả trong lúc post bài cũng nhớ đến 1 ng nào đó tên Vũ ;)) Đọc kĩ sẽ thấy Vũ xuất hiện vài lần mà mìh k hiểu ( lỗi này do đánh máy hay tiềm thức ;)) )
 
S

shine.tc

được đấy nhỉ.hi`.......................................... ^.~
 
Last edited by a moderator:
S

saranghaeyothiensu

thì cũng sơ sơ. Chi lạnh lùng mà uỷ mị quá . Dương chưa có thời gian để thích Chi . tinh yeu đến như nó phải đến . nhân vật dương chưa khắc hoạ được . Quá khứ phải ngủ yên khi người ta muốn nó ngủ yên nhưng không nhất thiết phải như thế . Nếu Dương và Chi đến nơi Duy va Chi ngày xưa đến và nhìn lên bầu trời rồi nói... sẽ hay hơn. Duy sẽ ở lài trong trái tim Chi dù có dương , hãy để duy là thiên sứ luôn dõi theo chi . Mây vẫn trôi nhè nhẹ . gió thoảng qua. Thấp thoáng một ánh mắt đang mỉm cười ... NHƯ RI HAY HƠN
 
P

_phonglinh_

thx bạn vì đã ko theo mô tuyp dài dòng luẩn quẩn, kết thúc rất có hậu.
Vũ = Dương. Vũ là ai dậy bạn?
 
P

phantrang97

hix...mặt gì vậy bạn?////////////////////////////////////////////////////////////////ns minh nghe xem
 
P

phuong95_online

cũng tạm được
nhiều điểm vô lý
tình yêu mà chớp nhoáng thế thì hơi khó hiểu
 
P

perong9x

thì bạn vừa bào thực tế và truyện đó sao
nó cùng dk nói đến trong truyện này;;)
 
Top Bottom