P
phantrang97
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
1. Chi học trong
lớp “vàng” của trường. Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Học đỉnh mà cậu ấm cô chiêu
cũng nhiều. Lớp chả mấy đoàn kết bởi được chia ra hai phái rõ ràng. Chi không
rõ mình ở bên nào nữa. Mọt sách cũng không mà ham quậy hơn là học cũng không
phải. Có lẽ Chi ở phái thứ ba, nghĩ đến đây cô bỗng thấy bật cười trong lòng.
Hôm nay, lớp Chi
vẫn loạn như hôm nào. Mới đầu năm học mà lớp cô đã có tiếng trong trường ùi. Hò
hét, quậy phá đập bàn đập ghế, chuyện xưa như diễm. Chi vẫn im lặng thả mình
theo tiếng nhạc, lờ đi tất cả. Trống vào lớp rồi mà vẫn không khá hơn được là
bao. Bỗng như có băng dính dán miệng, dây thừng cột tay chân, cả lớp im phăng
phắc. Cô chủ nhiệm bước vào, theo sau là một đứa con trai. Lũ con gái mồm miệng
há hốc cả, còn lũ con trai thỳ hào hứng. Xời, lại thành viên mới, không biết là
mọt sách hay siêu quậy, Chi không quan tâm. Sau một loạt màn làm quen, bọn con
gái cả hai phe vui sướng khi biết được anh chàng đẹp trai này tên Dương, học
cũng đỉnh mà chơi cũng không vừa. Nhưng rồi lại thất vọng khi cô giáo xếp hắn
ngồi vào chỗ trống cạnh Chi. Hắn bước đến, Chi khó chịu miễn cưỡng nhường “nửa
thế giới” cho hắn. Đúng là xui xẻo!
2. Dương cười với
Chi thật tươi nhưng cô chỉ đáp lại cái nhếch mép lạnh lùng. Một thoáng, Dương
hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cậu lại nhanh chóng trở lại nét mặt thân thiện.
Dương nhanh chóng
hoà đồng với lớp. Chỉ trong vài tuần, cậu đã lấy được tình cảm của mọi thành
viên trong lớp, cả 2phe. Tất nhiên, trừ Chi.
3. Lớp ồn ào như
chợ bởi tất cả những âm thanh lộn xộn. Nhóm mọt sách đang sung sướng với kết
quả kỳ thy HSG vừa qua mà người dẫn đầu là Dương, số điểm tuyệt đối. Hét hò,
đập bàn đập ghế. Nhóm siêu quậy cũng chẳng vừa, dù thành tích chẳng cao nhưng
cũng cật lực đập phá. Lớp loạn, chỉ có Dương ngồi im mỉm cười và tất nhiên, cả
Chi nữa, cô miên man trong tiếng nhạc du dương. Sẽ chẳng có gì nếu mấy đứa con
gái không quá khích lỡ tay đẩy cô ngã sang phía Dương khiến cả hai lăn dưới
đất. Cả lớp im bặt, mấy đứa lỡ tay đó mặt tái mét vì chúng biết một khi Chi mà
mất hứng thỳ chỉ có chết. Dương vội đỡ Chi dậy, nhặt cái ipod lên:
- Chi có sao không? Chắc ipod hư rồi, hay Chi dùng tạm cái
của Dương nek. Dương lo
lắng
- Cảm ơn, không cần đâu, chỉ tiếc bài hát đang nghe thôi. Chi lạnh lùng.
- Bài gì?
- Chả nhớ.
Chi vậy đó. Chẳng
quan tâm cái gì, Chi hay quên, quên một cách vô tư, không cố ý. Cho sách vở vào
cặp, cô bình thản ra về. Phóng xe giữa đại lộ. Chi thấy gió mơn man sau gáy. Cô
rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Hx, cô lại chơi trò rượt đuổi trên con đường
rộng thênh thang, đầu óc trống rỗng, Chi thích thú cười vô tư mà không biết có
ai đang dõi theo.
4. Dương nằm trằn
trọc, không ngủ được. Nằm miên man suy nghĩ. Gương mặt lãnh đạm, nụ cười vô tư
hiếm hoi của Chi làm cậu day dứt. Chi sống như không tồn tại, một kiểu sống mơ
hồ, bàng quan, bất cần nhưng có cái gì đó mỏng manh dễ vỡ. Mấy tháng qua kể từ
khi vào lớp, dù ngồi cạnh nhau nhưng giữa hai đứa vẫn có sự xa cách, một khoảng
cách xa vời, mơ hồ..... Cú ngã làm Dương muốn đứng tim vậy mà Chi vẫn tỉnh bơ
như không, cậu thấy vừa giận vừa thương.....
5. Chi về nhà, bỏ
qua bữa ăn và ánh mắt đau buồn của bố mẹ đang dõi theo. Cơn buồn ngủ ập đến
trên mi mắt. Phải ngủ đã chứ. Tiếng nhạc du dương trong phòng, giấc ngủ chập
chờn, đầy mộng mị. Giá như, đời đẹp và bình yên như bản nhạc này. Tỉnh dậy lúc
chiều muộn. Mệt mỏi. Hôm nay gió mùa về! Phóng xe như bay đến quán quen. Nhâm
nhi li kem cà phê đắng ngắt như là nhâm nhi nỗi buồn chán trong tâm hồn vậy.
9h đêm. Chi phóng
xe như điên giữa đại lộ, rượt đuổi với cơn gió mùa mới về. Mưa phùn nhẹ làm
không khí thêm se lạnh. Quẳng áo khoác vào cốp xe, mặc độc chiếc áo mỏng manh.
Trò rượt đuổi lại bắt đầu..... Đầu trống rỗng.... Bên tai văng vẳng giọng nói
của Duy..... Cô đơn vây bủa quanh Chi. Càng nghĩ, Chi càng rồ ga. Mệt lử.......
Không có cảm giác tồn tại và khát khao tồn tại.
Cô liếc đồng hồ,
12h rồi:
-
Mẹ.
Sao mẹ chưa ngủ?
-
Mẹ
không thấy đứa con gái trước đây của mẹ nữa.... Mẹ chờ nó về. Bà nói, ánh mắt đau
buồn nhìn con.
Chi cúi đầu rồi
từ từ ngẩng lên:
-
Con
xin lỗi....
-
Cái
gì qua rồi để cho nó ngủ yên được không? Đứa con gái đáng yêu, trong sáng, dễ
thương của mẹ đâu rồi Chi? Con tìm nó về cho mẹ đi Chi, mẹ xin con.... Bà nói mà
nước mắt chứa chan.
-
Con
lên phòng. Mẹ đi ngủ đi...
Cô bước đi, để
mặc mẹ với dòng lệ chứa chan, đôi vai gầy rũ xuống đau buồn.
6. Ánh sáng chiếu
một luồng vào mắt nhức nhối. Chi mở to đôi mắt nặng trĩu, cố gắng ngồi dậy, lê
người vào phòng tắm để xả hết cái vẻ mệt mỏi. Mắt thâm quầng, mặt hốc hác không
sức sống. Định trở lại dường ngủ tiếp nhưng nghĩ đến tiết văn của cô chủ nhiệm,
Chi bỏ ngay ý định bùng học. Bởi cô thương Chi, Chi không muốn làm cô buồn. Chi
quyết định trang điểm nhẹ để che gương mặt mệt mỏi. Mặc đồ xong, thấy mình ổn. Chi
bật cười. Chỉ ít phút trước đây trông Chi chẳng khác gì con ma vậy mà h lại như
thiên sứ vậy. Cô chua chát: đúng là đời!
Bước xiêu vẹo
trên hành lang lớp học. Chi cố gắng thật tự nhiên bước vào lớp trong con mắt
ngạc nhiên của bạn bè. Vài đứa thốt lên:
- Chi hôm nay đẹp quá!
Ngồi vào chỗ, cô
gục mặt xuống bàn. Cô giáo vào lớp. Xui xẻo thay, hôm nay Chi bị gọi lên bảng
hỏi bài. Mệt mỏi đứng dậy. Bước vài bước cô bỗng ngã khuỵ xuống. Đầu trống
rỗng, mọi vật như quay cuồng trước mặt Chi. Đâu đó tiếng hét thất thanh. Ngất
lịm.
…
lớp “vàng” của trường. Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Học đỉnh mà cậu ấm cô chiêu
cũng nhiều. Lớp chả mấy đoàn kết bởi được chia ra hai phái rõ ràng. Chi không
rõ mình ở bên nào nữa. Mọt sách cũng không mà ham quậy hơn là học cũng không
phải. Có lẽ Chi ở phái thứ ba, nghĩ đến đây cô bỗng thấy bật cười trong lòng.
Hôm nay, lớp Chi
vẫn loạn như hôm nào. Mới đầu năm học mà lớp cô đã có tiếng trong trường ùi. Hò
hét, quậy phá đập bàn đập ghế, chuyện xưa như diễm. Chi vẫn im lặng thả mình
theo tiếng nhạc, lờ đi tất cả. Trống vào lớp rồi mà vẫn không khá hơn được là
bao. Bỗng như có băng dính dán miệng, dây thừng cột tay chân, cả lớp im phăng
phắc. Cô chủ nhiệm bước vào, theo sau là một đứa con trai. Lũ con gái mồm miệng
há hốc cả, còn lũ con trai thỳ hào hứng. Xời, lại thành viên mới, không biết là
mọt sách hay siêu quậy, Chi không quan tâm. Sau một loạt màn làm quen, bọn con
gái cả hai phe vui sướng khi biết được anh chàng đẹp trai này tên Dương, học
cũng đỉnh mà chơi cũng không vừa. Nhưng rồi lại thất vọng khi cô giáo xếp hắn
ngồi vào chỗ trống cạnh Chi. Hắn bước đến, Chi khó chịu miễn cưỡng nhường “nửa
thế giới” cho hắn. Đúng là xui xẻo!
2. Dương cười với
Chi thật tươi nhưng cô chỉ đáp lại cái nhếch mép lạnh lùng. Một thoáng, Dương
hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cậu lại nhanh chóng trở lại nét mặt thân thiện.
Dương nhanh chóng
hoà đồng với lớp. Chỉ trong vài tuần, cậu đã lấy được tình cảm của mọi thành
viên trong lớp, cả 2phe. Tất nhiên, trừ Chi.
3. Lớp ồn ào như
chợ bởi tất cả những âm thanh lộn xộn. Nhóm mọt sách đang sung sướng với kết
quả kỳ thy HSG vừa qua mà người dẫn đầu là Dương, số điểm tuyệt đối. Hét hò,
đập bàn đập ghế. Nhóm siêu quậy cũng chẳng vừa, dù thành tích chẳng cao nhưng
cũng cật lực đập phá. Lớp loạn, chỉ có Dương ngồi im mỉm cười và tất nhiên, cả
Chi nữa, cô miên man trong tiếng nhạc du dương. Sẽ chẳng có gì nếu mấy đứa con
gái không quá khích lỡ tay đẩy cô ngã sang phía Dương khiến cả hai lăn dưới
đất. Cả lớp im bặt, mấy đứa lỡ tay đó mặt tái mét vì chúng biết một khi Chi mà
mất hứng thỳ chỉ có chết. Dương vội đỡ Chi dậy, nhặt cái ipod lên:
- Chi có sao không? Chắc ipod hư rồi, hay Chi dùng tạm cái
của Dương nek. Dương lo
lắng
- Cảm ơn, không cần đâu, chỉ tiếc bài hát đang nghe thôi. Chi lạnh lùng.
- Bài gì?
- Chả nhớ.
Chi vậy đó. Chẳng
quan tâm cái gì, Chi hay quên, quên một cách vô tư, không cố ý. Cho sách vở vào
cặp, cô bình thản ra về. Phóng xe giữa đại lộ. Chi thấy gió mơn man sau gáy. Cô
rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Hx, cô lại chơi trò rượt đuổi trên con đường
rộng thênh thang, đầu óc trống rỗng, Chi thích thú cười vô tư mà không biết có
ai đang dõi theo.
4. Dương nằm trằn
trọc, không ngủ được. Nằm miên man suy nghĩ. Gương mặt lãnh đạm, nụ cười vô tư
hiếm hoi của Chi làm cậu day dứt. Chi sống như không tồn tại, một kiểu sống mơ
hồ, bàng quan, bất cần nhưng có cái gì đó mỏng manh dễ vỡ. Mấy tháng qua kể từ
khi vào lớp, dù ngồi cạnh nhau nhưng giữa hai đứa vẫn có sự xa cách, một khoảng
cách xa vời, mơ hồ..... Cú ngã làm Dương muốn đứng tim vậy mà Chi vẫn tỉnh bơ
như không, cậu thấy vừa giận vừa thương.....
5. Chi về nhà, bỏ
qua bữa ăn và ánh mắt đau buồn của bố mẹ đang dõi theo. Cơn buồn ngủ ập đến
trên mi mắt. Phải ngủ đã chứ. Tiếng nhạc du dương trong phòng, giấc ngủ chập
chờn, đầy mộng mị. Giá như, đời đẹp và bình yên như bản nhạc này. Tỉnh dậy lúc
chiều muộn. Mệt mỏi. Hôm nay gió mùa về! Phóng xe như bay đến quán quen. Nhâm
nhi li kem cà phê đắng ngắt như là nhâm nhi nỗi buồn chán trong tâm hồn vậy.
9h đêm. Chi phóng
xe như điên giữa đại lộ, rượt đuổi với cơn gió mùa mới về. Mưa phùn nhẹ làm
không khí thêm se lạnh. Quẳng áo khoác vào cốp xe, mặc độc chiếc áo mỏng manh.
Trò rượt đuổi lại bắt đầu..... Đầu trống rỗng.... Bên tai văng vẳng giọng nói
của Duy..... Cô đơn vây bủa quanh Chi. Càng nghĩ, Chi càng rồ ga. Mệt lử.......
Không có cảm giác tồn tại và khát khao tồn tại.
Cô liếc đồng hồ,
12h rồi:
-
Mẹ.
Sao mẹ chưa ngủ?
-
Mẹ
không thấy đứa con gái trước đây của mẹ nữa.... Mẹ chờ nó về. Bà nói, ánh mắt đau
buồn nhìn con.
Chi cúi đầu rồi
từ từ ngẩng lên:
-
Con
xin lỗi....
-
Cái
gì qua rồi để cho nó ngủ yên được không? Đứa con gái đáng yêu, trong sáng, dễ
thương của mẹ đâu rồi Chi? Con tìm nó về cho mẹ đi Chi, mẹ xin con.... Bà nói mà
nước mắt chứa chan.
-
Con
lên phòng. Mẹ đi ngủ đi...
Cô bước đi, để
mặc mẹ với dòng lệ chứa chan, đôi vai gầy rũ xuống đau buồn.
6. Ánh sáng chiếu
một luồng vào mắt nhức nhối. Chi mở to đôi mắt nặng trĩu, cố gắng ngồi dậy, lê
người vào phòng tắm để xả hết cái vẻ mệt mỏi. Mắt thâm quầng, mặt hốc hác không
sức sống. Định trở lại dường ngủ tiếp nhưng nghĩ đến tiết văn của cô chủ nhiệm,
Chi bỏ ngay ý định bùng học. Bởi cô thương Chi, Chi không muốn làm cô buồn. Chi
quyết định trang điểm nhẹ để che gương mặt mệt mỏi. Mặc đồ xong, thấy mình ổn. Chi
bật cười. Chỉ ít phút trước đây trông Chi chẳng khác gì con ma vậy mà h lại như
thiên sứ vậy. Cô chua chát: đúng là đời!
Bước xiêu vẹo
trên hành lang lớp học. Chi cố gắng thật tự nhiên bước vào lớp trong con mắt
ngạc nhiên của bạn bè. Vài đứa thốt lên:
- Chi hôm nay đẹp quá!
Ngồi vào chỗ, cô
gục mặt xuống bàn. Cô giáo vào lớp. Xui xẻo thay, hôm nay Chi bị gọi lên bảng
hỏi bài. Mệt mỏi đứng dậy. Bước vài bước cô bỗng ngã khuỵ xuống. Đầu trống
rỗng, mọi vật như quay cuồng trước mặt Chi. Đâu đó tiếng hét thất thanh. Ngất
lịm.
…