Phút lặng của tâm hồn

S

soleboyvan36

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Nghĩ từ một chiếc lá rơi


55162735-hanhdttdakhu3.jpg



Có ai từng nhìn chiếc lá rơi ?

Mà thoáng nghĩ suy về cuộc đời

Năm tháng trôi qua mùa lá rụng

Dòng đời vẫn mải miết chảy trôi !



Thu về vụt bay chiếc lá rơi

Lẽ thường thiên nhiên của bao đời

Nhưng chiếc lá có bao điều muốn nói

Về sự mất còn, về lẽ sống xa xôi…



Cho tôi hỏi một câu chiếc lá ơi !

Bạn đã sống ra sao trước khi gửi mình về đất ?

Bạn đã sống trong thầm lặng

Hay tươi xanh trong nhịp sống cuộc đời ?



Mỗi chiếc lá, phải chăng một đời người

Kỳ diệu thế mà mỏng manh đến thế

Chiếc lá reo vui khi thuở còn tươi trẻ

Và lặng thầm rơi rụng mỗi thu qua !



Có buồn không khi cây-lá chia xa

Khi trên cành bao lá vàng chưa rụng

Nhưng bạn ơi yêu thương từng phút sống

Để khỏi chôn mình trong cõi lặng mênh mông…!



Ngắm chiếc lá rơi giữa buổi chiều đông

Trong lòng dâng lên những cảm xúc bâng khuâng

Chiếc lá ấy, thời gian vô tình ấy

Mà khiến ai tiếc nuối trong lòng !



Lá mùa đông vẫn rơi trong thầm lặng

Thời gian vẫn trôi, bạn có hay không ?

Nhưng hãy sống hết mình như chiếc lá non xanh

Để không nuối tiếc khi gửi mình về đất !


Và cuộc đời đâu là hư, là thực

Cuộc sống này đâu là còn, là mất

Chỉ có thời gian vẫn mải miết chảy trôi

Để đưa đời ta về cõi xa xôi…



Chiếc lá rơi, lá rơi, không nói

Nhưng với tôi lá tâm sự bao điều

Về lẽ sống, về khát vọng, tình yêu

Ý nghĩa riêng ta trong cõi đời mải miết !



Hãy sống, hãy yêu thương để biết

Rằng ta không phải là chiếc lá cô đơn

Lặng thầm rơi giữa mùa đông lặng lẽ

Nương theo làn gió để bay đi…



Sống hết mình khi thuở còn thơ trẻ

Như chiếc lá rung rinh trong nắng trời

Để không buồn khi ta phải chia phôi

Để thanh thản thả trôi mình theo gió.



Chiếc lá rơi như cuộc đời ai đó

Buông xuôi khi sống còn dang dở

Lặng thầm khi thuở còn tươi trẻ

Để u buồn rơi rụng lá vàng phai !



Chuyện chiếc lá đâu phải của riêng ai

Là chuyện lẽ sống trong cuộc đời

Để giữa dòng thời gian trôi mải miết

Sống hết mình, hỡi bạn và tôi !



Soleboyvan36 chuyên Văn C1K36 PBC.
29/12/2009.
 
Last edited by a moderator:
S

soleboyvan36

Những ngày đầu tháng năm…

Cơn mưa đầu hạ, đến và đi thật nhanh, đã bao năm, vẫn vô tâm và hụt hẫng như bóng hình ai đó, trong bạn, trong tôi…

13713211247411195.gif


Khi sân trường Phan rụng tím hoa bằng lăng, thì rồi đó, ai cũng hiểu, ngày chia tay đến rồi, với những cô cậu học trò cuối cấp…

Bận rộn, lo lắng cho những kỳ thi, nhưng mỗi khi nhìn qua khung cửa sổ, ta vẫn muốn lưu lại ở khoảnh khắc này một điều gì đó, để khi xa rồi, cảm thấy nhẹ lòng mà thanh thản bước đi…

Ngày đó, còn bỡ ngỡ trước cổng trường Phan, mà nay, đã thấm thía câu thơ của Chế Lan Viên mà mỗi thế hệ học trò trường Phan đều ghi tạc: “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở-Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”…

54268048ae243dcb573.jpg


Trường Phan mỗi độ hè về, sắc hoa bằng lăng thay cho màu mực tím, sắc đỏ phượng vĩ hòa vào nắng sớm mùa hè.

Chia tay tuổi học trò, tưởng rằng sẽ không có gì lớn lao, nhưng cũng thật đáng nhớ. Ngày đó, bạn mỉm cười hay bật khóc, nhưng thường thì nước mắt sẽ nhiều hơn…Ngày đó, chỉ ngày đó thôi, ta nhận được ánh mắt bao dung từ những người bạn…Ngày đó, ta biết và rồi cảm nhận thực sự những gì đẹp nhất của cái tuổi cắp sách tới trường, hai tiếng “học sinh” rồi sẽ đi vào dĩ vãng…Ngày đó, ngay cả những đứa con trai học Toán, nổi tiếng “khô khan” và “lạnh nhạt”, mắt cũng đỏ hoe và “ngập đầy” tâm sự…

Đêm chia tay, có thể sau này không ai còn hiểu “Cái đêm hôm ấy đêm gì…?” nhưng rồi ai cũng biết, kỷ niệm học trò đã gửi lại nơi ấy, để sau này nếu có cơ hội, ta trở về tìm lại.

Thật khó để định nghĩa sắc hoa bằng lăng, nhưng với những cô gái học Văn, cái màu hoa ấy thật buồn…

“Nhặt cánh hoa bằng lăng

Rưng rưng trang giấy trắng

Ôi loài hoa của nắng

Gửi gì theo gió mây…?”

Chia tay, tại sao họ khóc ? Cũng không ai biết nữa. Có thể đơn giản là vì: “Thấy mi khóc, tau cũng khóc…!” Nhưng có lẽ ai cũng hiểu, đó là mùa hạ cuối. Khóc cho những ngày không được khóc, khóc vì hiểu rằng mai này mấy chục con người trong cái lớp học ngày ấy, sẽ ít có khi nào tụ tập được đông đủ như thế nữa, hoặc sẽ là không…Và cũng có khi cười, vì ta biết rằng mình đã lớn. Sau hàng nước mắt, có thể là suy nghĩ vẩn vơ, lo lắng trước ngưỡng cửa mùa thi…

Tất cả rồi sẽ qua, tất cả rồi sẽ xa…Và cũng sẽ có một chút gì đọng lại…Ngày ấy trở về, ta biết rằng có một thời như thế…

“Bằng lăng rơi tím cả sân trường

Có phải em làm tôi vấn vương ?

Trách sao thời gian vô tình thế

Chia tay, chưa kịp nói lời thương…



Hỏi ai đã bao mùa hoa phượng ?

Lưu bút nhòe in giọt mực hồng

Mai đây xa rồi em còn nhớ

Một bóng hình ai đứng chờ mong…?



Hạ về thướt tha tà áo trắng

Ve kêu làm xao xuyến cõi lòng

Trách sao thời gian vô tình thế

Xa rồi còn ai nhớ, ai mong…”


soleboyvan36 chuyên Văn C1K36 THPT chuyên Phan Bội Châu, gửi cụ Phan và những người ở lại...
 
Last edited by a moderator:
S

soleboyvan36

Mưa và kẹt xe...Bạn hiểu sao về đất nghìn năm ?!

Hà Nội. Một chiều mùa hạ…Và mưa. Cơn mưa dông đến bất chợt, trời đen kịt, bất ngờ với tất cả những ai đang thẫn thờ chờ xe buýt.

Một chiều như mọi chiều, Hà Nội khắp hang cùng ngõ hẻm, lại tắc đường. Cái “thảm họa” tắc đường đã trở nên thường nhật, với những cư dân sống trên “mảnh đất nghìn năm” thì đó là “cuộc sống thường ngày”, để có người phải bức xúc quá mà phát biểu trước ống kính VTV: “Ôi giời ! Hôm nào mà không tắc á ? Tối đó tôi về không ngủ được ! Tắc đường quen rồi !” Ôi ! Với một công dân của một quốc gia đã “đạt mức thu nhập trung bình so với thế giới”, đang phấn đấu để “cơ bản trở thành một nước công nghiệp”, và “quản lý kinh tế vĩ mô, kiềm chế lạm phát, bảo đảm an sinh xã hội”, cái chữ “quen rồi” ấy, nghe sao mà xót xa đến vậy !

Đến khi nào cho hết tắc đường ? Câu hỏi ấy với biết bao cư dân Nghệ Tĩnh đang sinh sống trên đất Hà thành, thì cũng giống như: “Sông Lam biết khi mô cho cạn ???!!!”

Chiều nay lại tắc đường, lại mưa nữa. Vậy thì có gì lạ ? Cái lạ đến từ cơn mưa.

Như thường ngày, người ta đến buổi tan tầm sẽ “chen nhau” mà đi trên đường, xe máy, ô tô, xe đạp, xe buýt…lẫn lộn thành một mớ “thập cẩm”. Và thiên hạ cứ đi…cứ đi…Chen lấn nhau, không nhường nhau, vì họ biết: “Dừng lại nghĩa là chết ! Một là bị xe phía sau đâm phải, hai là đường thiên hạ không của riêng ta !” Hôm nay trời mưa, “Táo cống” và “Táo thoát nước” ở Hà Nội nóng quá lại không làm việc, vậy nên cơn mưa đến, đường Thái Thịnh, đường Thái Hà, phố Chùa Bộc trở thành những cái ao giữa lòng Hà Nội. Và thiên hạ xử lý ra sao ? Ô tô cứ đi thẳng, xe máy cứ bon chen, gặp vũng nước người ta “ngập ngừng” lạng lách…Cứ như thế, trong cơn mưa, đường tắc với hàng nghìn chiếc xe đủ mọi chủng loại, sôi động và nhộn nhịp hơn ngày thường. Ngày nắng, thiên hạ sẽ hưởng “khói và bụi”. Nay trời mưa, thiên hạ lại cảm nhận “nước cống trào lên” và “khói xe mù mịt”, còi của các bác tài xế cũng không chịu được kiên nhẫn, kêu om sòm; vài tiếng chửi thề…Thiên hạ đại loạn trong một mớ bòng bong mà người ta gọi là “giao thông công chính” mỗi buổi hoàng hôn trên đất Hà Nội. Giữa cơn mưa bất chợt, mưa to và sấm chớp, hầu hết mọi người đều “như chuột lột” vì đa số mọi người buổi trưa đi làm giữa nắng gắt, có ai ngờ chiều về mưa to như thế mà “phòng thủ” áo mưa ?! Giữa muôn ngàn giọt mưa ấy, thiên hạ vẫn “giam nhau” giữa đường, ai cũng tin rằng “đường về nhà còn xa lắm…” ! Và khi nhìn tia chớp lóe lên phía chân trời, sau đó là tiếng “đoàng” của sấm, thì chắc hẳn trong đầu ai đó cũng lóe lên một ý nghĩ: “Sao người ta lại làm khổ nhau thế này nhỉ ?” Trời mưa cứ mưa, đường tắc cứ tắc, ô tô rú ga, và thế là nước cống cứ thế mà tung tóe ! Phải chăng thiên hạ “giam nhau” giữa đường như vậy là cho nhau cơ hội để tận hưởng không khí mát lạnh của cơn mưa đầu hạ ? Hoặc là một cuộc kiểm tra xem ai “mắc mưa mà không bị ốm” giữa con đường hàng vạn con người lúc ấy ? Người dân Hà Nội và sinh viên trên “miền đất hứa”, chỉ luôn mong có một ngày đường không còn tắc nữa, và mỗi người nhường nhau một tí…cho dễ sống hơn, hoặc chí ít là tin tưởng vào cái tương lai “có thể di chuyển được” của những con đường mang tên những danh nhân ở đất thủ đô !!!


soleboyvan36 SV DAV ngắm trời mưa Hà Nội...
 
M

meobachan

Là những dòng kỉ niệm trôi mải miết trong dòng chảy kí ức của riêng anh...
Sắc hoa bằng lăng, những cuộc chia tay lưu luyến đong đầy nước mắt...
Cám giác ấy... mai đây sẽ tràn ngập trong tôi....
Thành những giọt mưa buồn rơi xống tận đáy tâm hồn....
(Spam tí :p )
 
S

soleboyvan36

Thư gửi em mùa thi…

Thử thách lớn lao…



Đứng trước những thử thách lớn lao, con người dễ trở nên nhỏ bé và yếu đuối. Những lúc như vậy, ta rất cần một chỗ dựa để tâm hồn nương trú trước khi cơn giông tố ập tới.

Những con người bản lĩnh, những trái tim mạnh mẽ, trước bão giông, sóng gió của cuộc đời, họ vẫn có thể buông xuôi hay gục ngã. Và ngay cả những con người dũng cảm nhất, đứng trước những thử thách quá lớn, họ vẫn có thể yếu lòng mà bật khóc, rất cần ai đó nâng đỡ sẻ chia.

Tất thảy chúng ta, ai cũng muốn đi đường thẳng, không ai muốn gập ghềnh gian nan trên đường đời của mình. Chúng ta muốn được quan tâm và không muốn bị tổn thương, ta muốn dễ dàng tìm thấy những niềm vui nho nhỏ hơn là chấp nhận mạo hiểm, đánh đổi nhiều thứ để gặt hái những thành công lớn…Và có khi, trong những lúc ta dường như không còn đủ sức để bước tiếp, ta dừng lại và tìm kiếm những thứ tình cảm vô hình để cố gắng làm dịu đi sức nóng thiêu đốt của áp lực, đó như thể là liều thuốc an thần, nhưng rồi thì chúng chỉ có tác dụng trong chốc lát mà thôi, không kể những tác dụng phụ khác có thể làm ta mệt mỏi hơn.

Cuộc đời không bao giờ cho phép chúng ta dừng lại. Thế giới này luôn vận động, vận động và đào thải không ngừng, công bằng nhưng cũng đầy nghiệt ngã, đó là luật sống. Khi ta ngủ, Trái Đất vẫn quay…Sống đồng nghĩa với chấp nhận thử thách. Cuộc đời là biển cả, ai không bơi sẽ chìm…Bài học sinh tồn, bản lĩnh đấu tranh và giá trị cuộc sống sẽ tồn tại nếu ta chấp nhận đương đầu với sóng gió, với bàn chân rướm máu vượt qua những ngọn núi cao muôn trùng hiểm trở. Và cũng đừng xấu hổ khi ta bật khóc nếu biết rằng ta phải bơi qua dòng sông băng lạnh giá, ta gục ngã dưới mũi kiếm trong đấu trường, hay chôn thân mình nơi cát bỏng sa mạc. Bất kỳ ai cũng có thể thất bại, thất bại nhiều lắm và sẽ có trong trường đời, để thành công và trân trọng giá trị của chiến thắng, phải rút ra chân lý từ những thất bại đã từng trải qua, bởi thành công không gì khác là sự khắc chế của những thất bại.

Mong rằng đừng bao giờ cho rằng ta quá đớn hèn nếu đứng bên bờ vực thẳm, ta lo lắng mình sẽ không thể nhảy qua bờ bên kia, ta sợ hãi trước cái chết…đó thực là con người. Hãy luôn rộng lượng cho chính mình, để vững bước thì cần tôn trọng bản thân và tin vào chính mình. Đừng quá dằn vặt, vì cho dù ta có là một anh hùng không ngại hi sinh trên trận mạc, đầy dũng khí thì rốt cuộc ta vẫn là một con người, tràn đầy sức mạnh nhưng giữa biển đời sóng gió, vẫn trở nên yếu đuối và vô cùng nhỏ bé…

Tôi sẽ không bao giờ quên những ai đã chịu dừng chân đứng lại, dù chỉ một phút, để lắng nghe tôi nói dù chỉ một lời…Và ngày mai, tôi sẽ chiến đấu bằng tất cả những gì mình có thể, với tất cả những gì tôi có…

17 giờ ngày 7/7/2010.



Sống có mục đích đời sẽ không vùi dập.

Hãy lắng nghe trái tim và học cách cảm nhận những rung động của tâm hồn, hiểu được chính mình bạn sẽ tôn trọng mình hơn.

Có những ký ức vẫn mãi còn đọng lại và chắc rằng sẽ không bao giờ phai nhạt. Có những thứ mà thời gian sẽ xóa nhòa theo năm tháng.

Hãy biết trân trọng, có ai đó đã, đang và sẽ góp phần thay đổi cuộc đời ta theo hướng tích cực hơn. Đừng bao giờ quên ơn và hãy thi ân bất cứ khi nào bạn có thể.

Nếu bạn là người mang trọng trách, hãy tin rằng cùng với ý chí và nỗ lực tự thân, luôn luôn có những chỗ dựa để bạn vững tin, luôn luôn có những bậc tiền nhân phù trợ để bạn vượt qua mọi trở ngại, khó khăn và luôn hướng về phía trước.

Niềm hạnh phúc chỉ đến khi bạn làm việc tận tâm và nghĩ tới những điều tốt đẹp.

Bạn phải sống độc lập và tự lập, nhưng đừng bao giờ nghĩ mình là một kẻ cô đơn. Suy nghĩ thiếu tích cực đó sẽ hủy diệt chí tiến thủ và khả năng hòa nhập trong con người bạn.

Có người phải đấu tranh với cuộc sống để giành giật với tử thần từng giây có mặt trên cuộc đời này. Họ biết rằng cho dù đời là bể khổ, nhưng giữa sa mạc sau cơn mưa vẫn có hương và hoa, sau bão giông trời lại chan hòa hửng nắng. Vì lẽ đó, quý trọng thời gian nghĩa là quý trọng mạng sống và chắt chiu từng giọt mật hạnh phúc.

Dẫu biết rằng cuộc sống không chỉ có màu hồng, trường đời bên cạnh nụ cười là nỗi đau, những nỗi bất hạnh, đắng cay, những mưu toan dằn vặt. Nhưng không một ai đánh đổi cuộc sống của mình bởi bất cứ điều gì khác, bởi tất thảy chúng ta đều cố gắng sống và hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.

Và dù cuộc sống có làm cho bạn đau, ai đó làm bạn tổn thương, ai đó xúc phạm và gieo nên hạt giống hận thù…hãy vị tha, bao dung và tin về một ngày mai sẽ khác. Hãy cảm nhận tự sâu thẳm tâm hồn để luôn sẵn sàng trả lời câu hỏi: Ta sống vì lẽ gì ?

Quá khứ của mỗi chúng ta, từng mỉm cười và bật khóc, từng thành công và thất bại, từng vui sướng vỡ òa, từng gặm nhấm nỗi buồn và học bài học từ những nỗi đau. Đó thực là cuộc sống ! Bạn nghĩ điều gì, “khi bạn thấy ai đó khóc…” ?

Nhiều người ở lại bên bạn, nhiều người tôn trọng bạn, nhiều người coi bạn như kẻ thù, nhiều người bỏ bạn đi…Cho dù là một vĩ nhân cũng không thể sống hòa đồng với tất cả. Vậy nên hãy học cách đối mặt và mỉm cười trước một lẽ thường tình của cuộc sống: “Sẽ có những người đến và đi trong cuộc đời ta. Và kể từ dạo đó, ta dường như không còn như xưa nữa…”

…Ngày hôm nay là sự nối tiếp của ngày hôm qua và là bước khởi đầu của ngày mai…

Cuộc sống là hành trình của những gian nan thử thách, giữa biển đời mênh mông ấy, đôi khi ta hiểu:..chuyện gì đến cũng sẽ đến…, và có lúc ta hiểu: mọi điều đều có thể xảy ra.

Chấp nhận thay đổi để sống tốt hơn.

Chấp nhận hi sinh để sống ý nghĩa hơn.

Chấp nhận đau thương để trở nên mạnh mẽ.

Chấp nhận thử thách để tôi luyện mình.

Chấp nhận thất bại và vượt qua nó, bạn hiểu rằng không phải lúc nào bạn cũng là người chiến thắng, năng lực của bạn là có hạn và thất bại cho ta những bài học lớn trong đời.

Cố gắng từng giây, sống tốt từng ngày và kiên cường bước tiếp cho dù bất cứ điều gì xảy ra đi nữa.

Bạn phải là chính bạn, hãy nhớ và tin điều đó.

Nỗ lực hết mình ngày hôm nay và tin về một ngày mai, nơi đó có tình yêu và hạnh phúc…vì bạn biết: “…sau cơn mưa trời lại sáng…” và “…đi đến tận cùng nỗi buồn, bạn sẽ tìm thấy niềm vui !”

Một khi đã hiểu về cuộc sống và chính mình, bạn sẽ là người làm chủ, để sống, cống hiến, trải nghiệm và chinh phục…Để sống có ý nghĩa ở hiện tại, hy vọng về tương lai, và cũng để không bao giờ phủ nhận quá khứ…

Cảm ơn đời đã cho tôi thử thách, để mỗi khi chiến đấu với khó khăn tôi trở nên mạnh mẽ hơn, để những lúc buồn đau tôi tìm được lẽ sống, niềm tin và chỗ dựa, để khi nhớ về những ngày tháng đã qua tôi không hổ thẹn vì đã dám kiên gan chống chọi với những khắc nghiệt của cuộc sống, để tôi biết quý trọng mình hơn, để tôi mãi biết ơn những người mà nhờ họ, tôi làm nên những kỳ tích cho riêng mình, để rồi tự nhủ rằng ngày hôm nay phải sống tốt hơn ngày hôm qua và trân trọng từng phút giây hiện tại…Đêm dù dài nhưng ngày mai, bình minh rồi sẽ đến…!

Hãy cho đi khi bạn còn khả năng, vì không có gì thuộc về bạn mãi mãi…

8 giờ 30 phút ngày 2/6/2011.

Thư gửi em mùa thi…

soleboyvan36 C1K36 PBC gửi tới Trần Thị Giang (24/4), Nguyễn Thùy Vân (14/7), Lê Thị Quỳnh Trang (13/3), Phan Phượng Anh (11/2), Lê Thị Thành Vinh (10/2), Dương Thị Thùy Linh (24/5), Lê Thị Thu Hoài (12/3), Nguyễn Thị Thùy Dung (1/12), Bùi Thị Hoài Thương (21/4). C1K37 PBC (2008-2011)
 
S

soleboyvan36

Bài viết này có thể chỉ là nhật ký của riêng tôi, nhưng có lẽ nếu một ai từ C1 ra đi, sẽ hiểu và trân trọng...Những cái tên, những kỷ niệm với ai đó thật lạ lẫm, nhưng hy vọng rằng bạn tìm thấy trong ký ức của tôi một "mảnh vỡ" của bạn thuở thiếu thời khi cắp sách tới trường...!

Ai đó từng học Văn...

Ngày trước nhiều người hỏi Tuấn: “Tại răng mi học chuyên Văn ?”

Nghĩ một lúc Tuấn trả lời: “Tau cụng không biết mi ạ ! Cò lẹ do duyên số, nhưng mà tau thấy lớp Văn cụng vui đó chơ !”

Hấn thở dài: “Học lâu thì mi chết cho mà coi ! Vì gái quên thân…”

Không để hấn nói tiếp, Tuấn giật mình vì câu nói “Vì gái quên thân…” của hấn, nghĩ lại những ngày 8/3, 20/10 của năm lớp 10, 11, vui cụng nhiều mà khổ thì cụng lắm, ai hiểu thấu cho được…

Chia tay 12C1 ngày 22/5/2010, đêm đó có đứa lon ton chạy lại, cho Tuấn vài câu chúc vội vàng, rồi bất chợt “cô ấy” hỏi: “Vì răng anh chọn chuyên Văn ?”

Khởi đầu vì câu hỏi ấy, kết thúc lại là câu hỏi ấy…Sao mà buồn vậy ta ! Nhưng rồi anh kịp nhận ra: “Vì tau chọn Văn từ ngày ấy…”

Có người cùng học một khoa Chính trị quốc tế ở giảng đường HV Ngoại giao, hỏi Tuấn một câu rành khó: “Bạn thấy thích gì nhất ở lớp Văn, và ghét điều gì nhất ?!” Không ngại ngùng và không thẩn thơ vì câu hỏi dịu dàng bằng giọng Hà Nội, Tuấn dường như ngay lập tức đáp lời: “Tớ thích những lúc ngỗ nghịch của những cô gái học Văn, và ghét sự vô tâm của họ !” Cô ta nghe xong, chỉ cười, sau này biết ra, cô ta từng học chuyên Văn tại chuyên Chu Văn An, Hà Nội. Vậy mới biết, đi đâu rồi cũng không tránh được “gái Văn”…tìm diệt !!!

Ngày trước, thầy Đức cho Tuấn biết: Lớp Văn là “một bầy lang sói” ! Quả có sai. Còn hơn thế ! Nhưng nghĩ lại cứ giật mình giống như Thị Nở khi cảm tình anh Phèo: “Tại sao có lúc chúng hiền như cục đất, dịu dàng đến không ngờ làm nhiều đứa xuyến xao, xao xuyến ?!” Giờ thì em hiểu: 10C1-“Thích nghi để sống chung với Một bầy lang sói !”; 11C1-“Chôn chân, vật vờ giữa Một bầy yêu nữ”; 12C1-“Đã hiểu, C1 là như thế, dịu dàng và nguy hiểm !”

Chính con gái lớp Văn, làm ta khổ. Đúng vậy ! Nhưng mà con gái lớp Văn cũng giúp tớ hiểu rõ một cái gì đó rất hiển nhiên đã được chú thích trong tác phẩm của Vũ Trọng Phụng: “typn” (“Tôi yêu phụ nữ”) !

Tớ đã đến với chuyên Văn như cái duyên tiền định, và kể từ ngày bước chân đến và cất bước ra đi, khi mà mảnh đất trường Phan đã “hóa tâm hồn”, lần nào đi thi cũng gặp “toàn là con gái, ngoại trừ mình…”: Thi HSG Tỉnh, thi Chọn đội tuyển, Thi vượt rào, Thi học kỳ, Thi khối D, Thi Cao đẳng D1…Mẹ ta nói cò lẹ đúng: “Đời con nếu có thành công rồi cũng không thiếu được con gái theo chân mô con nà !” Ừ thì mẹ nói đúng, mà con cụng nghị là không sai. Mà rứa cụng tốt, biết đâu tớ “có một bóng hồng nâng khăn sửa túi…!?!”

Bố. Từng gặp cô Hiền trao đổi: “Hấn học ba năm ở đó có can chi không cô ?!” Tuấn sau này nghe bố kể lại “nỗi lo ngày ấy”, hiểu được câu hỏi “có can chi không cô ?”, cười mà muốn khóc, để rồi Tốt nghiệp 12, đi vào cổng trường Đại học, nói với bố rằng: “Cứ yên tâm ! Con vẫn ổn ! Như bố là được chi ?!”

Quãng thời gian học Văn như lữ khách sang sông, mải ngắm dòng sông mà có lẽ quên bờ bãi…Đến và đi. Còn lại gì ở đó. Nhiều lắm…

Cảm ơn cô Hiền, đón em đến trong nụ cười “thương thương” bí ẩn mà sau này em biết, ngày đầu tiên nhận lớp 10C1K36, cô thầm nghĩ: “Khóa ni lại chỉ có 1 đứa…” Đêm cuối chia tay 12C1K36, cô đã tin tưởng “người đàn ông của lớp” mà giao phó trọng trách: “Nói các bạn về sớm, đừng ở lại khuya. Nếu ai đó cần thì đưa bạn về nha !”

Cảm ơn thầy Đạt, thầy An nhé, hai thầy đã giúp lớp chuyên Văn “có thêm một người đàn ông” mỗi giờ học Toán, và các thầy đã có ảnh hưởng rất lớn đến môn Toán của em !

Cảm ơn thầy Thế Lữ-một “đạo sĩ” hào hoa môn Sử trường Phan, thầy đã đúng khi dạy em hồi lớp 10: “Học được ba năm ở cái lớp này, anh sẽ được tôi thành thép thành đá. Đọc “Thép đã tôi thế đấy” chưa ?” Bây giờ em trả lời thầy, dù chưa thành thép thành đá, nhưng em đã thành “một ai đó” do chuyên Văn tạo ra rồi, và “Thép đã tôi thế đấy” thì em đã đọc, các bạn nữ trong lớp tặng em nhân ngày sinh nhật 17 tuổi, và em thích nhân vật Paven trong đó, kiên cường và dũng cảm. Dũng cảm như anh Hiền C1K35, như em khi chọn học Văn C1K36, thầy nhỉ ?

Cảm ơn thầy Mùi, thầy cho em biết rằng “những chàng trai cô đơn C1” ngày trước, đều cừ lắm, thầy chỉ cho em cái gương để mà phấn đấu, nhưng mà đi được đến đâu em chưa nói trước được, thầy ạ !

Cảm ơn cô Huệ, cô đã ký tên “Nguyễn Hoa Huệ” trong sổ lưu bút của em, và cô đã cho em tin mình cũng là một “chuẩn men” như bao chàng trai khác !

Cảm ơn cô Hà vì cô từng nói: “Cô thích con trai học Văn !”. Mà em cũng thích môn Sinh học của cô lắm !

Thầy Lân, người thầy không thể không khiến chúng em cười trước khi hết tiết học với những “mẩu chuyện sưu tầm trên trời dưới đất” của thầy. Rồi thì đi qua 10C1, em sẽ luôn nhớ cái điệu cười “hì hì” của thầy mỗi khi em bị các bạn nữ “bắt nạt” ngày ấy…

Thầy Phong “cây đại thụ Văn” của làng Văn trường Phan, thầy già rồi nhưng thầy vẫn luôn “đi trước thời đại”, thầy luôn khuyên rằng: “Không yêu bây giờ thì là quá muộn !”, và thầy nói nhỏ: “Ngày xưa ai cấm duyên bà ?/Bây giờ bà già bà cấm duyên tôi ?” Thầy dạy chúng em những lúc thầy đến thỉnh giảng, và em nhớ nhất cái lúc thầy gọi đứa con trai C1K36 là “anh Con Cuông”…

Thầy Phong “Hóa”, thầy được các bạn nữ C1K36 coi là “lạnh lùng chưa từng thấy”. Em nhớ câu nói của thầy: “Con trai C1 thì hết chộ nói ?” Đến giờ em vận chưa hiểu hết ý thầy nói. Ở cái lớp “toàn nữ” ấy, duy nhất có một lần thầy “đỏ mặt” và “hết lạnh lùng” khi có cô nào là fan cuồng phát biểu rõ to mà thầy cũng không muốn điều tra, rằng: “Thầy Phong kute !” Hình như là Tú Vụm ?!!! Có một lần thầy ghi em vào sổ đầu bài vì tội “nói chuyện rôm rả với mấy bạn nữ”, thực ra lúc đó là cãi nhau thầy ạ…với Quỳnh “nhỏ” !

Thầy Hiếu “sử gia”, khối C lớp em gắn bó với thầy. Thầy là người “thổi bùng lửa Sử” trong người em, nhưng mà tiếc thay vì cái duyên khối D nên ngọn lửa ấy chưa đốt hết quyết tâm “Sử luyện” của em. Nhưng mà không tiếc thầy ạ, thi tốt nghiệp Sử 9.5, em đã phần nào trả nợ cho thầy rồi ! Thầy kí tên rất rõ, trong lưu bút, và thầy viết: “Mạnh mẽ hơn để toại nguyện em nhé !” Cảm ơn thầy và khối C !

Thầy Nghĩa ơi, sao thầy chỉ cười mỗi khi các bạn nữ C1K36 “bắt nạt”, “nói đểu”, “châm chọc”, thậm chí “xúc phạm” em vậy thầy ? Trong khi cô Oanh rất là thương Tuấn, cứ động viên “Kệ quân nớ em ạ ! Cố gắng mà học !” rồi cô cười, một nụ cười rất chi là bí ẩn giống như cái sự “không bình luận gì thêm” của thầy Phan Chí Nghĩa…Điều đặc biệt là, thầy ít nói, thầy không nhớ rõ tên từng người trong lớp nhưng thầy hiểu rất rõ những ai thầy dạy trực tiếp môn Anh, gần cuối 12, thầy đã nói thật làm em bất ngờ “Tại sao thầy hiểu em thế ?”, rằng: “Anh Tuấn nhanh nhẹn nhưng mà nếu bớt quan trọng hóa vấn đề hơn thì sẽ tốt hơn nhiều em ạ !” Thank you and your wife very much ! I will try more and more !

Thầy Tuấn dạy Lý, buổi đầu vào dạy lớp, cười xòa “A hà ! Lớp ni toàn con gái hầy !”. Thầy đâu biết lúc ấy em ngồi ở bàn gần cuối lớp, thầy không nhìn thấy. Câu nói của thầy, chỉ đủ làm các fan nữ của thầy cười ầm lên thôi ! Nhưng rồi vì “cùng tên” và “hiểu được nỗi khổ của boy C1”, thầy cũng hay bênh vực em trong những khi “xung đột” với chị em ! Tháng 5/2010, cuối 12, em với thầy, một thầy một trò, học để thi, thầy nhỉ ? Nhớ lắm.

Cô Thủy, cô Long, cô Oanh dạy Giáo dục công dân, các cô cũng rất là “đồng cảm” và “thường xuyên an ủi”…đứa con trai của C1. Vậy nên, em vẫn sống tốt ở C1 vì ít nhiều cũng có đồng minh !

Thầy Nga thì lúc nào cũng ngạc nhiên một điều khá hiển nhiên ở C1K36: “Tại răng toàn thấy anh Tuấn đi lấy dụng cụ thí nghiệm mà các o thì ngồi cười hầy ?”. Chị Dung trưởng đứng ngay dậy: “Thầy thương hấn làm chi hầy ! Trách nhiệm thôi !” và ngồi xuống, nhìn Tuấn “cười đểu” tiếp.

Cô Lan, cô làm em xúc động vì cô nói: “Cò lẹ cô không bao giờ quên em mô !” Hix.

C1K36, ai ít bắt nạt Tuấn nhất ? Tú Anh, Hiệp, Oanh.

C1K36, ai hay “nói đểu” Tuấn nhất ? Quỳnh nhỏ và Thủy “nhể” (Thủy không thích cái biệt danh ni lắm)

C1K36, ai hay goi Tuấn là “anh Tuấn” nhất ? Oanh “Yên” và Tú “vụm”

C1 nào Tuấn “kết” sau C1K36: C1K37 !

C1K36, ai mà Tuấn hay trêu nhất: Vô Hồn Nguyễn Quỳnh Thương, hấn là đứa duy nhất không đập lại Tuấn khi Tuấn trêu hấn.

C1K36, ai mà Tuấn thấy “nhỏ nhẹ” và “khó hiểu” nhất ? Ngọc Hà.

C1K36, ai mà Tuấn thấy “độc tài” và Tuấn nỏ dám cãi ? Dung “trưởng”...

soleboyvan36 C1K36 PBC gửi về C1 2007-2010.
 
S

soleboyvan36

Tặng PBC và những ai từng thuộc về C1...!

Trường Phan trong tôi...!

Như duyên phận, trường Phan đã mở cánh cửa C1 cho chúng ta đặt chân đến...Và rồi đến ngày chia tay, nhưng nơi ấy luôn là mái ấm bình yên mỗi khi ta nhớ về. Nơi ấy, biết bao kỷ niệm vui buồn đọng lại. Nơi ấy có những điều thật đẹp, thật đáng nhớ. Nơi ấy, có cả niềm vui vỡ òa và cả những giọt nước mắt. Chia tay, có ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau. Mong rằng thời gian sẽ không thể xóa nhòa hình ảnh C1 trong trái tim những ai đã thuộc về nó...

Tôi tin rằng trường Phan sẽ khiến các bạn có những phong cách rất riêng khi tiếp cận với môi trường mới. Một cánh cửa khép lại, cánh cửa khác sẽ mở ra…Chia tay thật buồn, nhưng có lẽ nó sẽ giúp ta hiểu rằng C1 và trường Phan quan trọng với ta biết nhường nào. Và rồi một ngày, những người từ trường Phan ra đi, sẽ trưởng thành hơn; và rồi, vẫn tin, vẫy tay nhoẻn miệng cười trong ngày hội ngộ.

Chia tay, ít ai cầm được nước mắt, hoặc có khi giọt nước mắt sẽ ẩn vào trong. Hãy tin, có một ngày, ta trở lại thăm lại mái trường xưa, vững vàng hơn, tự tin hơn với tấm lòng tri ân sâu sắc với mảnh đất “đã hóa tâm hồn”…

Trường Phan thật đẹp, trong ta, nó đẹp tự sâu thẳm tâm hồn.

Bạn bè trường Phan, có thể gần gũi thì bình thường, nhưng xa rồi sẽ nhớ, nhớ lắm…

Đại học, nơi mà ai cũng sẽ hướng đến, sau khi cất bước từ Phan ra đi…Rồi sẽ hòa nhập với môi trường mới, có những người bạn mới. Nhưng xin hãy đừng quên, đừng hòa tan và mất đi những gì mà C1 và trường Phan đã đọng lại trong tim ta…

Tôi đã rất xúc động khi một người bạn của tôi đã gọi trường Phan bằng “Anh !”. Có lẽ đó là một tình yêu đẹp nhất, trong sáng và tinh khôi, cũng thật tự nhiên nữa…

Có lúc rồi sẽ thấy cuộc sống thật nhiều áp lực, nhiều thử thách. Gia đình, bạn bè và trường Phan với những gì còn lại trong trái tim mỗi chúng ta, có thể sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn để vững tin và bước tiếp.

Hãy nhớ, chúng ta thuộc về Phan và C1, mãi mãi như thế…Và từ nơi đó ra đi, ta có bản sắc riêng không thể hòa lẫn…



Trường Phan trong tôi...!

http://www.youtube.com/watch?v=okjwNP2c7M8

http://www.youtube.com/watch?v=okjwNP2c7M8

http://www.youtube.com/watch?v=okjwNP2c7M8



SOK Hòa tấu sáo trúc "Date of separation..."

http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=5f6wnr5FhJ

http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=5f6wnr5FhJ

http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=5f6wnr5FhJ
 
S

soleboyvan36

cô đơn, nhưng chưa một lần dám tỏ ra nguy hiểm...:)

Valentine's Day...

valentine.jpg


Hứa với ai đó rằng ngày Valentine sẽ gửi tặng một lời chúc...

Tình yêu là để con người đến gần với nhau hơn, thông cảm, thấu hiểu và chia sẻ...

Không thể sống trong cô độc, rất cần một bờ vai tin cậy để dựa vào, một trái tim ấm áp luôn sẵn sàng lắng nghe lời bạn nói…

Tình yêu không phải chỉ là những lời có cánh, cũng không chỉ là những rung động đầu đời nhẹ nhàng, chân thật…

Tình yêu là cái nắm tay thật chặt lúc chia xa, là sự quan tâm chân thành không chút toan tính.

Cuộc sống thực dụng gắn với sự sòng phẳng, nhưng khi con người biết yêu thương thực sự, họ trân trọng sự thấu hiểu hơn là mong chờ nhận lại những lúc cho đi.

Một cái ôm ấm áp, một bàn tay đan chặt, một lời nói thật, một sự cảm thông chân thành…đôi khi mang ý nghĩa nhiều hơn thế.

Dù mạnh mẽ, hay yếu đuối, dù khô cứng hay giàu tình cảm, mỗi chúng ta đều cần có tình yêu, không chỉ để cho cuộc sống màu mè hơn, không chỉ để cảm nhận vị ngọt hay vị đắng của nó, mà đơn giản vì tình yêu thương chân thành giúp ta sống vững vàng hơn.

Cảm ơn những người đã thực sự hiểu và tôn trọng tôi…Cảm ơn những ai đã làm tổn thương tôi, vì họ cũng đã giúp tôi hiểu thêm về cuộc sống !

Chúc bạn luôn yêu và được yêu…

Tôi sẽ không bao giờ quên bạn…Hãy tin như vậy !

Bạn rồi sẽ được nhận lại rất nhiều khi bạn mở rộng lòng mình để dành sự quan tâm tới những người khác !


soleboyvan36 C1K36 PBC. 陈 廷 俊, 樾 楠 外 交 徐 院 Diplomatic Academy of Vietnam 14/2/2011.
 
S

soleboyvan36

Tâm nguyện

im12946955901.jpg


Mong bạn khóc để chấp nhận đau thương và biết mỉm cười để đón chào hạnh phúc…

Trong cuộc đời sẽ có không ít lần bạn khóc, nhưng rồi bạn sẽ nhận ra rằng, giọt nước mắt có thể làm xoa dịu nỗi đau.

Hãy sống tốt với tất cả những gì bạn có. Và cho dù phải trải nghiệm nỗi đau, hãy tin rằng có một ngày bạn tìm được hạnh phúc.

Biết chấp nhận đau thương, thất bại, biết trân trọng và khát khao hạnh phúc, biết phấn đấu vì mục tiêu cao hơn, biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, biết cách chống chọi với thử thách…rồi bạn sẽ trưởng thành, luôn hy vọng và tin yêu vào cuộc sống, thay vì phó mặc cho số phận hay thả mình buông xuôi.

Đời ta giống như hạt cát. Nhưng thà rằng dấn thân để sống và trải nghiệm như hạt cát bị gió cuốn đi trong gió lốc sa mạc còn hơn bị nhấn chìm và câm lặng giữa sóng nước biển khơi…


soleboyvan36 C1K36 PBC gửi những ai đang buồn sau kì thi đại học...C1K37 !
 
S

soleboyvan36

Vô đề

sau này, mình sẽ gửi bài này cho ai nhỉ ?!

1275662917_love_rain1.jpg


Em khiến anh buồn một năm qua

Nhìn mưa bỗng chốc thấy nhạt nhòa

Ngày ấy anh nghe lòng chết lặng

Vô tâm ngày tháng đã đi xa…



Chưa nói với em lời của gió

Chưa gửi đến ai chút hẹn hò

Thương ai, hay nghĩa tình sâu nặng

Rêu phong bám đầy ghế đá xưa…



Người ấy quên em được hay chưa ?

Sao cứ xót xa hoài nỗi nhớ

Không gần, không xa, không tình tự

Em khiến người đau đến bao giờ ?!



Xa lắm, anh hẹn em ngày đó…

Được thấy em cười ngoài giấc mơ

Với anh, như thế là quá đủ

Dù em, duyên tình vẫn hư vô.



Thôi nhé, từ nay không buồn nữa

Đường anh xa dần anh bước đi

Nhìn lại: cô đơn, và nỗi nhớ

Bóng ai rồi sẽ xa biệt li !



Người ấy, ám ảnh thời trai trẻ

Nhớ thương nhưng cũng chẳng được gì

Gửi em bài thơ còn dang dở

Không đau, không buồn, không là chi !



Thôi nhé, từ nay không còn nhớ

Xem như chỉ là giấc mơ thôi

Tỉnh dậy lòng người tươi trẻ lại

Vững bước ngày mai trên trường đời…



Người ấy, với anh, là gì chứ ?

Không hận, không thương, chẳng vấn vương

Mai này không em anh sẽ hỏi

Thế gian duyên nợ lắm vô thường…



Ngày ấy qua rồi để qua đi

Không nói nên lời, không biệt li

Chiều tàn gượng cười nhưng sẽ khóc

Thêm một lần đau có đáng gì…



“-Sao anh cứ hay buồn thế nhỉ ?

Làm gì cho đời vui hơn đi !”

“-Vỡ vụn một lần là quá đủ

Thêm hoài nỗi đau để làm chi ?”



Thôi nhé từ đây không hẹn ước

Không buồn, không nhớ, không chia li

Ngày đó, vượt trùng dương nhân thế

Hạnh phúc đâu còn phải hoài nghi ?!



Thôi nhé, ngày xưa không trở lại

Thôi thì anh cứ xóa em đi

Nhưng nhớ đừng quên, còn ân nghĩa

Trả lại cho em, hẹn ngày về…


soleboyvan36 C1K36 <> DAV
15/7/2011.
 
S

soleboyvan36

Một thoáng Hồ Tây…

ho%20tay.jpg


Tôi đứng ở Hồ Tây giữa buổi chiều tàn gió lặng. Từng gợn song lăn tăn. Tôi kiếm tìm một phút bình yên giữa trời đất, giữa không gian mở ra trước mắt, tôi lặng nhìn một chiếc lá rơi, tôi ngồi một mình xem những người đi câu cá.

Giữa không gian này, dù vẫn thấy cô đơn nhưng tôi thấy long mình thanh thản. Hồ Tây không đủ rộng để làm tôi choáng ngợp như khi nhìn ra biển, nhưng khi nhìn thấy mặt nước mênh mang, tôi chợt thấy mình nhỏ bé.

Tôi thấy những cụ già đi bộ buổi chiều, trong ánh mắt họ không còn chút lo toan. Tôi thấy những em bé nhỏ tung tăng chạy nhảy, thỉnh thoảng lại đòi mẹ cõng mỗi khi đi dạo bờ hồ. Và tôi thấy những đôi tình nhân, bên những hàng ghế đá, họ cùng nhìn ra xa nơi mặt nước mênh mông, chắc như thế, với họ, đã là hạnh phúc…

Một thoáng Hồ Tây, tôi nhớ lời một người em gái, bảo rằng sẽ học thật tốt để gặp lại tôi ở nơi này…Tôi nhớ cái nắm tay thật chặt lúc chia tay mái trường yêu dấu, em gái bảo rằng “Một chiều Hồ Tây…”

Phải chăng em tôi còn nhớ. Thời gian vẫn vô tình chảy trôi, sẽ quên và sẽ nhớ…Còn tôi vẫn đợi, mong một buổi chiều…Tôi tìm thấy chính mình những lúc thả trôi tâm tưởng theo làn gió cuốn. Vẫn biết rằng không có bạn sẽ buồn, nhưng tôi phải ra đi, tìm đến nơi đây, với tôi, với bao người, là miền đất hứa…Mong một ngày tái ngộ, rồi ta lại có thể mỉm cười !

“Nếu Thượng đế cho tôi một giấc mơ

Xin Người cho tôi mơ về đất Mẹ…”
 
S

soleboyvan36

Vị ngọt và Vị đắng...

7260701263728868.jpg


Cuộc đời là quả lắc giữa nụ cười và nước mắt. Vị ngọt và vị đắng, sớm muộn rồi ta cũng nếm trải giữa cuộc đời này ! Vị ngọt của hạnh phúc, vị đắng của đau khổ, mang đến cho ta những cảm nhận rất riêng về cuộc sống, rằng cuộc sống này đâu chỉ có màu hồng, và giữa dòng đời đâu chỉ có hạnh phúc…Khổ đau và nước mắt đôi khi mới làm ta thấu hiểu được giá trị thực của cuộc sống, và rồi ta học cách chấp nhận nó để vươn lên, để vững vàng hơn, trưởng thành hơn…Để đến với chân trời hạnh phúc hay đơn giản chỉ là một phút thanh thản bình yên, bạn phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt và bàn chân rướm máu…Vị ngọt và vị đắng, mùi vị mà ta cảm nhận trong cuộc đời này, đó cũng chính là bài học mà ta sẽ nhận lấy. Sống và cảm nhận, hi vọng về một ngày mai tươi sáng hơn, nơi ta tìm thấy hạnh phúc đích thực…
 
S

soleboyvan36

Ca khúc "Hoài niệm" và bài thơ "Ngày ấy em về..."

Ca khúc “Hoài niệm”

Ca khúc "Hoài niệm", nguyên tác là bài thơ "Ngày ấy em về", viết nhân dịp Văn nghệ 20-11 lớp chuyên Văn C1K36 (34 nữ, 1 nam) THPT chuyên Phan Bội Châu, Nghệ An.

17h49 ngày 16/11/2009.

Nhớ trường quá !

picture.php




Buổi chiều thu lá vàng nhẹ bay

Tôi tìm em thuở áo trắng học trò

Gửi nỗi nhớ theo về cùng cơn gió

Bao kỷ niệm…về mái trường xưa.



Em có biết tôi vẫn đợi mong

Bao lời ca tiếng nói dịu dàng

Dáng em hiền khiến tôi xao xuyến

Nụ cười em…làm tim ai ngất ngây !



Em có nhớ một ngày xa xôi

Sân trường xưa bằng lăng rơi đầy

Em có nhớ tôi một mình năm ấy

Đợi chờ em thẫn thờ dưới chiều mưa…



Nếu mai này trở về trường xưa

Cho thời gian tìm về những ngày mơ

Bao kỷ niệm, bao tháng năm học trò

Bao tiếc nuối, giận hờn vu vơ…



Em có nhớ ngọt ngào những lời thơ

Tôi viết tặng em giữa mùa đông sương mờ

Dòng đời lặng lẽ trôi dần năm tháng

Nhưng bao kỷ niệm…còn mãi với thời gian…



Ôi cuộc đời âm thầm trôi mãi

Trong tôi kỷ niệm…chẳng bao giờ…tan…



Nguyên tác:


Bài thơ “Ngày ấy em về”

nhung-con-duong-tinh-yeu-2.jpg


Không gian nghe giọt buồn thoáng lặng

Hồn ai gọi về miền xa vắng

Lòng bâng khuâng trống trải mênh mang

Cơn gió lạnh khẽ luồn sương trắng…



Lay động tim ai một hình bóng

Xao động lòng ai tiếng mưa rơi

Sao khỏi lòng người thêm trĩu nặng

Ta gửi hồn ta tới hồn người…



Bóng ai đi về miền xa xôi

Con đường xưa lá vàng ngõ vắng

Mái trường xưa sắc tím bằng lăng

Buồn vu vơ hóa thành câm lặng !



Ai khiến lòng tôi xao xuyến bâng khuâng ?

Cho tim tôi ngày qua ngập tràn ánh nắng

Thiếu nữ chuyên Văn nụ cười tỏa rạng

Xiêm áo múa ca em đẹp tựa chị Hằng…!



Ngày ấy em về còn nhớ tôi không ?

Chàng trai lẻ loi một mình năm ấy

Mùa đông về sân trường ai có thấy

Bóng hình ai mòn mỏi đợi mong !



Tôi đợi ai ? Đợi một người con gái ?

Không phải tình yêu cũng chẳng để hẹn hò

Nhưng sao lòng tôi vẫn bâng khuâng nhớ mãi

Kỷ niệm mái trường giờ hóa những câu thơ…



Nếu mai này trở về mái trường xưa

Cho tôi gặp em người nữ sinh áo trắng

Đừng để tôi một mình giữa sân trường thoáng lặng

Đợi chờ em…thẫn thờ giữa chiều mưa…



Ngày ấy em về còn nhớ lớp học xưa

Nơi bè bạn thân yêu từng gắn bó

Những đêm trung thu trăng sáng vui đùa

Ngày hội thầy cô…em dịu dàng ca múa…



Ngày ấy em về có nhớ bài thơ xưa

Nơi tuổi hồng hồn nhiên mực thắm

Tôi viết tặng em giữa mùa đông lạnh vắng

Khi đứng nhìn em, sương lạnh hóa mây hồng…



Ngày ấy em về có còn nhớ tôi không ?

Hỡi cô gái chuyên Văn tinh tế dịu dàng

Hay em hững hờ như đám xuân xanh ấy

Vội theo chồng, bè bạn cũng như không…!(*)



Giờ tôi lặng nhìn giữa buổi chiều đông

Lác đác sân trường lá bàng rơi rụng

Nỗi buồn vu vơ mà cuộn trào ngọn sóng

Mưa bụi rơi đầy, ai đứng chờ mong…



16/11/2009.

Trần Đình Tuấn C1K36 PBC.

(*) mượn ý thơ của Hàn Mặc Tử:

“…Ngày mai trong đám xuân xanh ấy

Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi”

(Mùa xuân chín)
 
Last edited by a moderator:
S

soleboyvan36

Đi xe buýt Hà Nội

Bus-nguoc-chieu2.jpg


Đi xe buýt Hà Nội.

Đi xe buýt, người ta hiểu thế nào là bon chen, người ta hiểu thế nào là sống gấp, là vội vã.

Đi xe buýt, người ta hiểu thế nào là nhanh chân, thế nào là chen lấn, và thế nào là bất cần.

Đi xe buýt, người ta hiểu thế nào là nhân văn, khi chứng kiến người ta nhường nhau chỗ ngồi để không phải đứng.

Đi xe buýt, người ta hiểu thế nào là giá trị của tiền lẻ, những tờ 500đ, tờ 1000đ, tờ 2000đ…bởi vì nếu chưa có vé tháng, tiền lẻ đi xe buýt là ích lợi nhất.

Đi xe buýt, người ta biết thế nào là tất bật, là kiên nhẫn đợi chờ, những thoáng lặng vu vơ giữa dòng đời hối hả.

Đi xe buýt, người ta hiểu thế nào là xã hội với đủ mọi hạng người, để biết rằng cuộc sống này quả là phức tạp.

Đi xe buýt, người ta hiểu thế nào là mỏi chân, thế nào là giữ thăng bằng, với các nhà vật lý học, động lực học thì còn có giá trị hơn bởi giúp họ hiểu thêm về quán tính mỗi khi xe đột ngột dừng lại hoặc chuyển bánh.

Đi xe buýt, người ta sẽ hiểu thế nào là “bỗng dưng…bắt chuyện” giữa những người chưa bao giờ biết nhau mỗi khi xe đến đoạn tắc đường hang tiếng đồng hồ. Và phải chăng, trong vô vàn những cuộc “bắt chuyện” tình cờ đó, người ta sẽ…xin số điện thoại của nhau, và làm nên một…thiên tình sử ? Và ta tạm gọi đó là “Chuyện tình xe buýt” !

Đi xe buýt, người ta sẽ…sẵn sang bỏ xe…để chạy lấy người những lúc đường tắc, tắc và ùn tắc.

Đi xe buýt, người ta sẽ biết học cách…tự cảnh giác, bởi nếu lơ là, tiền và ví sẽ cùng một lúc bay đi…

Đi xe buýt, người ta mong sao sớm về đến nhà, và mong sao…một phút bình yên.

Đi xe buýt, người ta sẽ chứng kiến, quan sát và học cách lắng nghe, học những điều tốt và căm phẫn những điều xấu. Đi xe buýt, một thói quen đơn giản thôi, nhưng rồi nó sẽ giúp người ta nhận ra được nhiều điều.

Đi xe buýt, rồi người ta sẽ hiểu thế nào là quãng đời sinh viên với những nét rất riêng của nó, rồi sẽ chín chắn hơn, từng trải hơn !

Gắng lên, tôi nhé ! Cuộc sống sẽ luôn dành cơ hội cho những ai chấp nhận thử thách…! :)

soleboyvan36 mem-DAV 8/9/2010.
 
Last edited by a moderator:
S

soleboyvan36

Bạn thích là Mây, là Gió, là Nắng hay Mưa ?

Tôi không thích Mây, bởi mây cứ phiêu lãng trôi đi giữa khoảng không vô định, chóng hợp mà chóng tan, "đổi trắng thay đen", lúc lặng câm, khi sấm chớp...
Tôi không thích Gió, vì gió Lào thì nóng, mà gió Bấc thì lạnh, gió khiến quê mình khắc nghiệt quá !
Tôi không thích Nắng, vì nắng hè thì chói chang, mà nắng thu thì lạnh nhạt, nắng hoàng hôn thì lại càng buồn...
Tôi thích mưa, vì mưa thì mát; mưa ướt nhưng mưa không bỏng rát, mưa như trời khóc ấy, mà khóc thì vơi được muộn phiền !!!


1275662917_love_rain1.jpg


'Hơn một lần băn khoăn, mải miết tìm cho mình một chỗ dừng trong bao la vu trụ, rồi âm thầm với câu trả lời, rằng tự bản thân mình chẳng là chi giữa bộn bề bão cát...
Hơn một lần, tự hỏi mình là ai, liệu ta là ai giữa nhân gian lao khổ này? Liệu có thể làm nổi một hạt cát, nối dài theo những biển bờ xa...


images


...Thẳm sâu trong tâm hồn mỗi người vẫn là một nỗi cô đơn không bến...Một chút hoang hoải giữa mênh mông khi đi tìm chính ta...Và nhiều chút buồn, nhiều lẻ loi mông lung không định hướng...Trải qua hàng vạn nỗi sầu mới tìm được niềm ủi an đích thực...Trải qua hàng vạn đớn đau con người mới đặt tên được hạnh phúc...Hãy cứ tin, những cô đơn trong ta là bản da diết ca trên con đường tới ngày sáng... NTTD

4a47880e_1849f094_14.jpg


tinh tế, sâu lắng, một chút mạnh mẽ và giàu tình cảm...đó là lí do tôi giữ lại em trong miền ký ức của tôi...! NTTD
 
Last edited by a moderator:
S

soleboyvan36

Gửi cho em



Nếu em hỏi anh về xứ lạ

Anh sẽ bảo rằng nơi ấy rất xa

Nơi dòng xanh Đa-nuýp hiền hòa

Bên núi, bên sông giữa lòng thành phố



Nếu em hỏi: “-Anh làm gì ở đó ?”

Thì anh nói rằng: “-Đi học chứ đi đâu !!!”

Nhưng có khi thỉnh thoảng đứng bên cầu

Ngắm dòng sông mà nhớ về Tổ quốc…!



Nếu em nói: “-Ừ, có lẽ anh yêu nước !”

Anh nói rằng: “-Chẳng dám nhận thế đâu !”

Anh chỉ biết khi xa rồi sẽ nhớ

Đất quê mình ngàn dặm vẫn thương nhau…



Nếu em nói: “Trung Âu sao thích thế ?!”

Anh đáp rằng: “Ừ, nhưng của người ta !”

Và lạnh lẽo, cô đơn rồi sẽ đủ

Tháng năm qua cũng muốn trở về nhà…



Nếu ai hỏi em, anh giờ ở nơi đâu

Xin trả lời: “Nơi miền xa xứ lạ !”

Để đến khi thấy tuyết trắng trời Âu

Vẫn ấm lòng giữa tiết trời lạnh giá…



Nếu em hỏi: “Anh đi làm gì thế ?!”

Thứ lỗi cho anh, anh chẳng trả lời đâu

Có ai muốn rời quê hương ngày ấy

Chỉ biết rằng, vì mơ ước ngày sau…

Nếu ai nói: “Xa xăm sẽ buồn lắm !”

Em bảo họ rằng: “Cũng không hẳn thế đâu !”

Khắp năm châu đều có người gốc Việt

Không có tiếng ta, sẽ nghe thấy tiếng Tàu…^^



Nếu em hỏi: “Năm tháng sẽ quên nhau ?!”

Anh sẽ nói: “Làm sao tuyệt tình thế ?!!!”

Bố và mẹ, rồi anh và chị

Còn bên mình: “Có ai để quên đâu !!!” J



Nếu ai nói: “Đất Tây quên trời Việt”

Dù tháng năm mải miết dặm xa

Anh đã nói với mẹ cha ngày ấy

Cơm trời Tây vẫn nhớ gạo quê nhà…



Nếu ai hỏi: “Sang bên ấy khóc chưa ?!”

“- Anh hùng mà, làm sao rơi lệ được !”

Nếu hỏi nữa…“xin thề anh nói thật”:

- Nội Bài đêm ấy, khóc như mưa…!!!



Cũng may là sang đây không nhớ mẹ

Chỉ thỉnh thoảng nhớ bố uống bia thôi

Gọi điện về, lâu lâu sẽ hỏi:

“-Bố say ngày ấy, chắc quên rồi ??!”



Giữa Trung Âu, thu qua rồi đông tới

Lá vàng kia rơi rụng khắp chân đồi

Hoàng hôn đỏ, thắm buồn người quê Việt

Nhớ quê nhà, chỉ hướng vọng mà thôi…!



Nếu em nói: “Cố lên anh nhé !”

“- Cảm ơn em, câu ấy nghe quen rồi !”

Hứa với em, sống sao cho tốt

Phương trời xa dù năm tháng chia phôi…



Dòng máu Việt thắm hồng nơi xứ lạ

Chẳng nhạt phai dù bèo dạt mây trôi

Để ngày về, không ngại ngùng nếu hỏi:

“- Giọng quê hương ngày ấy đâu rồi ?!”



Nếu ai hỏi anh: “Em ấy” là ai ?

“-Cũng chẳng biết, nghĩ hoài trong tự tại”

“-Ừ nếu thế, tại sao lại viết ?!”

“-Thì thơ văn, buồn quá hóa dông dài !”



Mẹ hỏi rằng: “Nói thật, có ai chưa ?!”

Dạ bẩm thưa, dạ thưa, chưa có

Tưởng mẹ nói: “Con giai mẹ thật cừ !”

Nhưng lại nói rằng: “Lớn rồi mà kém quá !”



Xa quê hương, xa nước non ngàn dặm

Gửi lời thương về chốn quê nhà

Sao nhớ thế, đường xưa, hàng ghế đá

Xao xuyến lòng người: Kẻ ở miền xa…!



2011 év Október hónap 21 nap, péntek

Trần Đình Tuấn
 
T

tunkute123

Anh ơi thế sắp vào Phan có được vào đây chơi không ta? Em có chí hướng vào trỏng nhưng sợ chả vào được. Haiz mà đề Phan có khó không ạk


Chúc mấy anh chị trường Phan nhiều lời chúc tốt đẹp :-*
 
Top Bottom