908 ngày yêu
Tặng 1 dòng sông trong vắt
Anh nắn nót viết con số 908 lên góc phải của quyển sổ bìa xanh của tôi.
- Gì thế anh
- Nếu em yêu ai đấy 908 ngày, người đó sẽ ở bên em mãi
- Vậy là gần hai năm rưỡi hả anh, xem nào…Tôi lẩm nhầm tính số ngày yêu nhau – Anh phải cố gắng lên anh yêu em chưa đủ 908 ngày đâu đấy, mà thế có hơi ít không anh nhỉ?
Anh trầm ngầm nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt anh nhuốm màu xám của nền trời cuối đông – Phải, rất ít…
- À, tặng anh quyển sổ này nhé…
Đó là ngày sinh nhật tôi, và cũng là ngày thứ bao nhiêu bên nhau tôi cũng không nhớ nữa…!
Tôi gặp anh lần đầu tiên ở lớp học vẽ, anh là học trò giỏi của ông thầy tôi học, đang là sinh viên năm nhất ngành kiến trúc. Buổi rảnh rỗi về nhà, anh lại đến giúp thầy chỉ dạy những học sinh mới đến như tôi.
- Em không biết chia tỷ lệ à?
- Nhìn kỹ lại xem, màu này có giống với trong hình không?
- Mắt nhìn gì mà tệ thế không biết…
Anh giỏi nhất là khoản la hét người khác, đôi khi tôi còn bị anh cốc đầu nữa, chỉ có hai buổi dạy cuối tuần thôi mà đầu tôi u mấy cục, còn tay anh thì cũng có vết đỏ ửng. Tôi ghét anh ra mặt. Anh thì có vẻ cũng chẳng ưa gì tôi, nên toàn kiếm cớ cốc đầu, la hét, rồi bắt tôi vẽ lại hết cái này đến cái khác, pha hết màu này đến màu kia.
- Thầy phải chia tiền học của cô bé này cho con đấy nhé, cứng đầu, dạy nhọc quá
- Hứ, còn lâu thầy nhỉ? – Tôi chun mũi, nguýt anh một cái dài.
Anh nhìn cái dáng vẻ ương bướng của tôi, chợt bật cười, rồi lại chăm chú vào bức tranh đang vẽ dở. Bức tranh là tâm hồn của nghệ sĩ – đó là câu anh thường nói, con người ta vui buồn, đau khổ, hạnh phúc thường sẽ được thể hiện hết qua bức tranh, các gam màu của hội họa cũng rất giống với sắc màu của cuộc sống. Con người có thể dối lời nói, dối hành động, chứ không dối được cảm xúc của chính mình. Không hiểu sao ngay từ ngày đầu tiên tôi đã không thích những bức tranh của anh, cái gam màu ảm đạm, vàng vọt, khắc khoải khiến tôi thấy anh khó chịu và khó hiểu. Hình như toàn là nỗi buồn...!
Rồi, tự nhiên anh biến mất. Một buổi chiều đến lớp, cái giá vẽ của anh lạnh tanh, tôi chợt thấy lạ lùng, không có ai la hét, chỉ mình làm cái này cái nọ, không bị ai cốc đầu hay trừng mắt…tự nhiên lại thấy buồn, thấy nhớ. Hóa ra, anh đã ở trong trái tim tôi từ lúc nào không hay.
Một tháng, hai tháng, anh lặn mất bí ẩn, thầy nói anh bận, anh có bài tập, nghe đâu anh bắt đầu đi làm thêm gì đó. “Cái đồ máu lạnh”, không biết bao nhiêu lần tôi rủa thầm anh như vậy, tôi nhớ anh, mà hình như anh chẳng nhớ tôi gì cả, tôi đâm giận mà chẳng biết vì sao.
Anh biến mất lặng lẽ rồi lại bất ngờ xuất hiện vào một chiều cuối tháng 8, ngay trước cửa nhà tôi.
-Anh đưa em đi chỗ này
Chẳng cần biết tôi có đồng ý hay không, anh ấn tôi vào yên sau xe đạp, vừa đi vừa huýt sáo, cũng chẳng nói hay hỏi tôi một câu gì, khó hiểu đến lạ kỳ. Anh đưa tôi đi dọc bờ đê, dưới bãi, hoa cúc, hoa cải nở vàng cả một ven sông. Tôi và anh bỏ dép, chạy chân trần trên cát, cây cải vàng cao hơn cả đầu người, tôi mải miết chơi đùa trong sắc vàng mùa thu.
- Mấy tháng không gặp, em cao hơn đấy nhỉ?
- Sao anh không đến lớp? Làm em…
- Làm em…nhớ anh à? Haha
- Còn lâu đi, em sợ không gặp được anh để trả thù những lần anh cốc đầu em thôi.
- Ờ…nhưng anh rất nhớ em đấy, nhóc à?
Anh xoay lưng về phía tôi, giọng anh lướt nhanh đến nỗi tôi không định hình được âm sắc của nó, hình như mỏng đến độ vỡ tan. Cũng rất nhanh, tôi kéo lấy vạt áo của anh “Nhớ mà bây giờ mới gặp người ta”, nước mắt tôi tràn ra bao nhiêu là ấm ức, anh nắm lấy tay tôi, đi dọc bờ sông yên lặng.
Hôm sau anh lại đến, dẫn tôi đi ăn kem, cái quán kem nhỏ chênh vênh bên góc hồ, lá phượng vàng li ti, li ti vương vãi cả trên sàn. Anh gọi hai cốc kem dâu, ăn một mạch không nói lời nào, ngẩng lên thấy tôi tròn xoe con mắt. Cười. Anh gọi cốc thứ hai, từ tốn hơn, chỉ ăn mấy miếng, rồi nhìn tôi ăn ngon lành. Anh ít nói, chỉ nghe tôi kể chuyện, chuyện ở trường, chuyện ở nhà, chuyện gì tôi cũng kể, chuyện gì anh cũng nghe, chuyện gì anh cũng cười.
“Em phát hiện anh hay cười một mình, giống ngố lắm”.
“Ngố cái đầu em”. Anh giơ tay cốc lên đầu tôi đau điếng.
“Đồ độc ác, chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả”.
“Sau này không được anh đánh lại nhớ đấy”. Anh cười.
“Sau này, sau này là bao giờ, em mong ngày đó quá”. Hứ.
Anh không cười. Lại làm cái vẻ mặt đăm chiêu, xa xăm đến ghét. Anh cứ như …cách tôi cả thế giới.
Tôi phát hiện anh có rất nhiều chỗ hay ho lạ kỳ, cứ như một thế giới bí mật chỉ mình anh biết, nơi nào tôi đến cũng thấy dấu ấn của anh, quen mà không quen, lạ mà không lạ. Anh bảo anh hay đi, chỗ nào cũng tìm đến như vậy mới có cảm hứng sáng tạo, mỗi bước chân đi cũng kể như là thành công, con người phải tiến xa mới mong thành công được. Anh hay triết lý, giống như ông cụ non, mỗi lần anh nói, tôi đều giả làm ngơ, không thèm nghe nhưng những lời ấy cứ tự nhiên mà đi vào trong đầu, trong tim.
Chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay, không cần đặt tên thứ tình cảm ấy, không cần nói yêu hay ngỏ lời, tình yêu của tôi tự nhiên như lẽ thường phải có. Chúng tôi hiểu nhau dù chỉ một ánh mắt, một bàn tay nắm, hay một cái ôm thật chặt bất ngờ lúc đông lạnh về.
Anh ít nói những lời ngọt ngào, nhưng bên anh tôi luôn thật bình yên mà ấm áp, thiết nghĩ tình yêu chỉ cần có thế.
“Yêu nhau mà không giận dỗi, cãi cọ cũng chán nhỉ”.
Anh yên lặng.
“Anh chán quá, chẳng bao giờ làm em giận, có cãi cọ tình yêu mới có hương vị chứ”.
“Anh không có nhiều thời gian để chơi mấy trò trẻ con đó với em. Cũng chẳng rảnh để giận với rỗi. Tại sao lại phải cãi nhau, phải giận dỗi mới thú vị?”.
Mặt anh đỏ gay, anh giận tôi thật. Sau bao ngày yêu nhau, anh giận thật. Tôi cũng giận vì anh to tiếng. Tôi không thèm nhắn tin, anh gọi cũng không nghe, giận anh được hai ngày thì bắt đầu thấy nhớ, thấy mình thật trẻ con và muốn đến bên anh xin lỗi.
Chưa kịp xin lỗi, anh đã đến gặp tôi trước.
“Anh chỉ muốn những ngày bên nhau luôn làm em vui vẻ, với anh đó mới là hạnh phúc, thú vị nhất”.
Một tối xung đột với bố, tôi chạy đến nhà anh, nước mắt của tôi làm anh lo lắng, anh áp tay vào vệt tay hằn đỏ trên má tôi, vừa xoa vừa thổi.
“Bố chẳng thương em, lúc nào cũng bảo thủ hết”.
“Người lớn lúc nào cũng nghĩ mình đúng”.
“Sao không đặt mình vào cương vị của người khác cơ chứ”.
“Sống không được theo ý mình, thà chết quách cho xong”.
Bốp. Má tôi hằn vết tay anh.
“Đi về, em đi về ngay”. Anh hét lên giận dữ. Mắt anh không phải màu tro thường thấy mà màu đỏ, đỏ như máu, màu đỏ của sự tức giận.
Anh giận. Tôi giận. Anh lại dám tát tôi. Anh lại dám quát tháo và mắng nhiếc, con người nóng nảy, ầm ĩ của anh lại nổi dậy. Tôi giận anh ra mặt. Anh cũng cứ im lặng, không thèm liên lạc hay đến xin lỗi. Tôi cũng gan lỳ, dù rất nhớ, nhưng cái tát tai của anh thì cứ làm tôi nhức nhối, khó chịu.
Ngày thứ 5, anh lại xuất hiện trước cổng nhà tôi. Không hoa, không quà như những kiểu xin lỗi thường thấy.
“Xin đừng nhắc đến cái chết vì thế là tàn nhẫn với người em yêu thương. Và…xin đừng khóc nữa. Anh sẽ không biết phải làm thế nào để lau nước mắt cho em, xin lỗi”.
Nước mắt tôi lại rơi một lần nữa, lời anh nói như một tiếng thở dài, và mãi sau này vẫn cứ còn vang vọng.
Ngày kỉ niệm hai năm yêu nhau, anh mang đến cho tôi một bức tranh. Tôi thấy mình ở giữa, ôm bó cải vàng rực rỡ, nụ cười trong sáng và tươi trẻ, dòng sông chảy hiền hòa phía xa xa.
“Sao anh vẽ được?” Tôi reo lên thích thú.
“Vì anh nhớ, nhớ in từng khoảnh khắc ở đây mà”. Anh chỉ tay vào ngực, cười sảng khoái, kiêu căng.
“Mình chia tay đi em”.
Tin nhắn của anh đến sau ngày kỉ niệm ấy 3 ngày, chỉ vẻn vẹn 5 từ, không một lời giải thích, không một lý do, và cũng không cần biết câu trả lời của tôi ra sao. Anh tắt máy. Tôi hốt hoảng chạy đến nhà anh, những tiếng chuông cửa vang dài sau cánh cổng sắt im lìm. Chuông điện thoại tút tút những tiếng đều đều âm vang. Tôi đập cổng đến nỗi tay mình tím tái và đau rát. Anh đùa, có lẽ anh chỉ đùa thôi. Anh mới tặng tôi bức tranh hôm trước, vẫn còn vui đùa, vẫn nói yêu tôi, vẫn chở tôi tới những nơi quen thuộc, vẫn nắm tay tôi thật chặt cơ mà. Sao lại có thể chia tay cơ chứ? Bao câu hỏi cứ xoay rắm rối trong đầu tôi. Tôi không khóc, không thể khóc, mọi thứ cứ ứ nghẹn đến nỗi không thể bật ra thành tiếng.
Ngày nào tôi cũng gọi điện, cũng đến trước của nhà anh, tôi cần gặp anh, cần anh giải thích, nhưng anh như vô hình không thể tìm kiếm và nắm bắt.
Kỷ niệm cứ tràn về mỗi đêm trước khi tôi chìm vào giấc ngủ. Nhớ những lần anh chở tôi trên con đường ngoằn nghèo kỷ niệm, nhớ bàn tay anh từng nắm rất chặt, nhớ chiếc ô vụng về anh che hai người khỏi ướt. Rồi lại giật mình kthảng thốt, hình như là nước mắt mặn trên môi.
Hơn một tháng sau khi biến mất. Điện thoại của anh lại đổ chuông quen thuộc, bài hát tôi cài cho anh làm nhạc nhờ, tôi như kẻ chết đuối vớ được cọc, ú ớ vội vàng nói những lời quen thuộc, chiếc điện thoại của anh ngắt máy lạnh lùng.
“Quên anh đi, đừng làm phiền anh nữa, mình chia tay rồi mà”. Tin nhắn đến khiến tôi bàng hoàng.
“Hãy cho em lý do”.
“Anh không muốn làm bảo mẫu không công nữa. Tự lo cho mình đi nhé”.
“Anh mệt mỏi rồi, không cố gắng bên em được nữa”.
Chiếc điện thoại trên tay tôi rơi xuống sàn đất, văng ra từng mảnh. Bao nhiêu kiềm nén bấy lâu nay vỡ òa, nước mắt đẫm trên mặt, trên môi, thấm cả xuống nền đất im lặng, lạnh lẽo. Tôi quằn quại, đau đớn trong kỷ niệm, gọi tên anh ngàn lần trong những giấc mơ, lang thang vật vờ những nơi anh đưa tôi qua. Hoa cải, hoa cúc vàng cũng úa tàn trong sự chia ly, tan vỡ.
Mất một thời gian dài tôi mới chấp nhận sự thật, ngày tôi tự nhủ phải bắt đầu quên anh lại là ngày tôi khắc sâu tên anh vào trái tim một lần nữa. Một ngày giữa tháng 7, cái nắng vẫn còn chói chang, ngồi đối diện với tôi trong quán cà phê là em gái của anh, quyển sổ bìa xanh tôi tặng anh ngày nào giờ lại trở về bên tôi. Nóng, tôi thấy mình như đứng dưới mặt trời chói chang, cả cơ thể như tan ra thành nước. Em gái anh nói gì đó tôi không còn nghe rõ, đá trong hai ly nước tan đến viên cuối cùng, tôi thấy em gái anh khóc, rồi thấy mắt mình không còn nhìn rõ, tôi ngất đi, ôm gọn kí ức về anh vào lòng.