Thầy…
Nhớ…
Tôi vốn là 1 đứa ngu toán, yếu toán. Năm lớp 6, môn toán chỉ có 7,5, thế mà mất học sinh giỏi. Năm lớp 7 cũng ko khá hơn là bao, thậm chí còn yếu hơn kia, học môn toán chẳng hiểu cái gì, lúc kiểm tra thì cố nhìn bài ai đó vớt được chữ nào tốt chữ nấy. Kết quả cuối năm lớp 7 toán chỉ có 6,9. Tôi hoàn toàn thất vọng và cảm thấy mình thật tồi tệ.
Rồi một ngày…
Hè năm lớp 8, mẹ cho tôi đi học thêm toán (mấy năm trước toàn tự học), thầy dạy tôi là thầy Nhạc, lúc trước dạy cùng trường THCS Vĩ Dạ với mẹ, cách đây mấy năm thầy đã chuyển qua dạy trường THCS Nguyễn Chí Diểu (trường tôi học). Mẹ còn đe tôi trước: “Lo mà học hành cho tốt, kẻo không mang tiếng thầy”. Lúc trước thầy cũng có qua nhà tôi chơi mấy lần, nhưng khi nghe câu nói của mẹ, tôi bắt đầu thấy sợ thầy. Thầy chỉ dạy ba người .Buổi học đầu tiên thầy nhắc lại những kiến thức cũ, cái này ko khó gì vì tôi ko đến nỗi mất hết căn bản môn toán. Rồi chúng tôi bắt đầu vào những bài học đầu tiên. Thầy dạy rất hay và dễ hiểu, tôi dần dần thấy thích môn toán, và cố gắng rất nhiều. Thế nhưng, trong ba đứa, tôi vẫn là đứa yếu nhất. Những bài toán về nhân chia đa thức, rồi đặt nhân tử chung, tôi cứ bị thầy mắng hoài, chỉ vì thiếu sót, và cả cái tính bất cẩn của tôi, đặt nhân tử chung rồi mà lúc nào cũng thiếu số “1” ở trong ngoặc, ko thì sai dấu. Đôi khi thầy rất bực tôi, có lần tôi đang làm bài, thầy hỏi “học kì II năm ngoái em thi được mấy điểm”, tôi đáp: “dạ, em cũng không nhớ rõ, hình như là năm, sáu điểm gì đó”. Câu nói đó làm thầy càng thất vọng, thầy không nói gì thêm. Những bài học tiếp theo, tôi tiến bộ hơn, tuy nhiên tính bất cẩn thì vẫn còn nên bị mắng không ít lần. Tôi đã hết sợ môn toán.
Cố gắng, nỗ lực…
Kết quả cuối năm lớp 8 về môn toán của tôi không tồi: 9,0. Từ một đứa ghét toán, sợ môn toán, tôi đã thầy đứa yêu môn toán, hầu như tất cả thời gian ở nhà tôi đều dành cho môn toán. Từ người yếu nhất trong nhóm ba người học trò của thầy, tôi đã nhảy lên vị trí thứ hai (tiếc là không thể lên nhất được vì người kia học Nguyễn Tri Phương, học rất giỏi). Ở lớp, tôi cũng thuộc dạng khá toán, tuy nhiên cũng thua mấy đứa lận. Thầy hỏi chúng tôi điểm từng bài kiểm tra, nhưng hầu như không để ý đến việc ở trong lớp chúng tôi giỏi hơn ai, kém hơn ai. Thầy ko yêu cầu chúng tôi là phải nhất lớp, chỉ nhắc nhở chúng tôi mục tiêu phấn đấu là cổng trường cấp III chứ không phải là điểm kiểm tra trên lớp. Thầy còn nhắc nhở tôi cái tội bất cẩn, thầy nói: “học toán quan trọng nhất là phải cẩn thận, đến lúc đi thi mà bất cẩn thì cũng như đứa ngu *** ko học bài, vì dù có biết cách làm nhưng sai kết quả thì vẫn không được điểm như đứa không làm thôi”. Hầu như ngày nào thầy cũng nói với tôi câu đó, tôi là đứa bất cẩn nhất trong ba đứa.
Đến lúc...
Ngày thi đã cận kề, chúng tôi bắt đầu mua hồ sơ đăng kí thi cấp III. Tôi nói với thầy: “thưa thầy, em có thi thêm bên chỗ chuyên toán đại học khoa học để thử sức xem sao”, thầy nhăn mặt đáp: “em thi vô đó làm gì, thi Quốc Học là được rồi, đề bên đó khó lắm, có khi khó hơn cả đề Quốc Học”. Nghe thầy nói, tôi cảm thấy rất buồn, hình như thầy coi khinh tôi, tôi không nói gì thêm, đáng lẽ thầy phải động viên tôi thi chứ sao lại nói như vậy.
Thất bại...
Thi toán về, tôi còn vui mừng nghĩ mình được 9 điểm. Rồi bạn bè gọi điện hỏi thăm kết quả thi môn toán thế nào. Đứa này gọi, rồi đến đứa khác, một lúc sau tôi mới hớ ra, sai sót đến mấy chỗ, rồi lại đọc thiếu đề, tính lại chỉ còn 8,25. Môn văn làm không được tốt lắm, chỉ còn môn anh văn chưa thi nhưng tôi cũng không trông mong gì vì tôi học yếu anh văn. Chị tôi trong Sài Gòn gọi điện ra hỏi tình hình (làm như thi đại học không bằng), chị tôi nói bên trường đại học khoa học đã có kết quả rồi (trường này thi sớm hơn). “Đậu rồi”, tôi nói câu đó khi đọc bảng điểm, và tự hỏi mình đây có phải là điềm tốt lành không, đậu trường này, biết đâu cơ may lại đến với tôi khi thi Quốc Học, vì mục đích chính là Quốc Học mà. Thế nhưng, cơ may kia đã không tồn tại, tất cả chỉ là mơ ước huyền ảo của tôi. Lần này tôi không thể thốt lên tiếng vui mừng như trước mà chỉ còn biết thở dài. Tôi không dám gọi điện cho thầy, tôi sợ thầy thất vọng. Sáng hôm sau cái đêm có kết quả, tôi đi chơi với đứa bạn cho hết rầu đời, thầy gọi điện hỏi thăm kết quả, may mắn là tôi không ở nhà, nếu không thì không biết dấu mặt vào đâu cho hết xấu hổ. Sau này gặp mặt, mẹ tôi có nói với thầy là tôi đang học đại học khoa học. Thầy vẫn nhắc mãi cái vụ bất cẩn của tôi.
Kỉ niệm...
Tôi sẽ giữ mãi kỉ niệm về thầy, về một đứa học trò lơ đãng. Nhiều lúc tôi tự hỏi, không biết thầy có phép màu gì không mà biến một con bé học yếu toán như tôi lại vào được lớp 10 chuyên toán không. Nhưng bây giờ thì đã có câu trả lời, không phải là phép màu gì cả mà đó chính là sự tận tâm, long yêu thương và tinh thần trách nhiệm của thầy.
Thầy ơi, 20-11 này, có lẽ em không về thăm thầy được, em chúc thầy luôn mạnh khoẻ và có thật nhiều đứa học trò ngoan