Nơi nhận bài viết tham dự cuộc thi '' Câu chuyện nghĩa tình - Thầy và Trò ''

Status
Không mở trả lời sau này.
P

phalaibuon

Last edited by a moderator:
G

greenstar131

Tìm Thầy



Tôi đã lớn lên từ bao giờ nhỉ?


Có phải chăng từ những buổi đến trường.

Và tôi nhớ ngày đầu tiên đi học,

Bước tới trường tràn ngập niềm thân thương.



Tôi được nghe tiếng chim ca ríu rít,

Tiếng giảng bài làm thổn thức con tim.

Để giờ đây lòng tôi đau quặn lại,

Khi nghĩ về thầy- người đã dạy tôi.



Có những khi tôi cứng đầu, khó bảo,

Thầy đã ở bên chỉ dạy từng điều.

Người dạy tôi học cách biết “ yêu”,

Yêu trường lớp, bạn bè và cuộc sống.



Người ấp ủ những niềm tin, hy vọng,

Gửi gắm vào những trò nhỏ thơ ngây.

Mang hơi ấm từ tâm hồn nhiệt huyết,

Rẽ màn đêm thắp sáng những trái tim.



Tôi ngồi nơi đây lặng nghe tiếng gió,

Trường vẫn đó mà thầy tôi đâu rồi?

Có phải chăng thời gian kia tàn nhẫn,

Để sự lo âu vụn vỡ trong tôi.



Lệ tràn mi vì tìm hoài hình bóng,

Bàng vẫn xanh, nhớ những buổi đến trường.

Bầy chim non cũng ríu rít yêu thương,

Cảnh ấm áp mà lòng tôi buốt giá.



Tôi bước bình yên dưới hàng phượng vĩ,

Mắt long lanh hướng về phía xa xăm.

Lòng tự hỏi: “ người kia là ai vậy?”

Bước nhanh dần, niềm hạnh phúc: “ thầy ơi!”
By: Mr.kún
 
G

greenstar131

Thầy tôi.


ap_20090902100100994.jpg
" Đồng nước nổi - ngày... tháng... năm.
Thưa thầy!
Con biết là nhận được thư này Thầy buồn lắm. Con không dám gặp Thầy mà chỉ dám nhờ bạn Tèo chuyển thư tới cho Thầy. Tèo nói là chính nó có thể vài bữa nữa cũng nghỉ, như vậy lớp mình chắc quá lưa thưa.
Thầy ơi!
Con bỏ học không phải do học khó đâu Thầy ạ. Con biết rằng các thầy rất thương con, nhiều bài tập toán từ mấy năm rồi con cứ được giải đi giải lại chứ có phải mới mẻ gì đâu. Văn thì càng dễ vô cùng, chỉ cần học thuộc mấy bài thơ và thêm vài trang văn mẫu thì chả sợ gì cả. Môn lịch sử khỏi học vì không có giáo viên, còn môn địa lý con đã nhớ rằng quả đất là tròn (quả trăng và quả mặt trời cũng thế) và nước ta sẽ không có tuyết, về cơ bản như thế là xong.
Thầy ơi!
Nói chung học không có gì nặng nhọc cả, và con biết là học để hiểu ra nhiều điều. Nhờ có trường, con hiểu mình đang nằm trong thế kỷ bao nhiêu và con cá voi có họ hàng với con bò sữa. Cũng nhờ có trường, con biết trên đời có nhiều trường khác, có nhiều trò khác mặc dù con chỉ có Thầy mà thôi.
Thầy cũng đừng nghĩ con bỏ học vì con chê trường mình ọp ẹp. Tuy trường còn lợp lá, bàn của trường cái ba chân, cái bốn chân, cái lại ba chân rưỡi nhưng so với nhà con thì trường còn rộng mênh mông. Cũng chẳng ngại đi học đường xa đâu Thầy, vì tụi con từ bé tới giờ đều thành thạo bơi xuồng, lội nước và leo cầu khỉ, nên quãng đường đi tuy dài nhưng cũng chả khó khăn, chưa kể nhiều lúc còn bắt được cá hay ếch trên đường, thành thử học cũng chả khác gì mần ruộng.
Con cũng không quá sợ tiền học phí, vì ba má nói rằng cùng lắm không có tiền thì mình đóng lúa hay đóng tôm khô. Con chưa thấy các bạn nộp những thứ ấy bao giờ nhưng con đoán có nộp chắc nhà trường cũng nhận, nỡ nào từ chối phải không Thầy? Nhà con rất nhiều lúc không tiền, nhưng lúa và tôm thì còn cắt và câu được nếu nước còn lên, mà nước ở vùng mình chả khi nào hết cả.
Thầy kính mến!
Thú thực với Thầy, con bỏ học vì con chưa biết học mãi để làm gì. Con đã học vài năm rồi, đã thuộc bảng cửu chương và coi chuyện tranh được rồi thì biết thêm làm gì nữa nhỉ? Ví dụ con biết nước ta có thành phố, thành phố to đẹp lắm nhưng muốn lên thành phố đâu cần phải học mới đi. Thậm chí bạn bè nói càng ít học càng đi cơ mà. Còn những nơi xa xôi như Nhật hay Tàu thì con đoán rằng có học tới mút mùa con cũng chẳng đến để làm chi cả.
Chắc Thầy cho con là nhỏ hẹp, không nhìn được cái gì hơn một ngọn cây. Thầy ơi, đúng là từ nhỏ con không thấy cái gì cao hơn cái cây, cũng như chẳng thấy gì ngon hơn con cá nướng. Con có nghe đồn như thế là lạc hậu, nhưng nếu số phận con phải lạc hậu để cho thiên hạ văn minh con cũng cam lòng. Mà chưa chắc đâu Thầy ạ, chẳng hạn quê mình ai lên thành phố cũng mua bánh mì về và chia cả xóm ăn vui vẻ lắm nhưng người ta lại nói trên ấy bánh mì là đồ vớ vẩn, cá nướng mới gọi là sang, thực con không sao hiểu nổi. Nếu dân thành thị học mù trời để rồi mong ăn cá nướng thì đèn sách làm gì cho mất công?
Thầy luôn nói với con rằng học để có kiến thức, và khi kiến thức đầy mình sẽ làm nên tất cả. Con tin thế. Nhưng xung quanh thiên hạ hay nói láo nháo muốn làm tất cả lại phải giàu cơ. Con có hỏi ba má thì cả ba lẫn má đều không biết, vì không học cũng không giàu. Nhưng có một điều chắc chắn là ba má thương tụi con. Hình như tình thương không phải học, nó có sẵn rồi trong trời trong đất nhà mình.
Thầy ơi!
Lý do chính con thôi học là con đã lớn rồi, đã tới lúc phải phụ với ba cắt lúa và phụ với má bơi xuồng. Dưới con còn năm đứa em, chúng nó chưa biết làm hai thứ ấy. Phải xa trường con nhớ các bạn lắm, và nhất là nhớ Thầy những bữa nước ngập Thầy vừa xắn quần vừa viết bảng nom lộng lẫy vô cùng (con không biết dùng từ lộng lẫy có đúng không, nhưng con không nhiều từ để sử dụng). Thầy còn băng bó khi thằng Tý té khỏi lưng trâu và nấu cháo cho con Út ăn khi mà nó xỉu. Những cử chỉ đó con xin khắc vào tim dù lúc này tim con rất nhỏ.
Con chúc Thầy ở lại trường mạnh khỏe và con hứa sẽ lội đến thăm Thầy, mang tặng Thầy một tô cá rô kho.
Con của Thầy
Tèo"
ap_20090902102624281.jpg




Chắc hẳn khi đọc xong lá thư này, trong tất cả các bạn sẽ có những người muốn cười, cũng có những người muốn khóc. Cười vì những câu nói trong lá thư rất hồn nhiên, rất giản dị và vô tư. Khóc vì cảm thấy tình cảm của người trò nhỏ đối với thầy rất sâu đậm, một tình cảm mang hơi ấm của vùng nước nổi, của những người dân nghèo.
Tôi nghĩ rằng càng lớn chúng ta sẽ càng khó nói ra lời yêu thương với một người thầy, vô tâm hơn và phức tạp hóa tình cảm của mình hơn. Tôi cũng đã từng có một người thầy như bạn Tèo, thầy là người hết mực yêu thương học sinh, những hôm đi đến nhà thầy học thêm, căn phòng nhỏ nhưng không đến nỗi lụp xụp và nơi đây, tôi cùng các bạn cảm nhận được tình yêu thương thầy dành cho chúng tôi. Thầy là một nhà giáo trẻ tuổi, người ta thường nói " tuổi trẻ tài cao" và tôi cũng cảm nhận được điều đó nơi thầy. Ân cần, nghiêm khắc dạy bảo chúng tôi nhưng cũng có lúc thầy tinh nghịch như một đứa trẻ, cùng chúng tôi bàn luận những chuyện của trường lớp, của cuộc sống xung quanh.
Tôi còn nhớ có lần lớp học thêm cúp điện, dưới ánh nến lung linh, thầy và chúng tôi kể những câu chuyện thật vui, tiếng cười rôm rả của cả lớp khi Táo kể những rắc rối về chuyến đi Đà Lạt của mình, những tiếng hét inh tai lúc Milu trình diễn một câu truyện ma đầy thú vị, nhưng khi ấy tôi lại cảm thấy lòng mình ấm áp giống như căn phòng đang được một bàn tay ôm lấy vỗ về khiến cho bao nhiêu lo sợ tan biến hết.
Tôi còn nhớ những lúc vui đùa trước sân nhà thầy, chơi đá cầu cùng thầy, một cảm giác thân thương của tình bạn tràn ngập trong tôi, không phải với ai khác mà là với thầy tôi. Những hôm chúng tôi xin nghỉ học một buổi để đi chơi cùng lớp, thầy tay cầm chồng sách đứng trước cửa phòng học nhìn chúng tôi với ánh mắt buồn, có lẽ thầy đã chuẩn bị rất chu đáo cho buổi học này, có lẽ thầy thất vọng lắm về những đứa học trò ham chơi hơn ham học kia. Những kì thi quả là vất vả và áp lực nhưng thầy đã tìm cách động viên chúng tôi, thay một cái bảng thật to và viết nắn nót lên đó dòng chữ " Never give up!thầy chúc các em học giỏi. Cố lên!". Tôi không hiểu sao khi nhìn dòng chữ ấy, nước mắt cứ trào ra không ngừng, không phải vì mệt mỏi trong mùa thi, cũng không phải dòng chữ viết bằng phấn to quá nên bụi phấn bay vào mắt mà là vì...tôi thương thầy quá.
Nhưng rồi...lớp học thưa dần, vắng vẻ hơn, tôi cảm thây trên khuôn mặt của thầy hiện lên nỗi buồn, một nỗi buồn khó tả. Thầy tâm sự với tôi nhiều nhất, vì tôi hiểu thầy và thầy cũng hiểu tôi, thầy nói rằng "thầy đã cố hết sức, dốc hết tâm huyết cho lớp học này, vậy mà...".Tôi không hiểu sao có những đứa học sinh vô tâm đến vậy, chúng không biết rằng chúng đã làm tổn thương một người mà người ấy đã yêu quý chúng đến nhường nào. Có đứa bảo tại thầy đẹp trai nên nó muốn vào học, cũng có đứa nói vì học yếu nên theo thầy, do thầy dạy chậm. Đúng là thời buổi bây giờ, có tiền là có tất cả, nếu như là con nhà giàu thì chúng nó không cần bận tâm đến người khác nghĩ gì, chỉ cần có thành tích để cho bố mẹ " nở mày nở mặt" là được, còn những cái khác không cần quan tâm. Tôi cảm thấy xã hội bây giờ rất đáng sợ, tình cảm thầy trò chỉ là cái đi sau đồng tiền, không được như cái tình thầy trò đơn sơ, mộc mạc của bạn Tèo và tôi chỉ cảm nhận được tình cảm ấy nơi thầy.
Thầy ơi!
thầy đừng buồn nữa, em biết rồi sẽ có ngày thầy trở thành một nhà giáo giỏi nhờ vào tấm lòng nhiệt tình, ân cần và cao cả. Thầy hãy cố gắng lên, thầy hãy nhớ thầy còn có em, có những học sinh yêu quý thầy như người thân.
Trò của thầy: Kún!
ap_20090902100327293.jpg


Thầy tôi dạy học vùng cao,
Tìm về chốn cũ, nghẹn ngào " thầy ơi!".
Tôi leo bao núi bao đồi,
Vẫn chưa đến được những lời thầy khuyên.
" Làm người có chí thì nên,
Dẫu trong bão tố vẫn bền lòng son".
Đời tôi tuy lắm gian nan,

Không bằng một góc nỗi oan đời thầy.
Bao năm tóc bạc thân gầy,
Bạn đường ai được nghe lời thầy khuyên?
Đàn em ríu rít bên thềm,
Chia tay, thầy bận...dạy thêm buổi chiều.

By: Mr.kun'
 
H

hacxanh

Khi màn đêm buông xuống, tiếng kim đồng hồ tích tắc điểm nhịp thời gian cũng là lúc mọi vật chìm trong giấc ngủ. Nhưng còn đó, cô giáo em còn thức! Bên ánh đèn, bên chồng giáo án, bên những bài kiểm tra còn chờ phê điểm…Cô giáo em chưa được nghỉ ngơi, cô vẫn miệt mài chuẩn bị cho bài giảng ngày mai lên lớp…

Em biết đến những người giáo viên tận tuỵ-những người lái đò thầm lặng trên sông. Giữa biển cả tri thức bao la, với mái chèo là lòng tận tâm vô bờ bến, những người Thầy dìu dắt lớp lớp học sinh đến với những bến đỗ cuộc đời. Rồi năm tháng, rồi phong ba và bão táp đã làm những mái đầu điểm bạc.

Chúng em năm nay đã là học sinh của lớp 12, chào đón một tuổi 18 đầy nhiệt huyết và hăng say. Chờ chúng em phía trước là 2 kì thi quan trọng. Tưởng như mình đã chín chắn, tưởng như mình hết trẻ con…nhưng nhìn lại mới thấy, chúng em vẫn còn bé dại quá!

Trong kí ức còn rõ nét về một thời mới bước chân vào ngôi trường THPT Gia Lộc, chúng em bỡ ngỡ và xa lạ.

Ngày lớp 10, những đứa trẻ với mắt tròn ngơ ngác tập làm quen với bạn, với thầy cô và với yêu cầu bài vở.

Ngày lớp 11, lớn hơn một chút nhưng có chăng đó là sự lớn về thể xác chứ chẳng chịu lớn về tinh thần. Ấy vậy nên chúng em vẫn làm cô giáo buồn nhiều. Một tập thể lớp luôn lùi lại so với các lớp khác về khía cạnh thi đua, một tập thể lớp còn nhiều ngỗ nghịch và ngang bướng. Chúng em làm cô giáo phải suy nghĩ, phải lo lắng.

Ngày lớp 12, bây giờ đây, khi đối đầu với hiện tại. Chúng em vẫn giật mình vì nhận ra mình có lỗi với cô. Dường như chúng em vô tâm quá cô nhỉ? Chúng em chỉ biết đến mình, biết đến bạn mình mà nào mảy may nghĩ đến cho cô giáo.

Không quá gần gũi, hok quá xa xôi…rồi đây, khi tiếng ve râm ran gọi hè, khi tán phượng nơi sân trường khoe sắc thắm…chúng em sẽ đến với bao bộn bề thi cử. Nhưng cô ơi, trong trái tim nhỏ đang lớn dần sẽ chứa đựng tình thương mà cô dành cho chúng em. Bởi lẽ, chúng em biết và cảm nhận những tình cảm thiêng liêng ấy rất rõ nét.

Có ai đó đã nói, mối quan hệ giữa người Thầy và Trò là mối quan hệ đặc biệt. Có lẽ đúng là như thế thật! Chúng em đến trường được thầy, cô trang bị cho hành trang tri thức để tự tin bước vào đời, hăng say đối đầu với những cơn sóng gió. Bên cạnh đó, từng ngày trôi, chúng em được nhận sự quan tâm tận tình của thầy,cô. Thầy cô vừa là những người bạn lớn tuổi vừa là những người cha, người mẹ luôn hướng về phía những đứa trò nhỏ với cái nhìn ấm áp và trìu mến, yêu thương.

Hướng về một ngày mai lập nghiệp, bước từng bước vững trãi trên đường đời, chúng em biết khóc, biết cười trước những mảnh đời; biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã; biết nhặt lấy cây gai trên đường để bảo vệ bàn chân những người đi sau. Chúng em biết thế nào là hy sinh, thế nào là cuộc sống… biết yêu gia đình và yêu quê hương..

Cô dạy chúng em biết quý thời gian, trọng chữ tín, biết giữ lòng trong sạch… để ngẩn cao đầu với bạn bè.

Chúng em biết…rồi đây…

Cuộc đời cô sẽ tiếp tục đưa bao nguời qua dòng sông tri thức..

Dòng sông vẫn cứ êm trôi, cô giáo em vẫn luôn vững tay chèo và hết lòng vì thế hệ trẻ.. Bao nhiêu người khách đã sang sông ? Bao nhiêu khát vọng đã vào bờ ? Bao nhiêu ước mơ thành sự thực? Có mấy ai sang bờ biết ngoái đầu nhìn lại cô ơi..

Nhân ngày nhà giáo Việt Nam, những đứa trò nhỏ chúng em vụng về gửi đến cô lời tri ân chân thành nhất!
 
S

silvery21

Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ

Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài

Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!

Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.

Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...
-------------------------------------------
Bình tĩnh tự tin khôngcay cú
Âm thầm chịu đựng trả thù sau

bạn chú ý ko đc coppy trên mạng

http://www.hcmutrans.edu.vn/diendan/showthread.php?p=8275
 
C

chuotnhatthuydungburatino

Những ngày đi học sẽ mãi là ký ức đẹp đẽ nhất trong mỗi chúng ta và hình ảnh thầy cô là những dấu ấn thật khó phai mờ. Thây cô ko chỉ là người truyền đạt kiến thức , dạy dỗ ta nên người mà còn là chỗ dựa tinh thần vững chắc, là người khơi dậy những tiềm năng trong ta, giúp ta thắp sáng ước mơ, nuôi dưỡng và biến nó trở thành hiện thực. Nhớ lại những ngày này, ko ít người thừa nhận rằng nếu ko có sự dìu dắt của thầy cô chưa chắc họ đã có được thành công như ngày hôm nay



Mùa đông, thứ....,ngày.......,tháng........năm học lớp 1
"Ôi, ôi, đau quá!". Đang nhảy nhịp nhàng thep còng dây quay tôi bỗng thét lên, mất nhịp và vướng chân vào mớ dây nhợ bùng bùng. Tôi rên rỉ:"Có con gì đó trong giày đang cắn con."
Bè bè trong lớp xúm lại quanh tôi ngay trên sân. Nghe tiếng tôi thét cô Hoa- giáo viên chủ nhiệm của tôi vội vã chạy đến bỏ dở câu chuyện với các giáo viên khác.
"Nó vẫn còn đang cắn con", tôi khóc to lên trong khi các bạn dạt ra nhường lối cho cô giáo.
"Nó cắn vào chân nào?" Cô hỏi.
Tôi giơ chân phải lên và cô cúi người xem xét. Ngay lúc đó, tôi lại bị cắn 1 phát nữa và kêu thét lên.
"Được rồi! Để cô cởi giày ra cho con đã". Cô Hoa nói và ngồi xuống chuẩn bị tháo giày ra cho tôi.
Ngay lúc đó, tôi chợt nhớ ra rằng đôi tất đôi đang đi bị thủng một lỗ lớn ở sau gót. Gia đình tôi hồi đó sống trong thời bao cấp mà cả ba lẫn má đều làm giáo viên nên rất nghèo khó. Ba má tôi còn làm thêm bằng cách may vá, sửa chữa quần áo nên cũng chẳng có nhiều thời gian chăm sóc 2 chị em tôi. Ở nhà tôi vẫn còn mấy đôi chưa thủng nhưng tôi vốn tính cẩu thả. Vớ được đôi nào đi đôi ấy. Mẹ tôi vẫn thường mắng tôi vì tội đó.
Tôi bắt đầu khóc vì cái chân đau, nhưng cương quyết ko để cô Hoa cởi giày ra. Tôi ko thể để cho cô và các bạn nhìn thấy đôi tất thủng của mình.
"Nghe lời cô nào, theo cô vào văn phòng nhé!".
Một hàng học trò lớp một rồng rắn đi theo sau cô nhưng cô Hoa ra lệnh cho tất cả ở lại ngoài sân. Tôi cố gắng hết sức để ko bật khóc, nhưng mỗi lần cái thứ gì đó trong giày cắn một phát, tôi lại nảy người lên và rên rỉ:"Ôi! Đau quá!".
Thầy hiệu phó bước nhanh vào văn phòng và hỏi: "Có chuyện gì thế?". Thầy biết tôi và tôi cũng biết thầy vì thầy ở ngay sát bên nhà tôi.
"Có con gì đó cắn vào chân trái của cháu và cháu nhất định ko cho tôi cởi giày ra". Cô Hoa giải thích.
Thầy nhấc bổng tôi lên đặt trên bàn:"Để thầy xem nào". Thầy vừa đưa tay kéo nhẹ chiếc giày, thoáng thấy lỗ thủng trên chiếc tất nên tôi vội giật lấy chiếc giày, chỗ đau càng nhói buốt hơn khi tôi áp chặt chiếc giày vào chân. Tôi nhìn thầy với ánh mắt cầu cứu. Thấy bối rối suy nghĩ và như đã hiểu ra, thầy vốn là một người hàng xóm tốt bụng của nhà tôi và một người bác lí tưởng của tôi cơ mà! :), thầy đặt tay lên đôi vai run rẩy và nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe vì khóc nãy giờ của tôi.
"Thầy đã biết em bị con gì cắn rồi!" ;) Thầy nói với vẻ như vừa nhớ ra chuyện gì quan trọng lắm. "Trước đây, có lần thầy cũng bị con kiến này cắn. Con có biết ko, nó là loại kiến ăn tất đấy. Đến lúc thầy cởi chiếc giày ra thì nó đã ăn mất 1 mảnh tất rồi"
Thầy gật đầu với cô Hoa " Chắc hẳn con bé đã bị loại kiến này cắn rồi!"
Cô Hoa gật đầu lia lịa như là cô cũng đã từng bị loại kiến này cắn rồi với hy vọng tôi sẽ chấp nhận cởi giày ra trong khi tôi chưa nghe thấy loài kiến này bao giờ và chẳng hiểu mô tê gì cả.
"Để thầy xem nào", thầy vừa nói vừa cởi giày cho tôi, "Đúng là chúng nó rồi. Bọn kiến đã ăn hết một mảng tất của con bé này rồi". Thầy cầm lấy chiếc tất và rũ mạnh. Hai con kiến vàng to đùng rơi ra và thầy giáo đã nhanh chóng giẫm chết chúng.
Bàn chân tôi sưng vù và đau buốt. Sau khi bôi thuốc cho tôi, thầy mỉm cười:"Bây giờ thì ổn rồi." Trống vào lớp vang lên. Cô Hoa dìu tôi trở về lớp học, chỗ đau trên chân tôi dần dần dịu lại.

Lòng kiêu hãnh là một điều tuyệt vời nhưng cũng là một điều kinh khủng. Tôi biết rằng thầy hiệu phó đã bảo vệ danh dự cho tôi bằng cách bịa ra loài kiến ăn tất. Thầy hiểu rằng tôi thà chịu đau để cho kiến cắn chứ quyết ko để cho người khác nhìn thấy sự nghèo khổ của mình.
 
Last edited by a moderator:
M

miko_tinhnghich_dangyeu

Gửi cô yêu dấu của con !!^^chúng con sẽ mãi yêu cô

Cảm ơn cô !
Cảm ơn cô ...
đã dạy con làm những bài toán khó , những lời thơ hay
Cảm ơn cô...
đã soi sáng con đường tri thứ để con tiến bước .
Cảm ơn cô ...
đã dạy con cách chấp nhận thất bạn và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng .
Cảm ơn cô...
đã dạy cho con biết chấp nhận thi rớt còn vinh quang hơn gian lận khi thi , biết đứng dậy mỗi lần vấp ngã , biết đi lên bắng chính đôi chân và trí óc của mình .
Cảm ơn cô...
đã dạy con rằng có thể bán sức khoẻ và trí tuệ của mình , nhưng ko bao giờ được bán trái tim , tâm hồn và phẩm giá của mình
Cảm ơn cô...
đã cho con biết đến thế giới diệu kì của sách ,biết dc bí quyết của niềm vui thầm lặng . Cô đã dạy con ko nên tự kiêu và tự kiêu là bờ vực của thất bại
Cảm ơn cô ...
đã đưa con vào thế giới của tâm hồn , vầ những rung cảm , về những trái tim khát vọng để giúp con cảm thông với những cảnh đời bất hạnh , chia sẻ niềm vui và nỗi buồn .
Cảm ơn cô...
đã dạy con cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhã và cứng rắn đối với những kẻ thô bạo .Cô dã cho con sức mạnh để không chạy theo đấm đông khi mọi người chạy theo thời thế
Cảm ơn cô..
đã dạy con luôn có niềm tin tuyệt đối với bản thân , vào những việc mình đã đang và sẽ làm .Nhờ cô con đã có niềm tin vào chính nghĩa .
Cảm ơn cô..
đã dạy cho con những phẩm chất của 1 con người :giúp đỡ người khi gặp hoạn nạn , có lòng vị tha , ....Cô đã giúp cho con yêu quê hương đất nước và con người Việt Nam với những truyền thống lâu đời mà ông cha ta gây dựng
Cảm ơn cô...
vì tất cả . Vì những gì mà cô đã dạy cho chúng con - những đứa học trò của cô
Những điều cô cho chúng con có khi thật nhỏ bé giản dị , có khi thật to lớn biết bao . Thành công của con hôm nay và mai sau luôn có những bước chân thành , những bàn tay tận tình chỉ bảo và dáng hình của cô . Cô như người mẹ thứ 2 vậy - cô đã nuôi dưỡng tâm hồn trong trái tim của con .Trong tim con luôn tự nhủ "đừng bao giờ để cô buồn . Đừng bao giờ để cô khóc vì con "
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam những đứa con bé bỏng của cô chúc cô thật khoẻ mạnh và tiếp tục cái nghề trồng người để có thể đào tạo ra 1 thế hệ tốt đẹp cho đất nc cô nhé
Học trò của cô

Bài vi phạm
 
Last edited by a moderator:
N

nhimxu_thichxuxu

NÓ GHÉT THẦY...

NGAY TỪ LẦN ĐẦU TIÊN GẶP MẶT.
_ Lớp trưởng đâu, sao còn chưa phân công các bạn đem đồ lao động đầy đủ đi, định dùng tay bốc rác đó hả?
_ Dạ, nhưng đó là việc của lớp phó lao động mà thầy!- nó cãi bướng.
_ Thế lớp do ai quản lí? Lớp phó lao động không phải là một thành viên của lớp à?Cứ thế này mà cũng đòi là lớp tự quản tốt, chẳng ai có một tí trách nhiệm gì cả!:mad:
_ Dạ, vâng, em hiểu rồi ạ!- mấy đứa nhà gần chịu khó về lấy đồ đi, số còn lại, lớp phó lao động phân công rõ từng khu vực nhá!
Đợi thầy đi khuất, nó chốt hạ câu cuối cùng: Nhanh lên bọn mày ơi, không thầy phó lên mách với cô trưởng trừ hết điểm thi đua của lớp bây giờ...

Đoạn đối thoại tuy ngắn ngủi nhưng để lại trong lòng bọn nó khá nhiều " ấn tượng khó quên". Hứa hẹn tương lai sẽ xảy ra nhiều "bi kịch", giữa nó - và thầy hiệu phó mới đến

SÁNG THỨ HAI, TUẦN TIẾP THEO.
_ Áaaa, em xin lỗi ạ, em xin lỗi...
Thật sự, nó chẳng biết nói câu gì khác ngoài câu "em xin lỗi", dường như đã trở thành thừa... Nhìn tập hồ sơ ngổn ngang, đôi chỗ đã dính bụi, nó đang cố lục lại trí nhớ xem thực ra thì ai mới là người đâm vào người còn lại, nhưng có vẻ cái vận tốc tối đa lúc nãy nó sử dụng không cho phép nó để ý xung quanh. Thôi, đành cúi xuống nhặt vậy, mặc kệ cái tâm trạng hậm hực chưa biết ai đúng, ai sai...
_ Con gái con nứa, chạy gì mà như ma đuổi, lại ngủ dậy muộn hả. A à, xem kìa, chưa đóng phăng, chưa đeo khăn quàng. Thôi, tôi phải gọi lớp trưởng lớp chị đến đây giải quyết vậy, còn 5 phút nữa mới vào học.
_ Dạ... em... là lớp trưởng ạ...( nó nói mà ruột đau như cắt=(()
_ À, cái cô lớp trưởng hôm trước đây à, xem ra gương mẫu phết nhỉ.
_ Dạ, thầy tha cho em ạ, đây mới là lần đầu tiên... với lại... chẳng qua... là sáng nay ngủ dâỵ, tự dưng em thấy đau bụng quá, định nghỉ học, nhưng sau gắng dậy để đi, nên mới chưa kịp đeo khăn quàng...
Nó nói chẳng kịp nghĩ, đó là lí do trắng trợn nhất còn sót lại trong đầu. Các lí do khác nó dùng để xin cho lũ bạn đi học muộn mấy lần trước mất rồi...
_ Thế bây giờ không còn đau ốm gì nữa à? Thầy nói vẻ đắc thắng.
_ Dạ, vẫn còn đau lắm ạ... áiii ( nó giả vờ xoa bụng)... Thôi thầy cho em vào lớp em lấy lọ dầu ạ.!
_ Lớp trưởng mà tác phong cẩu thả, mọi người cứ nhìn vào như thế mà noi gương à?? Lần này xem như tôi tha, còn lần sau nữa thì đừng có trách.
Đi vội vào lớp, nó ngồi phịch xuống ghế, thở phào: May mà thoát!

Có lẽ, chẳng cần lần thứ hai, cũng đủ để nó ngấy ông thầy này đến tận cổ.

TRƯA THỨ BẢY, TRONG LỚP.
_ Sao lớp tập văn nghệ muộn thế, nhanh lên cho bác bảo vệ khoá cửa chứ!
_ Vâng ạ.
_ :eek:Gì vậy? chị lớp trưởng cũng diễn à? vai gì thế? Cám à? hay mụ gì ghẻ?
...cả lớp cười ồ.
_ Dạ không, bọn em đúng là đóng kịch Tấm Cám thật, nhưng bạn ấy không đóng vai Cám, mà bạn ấy đóng Tấm ạ...
Lại một tràng cười nữa cất lên, nhưng lần này bắt nguồn từ thầy hiệu phó.;

Vậy là quá đủ rồi, thầy đúng là Hắc tinh của nó!

Và còn vô vàn các kỉ niệm đau thương khác nữa, có kể mấy tuần cũng không hết, và nó sẽ vẫn cứ như thế, cứ ghét thầy đến lúc chết, nếu như KHÔNG CÓ MỘT NGÀY...

Nó vẫn còn nhớ như in buổi tan trường hôm đó, trời mưa lớn, cây cầu phao nối liền hai bờ sông bị đứt. Thành ra, để về được nhà, nó phải ngồi xuồng, và, trên đó, còn có thầy hiệu phó...

3a0122931.jpg


Cơn lũ đã cuốn đi nhiều thứ, nó lấy cắp của con người những món quà vô giá ...mà đôi khi, vô tình, hay cố ý, họ thậm chí không nhận ra... không hiểu, và không chịu hiểu...

Đêm đó, người ta nhìn thấy trong cuốn nhật kí của nó những dòng chữ nghệch ngoạc, nhoè đi vì nước mắt:

...xuồng bị lật, tôi ngã xuống sông.
Lúc tưởng như đã cận kề cái chết, thì một bàn tay yếu ớt đẩy tôi lên, có vẻ người đó đã mệt lắm.
Tôi vẫn sống.
Nhưng thầy tôi...
vĩnh viễn không trở về nữa...


img280522871483600rc.gif


Hằng năm, cứ vào ngày hôm ấy, trời lại mưa to, rất to.

Nó bước đi trong lặng lẽ.

Mưa như xoá tan bao muộn phiền, làm dịu những nỗi đau.

Rơi hoài... rơi mãi... Mưa lăn trên má... xuống môi

Nước mưa hay nước mắt nó...nó cũng không biết nữa
 
Last edited by a moderator:
S

silvery93

những câu hỏi



Năm cuối cấp bậc trung học, thầy dạy văn của tôi đua cho mỗi học sinh một danh sách những ý nghĩ và cảm tưởng do các học sinh khác ghi lại, rồi bảo chúng tôi vít lại với y nghĩ của mình dựa vào những ghi chép ây. ở độ tuổi bẻ gãy sừng trâu, đã bắt đầu thắc mắc nhiều việc nên tôi chọn kiểu ghi cảm tưởng
Đêm hôm ấy, tôi vik ra dạng tường thuật lại những câu hỏi thách đó trong cuộc sống> Tôi nhận ra rằng trong số đod rất khó trả lời, và có lẽ cả những câu còn lại có lẽ hoàn toàn không đc giải đáp thích đáng>Tôi sợ rằng mình sẽ lạc đề vì tôi ko giải đáp dc những câu hỏi ''vì sao sự việc tồn tại theo cáh của chúng ''. Tôi ko có những câu trả lời nào , chỉ vik toàn những câu hỏi mà thôi.
Ngày hôm sau , thầy gọi tôi đọc to bài vik của mình trước lớp. Thầy đưa bài cho tôi rồi ngồi xuống bên cạnh. Cả lớp im lặng khi tôi bắt đầu đọc bài của mình :


'' Bố mẹ ơy..vì sao lại thế ? sao cỏ lại có màu lục, còn bầu troìư thì xanh hả mẹ? Sao nhện lại giăng lưới mà ko có nhà ở? Vì sao con ko đc đụng đến hộp dụng cụ của bố ? Thầy ơy ! vì sao con fải học bài ?? Mẹ ơy ! sao con ko thể ở ngoài phố sau 12h ?? Sao những bạnn # cũng fải như vậy ?? sao những đứa con trai lại mến con ??sao con lại gầy nhom như thế ? BBỐ ơy ! sao con cần mang kính ?? Sao con lên 16 tủi ??

Mẹ ơy, sao con fải tốy nghiệp ? vì sao con lại trưởng thành ? sqo con fải rời xa trưòng lớp ? Tại sao con lại quên ng` bạn cũ của mình ? Sao bố mẹ lại iu con nhiều đến thế ? sao boó lại trêu chọc con , con gái của bố đang lớn mà ? Vì sao con lại khó kết bạn đến thế ??

tại sao con lại ko iu ng` con rất yêu??

Bố ơy.........sao tim con lỡ khi anh y' nhìn vào mắt con ? Mẹ ơy sao chân con run khi nghe tiếng anh ấy . Vì sao tình tình yêu lại mang đến những cảm xúc tuyệt vời nhất trên đơì ? Mẹ , sao những đứa trẻ fải lớn lên? Sao chúng fải rời xa bố mẹ mình ?? Tủi tre của con sao trôi qua nhanh ??

Và thầy ơy con ko mún ghi bài ?? Tại sao fải vậy''




Khi đọc xong bài vik của mình, mắt tôi dán nhìn vào mắt thầy, và tôi trong thấy ngưng giọt nước mắt đang lăn trên gò má thầy. sau này tôi mới hỉu ra rằng cuộc sống ko chỉ dựa vào những câu trả lời chúng ta nhận đc , mà còn ở những câu hỏi chúng ta đặt ra ......fải bik cho và nhận..............cám ơn thầy ...........thầy của con
 
Last edited by a moderator:
K

kira_l


cái ngày đầu tiên cô bước vào lớp em cô báo cô là cô giáo chủ nhiệm em ko

có chút cảm giác gì ? Tại sao ư ? em đâu thân thiết với cô như các bạn khác ! Em đâu

nói chuyện với cô ! Đến cả việc tên em cô cũng ko nhớ làm cho em cảm thấy khó chịu .

Cả lúc học em cũng ít nói nên chắc em mờ loà trôg tâm trí cô . Cuộc sống trở nên thờ ơ ,

mọi ngày trôi qua nhanh chóng và em với cô có cảm giác xa lạ ! Thế nhưng sau ngày

hôm qua em mới biết tình cảm thật sự đó ra làm sao ? Cô vẫn lên lớp dạy bt nói chuyện

bt vậy sao lại nt ? 1 đứa bạn thất thanh kêu cô ko chủ nhiệm nữa , tôi nhìn cô , cô làm

rơi phấn trên tay ! mặt cô nhìn xuống khoảng không nào đó ! hờ hững ! cô đinh giấu

đến phút chót ư ? cô định làm chúng em bất ngờ ư ? ... Nhìu đứa đã khóc , khóc cố che

giấu gương mặt đó dưới đôi bàn tay ! Đứa lại muốn viết đơn lên thầy hiệu trưởng... !

Cô biết ko lúc đó tâm trạng em rối bời lắm ! em đã khóc nhưng em ko muốn mọi người

biết. em khóc ko thành tiếng nhẹ nhàng nấc nghẹn vào tim ! Cái cơn đó nó như ứ lại ở

cổ họng lúc nào cũg có thế bật ra thành tiếng . Em đã cố nín , em lau bỏ những giọt

nướcmắt đi . Phơi đi hành lông mi ướt át ! Em nhìn xung quanh tất cả đã đi xuống

văn phòng rồi . Em ! Em tâm trạng lúc đó nghẹn ngào lắm cô biết ko ! thổn thức

nhưng em đâu thể hiện ra . Nhiuf người bảo là em vô cảm trước sự việc đó . Họ đâu hiểu

em buồn buồn nhìu lắm ko hiểu sao nữa cô ạ ! chính em còn o hiểu chính mình nữa !

Lúc cô báo tin cô sẽ vẫn nhận lớp em làm chủ nhiệm ! em vui lắm ! vui khó tả lúc đó 1

giọt nước lăn trên mi em ! Nhìn lên khoảng không bỗng em thốt ra 1 câu vô định hình

" hôm nay trời đẹp quá "

images



 
N

noinhokhongten

Thầy tôi
Thầy giảng lài trên lớp
Cả lớp ngồi lặng yên
Để nghe thầy giáo giảng
Bàn tay xưa cầm súng
Những lơì từ trái tim

Thầy giảng bài tên bảng
Tiếng chim hót ngoài sân
Cũng phải ngừng tiếng hót
Chỉ nge tiếng sột xoạt
Của những cây viết sinh
Đung đưa theo điệu nhạc

Những lời thầy giáo giảng
Đã thấm vào trái tim
Để bao lớp hoc trò
Vươn lên từ việc nhỏ

Thầy đâu rồi? thầy ơi?
Vì thầy là tất cả
Chúng em biết ơn thầy
Những lời thầy đã giảng
Mãi thấm vào con tim
 
Last edited by a moderator:
T

thanhthuytu

Mãi nhớ về cô!!!!​

Những ngày năm 1998-1999, lúc đó tôi lên lớp 1, tôi được vào một lớp tăng cường tiếng Hoa. Ngày xưa lớp này hiếm, chỉ có trường tôi và duy nhất 1 lớp cho một khối thôi. Chọn vô cũng khó, phải người dân tộc hoa mới được học lớp này. Tôi vô học cũng nhạy lắm, nói thì nhanh lắm và tiếp thu nhanh còn viết thì trời hỡi luôn. Học gần 1 học kỳ tôi mới biết viết, mà lại viết tay trái nữa. Cứ đi học là bị kẽ tay chỉ vì viết tay trái, nhưng đến gần cuối lớp 1 tôi chẳng còn viết tay trái nữa vì bị kẽ đau quá miết rồi sợ. Nhớ có lần cô bảo viết bài về nhà, tôi không có chú ý nên lại không biét viết sao cho đúng, tôi đành nhờ chị tôi viết thay tôi. Nhưng cuối cùng cũng bị phát hiện ra là không phải chữ của tôi, vì tôi không viết chữ nào ra hồn cả. Thế là tôi bị phạt chép lại bài về nhà đấy, tôi chép chẳng xong và khóc ròng xin cô cho về vì đói quá. Cô không trách gì cả nhưng cô lại ân cần cầm tay nắn nót từng nét chữ và mua đồ cho tôi ăn. Từ đó tôi chịu viết chữ và nghe lời cô hơn. Cuối năm tôi đứng nhất lớp tiếng Hoa, và nhận quà, lúc đó tôi không bày tỏ gì cho cô cả, chẳng cảm ơn. Lớp 2 cô vẫn dạy, rồi đến lớp 3 lớp 4 lớp 5 cô cũng dạy tôi. Tôi học xong lớp 5, con đường đi tìm học chữ Hoa lại khó, vì trường cấp 2 cũng có 1 và duy nhất 1 lớp, tôi lại trái tuyến và không được chọn vào. Lúc đó tôi tìm đến cô và khóc vì tôi không được tiếp tục học nữa. Tôi lại thi vào lớp tăng cường của một trường có tiếng ở tỉnh, tôi đậu và học lớp A12, lớp tôi nổi trội về Tiếng Anh. Lúc đó tôi phải đổi ngôn ngữ nữa, sự khó khăn bắt đầu và nhớ lại những bài học của cô ngày xưa và tôi đã cố gắng đến giờ. Bây giờ tôi rất muốn nghe được bài hát của cô hát, và muốn được học bài cô giảng, con vẫn nhớ ngày xưa cô đã dạy con. Đến tận bây giờ ở chỗ tôi vẫn chưa có trường cấp 3 nào dạy tiếng Hoa cả, nên nghĩ lại ngày xưa cô khuyên rất đúng và tôi cũng cố gắng hết mức để vượt qua trở ngại khi đổi ngôn ngữ.

Những năm gần đây khi về thăm ngôi trường xưa, ngày xưa ngôi trường nền bằng xi-măng nhưng bây giờ lát gạch rất đẹp và rất là cổ kính. Ngày xưa, thấy ngôi trường rất rộng rãi và thoải mái vào giờ ra chơi. Nhưng giờ đây ngôi trường rất cổ kính, chẳng có đủ chỗ để vui chơi nữa. Phòng học tuy hiện đại hơn xưa rất nhiều nhưng tôi vẫn thích ngôi trường ngày xưa của tôi. Nhớ ngày nào chơi nhảy dây, bắt cướp, năm mười vào giờ ra chơi thật vui vẻ. Cô thì cũng đã về hưu rồi, cô cũng không còn dạy lớp tiếng Hoa nữa mà thay vào đó là một thầy giáo khá trẻ và hát những bài tiếng hoa rất hay. Thầy ấy đã có một lần giao tiếp cùng tôi bằng tiếng hoa, tôi đã sai quá nhiều lỗi và thầy chỉnh sửa cho tôi. Cô ơi!! Bây giờ cô cũng ngoài 70 rồi cô nhỉ, con rất muốn quay lại ngày xưa để con được học lại những bài học mà cô đã dành tặng cho con, lớp tiếng hoa của con bây giờ đã chia ra rất nhiều rồi cô ạ! Trong lớp không phải một mình con chỉ học đến lớp 5 môn tiếng hoa mà có rất là nhiều bạn của lớp H phải nghỉ học tiếng hoa ngay sau khi học xon lớp 5 cô ạ!! Con bây giờ rất ưu về tiếng anh, nhưng con cũng mãi không bao giờ quên đi những bài giảng mà cô đã dạy cho con. Bây giờ tụi con cũng gần bước ra đời rồi, con mong sao thành phố mình hiện đại hơn để những cô cậu bé lớp hoa ngữ được học suốt 12 năm liền chứ không như tụi con ngày xưa nữa. Giờ con đang học lớp tiếng hoa vào buổi sáng, lớp cũng toàn người trung niên và đôi lúc là những cô cậu bé nhỏ hơn con, lớp học tích cực lắm. Con vẫn giữ đi cái tông của con cô ạ, con vẫn là cô bé người hoa và biết tiếng hoa cô ạ!! Con cảm ơn cô rất nhiều!! Cảm ơn cô vì những bài học mà cô đã dạy cho chúng con.
 
Last edited by a moderator:
N

nhungpro_196

Cô giáo- người đi suốt cuộc đời em...

[I]Quá khứ và hiện tại...[/I]

Em nhớ lắm ngày đầu vào lớp 1, khi em bơ vơ đứng giữa sân trường rộng lớn bao la, cô đã nắm chặt lấy tay em an ủi và dắt em vào lớp. Cô đã nắn cho em từng nét chữ, từng cách đọc... Cô đã lo lắng, không ngại đi gần 5 cây số lên bệnh viện thăm và giảng bài khi em ốm nặng...

Cô chính là người đưa em vào thế giới tươi đẹp và sáng ngời ấy... Cô đã cho em một sự khởi đầu, một bước ngoặt lớn của cuộc đời...​

Em nhớ lắm những tháng ngày đầu bước vào cánh cổng trường cấp II... Sưc học tụt dốc mang đến cho em một sự tuyệt vọng, không muốn bước tiếp nữa. Cô chính là người luôn bên em những lúc khó khăn nhất. Cô đã giảng cho em về đạo lí làm người là phải có trách nhiệm với người thân của mình. Cô đã giảng cho em về cách sống, về cách vượt qua khó khăn, để bước tiếp trên con đường đời... Em đã cố gắng hết mình... và chính cô đã truyền cho em tình yêu nghề giáo...

Năm tháng trôi qua ôi sao nhanh quá, trên gương mặt cô đã thoáng những vết nhăn, mái tóc đã điểm bạc vì suy nghĩ nhiều. Đôi tay cô trở nên sần sùi vì đã đừng trên bục giảng không biết bao thế hệ học sinh... Ngày ngày, cô vẫn kiên trì bên những bài kiểm tra của chúng em, cho chúng em từng lời phê, từng nhận xét. Cô vẫn thức khuya bên giáo án để chuẩn bị cho chúng em những bài học hay.

Suốt đời cô dường như chỉ dành cho tế hệ trẻ- thế hệ của tương lai... Suốt đời cô là dành cho chúng em, là người đưa chúng em đến bến bờ của hạnh phúc, của ngày mai tươi sáng rạng ngời.
Cô đã cho chúng em biết yêu thương, biết suy nghĩ về cuộc đời và khát khao, hoài bão...​


Tương lai
Rồi em sẽ lớn, sẽ phải xa cô. Nhưng dù thành đạt, em cũng không- không bao giờ quên ơn cô. Cô luôn là ánh sáng đẻ em noi theo trên suốt bước đường tự lập.

Như cánh diều được thoả sức bay cao sẽ không bào giờ quên được gió
Như con đò cập bến không quên được những người không quản mưa, gió vẫn kiên trì trèo lái.
Như dòng sông kiêu hãnh chảy ra biển lớn không quên được cội nguồn...
Như em không bao giờ quên được cô...​

Nhungpro_196
 
V

vjtran

Thầy- Cha!

Lập đông. Lạnh
Con nhớ thầy!

***

Ngày.... tháng.... năm....

Gửi thầy:

Hưng ơi! nhớ mặc áo bông, với khăn len mẹ để trên ghế rồi đi học nghe con, trời hôm nay lạnh lắm đấy!” Tiếng cô hàng xóm.

Con cố đi thật nhanh, tim con nhói, sống mũi cay cay, con đi như chạy đến trường. Mùa đông đến rồi, con ghét mùa đông lắm thầy à, ghét kinh khủng!

Đến lớp, tụi bạn khen con mạnh, lạnh thế mà mặc mỗi cái áo mỏng tanh, con cười bảo con không lạnh. Và lúc đó, thầy ơi! con muốn khóc.

Nhà con nghèo lắm, lấy đâu ra áo bông, cha mất khi con chưa kịp biết nói tiếng cha, không lâu sau mẹ con cũng mất, ngoại con bây giờ cũng yếu lắm rồi lấy đâu ra áo bông mà mặc. Nhiều lúc con tự nhủ mình rằng một đứa con trai phải không sợ lạnh, và không biết lạnh thế mới là “người lớn” ôi! Lúc đó con thèm làm người lớn biết bao! Vì người ta bảo “người lớn” sẽ kiếm được tiền.

Cái suy nghĩ bé bỏng của một đứa con trai 12 tuổi.
….

Thế mà hình như con “lớn” thật, và “mạnh mẽ” trong mắt các bạn trong lớp nữa thầy à, vì tụi nó điều tin là con không biết lạnh.
Thầy có tin không?
….

Lại có đợt gió mùa đông bắc, môi con nẻ, rát lắm thầy à! Tay con lạnh cóng, chân cũng cứng đơ ra vì lạnh, miệng con run cầm cập, khắp người con chổ nào cũng lạnh, và hình như lạnh nhất vẫn là ở đây thầy ạ, chổ lồng ngực phía bên trái, nó đóng băng thật rồi, và dường như không còn một hơi ấm nào đủ sức để tan chảy một giọt nước rơi xuống nữa thầy à.

Lạnh!

Và thầy đã đến, như một người cha, khoác lên vai con cái áo bông dày, thầy bảo tuy nó không phải áo mới nhưng nó rất ấm, hãy nhận của thầy và đừng từ chối. Suýt nữa con khóc, con muốn oà lên khóc, cái áo thật dày choàng lên người con, nó tuy cũ nhưng ấm áp vô cùng. Con lắp bắp mãi không nên lời cám ơn. Rồi thầy đi, đó là lần đầu tiên trong đời con cảm nhận được tình thương từ một người khác ngoài bà. Thầy biết không, về đến nhà con ôm cái áo bông thật chặt trên tay và con khóc, khóc thật to, khóc như một đứa trẻ...

Những ngày vào đông ấm áp!


***



Cám dỗ vây quanh con!
Con nhớ thầy.

***

Ngày...tháng....năm....

Gửi thầy:

Cuối lớp 9, bà con mất, mọi thứ tưởng như kết thúc trong con, con không còn một người thân nào cả, mẹ, cha, và bà tất cả điều tàn nhẫn ra đi để con ở lại chống chọi một mình. Con mồ côi!

Và rồi con cũng bị cuốn vào cuộc sống, cuốn vào những lo toan miếng ăn hằng ngày,….con trộm cắp.

Thì ra cũng có nhiều đứa ngu ngốc lắm thầy, tụi nó còn ba còn mẹ nhưng tụi nó vẫn đi ăn trộm như con. Những ngày đó, con đã đứng ngoài trường lén lút nhìn vào chỉ để nhìn xem thầy có đi dạy như thường không, ôi! thầy ơi, con thèm lắm được nghe thầy giảng, con thèm được ngồi vào lớp học của mình như trước. Nhưng con không còn đủ tự tin để gặp thầy, con không còn là con, một thằng Nguyên trong sáng của ngày trước.

Thoáng nghe trong gió tiếng ru hời: Con ơi! giấy rách phải giữ lấy lề….

Con khóc!
***

Con bị bắt rồi, cả bọn điều bị bắt, các chú công an nhìn chúng con với con mắt hung dữ và khinh rẻ, chú la mắng chúng con bảo chúng con là những kẻ vô học… Thầy ơi! Con xin lỗi.

Rồi cha mẹ của bọn chúng lần lượt đến, bảo lãnh bọn chúng và đền bù cho người bị trộm, họ kí vào cái biên bản là người thân và đưa bọn chúng về nhà, từng đứa từng đứa một ra về, chỉ còn lại con. Chú công an bảo đưa địa chỉ nhà, và số điện thoại của cha mẹ con để chú báo cho gia đình, con im lặng không nói, chú tưởng con lì lợm, chửi mắng con, rồi khoá cửa nhốt con một mình.
Làm sao đây? Con thấy sợ. Liệu ở thiên đường có trạm điện thoại không hả thầy? không đâu thầy nhỉ vì nếu có cha mẹ con và cả bà nữa đã gọi điện cho chú công an rồi, và chắc con cũng sẽ không bị nhốt như vậy. Con lại nghĩ vớ vẩn nữa rồi, làm gì có trạm điện thoại nào trên thiên đường thầy nhỉ. Chú đó bảo nếu không ai tới bảo lãnh con thì con có thế bị nhốt ở trại cải tạo thanh thiếu niên gì gì đó. Đó là nơi nào hả thầy, con chưa được học, chắc nó giống với “trại trẻ mồ côi” đúng không thầy?

Đến tối, khi bụng con trống rỗng, người con mỏi lừ, không còn một sức sống, chú công an mở mới mở cửa ra, và mọi chuyện cứ như mơ, chú bảo có người đến bảo lãnh con, người đó đã kí vào cái biên bản là cha của con. Cánh cửa mở ra….
Con nghẹn ngào, con khóc.

Là thầy, Ôi! thầy của con.

***

Thời gian trôi.
Con nhớ thầy.



Con về, con về rồi thầy ơi, sau hơn mười năm cố gắng con đã về thăm thầy rồi thầy ơi!

Thầy có nghe tiếng con không, con đã sống tốt như lời thầy dặn, con đã về, vẫn là một thằng Nguyên thèm khát yêu thương ngày nào, con đã về với trọn vẹn lòng kính yêu thầy. Thầy nhìn thấy con chứ?

Bây giờ con đã trưởng thành, con đã sống bằng đôi tay của mình, tuy con không thành đạt không sang giàu nhưng ít nhất con đã không hổ thẹn với bản thân con, con sống dựa trên côn sức lao động của đôi tay mình và con đã đủ tự tin để đứng trước mặt thầy- người đã cho con bài học sống quý giá nhất. Nhân thấy con thầy vui lắm đúng không thầy. Chiếc áo ngày nào con vẫn giữ, giữ thật kĩ trong cái hộp lớn chứa đầy kỉ niệm và cả những bài học thầy cho. Thầy vẫn nghe con nói chứ? Con vẫn giữ, suốt đời này con mãi giữ….Thầy ơi- Người Cha của con ơi!!!



Khuất sau bóng chiều,.... tiếng khóc bên nấm mộ tàn…

______
p/s: truyện đc viết dựa trên lời kể.
Xin gửi tới thầy A(GV dạy văn năm 1999).
Trò của thầy_ Nguyên
 
Last edited by a moderator:
K

khicon_vp

Gửi thầy dạy toán

Khi sinh ra em đâu biết một ,hai
Đến với lớp gặp thầy em biết hai, một
Và giờ đây em đã biết được hàm sin, cos
Giá như thời gian là sin hay cos
Luôn tuần hoàn theo chu kì hai pi
Để lũ chúng em được học thầy thêm chút nữa
Để học dược những kĩ sảo trong con số
Không để nó nhảy múa lung tung
Lũng đoạn trí óc nhọc nhằn đôi tay
Nhưng thầy lại bảo học là vậy đó
Có khó chi đau một chữ học
Lũ chung em đâu biết chi
Khổ khổ , sướng sướng có gì đâu
Và như thế vui chơi thoả thích
Tuổi học trò hạnh phúc biết bao nhiêu
Giá như em lá học trò mãi mãi
Như hàm số liên tục trên một khoảng
Nhưng cứ thế đâu còn là em nữa
Và thây cũng vậy chẳng khác chi
Nhưng thời gian là giới hạn vô cùng
Đâu biết đến bến bờ của nó đâu
Như lũ chúng em không biết ngày mai ccccc Chỉ có thể gật gù trên trang sách
Ngước mắt lên, ngẩng cao đầu nghe thầy giảng
Bài giảng của thầy sao đi vào nỗi nhớ
Nhớ hoài nhớ mãi nhớ không quên
Cứ những lúc kì thi tới
Chúng em lại quý mến thầy biết bao
Yêu quý thầy từng bụi phấn rẻ lau
Từng hàng chữ viết đầy trên bục giảng
Ôi sao! các bạn nghiêm trang quá
Khiến cho em không biến thành hai ,một
Sao thầy toán vĩ đại ghê
Chẳng lỡ để lũ học trò ghét bỏ
Ngày càng quý mến thầy biết bao
Cái nghề giáo tuy ngheo nhưng không thiếu
Thầy đừng buuoòn về chuyện đó nghe
Vì thầy luôn có chúng em bên cạnh

Và trong chúng em thầy toán thật vĩ đại







_ Sống là hướng về tương lai
nhưng quá khứ là chiếc gương lên ngăm lai
 
Last edited by a moderator:
L

lethanhhuy3n

Những "người lái đò" cần mẫn!!!!
Giờ đây đã là học sinh cuối cấp, sắp sửa bước vào những ngày cuối của thời cắp sách tới trường, và càng trong những ngày này bao kí ức lại ùa về trong tôi, hình ảnh của những thầy cô sẽ chẳng bao giờ phai nhoà trong tâm trí của cô học trò nhỏ này..!!! Cứ mỗi cấp học qua đi lại để lại trong tôi hình ảnh của một người "gõ đầu trẻ" tận tuỵ vì học trò..!!!!

Cô giáo cấp II - người mà sẽ chẳng bao giờ tôi có thể quên - người đã gieo trong tôi niềm say mê yêu thích học Tiếng Anh...!!!!

Bắt đầu từ khi đi học cho đến năm học lớp 8 đó, có lẽ tôi chưa bao giờ có khái niệm về việc học môn Tiếng Anh, nhưng ai mà ngờ được rằng giờ đây tôi lại đang theo đuổi cái ước mơ học khối D đó..!!!! Mọi chuyện bắt đầu khi cái ngày tôi gặp cô, cô đã dạy chúng tôi từ đầu những năm lớp 6...nhưng khi đó với tôi - 1 cô nhóc tinh nghịch và hok thích thú với môn English như bao bạn khác thì việc học môn đó chỉ là đối phó mà thôi..!!! Con điểm kém môn Anh khôn làm cho tôi thấy buồn..!!! Nhưng mọi người biết vì sao tôi lại thay đổi vậy không!!??? Nếu nói là vì tôi quý cô giáo - người dạy môn Anh chúng tôi, mà khiến tôi thích học Anh thì hơi buồn cười nhỉ.!!! Nhưng không đâu, đó lại là sự thật đó., cô đã dạy chúng tôi suốt từ những năm lớp 6, lớp tôi rất quý cô và coi cô như là người mẹ hiền của chúng tôi..!!! Có chuyện gì cả lớp cũng tâm sự với cô, dù rằng cô không phải là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi..!!! Cũng chính vì cô cũng quý lớp tôi, và có vẻ hơi "nuông chiều" nên có nhìêu bạn trong lớp không được nghe lời cho lắm, có những lần cô nhắc nhưng không chịu nghe..!!! Tôi nhớ mãi cái ngày hôm đó, hồi đó là những ngày học hè để chuẩn bị bước vào lớp 8... Ngày thứ 2 đầu tuần, 1 ngày mưa, hôm đó lớp chúng tôi học thêm môn Anh của cô..!! Cũng như mọi lần khác, cô lên lớp và giảng bài như lệ thường. Trong lúc cô giảng bài thì lớp tôi ở dưới có rất nhiều bạn ồn, cô đã nhiều lần cố tình ngừng giảng bài và đã nhắc nhở, nhưng mấy bạn đó vẫn không có ý thức... Cứ khi nào cô nhắc thì im được 1 lúc. nhưng cô bắt đầu giảng bài thì lại ồn...!!!! Sức chịu đựng của mỗi người có giới hạn, và có lẽ cô cũng không ngoại lệ..!!! Cô đã hok nói gì nữa và ngừng giảng bài, chúng tôi ngồi dưới thấy cô im lặng không nói ji cũng đủ biết là vì sao, nhưng vẫn còn không ít bạn ồn và hok có ý thức...!!! Là người ngồi dưới tôi cũng đã thấy rất bức bối huống gì là cô - tôi đã nghĩ vậy..!!! Cô đã nói cho lớp tôi 1 trận, sẽ chẳng có gì lạ khi vậy phải không? Nhưng điều tôi muốn nói đến ở đây là những lời mắng của cô,nếu nghe câu nói hôm đó của cô thì chắc rằng trong các bạn sẽ chẳng ai thấy thoải mái cả,vì đó là 1 câu có lẽ là hơi xúc phạm...nhưng không biết sao tôi lại không thấy như vậy, không thấy ghét cô, mà lại cảm thấy mình có lỗi..!!!

Những lời nói hôm đó của cô đã khiến cho không ít người trong lớp tôi khóc, và giọt nước mắt nóng cũng dã lăn dài trên khuôn mặt của tôi...Tôi đã cố kìm nén nhưng không hiểu sao lại không thể, và tôi biết rằng khi đó cô cũng rất đau lòng, làm sao cô có thể vui khi mắng những "đứa con" của mình chứ, cũng như cha mẹ chúng ta vậy, chẳng ai đánh mắng con mình mà không thấy đau cả..!!!! Chắc cô đã khóc, và có lẽ vì không muốn chúng tôi nhìn thấy cô khóc nên lúc đó cô đã đi rất nhanh xuống văn phòng....không biết cô xuống làm gì nhưng tôi có thể đoán ra rằng cô đi là để tránh những ánh mắt của chúng tôi..Cũng cái lần đó, cô bảo lớp chúng tôi rằng cô sẽ xin nhà trường sang năm không dạy lớp tôi nữa..Lúc đó trong tôi như có một luồng khí nóng đi qua, tôi thấy rất buồn... Không khí lớp học cái ngày hôm đó sao mà lại có thể nặng nề như vậy chứ...thời gian trôi qua nặng trĩu như gánh hàng nặng trịu trên vai....

Rồi năm học mới đã đến, chúng tôi vẫn được cô đứng lớp. cô đã nói rằng "Thôi thì đâm lao thì phải theo lao thôi"...!!!! :) Lúc đó lớp tôi ai cũng rất vui.... Nhưng niềm vui đã không được trọn vẹn khi cũng năm học đó chúng tôi phải xa cô, cô đã quyết định sẽ rời trường chúng tôi và chuyển về ngối trường ở gần nhà..Cũng đã có nhìêu lần cô nói vậy những không ngờ cái ngày này nó nhanh quá, chúng tôi đã mong rằng cô sẽ dạy hết khoá chúng tôi mới chuyển đi, nhưng không!.... Ngày cô đi, tôi lại đã khóc 1 lần nữa, tôi khóc nức nở trong lòng cô như đứa con phải xa người mẹ kính yêu của mình vậy...!!!
3 năm học với cô, 3 năm cô đã dạy cho tôi biết bao điều, không chỉ mang lại kiến thức cho chúng tôi, cô còn cho tôi cảm nhận ở cô hơi ấm của 1 tấm lòng nhà giáo....

Rồi những năm học cấp II cũng đã qua đi, ngày tôi bước vào cổng trường cấp III, lại là một kỉ niệm sẽ không bao giờ tôi quên...!!!! Năm tôi vào trường cũng là năm có 1 giáo viên mới dạy môn Tin học về trường giảng dạy, cô đã dạy lớp tôi..Là một giáo viên trẻ - hiểu học sinh, rât tâm lý nhưng có lẽ vì cô còn trẻ và hiền nên không nói được lũ 'nhất quỷ nhì ma..." chúng tôi..Nhưng ngược lại cô lại được chúng tôi rất quý mến. Trong lớp ai cũng bảo nhau không làm cho cô buồn, những giờ học trở nên rất thú vị và vui vẻ khi mà cô trò thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với nhau... :) Cô là 1 giáo viên rất yêu nghề, nhiệt huyết với nghề- phải nói là vậy...!!! Dù rằng bị sự phản đối của gia đình nhưng cô vẫn quyết tâm theo nghề này.(cô đã tâm sự với chúng tôi như vậy...!!)
Có một lỗi mà lớp chúng tôi đã mắc phải với cô hồi đó, và hy vọng sau khi nghe tôi nói về chuyện này mỗi học sinh chúng ta sẽ rút kinh nghiệm hơn..!!! :) Vì tôi biết chắc rằng là học sinh thì chuyện này không có gì là hiếm hoi cả...!!!

Ngày 20.11 năm đó, cũng như bao ngày 20.11 mọi năm, lớp chúng tôi đã tặng quà cho các thầy, cô giáo... Cũng như nhiều lớp khác mà thôi, sau khi làm xong lễ ở trường, khi mà các thầy cô còn ở trường thì chúng tôi đã tặng quà ngay trên trường...chỉ đến nhà 1 số ít thầy cô mà thôi..! Và cô giáo dạy Tin mà tôi nói đó cũng là người mà chúng tôi tặng quà trên trường.! Chúng tôi nghĩ rằng sẽ không sao cả, cũng như ý nghĩ bồng bột của những học sinh khác mà thôi..!!! Rồi ngày 20.11 cũng qua đi, sang ngày hôm sau, lớp tôi có giờ Tin của cô...Trước tiết của lớp tôi thì cô dạy ngay lớp bên cạnh, khi ra chơi, tôi có găp cô và cũng hỏi thăm đôi chút về ngày lễ 20,.11. Lúc đó cô đã nói với tôi rằng: "tý nữa vào cô sẽ hỏi tội lớp!!!" Nghe xong thì tôi cũng không lấy gì làm lạ cả, vì giọng nói của cô lúc đó có đôi chút đùa thì phải..tôi đã nghĩ cô sẽ hỏi vì hôm qua lớp không lên nhà cô! Tiết học của cô cũng đến, tôi đã nghĩ đúng, nhưng thật sự những gì xảy ra quá với sức tưởng tượng của tôi..!!!

Các bạn có thể nghĩ là chuyện gì sẽ xảy ra không? Cô đã hỏi chúng tôi là sao hôm qua không tới nhà cô, lúc đầu cô nói thì cũng không có gì cả, nhưng dần dần chúng tôi nhận ra rằng cô đã khóc...!!! Cô nói với chúng tôi rằng hôm qua cô ngồi ở nhà cả chiều , không đi đâu để chờ học sinh đến chơi, nhưng cuối cùng chẳng thấy ai cả,..chỉ có 1 lớp đến thôi...!! Mà trong khi đó cô dạy cả khối 10 lớp chúng tôi...!!! Cô bảo là cô còn bị bố mẹ nói cho nữa, là mới đi dạy mà dạy dỗ kiểu gì mà ngày này học sinh nó không đến nhà...!!! :( Lúc đó thật sự chúng tôi thấy rất có lỗi với cô....

Hai câu chuyện-kỉ niệm trên có lẽ trong cuộc đời mình tôi sẽ chẳng bào giờ có thể quên được ... "Cô ơi, cô nhóc này sẽ mãi không bao giờ quên các cô, không bao giờ quên những bài học mà các cô đã dạy cho e..!!!!"...
Giờ đây đã là học sinh cuối cấp, e đã có thể hiểu rõ hơn về tấm lòng của thầy cô- những người lái đó cần mẫn...Thầy, cô không chỉ truyền đạt cho chúng e tri thức mà còn dạy cho chúng e những bài học làm người sâu sắc, còn là một người bạn, là nơi để chúng e trút bầu tâm sự..

Công việc "lái đó" sẽ không bao giờ bị phủ nhoà, dù có gặp phải những cơn sóng dữ, thầy cô vẫn chắc tay chèo.!!! Những thế hệ học trò kế tiếp , hy vọng sẽ hiểu được tấm lòng của thầy cô, và không làm thầy cô buồn phiền, như tôi và các bạn tôi ở trên nữa...!!!


 
Last edited by a moderator:
N

nhimxu_thichxuxu

Con đã bước qua gần một phần năm quãng đường mà mình phải đi. Mười lăm năm, khoảng thời gian có vẻ rất dài, nhưng con biết, nếu so với cả cuộc đời mình thì nó chẳng dài đâu. Vì con không thất bại, mà chỉ là chưa- thật- sự- thành- công thôi. Vì con vẫn còn trẻ, vẫn còn tương lai ở phía trước. Và vì con luôn có thầy cô ở bên, sát cánh bên con, xem con tiến bước như thế nào...
----------------------
canh_chim_bay_medium.jpg

Nếu không có cô, người đầu tiên chạy ra đón con ngày con vào lớp một, hát cho con nghe bài: "Con cò bé bé", dẫn con ra chơi với bạn bè... thì hôm nay đây, đã chẳng có một cô bé tự tin, vui vẻ và hoà đồng đến thế!

Nếu không có thầy, người đã đánh con rất mạnh vào tay mà chẳng hề tỏ vẻ thương xót, nhưng lại chính là người đã dạy con tự nín khóc mặc dù còn đau, tự xử lí khi bị chảy máu mũi, tự băng bó bàn chân bị vấp ngã sưng tấy... thì có lẽ, con sẽ mãi chỉ nghĩ cuộc sống này luôn bằng phẳng và chẳng thể dũng cảm vươn lên sau thất bại...

Nếu không có cô, người hàng ngày dắt con đến thăm và giúp đỡ những em bé bị chất độc màu da cam, những cụ già neo đơn, hay những bệnh nhân nhiễm HIV/AIDS... thì chắc không có con bây giờ: biết khóc khi thấy người khác khóc, thấy đau khi nhìn người khác đau, biết rộng lòng giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn, dù chỉ là một việc nhỏ, như nhắn tin ủng hộ đồng bào miền Trung vượt qua cơn bão lụt...

Kí ức của mười lăm năm, hầu như lúc nào cũng hiện lên rõ rệt bóng hình của thầy cô. Trong tương lai, nó sẽ vẫn mãi luôn như thế. Và nó ở đây- trong trái tim con, không bao giờ phai nhoà...

---------------------
desktop_wish_large.jpg

Con bỗng nhớ đến một câu nói rất nổi tiếng trong cuốn sách Thép đã tôi thế đấy mà thầy cô vẫn khuyên chúng con đọc:
Cái quý nhất của con người ta là đời sống. đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí...

Con nhận thấy rằng, những phút giây mình guc ngã cũng chính là phút giây lãng phí trong cuộc đời. Thầy cô luôn đồng hành tiến bước cùng con, vậy thì chẳng có lí do gì để con nản lòng cả. Con sẽ cố gắng hết- sức- mình để không "sống hoài, sống phí", để không phụ lòng thầy cô. Cứ bước đi, mang theo nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cứ bước đi, vươn tới những ước mơ. Và, không dừng chân !
-------------------
conduong.jpg

 
Last edited by a moderator:
C

congchualolem_b

...Gió bấc thổi từng cơn, một năm nữa lại sắp đến rồi. Bây giờ mới tháng 11 thôi mà gió đã lạnh quá, cũng gần đến 20-11 rồi, ôi cái gì cũng đều “sắp” cả!...

Gió thổi tung mái tóc, đứng giữa con đường lòng chợt dâng lên nỗi nhớ da diết, có cái gì chợt len vào lòng rồi làm nhói đau. Vẫn nhớ hai năm trước đây thôi mình đang chạy tung tăng trên con đường này, cùng lũ bạn cắp sách đến học dưới mái trường Quang Trung yêu dấu. Còn giờ này, mỗi đứa mỗi ngã, mỗi đứa lại đi về những con đường riêng của mình, để lại phía sau là những ngã rẽ không có điểm hợp. Có chăng còn lại là dáng thầy vẫn luôn dõi theo từng bước đi của những học trò yêu dấu, mái tóc thầy dần bị từng lớp bụi phấn và thời gian làm bạc thêm... Em bỗng nhớ thầy, thương thầy và muốn được về thăm thầy, nhìn lại thầy... cũng như những ngày xưa vậy....

Hai năm trôi qua rồi thầy ạ... những dòng lưu bút gửi thầy giờ chắc cũng đã phai vàng cả rồi. Em chắc là thầy đã đọc nó không dưới trăm lần đâu. Thực sự em tự hào lắm, đi đến đâu em cũng chỉ muốn cho mọi người biết em có một người thầy tuyệt vời, em là thành viên của 9a1 và là học sinh của trường Quang Trung. Thầy có biết vì sao 9a1 bọn em lại hết lòng mến thầy thế không ạ? Chắc là vì nụ cười của thầy, mà cũng có thể là vì lối nói dí dỏm, hài hước không chê vào đâu được, hoặc là vì thầy rất hiểu tâm lí học sinh, và vì tấm lòng của thầy dành cho lớp cũng lớn như của lớp đối với thầy vậy.

Ngay từ những ngày đầu tiên tất cả bọn em đã rất thích thầy. Thực sự đến bây giờ, dù chỉ còn một năm nữa em sẽ kết thúc cuộc đời học sinh, nhưng vẫn không có người thầy nào có ấn tượng với em, khiến em có thể yêu mến hết lòng như thầy (dĩ nhiên với những thầy cô khác em cũng kính trọng và biết ơn, nhưng hơn hết là thầy ạ ^^). Mỗi ngày cắp sách đến trường, em vẫn thầm ước rằng giá như.... giá như có thể thay đổi mọi việc như ý của mình, hay chỉ cần cho em một điều ước, chỉ một và duy nhất một mà thôi, em sẽ chỉ ước được học mãi với 9a1, được mãi làm học trò của thầy. Nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là những ước vọng viễn vông, em biết mình cần đối diện với thực tế và thay vì mơ tưởng, em phải vững tin để tiếp tục tiến về phía trước gầy dựng công danh sự nghiệp để báo đáp ơn thầy.

Câu thơ của thầy vẫn luôn vang vọng trong lòng em:
"Em ra đi tung cánh chim trời
Thầy ở lại và dòng đời vẫn thế".

Câu thơ không có hình ảnh gì quá đặc biệt, từ ngữ rất bình dị, gần gũi nhưng chứa đầy tình cảm. Cứ mỗi lần đọc lại hai câu thơ đó và nhìn lại những tấm ảnh của 9a1 ngày xưa là em không thể cầm lòng được. Những ngày sống với 9a1, nhận được tình thương yêu và sự giáo dục nhiệt tình của thầy đã khiến em thấy mình còn nhiều việc phải làm hơn là ngồi ủ rũ, em cũng tìm ra những con đường mới cho riêng mình, một lí tưởng thực sự của sức trẻ. Em không nhớ nổi hai câu đáp lại của nhỏ Giang, em chỉ nhớ nó cũng là câu mà em muốn nói, dù đi đâu, về đi, đến những phương trời nào, có gặp những ai, có ai tốt với em nhiều và thật nhiều đi nữa thì những kỉ niệm đẹp về thầy, những gì thầy đã dạy bảo, đối với em vẫn là những viên kim cương luôn toả ánh sáng rực rỡ soi rõ con đường mà em sắp đi.

Em biết thầy cũng nhớ lớp lắm. Ngày khai trường em về lại thăm thầy. Tóc thầy đã điểm bạc rồi đấy ạ, thầy trông gầy hơn và già hơn trước, trong mắt thầy đượm vẻ buồn hơn hai năm trước. Em thấy nhói lòng. Khi vừa bước vào cổng trường, cảnh vật vẫn còn đó, người vẫn còn đó nhưng sao trong lòng lại có cái gì khác lắm thầy ạ. Đó có phải là hoài niệm không thầy? Em đã tìm cách đóng kín lòng mình lại để nó không chui vào được, ấy vậy mà nó vẫn phá tan cánh cửa phòng thủ của em một cách dễ dàng. Để rồi em không kềm được nước mắt. Em nép sau cánh cửa và nấc lên từng hồi, em không dám để thầy thấy em khóc, em sợ nhìn thấy ánh mắt của thầy cũng đang đỏ hoe và chỉ chực rơi thành giọt lệ nữa thôi.

Em thực sự rất tiếc thầy ạ, lên cấp III có rất nhiều thầy cô thương em, ai cũng cưng em lắm, em cũng thương các thầy, nhưng nếu như là thầy chủ nhiệm em thì vẫn tốt hơn. Ngôi trường mà em hiện giờ đối với em rất xa lạ, nó không thân thương như mái nhà Quang Trung, Quang Trung thực sự là ngôi nhà thứ hai của em, ngôi nhà chung của cả 9a1, của tất cả những học trò ngoan của thầy, những con quỷ sứ chuyên là đầu sỏ trong cách trò quậy phá. Dẫu có nghịch ngợm đến mức nào thì các thầy vẫn luôn thương 9a1 lắm. Vì chỉ khi sống với 9a1, người ta sẽ dễ dàng nhận ra những giá trị cuộc sống không nằm đâu xa, mà ở ngay bên cạnh ta, bên những người bạn tốt của ta. Và trong những lúc vấp ngã, gặp thất bại thì sẽ không thiếu một bờ vai, một đôi tay ôm lấy mình để cùng chia sẽ những buồn đau. Còn nhiều lắm thầy ạ, 9a1 đúng là thế giới của những thiên sứ phải không thầy, và thầy là thượng đế mà bọn em luôn tôn sùng. Em không nói quá đâu thầy ạ, trong suy nghĩ của em, từ trước tới nay và mãi mãi vẫn là như thế.

Xa 9a1 rồi em cũng không còn hứng thú với văn nghệ nữa, em không muốn kể chuyện cho ai nghe nữa, cũng không muốn biên đạo văn nghệ cho người nào nữa, không muốn thuyết trình trước mặt người khác nữa... Em thực sự đã bị thay đổi, nhiệt huyết của em chỉ trở lại khi em là thành viên của 9a1. Có thể đó là điều không tốt, nhưng em muốn dành riêng cho 9a1 những gì tốt đẹp nhất, và chỉ có 9a1 và thầy biết được mà thôi. Xa thầy rồi em cũng không thích học Anh Văn nữa, những nguồn cảm hứng của em đều nằm lại ở Quang Trung, đọng lại trên trang giáo án của thầy. Có đôi lúc ngồi trong lớp học em chỉ muốn có được cảm giác hào hứng và sôi nổi như trước đây, thèm khát có được không khí vui vẻ của những ngày xưa ấy.... nhưng xa thật xa rồi....

Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, thấm thoát rồi cũng đến lúc em giã biệt thời áo trắng hồn nhiên, xa thêm một mái trường và sắp xa cả một vùng quê... Khi em đi xa rồi thì không chắc còn thường xuyên về thăm thầy nữa, đó là điều khiến em tiếc nuối nhất. Nhưng dù có ra sao em vẫn trân trọng từng kỉ niệm, từng dòng chữ, từng tình cảm của thầy, của 9a1, của ngôi nhà thân thương...

Xa...xa....xa lắm rồi... Đâu đó trên vòm cây, đâu đó trong kẽ lá, đâu đó trong tiếng hót của loài chim, đâu đó trong hạt mưa rơi, đâu đó trong tia nắng ấm... có tiếng bài của thầy, tiếng đọc bài vang rõ, có cả kỉ niệm ai đánh rơi....

Gió lại thổi....lạnh quá....ngày xưa ơi... đi đâu rồi!...
 
N

nucuoi_nhungnguoidocthan_810

BỨC THƯ GỬI MẸ

Cô kính mến!@};-

Thưa cô! Bây giờ, trên tay em bây giờ đang cầm cây bút viết lên những dòng chữ này gửi dành riêng cho cô. Cô à! những kỉ niệm năm ấy với cô em không thể nào quên được. Có lẽ nó sẽ còn mãi đi hết suốt cuộc đời em. Và đến tận bây giờ em vẫn còn cảm giác gì đó như còn giận cô.
Năm ấy em mới vào lớp 6, thật không thể ngờ được khi tên em có trong danh sách lớp học khá của trường. Em thật sự thất vọng đến nhường nào cô có biết không? Trong đầu em lúc đó chỉ có duy nhất một suy nghĩ là mình quá tồi tệ, mình không đủ khả năng để có thể vào lớp chọn của trường. Sự chán trường vây quanh em, em không còn có hướng thú khi ngồi vào trong lớp . Nhìn các bạn mới, lớp học mới, ngôi trường mới, trong lòng em càng chán trường hơn. Rồi thời gian cũng qua đi, em quen hết các bạn trong lớp. Niềm vui của mỗi ngày đến trường chợt xuất hiện trong em. Mỗi buổi sáng, em thức dậy, trong đầu luôn nghĩ để làm thế nào đến lớp thật nhanh. Mỗi ngày là một niềm vui. Suy nghĩ thật trẻ con cho em thấy cô không chỉ là một cô giáo chủ nhiệm mà còn là một con người rất thú vị. Tâm sự với cô, em dường như cảm thấy tìm được một chút của mình ở trong đó. Em không thực sự còn mặc cảm khi mình không học lớp chọn nữa. Thực ra như thế rất hay. Đó sẽ là một động lực để cho em cố gắng phấn đấu. Thời gian đâu là một thời gian đầy ắp những tiếng cười đối với em. Khác hẳn với cảm giác buổi tủi như trước. Em có nhiều bạn mới, có nhiều câu chuyện mới thú vị và hấp dẫn. Còn sự hạnh phúc nào lớn hơn thế khi em là học sinh giỏi nhất lớp về bộ môn Toán của cô trong khi đó em lại là học sinh chuyên Văn?Em yêu quý cô lắm! Và các bạn trong lớp cũng yêu quý em! Cô biết không? Ngày ấy, sinh nhật của em các bạn đã bắt em đi đến lớp thật sớm mà không nói rõ lí do cho em. Em cảm thấy hơi khó chịu một chút, chỉ một chút thôi. Thật bất ngờ khi buổi chiều hôm ấy các bạn đã tổ chức sinh nhật cho em. Thực ra buổi tiệc ấy đã qua ngày sinh nhật mất một tuần. Nhưng nó vẫn vui và em đã được sống trong niềm hạnh phúc của tình bạn. Em trở lên hoạt bát và vui vẻ hơn, học lực của em cũng tốt hơn nhiều so với trước.
Thật không ngờ sự cố đã xảy ra với em trong học kì thứ 2. Còn gì ngạc nhiên hơn khi người bạn gái thân nhất của mình đứng trước mặt mình và nói rằng có một bạn tria trong lớp thích em? Lúc đó dường như em cũng không biết phải xử sự như thế nào? Đó chính là cậu bạn cũng chơi thân với em, cậu ta thường hỏi em những bài toán khó và thường đi học về cùng em sau mỗi buổi học? Em thật không tin nổi mình. Một cảm giác gì đó rất khó chịu, nó cứ luẩn quẩn trong đầu em khiến em không thể tập trung vào việc học. Rồi hằng ngày cậu ta cứ theo em ở bất cứ chỗ nào? Lúc đi học, ngồi trong lớp cậu ta cũng nhìn em, rồi khi ngồi ở ghế đá em thấy cậu ta cũng nhìn em. Từ một cảm giác vui vẻ khi có một người bạn đồng hành thì cảm giác của em lúc này đây trở nên khó chịu khi có một người theo sát bên mình. Thực ra đối với một bạn gái như vậy sẽ cảm thấy thật hãnh diện khi mình có người '' thương thầm nhớ trộm'' nhưng em thì không hề cảm thấy như vậy. Việc học của em bị phân tán đi rất nhiều và em chợt nhận ra điều đó khi em bị một điểm 3 môn Toán của cô. Lúc đó đúng là thực sự bàng hoàng, em không tin lực học của mình lại tụt dốc đến như vậy.Rồi quan hệ của cậu ta và em ngày trở nên gần nhau hơn, song song với nó là kết quả học của em ngày càng giảm sút.Sự mệt mỏi trong em lại trở về như hổi đầu năm học. Cả hai chúng em đều là học sinh giỏi trong lớp nên đều nhận thức được điều đó. Hai đứa thầm cố gắng cùng nhau phấn đấu. Nhưng điều đó khó quá. Nhiều lúc chũng em đã không nói chuyện với nhau đẻ chú tâm vào học nhưng cũng không có tác dụng. Rồi ngày đó cũng đã đến. Và cô đã biết, em cảm thấy lo sợ và thực sự có lỗi với cô.Nhưng điều đó cũng đã quá muộn rồi phải không cô? Đối với em thì nó đã quá muộn. Đã cuối kì 2, mặc dù điểm phẩy của em vẫn cao thứ 1 của lớp nhưng sau em thấy sợ hãi vô cùng. Đó phải chăng là vì cô đã biết chuyện của chúng em? Ngày họp phụ huynh đã đến. Em biết sẽ có điều không hay xảy ra. Và quả thực là như thế. Trước mặt các bác phụ huynh và tất nhiên là trước mặt mẹ em nữa. Cô đã nói hết chuyện của chúng em. Khi họp về, mẹ em và cả bố nữa đã mắng em. Lúc ấy em thật sự không còn mặt mũi đâu mà nhìn các bạn trong lớp nữa. Chắc hẳn giờ này cậu ta cũng bị trách móc như em. Em buồn lắm cô ạ!Lúc ấy em không cảm thấy giận cố đâu. Em đã khóc, khóc rất nhiều cô biết không? Và ngay cả khi em viết bức thư này cho cô em cũng muốn khóc. Khóc vì những gì đã qua với em là quá sức chịu đựng.Em không giận cô vì cô đã nói chúng em. Em biết, vào hoàn cảnh ấy thầy cô nào cũng làm thế vì muốn tốt cho học sinh. Nhưng cô biết không? 3 tháng hè trôi qua. Chẳng hiểu vì lý do gì mà em và cậu ta không còn nói chuyện với em như trước nữa. Ngày xưa, khi nhà em còn ở cách trường 5 cây số. Cậu ta đã cũng em về rồi lại quay về nhà cậu ta, vừa đi vừa về mất 10 cây, cứ theo sau vậy mà em chẳng biết. Thế mà sau 3 tháng, cậu ta đã tìm cách đi đường khác để hai đứa không phải nhìn mặt nhau nữa. Em chẳng hiểu tại sao cả? Em giận cô! Chỉ đơn thuần em nghĩ là vì cô mà tình bạn của chúng em nay chẳng còn. Và cũng đã 4 năm nay em và cậu ta chưa nói với nhau câu nào. Mỗi khi nhắc đến cậu ta là em lại bật khóc.Cũng chẳng hiểu sao? Em giận cô! Giận cô nhiều lắm! Dù hai đứa ngồi cùng một bàn nhưng coi như chưa hề quen biết! 4 năm như vậy! Cô ơi! năm nay đã là năm cuối cấp. Lớp 9 ai cũng mong sau được giữ lại những kỉ niệm đẹp. Và điều em mong muốn nhất là em và cậu ta có thể tìm thấy được tình bạn dù là trong mơ. Và điều hạnh phúc nhất của em bây giờ đó chính là tìm lại được những quá khứ năm nào! Ngày 20/11 năm nay em xin được viết thư bày tỏ tình cảm của mình với cô. Mong cô hiểu và tha thứ cho em những gì em đã không phải với cô. Và em cũng sẽ mãi là cô học trò nhỏ bé của cô năm nào!Cuối thư! em muốn nói với cô một điều :'' Mẹ ơi! Con yêu mẹ!''@};-
Hải Dương, Ngày 4 tháng 11 năm 2009
 
L

lethanhhuy3n

CÓ MỘT ÁNH SÁNG KHÔNG BAO GIỜ TẮT...!!!
Sự sống là quá trình biến đổi liên tục, ngày hôm qua sẽ khác với ngày hôm nay, ngày hôm nay sẽ không giống với ngày mai, thậm chí con người cũng có lúc thay đổi..! Hay cả những thứ thuộc về tự nhiên như "mặt trời - mặt trăng" cũng luôn luân chuyển theo dòng chảy của thời gian..!!! Nhưng không phải là không có những điều là vĩnh cửu! Đó chính là tấm lòng và tất cả những gì mà người thầy đã đem lại cho chúng ta, những điều không bị phai nhoà bởi thời gian!

Có một nhà hiền triết Trung Quốc từng nói: "Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng tròn rồi khuyết, nhưng ánh sáng mà người thầy rọi vào ra sẽ còn mãi trong suốt cuộc đời..". Mặt trời, mặt trăng - hai hành tinh trong hệ mặt trời, và cũng rất quan trọng cho sự sống của con người..!!! Nói đến mặt trời, mặt trăng là nói đến sự bao la, vĩnh hằng của chúng. Ánh sáng vũ trụ chiếu xuống Trái đất là điều kiện để tồn tại sự sống của sinh giới.. Sẽ như thế nào nếu cuộc sống không có mặt trời, mặt trăng? Tuổi thơ của chúng ta sẽ không còn có những đêm hội trăng rằm đón chị Hằng xuống chơi, không còn được nghe những câu chuyện bà kể mỗi đêm trước khi chìm sâu vào giấc ngủ nữa! Thiếu ánh sáng, con người sẽ luôn sống trong cảnh tối tăm, mịt mù, cây xanh sẽ không thể quang hợp, đồng nghĩa với việc không tồn tại sự sống trên Trái đất.!

Mặt trời - moc,là lúc một ngày mới bắt đầu, rồi khi mặt trời lặn nhường chỗ cho mặt trăng thì cũng là lúc con người chìm vào giấc ngủ sau những giờ làm việc mệt nhọc. Mặt trời, mặt trăng luôn luân chuyển cho nhau giữa hai hành động mọc và lặn, chúng giúp cho con người từ xa xưa đã tìm được cách tính thời gian. Qua đó chúng ta cũng thấy rõ được tầm quan trong của hai hành tinh chiếu sáng đó, chúng không chỉ mang lại ánh sáng cho cuộc sống mà còn là thước đo thời gian...!!!

Những ánh sáng đó luôn luân chuyển, lúc sáng chói như mặt trời, lúc mờ ảo như trăng khuyết. Nhưng có một ánh sáng mãi không bao giờ tắt, ánh sáng đó không chỉ chiếu sáng vào ban ngày mà ban đêm nó cũng luôn sáng rực như ngọn đuốc thắp sáng trên bầu trời đêm..!! Cái thứ ánh sáng đó không phải phát ra từ một nơi xa Trái Đất, mà nó luôn toả sáng trên những "người gõ đầu trẻ" - những thầy, cô giáo kính yêu của chúng ta..!!
Đó cũng không phải là ánh sáng chói chang có nhiệt độ từ 20-30 độ C, cũng không phải thứ ánh sáng cần thiết để cây quang hợp. Mà ánh sáng của thầy được đúc kết trong những kiến thức, tình yêu thương và tấm lòng của nhà giáo mà thầy dành cho học sinh chúng ta, là ánh sáng tri thức mà thầy ban tặng cho chúng ta, trang bị cho chúng ta hành trang vững chắc bước vào đời..!!!

Ngày đầu tiên đến trường, thầy cô là người dắt tay ta vào lớp, cầm tay ta viết nên những nét chữ đầu tiên. "Con thơ" của thầy chưa biết chữ, thầy từng giờ , từng ngày ân cần, chu đáo dạy chúng con những con số, mặt chữ. Và thời gian qua đi, ánh sáng của thầy rọi vào chúng con làm cho chúng con trở thành những ngôi sao bé nhỏ, khoe một chút ánh sáng cho đời. Tuy nhiên, chúng con vẫn sẽ mãi chỉ là những đốm lửa nhỏ quanh ánh sáng bao la của thầy mà thôi!!!
Trong mỗi buổi học, thầy không chỉ dạy cho chúng con biết những kiến thức trong sách vở, mà bên cạnh đó, thầy còn dạy cho chúng con những lời ăn , tiếng nói, những đạo lí làm người, cách đối nhân xử thế để trở thành một con người tốt, có ích cho xã hội.!

Thầy có một trái tim vĩ đại!! Trái tim của thầy không chỉ là nơi dòng máu lưu thông mà trong đó còn chất chứa tình yêu quê hương, đất nước.! Tình yêu thiêng liêng và cao cả đó được thầy truyền đạt cho chúng con từng ngày, qua từng bài giảng thấm đẫm tình yêu thương, Thầy giúp chúng con có được hành trang vững trãi để vững bước đi trên con đường tương lai đầy chông gai đang chờ ở phía trước.!
Tình yêu thương con người như yêu chính bản thân mình được thầy cất trong tim. Đó cũng chính là con đường mà thầy đã chon - hy sinh cả cuộc đời mình cho thế hệ búp măng có được cuộc sống tốt đẹp hơn! Ánh sáng của thầy làm cho ánh sáng của vũ trụ cũng phải ghen hờn, ánh sáng của thầy rọi sáng mãi trong mỗi chúng con, mãi mãi soi đường để chúng con bước đi.!!

Thời gian không chờ đợi một ai cả, ngày ngày cứ thế qua đi, mái đầu đã điểm những sợi bạc, nhưng thầy vẫn ở đó, vẫn miệt mài bên trang giáo án với ánh đèn nhỏ soi sáng chúng con.!! Sẽ chẳng bao giờ chúng con - lũ học trò "nhất quỷ, nhì ma..." bao lần làm cho thầy buồn này có thể quên được thầy.! Chúng con sẽ luôn khắc sâu những điều mà thầy dạy cho chúng con, đó sẽ là những hành trang vững chắc nhất để chúng con vững bước đi trên con đường tương lai mà mình chọn...!!!

Sẽ còn bao lớp học trò sau được thầy dìu dắt sang bến bờ tri thức, bước đi theo lý tưởng hoài bão của mình...! Và họ cũng sẽ như chúng con, sẽ không bao giờ quên đi những gì mà thầy đã dạy...!!!
.

"Ánh sáng của thầy sẽ mãi soi rọi trên bước đường đời của chúng con...!!!"
 
Last edited by a moderator:
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom