Nơi dành cho fan Harry Potter

K

khoc_cry

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Ai fan Harry Potter chắc cũng biết truyện nói về cái gì. Tôi sáng tác một câu truyện xảy ra trước khi Harry bắt đầu cuộc sống ở Hogwarts, mong ủng hộ!

LIKE A WIND

Author:khoc_cry

Genre(s): Romance

Rating:[K]

Paring: Draco, Hermione

Status: hoàn thành

Genre: nhẹ nhàng nhưng không quá lãng mạn, kết thúc của fic chính là bắt đầu của một bộ truyện dài.

Summary: Cô gái lướt qua như một cơn gió thoảng, hết sức mơ hồ mà đứa trẻ lại không thể nào quên. Nó tìm kiếm cái hình ảnh đó và định mệnh...

Chap 1 : Định mệnh?

Draco Malfoy bước dọc theo hàng giậu, đôi lúc nó khẽ ngước nhìn bầu trời đầy sao và cố gắng tìm kiếm ngôi sao định mệnh của mình. Nhưng rồi nó chợt nhớ đến lời cha: "Dòng họ Malfoy không bao giờ chấp nhận những kẻ ủy mị, chúng ta phải lạnh lùng như sắt đá thì mới có thể với tay đến danh vọng và thành công. TÌNH CẢM CHẢ LÀ CÁI THÁ GÌ CẢ VÀ... ĐỪNG BAO GIỜ TIN VÀO ĐỊNH MỆNH" nó liền cúi đầu xuống và tiếp tục lặng lẽ bước đi. Bộ áo chùng đắt tiền bằng thứ lụa thượng hạng mà ba nó mới tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ 9 bị kéo lê lệt sệt trên con đường rải sỏi theo từng bước chân nặng nề của chủ nó.

Draco dừng lại, hai tay đút vào túi áo chùng, đưa đôi mắt xám kiêu hãnh nhìn về tòa dinh thự. Nó sống trong đó, một nơi tráng lệ và nguy nga, đầy đủ tiện nghi vật chất, Draco hầu như chẳng thiếu thứ gì cả nhưng thật ra lại thiếu rất nhiều. Ánh đèn rực rỡ phát ra từ các cửa sổ, nó tin chắc rằng có hàng trăm ngọn đèn pha lê đang soi sáng bên trong dinh thự, cùng với hàng dãy dài những bàn thức ăn đầy ắp cao lương mỹ vị. Tất cả đều hoàn hảo, kể cả tiếng nhạc du dương đang hòa quyện vào tiếng lá xào xạc của hàng cây bạch dương. Nhưng sao nó lại biết rõ đến thế, nó đang đứng một mình ngoài trời nhưng làm sao mà có thể cảm nhận được mọi thứ trong đó, à, một lẽ đơn giản là vì , hôm nay là sinh nhật nó mà, sinh nhật lần thứ 9 với chiếc áo chùng mới toanh đang mặc, và năm nào cũng như năm nào, thì làm sao mà con người ta không nhớ rồi thuộc nằm lòng mọi thứ được?
Tất nhiên! Bữa tiệc bên trong là vì nó, và nhân vật chính cũng là Draco Malfoy, vậy mà... Draco chưa bao giờ là trung tâm, họ chỉ vây quanh người cha quyền lực và người mẹ xinh đẹp của nó mà thôi. Một bữa tiệc sinh nhật linh đình đã là gì nào? Nó không có bạn bè, không có anh chị em, lúc nào cũng chỉ thui thủi một mình, nếu chưa nói đến những kẻ chỉ biết xua nịnh nó vì Draco là đại thiếu gia của dòng họ Malfoy, người ta gọi đó là gì ? LÀ "cô đơn", rồi cái " cô đơn" đấy sẽ khiến ai đó trở nên lạnh lùng và kiêu hãnh...

Nó tiếp tục lê đôi bàn chân bước trên những hòn sỏi láng mịn, đầu óc trống rỗng, chỉ mong sao xa rời khỏi tòa nhà ồn ã. Một cách vô định, Draco thầy mình đứng bên cái hồ rộng lớn thuộc quyền sở hữu của gia đình nó. Mặt hồ đẹp quá! Lấp loáng, lộng lẫy dưới ánh trăng của tháng 6 mầu nhiệm. Mùi thơm của bụi oải hương thoang thoảng trong gió càng làm cho kẻ đứng gần cảm thấy nhẹ lòng. Draco tự mình ngồi xuống bên mép nước, lấy tay chạm vào dòng nước êm ả rồi ngân nga, ngẫm nghĩ một mình bài hát quen thuộc. Ngồi đơn độc ở nơi đây, chưa bao giờ nó lại tha thiết mong có một người bạn thật sự như lúc này.Và nó không biết rằng có một người bạn tuyệt với đang đợi chờ nó...

Thế là gió lại cứ tiếp tục thổi, những cơn gió vô tình, mơn chớn, đùa nghịch mái tóc bạch kim của đứa trẻ, để rồi khiến cho Draco bắt đầu cảm thấy bực mình vì chúng khiến cho mái tóc được chải chuốt hoàn hảo lại trờ nên rồi ren, bù xù một cách khó chịu. Nhưng gió tháng 6 có bao giờ chịu ngừng? Chúng len lỏi, thấm sâu vào da thịt càng khiến nó cảm thấy sự đơn lạnh lan tỏa khắp người. Nó rợn người vì gió nhưng vẫn còn một cơn gió khác - chỉ đơn thuần là một cơn gió thoảng nhưng dịu dàng, mờ ảo đang chờ Draco...
--------------------------END CHAP I-------------------------------


Chap II: My life is moonshine

Bàn tay của Draco Malfoy nhẹ đung đưa, khiến mặt hồ rung động, làm cho bóng trăng hết tan rồi lại hợp. Trăng thật đẹp và cái bóng của nó in trên mặt hồ càng đẹp hơn, mặc dù nó loang lỗ và không hoàn hảo như hình ảnh thật của trăng. Đó chỉ là một vẻ đẹp đơn điệu, chỉ đơn thuần là sự hòa hợp giữa ánh sáng và nước, nhưng lại khiến Draco thanh thản trong lòng! Nó nhìn đăm đắm vào mặt nước, thả hồn mình bay bổng theo tiết trời lạnh lẽo.

Nhưng hình như... có chuyện gì đó...lạ lắm... rất lạ... và... Draco nhìn thấy...

Gì vậy? Mặt hồ?... Đang sáng lên sao? Hay chỉ là ảo giác của Draco? Hóa ra không phải, mặt hồ đang bừng sáng thực sự, sáng như nước, sáng như trăng. Mơ hồ!

Nó chết đứng người, như có ai đó vừa dội xô nước lạnh vào mặt nó. Chuyện kì lạ trong thế giới phù thuỷ đã là gì? Nhưng đây là lần đầu tiên nó tận mắt nhìn thấy chuyện này. Đúng là quái đản hết sức! Rồi. Ánh sáng cũng dịu dần. Nó cứ tưởng như vậy là kết thúc. Nhưng không, mà là bắt đầu!

Thật là không tin nổi, Draco cứ tưởng nó loạn trí mất rồi. Ai đây? Ánh mắt nhìn nó dịu dàng như dòng suối, mái tóc xoăn bay bồng bềnh trong gió như ngọn lửa đam mê. Một cô gái đẹp! Vẻ đẹp không phải là tuyệt trần nhưng đủ sức lôi cuốn người khác bởi vì... vẻ đẹp đó mạnh mẽ!

Nó ngớ người nhìn cô gái một hồi lâu bởi sự xuất hiện quá bất ngờ, rồi vuột ra khỏi miệng câu hỏi trẻ con:
- Làm sao cô đứng trên mặt nước được vậy?
Cô gái nhướn mày lên, mỉm cười. Một nụ cười trong veo như chính đôi mắt nâu đang lấp lánh nhìn thằng nhóc tóc bạch kim. Cô ta tiến lại gần Draco, bàn chân chạm vào mặt nước. Khẽ khàng. Mặt hồ không hồ rung động. Nó lùi về sau một chút, mắt không rời khỏi cô gái. Nếu cô ta làm gì nó thì nó sẽ hét toáng lên cho mà xem!!!

Khi đã đứng sát bên Draco, khoảng cách giữa hai người hầu như chỉ còn vài centimet, cô ta cúi xuống, mặt đối mặt với nó, thì thầm vào tai:
- Tôi không phải là người! Nhưng đừng sợ, tôi không làm gì cậu đâu.
Draco suýt bật ngửa, nhưng trong phút chốc, lấy lại được bình tĩnh lẫn vẻ kiêu hãnh thường ngày, nó hỏi:
- Cô là ma?
Cô gái đứng thẳng người lên, cô ta cao thật nhưng cũng mảnh khảnh và duyên dáng vô cùng. Thoạt nhìn, là đoán được người con gái ấy hơn Draco ba tuổi là cùng... Lại mỉm cười, cô nói khẽ:
- Tên tôi: Windy, tôi không phải là ma, cũng chẳng phải người. Tôi chỉ có thể xuất hiện khi có ánh trăng mà thôi. Thật ra thì...
Windy nhìn nó, trong mắt cô bỗng thoáng chút nỗi buồn.
- Tôi cũng không biết mình là gì nữa!!!
Làm sao đây? Nó muồn an ủi cô gái. Muốn lắm. Nhưng nói gì bây giờ, nó chẳng thể nghĩ được từ nào cho ra hồn cả. Nó đành lặng thinh.

Im lặng. Gió. Khí trong đêm trườn lên da thịt Draco. Lạnh đến chết. Vậy mà nó vẫn đứng đó, mắt nhìn xuống chân, cảm giác rõ ràng là Windy đang nhìn mình. Draco cảm nhận được sự nồng nàn từ ánh mắt ấy và cả sự ấm áp phát ra từ Windy. Đúng. Ấm áp nhưng kì lạ... không phải là mặt trời, không phải là lửa, mà là thứ gì đó như trăng, như đêm. Sự ấm áp của đêm. Lạ thật!
- Tôi sắp phải đi rồi!
Chợt Windy lên tiếng, phá tan sự im lặng bao trùm từ nảy giờ. Nó ngước nhìn cô gái và hỏi:
- Cô có trở lại không?

- Không biết nữa, có thể là sẽ không bao giờ quay trở lại, ừ, chắc là vậy rồi...

- Tại sao?
Windy không trả lời, chỉ im lặng hướng mắt lên bầu trời và thở dài, Draco làm theo. Mây đen đang kéo tới, che phủ mặt trăng.

Nó nhìn lại và...

Windy biến mất...

Ngỡ ngàng. Nhẹ nhàng. Đột ngột. Cả xuất hiện và ra đi, cô ta đúng là một cơn gió.

********
Những ngày sau đó, Draco tiếp tục trở lại cái hồ để tìm kiếm hình bóng của Windy. Nhưng chẳng có ai cả, dù là những ngày có trăng hay không có trăng... Chỉ là lần gặp đầu tiên nhưng nó cảm thấy yêu mến và gần gũi vô cùng. Hình ảnh đó. Cô gái đó. Xa lạ , mới mẻ nhưng thân thiết và đẹp đẽ. Mơ hồ nhưng thực tại trong ai đó...

---------------------------------------- END CHAP II---------------------------------------

vẫn còn nữa, chap III & IV sẽ post sớm ^^!
 
Last edited by a moderator:
D

dragon1102

Hoa vẫn còn trẻ con vẫn chưa ý thức được tất mọi chuyện,
Nhưng gió bây giờ không còn bản chất của một kẻ dân lương thiện.
Chiều buông nắng đâu đó tiếng gió còn vang vẳng
Nhưng hoa đâu có hiểu rằng, đất mới là người cần hoa
Đất là kẻ yêu thâm lặng lẽ chưa bao giờ nói ra,
Tất cả những điều đất cần là cả đơi này được chăm sóc cho hoa
Mỗi ngày được nhìn thấy đất , được nững nịu chính là hạnh phúc ở đâu xa
Gió trên cao lặng khóc,
Trời trưa nắng, cơn mưa lạ ...

Thơ hay văn hả bạn ??? ??? ??? Là thơ thì ngang quá. Văn thì ai trình bày thế này ???
 
K

khoc_cry

CHƯƠNG III: AGAIN !

Một năm ... một năm rưỡi ... rồi hơn hai năm... Draco không tìm kiếm Windy nữa, nhưng sâu thẳm trong trái tim nó; ánh mắt, nụ cười, mái tóc đó ngự trị. Đêm nay là đêm cuối cùng của tháng 8, nó sẽ ngủ thật sớm để sáng hôm sau, một cuộc sống mới bắt đầu. Ngày 1 tháng 9. Khởi hành.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Đừng lo Draco, mẹ sẽ thường viết thư cho con". Thiệt tình mà nói thì Draco chẳng thấy lo lắng gì ráo mà còn mừng rỡ nữa là đằng khác vì cuối cùng nó cũng sắp thoát được sự kiềm kẹp quá là chặt chẽ của má nó. Draco đứng đối diện tàu tốc hành Hogwart còn bà má tóc vàng thì sụt sùi sau lưng. Đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường rầy kế bên sân ga đông đúc hành khách. Khói từ đầu máy xe lửa lảng bảng trên đầu đám đông đang chuyện trò, trong khi những con mèo lông đủ màu ưỡn ẹo quẩn chân người khắp đó đây. Bọn cú thì hí hóe nhau theo phong cách cú vọ, tuy nhiên, con cú diều hâu của nó lại rụt đầu im re trong cái ***g sắt.

Draco Malfoy quay lại nhìn ba má nó lần cuối rồi bước lên đoàn tàu đầy nhóc học sinh. Có mấy đứa cứ la oai oái chẳng chịu rời vòng tay của gia đình ( chắc lại là lũ máu bùn ngu ngốc!). Rồi... nó nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt gặp thằng nhóc tóc đen đeo mắt kiếng mà nó đã nói chuyện hôm ở Hẻm Xéo, thằng nhóc đó đang nhìn bọn Weasley tóc đỏ với vẻ biết ơn. Bọn nghèo kiết xác! Nếu là Draco thì đừng bao giờ trông mong nó ban cho một cái nhìn, chứ đừng nói là ơn với nghĩa. Nó khinh! Khinh thường bọn nghèo khó, thích miệt thị bọn máu bùn. Đối với nó, chúng chỉ là những hòn đá lót chân! Đã qua lâu rồi cái thời nó còn tin tưởng vào tình yêu và số mệnh. Nó muốn giống cha.

Draco uể oải kéo lê cái rương của nó theo suốt chiều dài con tàu, hi vọng tìm được một toa trống nhưng hình như vận may vẫn chưa muốn nhe răng cười với cậu chủ nhà Malfoy. Nó bực mình hết sức vì phải chịu đựng sự ồn ào, hỗn lốn lẫn cái ngột ngạt, bực bối, vừa nóng nực, mỏi chân. "Thiếu gia của dòng họ Malfoy! Thiếu gia đấy nhé!" Nó tức điên lên lẩm bẩm một mình. Cơn giận không đến nỗi ngút trời nhưng có thể khiến cho kẻ khác phải sợ liệu mà chạy té khói. Nó cứ thế mà lảm nhảm nói chuyện một mình, tự đổ thừa cho toa tàu quá dài khiến chân nó mỏi nhừ, tự cằn nhằn, lẳng nhẳng về chuyện lúc nãy má nó cứ giữ nó khư khư mà khóc nên bây giờ con trai của bà phải chịu cảnh này. Rồi nó cũng nghĩ tới chuyện sau này phải vòi ba nó mua cái gì thật có giá trị vào để bù đắp cho nỗi thống khổ nó đang chịu, và xin ông năm sau dặn người gác tàu chừa sẵn cho nó một toa ở vị trí tốt nhất mới được... Đang tự bàn tính với chính mình về chiến thuật đua đòi với cha một khi nó đến được Hogwart và có thể gửi cho ông một bức thư tố cáo dài vô tận thì chợt Draco dừng chân lại.

Cái gì đây? Nó vừa đi ngang qua một toa tàu hình như chỉ có hai thằng nhóc ngồi. Ái chà chà! Thằng nhóc tóc đen lúc nãy đây mà và ai đây? Một thằng tóc đỏ à, lại còn áo cũ, hai tụi nó đang trò chuyện liếng thoắng, đặc biệt là thằng tóc đỏ cứ vung tay múa máy mà khoe mẽ. Hừm… Lại Weasley. Bọn hạ cấp! Nó nghĩ thầm rồi tiế
p tục bước đi.


Bước đi… bước đi và…bước đi. Quái lạ! Không khí ở đây. Nhộn nhịp. Ồn ã. Nhốn nháo. Nhưng tại cái hành lang nơi Draco đứng chóc ngóc thì chẳng có ma nào cả! Chẳng lẽ nó là đứa xui xẻo nhất trong ngày hôm nay? Vì một lý do đơn giản là cho tới bây giờ vẫn chưa kiếm đựơc cho mình một chỗ để an tọa! Được thôi! Vậy thì nó sẽ thêm sự kiện này vào danh sách kể lể của nó đối với người cha rất chi là yêu dấu! Nó rủa thầm! Và thề rằng kì này mà má nó không khóc tới sưng bụp con mắt vì đau lòng thì sẽ là một chuyện rất đáng ngạc nhiên, ừ, vậy thì cứ chịu cái cảnh này một chút nữa thôi thì nó sẽ cho má nó đến tận Hogwart mà đón nó về Dinh thự luôn ! Nhưng…rồi cũng xuất hiện. Một cô bé, có cái tên mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy: Hermione Granger. Cô bé nhanh chóng lướt ngang qua mặt Draco Malfoy nên đã không để ý rằng có một thằng nhóc tóc bạch kim đang đứng đó. Draco chỉ kịp nhìn thoáng qua khuôn mặt bầu bĩnh ấy nhưng trong lòng nó chợt dậy lên một cảm giác gì đó! Rất gần gũi. Rất thân quen. Kẻ nó chưa hề nói chuyện mà biết nó thì thiếu gì nhưng còn cô bé này lại khác. Draco không biết đó là ai và người đó cũng không biết nó. Vậy tại sao lại thấy thân thiết, gắn bó vô cùng?...

Chợt, hình ảnh của hai năm trước lại ùa về, hình ảnh của cô gái lạ lùng, xinh đẹp như ngập tràn đầu óc của Draco. Nó lại cảm nhận rất rõ khoảnh khắc của sự ấm áp lúc trước. Ánh nắng ngoài kia. Gay gắt, chói chang. Nhưng Draco biết chắc rằng cái điều đang lan tỏa khắp thân thể nó chẳng dính dáng gì tới dải nắng lấp lánh ấy. Khi Draco định thần lại thì cô bé tóc nâu đã đi khuất. Nó thẫn thờ giữa hành lang trống vắng. Không lẽ, vì hôm nay là ngày đầu tiên xa nhà và sẽ xa rất lâu, xa cái hồ nước bạc lỗng lẫy dưới ánh trăng đêm, mà Draco đã tự cho phép mình nhớ đến Windy để rồi khiến nó ngỡ cô bé tóc nâu lúc nãy là người ta hay giữa cái lúc mệt mỏi và bực tức nó tự cho lòng khơi lại những cảm xúc ngày xưa về cô gái ấy mà hai năm nay nó đã âm thầm cất giấu qua một phía của vùng kí ức. Nhưng không, Draco đã tạm gác bỏ hình ảnh của Windy sang một cõi vô tận từ lâu lắm rồi thì làm sao lại bất chợt hiện lên và ùa về. Trừ khi. Trừ khi, ngày xưa... Một lần nữa. Đã thật sự quay về với … Draco Malfoy!
--------------------- END CHAP III-----------------
 
L

linhkhanhlmn

bn viết hay quá nhỉ? ko ngờ đấy! một mình bn nghĩ ra hết hả?
tuyệt vời!!!!!!!!!!!!!!!!!! :D
 
V

viviene

Hay quá bn nhưng hơi ngắn
thế là đc rồi
Có cần bọn mình giúp đỡ trong lúc sáng tác thì cứ nói nhé
mình vào năm học nên ít onl ,cũng chỉ bít ủng hộ bn thui ^^
FIGHTING!:x
 
K

khoc_cry

CHƯƠNG IV: THE DECISION


Ta đã sống những ngày không ánh sáng
Để hôm nay ánh sáng lại ùa về
Mang yêu thương mà ta hằng quên lãng
Sưởi ấm cõi lòng lẫn cõi đê mê
Nhưng thôi nhé, trái tim ơi thôi nhé
Mảnh hồn ta lý trí mãi gọi tên
Ở phía trước danh vọng khó thể quên
Xin cất bước bỏ sau lưng kí ức
Ngẩng cao đầu quên hết những ngày xưa…


“Đừng quên bài thơ này Draco. Nó sẽ thay ta nhắc nhở con nếu lỡ một ngày kia con trở thành nô lệ của tình yêu và tất nhiên, riêng ta thì ta không trông mong gì lắm đâu khi phải chứng kiến ngày đó bởi lúc đấy, con không chỉ nghe cả gia tộc Malfoy nguyền rủa mà con sẽ mất tất cả những gì con đang có, tất cả, kể cả ta và mẹ con, những người luôn luôn yêu thương con, con trai à” Draco Malfoy vẫn đứng ở cái hành lang đó, lời dặn ngày nào lại văng vẳng bên tai. Vậy mà mới lúc nãy thôi. Chỉ trong khoảnh khắc. Khi cô bé tóc nâu lướt qua. Draco cứ ngỡ lửa yêu thương như thật sự mang đến cho nó ánh sáng. Nhưng.Nghĩ tới đó. Nó tiếp tục biết đi. Bước đi trên sàn tàu nhẵn bóng và bước đi
bỏ sau lưng kí ức
... Nó đã phát mệt với bài giáo huấn nhão như cháo của cha nó mỗi khi nó xin xỏ ông cái gì đó, mà cũng đáng thôi, chịu oằn lưng nghe tụng kinh một chút để rồi sau đấy được nhận hơn cả những gì mình muốn thì chả sao! Ngày nào cũng nghe người cha yêu dấu nói nhảm không phải là không có tác dụng. Nhờ vậy mà giờ đây, đối với nó, thật dễ dàng để quên đi yêu thương (nó nghĩ vậy). Thời gian đi qua, cuộc sống đi qua và niềm tin cũng đi qua. Cái thuở mà cậu chủ nhà Malfoy còn đặt lòng tin vào tình yêu đã bị chôn vùi vào quên lãng từ lâu lắm rồi, hình như, điều đó đã thuộc về vùng quá khứ không còn là của Draco nữa mà đã trở thành mảng kí ức của một thằng Draco ngốc ngếch lạ hoắc nào khác! Thiệt lòng mà nói thì nó cũng chẳng tha thiết gì chuyện cãi lời người cha quá sá là dịu dàng của nó, nó thà đi oánh nhau với mấy con quái vật khổng lồ còn hơn là phải chịu cảnh bị quẳng ra khỏi toà Dinh thự Malfoy yêu quý. Mỗi lần mà trông thấy ông phồng mang trợn mắt là một lần tóc gáy nó dựng đứng lên, cha nó không phải là hạng lực lưỡng gì cho cam nhưng ông cũng chả phải loại phù thủy tàn tàn, có thể nói là đủ sức đá cho nó một phát văng ra đâu đó ngoài Bắc cực nếu ông biết nó cãi lời ông...

Draco nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay mới toanh của nó. Mới hôm trước, nó còn la lối ỏm tỏi vòi vĩnh đòi cha mua cho kì được chiếc đồng hồ ấy. Nếu không thì nó sẽ nhịn ăn và không thèm bước lên xe để đến Ngã Tư Vua mà đi học. Mặc dù, theo như lời ông Lucius Malfoy đáng kính thì con trai ông có thể mở riêng cho mình một tiệm buôn bán sỉ và lẻ đồng hồ đắt tiền đã qua sử dụng…Nhưng tất nhiên, căn cứ vào sự thật hiển nhiên đang rành rành trước mắt là cậu chủ nhà Malfoy đã có mặt trên tàu lửa và đang đưa mắt dòm xuống cái vật thể được làm bằng da rồng với mặt trước được chạm khắc tinh xảo thì cũng đủ biết được là nó đã đạt được điều nó muốn. Nếu nó không lầm thì bây giờ là 12 giờ trưa, trái tim của nó bỗng rớt một cái bịch xuống đâu đó gần bụng thì phải, vẫn y chang một tiếng trước, cái sự kiện là Draco vẫn đứng tiu nghỉu như con bù nhìn vẫn không thay đổi tẹo nào trong suốt một giờ đồng hồ qua càng khiến cho mức độ cơn giận của nó được tăng lên đáng kể. Nó thề. Nó thề có trời xanh đất xám là khi nó vừa đặt một ngón chân vào cổng của Thái ấp Malfoy nếu mà nó không hét cho các gia tinh phải nhảy dựng lên rồi lăn đùng ra mà xỉu hết thì nó sẽ làm một con cầy ốm nhách không thịt chỉ giơ xương ra cho mà xem!
 
K

khoc_cry

Nhưng rồi nó cũng mừng húm khi kiếm được toa tàu không hẳn là trống nhưng trong đó chỉ có hai thằng con trai ngồi, không phải là thằng Weasley và thằng mắt kiếng mà là hai đứa bạn nối khố của nó - Crabbe và Goyle. Hai đứa đó đang ngủ khò ngon lành. "Ngủ? Ngủ đấy nhé! Trong khi cái thân gòm của mình phải vừa la lê khắp tàu vừa vác theo cái rương tổ chảng ì à ì ạch, cực khổ chả khác gì một con gia tinh.Thì hai tụi nó chả khác gì hai con heo sung sướng nhất trên đời." Nó bực tức nghĩ thầm. Cuối cùng, nó tằng hắng giọng rồi lên tiếng:

- E hèm! Hai đứa bay! Dậy coi!

Chẳng có gì thay đổi, tụi nó vẫn ngủ li bì. Cơ ngực trên hai thân hình to lớn đó phập phồng đều đặn theo hơi thở của tụi nó. Thiệt là bực mình. Draco vật vả cất cái rương của nó, ngồi xuống thở một cái, rồi hít một hơi thiệt là sâu và:

- TỤI BAY CÓ DẬY KHÔNG THÌ BẢO!!!!!!!! HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ…

Ngay lúc này đây, Draco có thể bái Crabbe và Goyle làm sư phụ ngay tức thì, không cần suy tính. Nếu nó không đóng cửa toa ngay từ lúc nãy thì chắc bây giờ tất cả mọi người trên tàu đã nhảy dựng lên rồi đứng tim mà chết tức tưởi bởi tiếng thét thất thanh của nó. Vậy mà hai thằng đó vẫn cứ bình chân như vại, không lay chuyển một phân, đến nước này rồi thì chỉ còn cách dùng tới vũ lực. Ừ! Vũ lực là thượng sách! Draco hùng hổ tiến về phía hai đứa kia. Xăn tay áo. Cuốn lai quần. Quắc mắt trừng trừng nhìn hai đứa. Nó bẻ mấy ngón tay nghe răng rắc. Gồng cái thân ốm nhom của mình lên. Từ từ tiến về phía đối tượng với đôi mắt nảy lửa. Nó dự định sẽ cho mỗi đứa một đấm nhưng... nó chợt khựng lại, tự nhìn lại mình, dòm từ đầu xuống chân rồi ngắm từ chân lên đầu, nó bỗng cảm thấy chưa bao giờ nó lại nhỏ bé như vầy và nó tự hỏi không biết khi nó đục vào mặt hai đứa đó thì có ăn thua gì không, hay chỉ như con ruồi nhỏ bu qua mũi chúng, chả được lợi lộc gì mà còn đau tay bầm cẳng. Chắc là vậy rồi! Vũ lực làm gì chỉ tổ rách việc... Nó đổi ý.

Nó bất lực thả mình xuống chiếc ghế đối diện, ngồi nhìn Crabbe và Goyle say giấc ngon lành. Kể cũng thú vị khi nhìn ngắm người khác an lành mà ngủ. Goyle tựa đầu vào vai thằng bạn của nó , đôi mắt khép hờ thanh thản, chốc chốc thở hắt ra thật mạnh vào đôi vai đầy đặn của Crabbe - thằng này đang gác tay lên cái bệ cửa sổ, đôi bàn tay ú núc dễ dàng trống đỡ cái khuôn mặt tròn xoe đó, nó thở đều đặn, nhẹ nhàng nhưng bình tâm, khỏe khoắn, mái tóc đen ngắn ngủn của nó bị những cơn gió ngoài kia thổi rối tung, hất ngược ra sau thành một đám bù xù. Gió. ***g lộng. Làm dịu nóng bức, xoa nhẹ da thịt, ráo hoảnh mồ hôi và làm mát tâm hồn. Nắng trưa. Chói chang. Nóng bức. Nhưng miên man, quyến rũ. Nắng trải dài trên những thảo nguyên bao la xanh mơn mởn, hoà mình vào dòng suối trong veo ở đâu đó, rồi hắt vào trong cửa sổ, trải mình khắp sàn tàu, đung đưa, lấp lánh trên bệ cửa… Tự nhiên. Nhẹ nhàng. Và đẹp.

Như sực nhớ ra điều gì đó quan trọng lắm. Đột ngột. Bất ngờ. Draco bật dậy khỏi cái ghế của nó, mặt mày nó chợt trở nên hí hửng, mừng rỡ quá mức cho phép đến nỗi có thể nhầm lẫn đó là biểu hiện của một cử chỉ nham hiểm. Nó với tay kéo cái rương của mình xuống, mở tung nắp rương ra và tìm kiếm. Cái nó cần có ngay trong tích tắc, bởi nó rất quý cái thứ đó nên đã ưu tiên đặt ở trên hết thảy những đống quần áo. Nó cầm chắc bảo bối trong tay, vẻ đắc thắng hiện rõ trên khuôn mặt. Đây chính là lúc để nó củng cố lại bài học tối qua. Có lẽ cha đã lường trước được tình huống này nên ông đã chỉ dạy cặn kẽ phần lý thuyết cho nó. Còn bây giờ. Là thực hành …Draco hắng giọng rồi hô to:

Oblakenus
Oblakenus
( Obl trong oblige: lệnh; akenus trong wake
up suddenly: dậy lập tức; Oblakenus: Bừng tỉnh)


Sự đánh thức của pháp thuật hình như có phi tự nhiên hơn một chút. Crabbe vè Goyle mở mắt ngay tức thì, không dây dưa, dài dòng nhưng hình như cái thức dậy đó không phải là của tụi nó mà là của ma thuật. Có lẽ khi ngủ, con người ta đã tạm gởi linh hồn của mình vào một thế giới hư ảo không phải là thế giới của hiện thực nhưng cũng chẳng là thế giới của cái chết, để lúc đó thể xác của họ được nghỉ ngơi. Vậy thì phép
Oblakenus
chỉ đơn giản là giúp cho cơ thể tụi nó tỉnh ngủ, còn linh hồn thì đang từ từ quay về, lề mề, chậm chạp như chính chủ nhân của nó. Đôi mắt của Crabbe và Goyle mở to mơ hồ, vô hồn, không định hướng, không chủ đích, nhưng bên trong vẫn ẩn chứa một sức sống gì đó. Phải mất khoảng một phút sau, hai đứa nó mới thật sự là đã thức dậy. Gãi đầu, gãi tai một cách ngu ngốc rồi chúng tròn mắt khi nhìn ra Draco đang ngồi trước mặt. Hai đứa nó nhăn mặt khổ sở như đang cố nhớ xem sự có mặt của Draco Malfoy có hiện hữu vào khoảng thời gian trước đó không. Crabbe nhe răng cười ngốc ngếch:

- Hình như, đại ca mới tới?

- Đúng vậy đấy, Crabbe à! Draco khẳng định dứt khoát.

- Nãy giờ đại ca đi đâu? Goyle lên tiếng.

- Đi làm một con gia tinh vác hành lí, trong khi tụi bay làm hai con heo mập ú vô tích sự.

Một hồi lâu im lặng, hai đứa nó nhìn nhau. Hình như tụi nó nghĩ nếu làm vậy thì sẽ giúp hai đứa hiểu cặn kẽ những điều từ nãy giờ nghe được. Chúng cũng thuộc hạng to xác, vạm vỡ nhưng khi thấy cái vẻ hách dịch của Draco thì tụi nó đành cụp mắt xuống, say mê ngắm nghía bàn chân to bè cho qua chuyện.

- Nhưng tụi em đâu biết làm gì, ngủ mà cũng không được, đại ca tự kiếm toa tàu của mình được mà, chúng mình cũng
lớn
...

Goyle chợt im bặt khi bắt gặp cái nhìn thách thức của Draco. Không khí căng thẳng. Goyle và Crabbe chưa bao giờ cãi lời hay lên tiếng phản bác đại ca của tụi nó, một mặt bởi vì cái đầu đần độn của chính mình, mặt khác vì tụi nó không dám làm. Vậy mà hôm nay, Goyle lại lên tiếng phản đối Draco. Có lẽ nó nghĩ, khi chỉ có hai đứa nó và Draco thì chúng có quyền không nghe lời Draco như lúc cả đám ở Dinh thự Malfoy. Nhưng Draco là con trai của Lucius Malfoy và Narcissa Black mà. Tất nhiên, nó sẽ có cách của nó.

- Ừ, nếu mày muốn, thì cứ mà an giấc theo ý mày. Nhưng tao chỉ lo… mày sẽ không thể nghỉ ngơi thoải mái đâu! Không biết sau khi tao gửi cú cho người cha yêu quý của tao thì như thế nào nhỉ? Đầu tiên, để tao coi cha mày ăn nói làm sao với người quyền lực như cha tao?

Draco ngừng lại, gặm nhắm từ từ niềm khoái lạc khi ngắm nghía cái sự vất vả, khó chịu trên khuôn mặt nhăn nhó thấp thoáng lo âu, sợ sệt của Goyle. Kể cũng vui khi thấy kẻ khác đau khổ, lo lắng. Đó là sở thích ngàn đời của dòng họ Malfoy, thú tiêu khiển qua bao thế hệ vẫn không phai mờ. Nhếch mép cười thỏa mãn, Draco tiếp tục:

- Lúc ấy, thì mày nhận được gì nào? Thư Sấm? Hay gặp cha mày sớm để được về nhà mà ngủ! Chậc, sướng nhỉ? Mà cũng sớm thôi,
Goyle à
...

Nó ngân dài hai chữ cuối một cách điệu nghệ. Nó mân mê cây đũa phép táo gai của mình. Từng ngón tay mảnh khảnh lướt dọc theo thân đũa, dịu dàng như vuốt ve một con vật cưng. Draco liếc xéo Goyle một cái rồi cất tiếng hỏi:

- Mày muốn chừng nào trở về ngôi nhà ấm cúng của mày - Nó xoay xoay cây đũa phép trên những ngón tay thon thả, chăm chú chiêm ngưỡng cây đũa mà không nhìn Goyle nữa, bằng một giọng nhẹ nhàng nhất nhưng cũng độc địa nhất, nó hỏi - Mai nhé? Hay là ngay bây giờ?...

Goyle bây giờ trông thật nhỏ bé và nhút nhát, nó co rúm lại, mường tượng những điều Draco nói và hình như những điều đó đang hiện ra trước mắt Goyle khiến cho nó giật mình, nhận ra một phút lỡ lời đã mang đến cho nó những gì. Chẳng có gì là tốt đẹp. Cuối cùng, nó cũng hiểu mình cần phải làm gì. Thời thế của nó bây giờ là phải dựa vào Draco Malfoy. Goyle khổ sở nói:

- Đại… đại… ca! Là lỡ…lời! Có thể…tha…?

Draco cầm cây đũa đưa lên gần mắt. Mái đầu bạch kim nghiêng sang trái chừng một phân. Đôi mắt xám vẫn không ngước lên mà chỉ mơ màng xem xét kĩ lưỡng từng li từng tí vẻ đẹp tinh tế của cây đũa. Nó nói thì thầm nhưng rõ ràng, mạch lạc:

- Được thôi, nếu mày đã hiểu, tao cũng không chấp nhất nhưng…

Bất ngờ Draco đứng phắt dậy chĩa thẳng cây đũa vào khuôn mặt tròn trịa của Goyle. Mắt nó lóe sáng tia nhìn hiểm ác. Bằng một giọng trầm trầm, nó cảnh cáo:

- Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, mày hiểu chứ?

Nhưng trong tình thế như vầy, con người ta dù ngu si đến mấy cũng phải thông minh ra đôi chút. Goyle gật đầu lia lịa, mặt nó bây giờ đã trắng bệch vì sợ hãi.

Như đã quá hài lòng khi thấy tác dụng lời nói của mình, Draco buông đũa phép xuống, mỉm cười dễ chịu. Nó lại tự an tọa trên chiếc ghế ban nãy, lưng dựa thoải mái vào ghế, hai tay gác ra sau, nó hỏi Crabbe:

- Vậy là sáng giờ tụi bay chỉ ăn và ngủ ?

-Tụi em chỉ ăn vài ba cái bánh ngọt và đánh một giấc cho tới khi...

- Vài ba cái bánh của mày chắc cũng khoảng trên dưới hai chục cái là ít hen! Draco ngắt lời, nhìn hai đứa châm chọc.

Crabbe chỉ đơn giản ậm ừ trong cổ họng. Draco đã quen nhìn thấy Crabbe cư xử như vậy khi nó thừa nhận một việc làm không hay ho gì đó.

- Tóm lại tụi bay đã làm gì ngoài ăn và ngủ trong khoảng thời gian vắng mặt tao?

Crabbe và Goyle líu ríu trong cổ họng.

- Đáng ra tao không nên hỏi câu đó! Thật là thừa, nhỉ?

- A! Goyle bất chợt kêu lên như nó vừa phát hiện ra điều quan trọng gì đấy!

- Gì vậy, Goyle?

Tự dưng lúc này trông Goyle hớn hở và ... sáng láng chưa từng thấy. Nó cười một cái điệu đàng, chờ cho mình đã đủ bình tĩnh, tự tin rồi mới hắng giọng:

- Đại ca biết nhân vật nổi tiếng nào đang ở trên tàu này không?

- Không.

Goyle và Crabbe dường như cảm thấy hả hê lắm khi lần đầu tiên trong đời, tụi nó có được cái mà Draco không có đồng thời đó lại là điều mới mẻ và đặc biệt sốt dẻo. Tin tức.

- HARRY POTTER

- HARRY POTTER?

Hai đứa nó đồng loạt gật đầu một cái rụp.

- GIỠN. Draco phì cười

-Không, là thiệt đó đại ca. Nếu mà mình kết thân được với nó thì cũng hay - Crabbe háo hức nói rồi nó chợt khựng lại như nhớ ra điều lốt lõi của vấn đề- Có điều thằng này không biết chọn bạn mà chơi.

- Nghĩa là sao?

- Hiện giờ, thằng Weasley đã vớ được thằng Potter rồi.

- Phải tụi bay đang nói cái thằng ốm tong ốm teo, tóc đen đeo mắt kiếng đúng hông?

- Dạ, đúng đúng.

- Tao có gặp qua hai đứa nó - Draco để cho đầu óc nó quay về khoảng thời gian lúc nãy, tìm kiếm thêm một đặc điểm nào đấy về Harry Potter - nếu tao không lầm thì thằng mặt đầy tàn nhan, đầu tóc đỏ hoe là Weasley ?

- Đại ca đoán đúng đó!

- Weasley! Bọn nghèo hèn mà còn ngu ngốc, dám đối đầu với cha tao.

Chợt Draco bật dậy, đột ngột như lúc cảnh cáo Goyle. Nó vớ lấy cây đũa của mình rồi ra lệnh:

- Đi

- Đi?

- Ừ.Đi. Chúng ta ...
đi chào bạn mới!


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(còn tiếp)
 
Last edited by a moderator:
K

khoc_cry

Draco Malfoy hậm hực trở về toa tàu của nó, trên đường đi không biết nó đã đá bao nhiêu đứa, quát bao nhiêu thằng. Mỗi lần như vậy, nó đều nhận được những cái quắc mắt giận dữ, lầm bầm chửi rủa. Có mấy đứa đã định nhảy xổ vào Draco để tọng vô cái bản mặt nó vài đấm cho bỏ tức. Nhưng khi thấy hai thằng bạn vệ sĩ của nó đang ngầu mặt lên, bẻ tay răng rắc, vai u thịt bắp đầy mình thì chúng đành thôi, buông Draco ra, rồi bỏ đi nơi khác, đồng thời tặng miễn phí cho nó vài câu rủa xả độc địa.

ẦM!

Draco bước vào toa của nó, không quên đá cho cánh cửa một cái chí mạng.

- Tụi bay ngồi đi.

Nó hất hàm về phía chiếc ghế nệm đỏ, ra lệnh cho Crabbe và Goyle ngồi xuống. Đương nhiên, Crabbe và Goyle ngoan ngoãn làm theo, không phàn nàn, ý kiến chi cho họa vào thân. Hai đứa đó, mặt đứa nào cũng tái mét, tay chân run rẩy, không dám ngước lên nhìn Draco, như sợ nó sẽ giận lây qua chúng. Nó đứng xoay lưng về phía hai thằng này, khoanh tay trước ngực, môi cong lên hết cỡ thành một đường mỏng dính. Đôi mắt xám chợt sáng rực một cách bất thường. Lửa chăng? Lửa đang cháy trong đôi mắt đó chăng? Lửa của giận dữ, của căm tức, của oán hờn, của khinh khi, miệt thị. Lửa hận!

- Láo! Xấc láo! Láo xược! Thằng nhãi Potter! Nó là cái gì mà dám đối đầu với tao! Thánh Potter à? Đứa bé sống sót à? Chả là gì cả, chả có gì cả! Nó chỉ là một ********** ngu ngốc thôi! Chẳng có gì ngoài cái thân còm của nó. Tất nhiên, còm hơn tao. Và còn cặp mắt kiếng tròn xoe điên khùng đó. Một cái đầu bồm xồm chả khác một cái ổ quạ dơ dáy, đáng ghét nhất trên cõi đời này!.

Draco hít một hơi dài. Bàn tay của nó thu lại thành một nắm. Nó dồn hết sức đấm mạnh vào khoảng không trước mặt. Bàn tay trắng bệch, dường như máu trên cơ thể nó đã thi nhau chạy hết lên đằng mặt, tụ lại đỉnh đầu để chờ có cơ hội thì khói có thể bốc lên bất cứ lúc nào! Nó tiếp tục:

- À quên! Còn một đặc điểm quý báu của HARRY POTTER lừng danh mà tao quên! Vết sẹo đáng yêu và đáng tởm của nó! Dấu tích để tên nó được ghi vào sử sách. Bằng chứng cho sự kết thúc quyền lực của Chúa tể Hắc ám. Thực thể mang đến sự sụp đổ tồi tệ của dì tao - Bellatrix Lestrange. Buộc cha tao phải kết thúc sự nghịêp cao quý của ông. Và khiến các Tử thần thực tử phải từ bỏ mục đích cao đẹp của họ là tiêu diệt bọn máu bùn nhơ bẩn.

Draco đứng thẳng người lên. Nắm chặt cây đũa phép trong tay, nó cảm nhận mồ hôi của chính nó đang chảy dọc theo cây đũa, cảm nhận được cái khó chịu và ẩm ướt ở lòng bàn tay.

- Nhưng lúc nãy, tao đã tạm thời gác bỏ những hiềm khích đó, những mất mát, những thương tổn để tạo cho nó một cơ hội được quen biết, thân thiết với chúng ta. Vậy mà nó lại kết thân với lũ Weasley nghèo mạc ấy, xem thường lời nói của tao. Nó tưởng nó có tiếng tăm thì dám nghênh mặt kiêu ngạo với tao à? Không đời nào! Potter à! Cha tao đã biết trước là HARRY POTTER sẽ đến Hogwarts trong năm nay nhưng ông im lặng, chẳng cho tao hay biết. Mà chỉ đơn giản nói bóng nói gió là tao phải đối xử tốt và mau chóng trở thành bạn với nó. Nhưng tao nghĩ, tao sẽ không làm được điều đó! Bởi vì cái bản mặt láo cá, hống hách của thằng Potter và Weasley, bạn nó. Lúc nãy tao mà không nhún nhường, thì đã kêu hai đứa bay đá cho tụi nó một cái bay véo ra ngoài rồi. Nếu nó đã chọn con đường đó, nếu nó muốn đương đầu với tao, muốn trở thành kẻ thù truyền kiếp thì được thôi. Tao cóc ngán! Nó sẽ hối hận về ngày hôm nay! Ngày mà nó thách thức Draco Malfoy này…

Draco xoay người lại trên gót giày, đối diện với Crabbe và Goyle. Nó phất áo chùng một cái thiệt mạnh tạo ra cơn gió thổi bay làn tóc bạch kim. Nó ngẩng mặt cao hơn rồi tuyên bố ngọt ngào:

- Đúng, rồi nó sẽ phải thực sự hối hận! Thực sự hối hận!

Nó kết thúc câu nói thật nhẹ nhàng nhưng cũng thật dứt khoát, nguy hiểm như một lời tuyên án tử hình!

Im lặng. Sự nín lặng lại ngự trị, chẳng ai nói gì ngoài hơi thở đều đều, ngoài những cử động đơn giản, ngoài tiếng đầu máy hơi nước ồn ã. Ngột ngạt. Oi ả. Tất cả chỉ có thế. Đơn giản nhưng khó chịu, mệt mỏi. Cuối cùng, Crabbe lên tiếng phá tan không gian tĩnh mịch:

- Đại ca!

- Sao?

- Tụi em có thể ra ngoài mua chút bánh lót dạ được không…?

- Được, tao cũng muốn ngồi một mình. Tụi bay biến đi! Đi luôn càng tốt!

Crabbe và Goyle liền kéo nhau ra ngoài, bỏ lại Draco một mình trong toa.
 
K

khoc_cry

Draco ngồi đó. Lâu. Thật lâu. Nó không biết là đã bao nhiêu phút, bao nhiêu giờ, chỉ biết rằng nó muốn như vậy. Muốn được yên tĩnh, được nghỉ ngơi, không cần nghĩ suy, lo lắng.

Chợt. Cửa toa xịch mở.

- Có ai trông thấy một con cóc không? Của Neville vừa làm mất , tên là Trevor ấy.

Draco nhổm người dậy, giật mình bởi giọng nói của một cô bé bất chợt vang lên không báo trước, giọng nói oai như giọng bà chủ. Hình như cô ta không hẳn hỏi thăm về tin tức con cóc. Mà đúng hơn là muốn ra lệnh cho những kẻ nghe được phải lập tức tìm cho ra nó.

Cô bé tự nhiên bước vào như nhà mình. Là cô ta. Cô bé tóc nâu - người mà Draco đã gặp ở hành lang ban sáng. Lại một lần nữa, cảm giác quen thuộc lại về, cảm giác khi đối mặt với Windy. Ấm áp. Thân thiết. Nồng nàn. Mạnh mẽ. Nhưng lần này không thấp thoáng nỗi buồn như hai năm trước mà cô bé đó lại toát lên sự vui tươi, phấn khởi. Một mùi thơm dịu dàng, tinh khiết như người con gái đang đứng trước mặt Draco, mùi hương ngập tràn cả toa tàu. Sao mà quen quá? Sao mà thân thuộc quá? Oải hương. Đúng. Đây là mùi oải hương mà. Mùi của loài cây đã hiện diện trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của Draco và Windy đây mà. Cảm giác, kí ức, kỉ niệm một lần nữa quay về như mấy tiếng đồng hồ trước nhưng mỗi lúc một rõ và giống hơn bao giờ hết!

Vui mừng à? Không hẳn.

Hạnh phúc à? Có lẽ.

Bực mình chăng? Không đời nào.

Bất ngờ? Dường như vậy.

- WINDY? Draco bất giác kêu lên mà không để ý là mình đang nói cái gì và nói với kẻ nào, trong đầu nó lúc này không còn tàu tốc hành Hogwarts nữa mà chỉ có cái hồ nước bạc xinh đẹp, không còn nắng, không còn gió mà chỉ có ánh trăng và hình bóng ấy, hình bóng của ...

- Xin lỗi, cậu nói gì mình không hiểu! Cậu có thể nhắc lại được không?

- Không, không, tôi đâu có.

Nó hoàn hồn trở lại. Như bừng tỉnh sau cơn mê vô tận, nó bước ra khỏi giấc mơ để trở về thực tại.

- Có chuyện gì?

- Như đã nói lúc nãy, mình đang tìm một con ...

- À, tôi nhớ rồi, khỏi nói nữa! Draco ngắt lời, giơ tay trái lên yêu cầu cô bé im lặng.

Cô bé giống Windy đến lạ thường. Cũng nét mặt ấy. Thanh nhã, sắc sảo nhưng không cầu kì, phức tạp. Chỉ có mái tóc là khác. Tóc của Windy óng ả, xoăn thành những lọn mềm mại, lượn sóng. Còn tóc của cô gái này thì … quá xù và quá dày một cách không cần thiết. Nói đúng hơn là… không đẹp. Đôi mắt, một đôi mắt hoàn hảo, hoàn hảo về vẻ đẹp dịu dàng của nó lẫn về mức độ giống nhau với ánh nhìn như dòng suối của Windy. Draco nhìn vào đôi mắt đen tuyền lóng lánh đó. Quả là đẹp! Ở bất kì góc độ, ở bất kì phương diện, khía cạnh nào đi nữa thì nó vẫn bừng sáng ngọn lửa đam mê, vẫn cuốn hút kẻ khác mặc dù chủ nhân của nó không hẳn là tuyệt trần nhưng cô ta đủ sức khiến ai đó phải nhớ mãi mãi về hình ảnh của mình...

- Ờ, vậy là cậu không thấy con Trevor hả? Mình có thể ngồi đây được không? Cô bé chỉ vào chiếc ghế đối diện Draco.

- Nếu cô muốn thế.

Draco vẫn lạnh lùng như từ trước tới giờ, mặc dù nó cảm thấy khó khăn lắm mới khiến cho mình băng giá như vậy. Nhưng hình như tảng băng trong người nó đang tan dần bởi ánh nhìn nồng ấm của cô bé.

- Cảm ơn.

Cô ta không lấy gì là bực mình hay khó chịu mà ngược lại, cũng cái phong thái rất điềm nhiên, bình thản, làm kẻ khác phải ngạc nhiên. Cô bé đi tới chiếc ghế bọc vải màu đỏ sậm. Bước đi. Nhẹ nhàng. Chậm rãi.Y hệt Windy đã từng khẽ khàng lướt trên mặt hồ năm xưa. Chỉ đơn giản ngồi xuống và mỉm cười. Một nụ cười trong veo giống ai đó…

- Sẵn tiện, xin được giới thiệu. Mình là Hermione Granger, còn cậu là…?

- Draco, Draco Malfoy ! Nó tự hào đáp lời Hermione.

- Rất hân hạnh được biết. Mình rất là vui sướng khi được nhận vào học ở Hogwarts. Rất vui sướng! Còn Malfoy, cậu có thấy hạnh phúc không? Hermione rạng rỡ nói thêm, có vẻ cô bé thấy đó là niềm vinh dự mà ít ai có được. Đôi mắt lại ánh lên vẻ tươi vui, nồng nhiệt.

- Tôi cũng tương tự như cô.

- Vậy à? Mình chắc là ai cũng giống như chúng ta. Đúng không? Nhưng sao mà hồi hộp quá? Nghe nói Hogwarts là trường phù thủy danh tiếng nhất? Chẳng biết mình có theo nổi với mọi người ở đây không? Nếu mà mình bị đứng chót lớp thì thà mình tự ếm bản thân còn hơn. Vì vậy mà mình đã học thuộc lòng hết tất cả sách giáo khoa và xem qua một số sách tham khảo như cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám và cuốn Những sự kiện phù phép lớn trong thế kỷ hai mươi, mong rằng như vậy là đủ theo học! Đồng thời mình cũng tìm hiểu đôi chút về trường qua một vài quyển sách đọc thêm, do đó mà mình cũng biết được là việc đi Tàu tốc hành chính là một trong nhiều truyền thống khi nhập học dành cho học sinh năm nhất, kế đến là đi thuyền qua hồ để đến lâu đài,... tất cả đều có ghi trong mấy quyển như Hogwarts-Một lịch sử, Lịch sử Hogwarts hay Một lịch sử chắt lọc và đầy thành kiến về Hogwarts : Những lời Phê phán về những mặt xấu xa nhất của trường. Chỉ nhiêu đó thôi! Mình hy vọng là không quá ít... Cô bé nói một hơi, thật lâu và thật dai, rồi cuối cùng ngừng lại chờ đợi.

- Cô rảnh quá! Tôi nghĩ không cần phải đọc và học quá nhiều thế đâu!

- Đối với mình, học không bao giờ là thừa hết! Cô bé nhiệt thành nói.

Tàu tốc hành lao vun vút. Băng qua những cánh đồng mênh mông trải dài vô tận với đàn cừu nhởn nhơ gặm cỏ. Khung cảnh nông thôn khép lại nhường chỗ cho quang cảnh hoang sơ mở ra mang theo vẻ đẹp kì vĩ đến mê hồn thu hút những ai ngắm nhìn chúng.


 
K

khoc_cry

Khoảng thời gian sau đó, Hermione và Draco huyên thuyên đủ thứ chuyện một cách vui vẻ và thân thiết. Cho đến khi...

- Bây giờ là 5 giờ 37 phút? Hermione bất giác kêu lên, nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay, như không tin vào mắt mình.

- Đúng. Nhưng sao vậy?

- Xin lỗi, mình phải về để xem lại mấy cuốn sách, mình đoán là ngày mai chúng ta sẽ phải bắt đầu bài mới.

- Thế à? Cô về được rồi đó. Draco lạnh lùng đáp.

- Tạm biệt cậu.

- Ừ. Tạm biệt.

Hermione vội vã bước ra khỏi toa, không khỏi bàng hoàng vì mình đã nhiều chuyện đến như vậy. Cô bé hơi bực mình vì đã lãng phí thời gian để nói chuyện và tự nguyền rủa mình sao không dành thời gian đó để đọc thêm vài cuốn sách thì có lẽ sẽ có ích hơn là ngồi buôn dưa lê.

- Ê, Granger. Draco chợt đứng dậy, gọi với theo Hermione.

- Sao?

- Cô có quay lại không? Vẫn là câu hỏi đó, câu mà Draco đã hỏi vào hai năm trước, nay lại vuột ra khỏi miệng như một phản xạ tự nhiên chẳng thể lường trước được.

- Tại sao lại không nhỉ?

- Tại ...

- Chúng ta sẽ gặp nhau mỗi ngày mà, cậu không nhớ à?

- À, ờ, tôi quên mất, thôi tạm biệt cô. Chúc ngày lành.

- Chúc ngày lành. Nói rồi cô bé nhanh chóng biến đi mất.

Ta đã sống những ngày không ánh sáng
Để hôm nay ánh sáng lại ùa về
Mang yêu thương mà ta hằng quên lãng
Sưởi ấm cõi lòng lẫn cõi đê mê


Draco vừa trở về toa của nó thì Crabbe và Goyle bước vào. Mặt mày hớn hở, chắc là đã ăn no trong suốt mấy tiếng đồng hồ qua.

- Đại ca mới nói chuyện với ai vậy? Goyle thắc mắc.

- Cô gái mới đi ra hả?

- Đúng thế.

- Hermione Granger. Nhưng sao vậy? Draco hỏi vặn lại.

- Nó là máu bùn.

- Sao mày biết? Đến lượt Draco thắc mắc.

- Nhìn là biết. Goyle đáp tỉnh bơ như đó là điều quá đơn giản và dễ hiểu cần gì phải hỏi, nhất là đối với đứa đa mưu túc trí như Draco thì càng không nên hỏi như vậy.

Draco Malfoy đi đến cái ghế của mình, lặng lẽ ngồi xuống.

Nhìn là biết. Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Đúng, những phù thủy có khả năng nhận ra máu bùn. Vậy tại sao nó lại không nhận ra. Chẳng lẽ trái tim đã lấn áp lý trí rồi sao? Không, nó không cho phép, cha nó không cho phép, mẹ nó cũng không và gia tộc của nó càng không... Trái tim của nó chỉ có một và chỉ một nhiệm vụ duy nhất là cần mẫn bơm máu để nuôi sống cơ thể nó. Máu. Máu đang chảy trong huyết quản nó là thuần chủng. Máu đang rạo rực trong cơ thể nó là của dòng họ Malfoy... Không thể phản bội huyết thống, nếu cãi lời, nó sẽ phải nhận lãnh những hậu quả mà chính bản thân nó chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Nó nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm đang buông xuống. Những ánh sáng loang lỗ len lỏi qua những ngọn cây ở khu rừng bạt ngàn phía xa xa, những dòng sông trong vắt, ngoằn ngoèo, khúc khuỷu, dãy núi hùng vĩ nằm ở phía chân trời xa xăm mặc cho ánh dương đang lụi tàn, ánh hoàng hôn đang dần tắt. Draco sợ rằng lý trí của nó cũng sẽ như vậy. Dần tắt.

Nhưng thôi nhé, trái tim ơi thôi nhé
Mảnh hồn ta lý trí mãi gọi tên
Ở phía trước danh vọng khó thể quên
Xin cất bước bỏ sau lưng kí ức
Ngẩng cao đầu quên hết những ngày xưa…


Hermione và Windy. Giống nhau như một. Draco đều cảm thấy yêu mến cả hai. Nó yêu mến Hermione không chỉ vì cô bé quá giống Windy mà còn vì cô bé là một phần của Windy. Lần gặp nào cũng vậy. Nó đều cảm thấy thân quen và quý mến những cô gái ấy. Nhưng nó biết Windy sẽ không bao giờ quay về. Còn Hermione lại có thể. Cô bé sẽ không để nó đợi chờ trong vô vọng, cô bé sẽ không khiến nó phải thấy buồn khi cô bé buồn. Ngược lại, Hermione mang đến cho nó niềm vui. Cái duy nhất mà Windy chẳng thể thực hiện. Nó đã nuôi dưỡng và cất giấu hình bóng của Windy vào một góc của trái tim, cứ ngỡ ngày nào đó, nó sẽ quên được. Không ngờ, hôm nay Hermione lại đến, làm cho hình ảnh xưa càng rõ nét và đẹp đẽ hơn. Hermione khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp, khiến người ta quý mến cô bé từ ngày đầu tiên. Windy cũng vậy. Thật là tàn nhẫn khi thượng đế cho cả hai người con gái ấy có quá nhiều nét chung. Để rồi khi họ xuất hiện thì lại làm kẻ khác nhớ da diết người đến trước nhưng càng yêu mến người đến sau. Draco không thể bỏ mất một lần nữa cái gọi là hạnh phúc. Một lần là quá đủ với nó. Nhưng, còn gia đình thì sao? Họ sẽ nghĩ gì khi biết rằng nó cãi lời họ. Cha nó sẽ phản ứng sao đây? Mẹ nó liệu có còn yêu thương nó? Hai thằng bạn Crabbe và Goyle sẽ đối xử ra sao? Ruồng bỏ nó ư? Có hai con đường. Tình yêu và quyền lực. Nếu chọn quyền lực thì phải quyết tâm để danh vọng không bị lay chuyển. Nếu chọn tình yêu thì phải vun đắp ngay từ bây giờ để tình yêu không bao giờ mờ phai. Nó chỉ có thể chọn một trong hai. Một và chỉ một mà thôi…

Hoàng hôn chợt tắt, nhường chỗ cho bóng đêm ngự trị. Draco Malfoy bước ngang qua toa tàu, qua mặt hai thằng bạn mập ú đang ngồi ngủ say sưa, đến bên khung cửa sổ rộng mở. Nó tựa người vào bệ cửa sổ, để cho làn khí đêm mát mẻ mơn man da mặt. Nó dựa đầu vào khung cửa ngắm nhìn cái khoảng không trước mặt và…

*******

Nó đã quyết định.

---------------------THE END---------------------

P/s: Draco Malfoy đã quyết định. Nhưng bạn có thật sự đoán được Draco đã lựa chọn danh vọng hay Hermione chưa? Nếu chưa có câu trả lời, thì mình mời các bạn đọc lại bảng giới thiệu của fic. Ở đó có câu: "kết thúc của fic là bắt đầu của một bộ truyện dài". Bộ truyện đó không đâu xa lạ mà chính là truyện HARRY POTTER của cô Rowling. Vậy là Draco đã chọn và sự lựa chọn ấy không hề thay đổi trong suốt những năm sau đó. Không hề thay đổi.
 
0

0393890738

Mình rất mê đọc hary potter. Hay quá. Hấp dẫn và lôi cuốn đến không ngờ, thật
 
P

phamminhkhoi

Hình như lời văn hơi ngả sang hướng văn chương lãng mạn. Gọi đây làmột truyện ngắn lãng mạn thì đúng hơn.

Một fic kha hay tuy rằng có những đoạn chưa ổn va chưa khớp với cốt truyện sau. Một sự phi logic và có phần chưa tự nhiên trong cốt truyện.


Mình không thíc những fic kiểu này lắm. Một sự ăn theo chăng? Cho nên đọc có phần thấy nhàm nhàm và thiếu ấn tượng. Nếu là một cốt truỵen riêng với những nhan vật khác biệt và ở trong một cái hoàn cảnh khác, có thể câu chuyện sẽ được đánh giá cao hơn.
 
K

kira_l

ĐÚng lo gic đó !

So với trong truyện

Những phần khuyết đi chỉ có tác giả biết

Người này đã thể hiện nó ra ngoài

Tình cảm đẹp và vô cùng lãng mạn

Nhưng hết thật rồi à ?

ít quá

CÒn nhiều chuyện xảy ra ở trường nữa cơ bạn ?

Vẻ ngoài như vậy bên trong vẫn thể ! Áp lực gia đình dòng tộc làm cậu bé trở lên vô cảm với xung quah

Hermione đã thắp lên cho cậu bé tình yêu về cuộc sống về thiên nhiên

để cậu thoát ra khỏi cái lồng sắt nhốt cậu trong đó làm cậu mệt mỏi chán chường với mọi thứ

Làm cậu ko đc cất lên tiếng nói của chính mình :D

Bạn đã đoán đc ý nghĩ của draco thể hiện nó thành truyện ! Hợp lí !

>>>> MÌnh thick truyện này ! :D

 
M

melody_mimi

Đọc truyện này nghe cũng hay thật :)
Nhưng nếu tách biệt ra với chuyện Harry Potter thì sẽ hay hơn đấy,bởi truyện này có 1 vài chỗ gì đó ko đúng ý tác giả thật sự (bởi bạn có biết cô Rowling nghĩ gì đâu),cái này ko ổn lắm.
Nhưng mình vẫn rất thích chuyện này,lãng mạn,tình cảm nhẹ nhàng trong trẻo ->Iu :x
 
Top Bottom