[Nơi đăng bài] Cây bút trẻ tháng 10, Chủ đề: Mẹ...!

H

hocmai.diendan

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

HÀNH TRÌNH ĐI TÌM CÂY BÚT TRẺ 2014

Cây bút trẻ tháng 10: Mẹ...!


Con dù lớn vẫn là con của Mẹ
Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con!


picture.php

Thời gian nhận bài dự thi từ 1/10 - 25/10/2014
Thời gian bình chọn: từ 25/10 đến 12h ngày 30/10
Thời gian công bố kết quả: 20h ngày 30/10

[YOUTUBE]Xn0gpEmUzEM[/YOUTUBE]​
Gửi bài dự thi ngay tại topic này!

Thể lệ cuộc thi "Hành trình đi tìm cây bút trẻ 2014" tại đây
 
Last edited by a moderator:
T

thaihang99

+ Họ và Tên: Thái Thị Hằng
+ Nick diễn đàn: thaihang99
+ Nick name ( nêu có):
+ Tên tác phẩm: Lời con chưa nói
+ Nội dung:


Lời con chưa nói

Mẹ à, vậy là con đã là sinh viên năm nhất được một tháng rồi đấy. Nói như thế nào đây mẹ nhỉ ? Có những bỡ ngỡ và cả một chút sợ hãi khi ở trong một thành phố xa lạ, với những con người xa lạ. Con ra Hà Nội học thực sự mấy tuần đầu con cực kì lạc lõng, cô đơn. Con đã khóc mẹ ạ! Thực sự con xin lỗi, con đã hứa với mẹ là sẽ sống mạnh mẽ, không được khóc nhiều vậy mà con chưa làm được, xin lỗi mẹ nhiều. Năm ngày sau khi nhập học con bị đau bụng mẹ ạ, con đau đến suýt ngất đấy nhưng lúc mẹ gọi con vẫn cố tỏ ra bình thường và nói con vẫn khỏe, sống ở đây rất tốt. Sau khi tắt máy con lại trùm kín chăn khóc nấc lên, con lại thất hứa lần nữa rồi. Hôm nay mùng 2/10 là sinh nhật con mẹ chỉ nhắn cho con một tin nhắn “chúc mừng sinh nhật nhé con yêu!” chỉ vậy thôi mà nước mắt con lại lăn dài, con yếu đuối quá mẹ nhỉ? Con không giữ được lời hứa sẽ không khóc nhưng con xin hứa sẽ không làm mẹ lo lắng vì con. Mẹ đã một nắng hai sương vất vả vì chúng con, vừa là bố vừa là mẹ chăm sóc con, chăm sóc gia đình nội ngoại chu đáo mà không một lời ca thán. Mẹ vẫn luôn như thế, vẫn nhẫn nhịn, chịu đựng và tần tảo như thế. Bây giờ xin hãy yên tâm và tin tưởng ở con gái mẹ nhé, con sẽ cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt để không phụ công ơn trời biển của mẹ.
Con biết những lời này con sẽ không dám nói với mẹ đâu, con chỉ dám viết tâm sự ở đây thôi. Cả câu con yêu mẹ nhiều lắm con cũng chưa có đủ can đảm để nói với mẹ. Nhưng mẹ hãy cứ yên tâm chờ đợi, con hứa sinh nhật năm nay của mẹ con sẽ nói. Sống mạnh khỏe và hạnh phúc mẹ nhé !
 
Last edited by a moderator:
N

ninh_nghim

_Họ và tên: Nghiêm Thị Ninh
_Nick diễn đàn: ninh_nghim
_Nickname: Susu
_Tên tác phẩm: Con yêu mẹ
_Nội dung:

Con yêu mẹ!
Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm! Tuy chưa một lần nào con nói với mẹ nhưng con muốn nói thật lớn cho cả thế giới biết rằng '' con yêu mẹ, mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất của con''. Càng lớn con càng ít khi được ở bên mẹ hơn, dù có cố gắng thì lịch học của con vẫn dày đặc không còn thời gian bên mẹ như hồi còn nhỏ. Con nhớ lắm! Lúc nhỏ được bên mẹ cả ngày, ngồi chơi ngoan mỗi khi mẹ đi làm để đến khi mẹ về mẹ sẽ xoa đầu khen con ngoan. Con nhớ lắm những ngày còn nhỏ được cùng mẹ chơi đùa mẹ chơi bán hàng rất giỏi hồi ấy con còn tưởng nhầm mẹ thật là người bán hàng, hồi nhỏ ngây thơ quá mẹ nhỉ. Con nhớ nhất những ngày con chuẩn bị vào học tiểu học mẹ đã dắt con đi sắm nào là sách vở mới bút mới đồ dùng học tập đầy đủ con vui tới mức cứ ôm khư khư cái cặp sách không buông. Ngày đầu tới lớp khi mẹ dắt con đi trên đường con đã rất vui mẹ ạ. Chỉ tới lúc mẹ đưa con vào lớp rồi mẹ ra ngoài mà không cho con theo con mới khóc. Con khóc không giống như mọi người nói là vì con sợ phải học nên khóc mà vì mẹ đột nhiên không thấy mẹ và con ở đó với nhiều người con chưa gặp một lần làm con sợ. Con đã nghĩ chắc con không ngoan nên mẹ không yêu con nữa. Hì hì con ngốc quá mẹ nhỉ? Giờ thì không còn được bên mẹ như trước nhưng điều đó không làm con ngừng muốn nói ''con yêu mẹ và mẹ vẫn luôn tuyệt vời nhất''. Dù mọi người có nói rằng mẹ không hoàn hảo nhưng con vẫn dõng dạc nói rằng '' con người không ai là hoàn hảo mẹ cũng vậy và với con mẹ mãi là người mẹ tuyệt vời nhất''. CON YÊU MẸ!
 
Last edited by a moderator:
L

lanhnevergivesup

Họ và tên : Nguyễn T.Cao Lãnh
Nick diễn đàn : lanhnevergivesup
Nick name :
Tên tác phẩm : Mẹ-Ánh sáng cho cuộc đời mỗi chúng ta
Nội dung



MẸ-ÁNH SÁNG CHO CUỘC ĐỜI MỖI CHÚNG TA​
''Thời gian là dòng chảy của mọi kí ức ?''
Vâng ,thời gian có thể xoá nhoà kí ức , thế nhưng vẫn còn một thứ gì đó-một thước đo sẽ đọng lại mãi mãi trong mỗi con người chúng ta. Điều nhỏ bé ấy gọi là tình cảm. Ai ai trong chúng ta hằng ngày đều trải qua hàng trăm thứ cảm xúc , thế nhưng chắc có lẽ sự yêu thương là thước đo bền vững nhất , suốt đời có thể chẳng bao giờ bạn quên được . Và nguời đã cho chúng ta những vị ngọt ấy không ai khác chính là mẹ.
u10841_t1305792690_PlI2G.conyeume%20ngu%E1%BB%93n%20vtv6.com.vn%20.jpg

Mẹ là người đã dầm mưa dải nắng đến nổi tóc cháy hơn nữa đầu chỉ vì những đứa con bé bỏng. Mẹ là người đã canh suốt đêm khi ta bệnh , là người tiếp sức cho ta để ta có thể bay lên tới những ước mơ hoài bão hay chỉ đơn giản m,ẹ là người có thể hi sinh mọi thứ vì chúng ta.
1368010726-con-yeu-me1.jpg

Thế nhưng có khi nào chúng ta hiểu được điều đó? Có khi nào chúng ta hiểu được một phần nổi lòng của mẹ? Hay chúng ta chỉ muốn nhanh lớn lên để bay thật xa, ra khỏi tầm kiểm soát của mẹ , vì bạn cảm thấy mẹ thật phiền? Chắc có lẽ chúng ta chưa đủ chín chắn để nhận ra điều đó? Thế nhưng một em bé nhỏ còn hiều được mẹ khổ cực đến nhường nào và không ngừng nói câu ''con yêu mẹ'' .Thì liệu những điều trên có phải là biện hộ? Bây giờ hoặc không bao giờ , nếu bây giờ chúng ta không thể hiện tình yêu với mẹ thì biết đền bao giờ? ''Thời giạn lấy đi tuổi xuân của mẹ'' không ai biết được thời gian sẽ lấy đi của chúng ta những gì . Thế nên đừng để bất cứ thứ gì ngăn cản chúng ta thể hiện tình yêu với mẹ, chỉ cần một cử chỉ nhỏ như lời cảm ơn cũng đủ làm mẹ vỡ oà trong hạnh phúc. Hãy vượt qua mọi khoảng cách , bỏ qua những hiểu lầm để đến bên cạnh mẹ. Vì trên thế gian chỉ có một và chỉ một người luôn hi sinh tất cả những gì tốt đẹp nhất của cuộc đời vì bạn- Đó là mẹ
'Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều! Nhiều đến mức không gì so sánh được , như tình yêu mà mẹ dành cho con' - Lời mà con chưa từng dám nói , 17 năm qua con chỉ biết làm mẹ buồn thay vào đó là những lời cảm ơn ngây ngô. Bao nhiêu năm qua năm trong vòng tay yêu thương của mẹ con chưa bao giờ nhận ra được điều ấy , để rồi giờ đây chỉ còn hơn 1 năm nữa là con sẽ rời xa tổ ấm hạnh phúc đón chào tuổi 18 và bắt đâu tương lai của mình con cảm thấy hối tiếc về những năm tháng cư xử không phải đối với me, cãi lời mẹ . Thế nhưng bây giờ con sẽ cố gắng hết sức từng giây từng phút để trở thành một đứa con ngoan @};- .

46001753.jpg
 
Last edited by a moderator:
L

lacdinhquy

Họ và tên : Nguyễn Đình Qúy
Nick diễn đàn : lacdinhquy
Tên tác phẩm : CHUỘC LƯƠNG TÂM

CHUỘC LƯƠNG TÂM
23h30 ! alo, con biết rồi,khổ lắm, mẹ nói mãi.... tiếng chuông điện thoại rung lên lần thứ n trong chiếc quần bò sờn chỉ của nó ..nó cảm giác như mình đang bị trói chặt trong chiếc bao tự do không lôi' thoát ,... nó móc chiếc điện thoại lên tai với vẻ mặt cau có đầy khó chịu ...."Lại gì nữa mẹ" 1 giọng nói trầm buồn vang bên tai..."khuya rồi đó, về Ngủ đi con" ,mặc cho những lời quan tâm khuyên can trong vô vọng của bà, nó đáp lại bằng 1 câu như xé tim gan, " bà Mệt thì Ngủ trước đi, sao cứ phải lải nhải mãi thế ,đến bực mình >< " rồi lại quay ra với đám bạn tiếp tục cuộc vui , đã bao lần thế rồi ! .....cho tới khi nó tình cờ nghe được những lời tâm sự của bà với bác gái qua điện thoại, dẫu chỉ răm ba câu ....có những đêm bà chằn trọc suy nghĩ ,cứ đi ra đi vào, thẫn thờ ngồi đếm từng giây từng phút trên chiếc đồng hồ treo tường,hy vọng tiếng xe máy của nó đáp thẳng cánh cửa phi vào nhà để bà thấy nó về, bà mới thực sự an tâm mà vào kê gối buông màn .....mọi thứ như ngừng trôi người nó nóng ran lên , cổ nó nghẹn ngào trong tiếng nấc, 2 mắt rưng rưng đỏ hoe cố ngăn dòng nước mắt , chợt nhận ra bấy lâu nay nó đang sống với cuộc sống của phần con chứ chưa phải là phần người ...nó thấy mình quá ích kỉ cho bản thân đâu hay biết rằng đằng sau những cuộc vui những tiếng cười kia là giọt nước mắt của bà,là sự giằng xé tim gan từ suy nghĩ tiêu cực ....mà chẳng ngôn ngữ nào diễn tả được sự hối lỗi của nó ngoài 4 từ "CON XIN Lỗi MẸ" con biết sai rồi
 
Last edited by a moderator:
T

thopeo_kool

+ Họ và Tên: Nguyễn Thị Phương Thủy

+ Nick diễn đàn: thopeo_kool

+ Tên tác phẩm: Mẹ ...!

+ Nội dung:

Mẹ ...!


Bên cạnh mỗi con người, đều tồn tại những giá trị đích thực làm nên cuộc sống của họ. Và giá trị đích thực bấy lâu nay tôi tìm kiếm không ngờ lại ở ngay bên cạnh tôi, đó là mẹ. Chẳng phải vậy sao, nhờ mẹ mà tôi mới có mặt trên cuộc sống này, nhờ mẹ tôi mới có cơ hội được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cuộc sống muôn màu, biết sống và cảm nhận nhiều hơn, ... Và quan trọng hơn nữa, mẹ là kim chỉ nam của cuộc đời tôi, là chỗ dựa tinh thần vững chắc, là chốn luôn để dành khoảng trống cho bước chân tôi mòn mỏi trở về.

Mẹ - từ ngữ ấy sao mà giản dị, thân thương mà quá đỗi thiêng liêng đến vậy. Từ ngữ ấy đã được thốt ra từ khi tôi bập bõm biết nói, từ ngữ ấy là tiếng gọi mỗi khi tôi gặp khó khăn và từ ngữ ấy là chút gì đó mang lại động lực cho tôi mỗi khi tôi nghĩ đến "mẹ". Thật không may và bất hạnh thay cho những cảnh đời cơ cực, khi mà những em bé mồ côi chưa kịp một lần được gọi tiếng mẹ. Các em sống trong những lỗ hổng tình cảm, trong những miền kí ức không có bóng hình mẹ.Thật đáng thương cho những ai không có mẹ. Như thế mới thấy được, có mẹ là một niềm hạnh phúc của cuộc đời mỗi con người.

Mẹ mang thai tôi chín tháng mười ngày, trong tiết trời oi bức, trong cái nắng như thiêu như đốt của những ngày hè đổ lửa, để rồi vào một sớm chớm thu, tiếng khóc của một đứa trẻ được cất lên, báo hiệu một sinh linh mới đã đến với thế giới này. Tôi nghe dì kể lại, khi mang thai tôi, mẹ bị nghén rất khổ. Suốt ba tháng đầu, mẹ không ăn uống được gì cả, mẹ mệt mỏi rã rời, nằm không được mà đứng lên cũng chẳng xong. Mẹ luôn phải chống lại cảm giác chân tay rụng rời, hoa mắt chóng mặt, lại không ăn uống được gì. Mang thai tôi mẹ khổ quá như vậy, nuôi tôi từ giọt máu nuôi đi, vậy mà sinh tôi ra, đảm bảo sự sống manh mong trong những ngày đầu tiên tôi đến với thế giới này còn khổ hơn nhiều.

Tôi đẻ non tháng, sinh ra với số kí tổi thiểu, mà tôi lại không bú sữa mẹ suốt ba ngày đầu. Mẹ lo lắng, khóc lóc với bố vì sợ không nuôi nổi tôi, ấy thế mà giờ đây tôi đã lớn và đang ngồi gõ những dòng cảm xúc của mình về mẹ.

Đã có lần tôi hỏi mẹ : " Chặng đường dài nuôi con từ thuở lọt lòng cho đến giờ phút này, mẹ có thấy khổ không ?". Mẹ chỉ cười hiền, và xoa đầu tôi. Tôi không biết được ẩn ý trong nụ cười hiền hòa đó là gì, nhưng tôi biết, từ khi tôi sinh ra, mẹ đã khổ hơn nhiều.

Hồi mẫu giáo, tôi là một đứa nhóc thân hình gầy gò, ốm yếu, xanh xao vàng vọt, mà mẹ tôi vẫn gọi là "như da bọc xương", trời trở lạnh một chút đủ làm tôi ốm, tôi sốt, tôi nôn. Mỗi khi đó, người vất vả nhất lại là mẹ, mẹ thức trắng cả đêm bên giường trông tôi ngủ, thay khăn ướt và lau mồ hôi cho tôi. Mẹ vừa làm việc, vừa chăm sóc tôi. Sáng sớm thức giấc, tôi thấy vầng thâm trên đôi mắt mẹ, mặt mẹ phờ phạc vì thiếu ngủ, đôi môi nhợt nhạt, tôi ốm mà cứ như thể mẹ tôi ốm theo vậy. Cứ một năm tôi ốm ít nhất ba lần. Mỗi lần tôi ốm, mẹ lại chăm sóc tôi từng li từng tí, đút cháo, thay khăn và có khi là hát cho tôi nghe nữa. Tôi tự giận bản thân sao ốm yếu quá, cứ để bị bệnh tồi làm phiền đến mẹ, làm phiền đến những người thân trong gia đình. Mỗi khi nửa đêm, chợt thức giấc, thấy mẹ hôm thì gục đầu bên giường, hôm thì ngồi xem lại sách vở cho tôi, tôi thấy lòng bồi hồi, xúc động.

Rồi những tháng ngày chìm đắm trong bệnh tật đã qua đi, lớn hơn chút nữa, sức khỏe của tôi đã được cải thiện, nhưng giờ đây mẹ vẫn chẳng có chút thời gian rảnh lo cho bản thân mà còn bận bịu hơn với nhiệm vụ dạy tôi học. Do bản chất đẻ non, hồi nhỏ tôi lại uống sữa ngoài, không bú mẹ, và thêm thiên tư không được tốt cho nên việc tiếp thu kiến thu kiến thức đối với tôi thực sự là có chút khó khăn. Mẹ dạy tôi đánh vần, tính toán với các ngón tay, nhưng tôi không làm theo được. Những lúc ấy, mẹ không quát nạt hay đánh đòn, mẹ chỉ kiên nhẫn ngồi giảng lại, hướng dẫn tỉ mỉ hơn cho tôi. Mẹ là người thầy đầu tiên của cuộc đời tôi.

Bước chân vào Tiểu học, một ngưỡng cửa mới mở ra trước mắt tôi, những ngày rong ruổi đi chơi, những ngày ngủ nướng, học hành vô kỉ luật đã khép lại, thay vào đó, trước mắt tôi là bao thử thách của quãng đời mới, chúng đè lên đôi vai có phần còn non nớt của tôi. Không ai khác, mẹ lại cùng tôi bước đi trên con đường mới đó. Mẹ chuẩn bị cho tôi một hành trang vững chắc sẵn sàng bước vào ngôi trường Tiểu học. Mẹ đã chuẩn bị từ lâu đầy đủ các dụng cụ học tập : sách vở, bút thước, cặp sách, ... và cả những bộ quần áo đồng phục nữa. Những tối rảnh rỗi mẹ vẫn dạy tôi học bài, kể chuyện cho tôi nghe và ôm tôi ngủ trong những tiết trời giá lạnh của mùa đông miền Bắc. Không chỉ vậy mẹ còn dạy tôi một số kĩ năng cơ bản để tự lo cho bản thân những lúc mẹ vắng nhà, hay những lúc mẹ bận việc đột xuất. Mẹ dạy tôi quét nhà, trải mền, gấp chăn, khâu cúc áo, cách lấy thuốc mỗi khi bị ốm, ... Mỗi lần mẹ đi đâu, mẹ đều chuẩn bị kĩ lưỡng mọi thứ cho tôi, dặn dò tôi cẩn thận. Vậy mà đã có nhiều lần tôi làm mẹ buồn, những bài kiểm tra điểm kém, những buổi đi học về còn la cà với bạn bè, những hôm nghịch dại bẩn hết cả quần áo,... Mỗi số lần tôi còn cãi lại lời mẹ, những lúc ấy, mẹ không còn là người mẹ hiền dịu, chiều chuộng tôi nữa, mà thay vào đó là bộ mặt nghiêm khắc, những lời nói cứng rắn, và cả những cái roi "trời giáng" cứ thế mẹ quấn lên người tôi ... Nhưng mỗi lần như vậy, đến tối, mẹ lại sang phòng, mang dầu xoa cho tôi và tìm lời khuyên giải. Những lúc đánh mắng tôi, bên ngoài là mặt lạnh tanh như không có gì, nhưng tôi biết, bên trong mẹ đau như sát muối vào lòng. Tôi lớn lên cùng với những dấu roi của mẹ, nhờ vậy mà tôi ngày càng chững chạc, chín chắn hơn và theo năm tháng, những lần bị ăn đòn giảm dần và tôi ngày một trưởng thành hơn trong suy nghĩ của mẹ.

Năm tôi 11 tuổi, lúc đó tôi đang học lớp 5, công việc học hành giờ đây mẹ để tôi tự lo, nhưng mẹ vẫn theo dõi công việc học tập của tôi, vẫn thường xuyên trao đổi với giáo viên chủ nhiệm lớp và xem bài vở mỗi khi tôi đi học về. Những tối mùa đông tôi học bài, mẹ pha sữa mang lên tận phòng tôi, ngồi đợi tôi uống hết mẹ mới sang phòng đi ngủ. Những khi tôi bị áp lực bởi điểm số, mẹ luôn tìm lời lẽ an ủi động viên tôi. Cuối năm học ấy, tôi thi học sinh giỏi đạt kết quả khá thấp. Do kiến thức chưa vững, một phần cũng do sự chuẩn bị chưa chu đáo về tâm kí khi đi thi, nên tôi bị mất gần 20 phút ổn định mới có thể bắt tay vào làm bài. Và như đã nói qua, kì thi đó, tôi đạt điểm thấp nhất trong đội tuyển.Tôi rơi vào tình trạng mất niềm tin hầu như là tuyệt đối, tôi cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng những gì biểu hiện trên mặt tôi đã nói cho mẹ biết, tôi không hề ổn như vẻ bề ngoài. Mẹ tìm lời động viên, an ủi tôi, vỗ về và làm chỗ dựa tinh thần cho tôi. Mẹ bảo tôi hãy cứ khóc cho nhẹ lòng, thế rồi tôi vỡ òa, bao cảm xúc kìm nén chợt nổ tung, tôi khóc ướt đẫm cả áo mẹ, khóc xong, nước mắt lại được hong khô, tất quả mọi chuyện đều cho qua. Tôi và mẹ lại nắm tay nhau bước vào chặng đường mới.


121811kphunuCG03_ef728.jpg



Tôi lại tràn trề tự tin bước chân vào ngôi trường Trung học cơ sở. Ở đây, công việc học hành của tôi suôn sẻ hơn nhiều, một khởi đầu tốt đẹp ngay từ năm lớp 6. Mẹ tôi rất vui vì điều đó. Và mẹ vẫn ở đó, dõi con mắt theo tôi, kịp thời động viên, an ủi tôi những lúc tôi thất bại, khuyến khích, chúc mừng tôi những lúc tôi đạt thành tích cao. Và rồi thời gian cứ thế trôi, như một dòng sông, nó cuốn đi những việc xảy ra trong suốt 3 năm học trung học của tôi. Cuốn phăng đi cả những phiền muộn những tâm trạng không tốt của tôi trong suốt 3 năm làm bạn với ngôi trường trung học cơ sở này. Ngày tháng trôi mau như vậy đấy, giờ đây tôi đã là học sinh lớp 9, tôi đã có mặt trên cuộc đời này được 14 năm rồi, cũng như mẹ đã ban tặng cho tôi 14 năm được sống. Trải qua bao thăng trầm, có cả vui buồn lẫn lộn, cuộc sống đã tôi lặn tôi thành một con người trưởng thành hơn, tôi cũng cao lớn, không còn gầy gò ốm yếu như xưa nữa nhưng với mẹ, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ bé bỏng, cần sự nâng niu, cần sự bao bọc và dạy bảo như xưa. Mẹ vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, vẫn dang rộng vòng tay đón tôi vào lòng mỗi khi tôi quay về. Và như thuở còn thơ, tôi vẫn hay sà vào lòng mẹ. Tôi vẫn kể tỉ mỉ mọi chuyện ở trường cho mẹ nghe, vẫn tâm sự với mẹ từ những chuyện bí mật lớn lao đến những chuyện nhỏ tí con con, vẫn trình bày những khó khăn, vướng mắc mà tôi gặp phải để cùng mẹ tìm ra hướng giải quyết. Và vẫn như vây mẹ luôn cho tôi những giải pháp tốt nhất, luôn nhìn vào đôi mắt thơ dại của tôi mà đoán biết được mọi việc. Mẹ truyền dạy cho tôi vốn sống, những kinh nghiệm để đời mà mẹ đã trải qua, thu lượm được, phải mua bằng nước mắt, và đôi khi là cả xương máu. Mẹ dạy tôi cách ứng xử trước những tình huống bất ngờ xảy ra trong cuộc sống, dạy tôi cách chấp nhận, buông xuôi những gì không cần thiết để nhận được cuộc sống tốt hơn. Giờ đây tôi không học ở mẹ cách giải một bài toán, cách làm một bài văn mà học ở mẹ cách làm người, cách bước chân hòa nhập vào cuộc sống. Mẹ sống sâu sắc và không xô bồ, mẹ là vốn sống cho tôi học tập, mẹ cũng là kim chỉ hướng mỗi khi tôi lạc lõng giữa bộn bề suy nghĩ. Cũng là ánh sáng xóa tan màn đêm u ám, như ngọn đèn hải đăng sáng soi lòng tôi trong những ngày bão tố.

Tôi không thể tưởng tưởng được một ngày tôi mất mẹ, cuộc sống của tôi sẽ ra sao ? Chắc chắn ngày đó là ngày tôi buồn tủi nhất, mất đi một chỗ dựa tinh thần vững chãi nhất, mất đi một người thân yêu nhất, mất đi cả một bầu trời yêu thương, sẽ là ngày mà trái tim đang đập nhịp nhàng này có một khoảng trống không gì có thể lấp đầy được ...

Tôi tin rằng, dù cho mai sau tôi có ở phương trời nào, mẹ vẫn sẽ dõi theo đôi cánh tôi, ủng hộ, tin tưởng ở tôi, là người thân mà tôi tin cậy, trân trọng nhất. " Mẹ sẽ luôn dõi theo cuộc đời con đúng không mẹ ?"
 
L

leemin_28

♥ Họ và Tên: Nguyễn Nhật Phan

♥ Nick diễn đàn: leemin_28

♥ Tên tác phẩm: Con Yêu Mẹ

♥ Bài làm:



Con Yêu Mẹ

picture.php


Tuổi thơ – hai tiếng ấy thật là thiêng liêng, có lẽ bởi vì thế mà ai cũng nâng niu, gìn giữ trong trái tim mình. Đó là những hoài niệm đẹp khó phai mờ: Tiếng à ơi dịu dàng của mẹ, nỗi vất vả khó nhọc của cha,… Và đối với tôi cũng vậy. Tuổi thơ tôi thật hạnh phúc và may mắn khi có mẹ bên cạnh.


Nhà tôi cách thành phố nơi tôi học hơn 5 cây số. Ngày ngày, mẹ vẫn chở tôi đi học trên chiếc xe đạp cọc cạch quen thuộc. Những ngày hè oi ả, nắng như đổ lửa, mẹ tôi vẫn cặm cụi lai tôi. Mỗi giọt mồ hôi âm thầm của mẹ như reo vào lòng tôi niềm tin và hi vọng. Những ngày đông rét cắt ra cắt thịt, chống chọi với mưa gió, mẹ vẫn chở tôi trên còn đường quen thuộc.


Mùa hè năm ấy, một mùa hè không thể nào quên. Đó là những ngày nóng bức. Tôi còn nhớ rất rõ. Hôm ấy, sau khi học xong ở trường, tôi còn có một buổi thêm ở nhà cô giáo.


“ Tùng!... tùng… tùng!” – Lúc này sân trường nhộp nhịp hẳn lên. Học sinh từ các phòng học ùa ra, tiếng cười nói, tiếng bước chân làm dậy lên không khí đông vui của giờ tan trường. Được gặp người thân đến đón, ai nấy hồ hởi vui vẻ reo lên và leo lên xe đạp, xe máy. Người khoe chuyển này, chuyện kia ríu rít cả lên.


Tôi cũng vậy, tôi chạy ra ngay khỏi sân trường, bước qua cánh cổng, tìm mẹ để khoe hôm nay được điểm tốt và muốn đi nhanh đến lớp học thêm. Nhưng tôi cứ quay đi quay lại chẳng thấy mẹ đâu. “ Sao hôm nay mẹ lâu đến vậy!”. #:-S


Rồi 10 phút … 20 phút…30 phút…:-&lt;Trời ngày càng nóng hơn. Tôi phải ngồi vào trong một gốc cây cạnh đó, nép mình vào một bóng râm. Mặt trời như chiếu những hạt lửa nóng bỏng xuống mặt đất. Tôi ngước nhìn, mặt trời chói chang. Tôi thở dài:

- Trễ giờ rồi! Chắc bây giờ lớp đã vào học rồi. Mẹ hôm nay làm gì mà lâu vậy…
Tôi vừa nói vừa rơm rớm nước mắt. Tôi ngồi bệp xuống nhắm chạt mắt lại, cuối đầu vào đầu gối vẫn ngồi đó.

Rồi một tiếng “ Kẹt..kẹt..” quen thuộc đưa vào tay tôi. “ Hình như…” – Tôi vừa suy nghĩ vừa ngước nhìn. “ Ồ…” – Tôi không mấy nghạc nhiên đó là mẹ tôi. Mẹ tôi thở hồng hộc, xoa đầu tôi nói:

- Mẹ… mẹ… xin lỗi con gái nhé! … Mẹ đến hơi muộn! thôi con lên xe đi mẹ chở đi cho kịp giờ.
Tôi phụng phịu leo lên xe. “ Còn hơi muộn gì nữa! giờ còn học hành gì nữa!” – Tôi nghĩ
Rồi tiếng bước đạp cứ kẹt…kẹt… Tôi thúc dục:

- Đi nhanh lên mẹ! muộn giờ học của con rồi!
- Ừ!... Trời ngược gió quá con!
- Biết thế sao mẹ không đón con sớm đi – Tôi thì thầm.
Và bây giờ tôi chẳng còn muốn khoe hôm nay mình được điểm tốt nữa.
Tôi nhìn mẹ. Chiếc áo bạc màu của mẹ đã ướt đẫm mồ hôi. Những bước đạp chậm dãi nhưng gắng sức đẩy gió.
Rồi lớp học cũng đã hiện ra trước mắt tôi. Tôi leo xuống nhanh chạy vào lớp không kịp đáp lại lời mẹ nói: “ Học tốt nhé con…”
Tôi bước vào lớp rồi nói:

- Thưa cô! Cho em xin vào lớp ạ![-O&lt;
- Sao hôm nay em đến muôn vậy hả! Quá giờ rồi!
- Dạ... dạ... :(
- Thôi em vào lớp đi
Mấy đứa bạn trong lớp xì xào
- Bây giờ mới đi học... thà ở nhà đi cho xong.
- Hây khổ! Đi bằng cái con “ chiến mã” cũ nát đó thì đi muộn cũng phải! Các bạn thông cảm cho nó!

Tôi chẳng biết nói gì chỉ cuổi mặt xuống đi vào chỗng ngồi.
Tối hôm đó, tôi chẳng nói chẳng giẳng với mẹ. Sau khi học bài xong, tôi lên giường nằm ngay. Bỗng tôi nghe tiếng tạch...tạch... của cửa tủ. Tôi nhẹ nhàng chở mình lại. “ Thì ra là mẹ, mẹ đang làm gì vậy” – Tôi nghĩ.
Rồi tôi thấy mẹ lấy mấy thứ gì đó trong tủ, nhưng rồi vờ không để ý. Tôi nghĩ rằng: “ Chắc mẹ lại may vá gì đó thôi! Ngủ đi!”

Sáng mai, tôi vẫn đi học bịn thường trên chiếc xe mà bọn bạn tôi gọi là “ con chiến mã rách nát” ấy. Giường như tôi thẹn thùng lắm. Chưa kịp tới trường tôi đã bảo mẹ:

- Mẹ về đi! Còn đoạn con tự đi bộ cũng được!
- Thôi để mẹ chở đi tiếp! Còn một đoạn nữa thôi mà!
- Con không thích cơ mà! Mẹ cho con xuống – Tôi giận dữ đáp
- Ừ thì con xuống nhé! – Vừa nói mẹ vừa phanh xe lại
Tôi chạy ngay đi không để ý đến mẹ nữa.

Rồi tiết 1, tiết 2, tiết 3 và tiết 4 cũng qua. Tiếng trống: “ Tùng… tùng…” vang lên. Mặt tôi liền đổi sắc khi phải gặp mẹ và nghe những tiếng chê cười của bạn bè. Tối cố muốn bước chầm dãi, chẫm dãi nhưng rồi cũng đành phải đi khỏi sân trường. Một đưa bạn tôi nói:

- Chiều nay cưỡi con chiến mã tới cho nhanh! Đừng giống con rùa bò mà lại muộn học!Nghe chưa…
Bước chân tôi nặng chĩu khi nhìn thấy mẹ. Tôi tiến lại dần. Bông có tiếng nói đằng sau tôi vang lên:

- Ồ chị Nga! Chị đi đón cháu hả
Mẹ tôi đáp:
- Vâng chào chị!
- Thế nào rồi còn đau nữa không!
Tôi chẳng hiểu gì hỏi luôn cô Thủy:
- Là... là sao... hả cô?
- À! Hôm qua, cô có đi xe máy ngang qua thì thấy mẹ cháu bị té xe chỗ ngã ba gần chợ. Cô dừng xe chạy lại xem mẹ cháu có sao không thì mới biết mẹ cháu đang đạp vội đến để đón cháu.
- À không sao đâu! Cảm ơn cô nhé! Tôi chị bị trầy một tí thôi mà.
Bây giờ tôi mới lờ mờ hiểu ra vì sao đêm qua mẹ lại mở tủ lục đục cả đêm. Thì ra mẹ lấy thuốc để xoa cho vết thương. Tôi nhìn xuống đôi chân thâm tím của mẹ mà lòng xót xa. Tôi nghĩ về những suy nghĩ, những lời nói với mẹ hôm trước. Tôi...Tôi không biết mình đang làm gì đây... làm gì đây...

Tôi chạy lại ôm lấy mẹ khóc thút thít nói:

- Mẹ ơi!... Con...con xin lỗi mẹ. Vì con mà mẹ...
- Không sao đâu, lai mít ướt rồi… thấy con học hành chăm chỉ là mẹ đã vui lòng rồi! Thôi lên xe đi mẹ chờ về nào! Chào cô đi con
- Con chào cô!

Mấy hôm sau, mẹ tôi đỡ hẳn. Những buổi học tiếp theo, mẹ vẫn chở tôi đi trên “ con chiến mã” ấy. Giờ đây cảm giác đi trên “ con chiến mã” ấy của tôi khác hoàn toàn. Không còn cái cảm giác thẹn thùng nữa mà thay vào đo là niệm hạnh phúc vô cùng. Năm đó, tôi đạt giải nhì học sinh giỏi cấp tỉnh. Đấy là quá trình cố gắng của tôi. Và có lẽ một phần nhiều hơn còn là do tình thương mà mẹ đã dành cho tôi. Lúc nhận phần thưởng tôi bắt gặp ánh mắt hạnh phúc, tự hào của mẹ. Tôi thầm cảm ơn người mẹ kính mến của tôi.


Và kỉ niệm ấy là kỉ niệm không bao giờ quên đối với tôi. Nó đã trở thành một sợi dây vô hình níu dữ kí ức tuổi thơ của tôi và nhắc nhở tôi rằng: Hãy sống cho thật tốt để không phụ lòng người mẹ yêu dấu của mình.


Tôi yêu mẹ tôi. Yêu những đêm thao thức ru hời. Yêu bữa cơm thơm ngon đầm ấm. Yêu bước đạp tặng con cái chữ. Và con yêu tất cả những gì mẹ mang lại cho con.



Con ♥ mẹ nhiều lắm!:-*

picture.php
 
0

0973573959thuy



• Họ và Tên: Nguyễn Thị Phương Thủy :))

• Nick diễn đàn: Nhìn trên ^^

• Tên tác phẩm: Bánh đúc có xương

• Bài làm:


Bánh đúc có xương!


“Bao đời bánh đúc có xương
Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng.”
Đã ai từng trải qua mùi vị của bánh đúc có xương ?​

Tôi sinh ra đã không được nhìn thấy mặt mẹ. Chỉ được nghe tả lại qua lời nội, mẹ tôi là một người phụ nữ hiền lành, nết na, công dung ngôn hạnh, dịu dàng, thướt tha. Không chỉ vậy, mẹ tôi còn là một người con gái mặn mà, bà có khuôn mặt tròn đầy, làn da tuy phơi sương phơi nắng nhưng hồng hào tươi sắc, mát mẻ mịn màng. Mẹ tôi ăn nói cũng rất dễ nghe, cư xử được lòng hàng xóm và họ hàng nhà chồng. Chỉ tiếc thay, bà chết khi tôi vừa chào đời, bà để lại tôi trong vòng tay cha, để lại trong tôi bao câu hỏi thắc mắc.

Sau khi mẹ tôi mất, bố tôi cam chịu cảnh gà trống nuôi con. Ông làm nghề lái xe ôm. Dù trời có mưa to, nắng lớn, cha tôi cũng gắng sức phơi mặt suốt gần cả ngày trên các con đường của vùng đất đầy nắng gió này. Không may trong một lần đưa khách đi xa, cha tôi gặp tai nạn, bị xe cán gãy hai chân. Nếu như có tiền nhập viện sớm, có lẽ ông đã không bị mất đi hai chiếc chân, nhưng vì nhà nghèo khó, cha tôi đành nhờ người đưa đến trạm xá, chấp nhận cắt đi hai chân để đỡ tiền bệnh.Sau đợt ấy ông yếu đi nhiều, nhưng ông luôn gắng sức lái con xe cà tàng đi hết những con đường quen thuộc, đưa đón khách hàng ngày kiếm vài đồng bạc nuôi tôi ăn học cùng nội đã già yếu. Nội rất thương tôi, cái gì cũng để dành phần tôi, nội thương tôi sớm mất mẹ nên luôn dành cho tôi tình cảm lớn lao với mong ước bù đắp được phần nào khoảng trống trong tâm hồn tôi.

Thời gian bình yên sống trong ngôi nhà chan chứa tình cảm gia đình cứ thế trôi qua một cách êm đềm. Thế rồi đến một ngày, khi vừa đi học về, đập ngay vào mắt tôi là cảnh một người đàn bà ngồi ngoài sân giếng, tay vo gạo, miệng nói niềm nở với nội. Thấy tôi về, nội chạy ra đón, bảo : “Từ giờ Bin có mẹ rồi, con cứ yêu thương, coi dì Luyến như mẹ đẻ của mình nghen con.”
Tôi thực sự muốn nổ tung sau khi nghe những lời nói đó, tôi không thể kiềm chế nổi những cảm xúc mạnh mẽ đang chạy qua trí óc, tôi lao như bay, chộp lấy chiếc xe đạp mà cứ thế lao đi trong nước mắt. Tôi phóng thật nhanh, thật nhanh như để nhờ gió hong khô từng giọt lệ trên đôi mắt đỏ hoe. Lần đầu tiên trong đời, một thằng con trai như tôi phải rơi nước mắt vì những chuyện như thế. Tôi sinh ra đã không có mẹ nên tôi sớm hình thành cách sống cứng rắn, lì lợm, bảo thủ. Cha cũng dạy tôi phải sống ngoan cường trước sóng gió va vập của cuộc đời. Mỗi khi ông đánh mắng tôi, tôi không hề rơi một giọt nước mắt, tôi luôn kiềm nó lại, để dành trong đêm khuya mà lén lút trút ra trong bóng tối lạnh lẽo, tôi cầu mong trên trời mẹ có thể hiểu cho những việc tôi làm. Vậy mà giờ đây, trước một người đàn bà không rõ nguyên do gì tôi có thể đổ lệ nhiều như vậy. Một người đàn bà từ đâu đến lại làm tôi rơi nước mắt ư ? Không, không phải vậy, chính cha, chính ông ta mới là người làm tôi đau khổ. Suốt mười tám năm trời, từng gần đấy năm, ông chưa hề có tình cảm với người đàn bà nào ngoài mẹ tôi cả. Ông luôn dành tâm trí lo cho tôi, ông không bao giờ nguôi nỗi nhớ mẹ tôi, tôi cũng luôn khâm phục, ngưỡng mộ, và trân trọng ông rất nhiều. Vậy mà giờ đây, khi tôi sắp bước vào giai đoạn thi cử quan trọng nhất cuộc đời, ông lại rước từ đâu về một người đàn bà với chức danh “ mẹ” tôi ư ? Thật quá đáng, ông không còn nhớ mẹ tôi, ông không yêu mẹ tôi nữa sao ?

Tôi cứ đi, cứ lao nhanh như bay trong gió chiều, tôi cảm thấy lạc lõng giữa cuộc đời rộng lớn, giờ đây không còn ai quan tâm, lo lắng cho tôi nữa, thật bất hạnh! Tôi đi như vậy hơn một tiếng đồng hồ, rồi dừng lại trước nhà thằng bạn thân. Dắt xe vào nhà nó và kể lại mọi chuyện cho nó nghe. Nó đồng ý cho tôi ở chung phòng với nó. Vậy là từ đó tôi ăn ở tạm bợ trong phòng nó, đi học, rồi đi về cùng nó. Một hôm nó từ đâu chạy về báo tin, nội tôi thương tôi quá, chân chậm mắt mờ chống gậy đi tìm tôi, suýt nữa bị xe cán giữa đường. Tôi thương, tôi lo cho nội, vì vậy tôi quyết định quay về. Tôi vừa bước chân đến đầu cổng, người đàn bà có cái tên Luyến kia đã đon đả chạy ra chào tôi : “ Cu Bin đây hả ? Giống bố quá ta. Con về rồi thì tốt quá. Dì ở đây chăm lo việc cơm nước cho bố con con, con đừng giận dì mà tội dì con ợ, con cứ coi dì như mẹ con, dì sẽ yêu thương, chăm sóc con thay cho phần người mẹ đã khuất của con.” Tôi đáp lại lời nói đó bằng cái liếc, và một câu ngắn gọn : “Cảm ơn.” Rồi tôi đi vào trong phòng, khóa chặt cửa lại. Đến giờ ăn cơm, tôi vẫn cứ ngồi lì trong phòng không chịu ra. Một tiếng con gái gọi vọng vào : “ Anh Bin ơi, ra ăn cơm.” Tôi lừ lừ bước ra mở cửa, thì ra là đứa con gái của “dì Luyến”. Con bé nhoẻn miệng cười thật tươi với tôi. Tôi thì ném lại nó cái nhìn hằn học, quát: “ Tao biết rồi, tao có điếc đâu sao mày nói nhiều vậy.” Rồi tôi nhấc chân, miễn cưỡng bước ra, ngồi xuống cạnh cái mâm với vẻ mặt khó chịu. “Dì Luyến” đưa cơm, mời tôi ăn. Tôi vừa cầm đôi đũa, chưa kịp gắp gì vào bát thì tiếng bố tôi cất lên: “ Giờ dì ấy là mẹ của con, còn đây là Mi, nó là con của dì, hãy coi nó như em ruột Bin nhé!”. Tôi không trả lời lại, chỉ lia lịa và cơm, gắp thức ăn cho vào miệng rồi lại húp xùm xụp. Sau khi ăn no nê, tôi đánh mắt một lần quanh nhà. Nói thực đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn một bữa ngon như vậy, bình thường tôi toàn ăn mì tôm, có hôm thì là cơm nắm với muối vừng, chứ chưa ai nấu cho tôi được một bữa cơm đạm bạc trong suốt 18 năm qua. Đồ đạc trong nhà cũng gọn gàng, ngăn nắp hơn. Có bàn tay “dì Luyến” mọi việc đều khác cả, khác theo một chiều hướng tốt. Nhưng tôi vẫn có ác cảm với “ dì”, nếu như mẹ tôi còn sống, bà chắc chắn cũng sẽ làm được tươm tất mọi việc, có khi còn tốt hơn nhiều.
Lại nói chuyện con bé Mi, đứa con của “dì”. Nó y hệt mẹ nó, cứ nhìn thấy tôi là “anh Bin, anh Bin” không ngớt. Hàng ngày tôi phải có trách nhiệm đèo nó đi học bằng chiếc xe đạp mẹ tôi để lại. Nhưng tôi ghét nó, tôi toàn để nó tự đi bộ hơn 5 ki – lô – mét từ nhà đến trường. Nó thì phải dậy sớm từ hơn 3 giờ sáng, phụ “dì Luyến” làm bánh xèo mang ra chợ bán, lúc 5 giớ thì lại phải nhanh tay nhanh chân vác cặp đi đến trường, còn tôi thì ngủ đến tận hơn 6 giờ sáng mới dậy, chần chừ một lúc mới đi làm vệ sinh cá nhân và đi học trên chiếc xe yêu quý, “chiếc xe đạp mẹ tôi để lại”.

Tôi cứ thong thả nhìn trời ngắm mây, còn con bé Mi kia cứ phải gọi là ba chân bốn cẳng mới lết xác được đến trường đúng giờ. Có hôm con bé quên quyển tập ở nhà, phải chạy hồng hộc từ trường chạy về. Lúc tôi dắt xe ra chuẩn bị đi học thì thấy nó lao như bay vào nhà, chỉ kịp chào qua tôi rồi chạy ngay vào phòng lấy quyển tập mang ra. Nó nhìn tôi, rồi tôi nhìn lại nó, không nói gì, tôi phóng xe đi trước, để lại cái dáng hình nhỏ bé ấy chạy theo trên con đường đến trường. Hôm đấy nó đi học muộn, bị phạt đứng ngoài cửa lớp, trực nhật toàn bộ lớp rồi mới được về. Tôi đi qua cửa lớp, thấy nó đang cặm cụi quét sàn, tôi cười kinh bỉ, rồi ném lại cho nó một cái nhìn đầy khiêu khích. Và cả những ngày mưa nữa, đường trơn như đổ lên một lớp mỡ, con bé vẫn phải tự túc đi bộ, men theo rìa cỏ mà đi, quần áo lấm lem bùn đất, còn tôi thì vẫn với cái dáng điệu thong thả hết chỗ nói, đi qua trước mặt nó mà không có chút cảm xúc gì. Nhiều lần như thế, nên có lần bố tôi nhìn được cảnh tôi cho nó đi bộ về, ông bắt tôi cởi trần, nằm sấp xuống sàn, lấy roi da quất từng cái quất trời giáng nên tấm lưng vốn đã chai sần đầy những vết sẹo dài của tôi. Con bé Mi từ đâu chạy ra, đỡ tay bố tôi rồi van nài năn nỉ, xin ông đừng đánh tôi, “dì” cũng chạy ra khuyên giải bố tôi hãy tha cho tôi một lần, vì “thằng Bin còn nhỏ nên trót dại.” Sau đó “dì” dìu tôi vào phòng, sức dầu xoa cho tôi, còn con bé Mi thì đứng núp bên cánh cửa, giọng run run mà nói : “ Em xin lỗi anh Bin.” Tôi ném lại nó: “ Mày có tội gì đâu mà phải xin lỗi , mai mày nhớ gọi tao dậy sớm, tao đèo mày đi học.” Thế là từ đấy, ngày ngày tôi đèo nó đi học, ngày ngày cùng đi và cùng nó về trên con đường đất đỏ, đã phơi qua nhiều những ngày nắng đổ lửa.


hang-rong-sai-gon-10.jpg


Tôi cũng đã bắt đầu đối xử dịu hơn với mẹ con “dì Luyến”. Nhưng vẫn với cái bản tính hách dịch, tôi luôn bắt con bé chép bài, có khi là bắt nó làm cả bài tập về nhà cho tôi. Con bé học kém tôi hai lớp, nhưng nó giỏi hơn tôi nhiều, có những bài toán của lớp lớn, nó đã giải bằng những cách rất đơn giản phù hợp với kiến thức lớp dưới, chữ nó lại rất đẹp, tròn đều và ngay ngắn. Nó trông còi nhom, mặt mũi thì đen nhẻm, vậy mà luôn dẫn đầu khối trong học tập cũng như công tác tập thể. Tôi có phần nể nó vì thành tích ngang ngửa đấy của nó.

Năm đấy tôi thi đại học, với mơ ước cứu được những sản phụ không may mắn như mẹ tôi, những mảnh đời bất hạnh không có tiền đi viện như bố tôi, tôi đã gieo hi vọng vào cái nghề bác sĩ để cứu người, cứu đời. Sau bao tháng ngày miệt mài kinh sử, dưới dự kiềm soát ngặt ngòe của con bé Mi, tôi cũng may mắn đỗ được trường đại học Y trên Hà Nội với số điểm vừa vào khoa thấp nhất của trường.

Ngày tôi lên đường, “dì Luyến” bùi ngùi khóc lóc, dặn dò tôi cẩn thận từng li từng tí một : “ Bin lên Hà Nội học, nếu thiếu thốn cái gì cứ nhờ người gọi về nói dì biết, dì sẽ gửi tiền lên cho con, dạo này dì bán hàng được khá khẩm hơn nhiều rồi, con đừng lo gì nhé, cứ cố gắng học hành chăm chỉ nghen con.” “Dì” còn dúi vào tay tôi gói thuốc đã chuẩn bị từ đêm qua lúc tôi đang say giấc nồng mà dặn dò kĩ, khi bị bệnh cứ lấy thuốc trong này mà uống, đừng để bệnh nặng chỉ khổ thân mình. Rồi nội, bố cũng trao tôi những lời ân cần, thiết tha nhất, dặn là sau khi lên đến nơi, nhớ gọi về báo cho mọi người yên lòng. Tôi lên đường với tâm lí thoải mái nhất. Đi tàu hỏa từ 4h sáng đến gần giữa trưa tôi mới lên được đến trường, mất nửa ngày đi kiếm phòng trọ, lại mải mê dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp đồ đạc nên quên mất không gọi điện về nhà. Đêm hôm ấy, khi tôi vừa chợp mắt, bỗng có tiếng gõ cửa, mở ra mới biết là “dì Luyến”, “dì” ở nhà đợi điện thoại tôi gọi về mà không thấy, lo cho tôi quá nên lặn lội mò lên tận đây xem tình hình tôi thế nào, lại đi tìm nhà trọ của tôi mất nhiều giờ, bây giờ nhìn “dì” như một con mèo hen, người ngợp tanh nồng mùi mồ hôi, đầu tóc bết dính, mặt mũi tèm nhem bao nhiêu là bụi bẩn đường phố Hà Nội. “Dì” thấy tôi bình an, vậy là yên lòng, không vào phòng nghỉ ngơi, “dì” lại lặn lội đường xa trở về nhà lo chuyện dưới ấy, “dì” nói : “Một ngày dì đi là bao nhiêu việc ở nhà bỏ bê, dì đi thì lấy ai lo chuyện cơm nước cho gia đình, lấy ai chăm sóc nội, lấy ai đi bán bánh, bỏ một bữa là mất một ngày công.” Vậy là “dì” lại tức tốc đi bộ ra bến, bắt xe về nhà, "dì" chưa kịp tắm rửa, nghỉ ngơi cho bớt mệt. Nhìn bóng dáng người đàn bà ấy khuất dần trong bóng đêm mà lòng tôi chợt trùng xuống, sống mũi có cảm giác cay cay, bất ngờ ... từ khóe mắt, một giọt lệ lăn dài trên má.

Từ ngày tôi đi, mọi việc nhỏ lớn trong nhà, một mình “dì” gánh vác, cứ cuối tháng “dì” lại lặn lội đường xa mang tiền, gạo, chuối, trứng, và có khi là cả món xôi nếp cẩm mà tôi thích ăn nhất lên tận căn phòng trọ chật chội của tôi. Rồi cứ vậy, chưa kịp nghỉ ngơi “dì” lại đeo nón lá lên đầu, tức tốc quay về nhà “lo chuyện dưới ấy”. Có lần tôi giữ “dì” lại được mươi phút hỏi chuyện học hành của con bé Mi. “Dì” nhắm mắt lại, quay mặt ra sau một hồi rồi mới quay lại, mỉm cười mà rằng : “ Con bé Mi học hành tốt con ợ, nó luôn dẫn đầu khối, làm dì vui lắm.” Nghe vậy tôi cũng an tâm hơn, đưa “dì” ra cửa, không nói được một lời chào tạm biệt, chỉ biết lặng người nhìn theo bóng người phụ nữ xiêu xiêu trong nắng chiều Hà Nội.

[Còn tiếp...]
 
Last edited by a moderator:
0

0973573959thuy


[Tiếp theo ...]

Vào một ngày cuối đông, trong đêm giá buốt, một tiếng gõ cửa dồn dập phòng trọ tôi, như đoán được chuyện gì đó không hay đã xảy ra, tôi lao nhanh ra mở cửa, lại là một người phụ nữ, thân hình gầy gò, chiếc áo nâu giống “dì”, nhưng bỏ chiếc nón lá ra là gương mặt thanh tú, duyên dáng của một người con gái đôi mươi, tôi bất ngờ ngắm nhìn một hồi rồi cuối cùng cũng nhận ra đó là … con bé Mi, sao nó đến thăm tôi vào cái giờ “quỷ quái” này chứ. Chưa kịp mắng nó thì con bé đã khóc òa lên, kể lại mọi chuyện cho tôi nghe, “dì Luyến” bị cảm nặng, đã nghỉ bán hàng mấy ngày, nhưng bệnh vẫn không giảm mà càng ngày càng nặng thêm, tình hình rất xấu, có khả năng dì không qua khỏi đêm nay, giờ “dì” đang rất yếu, “dì” muốn gặp tôi, rất muốn được gặp tôi lần cuối. Nghe vậy, tôi cùng nó tức tốc chạy ra bến tàu hỏa, bắt chuyến xe về chuyến sớm nhất trong đêm. Tôi về nhà khi trời vừa hửng sáng, chạy vào căn phòng lạnh ngắt của “dì”, đến bên người “dì” tội nghiệp, tôi ngồi đó, ngồi nghe những lời trăn trối cuối cùng của “dì”. Nhũng lời cuối cùng đó của "dì" cứ in sâu mãi, không bao giờ phai nhòa, không bao giờ mờ đi trong tâm khảm tôi, luôn thường trực bên tôi mỗi khi tôi nhớ về "dì" - một người phụ nữ bất hạnh ...“Dì” muốn một lần được nghe tôi gọi “dì” bằng tiếng "mẹ" thân thương. Một ước mong nhỏ nhoi vậy thôi mà tôi cũng không làm được cho “dì”. Tôi cứ ngồi thừ ra, không nói gì, đầu theo đuổi những suy nghĩ mông lung, lúc tôi vừa cất miệng kêu tiếng “Mẹ” thì tay dì lạnh ngắt, buông thõng xuống, rời xa khỏi bàn tay tôi. Một tiếng nấc ngẹn ngào, tôi như điên như dại hét lên những tiếng “Mẹ” xé lòng … Những ngày sau khi dì mất, tôi mới biết chuyện “con bé Mi bỏ học từ khi mày lên Hà Nội được 3 tháng, dì mày không có tiền nuôi nó học, mọi tài sản trong nhà dì mày bán hết đi lấy tiền chu cấp cho mày học đại học, còn con Mi thì dì mày sắm cho thúng hoa quả, đi bán rong ngoài đường” Vậy sao ? Thì ra cái “mỉm cười” của dì khi tôi hỏi chuyện học hành con bé Mi là một chiếc mành che đi nỗi lòng đau như cắt của “dì” - một người mẹ không cho con được cắp sách đến trường như bao bạn bè trang lứa sao. Trời ơi sao “dì” đối tốt với con quá “dì” ơi, giờ đây con mới thấy hối hận khi đã có những cư xử sỗ sàng, không biết trên dưới của con với “dì”. Con mong cho thời gian có thể quay trở lại, để con kịp gọi hai tiếng “Mẹ ơi” …

Giờ đây, tôi đã là bác sĩ đa khoa trong một bệnh việc có tiếng của Hà Nội, tất cả những gì tôi có được ngày hôm nay, đều do một tay “dì” gây dựng cho cuộc đời tôi, chỉ tiếc rằng, “dì” đã không còn trên đời để chứng kiến ngày tôi thành đạt. Tôi vẫn xé lòng mỗi khi đi ngoài đường, nghe vọng ra câu hò ảm đạm:

“Bao đời bánh đúc có xương,
Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”


[YOUTUBE]1qDbwi6LnRw[/YOUTUBE]​
 
Last edited by a moderator:
W

woonopro

Họ và Tên: Oh Sky

+ Nick diễn đàn: woonopro

+ Tên tác phẩm: Mẹ ơi , hãy sống dậy đi

+ Nội dung:

MẸ ƠI, HÃY SỐNG DẬY ĐI

4 giờ chiều, tiếng chuông trường bắt đầu reo, vậy là đã kết thúc 1 ngày dài mệt mỏi và nhục nhã . Tôi lê từng bước mệt mỏi ra khỏi lớp, đầu suy nghĩ mông luân, " Vì sao mình lại phải thế này, vì sao lại phải nhục nhã thế, tại sao tôi lại phải sinh ra trong 1 gia đình thế này, mà cũng chẳng phải gia đình nữa chứ !" vừa nghĩ tôi vừa cười 1 cách đau đớn.

Tới cổng trường, trước mắt tôi vẫn lại là 1 hình ảnh quen thuộc, mẹ tôi - 1 con quái vật trong mắt tất cả mọi người, đặc biệt là lũ bạn tôi, bà bị mù 1 mắt, lưng khom, cả cơ thể ốm tong teo cứ như 1 người bị lao, tôi nhìn cả 14 năm trời mà còn khinh sợ, nói chi đến lũ bạn của tôi. Cũng vì bà mà tôi mới ra nông nổi thế này, dù tôi có học giỏi toàn trường, nhưng lại có 1 người mẹ như thế này thì tôi cũng chẳng là gì trong mắt lũ bạn.

- " Ê, mẹ thằng Khang kìa"
- " Nhìn giống quái vật trong film ấy"
- " Ghê quá, đi nhanh thôi, kinh khủng quá"
Vô số lời bàn tán của lũ học trò, thậm chí là cả những phụ huynh lớn tuổi. Họ nhìn mẹ tôi bằng 1 ánh mắt khinh bỉ , tôi... đứng khựng lại , " giờ phải làm sao đây, đi tới hay ở đây" , tôi thầm nghĩ lo lắng.
Như hiểu lòng con, mẹ tôi lặng lẽ ra về 1 mình, " hên thật, cuối cùng bà ấy cũng chịu về, tôi phải nhanh về nhà thôi, cũng xế chiều rồi"

motherandson-620798-1368218620_500x0.jpg

- Về tới nhà, đập vào mắt tôi lại là hình ảnh con quái vật ấy, dù chỉ còn 1 con mắt, nhưng bà ta vẫn dịu dàng nhìn tôi, nhưng với tôi đó chỉ là 1 sự khinh bỉ và thương hại, tôi không cần.

- " MẸ CỐ TÌNH À, CON PHẢI NÓI BAO NHIÊU LẦN THÌ MẸ MỚI HIỂU ĐÂY, MẸ ĐỪNG ĐẾN TRƯỜNG CON NỮA, CON NHỤC LẮM, QUÊ LẮM, MẸ.... GIỐNG NHƯ 1 CON QUỈ ẤY, MẸ ĐỪNG LÀM CON NHỤC HƠN NỮA ĐƯỢC KHÔNG ? CON ĐÃ CỐ HỌC TẬP CHO THẬT GIỎI, KẾT QUẢ THÌ SAO, CHẲNG THAY ĐỔI ĐƯỢC GÌ CẢ, CÁI KẾT MÀ CON NHẬN ĐƯỢC CHỈ LÀ " CON HOANG" , " CON CỦA QUÁI VẬT" , TẠI SAO MẸ LẠI SINH RA CON LÀM GÌ, SINH RA MÀ KHÔNG ĐEM LẠI HẠNH PHÚC CHO CON, CHA CŨNG KHÔNG CÓ NỐT, TẤT CẢ NHỮNG GÌ BÀ ĐEM LẠI CHO TÔI CHỈ LÀ NỔI ĐAU THÔI" - Tôi thốt ra 1 loạt dài lời trách mắng rồi chạy vội vào phòng.

Lòng tôi có chút xao xuyến và hối hận, nhưng cố nghĩ lại những lời chê cười của bạn bè, người ta, hàng xóm thì tôi lại cảm thấy bực tức hơn bao giờ hết . Thậm chí có lúc tôi ước rằng bà ta mãi biến mất khỏi thế gian này.

4 năm sau.......

Giờ tôi đậu vào đại học Y Phạm Ngọc Thạch, với năng lực học tập xuất sắc, tôi được vô số học bổng, và có 1 cuộc sống khá đầy đủ trong thời sinh viên, thậm chí còn được vô số bệnh viện tư sớm đặt hợp đồng, đây là tất cả những gì tôi mong đợi: sự giàu có, tri thức và được ngưỡng mộ. Nghĩ đến đây tôi bỗng sượng lại khi nhớ đến " bà ta" , từ sau khi tự lập , tôi đã không liên lạc với bà ta, thậm chí là khi tôi đậu thủ khoa, tôi cũng chẳng thèm gọi báo 1 tiếng, mà chỉ ăn mừng cùng lũ bạn . " Mà thôi, chỉ cần mình ra trường, có tiền và trả lại, thế là xong" Tôi tự an uổi chính bản thân

4 năm sau...............

qD2RFSQV.jpeg

Giờ tôi đã ra trường, trong khi đám bạn của tôi còn thất nghiệp và lê la tìm kiếm công việc thì tôi đã có 1 cơ ngơi đồ sộ, dù chỉ mới ra trường nhưng tôi đã nhanh chóng được mời vào công ty y khoa tư nhân, lại là giảng viên của trường PHẠM NGỌC THẠCH, cuộc sống tôi giờ quả là hạnh phúc,không gì bằng, và giờ tôi có thể trả thù lại tất cả những đứa đã sỉ nhục tôi lúc bé, tôi sẽ dùng chính sự thành đạt của mình đế trả đũa lại .

- " Mày nghĩ mày đã hoàn hảo rồi à Khang? " Thằng Duy , 1 thằng bạn hay trêu trọc tôi, thậm chí đến mãi tận bây giờ, dù nó là 1 tên thất nghiệp nhưng vẫn cố giữ khăng khăng kiểu nói chuyện đó.

- " Giờ tao đã có tất cả, giàu có, quyền lực, ngưỡng mộ, chỉ còn thiếu vợ hiền con ngoan thôi, thế chẳng phải là quá hoàn hảo sao, ít nhất là vẫn hơn mày, đúng không ? "

- " Đúng là mày đã có được những giá trị vật chất, nhưng mày vẫn mãi là con hoang, có 1 người mẹ tật nguyền và ghê tỏm, đó là những điều mày sẽ mãi không bao giờ xóa bỏ được "

- " Mày.." Tôi khượng lại khi bị nhắc về quá khứ đau đớn, chợt nghĩ 8 năm rồi bà ta sống ra sao đây, 8 năm liệu bà ta còn nuôi sống được bản thân hay đã.... Nghĩ đến đây tôi không dám nghĩ tiếp nữa . Có lẽ mình phải về quê 1 lần thôi

- Ngồi trên chiếc xe hơi bạc tỷ, với những phụ việc, tôi cảm thấy thật hạnh phúc và thỏa mãn làm sao. Về đến nơi, trước mặt tôi vẫn là 1 căn nhà nghèo nàn xơ xác, 1 bộ giạc cũ kỉ, 1 góc nhỏ như ổ chó - nơi mà trước đây tôi từng học tập, và... 1 người mẹ... không, bà ta không phải mẹ tôi, bà ta là quái vật, việc mình cần làm là cho bà ta tiền và trả nợ , thế thôi - tôi tự quyết với bản thân

- " Khang... phải con không, khan.....g" - Bà ta khẽ kêu khi nhìn thấy tôi
- " Đúng, là c...o....n , à không là tôi . Tôi có việc phải gặp bà, bà đã cho tôi có chút điều kiện để tôi có được ngày hôm nay, giờ là lúc bà nhận được phần thưởng xứng đáng" , tôi ra hiệu cho tên giúp việc . Hắn từ từ mở ra trước mặt bà 1 chiếc cặp to toàn là tiền, có lẽ suốt cuộc đời bà ta cũng chẳng bao giờ chạm được 1/5 góc tiền ấy .

-" Con đã thành đạt rồi sao, con thành bác sĩ rồi sao, con mẹ giỏi quá" - bà ta tỏ vẻ vui mừng 1 cách đáng ghét

- " ĐÚNG LÀ TÔI ĐÃ THÀNH BÁC SĨ, NHƯNG ĐỪNG GỌI TÔI LÀ CON, TÔI KHÔNG CÓ NGƯỜI MẸ NHƯ BÀ, HÃY NHẬN LẤY PHẦN QUÀ CUỐI CÙNG NÀY ĐI, TỪ NAY TÔI KHÔNG CÓ NGƯỜI MẸ NHƯ BÀ, BÀ HÃY BIẾN MẤT KHỎI CUỘC ĐỜI TÔI NGAY TỪ GIỜ PHÚT NGÀY" Tôi bực tức trước từ " con" của bà ta.

Nói xong tôi liền nhanh chóng đi lên xe, trước khi kịp động lòng khi thấy bà ta khóc . Ngồi trên xe, lòng tôi có hơi đau và thắc lại khi thấy bà ta ngồi khóc 1 cách thảm thương, thay vì là chú ý vào số tiền tôi cho .

" Chạy xe đi" - tôi ra lệnh cho láy xe

3 năm sau....
Giờ tôi đã có vợ hiền và 1 đứa con kháo khỉnh, tất cả đã như ước nguyện rồi. Nhưng sự đời đâu dừng lại ở đó, mà có lẽ cũng đến lúc tôi nhận lại quả đã gieo . Dạo gần đây tôi hay đau, khó thở ở vùng van tim, tâm thất . Theo chẩn đoán, tôi đã bị suy van tim, đứt mạch tâm thất, giờ tôi phải tìm cho ra 1 trái tim phù hợp và gắn vào, nhưng ở cả nước vẫn chưa có loại tim phù hợp với tôi, dù tôi có trao giá thật cao thì cũng chẳng tìm ra, thậm chí là tìm cả các nước phát triển . Liệu cuộc đời tôi sẽ chấm dứt ở tuổi 25-26 sao, tôi không can tâm.

Về nhà, tôi sụt mất tất cả tinh thần, giờ đây tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và thèm sống, tôi muốn tận hưởng hơn nữa, tôi đã làm quá nhiều rồi và tôi chưa có được giây phút nào tận hưởng riêng, tôi muốn .... nhưng không thể .

Reng.. reng. " Alo "
- " phó giám đốc Khang phải không ạ" tiếng đầu dây bên kia
- " Uh, tôi đây, có việc gì không ? "
- " Tôi là bác sĩ trưởng khoa tim, chúng tôi đã tìm ra tim phù hợp với của anh rồi ạ"
Tôi hứng khởi lên thấy rõ
- " Sao , có rồi ư, của ai, ai cho vậy, tôi muốn gặp người đó, mà có chắc là phù hợp không"
- " Chúng tôi xét nghiệm rất kĩ rồi ạ, khớp 98% , người cho từ chối cung cấp thông tin và yêu cầu giữ bí mật, chúng tôi không thể làm trái được"
- " Sao cũng được, vậy hãy để tôi gửi tiền cho người đó, xem như chút lòng"
- " Người đó đã nói là từ chối mọi thứ ạ, người đó chỉ yêu cầu sau khi hiến xong tim, hãy gửi 1 bức thư đến anh dùm thôi "
-" Sao, gửi thư dùm à, mà thôi cũng được, bắt đầu phẫu thuật khi nào"
-" Sáng mai được không ạ"
-" Được, càng tốt, cảm ơn anh nhiều nhé, trưởng khoa Lâm"

Tôi hứng khởi mong chờ đến sáng, 1 cuộc đời mới sẽ mở ra cho tôi, 1 tương lai thật đẹp làm sao.......
48h sau...........
Tôi đang dần hồi phục trong phòng điều dưỡng, không ngờ lại mất sức đến thế , giờ tôi đã có cuộc sống mới và có lẽ tôi nên thực hiện nay nguyện vọng của người kìa.

- " Trưởng khoa Lâm, ông nói có thư gửi cho tôi, nó đâu, và người kìa..... đang để ở đâu, tôi muốn gặp mặt 1 lần"

- " Vâng, chúng tôi đã để bà ấy trong nhà xác, vẫn chưa cất, bà ấy có gửi anh 1 vali đồ ngoài ra còn hiến nội tạng với tên anh... còn đây là thư"

Vừa đi, tôi vừa mở lá thư ra và đọc, đọc từng dòng chữ nguệch ngoạc mà lòng đau thắt

" Khang ơi..
Có lẽ khi con đọc đường lá thư này thì mẹ đã không còn cơ hội gặp lại con nữa . Mẹ biết rằng suốt 25 năm qua con đã nổ lực rất nhiều để thay đổi cuộc đời và số phận, mẹ biết con rất hận mẹ, ghét mẹ , vì mẹ xấu xí và không đem lại gì cho con ngoài nổi đau và sự hổ nhục . Thế nhưng, con biết không, mẹ vẫn thương con lắm.

25 năm trước, mẹ vốn là 1 cô gái xinh đẹp như bao người khác, 1 tương lai tốt đẹp và hạnh phúc, lúc đó mẹ quen với cha con, chỉ vì phút nông nổi mà mẹ cùng với cha con đã làm ra chuyện ấy, biết được mẹ đã có thai cha con đã yêu cầu hoặc là mẹ phải bỏ con, hoặc là mẹ bỏ ông ấy. Con biết không, cuối cùng mẹ vẫn chọn sinh con ra, dù mẹ biết đó là 1 tương lai khó nhọc .

Được nghe tiếng khóc chào đời của con, mẹ hạnh phúc lắm, 9 tháng đau đớn cũng chẳng là gì, thế nhưng ông trời vốn khắc nghiệt, con sinh ra đã bị tật bẩm sinh ở mắt trái, nếu không thay nhanh thì sẽ dẫn đến con mắt phải của con cũng bị mù luôn. Mẹ đành dùng con mắt của mẹ để dâng tặng cho con.

Sang năm con học thcs, nhà chúng ta quá nghèo, dù mẹ thường xuyên bán máu nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu, nên mẹ đành bỏ con suốt nhiều ngày liền để... đi bán thận, lúc ấy mẹ liều lắm, nhưng vì thương con nên dù thế nào mẹ cũng chấp nhận. Cũng may là con đã biến khó nhọc thành động lực, vươn lên học thành tài và thành 1 bác sĩ danh giá.

Nhưng ông trời lại 1 lần nữa trêu ghẹo con , mẹ dùng số tiền con đưa để lên thành phố, hằng ngày đều tích góp làm thêm và lặng lẽ quan sát cuộc sống của con. Khi mẹ biết con bị bệnh tim mà không có tim thay, mẹ đau lắm, mẹ nghĩ rằng có lẽ đã đến lúc mẹ có thể bù đắp lại cho con, đã đến lúc để mẹ hoàn thành được lời yêu cầu của con " bà hãy biến mất khỏi thế gian này đi" "

Đọc đến đây, tôi khóc thật lớn và chạy nhanh đến nhà xác

" Mẹ đã đến gặp vị bác sĩ trưởng khoa , yêu cầu ông ta cho mẹ xét nghiệm tim và được hiến tim, kết quả là tim mẹ phù hợp với con, nên mẹ đã nhanh chóng hoàn thành mọi thủ tục để giúp con bớt đau đớn hằng ngày, ngoài ra mẹ còn dùng số tiền tích góp cùng với số tiền con đưa gửi cho bác sĩ Lâm, nhờ ông ấy gửi lại cho con sau này, đồng thời mẹ cũng muốn hiến nốt số nội tạng còn lại dưới danh nghĩa là tên con, mong rằng nó sẽ giúp cho con thuận lợi trong việc phát triển tương lai của mình.

Cuối cùng, mẹ chỉ muốn nói MẸ MÃI YÊU CON NHIỀU LẮM, con hãy sống tốt, Khang nhé"

Đọc xong, tôi khóc càng to và đau khổ hơn, bất chấp mọi ánh nhìn thị phi từ mọi người, tôi đã quá thất bại. Giờ tôi phải đến gặp mẹ, mẹ ơi!!!
Trước mặt tôi là 1 cái xác lạnh lẽo, đó từng là 1 con người sống ư, sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gan tất, "mẹ ơi, mẹ hãy sống dậy đi, con sai rồi, con đã thật sự sai rồi . dù mẹ có xấu xí đến nào hay còn tệ hơn, con vẫn mãi yêu mẹ mà , mẹ hãy sống dậy đi, làm ơn sống dậy đi, đừng nằm ở đây nữa, MẸ ƠI, SỐNG DẬY ĐI, ĐỪNG BỎ RƠI CON 1 MÌNH TRÊN THẾ GIAN NÀY MÀ , MẸ ƠIIIIIII"

mai-toc-cua-me.jpg

Lời cuối cùng tôi muốn nhắn nhủ đến tất cả mọi người, dù là ai thì cũng nên trân trọng tất cả những gì mình đang có, trân trọng từng phút giây bên cha mẹ, bởi sống chết vốn rất gần nhau, đừng để như tôi, khi đã mất đi rồi mới biết trân trọng thì cũng chẳng kịp.
Con Dù Lớn Vẫn Là Con Của Mẹ.
Đi Hết Đời Lòng Mẹ Vẫn Theo Con
 
Last edited by a moderator:
1

123khanhlinh

Họ và tên: Trần Thị Khánh Linh

Tên đăng nhập: 123khanhlinh

Chủ đề: Mẹ...!


Bài viết:

Hồi còn bé, tôi thường đặt cho mình những câu hỏi ngớ ngẩn đại khái là: “Mẹ” là gì? Tại sao chúng ta sinh ra ai cũng đều có mẹ? Vì sao cô giáo lại dạy: “Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất”?, ... Cho tới tận bây giờ, đã 8 năm trôi qua, tôi vẫn cần lời giải thích cho cái mớ bòng bong trên và hôm nay chính là ngày tôi tìm cho ra ngọn nghành gốc rễ!

Tôi không hiểu vì sao khi đọc 1 đề văn viết về mẹ, mọi người lại có cảm xúc dạt dảo đến vậy. Riêng tôi, hồi còn học cấp I, tôi đã tường viết một bài văn tả mẹ. Trong đó tôi có viết: ”Mẹ em năm nay 30 tuổi, cao khoảng 1m60, nặng 48kg. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan. Tóc mẹ dài. Da ngả sang hơi ngăm đen vì những chuyến đi xa. Chỗ mẹ làm cách nhà 30km vì thế mẹ quyết định ở tại cửa hàng chỉ về vào cuối tuần mà thôi,...”. Bài văn được 7 điểm :( và bị cô giáo phê 1 dòng mực đỏ chói “Thiếu yếu tố biểu cảm”. Thế đấy! Với tôi, đề bài về mẹ luôn là vấn đề khó khăn nhất mọi thời đại!

Trong bài thơ “Mẹ” tác giả Trần Quốc Minh đã viết: “Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”. Đối với tôi “mẹ” là người sinh tôi ra...ờm... nuôi tôi lớn và cho tôi ăn học. Cơ mà mẹ còn là người luôn đứng đằng sau để giải quyết rắc rối cho tôi. Đại khái như mấy lần họp phụ huynh hay mỗi lần mắc lỗi bị gọi phụ huynh đến trường,... . Rin “đao” lại có cách nghĩ khác. Nó cho rằng mẹ là người luôn yêu thương, chở che, tâm sự với nó,... đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Có thể coi mẹ vừa là người mẹ hiền vừa là người bạn của nó. Còn “bác” google nói: Mẹ thông thường được dùng để chỉ người phụ nữ , sinh ra và nuôi lớn đứa trẻ. Tuy nhiên, vì sự phức tạp và các khác biệt trong các định nghĩa và vai trò của người mẹ về mặt văn hóa, xã hội và tôn giáo nên rất khó có thể có một định nghĩa chung về mẹ được chấp nhận rộng khắp.Nhưng có thể chốt lại 1 câu không thể chính xác hơn đóa là: “Mẹ chính là mẹ của ta”.

Tại sao chúng ta sinh ra ai cũng đều có mẹ? Tôi nhớ trong một lần học ngữ văn, cô giáo có nhắc tới một câu thơ trong bài “Con cò” của nhà thơ Chế Lan Viên mà tôi nhớ mãi:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con...”
1.jpg
Cô bảo rằng đã là con người thì ai nấy cũng đều có cha mẹ, không có cha thì chẳng có chúng ta. Mà không có mẹ thì chúng ta cũng chẳng thể có mặt trên đời. Vì thế công ơn sinh thành và dưỡng dục của cha mẹ thật to lớn. Nó được ví như “núi Thái Sơn” như “nước trong nguồn”. Chẳng có ai sinh ra mà không có cha hoặc mẹ ... Nếu có thì chẳng hóa là Tôn Ngộ Không à =)) ... Chả thế thì gì? ... Buổi học hôm ấy, tôi không thể quên được bởi cô giáo giảng bài rất sắc và rất hiểu tâm lý của học sinh. Và tôi nhận ra rằng: Cho dù giàu sang hay khốn khó, dù hạnh phúc hay khổ đau thì cha mẹ vẫn mãi là cha mẹ của ta. Cô dạy cho chúng tôi nhiều điều hay, bảo chúng tôi cách đối nhân xử thế với người xung quanh. Tự nhiên tôi thấy nhớ cô! Nhớ cả mẹ tôi nữa...=((

Thời gian thấm thoát trôi... Mẹ tôi nay cũng chẳng như trước. Mẹ không còn hay cười, hay tâm sự với tôi nữa. Thay vào đó mẹ hay giận hơn, nóng tính hơn,... Nhiều lúc tôi nghĩ phải chăng mẹ không còn thương tôi nữa... :( Lúc nào cũng gò bó, bắt tôi phải thế này, thế kia, theo 1 khuôn khổ nhất định. Tôi không thích thế!

Chắc chắn không chỉ tôi mà nhiều, rất nhiều người nữa cũng cảm thấy khó chịu khi phải sống như vậy. Tôi chỉ mong mẹ có thể hiểu tôi hơn. Tôi cầu mong mẹ sẽ bù đắp cho tôi tình cảm thay vì mang lại những thứ vật chất vô cảm kia...



_________________________________________
 
Last edited by a moderator:
G

girl_thuy_kute

Họ và tên: Minh Thuỳ
Nick diễn đàn: girl_thuy_kute
Bài viết: Tình thương của mẹ


Tình thương của mẹ

"Mẹ ơi, mẹ, con xin lỗi mẹ nhiều!"- tôi quỳ trước mặt mẹ, khóc nấc lên rồi nói lời xin lỗi trong hai hàng nước mắt. Mẹ ôm lấy tôi và khóc nấc lên. Tiếng khóc của hai mẹ con trong đêm tối vang vọng khắp nhà... Nếu nghe tôi kể như vậy thì các bạn cũng chẳng hiểu gì đâu, tôi sẽ kể cho các bạn nghe toàn bộ câu chuyện.
me.jpg


Hồi tôi còn học lớp 2, tôi rất ham chơi, cứ đi học về là tôi lại ra bờ sông chơi, mẹ tôi nói mãi mà tôi vẫn không nghe. Đến một ngày nọ, như thường lệ, tôi lại ra bờ sông chơi. Hôm ấy, tôi ham chơi đến nỗi đã đến giò ăn tối mà tôi vẫn không chịu về nhà. Mẹ tôi sốt ruột quá, chạy ra bờ sông tìm, nhưng tôi đã không còn ở đó, mẹ đi tìm khắp xóm, cũng chẳng thấy tôi đâu: tôi đã quay về bằng con đường tắt vừa khi mẹ đi tìm tôi. Mẹ chạy đi tìm đã nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm thấy tôi. Lúc đó, tưởng đã mất con, mẹ tôi bật khóc với suy nghĩ trong đầu: “Đứa con bé bỏng của mẹ, con đâu rồi, con đang ở nới đâu?...”
mẹ.jpg
Quá tuyệt vọng, mẹ trở về nhà, đôi mắt sưng vù vì khóc quá nhiều. Khuôn mặt mẹ trắng bệch như người mất hồn, mẹ bước về nhà mà không để ý đến những thứ xung quanh, trông mẹ lúc ấy thật thiếu sức sống. Thế mà, gần về đến nhà, thấy cửa đã mở và còn nghe thấy tiếng ti-vi mở to, mẹ rất lấy làm lạ: trước khi ra khỏi nhà, mẹ đã tắt ti-vi và khoá cửa. Linh tính mach bảo tôi đã về- trong nhà, mỗi người đều có một chùm chìa khoá nhà mà bố tôi đi công tác còn anh tôi thì chưa về- mẹ chạy nhanh vào trong nhà, Thấy tôi đang vui vẻ ngồi xem ti-vi, mẹ quát lên: “Sao mày còn về đây làm gì? Sao không đi cho luôn? Mày có biết nãy giờ tao tìm mày mệt lắm không? …” Sự tức giận vỡ oà trong mẹ! “Vì sao mẹ lại nói thế nhỉ? Đáng lẽ mẹ phải vui khi nhìn thấy mình chứ? Hay là mẹ ghét mình?...”- Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu tôi. Tôi tức tối chạy ào ra khỏi nhà và khóc oà lên khi nhận lấy những lời nói nặng nề của mẹ. Vừa chạy ra khỏi cổng thì bác Liên- hàng xóm của tôi kéo tôi lại, nói với tôi: “ Con đừng như vậy, nãy giờ mẹ con đi tìm con hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đấy! Con có biết cảm giác của người mẹ như thế nào khi nghĩ con mình đã mất tích hay đã có chuyện gì không hay xảy đến với đứa con yêu quý của mình không? Vì quá yêu con nên mẹ con mới như vậy đấy! Nếu con hiểu cho mẹ con thì hãy vào xin lỗi mẹ đi!” Tôi chợt hiểu ra mẹ đã rất đau khổ vì tôi, vì tình yêu mà mẹ dành cho tôi. Lúc ấy, tôi chợt nhớ đến hình ảnh của mẹ mỗi khi tôi có chuyện buồn, mỗi khi tôi đau,… Tôi cảm thấy mình thật là một đứa ngu ngốc khi trách oán mẹ. Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng mẹ. Mẹ đang nằm soài trên giường, hai hàng nước mắt lăn dai trên hai gò má. Tôi càng cảm thấy hối hận hơn vì đã không nghe lời mẹ.
hìnhHM.jpg
Tôi tiến lại gần mẹ và quỳ xuống bên giường. Tôi cầm lấy tay mẹ và nói: “Mẹ ơi, mẹ, con xin lỗi mẹ nhiều!”. Mẹ ngồi dậy rồi ôm chầm lấy tôi, thủ thỉ: “ Con ngoan, lần sau đừng làm thế nữa nhe! Mẹ sẽ không la con nữa đâu nhưng con phải hứa là nghe lời mẹ và lần sau không ham chơi như thế nữa thì mẹ mới yên long!”- Giọng mẹ nhỏ dần, nhỏ dần. Nước mắt mẹ nóng hồi, chảy dài trên hai gò má. Chưa bao giờ tôi cảm thấy yêu mẹ như bây giờ, mẹ đã làm cho tôi cảm thấy thật ấm áp và hanh phúc khi được nằm trong vòng tay của mẹ và được mẹ tha thứ. Tôi luôn tự nhủ hãy học thật giỏi, chăm thật chăm, ngoan thật ngoan để xứng đám với tình yêu của mẹ dành cho mình và xứng đáng với sự tha thứ của mẹ.
images (20).jpg


Từ đó, tôi luôn cố gắng để mình thật chăm ngoan, học giỏi nên lúc nào làm hài lòng mẹ và làm cho mẹ hạnh phúc mỗi ngày.
 
S

shadewitch

^_^

Họ và tên: thuỳ linh
Nick diễn đàn: shadewitch
Bài viết
Năm nay tôi mười bảy tuổi. Mười bảy năm có thể chưa phải là dài nhưng cũng đủ để tôi nhận ra ai là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Người đó là mẹ của tôi.
May mắn lớn nhất của tôi là sinh ra có đủ cả bố và mẹ, có chị gái, có em trai. Hạnh phúc hơn cả: tôi là một đứa trẻ khỏe mạnh và mọi người đều yêu thương tôi, nhất là mẹ. Có người cho rằng đời là bể khổ, qua được bể khổ là qua đời. Cuộc đời của mỗi con người không phải lúc nào cũng bình lặng trôi qua mà đôi khi sẽ là sóng gió thử thách. Tôi là một con người thích đương đầu với nghịch cảnh, và có lẽ bài học đầu tiên tôi học được ở cuộc sống lại chính là gia đình của tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình có bố và mẹ đều làm cán bộ nhưng không hề khá giả. Có thể nói chính món nợ vài trăm triệu đã khiến cho gia đình tôi bị gắn chữ nghèo. Thật đáng buồn là tiền nợ cứ ngày càng tăng lên, vì bố tôi là một người hay đánh đề. Đau lòng nhất có lẽ là người trả món nợ đó không ai khác chính là mẹ tôi. Suốt hai mươi năm đi trả nợ cho chồng, vất vả nuôi con cái ăn học đàng hoàng đã khiến mẹ tôi ngày càng mắc nhiều bệnh. Mẹ bận rộn đến nỗi không có thời gian để đi khám bệnh, phảì đợi đến hai năm sau mới có thể thu xếp thời gian. Theo chẩn đoán của bác sĩ, mẹ tôi mắc bệnh tim. Khi đó tôi đã nghĩ rằng những chi tiết éo le trong phim là có thật, ít nhất chúng cũng rơi vào gia đình tôi. Cái chân trái của mẹ vẫn thường hay tê mỏi khiến mẹ thi thoảng chẳng thể đi lại bình thường. Điều đó khiến cho mẹ tôi phải suy nghĩ nhiều: "Nếu mẹ có thế nào thì các con biết làm sao?" Mỗi khi nghe câu nói đó của mẹ, tôi lại buồn. Tôi chưa làm được gì nhiều cho mẹ, chưa từng nói một lời xin lỗi khi tôi sai, chưa từng nói những lời cám ơn tới mẹ và chưa thể khiến cho mẹ tự hào. Tất cả những gì tôi hướng tới là thi đỗ vào một trường đại học vào năm sau. Trước tiên là vì bản thân tôi, sau là vì người mẹ đáng thương của tôi. Tôi vẫn còn một lời hứa chưa thực hiện với mẹ, và tôi cần phải thực hiện điều đó.
Có thể trên đường đời còn biết bao ngã rẽ nhưng con đường cuối cùng mà tôi sẽ đi là con đường tìm về với mẹ tôi, một người phụ nữ giỏi giang, giàu đức hy sinh và yêu thương tôi. Những kí ức của tôi về mẹ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi, nhen nhóm trong tôi một niềm tin bất diệt: mẹ sẽ sống khỏe mạnh cùng chúng tôi, sẽ dạy tôi những điều hay lẽ phải, để tôi được cài lên ngực bông hoa hồng đỏ mỗi khi lên chùa trong ngày lễ Vu lan, bởi tôi còn có mẹ.
 
Last edited by a moderator:
P

pesaubuon98

♥♡ Họ tên: Sophie Valikie Evans
♥♡ Nick diễn đàn: pesaubuon98
♥♡Bài viết: Mẹ!....Mẹ!...... Người tuyệt vời nhất đời con!



≧❂◡❂≦ Mẹ!....Mẹ!...... Người tuyệt vời nhất đời con! ≧❂◡❂≦


user1192543_pic997386_1307338054-1.jpg

♥‿♥ Con xin lỗi Mẹ,có lẽ đây là lá thư về những dòng tâm sự đầu tiên con gửi Mẹ, con thật là vô tâm đúng không Mẹ! Lá thư đầu tiên nhưng chẳng bao giờ Mẹ có thể biết và đọc được. Nó sẽ ở đây, trong những cảm xúc và nỗi lòng của con,Mẹ ạ!
♥‿♥ Biết nói gì đây khi con nghĩ về Mẹ, chẳng có thứ gì trên cõi đời này so sánh được với Mẹ của con. Chín tháng cưu mang với mười ngày lẻ, Mẹ đã chịu bao đau đớn từ khi con còn trong bụng Mẹ. Bao nhiêu năm ròng Mẹ vất vả chăm lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ. Cực khổ là thế, khó khăn là thế nhưng Mẹ nào có kể lể một câu, thế mà nhiều lần con không nghe lời Mẹ làm Mẹ buồn, Mẹ khóc vì con. Nhìn nước mắt Mẹ rơi mà tim con như thắt lại. Con có lỗi với mẹ nhiều lắm Mẹ ơi!".....
✿◕ ‿ ◕✿ Mẹ !một người mẹ tuyệt vời mà mỗi khi nghĩ đến con thật hãnh diện và pha lẫn hổ thẹn cho bản thân mình. Mẹ của con tần tảo vất vả, không quản ngại khó khăn phơi nắng,dầm mưa cả ngày ngoài đồng ruộng để chăm chút cho cây lúa mong sao cho tốt tươi, cho một mùa màng bội thu,Mẹ lặng lẽ thu vào những giọt mồ hôi, tự giấu mình những cơn đói để làm cố,làm thêm mong được chút tiền,chút gạo.Thật lòng con không thể nào kể xiết về nỗi vất vả của mẹ.
993364_535141653210216_531856257_n.jpg

♥‿♥Nhưng con nhớ mãi có một lần…………..
...........Trong cái tiết đông giá rét của đất miền trung khắc nghiệt ,trời lại đổ mưa như trút, vậy mà Mẹ vẫn mặc áo mưa với đôi tay run run ra đồng hái mấy trái mướp ,trái bí để đi chợ bán kiếm vài đồng bạc lẻ mua đồ ăn sáng cho con,mua sách vở con học. Nhưng Mẹ đã không biết rằng, đằng sau Mẹ,con đang lặng lẽ bước theo và đau nhói trong lòng... Lúc đó,con chỉ ao ước sao con không lớn nhanh nhanh để con có thể thay Mẹ làm những việc đó hoặc ít nhiều con cũng làm được một việc gì để kiếm ra tiền bớt đi gánh nặng trên đôi vai của Mẹ ngày một gầy mòn đi.
u8709_t1272527113_uQfR6.jpg


♥‿♥ Con còn nhớ khi hai Mẹ con cùng đi xe đạp. Lúc ấy con mới 5 tuổi .Mẹ chở con ngồi ở phía sau, do con ngủ quên mất nên đã để chân vào bánh xe đang quay. Con khóc thét lên làm Mẹ phát hoảng dừng lại. Mẹ xuống xe nhìn thì thấy chân con đã chảy máu, Mẹ liền nhanh chóng đưa con vào ngôi nhà bên đường lúc đó, xin ít dầu, ít lá thuốc xức lên cho con. Lúc ấy con để ý thấy mắt Mẹ hơi đỏ đỏ, hình như Mẹ sắp khóc thì phải. Mẹ nhìn con xót xa. Phải chăng lúc ấy con đau 1 thì Mẹ đau 10 hả Mẹ. Giờ đây chân con vẫn còn cái sẹo ấy, mỗi lần thấy nó hai mẹ con lại cùng nhau cười, rồi mẹ lại mắng yêu “sao lúc ấy khóc to thế không biết”. Con cũng không biết lúc ấy sao con khóc to thế đâu Mẹ à.
♥‿♥ Con còn nhớ mỗi lần con vấp ngã, con khóc rất to, Mẹ đến nâng con và ôm con vào lòng. "Con nín để mẹ đánh cục đá, cục đá kia làm cho con té" .

✿◕ ‿ ◕✿Mẹ à! Mẹ có nhớ những lần con bị ba mắng oan, khóc rấm rứt, Mẹ đã quay ra bênh vực con và chỉ trích ba? Lúc đó, con chẳng còn giận ba nữa, mà chỉ cảm thấy thật ấm lòng Mẹ ạ.
✿◕ ‿ ◕✿Con cũng không hiểu sao lúc bé con thường hay mít ướt với Mẹ đến thế.Có lẽ để Mẹ ......vỗ về, Mẹ…………cho kẹo.
Bây giờ lớn rồi…….. con không muốn cho Mẹ thấy con khóc…… để Mẹ thêm lo lắng và để nói với Mẹ rằng: "Con yêu của Mẹ đã lớn"!

✿◕ ‿ ◕✿ 48 cái xuân trôi qua...thời gian và sức khỏe luôn tỷ lệ nghịch với nhau. Mẹ hay cảm thấy bị đau lưng và nhức đầu. Hai chị em luôn bận bịu với công việc học,ít thời gian ở nhà phụ giúp Mẹ.Vậy nên lưng Mẹ cứ còn đau mãi, mỗi khi nghĩ tới con thấy thương Mẹ vô cùng. Con cứ tự an ủi mình, thôi cố gắng học để khỏi phiền lòng Mẹ, để sau này kiếm thật nhiều tiền nuôiMẹ, không cho Mẹ làm những việc nặng nhọc nữa. Cố lên! Ngày nào cũng tự hứa là phải cố gắng nhiều hơn nữa. Phải cố gắng!
♥‿♥ Vào những ngày nghỉ,rãnh rỗi con thích cầm bàn tay Mẹ và rồi bấm móng tay cho Mẹ.Nhìn bàn tay mẹ rám nắng,các ngón tay gầy gầy,xương xương mang đầy sẹo.Những cái sẹo của sự lam lũ,nhọc nhằn vì phải lo toan,bươn chải kiếm sống…Và giờ thì con hiểu,mỗi lần cầm tay Mẹ,Mẹ đều giấu giếm che đi những cái sẹo lồi lõm…Chỉ vì Mẹ không muốn con buồn lo…Nhưng Mẹ ơi,con khô khan,con nào đâu hiểu hết để cảm thông cho mẹ…Con lạnh nhạt,con hờ hững cho qua như không có gì xảy ra.Con chưa một lần hôn lên những cái sẹo đáng thương ấy…..Con thật tệ đúng không mẹ?
♥‿♥ Nhớ lại hồi còn bé, những đêm con bị ốm nặng, Mẹ đã thức suốt đêm, bế còn ngủ, pha nước cơm với đường cho con uống. Ngay cả đến khi lớn bằng ngần này,16 tuổi đầu rồi con, vẫn thấy con chỉ là gánh nặng cho Mẹ thôi. Con xin lỗi Mẹ nhé!. Con sẽ cô gắng để Mẹ gánh " cục nợ" này nhẹ hơn một chút. và Mẹ sẽ tự hào vì có con Con yêu mẹ nhiều.
♥‿♥ Những lần ba ốm đau, Mẹ đều dấu con nhưng con vẫn biết Mẹ ạ. Ngày ấy con thầm nghĩ sao Mẹ không nói cho chúng con biết để Mẹ con mình cùng chia sẻ bớt nỗi buồn lo hả Mẹ? Một mình Mẹ cứ chịu đựng, cứ khóc thầm, nhiều lúc khó khăn đến mức ngạt thở, nhưng vì hai chị em chúng con mà Mẹ phải gượng dậy tiếp tục sống và tiếp sức cho chúng con được bằng đám bạn.Con cảm thấy thương mẹ nhiều lắm!
✿◕ ‿ ◕✿Vậy mà có những lần con cãi lời Mẹ,con trách móc Mẹ đủ điều: trách Mẹ không hiểu con, trách Mẹ không cho con tự do mua thứ này, thứ kia, con chỉ biết trách móc và trách móc mà chẳng biết rằng sau những lời nói vô tâm ấy, Mẹ đã buồn biết chừng nào.
Con biết có những lầm lỗi mà con đã gây ra khiến Mẹ phải tổn thương rất nhiều. Mẹ chưa bao giờ khóc trước mọi người nhưng Mẹ biết không, con vẫn thấy những giọt nước mắt ấy lặng lẽ rơi sau cánh cửa phòng, từ khóe mắt Mẹ đã hằn in những dấu vết thời gian.
Mẹ đã hi sinh nhiều như vậy, thế mà con lại trách móc Mẹ, cãi lời Mẹ và vô tâm với Mẹ. Mẹ à, Mẹ có trách con không? Có lẽ chưa bao giờ và sẽ là không bao giờ phải không Mẹ? Vì con nhận ra, sẽ chẳng có ai bao dung với con vô điều kiện như Mẹ, không một ai Mẹ ạ.
♥‿♥ 16 tuổi đầu, chưa bao giờ đứng trước Mẹ mà con có thể nói lên 3 tiếng " con yêu Mẹ" nhiều lắm, rất là nhiều. Nhiều khi trời lạnh nhảy vào ngủ cùng Mẹ, lấy cớ trời lạnh ôm lấy Mẹ ngủ thiệt sướng,Mẹ không biết là cái cảm giác được Mẹ ủ ấm cho con,được đắp chung chăn với Mẹ nó tuyệt vời đến nhường nào đâu?Con không thể nào miêu tả được cảm giác ấm áp ấy được.Mỗi khi nhìn Mẹ ngủ say, giờ đây, con mới thấy sự mệt mỏi phảng phất trên gương mặt của Mẹ. Không nhiều khi con im lặng với đêm đen. Thay vì nghe nhạc "xập xình", con lại nghe tiếng thở của Mẹ một cách mê muội. Chăm chú nhìn vào mái tóc Mẹ, mới ngày nào mái tóc ấy đen nhánh mà giờ đây tóc bạc đã trở thành "thân quen".

✿◕ ‿ ◕✿Mẹ vốn là người đơn giản nhưng con vịn vào sự đơn giản ấy mà suy nghĩ cái gì cũng giản đơn. Mẹ nói: "Mẹ già rồi, tổ chức sinh nhật làm gì", tức khắc, ngày sinh nhật của Mẹ cũng sẽ trôi qua như một ngày bình thường mà thôi. Con đã quên mất, tuổi của một con người tính bằng tuổi của trái tim. Con vẫn mải mua quà sinh nhật cho bạn bè của mình mà không nghĩ rằng ở bên cạnh Mẹ và cùng ăn một chiếc bánh sẽ ý nghĩa đến nhường nào.Ngày sinh nhật, ai cũng cần được nhớ và được yêu thương. Mẹ không thích chụp ảnh vì "xấu xí lắm" rồi nhưng con nhận ra Mẹ cũng vẫn xì tin như con, giơ hai ngón tay lên và cười tươi hết cỡ. Thật ra, Mẹ lúc nào cũng đẹp cả,Mẹ ơi!


♥‿♥ Con rất thích nụ cười vui sướng của Mẹ khi Mẹ thấy con biết mang lại niềm vui cho người khác, nụ cười ấy ấm áp hơn lửa hồng, nó đã ăn sâu vào tâm trí con từ thuở con còn là một đứa bé yếu ớt, bệnh đau, một nụ cười xuyên qua cả thời gian để bất cứ nơi đâu luôn sưởi ấm cho trái tim con đập mạnh dù có đi qua những ngày đông buốt giá . Tuy Mẹ không đẹp nhưng tình cảm bao la Mẹ dành cho con thì đẹp lắm, đẹp hơn tất cả những bộ váy mắc tiền được trưng bày ở các shop thời trang kia, nó lại rộng và sâu hơn cả biển Thái Bình Dương nữa.
Thời gian cứ trôi đi, con dần khôn lớn, mẹ lại càng lo cho tương lai của con. Đã có lúc con nghĩ rằng:" Tại sao những nếp nhăn trên khuôn mặt Mẹ lại càng ngày càng nhiều đến thế?" Có lẽ vì con đứa con đã làm Mẹ buồn, có lúc đã làm Mẹ thất vọng. Vâng! Một phần nào đó là vì con. Đã một lần con đã mắc sai lầm, lỗi lầm đã theo con suốt cuộc đời, con sẽ không bao giờ quên được nó, nó sẽ mãi ở trong con đó cũng là bài học giành cho con. Khi nghĩ lại nước mắt con lại tuôn rơi, vì sao ư? Vì thấy xấu hổ chính bản thân mình, vì thấy thương .
Mẹ.........Con biết lúc đó Mẹ thất vọng đến nhường nào, chắc chắn Mẹ cũng đã khóc nhưng không để con biết.............Nhưng Mẹ ơi? Con sẽ không bao giờ vấp phải nó, sẽ tránh xa nó, sẽ làm những việc mà Mẹ vui, sẽ cho Mẹ cảm giác tự hào về con.
Mẹ là người con tâm sự nhiều nhất, là người con luôn tin tưởng sẽ nhận được những lời khuyên bổ ích nhất. Mẹ !con cám ơn Mẹ đã lắng nghe những tâm sự của con và hướng cho con những bước đi tốt nhất. Con biết mỗi khi con đau Mẹ sẽ khóc, con buồn Mẹ thương, con mệt Mẹ lo lắng, con sai Mẹ mắng và khi con ngã Mẹ nâng.
✿◕ ‿ ◕✿Mẹ như hoa sen-loài hoa mọc từ bùn lầy nhưng vẫn rất thanh tao,vẫn rất vững vàng trước nắng gió của cuộc đời.
Mẹ cũng như..........vầng trăng kia,dịu mát,êm đềm và rất đỗi yên bình,mang thứ ánh sáng thuần khiết đến cuộc đời con.
Mẹ là cả tuổi thơ,cả bầu trời của con,dù lúc con còn nhỏ hay............đã lớn.
Mẹ là...tất cả cuộc sống của con,Mẹ à!

♥‿♥Cuộc sống sẽ còn thêm những khó khăn, trán Mẹ lại thêm những ưu tư, nhưng con vẫn tin tương lai một ngày trái tim sẽ mở cửa, lan toả yêu thương, và con sẽ ôm Mẹ trong vòng tay, để nói một điều thật đơn giản rằng : " Con yêu Mẹ lắm! "Con sẽ giấu nhẹm cái bài viết này như bao đứa con khác, mãi mãi Mẹ chẳng bao giờ xem được. Vì Mẹ yêu con rất thầm lặng, nên con cũng sẽ lặng lẽ yêu Mẹ.
Mẹ có biết con yêu mẹ nhiều.
Dù câm nín nhưng con thật lòng muốn nói​
.
_________CON YÊU _______________CON YÊU MẸ
______CON YÊU MẸCON _________CON YÊU MẸCON YÊU M
____CON YÊU MẸCON YÊU M___CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON
___CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCONYÊU MẸ CON YÊU
__CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCONYÊU MẸ CONYÊUMẸ
_CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸ CON YÊU MẸ
_CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸ CON YÊU MẸ
CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸ CON YÊU MẸ
CON YÊU MẸCON YÊU MẸ CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸ
CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸ
CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸ
_CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸ
__CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU
____CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON
______CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU M
_________CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊU MẸCON
____________CON YÊU MẸCON YÊU MẸCON YÊ
______________CON YÊU MẸCON YÊU MẸ
_________________CON YÊU MẸCON Y
___________________CON YÊU MẸC
_____________________CON YÊU
______________________CON Y
_______________________CON
_________________________

1012181_550291085028606_1516937554_n.jpg


 
Last edited by a moderator:
M

mia_kul

+ Họ và Tên: Đoàn Vũ Huyền Thanh
+ Nick diễn đàn: mia_kul
+ Tên tác phẩm: Chẳng thể gọi tên...
+ Nội dung:


7h tối con trở về nhà. Mẹ đã đứng trước cổng chờ con, mắng con tại sao chẳng xuống xe luôn ở trước cửa nhà, con chỉ biết cười nịnh, tại con chẳng nhìn rõ nhà mình ở đâu cả... Mà, thật ra thì, con chẳng nhìn rõ thật, trời tối quá. Tự dưng con lại nhớ ra, hồi con còn ở nhà, đi học thêm về khuya, ngõ nhỏ không đèn điện, mẹ đứng chờ con ở đầu ngõ nhà cô giáo, chỉ cần thấp thoáng, mẹ đã nhận ra con rồi...

7h tối mâm cơm vẫn còn bốc khói. Bố bảo, lúc con gọi cho mẹ bảo chắc bảy rưỡi mới về, mẹ nói bố cơm chưa chín. Thế mà giờ con về sớm hơn hẳn nửa tiếng, cơm đã chín rồi... Con hiểu, con hiểu mà, bố mẹ là người thương con nhất, thương con nhất...

Ba tuần không về nhà, mẹ mắng con gầy quá, đen quá, lại còn ốm sụt sùi. Lúc nào cũng thế, cứ thấy con ốm là lại mắng. Con nghĩ con cũng khỏe lắm, cũng trưởng thành hơn rồi, nhưng mà có lẽ chỉ có mẹ hiểu, con yếu đuối và ngốc nghếch lắm. Mẹ hiểu con ngày học bốn ca, thế nào cũng cậy khỏe đi tắm đêm; mẹ hiểu con lười bới quần áo, thế nào cũng sẵn quần áo ngắn mà mặc; mẹ hiểu con hay đạp chăn lúc ngủ, thế nào cũng bị lạnh... Khi con ốm mẹ mắng vậy thôi, mẹ của con thừa biết, xa mẹ, con sẽ quên sạch những gì mẹ dặn... Con gái mẹ ngờ nghệch lắm, chỉ toàn làm theo ý thích thôi, nên lúc nào cũng làm mẹ lo lắng. Đêm ngủ con hay bị ho, mẹ cứ giật mình tỉnh dậy, sờ đầu, sờ trán, rồi sờ tay chân con. Chỉ khi ở nhà, con mới được quan tâm đến như vậy, kể cả khi con ngủ...

Đi học xa nhà, con mới hiểu thế nào là "xảy nhà ra thất nghiệp". Không ai tính toán cho con, chẳng ai chỉ cho con phải làm thế nào, chẳng ai lo cho con từ việc ăn ngủ, việc học... Con không thích viết nhật kí, nhưng mỗi khi nhớ mẹ, con lại viết một dòng "CON NHỚ MẸ- NHỚ NHÀ MÌNH". Bây giờ, quyển sỏ ấy cũng đến quá nửa rồi... Chỉ khi đi học xa nhà, con mới phát hiện ra những gì con không thấy rong suốt 14 năm trước đó. Ngày con hư, mẹ đánh, con tức giận lên giường giả vờ ngủ rồi thiếp đi. Con lờ mờ nhận ra bóng hình mẹ, nước mắt lăn dài và bôi cao cho con. Bóng hình đó con cất giữ nhưng chưa bao giờ suy nghĩ đến. Chỉ đến bây giờ khi con nhớ mẹ và suy nghĩ lung tung, con lục lại những mảng kí ức vụn vặt về mẹ từ thuở nào mà con còn không rõ...

Trở về nhà mình lúc nào cũng là tuyệt vời nhất. Hai năm, cái phòng nhỏ bừa bộn mà mẹ hay gọi là "cái chuồng chồ" của con đã nhiều thay đổi. Chẳng hạn như đống báo ngồn ngộn trên cái kệ nghiêng ngả vì nặng đều đã biến mất, đồ đạc còn lại trong căn phfogn của con chẳng còn nhiều hay lộn xộn nữa. Chỉ là, cái giường này, cái gối Doraemon này, vẫn còn đây. Mẹ đã mua giá sách mới, tất cả sách báo của con vẫn ở đấy từ ngày con khóc vì mẹ đem đống báo của con đi vứt... Con biết, mẹ không sai, là do con tính tình bừa bộn chỉ biết bày bừa- nhưng mẹ lại lẳng lặng dọn lại đống sách báo cho con, đưa nó và những ngăn tủ mới... Phòng con chẳng có ai ở, nhưng cái lap nằm đấy vẫn chẳng bao giờ bám bụi, giường của con chẳng bao giờ mẹ để thằng em lăn lê chơi bi ...

Mẹ, con hiểu, mẹ thương con rất nhiều, rất nhiều. Cả nhà mình nữa, cũng thương con rất rất nhiều. Chỉ là, con chẳng nhận ra sớm hơn, con chẳng chịu dừng lại để nhìn ngôi nhà này, mẹ này, bố này, cả em nữa. Rời xa ngôi nhà này, con thật sự không muốn. Lòng con vẫn luôn náo nức mỗi khi đến thứ năm, con sẽ tính còn hai ngày- rồi một ngày nữa là cuối tuần... Nhà mình ! Con nghĩ rằng, nhà mình ấm áp như vậy là bởi vì có gia đình mình ở đó, nhất là, mẹ ở đó, chờ con về...




Bài viết này giống như một trang nhật kí của con vậy. Viết về mẹ, cảm xúc hỗn độn, con chẳng thể gọi tên...

 
T

teagan

_Họ và tên: Bùi Ngọc Ánh
_Nick diễn đàn: potter teagan
_Nickname:
_Tên tác phẩm: Con yêu mẹ nhiều lắm mẹ à!
_Nội dung:
Con yêu mẹ nhiều lắm mẹ à!

Mẹ ơi! Con gái của mẹ đã được 13 tuổi rồi đấy mẹ à!Mặc dù 13 chưa phải là tuổi chín chắn nhưng con đủ để biết yêu thương và biết suy nghĩ mẹ à!
Con biết con chưa phải là một đứa con ngoan, chưa biết quan tâm đến mẹ, chưa hiểu được nỗi khổ của mẹ.
Con còn nhớ lúc bố mẹ cãi nhau, mẹ đã khóc rất nhiều, con lúc đó cũng cảm thấy đau lòng lắm, nước mắt của mẹ tuôn ra bao nhiêu thì nước mắt của con cũng như vậy mà thôi. Những lúc đó con ngồi trong góc phòng của mình và luôn tự hỏi: ''vì sao ông trời lại cho con được sinh ra trong một gia đình thế này để rồi giờ đây làm con phải lãng phí nước mắt của mình''. Cứ như vậy mấy ngày sau con chẳng thèm nói chuyện với mẹ, nhưng con đâu biết rằng mẹ cần một lời động viên.
Con còn nhớ lúc nhỏ con đã nghĩ ngày nào trôi qua cũng đều thật nhàm chán, những việc làm đó luôn lặp lại nhau, lại đi học, lại học bài. Con không biết rằng để cho con được ăn học, không thua kém bạn bè thì mẹ đã phải trải qua những gì. Mẹ luôn thức dậy từ rất sớm để làm việc rồi đêm đến lại về muộn, sức khỏe của mẹ cũng vì tôi mà hao đi rất nhiều .
Nhưng đó là lúc con còn là một đứa trẻ! Còn bây giờ thì con đã biết được một điều rằng mình thật hạnh phúc khi người để gọi một tiếng mẹ. Và mẹ cũng nên biết rằng con yêu mẹ nhiều lắm!
 
D

dragonsquaddd

+ Họ và Tên: Quân
+ Nick diễn đàn: liếc -_-
+ Tên tác phẩm: XXX
+ Nội dung:


MẸ TÔI


Buôn bán nhì nhằng chỉ mớ rau
Vì con Mẹ phải nát thân nhàu
Sáng khuya tần tảo mồ hôi đổ
Chiều tối miệt mài giọng khản cầu

Mong trắng vôi nồng ươm cánh Phượng
Muốn xanh trầu thắm với buồng cau
Khổ đau vất vả nào đâu ngại
Buôn bán nhì nhằng chỉ mớ rau

images


P/s: bài thơ này Quân viết theo thể song thất Lục Bát dành tặng cho những người mẹ ngày xưa, đã vì những đứa con mà người mẹ không ngại lao tâm vất vả vẫn tần tảo nuôi những đứa con sớm chiều...
 
Last edited by a moderator:
P

phnglan

_Họ và tên: m.lan
_Nick diễn đàn: phnglan
_Nickname:
_Tên tác phẩm: Con nhớ mẹ nhiều lắm mẹ ạ!
_Nội dung:

tôi sinh ra và chỉ được ở gần mẹ có 8 năm thôi, chỉ có gần đó mà thôi. khi đó thì thôi biết suy nghĩ gì chứ, đi học mẫu giáo thì suốt ngày khóc lóc, nhõng nhẽo, rồi bị mẹ cắt tóc ngắn, đi học chỉ đội sụp cái mũ, lúc đó tôi chỉ ấm ức mà bất lực không biết nói sao.

rồi vào cấp 1, chỉ nhớ là hôm đó được điểm 7 nhưng về lại bảo con được 8 rồi lại nói luôn con được 7, là thế không thể nói dối được. kì thi cuối kì 1, mẹ hỏi có làm được bài không, toe toét trả lời rồi hôm sau mẹ về bảo thấy cô chủ nhiệm bảo làm bài kiểu gì mà được 3 với 4. Hôm mang bài về tôi không thể tin nổi đó là sự thật, rồi từ hôm đó bị mắng, phải học, học đi. cái năm đó cũng là năm tôi mất mẹ rồi. khi đó chỉ biết khóc thôi.

kỉ niệm nhớ mẹ chỉ có bấy nhiêu thôi. giờ mỗi lúc có chuyện thì chỉ biết nghĩ và thấy thật..khi chả có ai mà chia sẻ, con gái cần có mẹ lắm, rất cần, mọi người có mẹ thật là sướng . cái cảm giác đó mình chả có phúc hưởng.

các bạn có mẹ thì thật là thích. hãy tận hưởng đi.
xin gửi lời chúc đến tất cả người bà, người mẹ, các cô dì, chị gái, các bạn gái những lưòi chúc tốt đẹp nhất.

p/s: mình chưa bao giờ nói với ai, chỉ một mình nghĩ mà thôi, và đọc được cái trang này cũng khá lâu rồi nhưng không hề biết viết gì đây, nhưng hôm nay chả biết sao lại muốn viết ra những dòng chữ này. mình chỉ có vậy thôi, mong các bạn đọc đừng ném đá mình nhé~ thân
 
T

tambangnguyen

Họ và Tên: N.Minh
Nick diễn đàn: tambangnguyen
Tên tác phẩm: Mẹ
Nội dung:
Tôi viết về người mẹ của tôi,
Người phụ nữ tôi yêu kính nhất đời
Dẫu muôn lời cũng không sao nói hết
Niềm kính yêu, thương mến khôn vơi!
***
Cho con về với thuở ấu xa xôi,
Thuở còn nằm nôi, thuở biết bò, biết lẫy,
Mẹ còn trẻ, con bé thơ là vậy
Ngoảnh mặt lại trông đã mười tám năm ròng!

Mười tám năm mẹ ngóng, mẹ mong
Từng ngày một cho con thêm khôn lớn,
Từng ngày một cho con thêm vững bước,
Thêm trưởng thành, sống cuộc sống yên vui.

Mười tám năm trong cả cuộc đời,
Con êm ấm trong vòng tay của mẹ.
Tháng lại ngày cứ trôi đi như thế,
Con biết mình luôn có mẹ chở che.

Đông đi qua, xuân đến, lại sang hè,
Thoáng đã thấy sắc lá vàng trên phố,
Trời đất lại thêm một mùa héo úa,
Con thắt lòng: "Mẹ cũng chẳng còn xuân!"

Con lớn rồi, xin mẹ chớ phân vân
Hãy cho con được đỡ đần hôm sớm,
Mẹ chớ lo một ngày nào con muốn...
Như chim kia rời tổ, rộng cánh bay!

Trong cuộc đời nhiều bão tố lắm thay,
Con không thấy hố sâu trên mọi ngả.
Nhưng tập đi có ai chưa từng ngã?
Lửa thử vàng, thử thách phải gian nan!

Xin mẹ yên lòng, khỏe mạnh, bình an!
Cho con được đáp đền ơn sinh dưỡng.
"Con yêu mẹ!" đã bao lần con muốn
Nói nên lời...sao vẫn chẳng thành câu!

Con sợ lắm thời gian cứ trôi mau
Mái đầu mẹ rồi nhiều thêm sợi bạc,
Những nếp nhăn cứ vô tình đi lạc,
Hằn lại nơi đuôi mắt mẹ, con thương!

Con sợ một ngày giọt nắng vàng ươm
Hóa nắng chiều tàn, mặt trời khuất núi,
Bóng tối sẽ ngập tràn muôn lối...
Con nghẹn ngào, thảng thốt gọi: "Mẹ ơi!"
***
Mẹ biết không rồi sẽ có một ngày,
Trong tay con-một-bàn-tay-bé-nhỏ!
Con sẽ nắm tay con như mẹ đã từng luôn nắm tay con đó!
Con sẽ yêu con như mẹ đã yêu con!
***
Và con muốn nói rằng:​
CON YÊU MẸ, MẸ YÊU!
 
Last edited by a moderator:
B

bataca

Họ và tên: Nguyễn Việt Hưng
Tên đăng nhập: bataca
Tên tác phẩm: Mẹ
Nội dung
Cha về với cỡi cửu tuyền
Trần gian để mẹ con thuyền đơn côi,
Vai thêm gánh nặng cuộc đời
Nuôi con khôn lớn, dạy con làm người
Lòng thương mẹ lắm mẹ ơi!
Làm sao nói hết thành lời được đây
Con viết ra mấy dòng này,
Gửi về cho mẹ đong đầy nhớ thương.
Có khi đang bước trên đường
Dừng chân tự hỏi mẹ đương làm gì?
Rồi khóe mắt, giọt lệ rơi,
Bâng khuâng con nhớ mẹ nơi quê nhà.
Con đi học ở nơi xa
Việc nhà việc cửa làm sao đỡ đần.
Một thân mẹ lại tảo tần
Làm thay luôn cả việc phần của cha.
Em con tuổi mới lên ba
Vẫn còn nhỏ dại vẫn còn thơ ngây
Thời gian tháng rộng năm dài
Con thêm lớn, mẹ thêm già, mẹ ơi!
Mong sao mẹ mãi ở đời
Để con báo đáp công ơn sinh thành.
 
Top Bottom