Mình cũng là một đứa nhác học ra trò, nên hồi đó cái bàn làm việc của mẹ mình sát bên bàn học của mk lun. Đêm nào mẹ cũng ngồi làm việc kè kè một bên để canh mk, mãi đến lớp 6 mới thôi. Lên cấp 2 mẹ ko vậy nữa, bảo đúng 7h30 vào bàn và đúng 10h phải đi ngủ vậy thôi! Cơ mà mk ngồi vào bàn có lo học hành gì đâu, thế nên chả bữa nào 10h mà xong bài cả, có hôm mk lén học khuya thế là mẹ ôm hết sách mk xuống tầng và bảo "biết nhiều bài thì lo lỏm mà học đi, còn ko có chuyện sớm ngồi chơi khuya học bài đâu" Dù thi thoảng có bị thầy cô báo là ko làm bài tập thì mẹ mk vẫn rất bình thường vì mẹ biết mk còn phải trốn bà để làm bài tập chứ không phải là.... nói chung là không có gì phải lo cả!
Hồi đó có lần mk phải viết bản tự kiểm điểm, về đến nhà đưa cho mẹ ký, thật ngạc nhiên là mẹ chẳng quát mắng hay đánh đòn gì cả, mẹ hỏi mk
" bản kiểm điểm này là lỗi của ai"
Mk - " của con ạ"
"Ko phải lỗi của mẹ đúng ko?
Mk - " dạ"
"Ko phải lỗi của mẹ thì tại sao mẹ phải ký"
Mk giải thích là cô giáo bảo mẹ ký vào để chắc chắn là mẹ đã đọc nhưng mẹ mk trả lời "mẹ có phạm lỗi gì để phải ký vào bản tự kiểm điểm ko? Nếu ko thì con ra bảo với cô là mẹ đã xem rùi, còn mẹ ko ký". Tất nhiên là mk bị cô giáo mắng, bị đứng trên bục giảng, và bị chép phạt thêm chục bản nữa. Về đến nhà mk hậm hực lém, mẹ mk hỏi "con thấy tội của con mà phạt như thế thì có oan ko" . Mk - " dạ ko ạ"
Nói chung là cách xử lý của mẹ mk chưa bao giờ làm mk khóc cả chỉ có làm mk nước mắt chảy vào trong thui