những bài thơ hay về mẹ

M

meocon2x

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Nhớ Mẹ



Buồn hay vui, con cũng đã quay về
Đi lẫn vào dòng người vừa tan tầm Máy Dệt
Những hạt bông trên áo quần, trên tóc
Ai thì không nhận ra, con thì con nhận ra
Vì ngày xưa khi tan tầm về nhà
Mẹ cũng có những hạt bông như thế
Và thời gian - khi con còn bé
được chia theo thời gian của mẹ, thành ca sáng, ca chiều, ca đêm
Và căn bệnh đầu tiên mà con biết, là từ mẹ: bệnh tim
Vì thế, khi thấy con làm thơ, mẹ buồn nhưng chẳng nói
Giữa nghề dệt ngôn từ với nghề dệt vải
Mẹ biết, chọn nghề gì con cũng gặp gian nan
Giờ thì muộn rồi. Ca sáng vừa tan
Những người thợ ra về - những hạt bông trên áo quần, trên tóc...
Bốn mươi năm... ngỡ có gì đâu khác?
Chỉ mẹ đã không còn. Và con lại bệnh tim...


Bế Kiến Quốc
 
M

meocon2x

Mẹ !

Mười sáu tuổi con nào đã lớn
Chưa trưởng thành mẹ đã bỏ con đi
Mười sáu tuổi con mồ côi mẹ
Chẳng thể nào tin, mẹ mãi xa con

Làm con trai khóc không thành tiếng
Nước mắt chảy ngược dòng trong nức nở Mẹ ơi !
Và máu chảy trong tim con mỗi lần nghe bạn bè gọi Mẹ
Chẳng bao giờ con được gọi Mẹ ơi!

Mẹ xa rồi chị gái chẳng gần con
Căn nhà vắng những đêm đông lạnh giá
Ai sưởi ấm lòng con trong từng cơn giá lạnh
Biết bao lần con gọi Mẹ, Mẹ ơi!

Và hằng đêm trong giấc mơ Mẹ lại ở cùng con
Âu yếm hôn con trong vòng tay của Mẹ
Mẹ lại hỏi con câu hỏi khi ngày xưa còn bé
Con thương Mẹ nhất nhà có phải không con?

Cả cuộc đời phía trước của con
Con bước đi thế nào khi bên con không còn có Mẹ
Bởi tướng cướp anh hùng lúc lâm chung
cũng thường hay gọi Mẹ
Mẹ lại về giúp con qua gian khổ Mẹ nha !

Con chợt tin đời còn có phép nhiệm màu
Mẹ lại trở về trong dáng đi hiền hậu
Và dang tay con ôm hạnh phúc
Hạnh phúc tột cùng của đứa trẻ mồ côi
[Ngày giỗ Mẹ]


st:HOA THY
 
M

meocon2x

Mẹ Yêu




Mẹ đi qua bến yêu
Lưu dấu đời bờ hi sinh
Mẹ ban cho suối thương
Con ngập hồn tình quê hương

Mẹ cho con tiếng ru
Con yên vành nôi giấc ngủ
Mẹ qua bao lửa giông
Ấp ủ tình con bao ước mong

Mẹ đem thân tả tơi
Cho sữa bầu con tuổi thơ
Mẹ truân chuyên ngả đường
Dẫu xa lìa yêu cố hương

Mẹ qua bao đổi thay
Mong một ngày con nhảy bay
Mẹ nhỏ lệ vai gầy
Tô điểm đời bao đắng cay

Mẹ ra đi có nghe
Tay con còn lời lay kêu
Mẹ đi xa luỹ tre
Có nghe lòng con đau biển yêu

Mẹ ơi nơi suối mơ
Ghi nhớ tình ai dâng tấm thân...


ST:Cát Biển
 
M

meocon2x

Mẹ Ơi, Đời Mẹ

Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều
Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng
Mà lòng yêu sống lạ lùng
Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con.
"Đắng cay ngậm quả bồ hòn,
Ngậm lâu hoá ngọt!" Mẹ còn đùa vui!
Sinh con mẹ đã sinh đời
Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao?
Quanh năm có nghỉ ngày nào!
Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy.
Rét đông đi cấy đi cày
Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai.
Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài
Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa.
Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa,
Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều.
Cắn răng bỏ quá trăm điều
Thuỷ chung vẫn một lòng yêu đời này.
Mẹ là tạo hoá tháng ngày
Làm ra ngày tháng sâu dày đời con.

st::::Huy Cận:::
 
M

meocon2x

Bài Viết Về Mẹ



Trời cuối năm rồi gió bấc thổi từng cơn
con lại muốn viết những dòng về mẹ
như câu chuyện tình con chưa được kể
Vẫn ôm trong lòng thao thức với thời gian
bảy lượt xuân về con xa mẹ bảy năm
mái tóc mẹ nỗi u hoài nhuộm bạc

Từ tháng Giêng ngày buồn qua tháng Chạp
có ngày nào mẹ không nhớ thương con
có những đau thương những nỗi u buồn
nước mắt mẹ chảy dài theo năm tháng

Thuở truân chuyên nhiều hơn thời sung sướng
suốt cuộc đời mấy lúc mẹ thảnh thơi
con lớn không rồi mẹ vẫn khổ mẹ ơi
bảy tám đưá con như đàn chim bạt gió

Mấy cuộc biển dâu trút lên đời bão tố
mẹ oằn mình chở hết nỗi khổ đau
ngày quê hương tang tóc ấy thảm sầu (*)
trên thân mẹ máu loang hòa nước mắt
cơ nghiệp tan hoang mưa vùi sóng dập
mẹ dắt đàn con đi tìm lại cuộc đời

Hai mươi năm lòng mẹ không nguôi
trông về quê xa mẹ buồn đau quặn
thương những đứa con ngày mưa tháng nắng
núm ruột nào khi cắt không đau

Mấy thuở hàn vi hoạn nạn cơ cầu
mẹ nuôi chúng con rỡ ràng không lớn
bây giờ chúng con mỗi người một chốn
mẹ hoài hoài khóc nhớ khóc thương

Ngoài bảy mươi chưa hết nỗi đoạn trường
đau thương chất lên tuổi già sức yếu
mẹ lại sống những tháng ngày túng thiếu
lại nhớ thương trông ngóng từng ngày

Mẹ chắt chiu dành dụm trong tay
từng đồng bạc để nuôi con cải tạo
con ngồi trong bốn bức tường trâng tráo
từng đêm dài tiếng mẹ vọng yêu thương

Mẹ ơi, chiều nay gió bấc thổi từng cơn
con muốn viết cả tấm lòng về mẹ.


Song Nhị
__________________
 
M

meocon2x

Mẹ

Khi con còn bé bỏng như chim non
Hình dáng mẹ - gầy gò
Ðã trở thành - quê hương con đó!

Tuy nhà nghèo
Nhưng mẹ bươn chải lo cho con đầy đủ
Tuy cha mất
Nhưng chưa bao giờ con thấy vắng tình cha.
Mẹ vừa là mẹ, vừa là cha
Là ngọn gió mát lành ngày hạ
Là ánh mai hồng, lung linh nồng ấm!

Mẹ - con chưa lần nào lo nghĩ
Chưa một lần thiếu thốn tình yêu
Bởi cả đời mẹ lo toan vất vả
Chuyện tiền nong, cơm áo gạo nhà.

Ôi tấm lòng của mẹ quá bao la
Con ngây ngất nhòa mình vào đó
Ðễ mỗi ngày tiếng chân vang đầu ngõ
Hiểu rằng mình cần mẹ biết bao nhiêu.

:::Hương Anh :::
 
M

meocon2x

Mẹ



Cả cuộc đời mẹ vất vả vì con
Từ thuở ấu thơ cho đến giờ khôn lớn
Khi bước chân con không còn chập chững
Gánh nước mỗi ngày mẹ như thấy nặng hơn.

Chẳng có gì so được tình thương
Của mẹ dành cho con như đất dành cho cây sự sống
Dẫu biển kia có sâu có rộng
Sánh chi bằng ở mẹ tấm lòng tiên.

Dòng sữa ngọt ngào theo tháng năm con lớn lên
Mẹ chăm chút cho con từng miếng ăn giấc ngủ
Những lúc ngu ngơ con đâu có hiểu
Mẹ đã vì con mà thành túng thiếu
Chiếc áo vai sờn đạm bạc bữa cơm rau.

Con chưa bao giờ thức trọn một đêm thâu
Những sáng mùa đông con chưa một lần dậy sớm
Để nhìn thấy ngoài trời từng cơn gió lớn
Quẩy quang gánh hàng nặng lầm lũi mẹ đi.

Mỗi lần con lên tỉnh dự thi
Là đêm đó mẹ ở nhà thao thức
Dẫu trong cuộc sống nhiều lúc con làm mẹ buồn lòng đôi chút
Con biết rằng mẹ vẫn thương con

Có tình thương nào có thể so sánh hơn
Và suốt đời như tình thương của mẹ
Nên dẫu trên đời này còn bao lời hay hơn thế
Con cũng chỉ một lời thầm gọi: Mẹ ơi!


Nguyễn Trung Kiên
__________________
 
M

meocon2x

Mẹ

Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
Đỗ Trung Quân - 1986

Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay...
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới !

Đỗ Trung Quân:::
__________________
 
M

meocon2x

Mẹ



Mẹ yêu ơi, hôm nay ngày của mẹ
Con lang thang tìm bóng mẹ đâu đây
Ngày ra đi, con nhớ dáng mẹ gầy
Đưa tay vẫy chào con thơ lần cuối

Ngày ra biển con gục đầu buồn tủi
Gió biển lùa vào mắt, ướt mặn môi
Thuyền lênh đênh theo định mệnh mãi trôi
Con nào biết bóng mẹ dần xa khuất

Nơi xứ lạ, con sống đời lay lất
Dẫu xa quê, con luôn nhớ cội nguồn
Bao nhiêu năm, đời viễn xứ thật buồn
Ngày trở lại, hiên nhà mẹ vắng bóng

Mẹ yêu ơi, đây đoá hồng dâng mẹ
Nơi phương xa , con nhớ mẹ thật nhiều
Tìm đâu ra hình bóng mẹ thương yêu
Đã vĩnh viễn ra đi, không từ giã

Mẹ yêu ơi, con bên này đói lã
Đói tình thương, thèm lời mẹ vỗ về
Đốt nén hương dâng mẹ, lòng tái tê
Hôn đất lạnh, mẹ ơi! con nhớ mẹ


:::Song nguyên:::
 
M

meocon2x

Nguyễn Bính



LÒNG MẸ





Gái lớn ai không phải lấy chồng

Can gì mà khóc, nín đi không!

Nín đi! mặc áo ra chào họ

Rõ quí con tôi! Các chị trông!



Ương ương dở dở quá đi thôi!

Cô có còn thương đến chúng tôi

Thì đứng lên nào! lau nước mắt

Mình cô làm bận mấy mươi người.



Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía

Này gương này lược này hoa tai

Muốn gì tôi sắm cho cô đủ

Nào đã thua ai đã kém ai?



Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái

Nuôi dạy em cô tôi đảm đương

Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả

Tôi còn mạnh chán, khiến cô thương!



Đưa con ra đến cửa buồng thôi

Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi!

Con ạ! đêm nay mình mẹ khóc

Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi.

__________________
 
M

meocon2x

NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA...





Bần thần hương huệ thơm đêm

khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn

chân nhang lấm láp tro tàn

xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào



Mẹ ta không có yếm đào

nón mê thay nón quai thao đội đầu

rối ren tay bí tay bầu

váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa



Cái cò... sung chát đào chua...

câu ca mẹ hát gió đưa về trời

ta đi trọn kiếp con người

cũng không đi hết mấy lời mẹ ru



Bao giờ cho tới mùa thu

trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm

bao giờ cho tới tháng năm

mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao



Ngân hà chảy ngược lên cao

quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...

bờ ao đom đóm chập chờn

trong leo lẻo những vui buồn xa xôi



Mẹ ru cái lẽ ở đời

sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn

bà ru mẹ... mẹ ru con

liệu mai sau các con còn nhớ chăng



Nhìn về quê mẹ xa xăm

lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa

ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa

miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương



Saigon, Mùa thu 1986
__________________
 
M

meocon2x

Thu Nguyệt



MẸ TRẺ

Ngày mẹ mất bông cà na rụng trắng
Hoa như mưa nhòe nhoẹt rối tơi bời
Trong nắm đất con lấp từ biệt mẹ
Có rất nhiều những cánh hoa rơi.

Hoa cũng như đời mẹ, mẹ ơi!
Nở lặng lẽ và rơi lặng lẽ
Cô đơn nào hơn những người mẹ trẻ
Con chưa đủ lớn khôn để chia sẻ vui buồn.

Giọng ru buồn len lén hoàng hôn
Ba mươi năm sau đời con mới hiểu
Nỗi cô đơn mẹ âm thầm gánh chịu
Nhiều như bông cỏ dại quê mình.

Giờ con cười bên những đứa con xinh
Nghe nước mắt chảy vào trong lặng lẽ
Bông cà na vẫn trắng tinh như thế
Nỗi cô đơn vùi xuống đất muôn đời.
Ngắm con khờ con thầm gọi mẹ ơi
Mưa tí tách ngoài thềm như tiếng vọng
Nhìn lên vách con khóc cùng với bóng
Mẹ bây giờ mới hiểu mẹ ngày xưa.
__________________
 
M

meocon2x

Trần Kiêu Bạc (California)



BÀI THƠ DÂNG MẸ

(Dành tặng những người không còn Mẹ)

Khi nắm đất sau cùng lắp kín mộ sâu
Con trở về nhà một mình trống vắng
Trên ngực con nở đóa hoa hồng trắng

Quỳ trước bàn thờ cam phận mồ côi
Lạy Mẹ một đời tất tả ngược xuôi
Lạy gót chân sạm đen theo nắng gió
Lạy đuôi mắt chân chim lệ đổ
Lạy từng đường nhăn trán Mẹ thêm sâu


Lạy tóc bạc phơ trắng cả mái đầu
Lạy đêm từng đêm thức cho con ngủ
Lạy áo sờn vai , lạy mưa dầm nắng đổ
Lạy hạt sương trên áo Mẹ hừng đông

Lạy đôi tay chai sần vất vả quanh năm
Lạy ngàn âu lo, lạy trăm trăn trở
Lạy ngày bao dung, lạy đêm tha thứ
Lạy lời ru êm, lạy dòng sữa yêu thương


Con quỳ đây lạy Mẹ đến vô cùng
Trong hương khói tìm đâu hình bóng Mẹ

Nửa đoạn đời sau trong miền dâu bể
Vẫn mang nặng hoài hai chữ mồ côi
Những lạy này xin dâng Mẹ, Mẹ ơi!

__________________
 
M

meocon2x

Niềm tin
Mẹ dạy con sống phải có niềm tin
Trong tình bạn, tình yêu lại cần hơn tất thảy
Con chưa khi nào quên lời mẹ dạy
Ngay cả khi con tay trắng giữa cuộc đời


Niềm tin thứ nhất con dành trọn một người
Tình cảm của con không hề nông nổi
Nhưng người ta đành lòng gian dối
Nức nở riêng mình con khép chặt trái tim


Mẹ ơi, con tìm đâu nữa một niềm tin
Để mở cửa lòng chờ mong ai chạm ngõ
Bao lâu rồi trái tim con để ngỏ
Lại sợ một lần cay đắng bởi niềm tin


Niềm tin thứ hai con trao về lặng im

Giữa bộn bề và ồn ào cuộc sống
Con nhỏ bé mà sự đời quá rộng
Chẳng tin gì cũng đã một lần tin


Đối diện chính mình trong những khoảng lặng im
Con cố xây một niềm tin vĩnh cửu
Niềm tin thứ ba, thứ tư... rồi khác nữa
Xóa dần trong con niềm tin được để dành


Nhưng mẹ ơi, dù tất cả qua thật nhanh
Con vẫn tin niềm tin không hề mất
Như hạnh phúc, như tiếng cười không thể hết
Với những người luôn có những niềm tin.
(ST)
 
M

meocon2x

CÒN HOÀI MỘT DẤU HỎI

Tuổi thơ con có một thời hạnh phúc
Gọi “Mẹ ơi!” khi đói khát, chán chường
Lòng vui lên thấy mẹ cười trước mặt
Được vỗ về, được âu yếm yêu thương

Nhà mình nghèo, mẹ sợ thân con lạnh
Nên thức hoài, canh giấc ngủ thâu đêm
Con trở giấc, mẹ vội vàng lính quýnh
Ấp ủ con mặc gió bấc ngoài hiên

Lớn lên rồi lại rời xa tay mẹ
Mẹ vẫn cười nghiêng theo bóng đời con
Khi vấp ngã, gọi “Mẹ ơi!” rất khẽ
Đỡ con lên, Mẹ hỏi “Có đau không” ?

Từ ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống
Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn?
Trên đường đời mẹ bao lần vấp ngã
Có bao giờ con hỏi “Mẹ đau không?”
 
M

meocon2x

Bài học đầu cho con

Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều

Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay

Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông

Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè

Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm

Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương có ai không nhớ...
 
M

meocon2x

Hát ru cho mẹ

Mẹ ơi ! Mẹ ngủ cho ngon
Để con ru mẹ say tròn giấc say
Đếm tay hơn bốn ngàn ngày
Mẹ ra đồng vắng nằm ngoài sương đêm

Mẹ ơi ! Mẹ ngủ cho yên
Có con bên cạnh lòng thêm ấm lòng
Mẹ ngao du cõi khôn cùng
Nhớ con xin mẹ thong dong trở về

Lá vàng mẹ đã rụng đi
Gió bay lá vẫn ôm ghì lá xanh
Ngày xưa được mẹ dỗ dành
Lá xanh giữ được màu xanh hôm nào

Lá vàng mẹ vội đi đâu
Lá xanh con khóc bạc đầu lá xanh
Đêm chừng như đã qua nhanh
Mẹ ơi say ngủ cho lành vết thương

Mẹ ru con suốt đêm trường
Giờ con ru mẹ qua hương khói mờ
Ngủ đi, mẹ ngủ... ầu ơ!
**************************

Mỗi năm mẹ một yếu
Mỗi năm mẹ một già
Nhưng mẹ không thể thiếu
Giữa cuộc đời phong ba.

Mẹ là cây cổ thụ
Xoè tán lá xum xuê
Cho chúng con đoàn tụ
Cho chúng con đi về.

Mẹ là lòng nhân ái
Là cội nguồn không phai
Có mẹ là có mãi
Niềm hạnh phúc lâu dài.

Thương mẹ tính từng tuổi
Mà ơn trời ban cho.
Thời gian trôi rất vội
Thương mẹ không bến bờ.

Chúng con còn sức sống
Nhờ tình mẹ bao la
Mẹ là niềm hy vọng
Của cuộc đời chúng con.
 
M

meocon2x

Mẹ Sáng tác: Đỗ Trung Quân

Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua

Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian? Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia
Có người cài cho con lên áo một bông hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?

Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi

Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua, mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình, ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay...
Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
Ngã nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới !
 
M

meocon2x

Lời ru bên bồi

Người đem theo lá diêu bông
Về nơi xa để nát lòng mẹ tôi
Góc nhà xiêu lệch bình vôi
Nắng mưa sấp ngửa trầu rơi sau vườn
Tháng ba rét ngọt cánh chuồn
Bếp xâu từng sợi khói luồn ngõ sau...
Áo toan sứt chỉ bạc màu
Mẹ toan vá lại nỗi đau thuở nào
Tôi thành một khúc ca dao
Níu chân mẹ lại cầu ao bên này
Phong phanh áo mỏng vai gầy
Gió lùa buốt cả gót lầy cuối đông
Người mang theo lá diêu bông
Mẹ tôi khản giọng chiều suông gọi đò
Heo may lất phất sương chờ
Mẹ ngồi bên lở, lời ru bên bồi...
 
M

meocon2x

Mẹ và mùa thu

Ngày xưa mẹ đặt tên Thu
Giờ con cũng giống mùa thu mất rồi
Đời con với những nổi trôi
Như mùa thu đó đơn côi lá vàng
Lá vàng lá úa lá tàn
Đời con biết sẽ muôn vàn đắng cay
Nhưng con hứa chẳng đổi thay
Bởi con luôn có vòng tay mẹ hiền
Với con mẹ tựa nàng tiên
Mang mùa thu đến với niềm yêu thương
Dù con đi khắp nẻo đường
Sẽ luôn nhớ đến sắc hương thu vàng
Như nhớ sắc mẹ dịu dàng
Đầy vơi là cả ngàn hàng tình thương
Tình mẹ trải khắp bốn phương
Mang mùa thu đến muôn đường con đi

************************



Bố có hai con mắt.
Lệ ngấn chảy đôi đường.
Dòng cho con vì nhớ.
Dòng cho mẹ vì thương.
Bố có hai cánh tay.
Năm xưa cùng tay vẫy
Tiển Mẹ-Con lên đường rồi
áp vào cầu nguyện.
Bố có hai cái tai.
Để dành nghe điện thoại.
cái này nghe mẹ nói.
Cái con gọi "Ba ơi!"
Bố có hai bàn chân.
Đi và về mòn mỏi.
Nếu thiếu mẹ, thiếu con.
Bố làm sao đứng nổi.
Bố có một trái tim.
Trắng từng chiều mong đợi.

************************

Nay lạc bước Thu về bên gối mẹ
Nhẹ lưng tròng đôi dòng lệ khóc thương
Tình con một kiếp tơ vương
Duyên se lộn mối khóc thương một đời

Về vơí mẹ con tìm lời êm dịu
Bước phiêu du con đâu hiểu thế nhân
Mơí hay muôn sự tình trần
Chỉ vòng tay mẹ ân cần đón con!!!

Con Thương Mẹ!
 
Top Bottom