Nhỏ công chúa và nhóc hoàng tử

U

uocmovahoaibao

Love 12.2: Ngày hạnh phúc:

Cửa phòng cấp cứu bỗng sáng lên, Tuấn Lãm là người đầu tiên chạy đến…

- Cô ấy sao rồi bác sĩ? Có bị gì nặng ko? Cô ấy tỉnh chưa? Cô ấy vẫn bình thường chứ? Có mất máu nhiều ko? Tuấn Lãm hỏi bác sĩ dồn dập

- Cậu phải từ từ cho bác sĩ nói chứ. Thanh Phong bình tĩnh

- Cô ấy chỉ bị chấn thương phần mềm thôi, chỉ là….-Bác sĩ ngập ngừng

- Chỉ là gì hả bác sĩ. Tụi con gái nhao nhao

- Mất máu khá nhiều. cô ấy lại là người nhóm máu O, máu rất hiếm. E là sẽ phải đợi 1 thời gian xem có ai hiến máu ko. Bác sĩ nói từ từ

- Tôi máu O! Thảo nguyên

- Cậu bị bệnh tim mà, nếu hiến máu thì sẽ nguy hại đến tính mạng đó. Thanh Phong

- Mình chịu được, vì cậu ấy mình sẽ làm. Thảo Nguyên nhìn vào ánh mắt Thanh Phong mà nói

- Cháu cũng nhóm máu O, cháu khỏe mạnh. Cháu sẽ hiến máu cho cô ấy thưa bác sĩ. Tuấn Lãm nói từng lời chắc chắn

- Để Tuấn Lãm hiến máu đi Nhã Kỳ. tụi hắn+nó khuyên

-um! Vậy cũng được. Thảo Nguyên đồng ý

- Vậy lúc nào cháu có thể hiến máu ạ? Tuấn Lãm nôn nóng

- Ngay lúc này. Bác sĩ

- Vậy cháu vào trong chuẩn bị. Tuấn Lãm nói chắc nịch

- Vậy lúc nào cô ấy có thể ra viện hả bác sĩ? 2 ngày nữa chúng cháu phải đi catwalk rùi. Lúc nào cũng là Hải Tùng chu đáo

- Khoảng 3,4 ngày mới có thê bình phục được, chưa kể đến thời gian nghỉ ngơi. Bác sĩ

- Vậy mình sẽ điện mẹ để báo cáo. Cậu vào phòng đi Tuấn Lãm

- uk!

Nói rồi Tuấn Lãm đi vào bên trong chỗ hiến máu. Cậu thầm cầu nguyện Nhã Kỳ sẽ ko bị sao cả…

oOo

-alo! Mẹ! Con có chuyện muốn nói. Giọng của hải Tùng

- Mẹ biết rồi! Mẹ đã dời lại 1 tuần rồi, các con cứ yên tâm. Giọng mẹ hắn từ từ nói

- Còn chị Hải Băng sao rồi mẹ?

- Nó đã bắt chuyến bay về Lôn Đôn và tối ngày mai lúc 10 giờ. Mẹ nghĩ đó cũng là giải pháp tốt cho các con. Hải băng nó ko muốn làm khó xử cho Tuấn Lã nên mới như vậy. Giọng mẹ hắn xót xa

- cOn biết! Ngày mai con sẽ tiễn chị ấy!

- uk! Cám ơn con trai. Chuyện của con cũng nên tính đi là vừa. Đừng để lúc mất đi rồi mới biết quí trọng. Mẹ vào họp đây ! Pp con trai

- Dạ ! Pp mẹ !

« Lúc mất đi mới hối hận ư ? Đúng rồi ! Mình phải nắm bắt ! Mình ko muốn như chị Nhã Băng, làm mất đi 1 cơ hội nữa« Hải Tùng thầm nhủ vs lòng mình

oOo Ngày hôm sau oOo

- Tuấn Lãm ! Cậu vẫn bình thường chứ ? Tụi bạn xóm vào hỏi thăm

- Nhã Kỳ tỉnh chưa ? Giọng yếu ớt của Tuấn Lãm nói từ từ

- Lại Nhã Kỳ ! Vừa vừa thôi. Lo cho cậu đi kìa. Mặt tái nhợt hết rồi kìa. Minh Anh

- Cậu ấy vẫn chưa tỉnh. Cậu ấy đang ở phòng hồi sức. Có gì mình sẽ thông báo với cậu ngay. Hải Tùng

- Cám ơn cậu nhiều. 3 đứa con gái

- Chuyện nên làm mà. Mà mình phải xem Nhã Kỳ sao rồi.

Nói rồi Tuấn Lãm từ từ dùng sức lực yết ớt của mình ngồi dậy. Cậu mang dép vào và đi về phía phòng hồi sức

- Tuấn Lãm ! Cậu đi đâu ? Cậu còn yếu lắm. Tụi bạn gọi với theo.

- Để cậu ấy làm chuyện nên làm đi ! Hải Tùng kéo tay mọi người đi về phía khuôn viên của bệnh viện...
 
U

uocmovahoaibao

Cậu mở cánh cửa vào, cậu thấy Nhã Kỳ nằm đó, mặt nhợt nhạt, đôi môi hồng ngày nào giờ trắng bệch. Cậu ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy tay Nhã Kỳ mà khóc.

- Nhã Kỳ ! Là mình có lỗi với cậu. Mình xin lỗi ! Xin lỗi rất nhiều. Vì mình mà cậu ra thế này. Tại sao lúc đó mình lại đối xử với cậu như thế chứ, tại sao lúc đó đứng trước mặt cậu mình lại ko thừa nhận tình cảm thật của mình chứ. Mình là 1 thằng tồi. Mình thích cậu Nhã Kỳ ak. Cậu đừng bỏ mình. Mình sợ người khác bỏ rơi mình lắm, 1 lần là quá đủ rồi...

Cậu khẽ nấc lên đôi chút. Cậu đặt lên tay cô 1 nụ hôn nhẹ. Rồi cậu thiếu đi, trong bàn tay đó lúc nào cũng ko hay...

oOo Khuôn viên bệnh viện oOo

- Chị Hải Băng tối nay sẽ về Lôn Đôn. Hải Tùng

- Vậy chúng ta sao ? Sao chị ấy lại bỏ đi? Giang Sinh lo lắng

- Mình hiểu cho chị ấy! Chị ấy làm vậy là muốn 2 bọn họ được hạnh phúc. Hy sinh cho người mình yêu như vậy cũng xứng đáng lắm. Chỉ là vết thương đó sẽ khó mà lành lại được. Mình thật khâm phục chị ấy. Tiểu An dùng lời triết lí

- Hãy nắm bắt lấy cơ hội, nếu ko sẽ muộn màng đó. Hải Tùng nhìn Tiểu An. Cô khẽ trốn ánh mắt đó đi, vẻ đượm buồn

- Tụi mình có nên nói vs Tuấn Lãm ko? Thảo ?Nguyên

- Mình nghĩ có. Thanh Phong

- Tụi mình sẽ nhắn tin cho cậu ấy, rồi sẽ đi đến để tiễn chị Hải Băng, được chứ? Minh Anh đề nghị

- Được! Cả lũ tán thành

============oOo==========

-TING ! TING ! Là tin nhắn của tuấn Lãm. Tin nhắn làm cậu thức giấc, nhìn lên thì vẫn còn thấy Nhã Kỳ đang ngủ.

« 10 giờ hôm nay chị Hải Băng sẽ về Lôn Đôn!« Là Tin nhắn của hải Tùng

Bây giờ đã là 9 giờ. Cậu vội chạy ra thay bộ áo quần rồi chạy đi nhờ chị y tá trông coi Nhã Kỳ. Xong xuôi, cậu lao nhanh như bay ra khỏi bệnh viện. Cậu lao nhanh lên taxi rồi đi thẳng tới sân bay

9.30

Cậu nhìn đồng hồ lo lắng. Cậu cũng ko biết sao cậu lại có cảm giác này nữa. Cậu ko thể chứa chung hình ảnh của 2 người con gái trong tim mình được, nhưng lý trí đã thôi thúc cậu đến đây.

oOo Sân bay oOo

9.45

- TÒ TÍ TE ! Số máy quí khách vừa gọi hiện ko liên lạc được...Cậu điện cho hải băng nhưng máy lại khóa

- Cậu chạy nhe điên qua các khu ghế chờ...

9.55

Cậu ko còn bình tĩnh nữa rồi. Sao lúc này cái hình ảnh của 3 năm về trước, cái cậu mà đã vừa chạy vừa gào thét, xen kẽ là tiếng nấc đang tìm 1 cô gái. Hôm nay, đúng lúc này, lại được tái diễn...

9.56

- hải băng ! Em đi ít nhất cũng có 1 lời từ biệt chứ ? Anh ko muốn giống 3 năm trước đâu. Cậu suy nghĩ trong vô vọng. Nhưng bây giờ cái ý nghĩ tìm cô ấy là để gặp mặt 1 người bạn, 1 người đã từng rất quan trọng đối với cậu

9.57

......
 
U

uocmovahoaibao

oOo Sân bay oOo

9.45

- TÒ TÍ TE ! Số máy quí khách vừa gọi hiện ko liên lạc được...Cậu điện cho hải băng nhưng máy lại khóa

- Cậu chạy nhe điên qua các khu ghế chờ...

9.55

Cậu ko còn bình tĩnh nữa rồi. Sao lúc này cái hình ảnh của 3 năm về trước, cái cậu mà đã vừa chạy vừa gào thét, xen kẽ là tiếng nấc đang tìm 1 cô gái. Hôm nay, đúng lúc này, lại được tái diễn...

9.56

- hải băng ! Em đi ít nhất cũng có 1 lời từ biệt chứ ? Anh ko muốn giống 3 năm trước đâu. Cậu suy nghĩ trong vô vọng. Nhưng bây giờ cái ý nghĩ tìm cô ấy là để gặp mặt 1 người bạn, 1 người đã từng rất quan trọng đối với cậu

9.57

- Hải Băng ! Đợi anh ! Cậu chạy như bay về phía Hải Băng và bạn mình đang đứng.

Cô đang kéo vali vào trong thì nghe có tiếng gọi, cô thầm nhủ ko phải là Tuấn Lãm, vì nếu là cậu thì cô sẽ rất đau lòng và khó mà đi được.. Cô quay lại, và Tuẫn Lãm đứng trước mặt cô, cô đứng sững 1 chút rồi nước mắt tự nhiên trào ra, khóe mi cô cố gắng giữ nó lại mà sao khó quá.

Cậu chạy tới và ôm chầm lấy cô. - Em ko được đi, tại sao em lại đi mà ko 1 lời từ biệt anh chứ ?

- 1 lần đã quá đủ rồi anh ak! Em ko muốn anh sống trong đau khổ 1 lần nữa. Hãy giành vòng tay này cho Nhã Kỳ, em ấy cần anh hơn em, và em cũng hiểu 1 điều là anh cũng rất cần cô ấy. Đừng tự lừa dối mình nữa. Hãy sống vui vẻ anh nhé- Cô nói từng lời mà ko ngăn được dòng nước mắt, nó bây giờ cứ tuôn, xen kẽ là những tiếng nấc nhỏ. Cô khẽ gạt tay anh ra và bước vào bên trong, cô cũng ko quên mỉm cười nhạt vs mọi người.

- Hải Băng ! Hải Băng ! Cậu kêu trong vô vọng.......Cậu như đang lơ lửng, chẳng biết đến điều gì nữa. Cậu tự hỏi Nhã Kỳ, hay Hải Băng là người mà cậu yêu thương. Và cậu nhận ra rằng, ai cũng chiếm 1 góc trong trái tim cậu, mà chẳng biết là ai nhiều hơn...

- Chúng ta về thôi ! Hãy để chị ấy ra đi trong thanh thản, đừng để chị ấy luyến tiếc gì, như vậy là đã quá đủ rồi. Hải Tùng

Nghe vậy, Tuấn Lãm cảm thấy ray rứt lắm, nhưng lúc này cậu cũng ko biết nên làm gì nữa. Cậu như 1 con người chồng chất tội lỗi...

Vừa đi ra đến cổng thì họ nhận được tin nhắn :

-« Hãy là chính mình nhé nhóc. Chị về mà chẳng làm gì được cho em, chị ra đi là đúng, em đừng bao giờ trách Tuấn Lãm hết, vì sẽ đến lúc, khi em nhận ra tình yêu đích thực thì cũng sẽ làm vậy thôi. Đừng bao giờ giống chị, hãy sống thật vs tình yêu nhé!«- Đó là tin nhắn mà Hải Băng gửi cho Hải Tùng. Cậu thầm nhủ chị hy sinh như vậy có là quá ko...Và cậu sẽ ko bao giờ để mất tình yêu giống chị

-« Mấy đứa hãy cố gắng trong cuộc thi nhé ! Đừng để chị thất vọng. Dù mới gặp nhưng chị rất quí tụi em. Hãy chắm sóc tốt cho Nhã Kỳ và điều quan trọng nhất là đừng bao giờ để đánh mất người mình yêu thương nha ! Chị sẽ sớm gặp lại mấy đứa thôi.« - Là tin nhắn mà cô ấy gửi cho 3 tụi nó

- «Có bạn gái rồi thì đừng có mà trẻ con nữa đó, ko khéo cô ấy giận bỏ đi thì lúc đó đừng có mà khóc vs chị nghe chưa nhóc « tin nhắn gửi cho Minh Anh

- «Thổ lộ vs cô ấy đi! Chúc em may mắn, đừng để đến lúc quá muộn nhé « Tin nhắn ngắn nhưng ý nghĩ giành cho Thanh Phong

- «Anh ak! Đừng buồn em nữa, hãy để hình ảnh em vào 1 góc của trái tim anh, 1 góc nhỏ thôi cũng được, và hãy giành phần còn lại cho Nhã Kỳ anh nhé. Vì em biết em ấy cần anh, và anh cũng cần cô ấy hơn em. Đừng tự khép kín bản thân mình nữa, mở lòng ra đi. Nhớ là em sẽ luôn ủng hộ 2 người, đừng thấy có lỗi vì em ra đi nhé! «
- Ai đọc xong tin nhắn cũng thầm nhủ mình sống thật, ko thì sẽ hối tiếc giống chị ấy, và điều quan trọng là sẽ nhớ chị ấy như 1 kí ức đẹp nhất của mình...

Ai cũng về nhà, chỉ còn Tuấn Lãm là vào bệnh viện. Nhã Kỳ vẫn chưa tỉnh, cậu ngồi đó, cầm tay cô và tự nhủ cậu sẽ ko để Hải Băng ra đi 1 cách vô nghĩa đâu...

Nói rồi cậu ngủ thiếp đi trên đôi tay đo lúc nào ko hay....
 
U

uocmovahoaibao

oOo 5.00 oOo

Nhã Kỳ mở mắt ra, tay cô có cảm giác gì âm ấm, cô nhìn thì thấy Tuấn Lãm cầm lấy đôi tay cô mà ngủ, cô nhớ lại những lời mà cậu ấy nói tối hôm đó, và cô vội rút cánh tay mình ra khỏi tuấn Lãm. Hành động đó làm cậu thức giấc. Hai hôm nay cậu cứ lo ngồi vs Nhã Kỳ nên ko ăn uống gì, mặt cậu tái xanh hiện rõ.

- Cậu...Cậu tỉnh lại rồi ak ? Cậu ko sao chứ ? Tuấn Lãm hỏi dồn dập

- Mình ko sao, cám ơn vì đã đến thăm mình. Nói rồi cô quay lưng về chỗ khác

- Cậu...cậu có muốn uống nước hay ăn cái gì ko ? Giọng hắn ấp úng

- ko cần. Mình cần sự yên tĩnh, cậu về đi.

Lời nói của cô như dao cứa vào tim của Tuấn Lãm, cậu như đang xuống địa ngục vậy, lời nói phũ phàng của Nhã Kỳ khiến tim cậu nhói lên từng hồi.

- Vậy thì mình về đây, mình sẽ gọi mấy bạn gái đến đây chăm sóc cho cậu

- Nói rồi cậu đi ra ngoài, đi đến cửa thì cậu ngã quỵ xuống. Nhã Kỳ liền nhảy xuống giường và kêu bác sĩ.

oOo===oOo

- Tuấn Lãm sao rồi ? tụi bạn cũng đã đến

- Cậu ấy nằm trong kia. Nhã Kỳ chỉ vào bên trong

- Cậu ấy đã hiến máu cho cậu, còn chăm sóc cậu 2 ngày nay, ko ăn uống gì cả, chỉ ngồi đợi cậu tỉnh dậy thôi. Dù trước đây cậu ấy nói những lời ko phải vs cậu, nhưng cậu ấy thực sự thích cậu đó, cậu ấy đã chia tay vs chị Hải băng rồi, chị ấy cũng đã về Lôn Đôn. - Tiểu An nói từ từ

- Cậu ấy....và chị Hải Băng chia tay rồi sao ? Vì mình sao ? Nhã kỳ ngạc nhiên

- Chị ấy đã ra đi để giành hạnh phúc lại cho 2 người, vì hế nên 2 người phải là 1 cặp đẹp đôi đó, ko tôi sẽ ko tha cho 2 người đâu. Hải Tùng nói pha chút cười

- .....Nhã Kỳ chỉ lặng im mà suy nghĩ. Cô ko ngờ Tuấn Lãm lại đối xử tốt vs cô như thế.....

Nói 1 hồi thì Tuấn Lãm cũng tỉnh lại, cậu cũng đã khá hơn sau khi được truyền nước biển.

- Cậu khỏe rồi chứ ? Thanh Phong

- Đã yếu mà còn ra gió, đã mệt rồi mà còn bày đặt trông người ta, thua mày luôn. Minh Anh lắc đầu

- Thế mới là tình yêu đó ! Chứ đâu giống ai kia, chả có chút lãng mạn nào cả. Gianh Sinh

- Thôi mà ! Xin lỗi mà ! Gặp mình thì mình còn hơn Tuấn Lãm luôn. Hjhj ! Minh Anh lay lay tay Giang Sinh

- thôi ! Chúng ta ra ngoài đi, ko thôi làm kì đà cản mũi đó. Tiểu An

Nói rồi cả bọn kéo nhau ra ngài. Nãy giờ Nhã Kỳ ko nói gì, chỉ khóc thôi. Lúc này căn phòng chỉ còn lại Tuấn Lãm và Nhã Kỳ...

- Cậu ko sao chứ ? Cậu khỏe hơn chưa ? Ăn gì chưa mà qua đây vậy ? Uống thuốc chưa ? Tuấn Lãm hỏi 1 tràng

- Cậu quá đáng lắm ! Sao ko lo cho mình mà lại đi lo cho người ta trước hả ? Cậu có biết như vậy là mình lo lắm ko. Nhã Kỳ nói trong nước mắt

Tuấn Lãm nhích gần về phía Nhã Kỳ, khẽ lau hai hàng nước mắt của cô- Mình ko sao mà, cậu đừng khóc nữa, nếu ko mình sẽ đau lòng lắm đó. Cậu nở 1 nụ cười hiền

- Cậu và chị hải Băng.....

Cô nói đến đây thì bị ngón tay Tuấn Lãm ngăn lại

- Đừng nói nữa ! Đó chỉ là quá khứ. Bây giờ người mình yêu là Hoàng Nhã Kỳ, biết chứ ? Hãy để Hải Băng như là 1 người trong quá khứ mà chúng ta cám ơn đi ! Được chứ ?

Cô khẽ gật đầu. Nói rồi Tuấn Lãm tiến đến ôm Nhã Kỳ vào lòng và tự nhủ vs lòng mình người con gái này sẽ ko bao giờ mất trong vòng tay của cậu nữa.

THE END
 
Top Bottom