T
tiendat_no.1
(tiếp Chương 5)
Trung không trả lời, anh ngồi xuống ghế, từ từ nhấp một ngụm nước.
- Rảnh thế, có thời gian để đọc tạp chí cơ đấy!
- Chuyện...Mà sao không trả lời câu hỏi của mình?
- Ừ thì...cũng bình thường.
- Bình thường là sao?
- Không vui, không buồn.
- Vậy à? Thế mà về cũng muộn đấy chứ! - Thành Nguyên cười.
Trung biết anh đang nói cạnh khóe mình nhưng anh vẫn không đáp lại. Thấy vậy, Thành Nguyên tiếp:
- Thấy Vũ Linh thế nào?
Trung ngồi yên, như thể không nghe thấy những gì Thành Nguyên nói.
Không gian trầm xuống.
Trung nghĩ tới Linh. Cô là một cô gái hồn nhiên, vui vẻ, có lẽ Thành Nguyên cũng biết điều đó. Anh lo lắng khi nhận ra một điều : cô ấy có tình cảm với Thành Nguyên. Không biết cô ấy có trở thành bạn gái "hờ" tiếp theo của Thành Nguyên không?
- Hình như...Vũ Linh...thích cậu.
Câu nói của Trung khiến Thành Nguyên chợt khựng lại. Thì ra Trung cũng nhận ra điều này. Bạn anh quả thật tinh tế. Anh đã cảm nhận được điều đó. Nhưng với Linh, anh không thể nào đối xử với cô giống như bao cô gái khác. Anh cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
- Mình biết...
Cuối cùng thì anh cũng đã lên tiếng. Trung hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của Thành Nguyên. Điều đó thể hiện rõ trên khuôn mặt anh lúc này. Thành Nguyên đã biết điều này ư? Thế thì việc cậu sắp xếp cho anh và Vũ Linh đi chơi phải chăng là có mục đích? Anh ... mập mờ đoán được mục đích đó.
- Đây cũng là lí do mà mình để cho hai người đi chơi với nhau. - Thành Nguyên tiếp.
- ... - Trung đã đoán đúng. Anh không nói gì, yên lặng nhìn Thành Nguyên, chờ đợi câu trả lời.
- Linh là một cô gái tốt, mình không muốn đối xử với cô ấy giống như bao lâu nay mình vẫn thường làm...
- Thế nên cậu mới nhờ đến mình?
- Ừm.
- Cậu...muốn mình làm gì?
- Làm cho cô ấy từ bỏ hy vọng ở mình. Kể từ hôm nay, hai người đã là bạn rồi, chuyện này sẽ dễ hơn rất nhiều.
- Ừ. - Trung đáp lại rất nhỏ. Anh biết việc này rất khó, nhưng anh không muốn hại đến một cô gái như Linh vì Thành Nguyên...chưa bao giờ biết yêu...nên anh sẽ cố gắng.
- Cảm ơn cậu. - Thành Nguyên nói, giọng anh có cái gì đó nghèn nghẹn. Anh biết mình đã nhờ Trung một việc gần như là mơ hồ, nhưng Trung vẫn đồng ý giúp anh. Trung...mãi là người bạn tốt nhất của anh. Anh...nợ Trung...rất nhiều.
- Buổi học đầu tiên tốt chứ?
Trung chuyển chủ đề, anh không muốn phải ở trong cái không gian im lặng khó chịu này. Nhưng anh đâu có biết chuyện mà anh nhắc tới cũng làm Thành Nguyên suy nghĩ. Lát sau, anh mới đáp lại:
- Nói chung là tốt. - Khuôn mặt Thành Nguyên trầm ngâm, lạnh lùng.
- Cậu...thật sự muốn học à?
- Thế cậu nghĩ mình học cho vui à? Nếu như vậy thì cần đến gia sư làm gì? - Anh hơi xúc động một chút, rồi nhanh chóng trở về trạng thái yên lặng.
- Còn những kế hoạch mà cậu đã đặt ra?
- Lúc đầu, mình muốn làm cho Như phải quan tâm mình, sau đó thì lại muốn trả thù Đức Nguyên nhưng bây giờ thì hết rồi. Mình không muốn thực hiện nữa.
Trung thực sự bị Thành Nguyên làm cho ngã ngửa. Chưa bao giờ Thành Nguyên từ bỏ bất cứ một cái gì mà cậu ấy muốn hay bất cứ kế hoạch nào, cho dù có "ngớ ngẩn" đi chăng nữa. Phải chăng Thành Nguyên đã có suy nghĩ khác? Nếu như vậy thì anh thật vui lắm vì có lẽ cái ngày anh nhìn thấy một Thành Nguyên hoàn hảo sẽ không còn xa nữa. Nhưng anh vẫn không thôi thắc mắc về điều đó. Lí do là gì?...là Như sao?...
- Tại sao? - Câu nói đột nhiên Trung buột miệng nói ra.
- Mình sẽ nói với cậu sau. - Thành Nguyên vẫn giữ khuôn mặt lạnh, vô cảm xúc. Anh sẽ nói cho Trung vào một thời điểm thích hợp, chứ không phải bây giờ. Anh thở dài. Hình ảnh Như bỗng hiện lên trong đầu anh...
Trung không trả lời, anh ngồi xuống ghế, từ từ nhấp một ngụm nước.
- Rảnh thế, có thời gian để đọc tạp chí cơ đấy!
- Chuyện...Mà sao không trả lời câu hỏi của mình?
- Ừ thì...cũng bình thường.
- Bình thường là sao?
- Không vui, không buồn.
- Vậy à? Thế mà về cũng muộn đấy chứ! - Thành Nguyên cười.
Trung biết anh đang nói cạnh khóe mình nhưng anh vẫn không đáp lại. Thấy vậy, Thành Nguyên tiếp:
- Thấy Vũ Linh thế nào?
Trung ngồi yên, như thể không nghe thấy những gì Thành Nguyên nói.
Không gian trầm xuống.
Trung nghĩ tới Linh. Cô là một cô gái hồn nhiên, vui vẻ, có lẽ Thành Nguyên cũng biết điều đó. Anh lo lắng khi nhận ra một điều : cô ấy có tình cảm với Thành Nguyên. Không biết cô ấy có trở thành bạn gái "hờ" tiếp theo của Thành Nguyên không?
- Hình như...Vũ Linh...thích cậu.
Câu nói của Trung khiến Thành Nguyên chợt khựng lại. Thì ra Trung cũng nhận ra điều này. Bạn anh quả thật tinh tế. Anh đã cảm nhận được điều đó. Nhưng với Linh, anh không thể nào đối xử với cô giống như bao cô gái khác. Anh cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
- Mình biết...
Cuối cùng thì anh cũng đã lên tiếng. Trung hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của Thành Nguyên. Điều đó thể hiện rõ trên khuôn mặt anh lúc này. Thành Nguyên đã biết điều này ư? Thế thì việc cậu sắp xếp cho anh và Vũ Linh đi chơi phải chăng là có mục đích? Anh ... mập mờ đoán được mục đích đó.
- Đây cũng là lí do mà mình để cho hai người đi chơi với nhau. - Thành Nguyên tiếp.
- ... - Trung đã đoán đúng. Anh không nói gì, yên lặng nhìn Thành Nguyên, chờ đợi câu trả lời.
- Linh là một cô gái tốt, mình không muốn đối xử với cô ấy giống như bao lâu nay mình vẫn thường làm...
- Thế nên cậu mới nhờ đến mình?
- Ừm.
- Cậu...muốn mình làm gì?
- Làm cho cô ấy từ bỏ hy vọng ở mình. Kể từ hôm nay, hai người đã là bạn rồi, chuyện này sẽ dễ hơn rất nhiều.
- Ừ. - Trung đáp lại rất nhỏ. Anh biết việc này rất khó, nhưng anh không muốn hại đến một cô gái như Linh vì Thành Nguyên...chưa bao giờ biết yêu...nên anh sẽ cố gắng.
- Cảm ơn cậu. - Thành Nguyên nói, giọng anh có cái gì đó nghèn nghẹn. Anh biết mình đã nhờ Trung một việc gần như là mơ hồ, nhưng Trung vẫn đồng ý giúp anh. Trung...mãi là người bạn tốt nhất của anh. Anh...nợ Trung...rất nhiều.
- Buổi học đầu tiên tốt chứ?
Trung chuyển chủ đề, anh không muốn phải ở trong cái không gian im lặng khó chịu này. Nhưng anh đâu có biết chuyện mà anh nhắc tới cũng làm Thành Nguyên suy nghĩ. Lát sau, anh mới đáp lại:
- Nói chung là tốt. - Khuôn mặt Thành Nguyên trầm ngâm, lạnh lùng.
- Cậu...thật sự muốn học à?
- Thế cậu nghĩ mình học cho vui à? Nếu như vậy thì cần đến gia sư làm gì? - Anh hơi xúc động một chút, rồi nhanh chóng trở về trạng thái yên lặng.
- Còn những kế hoạch mà cậu đã đặt ra?
- Lúc đầu, mình muốn làm cho Như phải quan tâm mình, sau đó thì lại muốn trả thù Đức Nguyên nhưng bây giờ thì hết rồi. Mình không muốn thực hiện nữa.
Trung thực sự bị Thành Nguyên làm cho ngã ngửa. Chưa bao giờ Thành Nguyên từ bỏ bất cứ một cái gì mà cậu ấy muốn hay bất cứ kế hoạch nào, cho dù có "ngớ ngẩn" đi chăng nữa. Phải chăng Thành Nguyên đã có suy nghĩ khác? Nếu như vậy thì anh thật vui lắm vì có lẽ cái ngày anh nhìn thấy một Thành Nguyên hoàn hảo sẽ không còn xa nữa. Nhưng anh vẫn không thôi thắc mắc về điều đó. Lí do là gì?...là Như sao?...
- Tại sao? - Câu nói đột nhiên Trung buột miệng nói ra.
- Mình sẽ nói với cậu sau. - Thành Nguyên vẫn giữ khuôn mặt lạnh, vô cảm xúc. Anh sẽ nói cho Trung vào một thời điểm thích hợp, chứ không phải bây giờ. Anh thở dài. Hình ảnh Như bỗng hiện lên trong đầu anh...