Nhẹ nhàng như làn gió

T

tiendat_no.1

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

[FONT=arial,sans-serif]Tác giả : Lâm Thanh

[/FONT]Cuộc sống thiếu tình yêu không phải là sống mà chỉ là sự tồn tại. Không thể sống thiếu tình yêu vì con người sinh ra có một tâm hồn để mà yêu. (M.Gorki)

Tình yêu là thứ tình cảm vô định, chợt đến, chợt đi, mang hạnh phúc rồi lại đau khổ. Có khi ta cứ ngỡ đó là tình yêu chung thủy nhưng ngờ đâu nó lại chỉ thoáng qua giống như một làn gió. Điều duy nhất mà ta có thể làm là nắm chặt lấy tình yêu mình có, truyền cho nó sức mạnh để nó không còn mong manh, dễ vỡ.

Cái mong manh của tình yêu đã khiến cho nhiều người gần như từ bỏ nó, rời xa những gì vốn dĩ họ cần có để rồi khiến cho cuộc tình long đong, lận đận, khiến cho khổ đau tiếp diễn. Và đến khi họ nhận ra tình yêu mới là cái đáng quý, đáng trân trọng, là nguồn sống của tất cả thì yêu khi ấy có còn đau thương?

"Nhẹ nhàng như làn gió" có lẽ sẽ là câu trả lời...
:)
 
T

tiendat_no.1

Phần 1: Đau

Chương 1

Tiếng trống trường vang lên báo hiệu một giờ học đã kết thúc. Khác với mọi ngày, tất cả học sinh trong lớp 12A đều muốn ùa ra ngoài sân trường, ngồi dưới những tán cây rộng để tận hưởng cái mát mẻ, sảng khoái thì hôm nay họ lại túm tụm lại trong lớp để “tán” với nhau về một sự kiện “hot”: lớp 12A sắp nhận thêm một học sinh nam – thiếu gia của một gia đình giàu có. Nếu như bình thường thì học sinh trong lớp cũng không chú ý đến chuyện này làm gì bởi con nhà giàu thì lớp không thiếu nhưng điều đặc biệt là nghe nói cậu ta rất đẹp trai nên tất cả, nhất là nhóm nữ vô cùng háo hức.

Trong lớp học ồn ào những tiếng nói, tiếng bàn bạc và cả những tiếng cười. “Những âm thanh phát ra có thể đủ để làm nổ tung cả lớp học mất!” - Đứng ở phía cuối lớp, Lâm Như nghĩ vậy. Mọi người đều đang quan tâm đến cái tin “trọng đại” này vậy mà cô lại tỏ ra vô cùng bình thản, thờ ơ trước tất cả. Với cô, cho dù là ai, đẹp hay xấu, giàu hay nghèo thì cũng vẫn chỉ là một học sinh giống như bao người khác mà thôi. Lâm Như là một cô gái khá xinh xắn nhưng cô lại chẳng hề nhận ra điều đó. Cô luôn cảm thấy tự ti về chính bản thân mình. Và có lẽ cũng chính vì tự ti mà cô mới không để ý đến anh chàng đẹp trai đó. Cô tin rằng chẳng có ai buồn để mắt đến cô. Một nét buồn khẽ thoáng qua trên khuôn mặt trầm ngâm. Nhưng cô luôn tự an ủi mình rằng cái tuổi mười tám của cô bây giờ là để học và cố gắng không nghĩ nhiều đến những chuyện khác.


Đứng một mình ở góc lớp, cô nhìn ra phía xa xa, đôi mắt vô hồn như không muốn nhìn đâu cả. Cô đang buồn thật. Chắc là đang nghĩ về mình. Cô, tuy là lớp phó nhưng lại ít giao tiếp. Những chuyện mà thường ngày các bạn khác đều ngồi để buôn với cô chỉ là những việc “đâu đâu” mà cô thì không thể có thời gian mà ngồi nói đủ thứ chuyện trên đời như họ được. Vậy là cô lại chấp nhận “cô đơn”. Tuy nhiên, Lâm Như vẫn có một người bạn rất thân là Vũ Linh – một cô gái xinh xắn và dễ thương, lại hòa đồng nữa. Hai người kết bạn ở lần đầu tiên họ gặp nhau. Lúc đó, Vũ Linh thấy Lâm Như nói chuyện rất cởi mở mà lại không hề biết rằng cô là một trong những con người ít nói nhất lớp. Lâm Như cũng ngỡ rằng họ sẽ khó mà giữ được mối quan hệ này nhưng không ngờ Linh thực sự cảm động khi biết được hoàn cảnh và bản chất của con người Như. Cô cảm thấy mình làm rất đúng và đôi khi còn trách mắng những người khác nhạo báng Như nữa. Nhờ sự thông cảm và hiểu nhau mà Vũ Linh và Lâm Như đã trở thành một đôi bạn thân chưa bao giờ xích mích.


Xung quanh đang ồn ào. Nhưng Lâm Như lại cảm thấy nơi mình đứng thật là yên tĩnh. Chỉ có mình cô, không bị ai quấy rầy. Cô vui vẻ tận hưởng cái “lặng” mình cô. Chợt, cô nhận ra một điều. Học sinh mới mà đến thì sẽ ngồi cạnh cô hoặc Vũ Linh bởi trong lớp chỉ có bàn cô và bàn Vũ Linh còn chỗ. Cô giật mình. Mong rằng anh ta đừng có ngồi cạnh cô. Cô không muốn “dây dưa” với ai hết.


- Này, làm gì ở đây thế?


Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Như liền quay lại. Thì ra là Vũ Linh, cô mỉm cười:


- Không có gì. Này, hình như cậu có vẻ quan tâm đến cái anh chàng sắp đến lắm đúng không?


- Tất nhiên rồi. Anh ấy chắc là đẹp trai lắm. Ôi, ước gì mình được ngồi cùng anh ấy nhỉ!


- Cậu ước đi nhé! Mình mong điều ước của cậu sẽ thành hiện thực.

- Tại sao?

- Vì anh ta chỉ có thể ngồi cùng mình hoặc cậu thôi. Mà mình thì không muốn.

- Cậu nói thật không?

- Mình đùa cậu làm gì?


- Chẳng lẽ cậu không quan tâm đến anh ta sao?


- Không!


Câu nói của cô khiến cho Vũ Linh phải ngỡ ngàng:


- Trời ơi, lớp phó à, càng ngày mình càng thấy cái danh hiệu học sinh chăm ngoan nhất lớp thật là xứng với cậu đấy!


- Không xứng với lớp trưởng Đức Nguyên đẹp trai của cậu sao?


- Ừ nhỉ! Mà này, hình như cậu còn để ý đến lớp trưởng nhiều hơn mình đấy!


- Thôi đi, cậu đừng có nghĩ linh tinh, chẳng qua là mình nghĩ cho cậu thôi! - Cô vội lật lại câu nói của Linh.


- Nhưng mà Đức Nguyên không thích mình.Anh ấy cũng giống cậu vậy, chỉ biết học thôi! - Linh phụng phịu.


- Thế thì cố gắng mà "tán" anh chàng sắp đến nhé, biết đâu nàng công chúa Vũ Linh của mình lại tìm được hoàng tử đấy!


- Cậu có tin mình làm được không?


- Mình tin cậu! – Lâm Như vỗ vai Linh như thể một người lớn đang an ủi vậy. Với cô, Linh là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn và rất đáng yêu vậy mà lại hay buồn rầu vì chẳng có anh nào ngó tới. Biết đâu lần này, Linh lại có cơ hội...
 
T

tiendat_no.1

***
(Tiếp Chương 1)

Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày đặc biệt với tất cả học sinh trong lớp, chỉ trừ có Lâm Như. Từ sáng sớm, học sinh trong lớp đã nhận được thông báo chính thức từ nhà trường. Học sinh mới đến tên là Vũ Thành Nguyên (cái tên na ná tên của lớp trưởng Đức Nguyên – con người ưu tú nhất khối), thiếu gia của tập đoàn kinh doanh ô tô nổi tiếng nhất miền Bắc – tập đoàn Bentley. Những tin tức "nóng hổi" này đã khiến cho cả lớp càng thêm náo nhiệt, trường học như xôn xao hẳn lên. Có một số học sinh của lớp khác còn lấy làm ghen tỵ với lớp 12A vì nhận được một anh chàng thiếu gia như vậy.

Vừa mới đến lớp, Lâm Như đã nhận được tin này. Nó cũng chẳng cuốn hút được cô nhưng cô nghĩ chắc anh chàng này sẽ được “yêu mến” lắm. Cũng vì cái tin mới mà cô chẳng lúc nào được yên vì Vũ Linh luôn ngồi cạnh và hỏi cô vô vàn những câu hỏi mà cô ấy có thể nghĩ ra. Và tất nhiên, việc được đề cập đến nhiều nhất lại là vấn đề chỗ ngồi. Các bạn nữ đua nhau muốn đổi chỗ cho Lâm Như và Vũ Linh để mong được ngồi cạnh học sinh mới. Như thấy thật là buồn cười. Mọi người muốn làm quen với anh ta thì cũng phải chờ gặp mặt chứ đâu phải là vì gia tài của anh ta mà nhốn nháo hết cả lên? Tình bạn là tình cảm dựa trên cơ sở của sự giúp đỡ, chia sẻ chứ không phải là tiền bạc. Cô nghĩ và thấy buồn. Cuộc đời vốn có nhiều ngang trái mà!


Tiết học đầu tiên bắt đầu. Tất cả học sinh trong lớp, kể cả đám nam sinh ngày thường vốn nghịch ngợm thì hôm nay cũng theo lời các "nàng" mà ngồi yên, ngoan ngoãn và trật tự. Điều này khiến Lâm Như cảm thấy lạ. Mặc dù hằng ngày, cô cùng lớp trưởng Đức Nguyên và lớp phó phụ trách học tập Khánh Hà thường phải "gào" rát cổ họng để mọi người giữ trật tự nhưng hôm nay, khi cô không phải làm việc đó nữa thì cô lại thấy ngờ ngợ. Hình như cô “nhớ” thì phải. Quang cảnh lớp học lúc này như thể chuẩn bị cho việc ghi hình của phóng viên hay một cuộc thanh tra vậy. Có cần phải tiếp đón long trọng như thế không? – Cô nghĩ.
Khác với Lâm Như, Đức Nguyên lại cảm thấy chuyện này rất bình thường. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ hôm qua rồi bởi anh biết Thành Nguyên sẽ được mọi người đón nhận nồng nhiệt giống như anh vậy. Anh lặng nhìn Lâm Như, thấy cô đang lộ vẻ khó hiểu thì anh chợt cười thầm.

-:[...]:-


Cuối cùng thì giây phút mà mọi người mong đợi cũng đã đến. Thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp và dẫn theo Thành Nguyên. Nhìn thấy anh ta, tất cả đều trố mắt ngạc nhiên.


- Ồ!

Mọi người đồng thanh thốt lên. Ngay cả Lâm Như cũng không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Thành Nguyên. Anh ta cao, khoảng một mét bảy tám, khuôn mặt đẹp hút hồn, có thể sánh ngang với Đức Nguyên. Vẻ đẹp "hiếm có" của anh ta đã khiến cho tất cả sửng sốt, có người còn không thốt nên lời. Trong lúc các học sinh đang ngẩn ngơ thì tiếng nói của thầy giáo cất lên:
- Giới thiệu với các em đây là Vũ Thành Nguyên, từ nay sẽ là thành viên mới của lớp ta.

- Xin chào các bạn, mong các bạn quan tâm và coi mình giống như tất cả các thành viên khác trong lớp ! – Thành Nguyên mỉm cười, đôi mắt liếc xéo xuống phía mấy bạn nữ đang mải mê ngắm mình, và dường như cảm nhận được mình đang được chú ý rất nhiều, anh khẽ nhếch khoé môi.

Sau lời giới thiệu của Thành Nguyên, một tràng pháo tay vang lên giòn giã cùng những tiếng hò hét ầm ĩ. Nhưng Lâm Như chỉ khẽ đưa hai bàn tay lên, xoa xoa vào nhau cho có lệ. Thầy chủ nhiệm phải khó khăn lắm mới dập tắt được những niềm xúc động của mấy cô nàng ngồi ngay trước mặt anh. Rồi, thầy chỉ về phía góc lớp, nơi Lâm Như đang ngồi và nói:

- Chỗ của em dưới đó, em có thể ngồi một trong hai bàn cuối.

Nghe vậy, những tiếng hò hét lại vang lên nhức nhối như một sự tiếc nuối, thất vọng tràn trề. Có những ánh mắt hằn học đang hướng về phía Lâm Như và Vũ Linh. Đức Nguyên nhìn Như. Anh hy vọng cô sẽ quay sang anh.

Thành Nguyên gật đầu, lễ phép:

- Vâng ạ!

Anh đưa mắt nhìn Lâm Như và Vũ Linh để chọn xem mình nên ngồi bàn nào. Nụ cười trên môi lại nở giống như để mê hoặc. Anh lướt qua Vũ Linh, cô đang cười tươi như sắp nhảy lên vậy nhưng đến Như thì nụ cười vụt tắt. Cô lặng lẽ cúi đầu xuống, nhìn vào cuốn sách trên bàn, tỏ ra lạnh lùng,vô cảm và cầu mong nơi Thành Nguyên chọn là ở bàn trên, chứ không phải ở cạnh cô. Trước thái độ của Như, Thành Nguyên cảm thấy như mình bị coi thường. Nhưng anh cười khẩy, không quan tâm.


Anh sải đôi chân dài bước về phía cuối lớp. Càng gần, càng gần... khiến cho tim Như đập loạn xạ. Trong giây phút này, cô không muốn ngẩng đầu lên, không muốn ánh mắt của anh soi thấy tâm trạng cô. Trong đầu cô chỉ vởn vơ duy nhất một câu hỏi: ''Anh ta sẽ ngồi đâu?" ...

Ánh mắt Đức Nguyên dõi theo Như.
 
T

tiendat_no.1

(Tiếp Chương 1)

Không gian yên lặng. Hình như tất cả mọi người đều im lặng để chờ đợi cái giây phút "trọng đại" này.
Như vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách nhưng đôi tai thì đang dỏng lên để nghe ngóng. Cô nghe thấy rõ mồn một tiếng kim giây trên đồng hồ treo tường đang chạy. Thời gian dường như ngưng lại, đông tụ lại hoặc nếu có trôi thì cũng rất chậm, khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Bên tai cô lúc này còn có một âm thanh khác nữa. Đó là tiếng bước chân của Thành Nguyên. Tiếng bước chân ấy đều đều, chậm chạp và mỗi lúc một gần. Đột nhiên, cô không còn nghe thấy tiếng bước chân đó nữa.


Anh dừng lại bên bàn của Vũ Linh, nhưng đôi mắt vẫn xăm xăm nhìn Như.

Cô tò mò ngẩng đầu lên. Thành Nguyên đang đứng ngay phía trước mặt cô. Cô đụng phải ánh mắt của anh ta. Trong ánh mắt đó dường như có một ngọn lửa. Ngọn lửa cháy bùng lên như một sức mạnh to lớn muốn thiêu rụi tất cả. Cô giật mình, nhìn sang phía khác. Vũ Linh ngồi ở trên đó đang cười rất vui, ánh mắt háo hức chờ đợi.


Anh vẫn chưa ngồi xuống. "Quyết định đi, chần chừ làm gì cơ chứ?" - Như bực mình nghĩ vậy.
Cuối cùng thì Thành Nguyên cũng chịu ngồi xuống. Nhưng lúc ngồi xuống, anh còn liếc Như, ánh mắt như căm hận vậy. Cô không hiểu tại sao.

Thấy Thành Nguyên ngồi xuống bên cạnh Vũ Linh, cả lớp ồ lên và lại bắt đầu những câu nói, bàn tán xôn xao, cũng có cả những câu mỉa mai nữa thì phải. Như nghe loáng thoáng vậy. Nhưng cô không quan tâm và cũng không để ý đến một người vẫn nhìn cô từ nãy tới giờ.
Vũ Linh ngồi cạnh Thành Nguyên vô cùng sung sướng. Thấy vậy, Thành Nguyên hài lòng, tủm tỉm. Anh đã từng nhiều lần được “ngưỡng mộ” và cái cảm giác ấy thật tuyệt vời. Có điều, anh vẫn tức cô gái kia vì cô ta không để ý gì đến anh, mà cũng chẳng thèm nhìn anh nữa chứ.

Linh quay xuống, giơ ngón tay cái ra như để cảm ơn và khen ngợi Như vậy. Để đáp lại, Như cười với Linh nhưng nụ cười của cô vụt tắt khi thấy Thành Nguyên đang theo dõi những cử chỉ của hai người. Và dường như cũng nhận ra điều đó, Linh vội quay lên. Như không để ý đến một cái nhìn khó chịu, lấy sách vở ra chuẩn bị cho bài học mới.
-:[...]:-
Trong giờ học.


Thành Nguyên thấy cô gái mình đang ngồi cạnh cũng khá là xinh nên muốn thử làm quen. Nhưng cái tính tự kiêu đã không cho phép anh làm vậy. Anh sẽ chờ cho tới khi cô chịu nói trước. Chờ đợi cũng không khó khăn gì vì anh đã quen rồi.

- Chào anh, em là Vũ Linh. Rất vui được làm quen với anh. – Cuối cùng thì Linh cũng nói.


Thành Nguyên quay lại nhìn Vũ Linh, tươi cười đáp:

- Anh cũng rất vui khi biết một cô gái xinh xắn và đáng yêu như em.

Giọng của anh rất ngọt và nhẹ nhàng, như thể Vũ Linh là một người thân quen với anh vậy. Anh đã nhiều lần nói những câu “ngọt ngào” như thế rồi và lần nào cũng tự hào bởi giọng nói ngọt của mình.


Lâm Như ngồi sau, nghe thấy giọng Thành Nguyên thì thấy nghi ngờ. Cô chợt nhớ đến một câu nói mà một người bạn khá thân của cô đã từng nói: "Anh nào mà đẹp trai thì thường đào hoa." và thấy hình như đúng. Cái cách ăn nói, cách nhìn của Thành Nguyên với Vũ Linh càng cho cô thấy điều đó. Cô hơi lo. Vũ Linh có thể sẽ bị anh ta lừa giống như bao người khác. Nhưng trong lúc cô ấy đang hạnh phúc thì cô không nhẫn tâm mà nói ra.

- Em bình thường vẫn ngồi một mình hay sao?

- Vâng.

- Không thấy buồn à?

- Chút chút.

- Em không có bạn thân hả?

- Có chứ!

- Ai vậy?

- Là người đang ngồi sau anh đó.

- Thật ư? – Anh quay xuống liếc nhìn Lâm Như. - Sao cô ấy không ngồi cạnh em?
 
T

tiendat_no.1

(Tiếp Chương 1)

Vũ Linh đáp lại, giọng dịu dàng:

- Lúc đầu, chúng em cũng ngồi cạnh nhau nhưng vì cậu ấy là lớp phó nên thầy giáo chủ nhiệm chuyển xuống bàn cuối để tiện cho việc bao quát lớp ý mà.

- Lớp phó? Phụ trách gì vậy?
- Văn - thể - mỹ ạ.
- Vậy à? - Thành Nguyên đổi giọng. - Tên cô ấy là gì thế?

Nghe câu hỏi của anh ta, Như thấy hơi khó chịu. Anh ta hỏi tên cô làm gì? Người cô nóng bừng lên. Nhưng rồi cô chợt nhận ra mình thật buồn cười. Là bạn bè cùng lớp thì hỏi tên nhau là chuyện bình thường thôi, sao cô phải để ý chứ?

- Tên cậu ấy à? ... ừm ... Lâm Như!
- Lâm Như? Nghe như tên Trung Quốc ấy nhỉ? – Thành Nguyên nói. Anh thấy tên cô là lạ nhưng lại hay.
- Vâng. Lúc mới nghe, ai cũng nói vậy mà. Nhưng dần dần rồi cũng quen thôi!
Hai người cứ ngồi "buôn" với nhau suốt cả nửa tiếng mà không biết chán. Bỗng nhiên, Thành Nguyên quay xuống cười với Như và nói:
- Anh và Vũ Linh nói chuyện với nhau có làm ảnh hưởng đến việc học của em không đó?
Ánh mắt anh nhìn cô bây giờ bình thản, con ngươi đen láy như thể không có gì xảy ra vậy. Cô còn nhớ rõ ánh mắt rực lửa vừa mới đây thôi mà sao bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy nhỉ? Đúng là lòng người khó đoán mà!

- Không sao đâu! - Cô cũng mỉm cười đáp lại anh ta.


Anh ta không nói gì nữa và quay lên luôn, bỏ lại cho cô một dấu hỏi chấm to đùng. Mặc dù cái cách anh đối xử với cô bây giờ là với một người bạn, cô vẫn cảm thấy nghi ngờ trước sự thay đổi "chóng mặt" đó. Nhưng rồi cô bỏ qua luôn, không nghĩ ngợi gì nữa. "Không kết thù với anh ta là được rồi, những chuyện khác thì bỏ đấy, giờ phải học đã." - Như nghĩ vậy.
-:[...]:-
Năm tiếng trống vang lên.


Như thể đã chuẩn bị tinh thần từ trong giờ học, đám học sinh nữ trong lớp nhanh chóng túm tụm lại chỗ ngồi của Thành Nguyên để muốn được làm quen với anh. Những tiếng nói cứ đua nhau vang lên, rộn cả một góc lớp. Thành Nguyên bị bao vây tứ phía, còn Vũ Linh thì như một con búp bê, bị họ gạt ra ngoài. Chỗ ngồi của Lâm Như cũng nhanh chóng bị họ chiếm hết và vì bây giờ cô cũng không muốn tranh giành với họ cái chỗ ngồi "quý báu" ấy, cô đứng lên, ra ngoài lớp để tận hưởng một không khí thoáng đãng hơn.

Nhìn thấy Lâm Như bỏ ra ngoài, Thành Nguyên hụt hẫng. Anh cảm thấy như mình bị khinh rẻ vậy. Ánh mắt anh dõi theo Lâm Như cho đến tận khi cô ra khỏi. Nhưng cô không hề để ý và vẫn bình thản như thường.

Như vừa ra đến ngoài cửa lớp thì một đám rất đông nữ sinh chạy tới, ùa vào lớp cô. Do đông quá nên một số khác phải đứng ở ngoài cửa lớp. Chỉ trong chốc lát, cả cái hành lang phía trước lớp đã chật cứng người. Tất cả đều muốn được nhìn thấy Thành Nguyên bởi theo lời kể của mấy nàng “buôn” 12A thì Thành Nguyên thực sự là một “hot boy”.

Thành Nguyên bị kẹp chặt giữa đám đông mà đa phần là nữ nên rất khó chịu. Mặc dù vậy, anh vẫn vui trong lòng và khi biết Lâm Như đang chú ý vào trong thì liếc nhìn cô bằng một ánh mắt đầy kiêu kì. “Cô đúng là đồ ngốc! Ai cũng quan tâm, cũng muốn tôi cho họ một cơ hội mà chỉ mình cô thờ ơ. Rồi cô sẽ hối hận!”


Dường như hiểu được Thành Nguyên đang nghĩ gì, cô quay đi, thở dài…
 
T

tiendat_no.1

(Tiếp Chương 1)

Đôi mắt buồn nhìn ra xa. Cô vẫn thường không thấy có cái gì rõ ràng ở những nơi xa xăm đó giống như ở tương lai không có hy vọng dành cho cô vậy. Cô luôn nghĩ và thấy rằng tương lai của mình mù mờ, không có bất kì ánh sáng nào. Lâm Như có một tuổi thơ đầy sóng gió. Từ nhỏ tới giờ, những gì cô trải qua thường là đau khổ chứ không phải hạnh phúc. Khi cô sinh ra thì bố đã mất từ lâu, cô phải sống thiếu tình cảm của bố. Mẹ cô vất vả kiếm tiền nuôi con nên cô phải đảm đang tất cả mọi việc trong nhà từ khi tám tuổi.Lúc đó, cô rất tủi thân, và biết được cái cảm giác mất mát thật là nghẹn ngào! Nhưng khủng khiếp hơn, nghèo khổ, thiếu thốn đã cướp đi người mẹ của cô khi cô mới lên mười. Thật là đau đớn biết bao! Cô luôn sống trong đau khổ và xót xa, luôn nghĩ cuộc đời bất công với mình. Lúc đầu, khi phải đối diện với tất cả, cô vô cùng tuyệt vọng nhưng may mắn, cô được cô, chú ruột của mình đối xử rất tốt nên tôi không hề oán trách ai và luôn cố gắng nhìn người khác bằng một tấm lòng rộng mở. Cái tuổi thơ u ám đã khiến cho cô không bao giờ nghĩ đến một điều hạnh phúc nào đó, dù chỉ là nhỏ nhoi. Hạnh phúc với cô là rất mong manh, nhẹ nhàng chỉ như một làn gió nhẹ thoảng qua cuộc đời đầy dông tố. Có lẽ chính vì vậy mà cô không đánh giá cao bản thân mình, luôn tự ti và không chú ý đến ai, càng không thích ai.

Lại một tiếng thở dài. Cô thường hay như vậy mỗi khi nghĩ đến mình, nghĩ đến cuộc đời. Liệu số phận có dồn cô vào một ngõ cụt không?

-:[…]:-

Trong giờ Ngữ Văn. Cô giáo thấy có một học sinh nam mới, lại con nhà giàu, đẹp trai nên muốn gọi lên hỏi kiến thức xem có phải là một con người hoàn hảo hay không. Nhưng lúc đó, Thành Nguyên đang mải nhắn tin nên không nghe thấy gì cả. Cô giáo gọi đến lần thứ ba, mà anh vẫn không hề nghe thấy.

- Này, cô giáo gọi anh kìa! – Tiếng Vũ Linh nho nhỏ.

Thấy Vũ Linh nói vậy, Thành Nguyên vội đứng lên. Trước thái độ không chú ý của học sinh, cô giáo lắc đầu buồn bã. “Chắc là không giỏi giang gì rồi!” Cô bèn đặt một câu hỏi hóc búa:

- Em hãy cho cô biết nhà thơ hiện đại lớn nhất Ấn Độ là ai?

Nghe cô đọc xong câu hỏi, cả lớp đều ngạc nhiên. Đến Lâm Như cũng lấy làm ngỡ ngàng nhưng cô không thấy lạ bởi cô giáo rất “ghét” những ai không chú ý nghe giảng. Còn Đức Nguyên thì nghĩ Thành Nguyên thật xui xẻo bởi câu hỏi này ngoài anh và Như ra thì hiếm có ai trong lớp này biết được.
Thành Nguyên nghe cô hỏi vậy thì rất bối rối, không biết trả lời ra sao. Anh quay sang Vũ Linh, nói nhỏ:
- Em có biết không?
- Xin lỗi, em không nhớ! – Linh nhăn mặt. Chợt, cô nghĩ đến Như và quay xuống hỏi:
- Giúp mình được không, Như?
Trước sự năn nỉ của bạn, Như đành phải chấp nhận.

- Ra-bin-dra-nat Ta-go! – Cô nói với Linh.

- Thưa cô, là Ra-bin-dra-nat Ta-go ạ! – Thành Nguyên mỉm cười.

- Tốt lắm! – Cô giáo hài lòng.

Cả lớp ồ lên. Họ không ngờ chàng hoàng tử của họ lại tài giỏi đến mức như vậy. Bao người ngồi xuýt xoa, tán dương khiến cho Thành Nguyên “phổng mũi”. Vũ Linh tươi cười cảm ơn Như. Nhưng anh thì lại không hề hé răng nói một lời nào với cô. Cô cũng không bận tâm. Cô chẳng cần lời cảm ơn của Thành Nguyên làm gì mà nếu anh không muốn thì cô cũng đâu có ép được?
 
T

tiendat_no.1

Chương 2

-:[…]:-

Cuối cùng thì buổi học cũng kết thúc. Thành Nguyên nhanh chóng thu dọn “chiến trường” rồi bỏ về luôn. Thấy vậy, Linh hụt hẫng còn Như thì cho rằng có lẽ anh sợ bị làm phiền như hồi ra chơi hoặc là đi học với anh chỉ là cho có lệ.


Đang thu dọn sách vở, Như nghe thấy tiếng Vũ Linh:


- Hôm nay cậu về một mình nhé, mình có việc bận.


Không để cho Như có cơ hội đáp lại, Vũ Linh chạy đi luôn. “Chắc là cô nàng chạy theo Thành Nguyên rồi! Cứ thế này thì ngày nào mình cũng phải về một mình mất! Tình đúng là thứ có nhiều cám dỗ.” – Như thầm nghĩ. Không biết hai người đó có kết quả hay không nữa.



Thấy Vũ Linh đã chạy về, Đức Nguyên mới đến bên Lâm Như, nhẹ nhàng hỏi:


- Vũ Linh về rồi à?


- Vâng. - Cô trả lời.


- Cho anh về cùng nhé!


- Nhưng không cùng đường mà!


- Cùng đường ra cổng trường! – Anh cười, khiến cô cũng cười theo. Nụ cười của anh đẹp như ánh bình minh vậy.


Đức Nguyên là học sinh có thể nói là hoàn hảo nhất ở trường. Anh có ngoại hình tuyệt với và cả tài năng đáng khâm phục. Hơn nữa, anh còn là một học sinh chăm ngoan nên từ khi khai giảng tới giờ, dù chỉ mới hơn ba tuần nhưng anh đã được tất cả học sinh trong trường biết đến. Anh cũng được nhiều bạn gái yêu mến nhưng giống như Lâm Như, anh không để ý đến ai cả, coi việc học là quan trọng nhất. Chính vì có cùng quan điểm nên hai người nói chuyện khá hợp và gần như những người bạn tri kỉ. Nhưng không vì thế mà Như không "tôn thờ" anh. Cô luôn coi anh là một tấm gương để học tập.


Bước đi dưới những tán cây, Đức Nguyên chợt hỏi:


- Lúc nãy là em nhắc Thành Nguyên đúng không?


Nghe anh hỏi, Như ngỡ ngàng:


- Làm…làm sao anh biết?


- Thì anh đoán, có đúng không?


Cô không biết phải trả lời thế nào, đành khẽ gật đầu.


- Anh biết mà! – Đức Nguyên tươi cười.


- Nhưng có gì lạ đâu cơ chứ, không phải chúng ta thường xuyên là phao cứu hộ hay sao? - Cô biện luận.


- Lần này khác!


- Sao? Em không hiểu!

- Em có biết mình đang giúp Thành Nguyên trở nên hoàn hảo không?


- À, thì ra là vậy. – Cô mỉm cười duyên. - Anh sợ Thành Nguyên cướp đi ngôi vị của anh đúng không? Này, anh biết ghen rồi à?

- Ừ!


Câu trả lời của anh khiến cô bàng hoàng. Chưa bao giờ cô nghĩ Đức Nguyên lại là một con người đáng yêu đến như vậy. Có lẽ anh không thể hiện ra ngoài nên không ai biết.


- Đùa em vậy thôi, anh chỉ lo nếu cậu ấy sống trong hào quang ảo thì sẽ khó mà vượt lên được.

- Những người khác cũng vậy mà!

- Không, anh biết cậu ấy có khả năng.

- Nhưng Vũ Linh…


- Tùy em thôi, em cần lựa chọn. Thôi, ra đến cổng trường rồi, anh về đây, chào em.

- Chào anh. – Cô mỉm cười quay đi, trong lòng có chút băn khoăn trước những gì anh vừa nói.

Ngồi trong chiếc Bentley, Thành Nguyên khẽ mỉm cười. Thì ra là...

Cô định ra bến xe bus nhưng cùng lúc đó, bên lề đường, một đôi chân dài bước ra từ chiếc Bentley khiến cô chú ý.
 
T

tiendat_no.1

(Tiếp Chương 2)


Cô không tin vào mắt mình. Là Thành Nguyên! Đúng, chính là anh ta. Sao anh ta lại ở đây?

Thành Nguyên bước gần tới cô với một nụ cười mê hồn.


- Ngạc nhiên không?


- Sao anh lại ở đây?


- Chờ cô.


- Chờ tôi? Anh ở đây từ nãy tới giờ sao? - Như nói, vẻ bối rối.


- Ừ. Mà sao? Cô sợ tôi biết chuyện của cô và Đức Nguyên chứ gì? Yên tâm, tôi không thấy gì đâu.


- Không, tôi lo cho Vũ Linh.


Đôi mắt cô hướng về phía xa xa, hư ảo, mông lung. Thành Nguyên đứng trước mặt cô cũng nhận ra ánh mắt đó.

- Vũ Linh? - Anh tò mò.


- Đúng! Mà anh chờ tôi làm gì? - Cô lảng đi, không muốn cho anh biết.

- Cảm ơn! - Ánh mắt Thành Nguyên đầy thiện chí.


- Không cần phải như vậy, chuyện bình thường thôi. - Cô nhìn Thành Nguyên. "Anh thật là nhiều chuyện! Cảm ơn thì ở trong lớp cũng được, đâu cần phải đợi ở đây, chỉ làm Vũ Linh mất công..."


- Vậy à? Sao tôi không biết nhỉ?


- Vì anh vừa mới đến.


- Sao Vũ Linh lại không kể cho tôi?

- Anh hỏi cô ấy thì biết. Tôi vẫn cứ nghĩ những thiếu gia giống như anh thì thường rất ngạo mạn, không cần sự giúp đỡ của ai, xem ra tôi nghĩ sai rồi.


- Không, cô nghĩ đúng. Chẳng qua là tôi vì bất đắc dĩ thôi. - Thành Nguyên ngẩng cao đầu, tránh cái nhìn của Lâm Như. Anh cảm giác như cái nhìn đó có thể thấu được cái "bất đắc dĩ" của anh.


- Mà thôi, nếu anh đến để cảm ơn thì tôi chấp chận là được rồi. Tôi phải về đây! – Cô định quay đi nhưng bị Thành Nguyên cản lại.


- Này, sao cô cứ tránh tôi như tránh lửa thế?

- Vì tôi không muốn dính dáng đến bất kì ai cả.


Nghe câu trả lời của Như, anh đã hiểu, lòng tự đắc: "Nếu vậy thì cô đừng hòng trốn nhé!"


- Còn Đức Nguyên thì sao? - Giọng anh đầy nghi hoặc.

- Chúng tôi chỉ là bạn.


- Thế à? Tôi thấy hai người đẹp đôi lắm đấy!


- Không liên quan đến anh mà!

- Ừ nhỉ. Thôi, không vòng vo nữa. Tôi muốn cảm ơn và kết bạn với cô. – Thành Nguyên “nghiêm nghị”. Anh đang bắt đầu "kế hoạch" mà anh vừa đặt ra cách đây chỉ ba giây.


- Kết bạn? Không phải chúng ta là bạn cùng lớp sao?


- Không, bạn và bạn cùng lớp lại khác. Tôi muốn làm bạn thân thân với cô một chút để còn tìm hiểu Vũ Linh. - Thành Nguyên cười. "Lý do của mình thật là hay!"


- Tức là anh lợi dụng tôi chứ gì?

- Gần như là vậy. Cô thấy thế nào?


Cô chần chừ. Kết bạn với Thành Nguyên cô không thiệt gì cả, lại còn có thể giúp được Vũ Linh. Cứ thử xem sao!


- Được, tôi đồng ý với anh.

- Cứ quyết định như thế nhé! Tạm biệt. – Nói xong, anh quay đi luôn, từ từ đến bên chiếc Bentley và, chiếc xe vụt lao đi.


Như nhìn theo. Cô vẫn nghi ngờ việc kết bạn với Thành Nguyên bởi cô nhìn thấy trong ánh mắt của anh có điều gì đó bí ẩn. Chắc chắn lý do không chỉ đơn giản như vậy! Chắc chắn!
 
T

tiendat_no.1

(Tiếp Chương 2)


-:[…]:-

Vũ Linh bước đi trên con đường, khuôn mặt thoáng nét buồn. Không biết Thành Nguyên đi đâu mà nhanh vậy, cô đuổi không kịp. Cô thật không hiểu tình cảm của Thành Nguyên. Lúc sáng, anh còn rất ngọt ngào với cô mà bây giờ lại bỏ đi mất! Liệu anh ấy có thật lòng không? Với những người "xuất chúng" như anh chắc gì đã để ý đến một cô gái bình thường như cô.


Linh không biết đi đâu cả, mà về nhà lúc này thì chắc vẫn phải chờ Lâm Như nấu xong mới ăn tối nên cô quyết định vào thư viện tìm một vài cuốn sách hay truyện gì đó. Như cũng thích đọc sách và truyện mà.


-:[...]:-


Đang mải nấu ăn trong bếp thì Lâm Như nghe thấy tiếng mở cửa. Cô đoán là Vũ Linh về, định chạy ra đưa cho Linh cốc nước thì đã thấy Linh ở ngay phía sau mình.


- Chà, thơm quá! – Linh thốt lên. – Cậu đang nấu món gì đấy?


- Cá chiên xốt chua ngọt! - Lâm Như mỉm cười.


- Món mới hả?


- Ừm, mình thấy món này trong thực đơn ở nhà hàng nên thử làm xem sao.


- Chắc là ngon lắm đây! - Linh nhìn món ăn mà Như đang bày biện, bụng sôi lên.


Như quay lại nhìn Vũ Linh. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi. Cô tự hỏi không biết Linh đã đi đâu suốt từ chiều tối đến giờ. Bày xong cá ra đĩa, cô lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Linh, ân cần hỏi:


- Cậu vừa đi đâu thế?


- … - Linh bối rối, không biết mình nên nói thế nào.


- Cậu chạy theo Thành Nguyên à?


- Ừ. Nhưng anh ấy về mất rồi!


- Rồi cậu đi tìm anh ta sao?


- Này, cậu nghĩ gì vậy?


- Mình à? Mình nghĩ chàng bỏ nàng mà đi trước, nàng chạy theo nhưng không thấy chàng đâu, tìm khắp nơi cũng không có nên đành ngậm ngùi quay về. – Cô cười cười liếc sang Vũ Linh. Nghe Như nói vậy, Linh bật cười:


- Sướt mướt quá! Sao cậu lại có thể nghĩ mình như vậy nhỉ?


- Vì mình trông thấy ánh mắt của cậu lúc nhìn Thành Nguyên. Lúc đó, cậu như người mất hồn vậy. Chỉ cần thoáng nhìn là biết được tình cảm của cậu.


- Thật hả? Chết rồi! – Vũ Linh cuống lên. – Liệu … liệu anh ấy có biết không?


- Mình không biết nhưng với kiểu người giống như anh ta thì chắc là biết thôi. Cậu sợ à?


- Chút chút.


Như cười:


- Anh ta biết thì sao chứ?


- Nó cứ thế nào ấy.


- Thôi không nói nhiều nữa, ăn đi kẻo thức ăn nguội hết bây giờ.


- … Ừ. – Linh gắp miếng cá lên, nếm thử. – Ngon lắm, Như à! Cậu đúng là number one!


- Thế thì cậu ăn nhiều vào nhé, tạm thời bỏ cái tên Thành Nguyên ra khỏi đầu đi.


- Ok, bỏ tên, nhớ mặt. Hihi. À, đúng rồi, mình quên chưa cảm ơn cậu chuyện lúc sáng.


- Chuyện lúc sáng? – Như ngờ ngợ. Chuyện gì nhỉ? À… - Có gì đâu, không phải mình đã nói với cậu là mình mong anh ta ngồi cạnh cậu sao?


- Mình hỏi nhé, cậu có hối hận khi nhìn thấy anh ấy không?


- Không, mình còn cảm thấy quyết định của mình là đúng.

- Đúng? Đúng gì chứ? Chỉ đúng với mình cậu thôi.


- Thực ra, là tốt cho cả mình và cậu.


- Cả hai à? Lý do?


- …


Như định nói với Linh suy nghĩ của cô về Thành Nguyên nhưng lại thôi. Đó chỉ là nhận định của riêng cô, chắc gì anh đã giống như cô nghĩ. Biết đâu anh thực sự là một người mà Vũ Linh cần. Cô không dám chắc bất cứ một điều gì nên sẽ không nói với Linh. Để sau cũng không muộn mà. Nói bây giờ cô sợ khiến Linh lo lắng rồi ảnh hưởng đến tất cả.

- Thôi, để sau đi, bây giờ cứ ăn đã. – Lâm Như lảng tránh.


Vũ Linh cũng nhận ra Như đang che giấu một cái gì đó nhưng cô tỏ vẻ không biết, không quan tâm và tiếp tục ăn bữa tối.


-:[...]:-


Hoàng Trung mở cửa, đi vào phòng khách. Thành Nguyên đang ngồi trên ghế, tủm tỉm cười, không để ý gì đến anh. Nhìn Thành Nguyên lúc này, anh cũng thấy buồn cười. Là bạn thân lâu nay với Thành Nguyên nhưng anh chưa thấy bao giờ Nguyên ngồi cười một mình như thế này. Anh đâm ra tò mò.

- Không biết chuyện gì mà khiến cho thiếu gia của chúng ta vui thế này nhỉ?


Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trung, Thành Nguyên ngước lên nhìn:


- Lạ lắm sao?


- Ừ. Có chuyện gì kể mình nghe với! Ngày đầu đến trường lại quen được em nào rồi hả?

- Nhiều em là đằng khác. Nhưng cái này không quan trọng!


- Thế thì chuyện gì? Nói đi, cứ úp úp mở mở...


- Hôm nay mình gặp một cô gái đặc biệt.


- Có xinh không?


- Kha khá.


- Thế thì đặc biệt gì chứ?

- Đặc biệt ở chỗ cô ta không thèm để ý gì đến mình.


- Lại còn có người không thèm để ý đến thiếu gia nhà ta cơ à? Lạ đây! Này, lúc đó thấy sao? Có tức không?


- Có chứ, sao lại không!


- Vậy thì cậu cười cái gì?


- Mình vừa vạch ra một kế hoạch mới: làm cho cô ta phải quan tâm mình.

- Trời! Cậu định làm trò gì đó? Không phải thích người ta rồi chứ?


- Làm gì có, chẳng qua là không cam tâm khi mình bị người khác coi thường thôi, đặc biệt người đó lại là con gái.


- Thế cậu định thực hiên kế hoạch đó như thế nào? Liệu có khả thi không?


- Mình đang tìm cách đây. Nghe nói cô ta học rất giỏi, có thể lợi dụng cái giỏi đó được không nhỉ?

- Thôi, tùy cậu, mình không xen vào cái vụ dở hơi này đâu.


- Dở gì mà dở? Rồi mình sẽ cho cậu thấy nhiều chuyện hay đấy! - Mắt Thành Nguyên sáng lên.
 
T

tiendat_no.1

Chương 3


***
Sáng sớm, khi những tia nắng ban mai còn nhẹ nhàng lướt trên tán lá và làn gió thu nhè nhẹ thổi mang theo hơi mát dễ chịu thì cũng là lúc Như bắt đầu một ngày học mới. Ngồi trong xe bus, cô đưa mắt nhìn ra ngoài. Ngày nào đi học cô cũng được qua khu phố này. Cô thích cái thanh tĩnh hiếm hoi ở nơi phố xá nhộn nhịp này. Nó tĩnh mịch, khác hẳn khi cô ra về.

Cô khẽ liếc nhìn Vũ Linh. Hôm nào cũng vậy, Linh ấy thường ngủ trên xe và những lúc như thế, Như lại thấy Linh rất đáng yêu và hồn nhiên nữa. Cô cũng có cái hồn nhiên đó nhưng vì những gì mà cô đã trải qua, cô đã cất cái vô tư đó đi rồi. Thỉnh thoảng cô mới tìm lại được con người “thật” của chính mình khi đang vui hoặc là khi tâm sự với Linh. Không biết điều gì đã khiến cho cô phải khoác một tấm áo “tàng hình” để che giấu những mơ mộng, những nét đáng yêu của tuổi học trò. Đã rất nhiều lúc cô muốn cởi bỏ nó để sống giống như bao người khác nhưng lại không thể. Biết bao giờ cô mới có thể phá vỡ cái bức tường ngăn cách ấy? - Như thở dài.




Vũ Linh vui vẻ bước vào lớp. Cô đang rất mong ngóng được gặp Thành Nguyên. Như dễ dàng nhận ra điều đó, cười thầm. Nhưng Linh nhìn thấy bàn mình vẫn vắng thì chợt mất đi vẻ hào hứng. Thành Nguyên chưa đến.



Ngồi trong nhà, Thành Nguyên vui vẻ nhìn ánh nắng ban mai. Hôm nay, anh sẽ đi học muộn để khỏi dính líu tới mấy cô gái nhiều chuyện. Và anh cũng cần phải suy nghĩ thật kĩ để còn "đối phó" với Như nữa.


Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo.


- Thủy à? Anh đây! - Giọng Thành Nguyên dịu ngọt.


- Anh, em nhớ anh quá, sao hôm qua không gọi cho em?


- À, anh bận.


- Chắc là bận với cô nào chứ gì?


- Đâu có, em không tin anh thì hỏi Trung ý!


- Em đùa vậy thôi chứ em tin anh mà. Hôm nay đón em nhé!


- Hôm nay anh đi học, để hôm nào được nghỉ!


- Em không chịu đâu, biết bao giờ anh mới rảnh đây?


- Thì anh sẽ thường xuyên gọi cho em, được chứ?


- Ừm... đành vậy.


- Thôi, anh đi học đây, mình nói chuyện sau nhé!


- Vâng, bái bai anh.


Thành Nguyên thở phào. Anh cằn nhằn: "Bám gì mà kinh!"




Thành Nguyên mở cửa bước vào lớp, trên đôi môi của anh “hé” một nụ cười. Nhưng nụ cười chưa kịp “nở” thì lập tức bị dập tắt bởi giọng nói của Đức Nguyên:


- Cậu đi học muộn rồi!


Nghe câu nói ấy, Thành Nguyên dường như “đơ”. Anh đã quen với việc học ở trường cũ – nơi mà ai cũng phải nể phục anh nên cảm thấy khó chịu khi bị nhắc nhở. Tuy nhiên, Thành Nguyên đã nén ánh mắt rực lửa căm hận lại và thay vào trong đó là những làn “sóng” long lanh, cuốn hút và giọng nói dịu dàng kinh ngạc:


- Xin lỗi, mình không biết giờ học.


- Vậy à, mình tưởng cậu biết hết rồi chứ. – Giọng nói của Đức Nguyên có xen chút mỉa mai. – Vậy thì cậu hỏi Lâm Như nhé!


Người cô đột nhiên khựng lại. Cái cảm giác gì ý nhỉ? Đức Nguyên luôn giao cho cô những “nhiệm vụ cao cả” liên quan tới nề nếp. Nhưng sao lần này cô không thấy sẵn lòng như mọi lần? Hình như…hình như cô có ác cảm với Thành Nguyên thì phải. Cứ nhắc đến anh là cô muốn lờ đi.


Lặng lẽ nhìn lên, cô phát hiện hai ánh mắt đang nhìn mình, một ánh mắt có đầy niềm tin, một ánh mắt lóe sáng. Như cảm giác như mình đang bị “soi” vậy.


- Lâm Như, em giúp Thành Nguyên được không? – Đức Nguyên vui vẻ.


- Ừm… được. – Như trả lời, vẻ miễn cưỡng.




Thành Nguyên ngồi vào chỗ. Đột nhiên, anh quay xuống:


- Em nói đi!


Từ “em” ngọt xớt như mật rót vào tai cô. Vừa mới hôm qua thôi, anh còn”tôi – cô” để nói chuyện với cô mà sao hôm nay thay đổi nhanh đến vậy? Cái chuyện kết bạn có lẽ là thật rồi.


- Để ra chơi được không? Thầy sắp giảng bài rồi mà!

- Ừ. Ra chơi nhé!


Cô lại nghi ngờ Thành Nguyên. Hôm qua muốn kết bạn với cô vì Vũ Linh mà hôm nay đến lớp lại chưa nói với Linh một câu nào. Rốt cuộc anh ta có thật lòng thích Linh không nhỉ?


Cả giờ học qua đi mà Thành Nguyên không hề nói chuyện với Vũ Linh lấy một câu như thể chiến tranh lạnh vậy. Vũ Linh thì chăm chỉ nghe thầy giảng bài còn Thành Nguyên mải mê nhắn tin suốt giờ. Anh "bận" xử lí vài cô em.


-:[…]:-


Tan học, Như định xuống cantin của trường thì có tiếng gọi :

- Lâm Như! Chờ mình với!


Thấy Vũ Linh, Như tươi cười:


- Hôm nay cậu không đi đâu à?


- Ừ, không. Hôm nay mình muốn ăn trưa với cậu.


- Được thôi! Mình đi đi!

Cô kéo Vũ Linh theo, chưa bước ra khỏi lớp thì…


- Khoan đã!


Như quay lại thì thấy Thành Nguyên đang đứng ngay phía sau mình.


- Cho anh đi cùng với được không?


Nghe thấy câu nói đó, cô và Vũ Linh ngỡ ngàng. Mấy bạn nữ đứng xung quanh còn chết trân. Không một ai có thể tin vào điều mà Thành Nguyên vừa nói.


- Anh mà cũng ăn cơm ở cantin à? – Cô hỏi, giọng đầy nghi vấn.


- Ừm. Có sao không?

- Không, chỉ thấy lạ thôi. Những thiếu gia quý tộc thường không bao giờ đặt chân xuống cantin, huống chi là đại thiếu gia như anh. – Cô lại vặn vẹo. Chính cô cũng không hiểu tại sao mình cứ muốn đối đầu với anh.


Thấy Như như thể có ý đuổi Thành Nguyên đi, Vũ Linh vội chen vào:


- Anh ấy thích thì cứ đồng ý đi, có thêm người thì thêm vui mà!


- Đúng đấy!


Thành Nguyên lại cười. Nụ cười là cái tất yếu phải có mỗi khi anh nói chuyện và cũng là thứ vũ khí lợi hại nhất để giải quyết mọi việc của anh. Như cảm thấy mình giống hệt như một bà mẹ khó tính mà hai đứa con đang năn nỉ, thuyết phục vậy. Không còn cách nào khác, cô đành chấp nhận.


Nhìn Như gật đầu, Vũ Linh mừng rỡ, kéo tay Thành Nguyên đi. Mấy bạn nữ đứng đó vội kêu lên:

- Cho em đi với!


- Anh Thành Nguyên, cho em đi với!


- Xin lỗi. – Anh nhăn nhó. – Anh hẹn với hai người này rồi, để khi khác nhé!


Câu nói của Thành Nguyên khiến Như khó chịu. Cô cảm giác như mình và Linh bị anh coi giống như bao cô gái khác muốn tiếp cận với anh vậy. Anh nghĩ mình là thần tượng chắc?


Thấy Như cứ đứng yên ở đó mà không chịu đi, Thành Nguyên nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói:


- Đi nào! Anh đói rồi!
 
T

tiendat_no.1

(Tiếp Chương 3)

Tay Như bị Thành Nguyên nắm chặt lấy, tưởng như sắp nát ra vậy. Cứ như thế, anh lôi cô đi, mặc cho tiếng ồ đầy ngỡ ngàng của đám nữ phía sau. Như nhăn mặt, vội rút tay ra.
Thành Nguyên liền tỏ vẻ quan tâm, ân cần nói nhỏ:

- Anh xin lỗi!


Như không nói gì, chỉ len lén nhìn Vũ Linh. May là cô ấy không biết nếu không thì cô ấy sẽ hiểu lầm mất.


Xuống đến nơi, Vũ Linh xăm xăm hỏi:


- Anh ăn gì, để em lấy cho.


- Anh ấy có phải là trẻ con đâu mà không biết lấy đồ ăn? – Như liếc xéo Thành Nguyên.


- Anh ăn gì cũng được. Cứ lấy cái gì mà em thích ý! – Thành Nguyên vờ như không nghe thấy Như nói, ung dung cầm tờ tạp chí lên đọc.


- Anh ấy là thiếu gia mà! – Vũ Linh vui vẻ nói với cô, còn ra hiệu để cô đồng ý. – Hay là cậu ghen, để mình lấy luôn cho cậu nhé!


- Thôi đi, ai mà thèm ghen với anh ấy chứ. – Như nói nhỏ rồi đi lấy thức ăn luôn, chẳng đả động gì đến Nguyên nữa.



Vũ Linh vui vẻ chạy ra, bưng hai suất cơm của mình và Thành Nguyên. Anh thấy Linh thì vui vẻ giúp cô đặt mọi thứ lên bàn và không quên nói một câu cảm ơn vô cùng trìu mến.


Như mang thức ăn ra, thấy hai người đang cười nói thì không muốn chen vào, cô định đi sang ngồi bàn khác thì lại một lần nữa bị Thành Nguyên giữ lại:


- Lâm Như, sang đây ăn cùng anh và Linh cho vui!

- Đúng đấy, cậu sang đây đi! – Linh hùa theo.

Nghe Linh nói vậy, Như cảm thấy Linh thật ngốc. Cô đang muốn giúp cho Linh mà Linh lại cứ lôi cô vào chuyện của hai người khiến cô khó xử.


- Hai người cứ tự nhiên đi, mình ngồi đây được rồi. – Vừa nói, Như vừa nháy mắt ra hiệu cho Linh. Linh hiểu ý cô, liền nói:


- Thôi, để cậu ấy ngồi đó đi, cậu ấy thích mà.


- Ừ. – Thành Nguyên gật đầu, vẻ không hài lòng.


- Anh thử đi, xem có ngon không?


- Ừ. – Anh thử nếm và cũng khá ngon. – Cũng được!


Thấy Thành Nguyên nói như vậy, Vũ Linh cười tươi rạng rỡ:


- Đồ ăn ở cantin trường lúc mới khai giảng ngon hơn nhiều nhưng do đầu bếp trưởng nghỉ làm nên mới thành ra thế này. Mà trước kia anh có hay ăn ở cantin không?


- Cũng bình thường thôi. Có lúc ăn ở cantin, lúc ăn nhà hàng.


- Thế thì sau này anh đến ăn trưa ở đây nhé!


- Chắc là không được rồi. – Thành Nguyên nhăn mặt. – Năm nay bố anh định cho anh tiếp cận với công việc của công ty nên có lẽ buổi trưa anh sẽ bận nhiều.


- Chán nhỉ!


- Sao thế?


- À không… - Linh vội lảng tránh nhưng anh biết cô đang nghĩ gì. – Anh có nghĩ là mình còn nhỏ so với công việc đó không?


- Anh à? Lúc đầu anh cũng nghĩ là mình còn nhỏ nhưng bố anh nói tuổi nhỏ không quan trọng, quan trọng là làm quen với công việc càng sớm thì càng tích lũy được kinh nghiệm.


Giọng Thành Nguyên nho nhỏ. Anh đưa mắt liếc nhìn sang Lâm Như. Cô đã ăn xong từ lúc nào mà anh không hề biết. Giờ cô đang ngồi đó, một mình và yên lặng. Rất yên lặng như thể cả thế giới chỉ có mình cô vậy. Cô chăm chú nhìn vào cuốn vở đang cầm trên tay mà chẳng hề để ý đến bất kì ai. Cái “lạnh lùng” đó khiến cho anh cảm thấy ghét nhưng anh lại nhận ra được trên khuôn mặt cô có cái đẹp thoáng qua.



-:[…]:-


Tan học.


- Em có rảnh không? Đi chơi cùng anh nhé! – Thành Nguyên chợt lên tiếng làm cho Vũ Linh ngỡ ngàng.


- Có…có chứ. – Linh xúc động, suýt ngã ngửa trước lời mời của anh.


Thành Nguyên vẫn giữ nụ cười trên môi mà quay xuống nói với Lâm Như:

- Em có đi cùng bọn anh không?


- Không, hai người cứ đi đi, hôm nay em bận rồi.

- Vậy hả? – Ánh mắt anh nghi ngờ. “Chắc là cô ta lại muốn trốn rồi!”


Vũ Linh thấy anh nghi hoặc thì vội đỡ lời cho Như:

- Hôm nay Như bận đi làm thêm nên anh đừng ép cậu ấy.


- Ừ. – Anh gật đầu. Đúng là không biết thì không nên trách người khác. – Thế bọn anh đi nhé!


- Vâng. – Cô nói sẽ, nháy mắt với Linh – Đi chơi vui vẻ nhé!
 
T

tiendat_no.1

(Tiếp Chương 3)

Ra tới cổng trường, Thành Nguyên mới nói với Vũ Linh:

- Mình đi ăn tối nhé!


- Vâng. – Linh cười hạnh phúc.


Chiếc Bentley đã chờ sẵn ở bên lề đường. Anh dẫn cô tới đó, mở cửa rồi đẩy cô vào.


- Cho xe chạy tới nhà hàng Hoa Sữa nhé!


- Vâng, thưa thiếu gia.


Được ngồi bên cạnh Thành Nguyên trong một chiếc xe sang trọng như vậy khiến cho Linh cảm thấy vô cùng sung sướng. Cái vui mừng hiện ra ngay trên nét mặt cô nhưng Thành Nguyên chẳng hề để ý đến điều đó. Anh cất tiếng hỏi:


- Em không phải đi làm thêm à?


- Trước đây thì có nhưng giờ thì không.


- Sao vậy?


- Hai tuần trước, khi đang làm việc, em vô tình đánh đổ đĩa thức ăn vào giày của một vị khách và thế là em bị đuổi việc.


- Chỉ như vậy thôi mà cũng bị đuổi việc à?


- Người khách đó là khách VIP và lại nhà hàng đó rất uy tín nữa.


- Em nghỉ làm luôn hả?


- Tạm thời là như thế vì em chưa tìm được nơi làm việc mới.


- Thế tiền bố mẹ cho không đủ hay sao mà em và Như phải đi làm thêm?


Nói đến đây, anh chợt thấy khuôn mặt cô tái nhợt lại. Linh cảm giác như một nỗi đau từ trong tim theo dòng máu trào ra, vỡ tan, đè nát lên chính cô.


- Em sao thế? – Anh lo lắng.


- Em…


- Có chuyện gì à?


- Em… em không có bố mẹ! – Lòng cô quặn đau nỗi đau sâu thẳm.


- Sao… sao? – Anh giật mình trước lời nói của cô.


- Em bị lạc bố mẹ từ năm ba tuổi. – Cổ họng cô nghẹn ứng lại, cảm giác như bị chặn lại bằng vật gì đó.


- Anh xin lỗi! – Giọng anh buồn buồn.


- Không sao! – Cô gượng cười. – Em đã quen rồi. Lúc mới đến trường sau tám năm học ở cô nhi viện, em bị các bạn ghẻ lạnh, ghét bỏ, lúc đó mới đau khổ và cô đơn.


- Bọn họ thật là đáng ghét! – Anh có vẻ bất bình. – Đáng lẽ phải động viên, thông cảm với em chứ!

- Nhưng rồi cũng có người đồng cảm với em. Người đó chính là Như. Và cũng phải đến khi gặp được Như, em mới có niềm tin để tiếp tục sống.


- Tại sao?


- Vì đến lúc đó, em mới biết thực ra trên đời còn có nhiều người bất hạnh hơn cả em.


- Là Như à?

- Vâng. Hoàn cảnh của Như còn đáng thương hơn em nhiều. Cậu ấy chưa một lần nhìn thấy cha từ khi chào đời, lên mười tuổi thì Như lại mất mẹ.


Thành Nguyên vô cùng ngạc nhiên khi nghe được những lời mà Vũ Linh nói. Anh chưa hề gặp ai mà bất hạnh như vậy.


- Rồi em và Như kết bạn à?


Cô gật đầu.


- Sau đó em muốn đến sống cùng Như và sẻ chia cùng cậu ấy nên em quyết định rời cô nhi viện. Bọn em đã sống với nhau từ đó tới giờ.


- Chắc hai người có nhiều kỉ niệm lắm nhỉ!


- Như là một con người rất đáng khâm phục. Cậu ấy sống tự lập từ khi mười ba tuổi. Như chăm chỉ và cũng rất giỏi giang. Cậu ấy cùng anh Đức Nguyên luôn là những người dẫn đầu trong học tập, được thầy cô yêu quý.


- Đức Nguyên là người như thế nào?

- Nhắc tới anh ấy, mọi người luôn nghĩ tới hai chữ hoàn hảo. Chẳng ai có thể chê anh ấy ở một điểm nào cả.

- Như vậy thì chắc nhiều người thích lắm!


- Đúng vậy! Số người thích anh ấy có mà đếm cả ngày không hết!


- Còn em, em có thích anh ta không?

- Em à? – Linh bối rối. – Cũng có nhưng em chẳng dám với. Em không thể xứng với anh ấy được. Người hoàn hảo như anh ấy chỉ hợp với những người cũng hoàn hảo thôi.


- Thế Như có được nhiều người quan tâm không? – Anh tò mò.
 
T

tiendat_no.1

(Tiếp Chương 3)

Ra tới cổng trường, Thành Nguyên mới nói với Vũ Linh:

- Mình đi ăn tối nhé!


- Vâng. – Linh cười hạnh phúc.


Chiếc Bentley đã chờ sẵn ở bên lề đường. Anh dẫn cô tới đó, mở cửa rồi đẩy cô vào.


- Cho xe chạy tới nhà hàng Hoa Sữa nhé!


- Vâng, thưa thiếu gia.


Được ngồi bên cạnh Thành Nguyên trong một chiếc xe sang trọng như vậy khiến cho Linh cảm thấy vô cùng sung sướng. Cái vui mừng hiện ra ngay trên nét mặt cô nhưng Thành Nguyên chẳng hề để ý đến điều đó. Anh cất tiếng hỏi:


- Em không phải đi làm thêm à?


- Trước đây thì có nhưng giờ thì không.


- Sao vậy?


- Hai tuần trước, khi đang làm việc, em vô tình đánh đổ đĩa thức ăn vào giày của một vị khách và thế là em bị đuổi việc.


- Chỉ như vậy thôi mà cũng bị đuổi việc à?


- Người khách đó là khách VIP và lại nhà hàng đó rất uy tín nữa.


- Em nghỉ làm luôn hả?


- Tạm thời là như thế vì em chưa tìm được nơi làm việc mới.


- Thế tiền bố mẹ cho không đủ hay sao mà em và Như phải đi làm thêm?


Nói đến đây, anh chợt thấy khuôn mặt cô tái nhợt lại. Linh cảm giác như một nỗi đau từ trong tim theo dòng máu trào ra, vỡ tan, đè nát lên chính cô.


- Em sao thế? – Anh lo lắng.


- Em…


- Có chuyện gì à?


- Em… em không có bố mẹ! – Lòng cô quặn đau nỗi đau sâu thẳm.


- Sao… sao? – Anh giật mình trước lời nói của cô.


- Em bị lạc bố mẹ từ năm ba tuổi. – Cổ họng cô nghẹn ứng lại, cảm giác như bị chặn lại bằng vật gì đó.


- Anh xin lỗi! – Giọng anh buồn buồn.

- Không sao! – Cô gượng cười. – Em đã quen rồi. Lúc mới đến trường sau tám năm học ở cô nhi viện, em bị các bạn ghẻ lạnh, ghét bỏ, lúc đó mới đau khổ và cô đơn.


- Bọn họ thật là đáng ghét! – Anh có vẻ bất bình. – Đáng lẽ phải động viên, thông cảm với em chứ!


- Nhưng rồi cũng có người đồng cảm với em. Người đó chính là Như. Và cũng phải đến khi gặp được Như, em mới có niềm tin để tiếp tục sống.

- Tại sao?


- Vì đến lúc đó, em mới biết thực ra trên đời còn có nhiều người bất hạnh hơn cả em.


- Là Như à?

- Vâng. Hoàn cảnh của Như còn đáng thương hơn em nhiều. Cậu ấy chưa một lần nhìn thấy cha từ khi chào đời, lên mười tuổi thì Như lại mất mẹ.


Thành Nguyên vô cùng ngạc nhiên khi nghe được những lời mà Vũ Linh nói. Anh chưa hề gặp ai mà bất hạnh như vậy.


- Rồi em và Như kết bạn à?


Cô gật đầu.


- Sau đó em muốn đến sống cùng Như và sẻ chia cùng cậu ấy nên em quyết định rời cô nhi viện. Bọn em đã sống với nhau từ đó tới giờ.


- Chắc hai người có nhiều kỉ niệm lắm nhỉ!


- Như là một con người rất đáng khâm phục. Cậu ấy sống tự lập từ khi mười ba tuổi. Như chăm chỉ và cũng rất giỏi giang. Cậu ấy cùng anh Đức Nguyên luôn là những người dẫn đầu trong học tập, được thầy cô yêu quý.


- Đức Nguyên là người như thế nào?


- Nhắc tới anh ấy, mọi người luôn nghĩ tới hai chữ hoàn hảo. Chẳng ai có thể chê anh ấy ở một điểm nào cả.


- Như vậy thì chắc nhiều người thích lắm!


- Đúng vậy! Số người thích anh ấy có mà đếm cả ngày không hết!


- Còn em, em có thích anh ta không?


- Em à? – Linh bối rối. – Cũng có nhưng em chẳng dám với. Em không thể xứng với anh ấy được. Người hoàn hảo như anh ấy chỉ hợp với những người cũng hoàn hảo thôi.


- Thế Như có được nhiều người quan tâm không? – Anh tò mò.
 
T

tiendat_no.1

(Tiếp Chương 3)

- Nhiều chứ, nhưng tất nhiên là không thể bằng anh Đức Nguyên được rồi. Em biết có nhiều người cũng thích Như lắm vậy mà chẳng ai dám thổ lộ vì Như luôn tỏ ra thờ ơ trước tất cả.

- Vậy là họ chấp nhận đơn phương à? – Thành Nguyên mỉm cười.


- Vâng, nhưng có một người không chấp nhận.


- Là ai vậy? Anh tò mò quá!



- Là anh Đức Nguyên!


- Hả? Có nhầm không đó? – Anh vô cùng ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi cho dù anh cũng đã từng nghi ngờ hai người đó.


- Không nhầm đâu, tuy anh ấy không nói ra nhưng ai cũng có thể nhận ra, cả Như nữa nhưng cậu ấy vẫn cho rằng không có gì cả. Thần tượng của muôn người chỉ thích có mình cậu ấy vậy mà…


- Có ai ghét Như vì điều đó không?


- Có chứ! Có cả thư “đe dọa” nữa…


- Rồi sao?


- Tất cả đều trở nên vô dụng trước thái độ “cứng như kim cương” của Như và họ chỉ biết khóc thương cho thần tượng của mình.


- Thế em thì sao? Có khóc cùng họ không?


- Em không tốn nước mắt nhưng lại tốn hàng tấn nước bọt và kết quả vẫn là con số không. – Cô thở dài.


Thành Nguyên cười vui vẻ, hình như anh rất vui khi nghe thấy điều này thì phải.


- Cứng đầu nhỉ!


- Ừm, nhưng cậu ấy cũng có lí do riêng của mình mà!


- Lí do? Là gì vậy?


- Em không biết, Như không chịu nói!


Thành Nguyên hụt hẫng. Anh tưởng cô biết lí do thì anh sẽ lợi dụng ngay điểm yếu và cũng là điểm mạnh đó nhưng xem ra mọi chuyện không dễ dàng như anh tưởng. Bỗng nhiên anh thấy mình thật là. Tại sao lại phải khiến cho cô thích anh nhỉ? Anh đâu có được gì, lại còn mệt thêm! Tự dưng lôi việc vào người! Tuy nghĩ vậy nhưng anh vẫn muốn thực hiện kế hoạch của mình bởi cứ nghĩ tới việc anh bị Đức Nguyên nhắc nhở, bị mất thể diện thì anh lại thấy bực tức. Anh hé cười. Bây giờ anh đã biết được khuyết điểm duy nhất của Đức Nguyên thì anh sẽ phải tấn công bằng được. “Đó mới chính là Thành Nguyên chứ!”


Thấy Thành Nguyên không chú ý tới mình, Linh vội nói:


- Anh đang nghĩ gì vậy, nói em biết được không?

- À,… anh đang nghĩ về việc đi học thêm. Anh muốn bắt đầu học hành, không chơi bời nữa! – “Mình cũng tài biện luận quá!”


- Thế anh định học như thế nào?


- Anh định…
 
T

tiendat_no.1

Chương 4


***

Lại một buổi sáng nữa trôi qua, Linh vội vàng cất sách vở. Cô liếc nhìn qua Thành Nguyên. Anh nháy mắt, cười nói với cô:

- Nhờ em đó!


- Vâng, em biết rồi!


Vũ Linh quay xuống, giọng ngọt ngào:


- Như, hôm nay cậu đi ăn trưa cùng mình nhé!


- Với cậu à? – Lâm Như thấy lạ. Sao tự nhiên cậu ấy lại mời mình đi ăn trưa nhỉ?


- À, không, cả anh Thành Nguyên nữa!


- Hả? – Như đứng người, như thể bị “sét đánh” vậy. – Sao lại có cả anh ấy?


- À, anh có chuyện muốn nhờ em. – Thành Nguyên giải thích.


- Là chuyện gì? Nói ở đây không được sao?


- …Không tiện cho lắm! – Linh đỡ lời. – Đi mà, Như! – Cô lại nũng nịu. Cô thừa biết dùng cách này là hiệu quả nhất. Cái vẻ làm nũng của cô luôn khiến cho Như phải đồng ý. – Coi như mình nhờ cậu đó!


- Cậu lại có âm mưu gì đó? Bạn thân của cậu mà còn che giấu!


- Thì lát nữa cậu sẽ biết mà! Đi nhé!


- … - Cô chần chừ. – Ừ.


-:[…]:-


Nhà hàng Hoa Sữa.


- Chà, không khí ở đây thật là tuyệt vời! – Vũ Linh thốt lên thích thú. Trông cô lúc này thật là hồn nhiên, vô cùng đáng yêu. Nụ cười trên khuôn mặt của cô tươi như hoa mới nở. Chỉ nhìn thấy thái độ của Linh thôi là Lâm Như đã biết tâm trạng của cô vui như thế nào. "Không biết hai người này có kế hoạch gì nhỉ? Hay là muốn nói với mình chuyện của họ? Không, không phải thế đâu! Dù có là thật thì mình cũng không dám tin."


- Như ! - Tiếng gọi của Thành Nguyên lôi cô ra khỏi vòng xoáy của những suy nghĩ miên man.


- Em ăn gì?


- Gì cũng được. - Cô cười thật hiền. Hình như vừa mới "tỉnh" lại nên cô chưa kịp lấy lại cái lạnh của mình. Cô lắc đầu, nghĩ mình thật ngốc, sao lại bỏ quên cái lạnh quen thuộc đó chứ?


Thành Nguyên cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy nụ cười "thật" của cô. Nụ cười ấy, anh cảm thấy, không giống với thường ngày khi cô cười với bất kì ai và anh cũng nhìn thấy từ trong nụ cười đó là một nét hồn nhiên, đáng yêu chứ không phải là cái lạnh lùng anh biết. Có lẽ, lời của Vũ Linh là đúng. Anh lại càng thắc mắc về cái lí do bí mật mà ngay cả Vũ Linh cũng không biết. "Là gì chứ?..."


...


-:[...]:-


- Thật ra, hôm nay anh mời em đi ăn trưa là muốn nhờ em một việc. - Thành Nguyên lên tiếng.

- ... Nhờ em? - Như ngạc nhiên. - Nếu giúp được thì em sẽ đồng ý, không cần phải mời em một bữa trưa đâu!

- Là bạn bè, đi ăn cùng nhau là chuyện bình thường, em không cần phải bận tâm!

- Không, em không có ý đó. Nhưng mà... Thôi, anh nói đi!

- Anh... anh muốn nhờ em làm gia sư.

- Gia sư?

- Ừ!

- Sao lại là em?

- Vì anh biết em có khả năng.

- Anh có thể thuê một giáo viên giỏi mà! Như thế sẽ tốt hơn.

- Anh thì lại nghĩ bạn bè giúp nhau mới tiến bộ nhanh.

- Nhưng...

- Chuyện gì vậy?

- Em còn phải đi làm thêm, làm sao mà có thời gian?

- Thì em nghỉ làm đi!

- Em đã làm ở đó lâu rồi, nếu mà nghỉ thì...

- Chuyện này anh lo được! - Giọng Thành Nguyên chắc nịch.

- Đúng rồi, cậu cứ yên tâm, không sao cả! - Vũ Linh cũng lên tiếng thuyết phục Như. - Cậu đồng ý nhé!

- Em chỉ sợ không giúp được anh...

- Anh tin là em làm được! - Anh lại cười, nụ cười đẹp như một làn gió thổi qua làm mát dịu cả thời tiết nóng bức của những ngày đầu thu.

Ánh mắt Thành Nguyên và Linh đều hướng vào Như. Cô bối rối. Nếu như Linh nói trước với cô chuyện này thì có lẽ cô sẽ dễ dàng quyết định hơn. Mặc dù là cô học tốt nhưng làm gia sư thì cô chưa từng nghĩ tới. Lỡ không giúp được Thành Nguyên học tốt hơn thì sao?
Thấy Như có vẻ do dự, Thành Nguyên liền nói:

- Em cứ suy nghĩ đi, chuyện này... cũng không cần gấp lắm.

- ...Vậy thì... - Cô ngước lên nhìn anh. - Tối nay em sẽ gọi cho anh.



Bước chân lang thang trên vỉa hè, Như nghĩ về chuyện lúc trưa. Cô vẫn băn khoăn việc làm gia sư. Nếu không giúp Thành Nguyên, cô sợ cả anh và Vũ Linh đều buồn nhưng nếu giúp anh, cô lại sợ mình không đủ sức lực. Cô không biết nên làm thế nào. Những lúc như thế này, người mà cô thường nghĩ đến là Đức Nguyên. Anh luôn là người tìm ra cách giải quyết tốt nhất cho mọi việc và những lời khuyên anh cho cô luôn luôn đúng. Không biết bây giờ anh có rảnh để cho cô một lời khuyên không nhỉ? Cô chần chừ rồi cũng quyết định gọi cho anh.



Đang ngồi một mình trong phòng, bỗng Đức Nguyên nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Anh lặng lẽ cầm điện thoại lên. Người gọi đến là "Lâm Như". Anh, như thể vui mừng, vội vàng nghe máy.



Đóng cửa xe ô tô lại, Đức Nguyên liền đi vào công viên. Anh không biết tại sao Như lại hẹn anh ở đây nhưng với anh thì điều này không quan trọng bởi vì cũng đã lâu lắm rồi anh mới được đi chơi cùng cô. Vừa bước vào trong, anh đã nhìn thấy Như. Cô đang ngồi dưới một tán cây lớn, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ. Xem ra không phải là anh được đi chơi rồi. Anh đi tới gần cô. Từ phía sau, anh cất tiếng:


- Em chờ anh lâu chưa?


Nghe thấy giọng Đức Nguyên, Như quay lại, nở một nụ cười tươi với anh:


- Anh tới rồi à? Em ngồi đây cũng lâu rồi.


Ngồi xuống bên cạnh cô, anh nói:

- Có chuyện gì vậy?


- Sao anh biết là có chuyện?


Anh cười:


- Đơn giản thôi. Vì một Lâm Như chăm chỉ không bao giờ vô lí mời người khác đi chơi đâu.


- Anh nghĩ vậy à? - Cô quay sang nhìn anh. Anh gật đầu. - Thế thì hôm nay mình đi chơi nhé!

- ... - Anh vờ như suy nghĩ. - Tùy em thôi! - Đôi môi anh hé nở một nụ cười.


Nói rồi, anh đứng dậy, rảo bước cùng cô trên lối đi nhỏ trong công viên.


-:[...]:-


Vũ Linh nhìn Thành Nguyên. Trong ánh mắt cô ẩn chứa một nỗi ngạc nhiên bất ngờ.

Thấy vậy, Thành Nguyên bật cười:

- Em làm gì mà nhìn anh chăm chú vậy?


- Anh định làm quen với công việc ở công ty từ bây giờ à?


- Ừ, anh cũng học đến lớp 12 rồi còn gì, làm quen cũng là việc dễ hiểu thôi.

- Thế anh muốn nhờ Như giúp môn nào?


- Toán, Lí, Hóa. Khối A mà!


- Em cứ nghĩ là anh chỉ học một môn. Học cả ba liệu có lâu không?


- Anh tin là nhanh thôi. Dù trước đây anh có ham chơi nhưng mà chữ cũng không rơi đi nhiều đâu.


- Ừm.

- Này, theo em thì Như có đồng ý không?


- Em cũng không biết nữa. Như là một người tốt, quan tâm tới bạn bè và những người xung quanh. Đây vừa là thuận lợi, vừa là khó khăn của anh.


- Sao lại thế? Anh không hiểu! Đây là thuận lợi mà.


- Anh thử nghĩ mà xem, Như luôn lo lắng cho bạn bè nên cậu ấy sẽ sợ rằng mình không giúp được anh. Mà Như cũng quý những người bạn của cậu ấy ở nhà hàng nên chưa chắc là Như xin nghỉ việc đâu!

- Em hiểu Như thật đấy! Nhưng mà chuyện nghỉ làm ở nhà hàng có lẽ là không khó như em nói.


- Hi hi. Anh không biết đó thôi. Tháng trước, có người giới thiệu cho Như sang làm ở nhà hàng Á - Âu. Đó là một nhà hàng nổi tiếng và sang trọng, thậm chí còn hơn cả Eastern Land nữa cơ, nhưng vì bạn bè mà Như đã quyết định ở lại EL mà không đi nữa.


- Khó thật. Nhưng thôi, cũng tùy Như cả. Bỏ đi, mình nói chuyện khác... Em xem ra cũng biết nhiều về nhà hàng nhỉ?


- Tất nhiên rồi. Em thường đi ăn trưa ở nhà hàng mà!


- Sao chỉ có bữa trưa?

- Vì đồ ăn ở cantin không được ngon cho lắm mà em lại quen ăn đồ ngon rồi.


- Vậy còn bữa tối?


- Đương nhiên là em ăn ở nhà rồi. À quên, em chưa giới thiệu cho anh biết, Như là một đầu bếp cừ khôi đó!


- Thật không?

- Thật chứ! Có khi còn hơn cả đầu bếp của EL đấy!


- Này, anh nhận ra một điều...


- Điều gì?
 
T

tiendat_no.1

(Tiếp Chương 4)


- Hình như em rất thích khoe với mọi người về Như.

Vũ Linh cười thích thú:


- Đúng vậy! Em muốn mọi người biết rằng Như là một con người hoàn hảo và em rất tự hào khi mình là người thân nhất của Như.

- Thế em không sợ sẽ có người cướp mất Như của em à?

- Không đâu. Nếu có ai muốn làm bạn của Như cũng cần phải thông qua em mà!


- Em thật là… - Anh cười. “Linh cũng đáng yêu đấy chứ!”


-:[…]:-


- Có vui không? – Đức Nguyên ân cần hỏi.


- Có, lâu rồi em cũng không đi chơi.


- Em đó, suốt ngày chỉ có học rồi làm việc mà không chịu nghỉ ngơi, thư giãn một chút là chóng già lắm!


Nghe anh nói, Như bật cười:


- Anh bây giờ nói chuyện rất giống một ông già đấy!


- Thật à? Không biết anh trở nên uyên bác như thế từ lúc nào nhỉ? – Khuôn mặt giả bộ của anh khiến cho Như lại phải bật cười. Thấy vậy, anh cũng cười theo. Đã lâu lắm rồi anh không được cười tươi, được vui vẻ, hạnh phúc đến thế này. Có lẽ cái cảm giác hạnh phúc ấy chỉ khi ở bên Như anh mới có được.


Hai người ngồi yên lặng, không gian dường như cũng lắng đọng lại. Như chợt thở dài. Tiếng thở ấy làm cho Đức Nguyên nhớ ra một chuyện.


- Điều gì làm em suy nghĩ thế? Kể cho anh nghe đi! Anh chia sẻ cùng em được mà!


- … - Như quay sang nhìn anh. – Em…em…Anh Thành Nguyên muốn em làm gia sư cho anh ấy.


- Có chuyện này sao? Sao cậu ấy lại nhờ em? – Đức Nguyên có vẻ nghi ngờ. Thành Nguyên này thật là lạ. Anh ta tiếp cận Như làm gì?


- Em cũng không biết nữa. Anh ấy chỉ nói là học bạn tốt hơn học thầy nhưng em không tin. Không lẽ trình độ của em bắt kịp được với giáo sư, tiến sĩ à?


- Ừ, chắc là cậu ấy có lí do gì đó không muốn nói. – Anh suy nghĩ. Có lẽ nên để cho Như đồng ý, như vậy anh có thể biết mục đích của Thành Nguyên.


- Em đang suy nghĩ không biết có nên đồng ý hay không. Thực sự là em không biết phải làm thế nào cả. Anh nói đi, em nên đồng ý hay là từ chối?


- Theo anh thì em cứ chấp nhận với lời đề nghị đó đi! Dù sao thì giúp được bạn bè cũng là một chuyện tốt. Vả lại em làm ở nhà hàng cũng vất vả hơn, cậu ấy nhờ cũng đâu có thiệt thòi cho em?


- Em không lo mình thiệt, chỉ sợ anh ấy thiệt thôi. Em có biết dạy học đâu?


- Em nghĩ nhiều quá rồi! Chỉ cần em muốn giúp cậu ấy học tốt thì em sẽ có phương pháp dạy hiệu quả thôi mà.


- Anh thực sự nghĩ em nên giúp anh ấy à?


- Anh nghĩ vậy, còn quyết định là ở em.


- … Vậy thì…em nghe the anh.




- À, anh này, em Nhung sao rồi ạ?

- Nhung đỡ hơn nhiều rồi, cuối tuần này là được ra viện.


- Vậy à? Hôm đó anh cho em đến nhé!


- Ừ, em mà đến chắc Nhung vui lắm đấy!


- Anh cứ đùa em, có anh đến em ấy mới vui. – Như cười, liếc xéo anh.


- Em lại chọc anh rồi! – Anh cũng liếc xéo cô. Nhìn nụ cười của cô, anh thấy vui trong lòng. Mong rằng sau này cô mãi mãi sẽ cười với anh như thế…


-:[…]:-


Buổi tối.


- Cậu nói có thật không? - Vũ Linh hét lên mừng rỡ.


- Thật chứ, không lẽ mình lừa cậu? - Như cười trước thái độ vui mừng của Vũ Linh.


- Vậy là mình đã có thể an tâm rồi!


- Ủa, việc này đâu có liên quan đến cậu nhỉ?


- Có đấy, nhưng cậu không biết đâu.


- Cậu giấu mình điều gì đúng không? - Như hỏi lại.


- Tất nhiên rồi, là bí mật cả mình mà, sao nói cho cậu biết được?


- Bí mật à? Từ trước tới giờ có bí mật nào cậu không kể cho mình đâu chứ?... À... - Như và Linh cùng mỉm cười nhìn nhau. - Cậu và anh Thành Nguyên thế nào rồi?

- Bình thường thôi! - Linh thản nhiên trả lời.


- Mình không tin đâu! Nhưng thôi, không hỏi cái này. Thế chiều nay đi chơi có vui không?


- Vậy có khác gì nhau đâu! Cậu là mánh khóe lắm đó!


Như chống cằm. Đúng là không thể dễ dàng "moi" thông tin từ Linh.


- Còn cậu? Cậu với anh Đức Nguyên sao rồi?


- Mình với anh Đức Nguyên có sao đâu!


- Lại còn chối! Không phải chiều nay đi cùng người ta à?


- Sao cậu biết?

- Có chuyện gì của cậu mà mình không biết đâu!


- Thế à? Thế cậu thử đoán xem bây giờ mình đang nghĩ gì?


- Nghĩ à? ... Cậu nghĩ xem phải trả lời mình như thế nào, đúng không?


- Sai rồi. Mình đang nghĩ cậu nên dẹp bỏ mấy câu hỏi như vậy đi, mình nghe nhàm rồi!


- Sao? Nhàm rồi à? Thế thì nhất định lần sau mình sẽ nghĩ câu khác hay hơn, vậy nhé!


Lại một lần nữa Như thấy Linh vô cùng đáng yêu. Linh luôn làm cho cô cười, làm cô vui vẻ, thoải mái trong lòng. Người bạn này của cô thật là tài giỏi!


-:[...]:-

- Kế hoạch của cậu sao rồi? - Trung ngồi xuống ghế, hỏi Thành Nguyên.


- Chưa biết, mình đang chờ đây.


- Nếu câu trả lời là không thì sao?


- Cậu đừng có bàn lùi, mình không nghĩ vậy đâu!


Chuông điện thoại chợt réo lên. Thành Nguyên liếc nhìn Hoàng Trung:

- Có rồi!


Trung ngồi yên, khẽ nhấp một ngụm nước. Làm bạn với Thành Nguyên lâu vậy rồi mà anh vẫn không thể lường trước được những điều kì quặc mà bạn anh sắp làm. Thành Nguyên quả là có những suy nghĩ và sở thích lạ kì. Nhiều khi chúng cũng khiến cho chính anh ngỡ ngàng.


- Yeah! - Tiếng của Thành Nguyên làm Trung chú ý. Anh ngước nhìn lên:


- Thành công rồi hả?


- Ừm, tất nhiên rồi. Mình nói có đúng không?


- Thế cậu định đưa Như về nhà dạy à?

- Ừ, gia sư mà!


- Không sợ bố mẹ cậu biết sao?


- Không cần phải lo, đã có cậu rồi, mình không sợ đâu.


- Cậu lại lôi mình vào rồi!


- Làm gì cũng phải có bạn bè chứ! Đúng không, bạn tốt của mình? - Thành Nguyên mỉm cười. Anh đang chờ đợi ngày mai...





I love you all
 
T

tiendat_no.1

***(Tiếp Chương 4)

Thành Nguyên mở rèm cửa, tận hưởng cái không khí trong lành và dễ chịu của buổi ban mai. Anh khẽ mỉm cười. Cuối cùng thì ngày mới cũng đã đến. Anh không hiểu vì sao tâm trạng của mình lại rất tốt. Hình như một phần là do cái kế hoạch "dở hơi" của anh đã thành công bước đầu. Nhưng, đó không phải là tất cả. Có lẽ một phần cũng là do dì Thảo sắp về nước. Dì là một người phụ nữ đẹp, quý phái và rất tâm lí. Dì luôn hiểu những gì mà anh nghĩ, những gì anh muốn làm và luôn ủng hộ anh trong mọi quyết định của mình. Chính vì thế mà anh rất quý trọng dì. Anh tưởng tượng lại khuôn mặt thân quen ấy. Chợt, anh nhớ tới đôi mắt của dì. Đôi mắt ấy...có vẻ rất giống với một đôi mắt nào đó mà anh chưa thể nghĩ ra...

-:[...]:-


Bình minh vẫn chưa lên. Bầu trời còn mờ đen, nhập nhoạng tối. Anh đưa đôi mắt nhìn ra phía xa. Những khi sáng sớm như thế này, anh thường hay thấy buồn - một nỗi buồn thường trực đâu đó trong anh. Ngồi yên lặng trên ghế sofa, Hoàng Trung có vẻ buồn. Anh... nhớ nhà thì phải. Cũng đã lâu rồi anh không được về ngôi nhà thân thương ấy thăm mẹ, thăm em trai. Anh rất nhớ họ. Mẹ anh là một người phụ nữ tần tảo, thương con. Mẹ đã một mình vất vả nuôi nấng hai anh em từ khi anh còn rất nhỏ. Khi anh đã lớn, vì muốn cho con học tập tốt hơn, mẹ đã gửi anh tới nhà dì Thảo - một người bạn của mẹ. Mẹ anh nói ở đây gần trường học, điều kiện tốt hơn, vả lại dì Thảo chỉ sống có một mình cô đơn, nếu có anh ở đây thì còn có thể chuyện trò với nhau. Anh không muốn xa mẹ nhưng cũng đành vâng lời. Anh thương mẹ nhiều lắm và anh cũng thương cả dì. Dì đã sống một mình ở đây năm năm rồi. Ngoài việc vùi đầu vào công việc cho đỡ buồn chán thì dì chỉ nói chuyện cùng anh hoặc dành thời gian quan tâm cho cháu trai của mình. Nhà dì ở đối diện với nhà chị gái nên dì thường sang thăm, tâm sự với Thành Nguyên. Có lẽ vì thế mà hai người mới hiểu nhau, mới trở thành những người bạn và cũng nhờ đó mà anh mới quen, mới trở thành người bạn thân nhất của Thành Nguyên.


Anh thở dài...


Buồn...


Lại nỗi buồn ấy...


Anh là người hiểu Thành Nguyên nhất. Anh biết cậu ấy không phải là một người hư hỏng. Thành Nguyên vốn là một học sinh giỏi, là một con người toàn diện những năm lớp sáu, lớp bảy. Cả trường học, không có bất kì một học sinh nào hay một giáo viên nào không biết đến cậu với hình ảnh một cậu học trò ngoan ngoãn, lễ phép, thân thiện và học giỏi. Nhưng hoàn cảnh đã đẩy cậu tới bi quan, tới tiêu cực. Thành Nguyên luôn phải sống một mình trong căn nhà rộng mặc dù cậu có cả bố lẫn mẹ. Bố mẹ cậu là những nhà kinh doanh, lại đứng đầu tập đoàn lớn nhất miền Bắc nên thường làm việc ngày đêm và hay đi công tác ở nước ngoài. Họ đã xây một ngôi nhà nằm ngay sát nơi làm việc để tiện cho công việc. Cả một tháng, bố mẹ cậu chỉ về nhà thăm cậu trong chốc lát, thậm chí còn không về. Những cuộc đối thoại giữa bố mẹ với con gần như đều là qua điện thoại. Họ mải mê làm việc mà không hề để ý xem Thành Nguyên nghĩ gì, cần gì, không để ý đến cảm xúc của cậu. Thứ mà cậu muốn không phải là sự giàu sang, xa hoa mà bố mẹ cậu đang cố vun đắp mà là tình thương, tình thương yêu từ bố mẹ, sự quan tâm chăm sóc của bố mẹ. Trung không biết họ có nghĩ đến điều này hay không nhưng anh thực sự cảm thấy thương cho Thành Nguyên. Anh tuy mất bố nhưng vẫn có mẹ thương yêu còn cậu ấy, có bố mẹ mà như “không”. Thiếu thốn tình cảm, Thành Nguyên thay đổi gần như hoàn toàn thành một con người khác. Cậu bắt đầu ham chơi, không chú ý đến việc học, trong giờ học chỉ ngồi nhắn tin. Kết quả học tập giảm sút nghiêm trọng. Thêm vào đó, cậu ấy trở thành một anh chàng đào hoa vô cùng kiêu căng, ngạo mạn. Anh lại càng thương cậu ấy. Anh biết Nguyên vẫn còn có tình cảm, vẫn mang nặng một chữ tình. Chiếc xe Bentley mà cậu ấy dùng tuy đã cũ nhưng cậu ấy không hề thay vì đó là món quà sinh nhật của ông nội tặng trước khi qua đời. Cậu luôn dành tình cảm cho ông, cho dì, cho cậu, mẹ anh và cả em trai anh nữa. Nhiều lúc anh muốn nói cho bố mẹ cậu ấy biết hoàn cảnh của con trai mình nhưng đều bị cậu ấy ngăn lại. Nhiều lúc anh muốn cậu ấy trở lại như ngày xưa, không kiêu căng, không đào hoa nhưng cậu đã nói với anh rằng ta cần kiêu căng vì ta “giàu có” hơn người, ta cũng phải đào hoa vì chỉ có như vậy ta mới biết vẫn còn rất nhiều người yêu ta, thương ta, ta vẫn còn nhận được “tình cảm” từ người khác. Hai từ “giàu có” và “tình cảm” đó thật là nghịch lí. Một từ, với Thành Nguyên, là gần ngay trước mắt, có thể với tới, đoạt được bất cứ lúc nào còn một từ thì dường như quá xa vời, quá mù mịt. Anh biết Thành Nguyên đã phải đau khổ như thế nào để nói ra hai từ đó bởi vì cậu nói với giọng đầy đắng cay và với một nụ cười đầy mỉa mai, một ánh mắt long lanh như hạt pha lê sắp vỡ. Và anh cũng cảm nhận được từ câu nói ấy một con người yếu đuối, dễ bị tốn thương luôn ẩn sau vẻ bề ngoài bình thản, khinh khỉnh đến phát ghét.


Anh lặng ngồi, không nhìn gì cả mà ánh mắt mông lung. Anh luôn cảm thấy đau lòng khi nghĩ tới Thành Nguyên. Cậu ấy thật là đáng thương. Anh vẫn ước, vẫn cầu mong tới một ngày, anh được nhìn thấy một Thành Nguyên vui vẻ, lạc quan thật sự, một con người vẹn toàn, không còn những vết thương, những nhát cứa chất đầy trong trái tim cô đơn. Nhưng, anh biết, ngày ấy còn xa xôi lắm…






- Trung à, rảnh không, đi ăn sáng với mình đi!


- Có chuyện gì mà trông cậu có vẻ vui thế?


- Cứ đi đi mình nói cho nghe! – Thành Nguyên cười thật tươi khiến cho Hoàng Trung tò mò.


- Ừ, thế thì đi.


Trung nhanh nhẹn đóng cửa nhà, chạy ra ngoài.


- Này, cậu tự lái xe à?


- Ừ, cậu không cần phải lo, sáng sớm mà!


-:[…]:-


Nhà hàng Hoa Sữa.


Thành Nguyên rất thích đến đây vì nó có một không gian thoáng đãng, mát mẻ, không quá sang trọng mà lại gần gũi với thiên nhiên. Ngồi ở nơi đây, anh có thể tận hưởng cái thanh tĩnh đáng quý và cũng chỉ ngồi đây anh mới tịnh tâm mà suy nghĩ mọi việc, mà thư thái tâm hồn.


- Có chuyện gì thì cậu nói đi!


- Làm gì mà vội thế? Không cho mình nghỉ chút à?


- Thế cậu không sợ muộn học sao? Lần trước bị lớp trưởng nhắc nhở đó, cậu không nhớ à?


- Thôi, tâm trạng mình đang vui, đừng có nhắc tới chuyện đó nữa. – Thành Nguyên tỏ vẻ bực tức. – Mình nói cậu nghe rõ nhé: hai ngày nữa dì Thảo về!

- Cậu nói gì? Dì Thảo về nước à?

- Ừ, thông tin chính xác đó.


- Vậy thì tốt rồi!


- Chuyện gì?


- Cậu lại có người chống lưng cho “phi vụ” tới rồi!


- Trời, mình tưởng cậu mừng lắm khi nghe tin này, ai ngờ…


- Tất nhiên là mình mừng rồi, nhưng mình biết còn có người mừng hơn cơ!


Thành Nguyên mỉm cười thật tươi:


- Có người chống lưng nhưng mình vẫn cần sự giúp đỡ của cậu.


- Cậu định lôi mình vào thật à?


- Cậu bây giờ là người thân nhất của mình đó, cậu không nhớ đã quyết định gọi dì Thảo là dì như mình hay sao? Cậu không giúp mình thì ai có thể giúp nữa?


- Cậu…đúng thật là…không thể bắt bẻ được!


- Đừng càu nhàu nữa. - Anh nhìn Trung, lòng thấy vui vẻ. Anh biết là cậu ấy sẽ không từ chối anh điều gì mà! – Việc mình nhờ cậu rất đơn giản thôi.


- Nói đi, cứ úp úp mở mở làm gì?


- Chiều nay, sau khi tan học, cậu đưa Vũ Linh đi chơi giúp mình nhé!


- Hả? Có nhầm không đấy? Mình đi chơi với Vũ Linh á? – Trung cực “sốc” khi nghe Thành Nguyên nói.


- Sao cậu phản ứng mạnh thế? Mình thấy…có sao đâu!


- Lại còn không? Cậu nghĩ thế nào mà lại nói thế? Cậu thừa biết mình và Vũ Linh không quen nhau, chưa hề gặp nhau, mình cũng không phải là một tay “sát gái” như cậu, thì làm sao mà đi chơi?


- Thì cậu cứ nói là bạn của Thành Nguyên, chắc Linh sẽ đi thôi.


- Bạn của Thành Nguyên thì sao? Vô duyên vô cớ mời người ta đi chơi à?


- Mình cứ nghĩ cậu thông minh lắm, nghĩ ra cái lí do chỉ là chuyện bình thường, vậy mà…


- Đừng có khích mình, không thành công được đâu!


- Thôi, cậu cố gắng giúp mình nhé, trăm sự nhờ cậu đó!


- Thế còn cậu?


- Mình? Mình sao?


- Cậu làm gì lúc đó?


- Tất nhiên là đi cùng Như rồi, biết mà còn hỏi.


- Cậu có để cho dì Thảo biết chuyện này không?


- Chắc có, mình cũng cần dì giúp, kẻo bố mẹ mình mà biết thì không hay đâu.

- À mà lần này về, dì ở nhà bao lâu?

- Mình không biết nữa, nhưng chắc là lâu đó vì việc của công ty đang rất nhiều mà bố mẹ mình lại ra nước ngoài rồi.

- Cậu bây giờ cũng quan tâm tới tình hình công ty nhỉ.

- Ừ, mình đang định tiếp cận với nó.


- Cố gắng nhé! Nhưng trước hết phải học đã, mời “thầy” về mà không học là mình không giúp cậu nữa đâu!


 
T

tiendat_no.1

- Cậu phải tin mình chứ! Rồi mình sẽ cho cậu thấy.

- Ừ, mình sẽ đợi, mong là không lâu sẽ có kết quả.

- Này, mình đã chuẩn bị xe rồi đấy, cậu lấy xe mà về, với lại chiều còn đi nữa.

- Xe gì đó?

- Đương nhiên là Bentley. Hay cậu thích loại khác để mình đổi?

- Thôi, đổi làm gì cho mất việc, mình chỉ hỏi vậy thôi. Cậu ăn đi, sắp tới giờ học rồi đó!

Thành Nguyên khẽ cười, mừng thầm vì cuối cùng Trung cũng đã đồng ý với anh. Với anh bây giờ, ngày hôm nay thật là đẹp biết bao.


Trung ngồi lặng. Anh sắp phải nghĩ nát óc cho ra một lí do phù hợp. Thật là khó quá! Đúng là Thành Nguyên, lúc nào cũng đẩy cho anh những câu hỏi hóc búa. Giờ thì chỉ còn anh lo lắng thôi, cậu ấy đã bớt được một nỗi lo rồi.

Anh thở dài…

Chương 5

-:[…]:-

Như bước ra khỏi lớp học, từng bước, từng bước chậm rãi như thể không muốn đi. Như đang suy nghĩ. Cô sắp phải đến EL để chia tay mọi người – những người bạn, người anh, người chị mà cô đã từng gắn bó, đã từng làm việc cùng trong bao lâu nay. Cô không biết mình đã quyết định đúng hay sai khi rời xa nơi đó.


Thành Nguyên bước ra ngoài từ chiếc Bentley quen thuộc. Mặc dù xung quanh anh đang có rất nhiều học sinh – những đối tượng mà anh nên tránh – nhưng anh vẫn phải đứng đây vì anh sợ rằng Như sẽ đi mất. Anh tựa người vào chiếc xe, lặng nhìn những dãy nhà trong trường hiện lên trên bức tường cao và những bóng cây xanh mát. Có lẽ bây giờ anh cần phải học. cần phải bước đi bằng đôi chân của chính mình. Anh tin là mình có đủ khả năng để làm được điều đó.


… … …


- Anh…có phải là anh Thành Nguyên không ạ?


Nghe thấy có tiếng nói, anh quay sang nhìn. Trước mặt anh bây giờ là ba cô gái học cùng trường với mình. Đúng là anh không thể tránh được mà! Chợt nhận ra điều mình cần phải làm, anh đáp lại:


- Ừ, đúng, mà các em là ai? Sao lại biết anh?


- Hì. – Ba cô gái cười duyên, định gây ấn tượng với anh. – Bọn em là học sinh lớp 11, nghe nói anh là học sinh mới nên muốn đến làm quen thôi ạ.


- Thế thì cảm ơn các em nhé! – Thành Nguyên nở một nụ cười thật tươi nhưng thực sự anh đang cảm thấy rất phiền. Anh đâu có biết một nụ cười trừ vô tình của anh đã khiến cho ba cô gái đó “suýt ngất”. – Xin lỗi, bây giờ anh có việc bận phải đi, chào các em nhé!


- Ơ…anh…


Thành Nguyên bỏ đi khiến ba cô gái hụt hẫng. Tuy nhiên họ vẫn rất vui trong lòng vì được nhìn anh gần hơn, được nghe giọng nói ngọt ngào, được ngắm nụ cười quyến rũ của anh.



Thành Nguyên đi về phía cổng trường. Từ khi mới vào trường đến giờ, có rất nhiều cô gái muốn làm quen với anh, nhiều tới mức anh phải đi học muộn và sau giờ học phải về nhà thật mau. “ Có rất nhiều người cần đến mình, coi trọng mình, sao bố mẹ mình lại không chứ?” – câu hỏi này lại một lần nữa được nhắc tới trong đầu Thành Nguyên. Anh thẫn thờ, hơi chạnh lòng. Nhưng khuôn mặt anh lại trở nên tươi tắn khi anh nhìn thấy Như đang bước đi trên con đường dẫn ra cổng trường. Cô cứ cắm đầu xuống đất mà bước từng bước chậm rãi như thể đang suy nghĩ nên không hề nhìn thấy anh. Đột nhiên, anh cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó. Hình như là Đức Nguyên. Đúng, là anh ta. Tại sao anh ta lại không đi về cùng Như như mọi ngày chứ? Nếu như vậy thì anh ta có thể sẽ tức tới lộn ruột khi thấy anh đến và lôi cô đi. Nhưng cũng không sao cả. Rồi sau này xũng sẽ có một ngày như thế. Anh bỗng muốn đưa mắt nhìn xem Vũ Linh đã ra về chưa và, thật ngạc nhiên, anh nhìn thấy Đức Nguyên đang đứng ở trước cửa lớp, dõi mắt theo Như. Anh mỉm cười. Thì ra Đức Nguyên vẫn luôn để tâm tới cô. Anh, lập tức, vờ như không hề nhìn thấy Đức Nguyên, đi tới trước mặt Như.


- Em làm gì mà đi chậm như rùa vậy?


Nghe thấy giọng nói của Thành Nguyên, cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói:


- Anh làm gì ở đây?


- Thì anh chờ em!


- Nhưng…em vẫn chưa đi ngay được đâu. – Như bối rối. Tối qua cô đã hứa với anh là chiều nay sẽ học, vậy mà tới bây giờ, cô vẫn chưa xin nghỉ làm.


- Sao vậy? – Anh thắc mắc.


- Em còn phải đến EL để xin nghỉ việc.


- Để anh đưa em đi. – Thành Nguyên cười thật tươi. Và, không để cho cô kịp nói gì, anh nhanh tay kéo cô ra xe. “Đức Nguyên à, anh có biết danh dự với tôi nó lớn tới mức nào không?”



Chiếc xe đã đi. Đức Nguyên vẫn đứng trước cửa lớp. Anh đã nhìn thấy toàn bộ những việc lúc nãy. Anh đang tự hỏi chính mình rằng anh đã làm đúng hay là sai. Anh biết rằng Thành Nguyên không phải tự nhiên muốn mời cô làm gia sư mà chắc chắn anh ta phải có một mục đích nào đó, vậy mà anh vẫn để cho cô nhận lời, bởi vì anh nghĩ mình có thể biết được mục đích đó thông qua Như. Nhưng giờ anh lại cảm thấy hình như anh đã sai. Cái cảm giác khi thấy người khác nắm tay người mình yêu thật là khó chịu. Và anh sẽ không có đủ khả năng để đối diện với điều đó nếu như ngày nào anh cũng nhìn thấy hai người như vậy, cho dù cả hai đều không có ý gì khác. Anh muốn cô phải thuộc về anh.


-:[…]:-


Vũ Linh rảo bước ra bến xe bus. Hôm nay chỉ có một mình cô về nhà nên cô cần phải đi nhanh cho kịp chuyến xe ra thư viện mà đọc sách cho đỡ chán. Đang mải đi thì cô nhìn thấy một chiếc xe mang nhãn hiệu Bentley rất sang trọng dừng lại bên cạnh mình, và từ trong đó, một anh chàng đẹp trai bước ra. Vũ Linh thầm ước rằng chàng trai đó sẽ đến bên cô và mới cô đi chung xe với anh ấy. Và… thật ngạc nhiên…một điều bất ngờ đã xảy ra…


Chàng trai mà cô nhìn thấy đang từ từ tiến về phía cô. Cô ngỡ ngàng, ngó trước, ngó sau xem có ai hay không. Cô không dám tin là chàng trai đó đang hướng tới mình. Trái tim cô đập rộn ràng, đến mức cô có thể nghe thấy rõ từng nhịp. Cô cứ nghĩ rằng mình đang mơ. Đúng, đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thôi.
 
T

tiendat_no.1

Nhưng Linh đã nhận ra đây là sự thật, không phải giấc mơ khi cô nghe thấy giọng nói của chàng trai:

- Em…em…có phải là Vũ Linh không? – Chàng trai hình như có vẻ ngượng ngùng, mặt đỏ ửng lên.


- Em…em…dạ đúng ạ. Anh là… - Linh cũng đang ngại, khẽ trả lời. Cô hồi hộp chờ đợi cái điều sắp đến.

- À, anh là bạn của Thành Nguyên. – Trung đã đỡ “run” hơn một chút. Chưa bao giờ anh làm những chuyện như thế này cả. Thật là ngượng quá. Thành Nguyên này đúng là định hại anh ngại chết mà.


- Thì ra anh là bạn của anh Thành Nguyên. Mà sao anh biết em? – Linh cũng đã nói được liền mạch một câu, không còn lắp bắp nữa.


- Là Thành Nguyên nói cho anh biết.

- Thật ạ? – Linh lại một lần nữa không dám tin vào mình. Thành Nguyên kể với người khác về cô ư? Cô rất rất vui trong lòng, chỉ một chút nữa là không giấu được anh chàng đó rồi. Cô không ngờ rằng Thành Nguyên lại đem cô làm đề tài nói chuyện với bạn. Liệu trong lòng anh thì cô là gì? Linh mừng thầm mà không biết rằng Thành Nguyên thực sự chẳng có ý gì với cô.


- Ừ. – Trung suy nghĩ xem phải nói gì. – Em đang về nhà à?


- Vâng…à không, em đang định tới thư viện.


Câu nói của Linh khiến chàng trai suýt bật cười thành tiếng. “ Cô gái này cũng thật là dễ thương!”


- Em có thể đi chơi cùng anh không?


- Hả??? – Linh chết trân khi nghe câu hỏi này. Lần thứ ba trong vòng mười phút trở lại đây cô bị đứng tim. Anh ấy…anh ấy vừa nói cái gì? Anh ấy muốn rủ mình đi chơi ư? Linh thật muốn tin vào những gì mà cô vừa nghe thấy nhưng cô vẫn không dám. – Anh nói gì ạ? – Cô gặng hỏi lại.


- Em ngạc nhiên đúng không? Anh muốn mời em đi chơi.


- Sao… Sao… – Cô lại lắp bắp.

Chàng trai mỉm cười. Một nụ cười đẹp. Linh nhận thấy anh ấy cũng đẹp trai, chỉ kém Thành Nguyên có chút xíu. Giọng nói của anh trầm ấm, nhưng không phải là ngọt ngào giống như Thành Nguyên.

- Anh là bạn thân nhất của Thành Nguyên, còn em đã trở thành bạn của cậu ấy rồi thì cũng có nghĩa là bạn của anh thôi. Chúng ta, hai người bạn, đi chơi cùng nhau, không có gì lạ cả.


- Ừm…cũng đúng… Vậy thì mình đi! – Linh tươi cười. – Mà anh tên là gì?


- Anh là Hoàng Trung.


-:[…]:-


Chiếc xe dừng lại ở trước cửa nhà hàng EL. Như mở cửa, bước ra. Cô còn chút băn khoăn nhưng vẫn đi tiếp vào bên trong nhà hàng.


- Em chào các anh chị ạ!


Tiếng của Như cất lên làm cho mọi người chú ý. Mấy người đồng nghiệp của cô vội chạy đến bên cô, ầm ĩ nói:


- Lâm Như, sao hôm nay em đến muộn thế? Đã bao giờ chị thấy em đi muộn đâu?


- Đúng đấy, em vốn rất đúng giờ mà!


- Thôi, đừng tra em nó nữa, đi làm việc đi, nhà hàng đang đông khách, để sau nói chuyện. – Trường nhóm đúng là luôn mẫu mực, lợi ích nhà hàng vẫn là quan trọng nhất.


- Em…- Như ngập ngừng, nhưng cô quyết định nói ra. – Hôm nay em đến không phải là để làm việc.


- Sao lại thế? Hôm nay là ngày làm việc mà! – Mọi người càng ngạc nhiên. Họ cảm thấy Lâm Như của họ hôm nay rất lạ, hình như là có chuyện gì đó.


- Em đến để…xin nghỉ việc. – Sau khi lấy một hơi dài, Như cũng đã nói ra được cái điều mà cô cần nói.


- Em có nói đùa không? Sao tự nhiên lại xin nghỉ việc? Không phải là chúng ta đang làm việc rất tốt sao? – Trưởng nhóm tiếp lời.


- Không, em không hề nói đùa.


Như hướng đôi mắt của mình ra nhìn mọi người. Họ cũng nhìn Như. Với đôi mắt ấy, họ có thể khẳng định là Như đang nói thật. Một người trong số họ nhận ra điều đó và ngay lập tức hỏi lại cô:

- Em tìm được việc khác rồi à?

- Vâng.


- Là việc gì đó? Chắc là không vất vả bằng công việc ở đây đúng không?


- Em làm gia sư.


- Vậy thì nhàn rồi, thảo nào bỏ bọn này mà đi. – Một nhân viên trong nhóm nói đùa.


- Chị đừng nói thế, chỉ là…


Như chưa kịp nói hết câu thì cô nhìn thấy giám đốc nhà hàng. Ông đang đi về phía cô.


- Cháu chào chú ạ! – Cả nhóm đồng thanh nói.


- Cháu chào chú ạ! – Lâm Như cũng vội theo.


- Cháu đến rồi à? – Ông mỉm cười, nhìn Như. – Cháu đến chia tay mọi người và chú đúng không?


- Sao chú lại biết ạ?


- Đã có người xin cho cháu nghỉ việc.


- Vậy ạ? – Như suy nghĩ. Là ai nhỉ? … … … Đúng rồi, anh Thành Nguyên có nói là anh ấy lo được chuyện này mà, chắc là anh ấy rồi. – Ý của chú thế nào ạ? – Như mạnh dạn hỏi.


- Tất nhiên là chú đồng ý. Công việc mới của cháu chắc sẽ không vất vả như ở đây nên chú ủng hộ cháu.


- Cháu cảm ơn chú.



Thành Nguyên vẫn ngồi trong xe. Sao Như vào trong đó lâu vậy nhỉ? Anh đã nói với giám đốc nhà hàng rồi và ông ấy cũng đã đồng ý mà! Hay là có chuyện gì xảy ra? Anh lo lắng, vội ra khỏi xe, bước nhanh vào trong nhà hàng.

 
T

tiendat_no.1

(tiếp Chương 5)



- Cháu là một cô gái tốt, chú hy vọng cháu sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn!

- Vâng ạ.


- Đến chơi với bọn chị nhé, chị chắc chắn sẽ nhớ em lắm.


Như gật đầu, lòng nghẹn ngào, nhưng cô nén cảm xúc của mình lại. Cô không hề biết ở ngoài cửa có một người đã nghe hết câu chuyện này. Người đó cũng như xúc động cùng cô. Người đó ... thiếu tình cảm...


...


Như chào mọi người rồi ra ngoài. Cô ngoái đầu lại nhìn nhà hàng thêm một lần nữa rồi ngồi vào xe.


- Em xin lỗi vì đã để anh phải chờ lâu!


- Không sao, anh chờ được mà. Em có sao không?


- Em...chỉ hơi buồn chút thôi!


Cô khẽ nói với anh, nhưng anh không tin vào câu nói đó. Chỉ cần nhìn thoáng qua là đã thấy nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt cô. Anh hiểu tâm trạng của cô lúc này.


- Hay là để anh đưa em về? Lịch học chuyển sang ngày mai cũng được...


- Không cần đâu, học hôm nay được mà!


- Có thật không đó?


- Lời em nói không đáng tin à?


- Không phải, nhưng nhìn em bây giờ thì không ai dám tin là em không buồn cả.


- Thế em phải làm sao?


- ... - Anh suy nghĩ, rồi cười, nói với cô - Cười đi, cười là vui mà!


- Anh... - Như biết Thành Nguyên đang muốn chọc mình nhưng không biết phải làm sao. Cô đành ném cho anh một cái nhìn "thái độ" mà cô nghĩ là anh hiểu.


Thành Nguyên hiểu ý cô, thôi không cười mà nổ máy, đi thẳng.

...
...
...
Sau khi rẽ vào một con phố rộng rãi, xanh mát bóng cây và yên bình, chiếc xe dừng lại trước cổng một tòa biệt thự lớn. Ngay sau đó, cổng nhà tự động mở ra, xe tiến vào bên trong, khoảng một trăm mét thì tới gara. Thoạt đầu, nhìn qua ngôi nhà, Như cũng biết nó rất sang trọng, và khi nhìn kĩ, cô lại càng cho rằng điều đó là đúng. Ngôi nhà được thiết kế theo kiểu kiến trúc của Pháp, xung quanh nhà là vườn và những lối đi đầy cây cảnh hai bên đường. Cô theo anh vào bên trong. Phòng đầu tiên rất rộng, có lẽ là phòng khách. Lên tới tầng hai, có một phòng khách nhỏ hơn và một ban công khá rộng. Thành Nguyên dẫn cô ra ngoài ban công đó. Khi cô vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng xuống. Cô nhìn ra, đó tiếng bước chân của một người phụ nữa tầm tuổi trung niên. Người đó đi đến gần Thành Nguyên và cất tiếng:

- Cháu đã về à?


- Vâng, bác pha nước giúp cháu được không ạ? - Anh quay sang Như - Em uống gì?


- ...gì cũng được...


- Vậy thì chanh đá bác nhé!


- Ừ, chờ bác một chút.


Người phụ nữ liếc nhìn Như, vẻ tò mò như muốn biết cô là ai, rồi nhanh chóng đi xuống tầng dưới.


- Đó là bác Tâm, người giúp việc ở đây. - Thành Nguyên nói với Như vì anh nghĩ cô đang muốn biết người đó là ai.


- Bác ấy có họ hàng với anh à?


- Không, là mẹ anh thuê. Mà em hỏi có việc gì không?


- À không, em tò mò chút thôi. - Như cúi đầu, cố che dấu cảm xúc của mình. Cô rất ngạc nhiên bởi thái độ của anh. Chưa bao giờ anh lễ phép với bất kì ai chỉ trừ người thân quen trong gia đình. Và với tính tình kiêu căng, tự cao tự đại của anh thì cô nghĩ không bao giờ anh tự hạ thấp mình mà "vâng", "ạ" với một người giúp việc, cho dù người đó có lớn tuổi hơn anh. Xem ra cô đã nghĩ sai rồi. Cô thầm trách bản thân mình vì đã nghĩ xấu về anh. Con người của Thành Nguyên quả là không dễ hiểu chút nào. Dường như mọi thứ ở anh đều không thể ngờ được.


- Em đang nghĩ gì đó? - Thành Nguyên thắc mắc khi thấy Như ngồi "ngẩn ngơ"


- Không, không có gì. Bắt đầu học được chưa ạ?


- Ừ. - Anh gật đầu.


Và buổi học gia sư đầu tiên của anh bắt đầu.


...

...

- Em về đây. - Như mỉm cười nói với Thành Nguyên. Sau buổi học, cô định bắt xe bus về nhà nhưng Thành Nguyên lại nhất định muốn đưa cô về. Vậy là cô không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý. - Anh cũng về ăn tối mau đi kẻo đói.


- Ừ, anh biết rồi, em cũng ăn sớm nhé, chúc buổi tối vui vẻ. - Thành Nguyên nở một nụ cười đẹp mê hồn và vẫy tay chào Như.


Như đứng đó nhìn theo bóng chiếc xe cho đến khi nó chỉ còn là một chấm đen trên đoạn đường xa. Đi đến gần cửa, Như thấy trong nhà không có ánh điện, có nghĩa là Vũ Linh chưa về. "Không biết cậu ấy đi đâu mà giờ này vẫn chưa về nhà nhỉ?". Cô bỗng cảm thấy lo, bèn lấy điện thoại gọi cho Vũ Linh.


- Mình nghe đây!


- Cậu đang ở đâu đấy, chưa về nhà sao?


- Cậu về nhà rồi hả? Mình đang đi ăn tối. Cậu chịu khó nấu ăn một mình nhé! Lát nữa mình sẽ về.


- Ừ. - Như thở phào nhẹ nhõm. "Thì ra cậu ấy đang ăn tối, làm mình lo chết đi được. Mà sao tự nhiên hôm nay lại ăn ngoài nhỉ? Bình thường có bao giờ Linh như vậy đâu? Đã thế, nghe giọng nói còn có vẻ rất vui nữa." Như đang định hỏi Linh về chuyện đó thì cô đã cúp máy rồi. Cô không muốn gọi lại nữa, bèn lấy chìa khóa mở cửa nhà.


...

...

Hoàn thành xong số bài tập ít ỏi của ngày hôm nay, Như đứng dậy nhìn đồng hồ. Đã tám rưỡi rồi mà Linh vẫn chưa về. Không biết làm gì mà về muộn như vậy? Uống một cốc nước cho dịu bớt cái nóng khó chịu, cô với tay lấy cuốn sách trên giá. Đó là một cuốn danh ngôn mà có lẽ Linh mới mượn từ thư viện về. Đang định đọc thì có tiếng gõ cửa, Như liền chạy ra mở cửa.


- Cậu về rồi à? Sao muộn vậy?

Vũ Linh nở một nụ cười tươi:


- Bí mật!


- Ghê chưa, hôm nay còn bí mật cơ!


- Trời ơi, nóng quá đi! - Linh than ngay sau khi bước vào nhà. - Cất hộ mình chiếc túi nhé, mình đi tắm đã, nóng chết mất.


Linh vội chạy ngay đi như muốn tránh câu hỏi của Như. Thấy cô bạn có vẻ muốn giấu điều gì đó, Như cảm thấy tò mò, nhưng không biết làm thế nào, cô đành ngồi đọc cuốn danh ngôn.

-:[...]:-


Đậu xe trong gara, Hoàng Trung đi thẳng vào trong nhà. Thành Nguyên đang ngồi đọc một tờ tạp chí. Thấy anh, Thành Nguyên mỉm cười hỏi:


- Đi chơi vui chứ?
 
Top Bottom