T
thohonggirl
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Nếu ai hỏi tôi rằng: "Người mà suốt đời bạn yêu quý, kính trọng nhất là ai?", tôi sẽ trả lời ngay rằng: "Đó là người mẹ thân yêu của tôi". Trên đời này, ai sinh ra cũng đều có mẹ, và mẹ cũng là người thân yêu nhất đối với mỗi ai. Còn riêng đối với tôi, mẹ là người luôn yêu thương, quan tâm đến các con, dạy các con những bài học đường đời, luôn tâm sự khi tôi có chuyện buồn. Nhưng tôi nhớ mãi không quên lần tôi bị ốm nặng, mẹ là người đã ở bên cạnh, tận tình chăm sóc cho tôi.
Hôm đó là vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá nhất, tôi đi học với chiếc áo gió căng phồng đầy ấm áp. Mẹ đã chuẩn bị chuẩn bị cho tôi đủ mũ len, găng tay, tất, giầy và khăn để đi học. Buổi học kết thúc sớm hơn vì tiết trời rét, tôi tung tăng chạy về nhà. Bỗng tôi chợt nghĩ: "Hôm nay về sớm hơn mọi hôm thì mình ở lại một chút cũng có sao đâu nhỉ." Thế rồi tôi chạy lon ton ra bờ ao đã gần cạn hết nước, chỉ đủ ngập đến đầu gối tôi. Tôi chạy quanh ao, đùa với làn gió lạnh và mưa bụi li ti. Khi đã mỏi rã rời, tôi dừng lại, ngồi xuống và cởi mũ, khăn, giầy, cả áo khoác ra. Chợt có tiếng xe máy nghe quen quen tiến lại gần. "Thôi chết rồi! Mẹ đến rồi." Tôi nghĩ vậy và quay đầu nhìn lại. Mẹ của tôi với khuôn mặt nghiêm nghị đã đứng bên tôi từ hồi nào. Tôi giật mình, loạng choạng đứng dậy và thật không may, đất dưới chân sụt khiến tôi ngã luôn xuống dưới ao. Mẹ tôi vội vàng chạy lại đỡ tôi dậy. Người tôi đã dính đầy bùn đất. Mẹ vội đưa tôi về nhà, thay quần áo cho tôi. Sau sáng hôm đó, tôi bị viêm phổi nặng. Mẹ đành phải nghỉ vài ngày để chăm sóc cho tôi.
Trưa hôm đó, tôi nằm trên phản,lòng vẫn chưa hết sợ. Mẹ nói dịu dàng:
-Lần sau con không được la cà chơi như thế nữa nhé, trời lại đang rét như thế này. Mà mẹ dặn con thế nào rồi nhỉ? Con không nên chơi gần bờ ao, nhỡ ngã như hôm nay thì sao? May mà nước ao mùa đông cạn bớt, không thì bây giờ mẹ còn được nhìn thấy đứa con gái diệu của mẹ nữa đâu.
Tôi nũng nịu:
-Tại cái đất nó đột nhiên trôi xuống, không thì con đã chẳng bị ngã như thế này.
Mẹ cười:
-Thôi, trưa nay con muốn ăn cháo với gì, mẹ làm cho. Hay là cháo xương nhé, con thích ăn nhất mà.
Rồi mẹ xuống bếp nấu cháo cho tôi. Đến bữa cơm, đầu tiên là phải uống thuốc trước rồi mới được ăn, tôi lại sợ nhất uống thuốc. Mẹ liền khuyên bảo:
-Con muốn khỏi ốm để được đi học ngay không? Con muốn được mẹ bón cháo cho không? Vậy thì con chỉ cần nhắm mắt, nhét viên thuốc vào miệng, uống một ngụm nước là xong. Nào, con gái của mẹ, việc uống thuốc cũng đâu có khó khăn nhỉ?
Nghe lời động viên từ mẹ, tôi cố gắng dũng cảm uống hết hai viên thuốc to bự mà không khó khăn gì.
Buổi chiều đến, tôi đã hạ sốt nhưng vẫn còn ho sù sụ. Các bạn trong lớp và cô giáo đến thăm tôi. Sau đó cô giáo giảng bài cho tôi, các bạn thì chép bài và kể chuyện ở lớp cho tôi nghe. Thỉnh thoảng tôi vẫn ho nhưng niềm vui mừng đã giúp tôi quên đi. Tôi càng muốn mau khỏi bệnh.
Khuya hôm đó, tôi lại lên cơn sốt cao, miên man. Mẹ phải dậy cho tôi uống thuốc hạ sốt rồi thức trắng đêm chườm đá cho tôi.
Sáng hôm sau, trời đã ấm hơn, nắng đã hửng lên, soi qua khung cửa kính. Mẹ lại dịu dàng bê bát cháo, cốc nước và thuốc đến cho tôi. Mẹ nói rằng:
-Con cố gắng nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa đỡ hơn, con sẽ được đi học tiếp.
Tôi rơm rớm nước mắt, thương mẹ phải chăm sóc cả ngày cho tôi. Tôi nói:
-Con xin lỗi vì đã không chịu nghe lời mẹ, con hứa với mẹ lần sau con sẽ không la cà chơi gần bờ ao nữa.
Một tuần sau, nhờ sự chăm sóc tận tình của mẹ, tôi đã khỏi và đi học được.
Từ sau lần ốm nặng đó, tôi càng thấy thương yêu mẹ của mình hơn. Trong tâm hồn còn non nớt và thơ ngây của tôi lúc đó, tôi chỉ biết học và chơi thôi. Nhưng từ hôm đó, tôi thấy mình đã lớn hơn, đã biết cảm thông và yêu thương mọi người hơn. Tôi thầm cảm ơn mẹ, nếu không có mẹ chăm sóc thì làm sao tôi khoẻ nhanh được, nếu không nhờ tình yêu thương vô bờ bến của mẹ thì làm sao tôi trưởng thành hơn. Mẹ ơi, con yêu mẹ vô cùng!
Hôm đó là vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá nhất, tôi đi học với chiếc áo gió căng phồng đầy ấm áp. Mẹ đã chuẩn bị chuẩn bị cho tôi đủ mũ len, găng tay, tất, giầy và khăn để đi học. Buổi học kết thúc sớm hơn vì tiết trời rét, tôi tung tăng chạy về nhà. Bỗng tôi chợt nghĩ: "Hôm nay về sớm hơn mọi hôm thì mình ở lại một chút cũng có sao đâu nhỉ." Thế rồi tôi chạy lon ton ra bờ ao đã gần cạn hết nước, chỉ đủ ngập đến đầu gối tôi. Tôi chạy quanh ao, đùa với làn gió lạnh và mưa bụi li ti. Khi đã mỏi rã rời, tôi dừng lại, ngồi xuống và cởi mũ, khăn, giầy, cả áo khoác ra. Chợt có tiếng xe máy nghe quen quen tiến lại gần. "Thôi chết rồi! Mẹ đến rồi." Tôi nghĩ vậy và quay đầu nhìn lại. Mẹ của tôi với khuôn mặt nghiêm nghị đã đứng bên tôi từ hồi nào. Tôi giật mình, loạng choạng đứng dậy và thật không may, đất dưới chân sụt khiến tôi ngã luôn xuống dưới ao. Mẹ tôi vội vàng chạy lại đỡ tôi dậy. Người tôi đã dính đầy bùn đất. Mẹ vội đưa tôi về nhà, thay quần áo cho tôi. Sau sáng hôm đó, tôi bị viêm phổi nặng. Mẹ đành phải nghỉ vài ngày để chăm sóc cho tôi.
Trưa hôm đó, tôi nằm trên phản,lòng vẫn chưa hết sợ. Mẹ nói dịu dàng:
-Lần sau con không được la cà chơi như thế nữa nhé, trời lại đang rét như thế này. Mà mẹ dặn con thế nào rồi nhỉ? Con không nên chơi gần bờ ao, nhỡ ngã như hôm nay thì sao? May mà nước ao mùa đông cạn bớt, không thì bây giờ mẹ còn được nhìn thấy đứa con gái diệu của mẹ nữa đâu.
Tôi nũng nịu:
-Tại cái đất nó đột nhiên trôi xuống, không thì con đã chẳng bị ngã như thế này.
Mẹ cười:
-Thôi, trưa nay con muốn ăn cháo với gì, mẹ làm cho. Hay là cháo xương nhé, con thích ăn nhất mà.
Rồi mẹ xuống bếp nấu cháo cho tôi. Đến bữa cơm, đầu tiên là phải uống thuốc trước rồi mới được ăn, tôi lại sợ nhất uống thuốc. Mẹ liền khuyên bảo:
-Con muốn khỏi ốm để được đi học ngay không? Con muốn được mẹ bón cháo cho không? Vậy thì con chỉ cần nhắm mắt, nhét viên thuốc vào miệng, uống một ngụm nước là xong. Nào, con gái của mẹ, việc uống thuốc cũng đâu có khó khăn nhỉ?
Nghe lời động viên từ mẹ, tôi cố gắng dũng cảm uống hết hai viên thuốc to bự mà không khó khăn gì.
Buổi chiều đến, tôi đã hạ sốt nhưng vẫn còn ho sù sụ. Các bạn trong lớp và cô giáo đến thăm tôi. Sau đó cô giáo giảng bài cho tôi, các bạn thì chép bài và kể chuyện ở lớp cho tôi nghe. Thỉnh thoảng tôi vẫn ho nhưng niềm vui mừng đã giúp tôi quên đi. Tôi càng muốn mau khỏi bệnh.
Khuya hôm đó, tôi lại lên cơn sốt cao, miên man. Mẹ phải dậy cho tôi uống thuốc hạ sốt rồi thức trắng đêm chườm đá cho tôi.
Sáng hôm sau, trời đã ấm hơn, nắng đã hửng lên, soi qua khung cửa kính. Mẹ lại dịu dàng bê bát cháo, cốc nước và thuốc đến cho tôi. Mẹ nói rằng:
-Con cố gắng nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa đỡ hơn, con sẽ được đi học tiếp.
Tôi rơm rớm nước mắt, thương mẹ phải chăm sóc cả ngày cho tôi. Tôi nói:
-Con xin lỗi vì đã không chịu nghe lời mẹ, con hứa với mẹ lần sau con sẽ không la cà chơi gần bờ ao nữa.
Một tuần sau, nhờ sự chăm sóc tận tình của mẹ, tôi đã khỏi và đi học được.
Từ sau lần ốm nặng đó, tôi càng thấy thương yêu mẹ của mình hơn. Trong tâm hồn còn non nớt và thơ ngây của tôi lúc đó, tôi chỉ biết học và chơi thôi. Nhưng từ hôm đó, tôi thấy mình đã lớn hơn, đã biết cảm thông và yêu thương mọi người hơn. Tôi thầm cảm ơn mẹ, nếu không có mẹ chăm sóc thì làm sao tôi khoẻ nhanh được, nếu không nhờ tình yêu thương vô bờ bến của mẹ thì làm sao tôi trưởng thành hơn. Mẹ ơi, con yêu mẹ vô cùng!