ĐỀ 1 {mình làm ko bít có bị lạc đề ko nữa, comment jum` mình đi các bạn}
Trong ngăn kí ức của mình có những buồn, vui và cả những lỗi lầm. Tôi có thể quên đi nhiều thứ nhưng 1 việc tôi không thể quên đc là lần đã trót xem trôm nhật kí của Na-1 ng bạn của tôi
Na ngồi cùng bàn vs tôi, mới chuyển đến trường tôi đầu năm học. Bạn học giỏi, xinh xắn nhưng ít nói, sống khép kín và khó gần, vì vậy nên Na rất ít bạn. Tooi đang cố gắng tìm mọi cách để gần gũi vs cô abnj mới ngồi cạnh mình hơn. Một hôm tôi đến nhà Na chơi. Na dường như rất ngạc nhiên vs sự xuất hiện của tôi. Bạn mời tôi vào nhà chơi, vừa ngồi chơi đc lúc thì có chuông điện thoại và bạn ấy phải ra ngoài có việc, tôi vào phòng bạn ngồi chờ. Phòng của Na nhỏ nhưng gọ gàng và đc Na trang trí rất đẹp. Bất chợt tôi thấy 1 cuốn sổ màu hồng nhỏ xinh đặt cẩn thận trên bàn, và tôi nghĩ đó là cuốn nhật kí. Tôi tự nhủ là ko đc xem vì điều đó là xâm phạm đến sự riêng tư của bạn. Nhưng suwj hiếu kì và tò mò ko để tôi yên. Sau 1 hồi đấu tranh tư tưởng, tôi đã ko cưỡng lại trí tò mò của mình. tôi đã lật từng trang của cuốn nhật lí, và những j` đc ghi trong đó khiến tôi hết sức kinh ngạc về ng` bạn lạnh lùng, ít n' và giỏi giang của mình. Những trang nhật lí đầu tiên cùng vs hàng chữ nhỏ nhắn hiện lên trc' mắt tôi:
"Ngày...tháng...năm...
Ngày hôm nay, ng` duy nhất quan tâm đến mình đã ko còn nữa, đó là mẹ mình, bà đã ra đi rồi. Có lẽ cuốn nhật lí này sẽ là ng` bạn tâm tình vs mình trong quãng thời gian dài sau này...
Mất mẹ mình cảm thấy như mất đi 1 phần cuộc sống. Rồi đây sẽ còn ai đánh thức mình dậy vào những buổi sáng, ai sẽ làm những bữa ăn ngon dành riêng cho mình, và còn ai ôm mình vào lòng mỗi khi thấy yếu đuối. Mất mẹ, mình như mất tất cả!!..."
Đọc đến đây bất giác nước mắt tôi lăn dài. Thì ra mẹ bạn đã mất. Và tôi tiếp tục lật trang tiếp theo:
"Hôm nay buồn thật. Giờ đây mình chỉ ước ao có 1 ng` ngồi bên cạnh và nghe mình tâm sự, có 1 bàn tay để mình nắm lấy, cho mình thêm chỗ dựa...Nhưng có lẽ điều đó sẽ ko thành hiện thực...
Thật đáng sợ, mình dần nhận ra ko còn là chính mình. ko biết từ bao giờ, mình đã trở thành một kẻ ít nói và vô cảm, nụ cười và nước mắt đã bắt đầu rời khỏi khuôn mặt mình... Có những lúc, mình muốn khóc thật to nhưng ko thể. Liệu còn j` đau khổ hơn thế ko?..."
Tôi vẫn tiếp tục trong sự tò mò và thương hại người bạn của mình. Và những trang cuối cùng của cuốn nhật kí, tôi như oà khóc:
"Ngôi trường mớ, lớp học mới, bạn bè mới,... tấtcar dường như muốn thân thiện vs mình hơn, nhưng chẳng hiểu sao mình ko thể cưowif đùa và hoà đồng vs tất cả, có lẽ bởi vì từ lâu mình đã quên mất cười như thế nào rồi
Đặc biệt vs cô bạn ngồi cùng bàn, đôi khi mình cảm thấy thật có lỗi khi vô hình từ chối mọi cố gắng của bạn ấy, nhưng chẳng biết làm thế nào nữa đây..."
Những dòng nhật lí này như những lời tâm sự chân tình của ng` bạn thân. Hình ảnh về Na trong tâm trí tôi dần thay đổi theo từng trang nhật kí. Đọc xong, tôi đặt cuốn sổ lại chỗ cũ, lặng lẽ khoá cửa, và bước về nhà trong 1 tâm trạng khó tả. Kể từ lúc đó, tôi đã nỗ lực hơn rất nhiều để có thể trở thành ng` chia sẻ vs bạn ấy mọi điều, và dường như Na cungx nhận ra điều đó. Vậy là ko biết từ bao giờ, tôi và Na đã trở thành 2 ng bạn thân.
Mọi ng` thường n' đọc trộm nhật kí là việc lam` sai, nhưng chưa hẳn đã như vậy, việc j` cũng có 2 mặt của nó, quan trọng là mình phải biết sử xự ntn. Tôi sẽ ko bao giờ hối hận về lỗi lầm này của mình, 1 lỗi lầm đã giúp tôi có 1 ng bạn thân như bây giờ
{mình làm ko bít có bị lạc đề ko nữa, comment jum` mình đi các bạn}