Ngữ văn 8

chucuong95

Học sinh
Thành viên
11 Tháng ba 2013
33
2
21
29

Vi Nguyen

Học sinh tiến bộ
Thành viên
26 Tháng tư 2017
760
900
179
21
Bình Định
THPT Chuyên Chu Văn An
Tôi chưa hẳn đã là đứa con ngoan của mẹ. Bởi cái tính ngang ngành của mình mà nhiều lúc tôi đã khiến mẹ không vừa lòng. Có một lần tô: nhớ mãi Không hiểu sao đã hơn một năm trôi qua, nhưng mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn hình dung thật rõ hình ảnh của mẹ lúc ấy.

Đó là một ngày cuối năm học lớp bốn của tôi. Do sự rủ rê của bạn bè mà tôi thường dối mẹ, trốn học bỏ đi chơi. Nhiều lần như thế lặp đi lặp lại. Kết quả học tập của tôi sút đi trông thấy. Hình như cô giáo đã trao đổi vơi mẹ. Trưa hôm ấy, khi tôi đi học về đã thấy mẹ đợi sẩn ở nhà từ bao giờ. Mọi hôm, mẹ thường đi làm về muộn hơn tôi. Biết có chuyện, tôi định lỉnh ngay ra sau nhà. Nhưng mẹ đã gọi lại. Mẹ hỏi chuyện học của tôi ở lớp. Lẽ dĩ nhiên là tôi đã trả lời trơn tru. Khi mẹ yêu cầu tôi đưa bài vở của mình cho mẹ xem, tôi gắt lên: ‘Mẹ không có quyền xem sách vở của con! ‘. Đang cầm chiếc cặp của tôi trên tay, mẹ sững lại. Trong đôi mắt mẹ thoảng qua một chút ngạc nhiên. Một chút bối rối. Một chút đau đớn và bực bội. Cái cặp rơi xuống, sổ tung ra. Những bài kiểm tra 3 điểm, 4 điểm, những trang vở ghi nguệch ngoạc... như phơi ra. Tôi thuỗn mặt, không còn chối cãi vào đâu nữa. Mẹ im lặng đi vào buồng trong khiến tôi đứng như trời trồng giữa nhà.

Buổi trưa hôm ấy trôi qua thật nặng nề. Bố và chị về thăm ông bà nội, chỉ còn tôi và mẹ trong căn nhà rộng thênh. Mẹ lặng lẽ soạn sửa cho bữa cơm trưa. Chỉ một mình, không cần tôi trợ giúp như mọi hôm. Len lén đứng ở cửa bếp nhìn vào, tôi thầy rõ nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Đôi tay mẹ cứ làm nhưng ánh mắt của mẹ dường như vô cảm. Có lúc đang nhặt rau, mẹ ngồi thần ra. Có lúc lại bỏ nhầm những cọng rau vào rổ rau đã nhặt sạch. Thái độ của mẹ làm tôi thấy sợ quá. Thường ngày mẹ rất vui tính, lại hay nói hài hước khiến cho cả nhà cùng cười. Thế mà hôm nay... chưa bao giờ tôi có dịp nhìn kĩ mẹ đến vậy. Nước

da đã xạm lại. Gương mặt nghiêm nghị đã đầy những nếp nhăn và vết chân chim. Mấy sợi gân xanh nổi lên trên vầng trán rộng. Khuôn miệng không còn tươi thắm như trước. Tuổi già đã đến với mẹ rồi ư? Tôi chợt muôn òa khóc. Suốt bữa cơm, mẹ im lặng. Thỉnh thoảng mẹ vẫn gắp thức ăn bỏ vào bát cho tôi. Nhưng tôi làm sao có thể ăn nổi. Tôi chỉ muốn nói lên một lời: ‘Con xin lỗi... ‘. Nhưng cái tính ngang ngạnh hay nỗi sợ hãi đã làm cho lưỡi tôi cứng đơ, không thốt ra được.

Chỉ ăn hết lưng cơm rồi mẹ đặt bát xuống. Hình như mẹ đang nén tiếng thở dài. Chưa kịp nghỉ ngơi, mẹ đã lại vội vã đi làm ca chiều, để tôi một mình ở nhà với một tâm trạng lo buồn. Lũ bạn í ới gọi ngoài ngõ nhưng tôi làm sao có thể đi chơi cùng chúng được. Những điểm 3, điểm 4 trong trang giấy kiểm tra bị sổ tung rơi xuống nền nhà hồi trưa. Ánh mắt thẫn thờ của mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy mình tệ như vậy. Và tôi biết mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập của tôi thì ít, còn mẹ đau đớn vì thái độ hỗn láo, ngang ngạnh của tôi thì nhiều, vắng tiếng cười vui và những câu nói đùa của mẹ, tự nhiên tôi thấy mình đơn độc. Nước mắt cứ thế trào ra.

Tối hôm ấy, mẹ đi nằm sớm, mặt quay vào vách tường, lặng lẽ. Ngập ngừng mãi nơi cửa buồng, tôi mới dám len lén bước vào, ghé xuống nằm bên cạnh mẹ, không nhúc nhích. Nhắm mắt vờ ngủ, nhưng tôi vẫn cảm nhận được tiếng thở dài khe khẽ của mẹ. Hình như mẹ trở mình. Tôi biết mẹ đang rất buồn. ‘Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi! ‘. Tôi thầm kêu lên trong lòng như vậy. Nước mắt đầm đìa chảy trào trên má, rơi xuống gối. Tôi thèm được mẹ vuốt ve mái tóc. Tôi thèm được mẹ ôm vào lòng... Bỗng tôi cảm thấy hơi thở ấm áp của mẹ rất gần. Rồi bàn tay thô ráp của mẹ áp vào má tôi, lau những giọt nước mắt cho tôi. Mẹ ôm tôi vào lòng thì thầm: ‘Ôi con gái yêu của mẹ! Con ngủ mê rồi đây này! ‘. Chao ôi! Buồn lòng đến vậy nhưng mẹ vẫn thương tôi vô cùng. Mẹ không hề giận tôi nữa ư? Mẹ đã tha thứ cho tôi rồi ư! Tôi nằm im không nhúc nhích, cứ sợ rằng đó chỉ là giấc mơ...

Thời gian cứ trôi qua. Tôi dần lớn khôn. Nhưng tôi biết rằng hình ảnh mẹ trong cái lần tôi phạm lỗi ấy sẽ đi theo tôi suốt đời, sẽ nhắc nhở tôi sống tốt hơn, sống đẹp hơn. Nhất định như vậy, mẹ ạ!

Nguồn: Văn mẫu 8
 
Last edited by a moderator:
  • Like
Reactions: damdamty

_ Yub _

Học sinh chăm học
Thành viên
13 Tháng sáu 2017
802
904
144
20
Hưng Yên
THPT
Đề bài : Có 1 lần em phạm lỗi khiến mẹ rất buồn , hãy kể và tả lại hình ảnh mẹ e lúc đó
( mk đang cần gấp ạ , mong mọi ng giúp đỡ , cảm ơn nhiều ạ :):):))
_ Đôi mắt mẹ mang 1 vẻ j đó buồn buồn , có lẽ là thất vọng vì mk
_ Ánh mặt mẹ thẫn thờ
_Gương mặt mẹ đượm buồn , ko còn là sự vui vẻ , tươi tắn hằng ngày
_ Đôi mắt mẹ long lanh nhìn tôi mà chốc chốc thở dài
_ Phía chân mắt chốc chốc lại nhăn để lộ những vết chân chim đã in lên theo năm tháng mẹ chăm sóc gia đình
_ Tôi : chực khóc vì thương mẹ, tự cảm thấy mình quá đáng, ko học hành cẩn thận để mẹ phải phiền lòng
# Mik chỉ có vậy thôi
 
  • Like
Reactions: chucuong95
Top Bottom