[Ngữ Văn 8] Kể về kỉ niệm tình bạn sâu sắc

D

dung03022003

Chiều, tan học, tôi lại rảo bước trên con đường quen, nơi mà trước đây tôi và An - một người bạn thân thiết thuở nhỏ của tôi có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có, buồn có. Nhưng có lẽ kỉ niệm về ngày An dạy tôi chạy xe đạp làm tôi nhớ mãi...
Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, bởi An là con gái nên chúng tôi cũng dễ dàng trở nên thân thiết với nhau. An là một cô bé rất đáng yêu, hay cười và hơn tôi rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le khiến cô bé trở nên mạnh mẽ. Tôi yêu mến An ở sự mạnh mẽ - An chưa lần nào khóc!
Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà tôi và rước tôi đi học. Không phải nhà tôi không có xe mà chỉ vì tôi không biết chạy xe đạp. Cứ như thế mà An chở tôi mấy năm liền. Cho đến những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, tôi đứng trông mãi mà không thấy An đến. Thế là tôi bèn đi qua nhà An xem cô nàng có ngủ quên hay không. Đến nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi bắt đầu thấy nóng rơ trong người. Và tôi đi bộ đến trường với sự giận dữ. Có lẽ lúc nhỏ tôi là cô bé được chìu chuộng nên tôi hay tỏ ra khó chịu khi có việc không vừa ý mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá đáng!!
Đến lớp, tôi tiến về An liền.
- An! Sao hồi sáng An không rước Chi? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè!!
An vẫn điềm nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc:
- Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu! Chi lớn rồi chứ còn bé gì đâu. Sáng mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp!
An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau, An bắt đầu tập cho tôi chạy xe. Tôi rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được hai, ba vòng đã ngã. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi bắt đầu khóc.
- Chi không tập nữa đâu, té đau lắm!!
- Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy.
Câu nói lúc này của An khiến tôi có thêm động lực, tôi bắt đầu luyện chạy xe đạp nhiều hơn... Va rồi tôi đã thành công. Hôm ấy tôi sang nhà An để khoe kết quả của mình. Thế nhưng, tôi đã rất bất ngờ khi biết rằng ba mẹ An đã rước An ra Hà Nội. Tôi như không tin vào sự thật nữa. Và đến bấy giờ tôi mới hiểu được câu nói của An " sẽ không chở Chi đi học nữa " ... Tôi đứng lặng, nước mắt bỗng rơi.
Ngày hôm nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, nhưng tôi vẫn không sao quên được hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỉ niệm nhỏ nhưng nó sẽ mãi mãi là một kỉ niệm - một khinh nghiệm sống trong đời tôi: "Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục". Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi...


Bài viết: Kỉ niệm sâu sắc về tình bạn

Nguồn
Zing Blog
 
P

pro3182001

Có những kỉ niệm sẽ nhạt dần theo năm tháng nhưng những kỉ niệm đã hằng sâu trong tim thì không cách nào bỏ đi được. Với tôi, với bạn, chắc chắn ai cũng sẽ có những kỉ niệm như vậy. Riêng tôi, chỉ cần nghe đến cái tên “Hoàng Lâm” là vết thương trong tiềm thức lại tấy lên, đau nhói.

Tôi và Lâm sinh cùng ngày và trong cùng bệnh viện, nhà chúng tôi lại là hàng xóm nên không có gì khó hiểu khi tôi và Lâm thân với nhau lắm. Chúng tôi cùng lớn lên với những kí ức trong veo. Ngay từ khi còn bé, Lâm đã cao lớn và khỏe mạnh hơn tôi rất nhiều nên vì thế Lâm hay bênh vực tôi lắm.

Tôi vẫn còn nhớ như in những năm cấp một, chúng tôi cùng nhau cố gắng để được trường chọn thi “hoa trạng nguyên” nhưng cuối cùng chỉ có một người được chọn và đó là Lâm. Tôi giận ghê lắm, với ý nghĩ non nớt và ngô nghê của một đứa trẻ, tôi cho rằng Lâm đã ăn gian. Tôi không thèm nói chuyện với Lâm gần một tháng, rồi ngày Lâm đi thi cũng đến và lần đó Lâm được giải Trạng Nguyên. Người đầu tiên Lâm báo tin là tôi, tôi vui quá nhảy cẫng lên và ôm chầm Lâm, tôi quên luôn mình đang giận.

Theo thời gian, tôi và Lâm cùng lớn lên. Chúng tôi cùng học ở một trường trung học nhưng khác lớp. Càng lớn, Lâm càng đẹp, một nét đẹp rất nam tính bụi bặm, nhưng đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn và hay nhìn về đâu đó vô định. Còn tôi, người ta nói rằng tôi đáng yêu, với đôi mắt lúc nào cũng ngân ngấn nước và đôi má phúng phính. Tính tôi trẻ con lắm, chính vì thế mà tôi giận Lâm không biết bao lần. Ví dụ nhé, tôi không biết đi xe đạp nên Lâm là người đưa rước tôi mỗi ngày, mỗi lần Lâm đến đón trễ tôi nhất quyết không lên xe, mỗi lần thế nhìn Lâm tựa hồ như buồn lắm.

Tôi nghịch lắm, đầu têu của những trò quậy phá trong lớp hầu hết đều là tôi. Một lần nọ, tôi rủ rê cả lớp cúp học và đi chơi, hôm sau, cả lớp tôi bị phạt. Thầy hỏi ai là người “cầm đầu”, Lâm bước lên và nhận tội thay tôi. Lâm nhìn tôi cười hiền, ấm áp quá, đôi mắt Lâm như nói với tôi rằng: “không sao đâu, đừng sợ”. Tôi mím môi, giương đôi mắt đỏ hoe hết nhìn thầy rồi nhìn Lâm, tôi sợ lắm. Thế rồi tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì Lâm chỉ bị phạt trực vệ sinh một tuần. Chiều đó, Lâm lại chở tôi về, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, tôi khẽ: “Lâm cho Ngọc xin lỗi nha”. Lâm quay lại nhìn tôi rồi mĩm cười. Tim tôi hẫng đi một nhịp, không hiểu sao hình ảnh nhiều năm về trước lại hiền về, lúc Lâm báo tin vui cho tôi, mập mờ.

Nhưng tình cảm thân thiết của chúng tôi cũng có lúc bị lung lay, tất cả là do tôi. Tôi nhớ, đó là một buổi chiều, tôi nhờ Lâm chở đi sinh nhật bạn. Lâm nói mười lăm phút sau sẽ đền, thế nhưng hơn nửa tiếng sau tôi mới thấy Lâm. Tôi giận: “nếu Lâm không đến được thì nói, tôi tự biết nhờ người khác”. Lâm không nói gì cả, kéo tôi lên xe, tôi vùng vằn một lúc rồi cũng ngồi im. Từng guồng quay xe đạp cứ chầm chậm lăn, dường như Lâm đang mệt lắm thì phải nhưng rồi tôi cũng thờ ơ không quan tâm. Lâm xin lỗi, tôi ậm ừ cho qua chuyện. Từ hôm đó, giữa chúng tôi có một khoáng cách, không quá lớn nhưng đủ làm tôi và Lâm không thân thiết nữa.

Đã là những năm gần cuối năm lớp chín, thi học kì, thi chuyển cấp, bài vở trở thành gánh nặng cho học sinh. Giờ đây, tôi không đi chung với Lâm nữa, sáng mẹ sẽ đưa tôi đi và chiều tôi lại có bố đón về. Vậy đấy, chỉ vì quá bận rộn nên tôi cũng không biết Lâm đã bỏ học gần một tuần rồi. Thi học kì xong, tôi mới nghe lũ bạn nói Lâm bỏ thi. Bao thắc mắc ngờ vực ùa đến trong tôi. Tôi chạy thật nhanh sang nhà Lâm, được tin Lâm đang trị liệu ở bệnh viện, tôi lã người đi. Tôi nhờ mẹ Lâm chở tôi đi thăm Lâm. Tôi hoang mang thật sự, đứng trước phòng bệnh của Lâm nhưng tôi không dám bước vào. Lâm bị bệnh gì? Lâm có làm sao không?... Tôi đang tự nhát chính mình, lắc nhẹ đầu để xua đi những ý nghĩ không hay. Tôi thở dài rồi đẩy cửa bước vào. Trước mắt tôi là một Hoàng Lâm xanh xao, sự mệt mỏi và đau đớn chiếm lấy cơ thể tràn đầy sức sống ngày nào. Tôi ngồi cạnh Lâm, khóc rất nhiều, Lâm xoa xoa đâu tôi, tôi nấc lên từng cơn. Hôm đó, tôi tâm sự với Lâm đến chiều, tôi nói nhiều lắm, còn Lâm nhìn tôi chăm chú và mĩm cười. Tim tôi lại đập nhanh hơn khi thấy nụ cười đó, tôi ra về nhưng lòng buồn rười rượi. Tối đó, tôi không ngủ được, mãi gần sáng tôi mới chợp mắt được đôi chút. Sáng đó, tôi dậy sớm, định sẽ nấu gì cho Lâm, nhưng mẹ tôi báo Lâm đã mất khuya hôm qua. Tôi quị xuống.

Sau đám tang của Lâm, tôi lơ ngơ như mất hồn, tôi suốt ngày co ro trước nhà Lâm, ai cũng nhìn tôi đầy ái ngại. Bố mẹ tôi đã định cho tôi nghỉ thi và sẽ cho tôi học trường tư, thế nhưng đến ngày thi không hiểu tôi lấy đâu ra nghị lực, tôi làm bài rất tốt và tôi đã đậu vào một trường chuyên danh tiếng. Một ngày mưa buồn, tôi lại co ro trước nhà Lâm, lạnh lắm, mẹ Lâm lôi tôi vào nhà và đưa cho tôi một hộp gỗ, bà nói: “Lâm gửi cháu trước lúc mất, nó dặn cô cháu phải vào cấp ba thì cô mới được đưa”. Những nếp nhăn trên khuôn mặt người mẹ tội nghiệp xô lại vào nhau ép cho từng giọt nước mắt lăn dài.

Tôi chạy về nhà, mặc kệ trời mưa, mặc kệ quần áo ướt, tôi chạy lên phòng khóa cửa lại. Tôi mở hộp, bên trong có rất nhiều ảnh, một cặp nhẫn và một lá thư rất dài. Trong thư, Lâm nói rất nhiều, nhắc tôi biết bao kỉ niệm. Tôi khóc, nước mắt lại làm nhòe thêm những dòng chữ vốn đã đẫm nước mắt của Lâm. Tôi xem từng tấm ảnh một, có tấm Lâm chụp lén khi tôi đang ngủ, có tấm chụp chung với đám bạn, có tấm khi tôi còn bé tí, và rất nhiều tấm chụp chung với Lâm. Tôi bàng hoàng khi nhận thấy một dòng chữ được nắn nót cẩn thận “Lâm yêu Ngọc”. Tôi gào lên: “tại sao, Lâm về đi, Lâm về với Ngọc đi, sao Lâm không cho Ngọc cơ hội nói lên tình cảm của mình, Lâm về đi…”. Giờ đây, tôi đã dần bình tâm, cặp nhẫn của Lâm, tôi đeo một chiếc, còn một chiếc tôi lồng vào dây đeo ở cổ, nó giúp tôi cảm thấy không cô đơn.

“Lâm à, Ngọc biết Lâm đang ở đâu đó trong thế giới vô hình, nhưng Lâm hãy luôn dõi theo và bảo vệ Ngọc nhé”
Mỗi kí ức là một bản nhạc, có hay có dở, có vui có buồn. Tuy bản nhạc trong tôi vô cùng buồn bã và nhiều nước mắt nhưng tôi sẽ không bao giờ quên nó vì đó là bản nhạc mà tôi và Lâm cùng viết lên. Trên trời cao, lấp lánh nụ cười của Lâm.


Nguồn
Zing Blog
 
T

tieuyetdethuong1

Chiều, tan học, tôi lại rảo bước trên con đường quen, nơi mà trước đây tôi và An - một người bạn thân thiết thuở nhỏ của tôi có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có, buồn có. Nhưng có lẽ kỉ niệm về ngày An dạy tôi chạy xe đạp làm tôi nhớ mãi...
Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, bởi An là con gái nên chúng tôi cũng dễ dàng trở nên thân thiết với nhau. An là một cô bé rất đáng yêu, hay cười và hơn tôi rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le khiến cô bé trở nên mạnh mẽ. Tôi yêu mến An ở sự mạnh mẽ - An chưa lần nào khóc!
Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà tôi và rước tôi đi học. Không phải nhà tôi không có xe mà chỉ vì tôi không biết chạy xe đạp. Cứ như thế mà An chở tôi mấy năm liền. Cho đến những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, tôi đứng trông mãi mà không thấy An đến. Thế là tôi bèn đi qua nhà An xem cô nàng có ngủ quên hay không. Đến nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi bắt đầu thấy nóng rơ trong người. Và tôi đi bộ đến trường với sự giận dữ. Có lẽ lúc nhỏ tôi là cô bé được chìu chuộng nên tôi hay tỏ ra khó chịu khi có việc không vừa ý mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá đáng!!
Đến lớp, tôi tiến về An liền.
- An! Sao hồi sáng An không rước Chi? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè!!
An vẫn điềm nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc:
- Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu! Chi lớn rồi chứ còn bé gì đâu. Sáng mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp!
An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau, An bắt đầu tập cho tôi chạy xe. Tôi rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được hai, ba vòng đã ngã. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi bắt đầu khóc.
- Chi không tập nữa đâu, té đau lắm!!
- Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy.
Câu nói lúc này của An khiến tôi có thêm động lực, tôi bắt đầu luyện chạy xe đạp nhiều hơn... Va rồi tôi đã thành công. Hôm ấy tôi sang nhà An để khoe kết quả của mình. Thế nhưng, tôi đã rất bất ngờ khi biết rằng ba mẹ An đã rước An ra Hà Nội. Tôi như không tin vào sự thật nữa. Và đến bấy giờ tôi mới hiểu được câu nói của An " sẽ không chở Chi đi học nữa " ... Tôi đứng lặng, nước mắt bỗng rơi.
Ngày hôm nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, nhưng tôi vẫn không sao quên được hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỉ niệm nhỏ nhưng nó sẽ mãi mãi là một kỉ niệm - một khinh nghiệm sống trong đời tôi: "Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục". Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi...


Bài viết: Kỉ niệm sâu sắc về tình bạn

Nguồn
Zing Blog

Tôi bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao nhiêu.

Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen trong một trường hợp đặc biệt.

Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:

-Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?

Cô bé trả lời:

-Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua quần áo và đồ dùng học tập.

Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:

-Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua các thứ.

Cũng kể từ ngày hôm đo,tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một hôm,tôi gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì tôi suy nghĩ mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm tầm mò hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:

-Cảm ơn bạn,nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.

Vậy là tôi không giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án,và cuối cùng,tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói:

-Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự ân hận.Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.

Tôi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn.

Nguồn: google
 
M

manh550

Thời thơ ấu của tôi lặng lẽ trôi bên dòng Châu Giang lững lờ, xanh biếc. Với những buổi chiều nằm dài trên thảm cỏ xanh của con đê ngoài làng, thả hồn theo những cánh diều xa và dòng nước mơn man. Có thể đây là những gì tôi có thể tưởng tượng được về thời thơ ấu của mình. Bởi không hiểu thế nào mà tôi không thể nhớ hết hay hình dung được thời thơ ấu của mình trải qua như thế nào.

Chín tuổi, tôi đã phải rời quê theo bố mẹ vào Nam, nói đúng hơn là vào miền Trung nhưng vì lý do nào đó nên đã chuyển vào Lâm Đồng (quê hương thứ hai của tôi có thể khẳng định như vậy). Tôi không còn được thấy những hình ảnh thân quen ngày nào, không được gặp bạn bè, thầy cô, đi học trên con đường làng mát rượi. Tất cả đã trở thành kí ức, kỉ niệm trong tôi nhưng về bản thân tôi - về thời thơ ấu của tôi - như thế nào, đó là cả một thách thức lớn đối với tôi. Tôi thường nghe về một thời thơ ấu rất là đẹp - thời thơ ấu với những kỉ niệm và xúc cảm mãnh liệt. Còn thời thơ ấu của tôi, tôi đang cố gắng tìm cho mình một cái gì để nhớ, một kỉ niệm và những xúc cảm sâu sắc - thời gian gắn bó với quê không đủ cho tôi có những cảm xúc sâu sắc và mãnh liệt nhưng cũng đủ để tôi viết lên cho mình những kí ức đẹp về một thời thơ ấu - thời của những xúc cảm đầu đời.

Có thể tôi là một con người cầu toàn, mong muốn mọi thứ đều phải đẹp, đều phải như ý muốn nhưng đó chỉ là mong muốn và khi viết ra điều này thì tôi vẫn cho tôi, tự nhận tôi là một con người cầu toàn - điều đó là không thể phủ nhận - tôi cầu toàn khi mong muốn mình có được một thời thơ ấu đẹp nhưng... điều đó là không thể, vì những gì đã thuộc về quá khứ thì hãy để nó là quá khứ - không thể thay đổi - không thể biến nó thành tương lai một cách mơ muội mà hãy giữ lại những gì có thể khi không còn bên cạnh mình.
Tro ve thoi au tho...


Thời thơ ấu - thời thơ ấu của tôi - tôi muốn viết về nó lâu rồi nhưng sao thật là khó khăn. Cái gì đó đang buộc chặt lòng tôi, đang cố kìm nén trong tôi những cảm xúc dâng trào về những kỉ ức đầu đời - giống như một sợi dây vô hình tự buộc lòng mình.

Mười năm - một khoảng thời gian không nói là quá dài nhưng cũng không thể nói là ngắn để ta còn nhớ một cách rõ nét và sâu sắc những gì đã xảy ra trong đời chứ chưa nói là quên - tôi trở lại thăm quê.

Những cảm xúc dâng trào trong tôi, một chút ngậm ngùi, một chút xúc động, một chút vui mừng, một chút ngỡ ngàng, một chút xa lạ, một chút... một chút... tất cả đan xen làm cho tôi có những cảm giác thật lạ. Quê tôi ngày nào đây ư, con đê ngày nào tôi thả diều đây ư... con đường làng, con sông, lũy tre, ao cá, mảnh ruộng, cái ngõ kia... sao bỗng quen thuộc mà là lạ, những hình ảnh đó hiện lên trong tôi thật to lớn khi trên đường về nhưng sao bây giờ nó không còn to như thế, có phải tôi đã lớn hơn nó nhiều lần hay nó tự bé lại - điều đó là không thể - có thể những kí ức trong tôi quá lớn, mong muốn gặp lại quá lớn, sự cầu toàn thể hiện rõ ở đây. Trước mặt tôi là tất cả những gì mà tôi đã trải qua thời thơ ấu nhưng không còn như ngày nào và không còn giống như những gì tôi nghĩ.

Con đê vĩ đại ngày nào giờ chỉ là một dải đất nhô cao. Con sông xanh biếc với những buổi chiều tắm sông bên bạn bè giờ cũng trở nên nhỏ bé và nâu xạm... tất cả đã thay đổi - tôi lại viết lại trong đầu tôi những kí ức về thời thơ ấu của mình hay sao, những hình ảnh đã trở nên lẫn lộn, tôi trở về quê mà lòng buồn biết bao.

Bạn bè của tôi - những người đã cùng tôi trải qua những năm tháng đầu đời - bây giờ cũng đã lớn, tôi vẫn nhớ mang máng khuôn mặt, dáng người nhưng khi gặp lại thì cũng đã thay đổi quá nhiều.

Khoảng thời gian ngắn ngủi mấy ngày cho tôi có cơ hội hồi tưởng lại một thời thơ ấu của đời mình - một thời để nhớ - một người để nhớ: Nụ - một người bạn - một người hàng xóm - người em gái kém tôi một ngày tuổi. Có thể tôi sẽ nhớ mãi nhưng không thể biết trước được vì chính tôi cũng không biết mình nhớ để làm gì nữa - nhớ về một người bạn thân, nhớ về một người hàng xóm hay nhớ về một người em gái thân thương.
Tro ve thoi au tho...
Hình ảnh: Deviantart


Theo lời mẹ tôi kể thì tôi sinh trước Nụ một ngày, đó là một ngày mà trời mưa nhẹ, còn Nụ sinh hôm sau, vào một ngày nắng nhạt. Điều này có liên quan gì đến tương lai của hai chúng tôi không? Tôi đang cố gắng đừng mê tín để có thể nhận ra một điều - không có liên quan gì hết - nhưng tại sao hai chúng tôi không sinh cùng một ngày? Khi đó sẽ có những thay đổi khác hơn so với bây giờ. Tất cả chỉ là ngụy biện - sự thật không có liên quan gì - tôi nên nhìn nhận nó như một kí ức đáng nhớ - tôi nhớ nhà tôi và nhà Nụ cách nhau một cái hẻm nhỏ nên hai đứa chúng tôi ngày nào cũng chơi chung với nhau, cô bé có má lúm đồng tiền hay thích đóng công chúa, còn tôi... đóng hoàng tử - thật hồn nhiên biết bao - nhưng một ngày kia - bố mẹ tôi báo nhà tôi sẽ chuyển vô trong Nam sống, lúc đó tôi cũng không biết gì hết, chỉ tới ngày sắp đi, tôi mới cảm thấy - một cảm giác thật lạ trong tôi - tôi mua tặng bạn bè những món quà, còn Nụ tôi không nhớ là đã tặng Nụ món quà gì nữa và tôi cũng không có cơ hội để hỏi lại và chắc sau này cũng không.

Một ngày trở về thăm quê, tôi mong muốn gặp lại mọi người - những người bạn của tôi - và Nụ - khi đó Nụ đã trở thành một cô thiếu nữ, nhưng Nụ đã không còn học nữa vì nhà Nụ nghèo, một mình mẹ Nụ không thể nuôi hai chị em Nụ ăn học. Nụ đã phải nghỉ học để đi làm. Tôi chỉ có cơ hội gặp Nụ có một lần khi đi cùng mấy đứa bạn qua nhà Nụ chơi - nhà ngay bên mà sao khó gặp thật - Nụ đi làm trên thị trấn từ sáng sớm tới tối mới về - nhưng đó chưa phải là lý do bởi vì... Nụ sắp lấy chồng - chồng sắp cưới của Nụ là con trai ông chủ xưởng dệt trên thị trấn - tôi muốn gặp lại Nụ, nói chuyện với Nụ để... nhưng tôi không thể

Ngày tôi đi - buổi sáng hôm ấy - tôi nghe mấy đứa em bảo chị Nụ sắp đi làm rồi, sao anh Ng không qua chào, tôi suy nghi miên man, đứng trên hiên nhà nhìn ra ngoài cổng mà lòng buồn rười rượi, tôi đang nuối tiếc điều gì - chợt tôi nhìn thấy một ánh mắt bên kia nhà hàng xóm đang nhìn qua rồi vụt mất - Nụ đứng đó nhìn tôi rồi vào sân dắt xe đạp ra cổng - tôi đoán là Nụ chuẩn bị đi làm - tôi muốn chạy ra và nói với Nụ những suy nghĩ của mình nhưng sao tôi không làm được, bóng Nụ mờ dần trên con đường làng thân thương thủa ấy!


nguồn:diễn đàn
 
  • Like
Reactions: Thiên Phương

Ran_chan

Banned
Banned
12 Tháng năm 2017
12
17
6
24
Quảng Ngãi
Trên đời này còn có một thứ trong sáng hơn pha lê, quý giá hơn những viên ngọc, đó là tình bạn ở lứa tuổi học trò. Tôi không biết mọi người thế nào, chứ riêng bản thân tôi thì tình bạn quả là quý giá. Bởi tôi đã yêu quý một tình bạn đẹp của mình, bấy giờ và mãi sau này.


Từ khi mới hai tuổi tôi đã chơi thân với Ngọc. Ngọc bằng tuổi tôi lại ở gần nhà tôi nữa. Bố mẹ Ngọc và bố mẹ tôi cũng thân nhau, nên đương nhiên hai đứa tôi cũng vậy. Hầu như những khi không phải tới lớp mẫu giáo chúng tôi đều ở bên nhau. Mẹ Ngọc khéo tay lắm, cô đã làm cho tôi và Ngọc một con búp bê. Chúng tôi giữ gìn búp bê lắm. Con búp bê tuy không thể đẹp như đồ chơi ngoài cửa hàng, nhưng với bọn trẻ chúng tôi thì búp bê là thứ đồ chơi thiêng liêng. Có lần khi cùng nhau ôm búp bê đi chơi, tôi và Ngọc bị một nhóm chặn đường, chúng cướp mất con búp bê. Tôi sợ quá khóc thét lên, còn Ngọc thì xông ra cố giành lại cho bằng được. Thấy bạn hăng quá, tôi cố giữ lại búp bê, nhưng không giữ được. Bọn kia vừa đông lại lớn nữa nên hai đứa tôi bị ấn cho ngã dúi ngã dụi. Rồi không ai bảo ai, chúng tôi cùng òa lên khóc, phần vì tiếc, phần vì bị ngã đau. Lúc về, chúng tôi nước mắt nước mũi chảy dài, quần áo xộc xệch đầy đất cát. Từ đó không có búp bê để chơi nữa. Cho tới khi tôi năm tuổi, không hiểu tôi bị bệnh gì, chỉ biết là nó sẽ không bao giờ khỏi được, mà bệnh cứ theo tôi mãi. Sức khỏe không tốt thời gian đầu, ngay cả việc đi lại của tôi cũng bị hạn chế. Thế là tôi không được đi học nữa mà phải ở nhà. Ngọc cũng xin nghỉ để ở nhà với tôi. Ngày nào, Ngọc cũng sang nhà tôi chơi, đọc truyện buổi trưa. Cứ thế tình bạn của chúng tôi ngày càng sâu đậm, nó như một miếng đất nhỏ ngày qua ngày, chúng tôi đắp thêm lên cao mãi dần thành ngọn núi. Cứ tưởng rằng nó sẽ không bao giờ thay đổi để lớn mãi như vậy. Nhưng tới một ngày nó không lên cao được nữa, với tôi đó là một ngày định mệnh, khi mà cả hai đứa tôi xa nhau mãi mãi. Cho tới bây giờ khi nghĩ lại, tôi vẫn bật khóc. Tất cả là lỗi tại tôi. Tôi thầm tự trách bản thân... Hồi đó tôi và Ngọc chơi trò viết thư. Chúng tôi viết thư cho nhau bỏ vào chai chôn xuống miếng đất cách nhà tôi khá xa. Mặc dù đã hứa sẽ ra chỗ hẹn đúng giờ, nhưng vì mải xem phim hoạt hình nên tôi đã quên mất. Còn Ngọc thì cứ đứng chờ và tin rằng tôi sẽ đến. Tôi tới muộn, bố mẹ Ngọc không thấy Ngọc về liền sang hỏi tôi, tôi mới nhớ ra, mọi người cuống lên tìm. Thì ra Ngọc chờ tôi lâu quá, trên đường về Ngọc đã gặp một trận mưa và ốm. Thật là xót xa. Đã đôi lúc tôi muốn quên đi tất cả để giảm đi cái cảm giác có lỗi của mình, nhưng không được. Nhiều lúc nhớ Ngọc quá, tôi gọi Ngọc trong tiếng nấc. Hình ảnh Ngọc vẫn hiện về trong giấc mơ của tôi. Mỗi lúc nhớ về kỉ niệm với Ngọc, tôi lại buồn da diết. Ngọc ơi! Tớ xin lỗi, Tất cả là tại tớ.


Bây giờ khi nào không vừa lòng với những người bạn của mình, tôi lại nghĩ tới Ngọc. Tình bạn đầu tiên của tôi ngọt ngào nhưng cũng thật buồn. Lá thư hồi ấy của tôi đã viết: “Ngọc ơi! Mình mãi là bạn nhé”. Tôi ước ao tình bạn sẽ mãi đẹp.
 
Top Bottom