Đáp án
Dàn ý:
- Mỗi con người thi có sự cảm nhận về sự khôn lớn không giống nhau nhưng chắc rằng tất cả đều phải công nhận mỗi độ tuổi ý thức sẽ khác đi
- con người trải qua các giai đoạn :
+ Lúc be ban thường hay khóc nhè không chịu ăn , mẹ đã rất mất công doc dành bạn , mất rất nhiều thời gian , có khi bỏ cá công việc dể dõ dành bạn ăn . thế nhưng cái đầu óc non nớt kia đâu có nghĩ đc
+ Lúc bé bạn thường hay giận mẹ về những chuyện như ko mua đồ chơi cho ban (trong khi ban có rất nhiều , chưa chơi hét) , hay thường la bạn về những việc làm hết sức quậy .... (nhiều lắm ban nên nêu ra nha )
- Lúc ban lớn thêm một chút (7,8 tuoi) bạn đã ý thức được rằng những điều bạn lam như vạy là sai , mẹ quan tâm , lo lăng cho bạn , mẹ giành tất cả các tình yêu thương dồn nơi bạn , bạn dã biết suy nghĩ , biết lắng nghe những điều mẹ nói , không con oán mẹ về những trận mắng , rồi ko trách mẹ khi mẹ mua dồ chơi
- cho đến bay giơ 1 hs học lóp 8 , dã ý thức một cách rõ ràng tinh yêu thương của mẹ dành cho ban , những cử chỉ quan tâm của mẹ lam bạn động lòng , lam bạn cảm thấy có lỗi với những gì mình làm sai với mẹ , bạn thương mẹ rất nhiều , thương mẹ vô bờ , bạn muốn mình trở thành một đứa con ngoan , đứa con hiếu thảo
Ban thân mến đề văn này rất hay " tôi thấy mình đx khôn lơn " bạn đùng bao giơ viết theo cách người khác chỉ cho bạn , mà bạn hãy viết đúng cảm nhận của mình , bằng tất cả những gì bạn suy nghĩ đc , bạn cảm thấy bạn khôn lớn , lấy những cái gần gũi nhất , thức tế , đời sống nhất mà viết . Bài văn của bạn sẽ đậm chất chứ nó ko kho khan , có khi lời văn ko đc hoa mĩ , sắc sảo , nhưng chính cái thật trong bạn se làm cho người khác cảm động
---------------------------------
Còn đây là đoạn văn tớ sưu tầm
Tôi thấy mình đã khôn lớn.
Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà... Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?
Tôi thấy mình đã khôn lớn.
Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao?
Tôi thấy mình đã khôn lớn.
Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.
Tôi thấy mình đã khôn lớn.
Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?
Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi...
Chúc bạn học tốt