[Ngữ văn 8] Đề 1. Tôi đã khôn lớn Đề 2. Người ấy vẫn còn sống mãi trong tôi

L

learn_4ever

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Em sắp sửa phải nộp bài Văn mà chưa nghĩ ra câu gì cả
Hic...Có ai nghĩ ra được câu,ý nào thì giúp em với
Đề 1:Tôi đã khôn lớn
Đề 2:Người ấy vẫn còn sống mãi trong tôi
Em phải nộp gấp lắm
Mọi người giúp nha!!!!!
 
H

huongduong67

mình có vài ý sau :
sự khôn lớn ở đây thể hiện ở suy nghĩ và hành độngcủa bạn:
Lớp tám chưa thể nhận thức hết mọi chuyện , nhưng tôi cũng có thể biết và hiểu được vài điều mà hồi bé chưa biết.
Mới ngày nào tôi là một đứa bé nằm gọn trong lòng mẹ và lớn lên theo thời gian
Tôi đã tự đén trường với chiếc xe đạp, tự học bài mà không cần sự nhắc nhở của ba mẹ.
biết dc nhiều điều qua sự dạy dỗ của thầy cô
phụ giúp ba mẹ công việc nhà lúc rãnh, biết vâng lời ba mẹ hơn.
khi thấy ba mẹ đi làm về mệt bạn thương ba mẹ nhiều hơn
khi mẹ ốm bạn cảm thấy thương mẹ nhiều hơn -> chăm sóc ,
biết dc sự cực nhọc của ba mẹ -> chăm chỉ học hành
nếu các ý trên giúp dc bạn nhớ thanks nha
 
G

gioxanh

Đề 2 trong box văn 8 có nhiều lắm rồi, ráng tìm đi bạn, hok có ai đủ tay để chép đi chép lại đâu
còn để 1 thì xử nhé b-)
1 Mở bài: giới thiệu về bản thân (nói sơ qua thôi)
2. Thân bài:
- Sự khôn lớn thể hiện ở mặt thể chất:
+ Cao lớn (đem so sánh với mẹ, hoặc bố....)
+Khoẻ mạnh: có thể giúp mẹ nhiều công việc trong nhà
- Sự khôn lớn về tinh thần: biết rung động, biết cảm thương và hok thờ ơ với những người xung quanh
( nhớ hok nhầm thì đây là bài văn tự sự ==> nên kể 1 câu chuyện về việc chứng tỏ mình khôn lớn )
1 số ví dụ như: nấu 1 bữa ăn cho cả nhà, dọn dẹp nhà cửa, hoặc chăm sóc em.... khiến bố mẹ vui lòng và công nhận mình đã lớn

hết
 
P

pepuuhyta

ủa, sao phải giới thiệu về bản thân mình ở mở bài vậy nhỉ, ko biết có vào bài luôn được ko nữa???
 
C

chuotnhatthuydungburatino

Tui chỉ sưu tầm 1 số tài liệu cho bạn tham khảo thêm thui! Chúc bạn học tốt và đạt điểm cao ! ^^

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà... Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.
 
X

xinhaydonghanhcungtoi

đe 1

MB: Hom nay la ngay chu nhat, cung la ngay sung suong nhat cua dam hs chung toi. Trong khi cac ban vui dua o cac cong vien thi toi lai phai vao ban hoc de chuan bi bai vo cho mot tuan moi. Ngoi vao ban, lat tung trang vo, nhin nhung dong chu ngay ngan sach se toi lai thay vui suong lam sao, bong nhien trong long toi lai hien len nhung cau van:" Hang nam cu den ngay cuoi thu la ngoai duong runh nhieu va tren khong co nhung dam may ban bac, long toi lai nao nuc nhu nhung ki niem mon man cua buoi tuu truong", long toi lai boi hoi xuc dong, tuong nhu ngay khai vao lop mot nam xua dang hien truoc mat.

CHUC BAN LAM BAI TOT !!!!!!!!:p;):D:)|o-+o=>:)>-
chú ý viết TV có dấu
 
X

xinhaydonghanhcungtoi

Ngươi ây vẫn sống mãi trong lòng tôi (bạn)

DÀN Ý

MB: Giới thiệu về người bạn
TB: Hoàn cảng nào bạn gặp dược bạn ấy
Mối quan hệ của hai bạn ra sao
Tính cách của bạn ấy ra sao
Gia đình bạn ấy như thế nào
KB:Tôi sẽ không bao giờ quên dược bạn

cố lên có gì cần giúp cứ liên lạc với tôi:p=((:)|
 
Last edited by a moderator:
A

anhphuong95

ban oi phai co găng

đề số 2 mình làm ở nick cua 1 ban trong dien dan ay la ban co ten " Whitemoon" minh lam o day roi , do la bai viết tình cảm , ban thick thi vào xem nha

Dề số 1 như sau :
Đây là một số gợi ý
- Mỗi con người thi có sự cảm nhận về sự khôn lơn ko giông nhau nhung chắc rằng tất cả đều phải công nhận mỗi độ tuổi ý thức sẽ khác đi
- con nguoi trai qua cac giai doan :
+ Luc be ban thuong hay khóc nhè không chịu ăn , mẹ đã rất mất công doc dành bạn , mất rất nhiều thời gian , có khi bỏ cá công việc dể dõ dành bạn ăn . thế nhưng cái đầu óc non nớt kia đâu có nghĩ đc
+ Lúc bé bạn thường hay giận mẹ về những chuyện như ko mua đồ chơi cho ban (trong khi ban có rất nhiều , chưa chơi hét) , hay thường la bạn về những việc làm hết sức quậy .... (nhièu lem ban len neu ra nha )
- Lúc ban lơn them một chút (7,8 tuoi) bạn dã ý thức đc răng những diều bạn lam như vạy là sai , mẹ quan tâm , lo lăng cho bạn , mẹ giành tất cả các tình yêu thương dồn nơi bạn , bạn dã biết suy nghĩ , biết lắng nghe những điều mẹ nói , không con oán mẹ về những trận mắng , rồi ko trách mẹ khi mẹ mua dồ chơi
- cho đến bay giơ 1 hs học lóp 8 , dã ý thức một cách rõ ràng tinh yêu thương của mẹ dành cho ban , những cử chỉ quan tâm của mẹ lam bạn động lòng , lam bạn cảm thấy có lỗi với những gì mình làm sai với mẹ , bạn thương mẹ rất nhiều , thương mẹ vô bờ , bạn muốn mình trở thành một đứa con ngoan , đứa con hiếu thảo

Ban thân mến đề văn này rất hay " tôi thấy mình đx khôn lơn " bạn đùng bao giơ viết theo cách người khác chỉ cho bạn , mà bạn hãy viết đúng cảm nhận của mình , bằng tất cả những gì bạn suy nghĩ đc , bạn cảm thấy bạn khôn lớn , lấy những cái gần gũi nhất , thức tế , đời sống nhất mà viết . Bài văn của bạn sẽ đậm chất chứ nó ko kho khan , có khi lời văn ko đc hoa mĩ , sắc sảo , nhưng chính cái thật trong bạn se làm cho người khác cảm động
 
C

cobelovely_2020

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà... Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.
Liệu bạn có chép i nguyên trong sách không vậy( hỏi thế cho nó ... một tí thôi, đừng hiểu lầm nha)
 
K

kietndcs

MB nè: Thời gian trôi qua rất nhanh. Mới ngày nào tôi còn là 1 cô bé líu díu theo chân mẹ vào lớp 1 thế mà hôm nay đã trở thành hs lớp 8. Tuổi thơ trôi wa lúc nào tôi cũng ko hay biết để 1 ngày tôi giật mình nhận ra mình đã khôn lớn.
 
C

cobechuabietyeu_xitin

toi thay minh da khon lon

Tôi thấy mình đã khôn lớn.
Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà... Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?
Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao?
Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.
Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?
Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.
 
T

thienlong_cuong

sao không ai làm tiếp ta ??????
Tui đang rất cần mấy cái bài này để ngày mnai thi ! Ai help giùm nữa đi ??!
 
R

rdjhgybryw

Minh cung dang co bai van nhu vay doa. Minh goi y thu mo bai nha

MB: Điều gì làm cho một lớp học trở nên đáng nhớ? Điều gì khiến cho một công việc có giá trị? Điều gì làm cho cuộc sống có ý nghĩa? Câu trả lời là tình yêu đối với người thân và sự nỗ lực để làm người ta vui. Có rất nhiều người để yêu. Nhưng người mãi là ngọn lửa sưởi ấm bước chân của tôi đó là ...(tự ghi theo ý bạn muốn).

Em chú ý viết bài có dấu em nhé.
Đã sửa!
 
Last edited by a moderator:
T

toilaneowiz

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà... Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.
 
A

aka48

hihi . có ai giúp minh giải bài viết bài tập làm văn số 1 _ văn tự sự :confused: :) :p @};-
đề 1: kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
đề 2 : người ấy (bạn , thầy , người thân, ...) sống mãi trong lòng tôi
đề 3 : tôi thấy mình đã khôn lớn
làm ơn mọi người giúp minh hì hì :eek: :( :) ;) :p :cool: :)>- =(( b-(
 
B

boydepzaj_98

có bài ji thắc mắc thj cứ gửi thư cho mình nhé
Nhớ làm bài văn là phải đáp ứng đủ ,đúng yêu cầu về kết cấu dàn bài trước tiên .Sau đó lọc ý và thêm thắt cho bài làm của mình!

Nên dẫn dắt một cách tự nhiên để bài viết không bị khô cứng.
VD:
Một ngày nọ,mẹ nói với tôi:"Ồ ,con tôi đã lớn".
...
(Sự việc gì đã khiến mẹ nói như vậy?)
Có thể đặt vào hoàn cảnh cụ thể .VD:Em được giúp đỡ một người nào đó,hoặc có thể em đã chuẩn bị được hoàn chỉnh một bữa cơm thường ngày cho gia đình,cũng có thể em do đã biết quan tâm đến những người xung quanh như biết pha nước uống cho cha mẹ khi đi làm về mệt nhọc,...
--->Nhận ra,trước đây mình chưa hề "lớn".
-->Cảm thấy mình đã "lớn " hơn trong nhìn nhận ,tư duy,và hành động.
--->Thấy cần có trách nhiệm hơn với những điều xung quanh vì "em đã là người lớn rồi".
 
Last edited by a moderator:
B

boydepzaj_98

một bài này nữa nè
Tuổi thơ mỗi người gắn liền với những ngày tháng thật êm đềm. Tuổi thơ tôi cũng vậy, nhưng sao mà mỗi lần nhắc đến, lòng tôi lại rung động và xót xa vô cùng. Phải chăng... điều đó đã vô tình khơi đậy trong tôi những cả xúc yêu thương mãnh liệt, da diết về người. Đó không ai khác ngoài nội.

Nội sinh ra và lớn lên khi đất nước còn trong chiến tranh lửa đạn. Do đó như bao người cùng cảnh ngộ, nội hoàn toàn "mù chữ". Đã bao lần, nội nhìn từng dòng chữ, từng con số với một sự thơ dại, nội coi đó như một phép màu của sự sống và khát khao được cầm bút viết chúng, được đọc, được đánh vần. Thế rồi điều bà thốt ra lại đi ngược lại những gì tôi kể: "Bà già cả rồi, giờ chẳng làm chẳng học được gì nữa đâu, chỉ mong sao cháu bà được học hành đến nơi đến chốn. Gía như bà có thêm sức khoẻ để được chứng kiến cảnh cô cháu bé bỏng hôm nào được đi học nhỉ?..." Một ước muốn cỏn con như thế, vậy mà bà cũng không có được!

Lên năm tuổi, bà tôi qua đời. Đó quả là một mất mát lớn lao, không gì bù đắp nổi. Bà đi đẻ lại trong tôi ba xúc cảm không nói được thành lời. Để rồi hôm nay, những xúc cảm đó như những ngọn sóng đang trào dâng mạnh mẽ trong lòng.

Nội là người đàn bà phúc hậu. Nội trở nên thật đặc biệt trong tôi với vai trò là người kể chuyện cổ tích đêm đêm. Tôi nhớ bà kể rất nhiều chuyện cổ tích. Hình như bà có cả một kho tàng chuyện cổ tích, bà lấy đâu ra nhiều chuyện thú vị và kì diệu đến thế nhỉ??? Cũng giống như chú bé A-li-ô-sa, tuổi thơ của tôi đã được sưởi ấm bằng thứ câu chuyện cổ tích ấy. Tôi lớn lên nhờ chuyện cổ tích, nhờ cả bà. Bà là người đàn bà tài giỏi, đảm đang. Bà thông thạo mọi chuyện trong nhà ngoài xóm. Bà thành thạo trong mọi viêc: việc nội trợ,... đến việc coi sóc tôi. Bà làm tất cả chỉ với đôi bàn tay chai sạn. Hình ảnh của bà đôi khi cứ hiện về trong kí ức tôi, trong những giấc mơ như là một bà tiên.

Nhớ rất rõ những hôm có chợ đêm, hai bà cháu đi bộ ra đó chơi. Khung cảnh hiện lên rực rỡ màu sắc ánh đèn, chợ thật đông vui với đầy đủ các thứ hàng hoá... và thêm cả trò chơi đu quay "sở trường". " Pằng! Pằng! Pằng!" Bà vẫy tay đưa mắt dõi theo." Bay lên nào! Hạ xuống thôi!... Bùm bùm chéo!..." Tôi thích thú vô cùng. Đêm về ngã vào vòng tay bà nghe bà ru và kể chuyện cổ tích. Giọng kể êm ái và đầy ngọt ngào đưa tôi chìm sâu vào giấc ngủ.

... Mới đó mà đã hơn chục năm trôi. Chục năm đã đi qua nhưng " bà ơi, bà à ! Những kỉ niệm về bà trong kí ức cháu vẫn còn nguyên vẹn. Dù cho bà không còn hiện diện trên cõi đời này nữa nhưng trái tim cháu, bà còn sống mãi". Người bà trong linh hồn của một đứa trẻ như tôi cũng cũng giống như thần tiên trong chuyện cổ tích. Mãi mãi còn đó không phai mờ." Bà ơi, cháu sẽ ngoan ngoãn và cố gắng học hành chăm chỉ như lời bà đã từng dạy bảo, bà nhé."

Cháu gái bé bỏng của bà
 
B

boydepzaj_98

Em sắp sửa phải nộp bài Văn mà chưa nghĩ ra câu gì cả
Hic...Có ai nghĩ ra được câu,ý nào thì giúp em với
Đề 1:Tôi đã khôn lớn
Đề 2:Người ấy vẫn còn sống mãi trong tôi
Em phải nộp gấp lắm
Mọi người giúp nha!!!!!
đề 1: kể lai nhung kỉ niệm ngày đầu tiên đi học { lớp 6}
đề 2: người ấy(bạn,thầy,người thân,...) sống mãi trong lòng tôi
đề 3: tôi thấy mình đã khôn lớn

Đây là một bài văn bạn có thể tham khảo:
Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá", hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ.

Ngày nay, công nghệ hiện đại tiến bộ, có nhiều thú vui hơn cả ngày xưa của tôi, cuộc sống thay đổi nhiều, nhưng trong kí ức, những kỉ niệm thời thơ ấu sẽ mãi theo bạn suốt cả cuộc đời, sẽ mãi ở trong một góc kín tâm hồn của bạn!. Có những dòng hồi kí, đọc lại mà thấy buồn cười, đáng yêu làm sao, cũng có những trang hồi kí nhoè nét mực vì những dòng nước mắt!. Cũng như bao người khác, hồi kí của tôi bắt đầu từ ngày đầu tiên đi học...

Ngày xưa, tôi cũng như mọi người khác, cũng có một ngày đầu tiên đi học. Và những kỉ niệm ngày ấy đã luôn theo tôi cho đến tận bây giờ.Tôi vẫn nhớ như in câu đầu tiên của bài văn "tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh: "Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc , lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường....". Sau này nhà văn Lý Lan cũng viết một bài văn rất hay về đêm trước ngày đầu tiên đi học của một cậu bé.

Các bạn có biết không? Những hình ảnh thân thương, trìu mến, những tấm lòng yêu con, lo lắng chăm sóc cho con của những nguời mẹ trong ngày đầu tiên đi học, đối với tôi, chỉ là những mơ ước, những khát khao mà trong đời này tôi không bao giờ có được.

Ngày đầu tiên đi học của tôi không giống và cũng không được hạnh phúc như câu chuyện của hai nhà văn nổi tiếng đã viết ra, mà khác nhiều lắm, khác xa lắm các bạn ạ!

Tôi còn nhớ rõ buổi sáng ấy. Mẹ gọi tôi thức dậy thật sớm. Mẹ thay cho tôi một bộ quần áo sạch, lành lặn ( không có quần áo mới đâu nhé!). Mẹ trao cho tôi một quyển vở và một cây bút chì, rồi vuốt tóc tôi bảo:
-Con đi học đi, ráng học giỏi nha con!

Thế là tôi đi học một mình cho buổi học đầu tiên của cuộc đời mình.

Tôi cũng đi trên "con đường làng dài và hẹp". Lòng tôi buồn man mác khi nhìn những người mẹ âu yếm dắt tay con, những đứa trẻ nhỏ như tôi trên đường đến trường. Còn tôi, chỉ một mình lủi thủi đơn độc, bị nhấn chìm trong đại dương hạnh phúc của người khác.

Khi đến trường, tôi đâu có được rụt rè "đứng nép bên người thân". Tôi đơn độc một mình, đứng dựa lưng vào gốc cây phượng vĩ trong sân trường, đưa mắt nhìn lên những chú chim nho nhỏ đang ríu rít bên những chùm hoa đỏ rực. Tôi thấy trên khoảng trời xanh mênh mông, có những đám mây nhỏ trôi chầm chậm, rồi tan biến mất. Tôi chợt nghĩ:" mình có như những đám mây ấy không nhỉ?"

Rồi tiếng trống trường vang lên dồn dập. Những tiếng trống như những nhát búa bổ vào lòng tôi. Tôi đang lo sợ. Nỗi sợ ấy giờ đã chuyển thành khiếp sợ. Tôi chạy vào hàng theo các bạn nhỏ khác, không hề hiểu mình phải làm gì, và làm sao cho đúng. Tôi im lặng cúi đầu, không dám nhìn thầy giáo đang đứng phía trước học sinh. Thầy gọi tên học sinh vào lớp. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi đứng đối diện với thầy. Tôi không được gọi tên. Tôi sợ quá, ngồi thụt xuống, ôm mặt, bật khóc nức nở. Thầy đỡ tôi dậy, hỏi:
- Con tên gì?
- Dạ! Con tên Đực.
- Con còn tên Đức nữa phải không?

Tôi chợt nhớ ra mẹ có dặn tôi tên là Đức. Tôi mừng quá:
- Dạ phải rồi ạ! Con quên.
- Trời! Thầy gọi nhiều lần mà con nín thinh. thôi, con vào lớp đi!

Tôi đi vào lớp trong tiếng cười thương hại của nhiều người mẹ còn ở lại trong sân trường.

Vậy đó. Ngày đầu tiên đi học của tôi là như vậy đó. Các bạn đừng nghĩ rằng mẹ không thương tôi. Mẹ thương tôi nhiều lắm. Nhưng mẹ còn phải đi làm từ sáng sớm để tôi có ăn và được đi học, còn cha tôi, vì bị một tai nạn, nên không thể ở nhà được. Nhà tôi nghèo lắm,các bạn ạ!

Từ ngày ấy, trong tôi luôn mang một nỗi buồn u ẩn, nhưng tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc, vì cha mẹ tôi đã chịu nhiều gian khổ để cho tôi được đi học mà không hề có một lời than vãn. Họ chính là những thiên thần hộ mệnh của tôi. Còn tôi, tôi vẫn một mình đi học trên " con đường làng dài và hẹp".
 
Last edited by a moderator:
T

tunkute123

Mai thi rui cac bạn giup mình phương pháp làm van biểu cảm nhe!


Đã gọi là văn biểu cảm thì cái trọng tâm xuyên suốt toàn bộ bài văn là " tình cảm"

Ta viết về đối tượng, có thể dùng miêu tả, tự sự

Ví dụ như kể một vài việc ấn tượng, một vài đặc điểm khiến bản thân mình thấy yêu

Song tất cả đều phải lồng tình cảm vào.

Để dễ dàng hơn vs những bạn mới làm quen có thể dùng cấu trúc:

" Tôi yêu..... ( cái gì đó) "

Các bạn hãy viết bằng cảm xúc thật, có như vậy bài văn ms gãy gọn, đậm chất

biểu cảm hơn

___________________

Đó là một vài bí quyết của bản thân mình thôi. Có gì các bạn cứ bổ sung :D
 
Top Bottom