Q
quyento135


Chú ý tiêu đề + cỡ chữ
Last edited by a moderator:
Hị hị thử làm 1 bài văn xem sao, mặc dù văn của mình càng làm càng tệchán
(, dở quá làm ơn nói rõ nhen!
Ngày đầu tiên bước chân tới trường hẳn là 1 ngày đáng nhớ, có lẽ với ai cũng vậy. Ngày đầu tiên bưới chân tới trường Trung học cơ sở lẽ ra phải là ngày bạn bè tụ tập "buôn bán dưa" rôm rả, nào ngờ đây lại là một ngày buồn, bạn bè nói chuyện như cắt đứt ruột gan người ta vậy. Có lẽ do 3 tháng hè xa cách không gặp mặt.
Tung tăng đến trường với cặp sách mới, quần áo mới, giày dép mới,... và có cả bạn bè mới. Vào tới lớp, cả lớp vẫn cái không khí hôm nào, tấp nấp ồn ào nhưng hình như có chút gì đó... lạ lẫm và... tẻ nhạt. Đặt cặp xuống bàn với không khí hạnh phúc, sướng vui, giường như em chẳng cảm nhận được cái sự lạ lẫm ấy. Chủ động đi bắt chuyện với các bạn, ai cũng chỉ cười một cái tẻ nhạt rồi kiếm cớ... trốn. Vẫn vui vẻ (vì em là 1 con lắm mồm mà) về chỗ ngồi của mình, mỉm cười một cái thật tươi trước khi bắt đầu buổi học mới. Tiết Toán là tiết một, ngồi đợi thấy giáo lên, im lặng. Thầy bước vào và chê lớp bẩn trong khi bàn em đã nỗ lực quét, quét xong lớp lại tới cổng chỉ để thầy có cái nhìn tốt về lớp mình trong buổn học đầu tiên thế mà... Em đã không được vui lắm suốt từ lúc ấy, đến lúc học, lớp quá trầm không có ai phát biểu bài, thầy giáo gọi em tuy là biết cách làm nhưng với cách lý giải của thầy em không biết phải giải thích thế nào về cách làm bài tập ấy cả. Thầy cho ngồi xuống nhưng bạn bè em bắt đầu bàn tán rằng là bố mẹ nó làm hộ, nó xem sách giải,... chính người bạn thân nhất còn nói em như vậy em chẳng còn biết giải thích thế nào nữa. Bài đó là em tự làm nhưng bị nói là chép sách tham khảo ngay từ lần đầu tiên em cảm thấy rất buồn và tủi khi chẳng có ai tin mình. Bạn em chép bài ầm ầm sao chẳng có ai nói, cứ nhắm em mà nói, chẳng nhẽ cái gì "đáng" bị soi mói là soi em hết sao? Em hơi bất mãn và buồn. Ra chơi bọn bạn ùa đến, chúng nhìn em với ánh mắt như nói lên tất cả sự coi thường và khinh bỉ, như em đáng xấu hổ lắm mà mặt cứ "trơ" ra đó
(() Khi cuối giờ, cô giáo hỏi: "Bạn nào học giỏi nhất lớp?" có đứa nói lớp trưởng, có đứa nói em, em cảm thấy buồn lắm. Kết thúc giờ học, em đạp xe về nhà trong tâm trạng hỗn loạn, em đã khóc suốt cả buổi tối vì cái chuyện ở lớp. Em chẳng muốn học hành, chẳng muốn gặp bạn bè gì nữa, em trở nên ghét mọi người, chẳng tiếp xúc với ai, suốt ngày vùi đầu vào chăn ngủ. Cho tới khi mẹ em biết chuyện và cảm nhận được sự khác biệt của em trong thời gian qua, vậy có ai biết mẹ em đã nói gì với em không? Mẹ em nói rằng: "Sau 3 tháng hè, khi gặp lại bạn bè ai cũng có chút bỡ ngỡ, cái này con biết nhưng con vẫn cảm thấy chạnh lòng, phải không?" Em khóc sướt mướt như không biết trời đất là gì, mẹ em nói tiếp: "Con phải cố gắng lên, cố gắng vượt qua những cảm xúc, tâm trạng không đáng có này, con tủi thân, mẹ biết nhưng con phải học thật giỏi để thực hiện ước mơ của mình, con hiểu không?" Em gật đầu nhưng vẫn khóc, giường như em hiểu được điều gì đó mà... không lý giải được. Từ lúc ấy em mới biết mẹ thương mình và hiểu mình tới nhường nào. Mẹ ơi con cảm ơn mẹ, vì lời khuyên và vì mẹ đã hiểu con.
Mẹ ơn con yêu mẹ nhiều lắm, câu nói của mẹ làm con nhớ mãi, thỉnh thoảng con nghĩ lại vì thấy nó là động lực giúp bản thân vươn lên cố gắng hơn.
@Nhéo: thằng tua rua ******** khởi đầu nói tớ thế đấy, thật xấu hổ khi 1 ng` bạn như vây!
một bài ngăn ngắn nữa nè..........khì ..hì..hì .....Vì mình ko giỏi văn lắm nên bài văn sau ko được hay lắm:
*Kỷ niệm về bà em:
Kì nghỉ hè bao giờ cũng là dịp cho mọi người đi tham quan. Riêng em, em chỉ thích được về quê thăm ngoại để được tận hưởng những ngày tháng êm đềm.
Bao giờ đến nơi, bà cũng cười đôn hậu, vui vẻ đón em vào nhà. Ở đó, bà thường nấu rất nhiều món ngon cho em ăn, nhất là món "cá bống kho nước dừa". Tuy món ăn hơi dân dã nhưng mang đậm tính quê hương của người dân Quảng Ngãi quê em. Tối tối, thích nhất là được nằm trong vòng tay âu yếm của bà để nghe bà kể chuyện cổ tích(he..he..xạo đó, bây giờ chỉ thích đọc truyện tranh thôi). Giọng bà lúc thì trầm, lúc thì bổng, lúc dịu dàng, lúc mạnh mẽ làm em như cuốn theo vào câu chuyện.
Tính bà tuy rất hiền nhưng cũng rất nghiêm khắc. Bà tập cho em từ những công việc nhỏ nhặt nhất đến những việc khó hơn. Tuổi già không làm cho bà trở thành người lúc nào cũng sợ việc nặng nhọc, cơ cực. Bà còn dạy em cách làm người, con ngoan trò giỏi.
Em yêu bà lắm. Đối với em, bà mãi mãi là một bà tiên hiền hậu đanh ban phúc lành cho đứa cháu của mình, một đứa cháu luôn nhớ về kỉ niệm êm đẹp của một bà tiên kính mến.