D
datnamnb
Thể thơ năm chữ
Như bao ngày thức dậy
Thấy lòng mình ngổn ngang
Hay là mình thấy choáng
Vì mình học quá xoàng.......
Tự sáng tác
Buổi tối hôm trung thu
Vâng trăng đẹp tuyệt vời
Trăng tròn thật vành vạnh
Hệt như cái nong con.
Trăng thật là tuyệt vời
Đẹp và sáng ngời ngời
Đẹp hệt nhu tiên nu
.......................................
D¬¬ường nhu trăng mải vui
Mải vui đùa cùng núi,
Mải chơi đùa cùng gió
Giờ mới tới ngọn tre.
Trăng vui mùng khôn ¬xiết
khi biết nhiều lời khen
Nào là trăng đẹp thế¬
Nào là trăng tuyệt vời.
Ti¬ếng côn trùng ri rả
Hát bài ca trăng ơi
" Trăng ơi trăng đến ròi
Chúng tôi mong chờ trăng"
Dưới sân trường chúng em
Các bạn cùng vui chơi
Nào vui ca, múa hát
Nào r¬ước đèn trung thu...
Tự sáng tác
Trường em cạnh dòng sông
có đồng xanh bát ngát
và cây đa xanh mát
cho chúng em nô đuà
trường em lợp ngói đỏ
và tường quét vôi vàng
chung quanh bờ dậu cao
trường tiểu học làng quê
mỗi ngày em đi học
trên con đê đầu làng
em nhìn thấy xa xa..
dáng ngôi trường thân yêu
như dáng của mẹ hiền
thời gian đã bao năm
nơi quê người xuôi ngược
lòng em mãi ko quên
tiếng trống trường tan học
severussnape
Mặt trời khuất bụi tre
Buổi chiều về nghe mát
Bò ra sông uống nước
Thấy bóng mình ngỡ ai
Bò cười: Chào anh bạn
Lại gặp anh ở đây
Nước đang nằm nhìn mây
Nghe chào, cười khúc khích
Bóng bò chợt tan biến
Bò tưởng bạn đi đâu
Cứ ngoái trước nhìn sau
Ậm ò tìm gọi mãi
Severussnape
khi mùa hè thức dậy
mùa xuân đã đi rồi
có con chim đồi mồi
bay đi qua tất cả
giữa trưa hè nắng đỏ
mặt trời càng thêm tỏ
có một con chim nhỏ
đậu trên đầu ngọn cỏ
trông nó rất là nhỏ
như là một ngọn cỏ
Severussnape
Lân là đứa đầu gấu
Mặt nó rất ngầu
Nhưng không đến nỗi xấu
Nó có tính rất xấu
Hay bắt nạt bạn bè.
Tự sáng tác
Vì sao tôi lại sống?
Để thể xác tổn thương.
Vì sao da màu lạ?
Rồi lẻ loi một mình.
Vì sao tôi tự kỉ?
Chẳng có người ở bên.
Thật ra tôi là ai?
Một đứa trẻ cô đơn
Cha mẹ tôi là ai?
Mặt trăng cao vòi vọi,
Ánh sao lấp lánh hiền.
Đôi chân đi khắp nơi
Dể tìm người mình thương
Khao khát và mơ ước
Một người ở bên mình.
Con đường dài dằng dặc
Nắng gắt, mưa ròng rã
Lang thang và bệnh tật
Khóc!? Chẳng ai quan tâm.
Lặng lẽ sau cái bóng
Một đứa trẻ bất hạnh
Tôi sống vì thứ gì?
Chỉ muốn người mình yêu
Tôi muốn làm gì đó
Thật ý nghĩa, lớn lao
Gửi gắm đến cha mẹ
Cùng tất cả mọi người
Nhưng chẳng ai để ý
Lạnh lẽo và nản lòng
Vì một lẽ nào đó
Đứa trẻ sẽ ra đi.
Cô đơn
Nào các bạn nghe đây
có kho chuyện rất hay
lại cái chuyện ngược đời
ăn kem bỏng rát lưỡi
mơ nếm cay xè xè
vịt xuống nước ngất ngây
lên tỉnh lại đi cày
thế cũng còn là may
trâu bò thì yếu đuối
suốt ngày đòi ăn chuối
chó thì học suốt buổi
chăm quá quên giữ nhà
lắm điều là mụ gà
suốt ngày đòi đẻ trứng
tất cả đều rất xứng
với cái tên Ba Hoa
Tự sáng tác
Sắt từ nhỏ sinh ra
Mang thân lạnh và cứng
Không biết khóc biết cười
Chẳng biết đi biết đứng
Thủa nhỏ lắm anh em
Ngủ im trong đất rắn
Quặng kia lẫn vàng thau
Đời kia lẫn đen trắng
Đột nhiên đến một ngày
Mở mắt thấy nắng chói
Sắt được nhìn mặt trời
Mọi thứ liền thay đổi
Sắt được ép nên hình
Cần chịu đau một tí
Lửa nóng đem tui rèn
Mới nên hình nên khí
Sắt được nghe khuyên răn
Nói thế thì biết thế
Khổ luyện mới thành nhân
Trẻ con nên dạy dễ
Sắt vụt đổi đời nhanh
Có phải do mệnh số?
Tớ thì lại nghĩ khác
Toàn là do sắt cố
Nếu không chịu đợi chờ
Đã từ lâu tiêu biến
Nếu không chịu đớn đau
Vẫn mãi vô danh kiếp
Chịu đựng cũng là luyện
Đớn đau nên mới tiến
Sắt nó có tương lai
Không chịu đời bất biến
Truyện sắt có thế thôi
Nghe nhàm tai quá nhỉ?
Có một điều này thôi:
ĐỪNG ĐỂ ĐỜI UỔNG PHÍ
Tự sáng tác
Thơ năm chữ chứ gì
Làm nó có khó chi
Bạn hãy tập làm đi
dùng tâm đừng suy nghĩ
Ý động bút liền ghi
thế thi đâu khó chi
Vạn cảnh tự tâm suy
Nhờ người mà làm chi
Làm đi dễ chứ gì
Tự sáng tác
Như bao ngày thức dậy
Thấy lòng mình ngổn ngang
Hay là mình thấy choáng
Vì mình học quá xoàng.......
Tự sáng tác
Buổi tối hôm trung thu
Vâng trăng đẹp tuyệt vời
Trăng tròn thật vành vạnh
Hệt như cái nong con.
Trăng thật là tuyệt vời
Đẹp và sáng ngời ngời
Đẹp hệt nhu tiên nu
.......................................
D¬¬ường nhu trăng mải vui
Mải vui đùa cùng núi,
Mải chơi đùa cùng gió
Giờ mới tới ngọn tre.
Trăng vui mùng khôn ¬xiết
khi biết nhiều lời khen
Nào là trăng đẹp thế¬
Nào là trăng tuyệt vời.
Ti¬ếng côn trùng ri rả
Hát bài ca trăng ơi
" Trăng ơi trăng đến ròi
Chúng tôi mong chờ trăng"
Dưới sân trường chúng em
Các bạn cùng vui chơi
Nào vui ca, múa hát
Nào r¬ước đèn trung thu...
Tự sáng tác
Trường em cạnh dòng sông
có đồng xanh bát ngát
và cây đa xanh mát
cho chúng em nô đuà
trường em lợp ngói đỏ
và tường quét vôi vàng
chung quanh bờ dậu cao
trường tiểu học làng quê
mỗi ngày em đi học
trên con đê đầu làng
em nhìn thấy xa xa..
dáng ngôi trường thân yêu
như dáng của mẹ hiền
thời gian đã bao năm
nơi quê người xuôi ngược
lòng em mãi ko quên
tiếng trống trường tan học
severussnape
Mặt trời khuất bụi tre
Buổi chiều về nghe mát
Bò ra sông uống nước
Thấy bóng mình ngỡ ai
Bò cười: Chào anh bạn
Lại gặp anh ở đây
Nước đang nằm nhìn mây
Nghe chào, cười khúc khích
Bóng bò chợt tan biến
Bò tưởng bạn đi đâu
Cứ ngoái trước nhìn sau
Ậm ò tìm gọi mãi
Severussnape
khi mùa hè thức dậy
mùa xuân đã đi rồi
có con chim đồi mồi
bay đi qua tất cả
giữa trưa hè nắng đỏ
mặt trời càng thêm tỏ
có một con chim nhỏ
đậu trên đầu ngọn cỏ
trông nó rất là nhỏ
như là một ngọn cỏ
Severussnape
Lân là đứa đầu gấu
Mặt nó rất ngầu
Nhưng không đến nỗi xấu
Nó có tính rất xấu
Hay bắt nạt bạn bè.
Tự sáng tác
Vì sao tôi lại sống?
Để thể xác tổn thương.
Vì sao da màu lạ?
Rồi lẻ loi một mình.
Vì sao tôi tự kỉ?
Chẳng có người ở bên.
Thật ra tôi là ai?
Một đứa trẻ cô đơn
Cha mẹ tôi là ai?
Mặt trăng cao vòi vọi,
Ánh sao lấp lánh hiền.
Đôi chân đi khắp nơi
Dể tìm người mình thương
Khao khát và mơ ước
Một người ở bên mình.
Con đường dài dằng dặc
Nắng gắt, mưa ròng rã
Lang thang và bệnh tật
Khóc!? Chẳng ai quan tâm.
Lặng lẽ sau cái bóng
Một đứa trẻ bất hạnh
Tôi sống vì thứ gì?
Chỉ muốn người mình yêu
Tôi muốn làm gì đó
Thật ý nghĩa, lớn lao
Gửi gắm đến cha mẹ
Cùng tất cả mọi người
Nhưng chẳng ai để ý
Lạnh lẽo và nản lòng
Vì một lẽ nào đó
Đứa trẻ sẽ ra đi.
Cô đơn
Nào các bạn nghe đây
có kho chuyện rất hay
lại cái chuyện ngược đời
ăn kem bỏng rát lưỡi
mơ nếm cay xè xè
vịt xuống nước ngất ngây
lên tỉnh lại đi cày
thế cũng còn là may
trâu bò thì yếu đuối
suốt ngày đòi ăn chuối
chó thì học suốt buổi
chăm quá quên giữ nhà
lắm điều là mụ gà
suốt ngày đòi đẻ trứng
tất cả đều rất xứng
với cái tên Ba Hoa
Tự sáng tác
Sắt từ nhỏ sinh ra
Mang thân lạnh và cứng
Không biết khóc biết cười
Chẳng biết đi biết đứng
Thủa nhỏ lắm anh em
Ngủ im trong đất rắn
Quặng kia lẫn vàng thau
Đời kia lẫn đen trắng
Đột nhiên đến một ngày
Mở mắt thấy nắng chói
Sắt được nhìn mặt trời
Mọi thứ liền thay đổi
Sắt được ép nên hình
Cần chịu đau một tí
Lửa nóng đem tui rèn
Mới nên hình nên khí
Sắt được nghe khuyên răn
Nói thế thì biết thế
Khổ luyện mới thành nhân
Trẻ con nên dạy dễ
Sắt vụt đổi đời nhanh
Có phải do mệnh số?
Tớ thì lại nghĩ khác
Toàn là do sắt cố
Nếu không chịu đợi chờ
Đã từ lâu tiêu biến
Nếu không chịu đớn đau
Vẫn mãi vô danh kiếp
Chịu đựng cũng là luyện
Đớn đau nên mới tiến
Sắt nó có tương lai
Không chịu đời bất biến
Truyện sắt có thế thôi
Nghe nhàm tai quá nhỉ?
Có một điều này thôi:
ĐỪNG ĐỂ ĐỜI UỔNG PHÍ
Tự sáng tác
Thơ năm chữ chứ gì
Làm nó có khó chi
Bạn hãy tập làm đi
dùng tâm đừng suy nghĩ
Ý động bút liền ghi
thế thi đâu khó chi
Vạn cảnh tự tâm suy
Nhờ người mà làm chi
Làm đi dễ chứ gì
Tự sáng tác