P
phantrang97
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Bài này là do bạn e sáng tác trong một chiều mưa đấy.Mới bữa trước luôn.Độc luôn nha.Không có ở chỗ nào nữa đâu nha!Các bác đọc thấy hay thì thanks em cái nha!thanks
Vào một ngày mưa rả rích,đang lang thang trên con phố quen thuộc nó chợt bắt gạp 1 cái nhìn vừa lạnh lùng vừa tinh ngichj của 1 tên con trai.Mặt nó dính cái gì...nó đi nhầm dép...Không, chính là bộ dạng khổ sở ,xấu xí của nó trong một chiều mưa.Nó nhìn lại mình rồi nhìn lại chàng trai...oà...chói mắt.Gương mặt của hắn chứa đựng một vẻ đẹp cao ngạo, một mái tóc bồng bềnh lạ mắt và 1 cái nhìn sao mà xa xăm.Nó đứng lặng. Cho đến khi :
- Nhìn cái gì thế ? Người như tôi mà để cô nhìn hả?Đồ vịt bầu
" Cái gì?Vịt bầu à?" Nó tức điên lên ,ruột gan như muốn nhảy ra ngoài,mưa không thành vấn đề,nó quát:
- Anh là cái gì mà ns tôi? Đồ kênh kiệu.Nhìn cái mặt mà tôi muốn đấm.
Anh ta bỏ ngoài tai ,bỏ đi như chưa có chuyện gì xảy ra,bỏ mặc nó cái cục tức to hơn quả núi...
Lại một ngày trời mưa...mưa to...nó vẫn ra ngoài cùng chiếc ô xinh xắn.Chẳng hiểu sao nó lại thích đi giữa trời mưa.Chẳng hiểu vì sao...hay là nó muốn tìm kiếm một cái nhìn nào đó.Một luồng điện xẹt qua người ...tên kia chẳng phải là...nó nhận ra chàng trai ngồi úp mặt giữa trời mưa.Nó hoảng hốt ,Nó che ô.Chàng trai ngước lên.Nó nhìn anh ta_vẻ mặt đau đớn như đang cố che dấu điều gì.À ,hình như lần trước vẻ mặt anh ta cũng như vậy.Nó cố nhớ lại.Hắn buông một câu :
- Sao cô lại ở đây? Ko cần cô!
Nói xong, chàng trai hất cái tay đang cầm ô.Nó trượt chân ngã.Đau.Hắn vẫn quay đi.Chiếc váy vấy bẩn.Nó tức điên định chạy lại rủa tên con trai ấy, dám từ chối sự tốt bụng của người khác, nhưng chân đau. Nó lết về nhà trong ấm ức.Nó suy nghĩ mộng lung .Chẳn hiểu đây là định mệnh hay là xui xẻo nữa. Nó cảm thấy tên con trai lia thật gần gũi ,thân quen và cứ dính lấy đời nó...
...Trên đường đi học về ,trời bỗng đỏ mưa.Rút cái ô trong túi ra. Chà, mưa thì thích thật, nhưng cái váy trắng của mình thì sao nhỉ?
Nó thích váy trắng.Nó muốn nó có một vẻ đẹp tinh khôi ,và trong trắng.Bất chợt nó nhìn đằng xa,lại là hắn.Vẫn một mình, không che ô. Hắn lại nói:
- Không cần cô quan tâm
Hắn bỏ đi. Nó chạy theo.
- Sao a lại như vậy? Tôi cũng đâu muốn thấy a nhưng...a đã ko cảm ơn mà lại còn...
Giúi chiéc ô vào tay bên kia:
- Anh cầm chiếc ô này về mà về, nhà tôi ở gần đây nên không sao, đừng đi dưới mưa anh nhé!
Chưa kịp để hắn nói. Nó đã chạy mất dười làn mưa.
Hắn ngạc nhiên. Chưa bao giờ hắn lại được nhận sự giúp đỡ chân thành của ai như vậy...
Ngày mưa định mệnh
Vào một ngày mưa rả rích,đang lang thang trên con phố quen thuộc nó chợt bắt gạp 1 cái nhìn vừa lạnh lùng vừa tinh ngichj của 1 tên con trai.Mặt nó dính cái gì...nó đi nhầm dép...Không, chính là bộ dạng khổ sở ,xấu xí của nó trong một chiều mưa.Nó nhìn lại mình rồi nhìn lại chàng trai...oà...chói mắt.Gương mặt của hắn chứa đựng một vẻ đẹp cao ngạo, một mái tóc bồng bềnh lạ mắt và 1 cái nhìn sao mà xa xăm.Nó đứng lặng. Cho đến khi :
- Nhìn cái gì thế ? Người như tôi mà để cô nhìn hả?Đồ vịt bầu
" Cái gì?Vịt bầu à?" Nó tức điên lên ,ruột gan như muốn nhảy ra ngoài,mưa không thành vấn đề,nó quát:
- Anh là cái gì mà ns tôi? Đồ kênh kiệu.Nhìn cái mặt mà tôi muốn đấm.
Anh ta bỏ ngoài tai ,bỏ đi như chưa có chuyện gì xảy ra,bỏ mặc nó cái cục tức to hơn quả núi...
Lại một ngày trời mưa...mưa to...nó vẫn ra ngoài cùng chiếc ô xinh xắn.Chẳng hiểu sao nó lại thích đi giữa trời mưa.Chẳng hiểu vì sao...hay là nó muốn tìm kiếm một cái nhìn nào đó.Một luồng điện xẹt qua người ...tên kia chẳng phải là...nó nhận ra chàng trai ngồi úp mặt giữa trời mưa.Nó hoảng hốt ,Nó che ô.Chàng trai ngước lên.Nó nhìn anh ta_vẻ mặt đau đớn như đang cố che dấu điều gì.À ,hình như lần trước vẻ mặt anh ta cũng như vậy.Nó cố nhớ lại.Hắn buông một câu :
- Sao cô lại ở đây? Ko cần cô!
Nói xong, chàng trai hất cái tay đang cầm ô.Nó trượt chân ngã.Đau.Hắn vẫn quay đi.Chiếc váy vấy bẩn.Nó tức điên định chạy lại rủa tên con trai ấy, dám từ chối sự tốt bụng của người khác, nhưng chân đau. Nó lết về nhà trong ấm ức.Nó suy nghĩ mộng lung .Chẳn hiểu đây là định mệnh hay là xui xẻo nữa. Nó cảm thấy tên con trai lia thật gần gũi ,thân quen và cứ dính lấy đời nó...
...Trên đường đi học về ,trời bỗng đỏ mưa.Rút cái ô trong túi ra. Chà, mưa thì thích thật, nhưng cái váy trắng của mình thì sao nhỉ?
Nó thích váy trắng.Nó muốn nó có một vẻ đẹp tinh khôi ,và trong trắng.Bất chợt nó nhìn đằng xa,lại là hắn.Vẫn một mình, không che ô. Hắn lại nói:
- Không cần cô quan tâm
Hắn bỏ đi. Nó chạy theo.
- Sao a lại như vậy? Tôi cũng đâu muốn thấy a nhưng...a đã ko cảm ơn mà lại còn...
Giúi chiéc ô vào tay bên kia:
- Anh cầm chiếc ô này về mà về, nhà tôi ở gần đây nên không sao, đừng đi dưới mưa anh nhé!
Chưa kịp để hắn nói. Nó đã chạy mất dười làn mưa.
Hắn ngạc nhiên. Chưa bao giờ hắn lại được nhận sự giúp đỡ chân thành của ai như vậy...