Lưu Quang Vũ-Xuân Quỳnh: "Tay trong tay tôi đã bên người"

S

sonmoc

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Lưu Quang Vũ-Xuân Quỳnh: "Tay trong tay tôi đã

Số phận nghiệt ngã đã không cho Lưu Quang Vũ – Xuân Quỳnh kịp sống hết những năm tháng ngắn ngủi của đời mình. Anh chị mất đi vào lúc sức sáng tạo dồi dào, tài năng đang độ chín.



Hai vợ chồng nhà viết kịch Lưu Quang Vũ - nhà thơ Xuân Quỳnh
Sự ra đi đột ngột của hai người cùng con trai Lưu Quỳnh Thơ đã gây một chấn động mạnh, đau đớn, xót xa, nhập nhòa màu hư vô của ám ảnh định mệnh.

Cuộc đời, sự nghiệp và tình yêu của hai người đã trở thành một “hiện tượng” trong giới văn nghệ, được bạn bè, đồng nghiệp, những người hâm mộ thơ ca và sân khấu rất quan tâm.

Trước khi có nhau, Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ đã trải qua rất nhiều gian truân, lận đận. Hai người quen biết nhau đã từ lâu. Anh chị ở cùng trong một khu nhà tập thể dành cho văn nghệ sĩ.

Họ là những người bạn thơ cùng thế hệ. Cả hai cùng có nỗi bất hạnh của gia đình đổ vỡ, cùng đã từng trải qua những cuộc tình không may mắn.

Năm 1973, họ đến với nhau. Đó là thời điểm khó khăn, lận đận nhất của cả hai người. Họ rời gia đình cũ ra đi với hai bàn tay trắng. Cả hai đều mang trong lòng những nỗi đau, những cuộc khủng hoảng lớn trong tâm hồn.

Dẫu vậy, anh chị vẫn quyết tâm sống với nhau, vẫn hết lòng và tin tưởng vào tình yêu của mình. Lưu Quang Vũ viết thư báo tin cho người em trai thứ hai đang học ở Liên Xô:

“Anh đã quyết định lấy chị Xuân Quỳnh. Chị Quỳnh là người tốt và hiểu anh. Mong và tin rằng sẽ đem lại hạnh phúc cho nhau và sẽ làm được nhiều việc có ích cho đời…”.

Quả đúng như vậy. Những năm chung sống, anh chị đã có ảnh hưởng rất lớn với nhau trong đời sống hàng ngày cũng như trong sáng tác. Hai người đã yêu nhau và nương tựa vào nhau để gây dựng tổ ấm và lao động cật lực.

Cuộc sống của họ tuy ngắn ngủi nhưng cả hai đều đã sống và làm việc hết mình, đã có những đóng góp không nhỏ cho đời sống văn học nước nhà.

Khối lượng kịch bản đồ sộ của Lưu Quang Vũ khiến nhiều người kinh ngạc. Trong khoảng thời gian gần 10 năm, anh đã sáng tác được hơn 50 vở kịch, được đánh giá là “nhà viết kịch xuất sắc của thời kỳ hiện đại”.

Kỳ hội diễn sân khấu năm 1985, Lưu Quang Vũ có 8 vở tham gia thì 6 vở được Huy chương vàng, 2 vở được Huy chương bạc. Anh được gọi là “Cây bút vàng của sân khấu”. Bên cạnh đó còn là thơ, là truyện ngắn và hàng trăm bài báo lớn nhỏ khác.

Khi đến với Lưu Quang Vũ dù đã là một nhà thơ nổi tiếng, được nhiều người yêu mến, Xuân Quỳnh vẫn sẵn sàng chấp nhận mọi sự hy sinh để vun đắp cho sự nghiệp của chồng:

Anh thân yêu, người vĩ đại của em
Anh là mặt trời em chỉ là hạt muối
Một chút mặn giữa đại dương vời vợi.

Chị đã nhận ra tài năng của anh không phải vào lúc chói sáng mà là lúc đang khó khăn nhất. Nhận ra vẻ đẹp của tâm hồn anh vào lúc đang có nhiều đổ vỡ nhất. Chỉ có sự thông minh, sắc sảo và một tình yêu rộng lớn mới có thể hiểu và làm được như thế.

Anh đã viết về chị:

Dù sao cuộc đời đã giành em lại cho anh
Điều mong ước đầu tiên, điều ở lại sau cùng
Chúng ta đã đi bên nhau trên mặt đất
Dẫu chỉ riêng điều đó là có thật
Đủ cho anh mãi mãi biết ơn đời.

Cuộc sống chung với Xuân Quỳnh đã cho Lưu Quang Vũ một nguồn năng lượng mới. Anh vừa có trong tay một tình yêu lý tưởng, lại vừa có một hạnh phúc đời thường:

Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài
Chỉ một người ở lại với anh thôi
Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi
Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới
Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương

Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi
Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh
Khi những điều giả dối vây quanh
Bàn tay ấy chở che và gìn giữ

Biết ơn em, em từ miền gió cát
Về với anh bông cúc nhỏ hoa vàng.

Xuân Quỳnh cũng làm việc với năng xuất không kém. Các tập thơ của chị nối nhau ra đời: Tự hát, Lời ru trên mặt đất, Sân ga chiều em đi, Hoa cỏ may... và hàng loạt tập thơ, truyện dành cho thiếu nhi.

Tôi chưa thấy một người phụ nữ nào lại hội đủ những yếu tố đang quý như chị: xinh đẹp, tài năng, thông minh, yêu đến quên cả bản thân mình. Ở con người chị mọi thứ tình cảm đều được đẩy đến tận cùng. Trong một bức thư gửi Lưu Quang Vũ khi Xuân Quỳnh đang đi Liên Xô có đoạn:

“Anh bận nhiều vất vả. Em nghĩ mà thương anh lắm. Cả đời em, em chỉ muốn cố gắng sao cho anh đỡ nhọc nhằn. Lắm lúc em thấy em không xứng đáng với anh không phải về tình yêu mà về trí tuệ.

Em cảm thấy em già rồi, già về thể chất đã đành nhưng lại còn già về sự yên phận của người đàn bà, về những sự nhỏ nhen tầm thường của đời sống…

Tất cả trong anh là cái gì đó đang vươn lên, đang nổi dậy.

Tất cả trong anh là sự bắt đầu mà con đường của anh thì còn xa tít tắp.

Con người anh như cây đàn, vừa tiếp nhận những luồng gió của cuộc sống vừa trả lại cho cuộc sống biết bao nhiêu âm thanh. Em, em cảm thấy em khô cằn và bất lực.

Em buồn lắm. Em thành thật nói với anh điều đó. Em vẫn cảm thấy hết. Vậy cho nên lúc nào em cũng thấy tình yêu của chúng ta mong manh. Em không thể hình dung không có anh em sẽ sống như thế nào…

Đôi khi em nghĩ quẩn là “có khi em phải bỏ anh đi để em khỏi phải mang nỗi tủi nhục là không xứng với anh”.

Nhưng em không có can đảm. Em yêu anh và em đã nhập cuộc đời em vào cuộc đời anh, bây giờ đối với em đó chỉ là một cuộc đời thôi, cắt đi làm sao nổi”.

Ai cũng nói thơ Xuân Quỳnh ngày một hay hơn. Có một nghịch lý trong thơ chị. Đó là càng hạnh phúc thì lại càng lo âu khắc khoải. Và càng lo âu khắc khoải thì lại càng đắm say, da diết.

Thơ của chị ngày càng ám ảnh, nung đốt lòng người:

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn…

Năm cuối đời, Xuân Quỳnh bị đau tim nặng. Người đã từng nhiều lần đem trái tim mình ra để đánh đổi những câu thơ, bây giờ lại bị chính căn bệnh này hành hạ.

Một nhà thơ Nga đã từng viết: Ôi những người cực tốt – trái tim thường hay đau. Tháng 3-1988, Xuân Quỳnh được mời làm giám khảo cho Liên hoan phim ở Đà Nẵng, sau đó chị tranh thủ vào thăm chị gái Đông Mai ở Thành phố Hồ Chí Minh.

Về Hà Nội, sức khoẻ chị giảm sút nhiều. Mỗi khi lên căn phòng riêng trên tầng ba, chị phải dừng lại để nghỉ và thở dốc. Mọi người trong gia đình giục mãi chị mới chịu đi khám bệnh. Bác sĩ yêu cầu phải nằm viện ngay. Đó là những ngày chị rất buồn và nặng nề.

Trái tim chị vừa có nỗi đau bệnh lý vừa có nỗi đau tâm lý. Nhìn chị thật khác lạ trong bộ quần áo bệnh nhân. Nụ cười tươi tắn thường che hết mọi buồn lo, giờ đây cũng trở nên nhợt nhạt.

Nỗi ám ảnh lớn nhất với chị lúc này là cảm thấy mình trở nên vô dụng. Cảm giác cô đơn đè nặng. Trong tâm trạng ấy, chị viết bài Thời gian trắng với những câu thơ thành thật đến nhói lòng:

Trái tim buồn sau lần áo mỏng
Từng đập vì anh vì những trang thơ
Trái tim nay mỗi phút mỗi giờ
Chỉ có đập cho mình em đau đớn.

Trước đây, chúng ta đã từng biết màu thời gian tím ngắt trong thơ Đoàn Phú Tứ, và bây giờ lại biết đến thời gian trắng buốt lạnh trong thơ Xuân Quỳnh.

Nhìn gương mặt tái xanh với nhịp thở nặng nề, đôi mắt đen ngấn nước, tôi cảm thấy trạng thái quá sức mà con tim chị đang phải gánh chịu. Nó luôn phải chới với vươn về cái đích rất khó nắm bắt, phải vật lộn với cuộc sống, với số phận, với tình yêu hạnh phúc.

Người phụ nữ nhạy cảm và thông minh như chị luôn ý thức rõ những gì sẽ đến. Chị khắc khoải và đau buồn trong sự cảm nhận về những linh cảm mơ hồ nào đó. Không gian, thời gian trong bệnh viện như một cõi lưu đày, cắt đứt chị với thế giới bên ngoài, với những gì thân thuộc nhất của đời mình:

Quá khứ em không chỉ ngày xưa
Mà ngay cả hôm nay thành quá khứ
Quá khứ của em ngoài cánh cửa
Gương mặt anh gương mặt các con yêu…
Muốn gánh đỡ cho em phần mệt nhọc
Tới thăm em rồi anh lại ra đi
Đôi mắt lo âu, lời âu yếm sẻ chia
Lúc anh đến anh đi thành quá khứ.

Thời gian này, Lưu Quang Vũ cực kỳ bận rộn. Một mình anh gánh trên vai kịch mục của hàng chục đoàn nghệ thuật trong cả nước. Anh tất bật vào Nam ra Bắc, lại cộng thêm nỗi lo về sức khoẻ của vợ.

Mỗi khi phải đi xa Hà Nội, anh lại nhắn tôi về ở nhà để được yên tâm hơn. Anh nhờ bạn bè tìm bác sĩ giỏi, kiếm những loại thuốc tốt nhất để chữa bệnh cho vợ.

Bài thơ cuối cùng của anh được viết trong cuốn sổ công tác ghi chép dày đặc những công việc. Bài thơ có đầu đề rất giản dị:

Thư viết cho Quỳnh trên máy bay. Anh đã gửi vào đấy biết bao nỗi niềm, sự cảm thông chia sẻ, tình yêu thương, ân nghĩa sâu nặng và cả những lời “tự thú” thật chân thành:

Có phải vì 15 năm yêu anh
Trái tim em đã mệt?
Cô gái bướng bỉnh
Cô gái hay cười ngày xưa
Mẹ của các con anh
Một tháng nay nằm viện
Thương trái tim nhiều vất vả lo buồn
Trái tim lỡ yêu người phiêu bạt
Luôn mắc nợ những chuyến đi,
những giấc mơ điên rồ,
những ngọn lửa không có thật
Vẫn là gã trai nông nổi của em
Người chồng đoảng của em
15 mùa hè chói lọi, 15 mùa đông dài
Người yêu ơi
Có nhịp tim nào buồn khổ vì anh?…
Vở kịch lớn, bài thơ hay nhất
Dành cho em, chưa kịp viết tặng em
Trái tim hãy vì anh mà khoẻ mạnh
Trái tim của mùa hè, tổ ấm chở che anh…

Mối tình của anh chị kéo dài được 15 năm. Họ đã cùng nhau ra đi trong một chuyến xe định mệnh. Dường như cả hai đều đã linh cảm về điều ấy. Xuân Quỳnh viết:

Tay trong tay tôi đã bên người
Tôi chẳng nói điều chi về vĩnh viễn.

Và Lưu Quang Vũ:

Phút cuối cùng tay vẫn ở trong tay
Ta đã có những ngày vui sướng nhất
Đã uống cả men nồng và rượu chát
Đã đi qua cùng tận của con đường
Sau vô biên dẫu chỉ có vô biên
Buồm đã tới và lúa đồng đã gặt.

Cũng kỳ lạ thay, trái tim của hai người sẽ không phải chịu cảnh cô đơn. Sau 15 năm gắn bó, bây giờ anh chị lại tiếp tục bên nhau, vĩnh viễn bên nhau cùng tình yêu bất tử của mình.

Theo PGS.TS Lưu Khánh Thơ
An ninh Thế giới
 
Q

quinhmei

Anh sonmoc cũng post bài ở box học tập à, lạ thế? Nhất lại là box văn thì không thể tin vào mắt mình!
 
T

tranquang

Lưu Quang Vũ - Xuân Quỳnh trong lòng người ở lại

Lưu Quang Vũ - Xuân Quỳnh trong lòng người ở lại
20 năm trước, vụ tai nạn trên đường 5 làm chấn động làng văn nghệ VN, làm ngơ ngác những người yêu cặp vợ chồng tài hoa bạc mệnh. Khi nỗi đau dần nguôi, khi vượt qua sự bàng hoàng, bạn bè thân thiết của họ tự an ủi: tạo hóa đã dựng nên một huyền thoại về những con người tài năng.

Nhà nghiên cứu Vương Trí Nhàn, nhà thơ Bằng Việt và NSND Hoàng Dũng chia sẻ với VnExpress.net kỷ niệm và những ấn tượng của mình về nhà viết kịch Lưu Quang Vũ cùng người bạn đời của anh - nhà thơ Xuân Quỳnh.
Nhà nghiên cứu Vương Trí Nhàn: Vũ và Quỳnh đã trải hết hạnh phúc và đắng cay của cuộc đời nghệ sĩ
Lưu Quang Vũ để lại trong tôi ấn tượng về một con người rất tự tin, đầy chất đàn ông và lãng tử. Chúng tôi cùng lứa cùng tác, vào nghề gần như cùng lúc, lại rất hay chơi với nhau. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có khoảng cách, thấy thiếu tự tin, thấy lạc lõng trước những câu chuyện của Vũ. Sinh ra trong một gia đình con nhà nòi, Vũ coi văn nghệ như là chuyện nhà mình. Anh thản nhiên kể mình được gặp Nguyễn Tuân ra sao, trèo cây nghe lỏm cán bộ văn nghệ họp thế nào… Với những trí thức kiểu tỉnh lẻ như chúng tôi, đó là những chuyện rất đỗi cao sang, xa lạ. Nhưng với Vũ thì không.
Vũ thành danh từ rất sớm, với những bài thơ nổi tiếng được in chung trong tập Hương cây - Bếp lửa cùng Bằng Việt. Đó là giai đoạn đầu rực rỡ tài năng của anh. Sau khi rời khỏi bộ đội, Vũ có thời gian sống rất vất vưởng, vô định, sáng tác những bài thơ mang màu sắc "dòng nước ngược". Trong tâm thế anh luôn mang cái mặc cảm bị xa lánh, bị coi là con chiên ghẻ. Đọc những bài thơ Vũ viết thời kỳ này, chúng tôi vừa thích, vừa sợ cái giọng điệu cay đắng đó. Theo tôi, sẽ là thiếu sót quan trọng nếu nói đến thơ ca chống Mỹ mà không đề cập đến những vần điệu buồn, đầy băn khoăn, trăn trở của một nghệ sĩ mang tâm thế đối diện với đất nước của Vũ. Giai đoạn cuối đời, Lưu Quang Vũ viết khủng khiếp. Tài năng và sức làm việc phi thường của anh đã góp phần mang đến cho sân khấu Việt Nam một thời hoàng kim.

aLuuQuangVu.jpg


Con người Vũ mang chất Hà Nội lịch thiệp và sang trọng. Hồi sống với Tố Uyên, hằng ngày anh vẫn chở Uyên đi làm, rồi thường ghé vào một quán cafe, làm thơ trong lúc ngồi chờ vợ. Lúc bấy giờ, cách sống đó, thói quen đó với chúng tôi là rất xa lạ, rất sang. Vũ hào hoa và có nhiều người tình, nhưng không nên tầm thường hóa cuộc sống riêng của Vũ. Tình yêu nào của Vũ cũng lớn, cũng đẹp. Đó là mối tình say đắmvới họa sĩ Nguyễn Thị Hiền với Tố Uyên, mối tình vừa muốn lao đến, vừa muốn vứt bỏ và thứ tình yêu nặng nghĩa, liên tài, nâng đỡ nhau lên với Xuân Quỳnh. Lưu Quang Vũ, ở một góc độ nào đó, là nhà thơ của phụ nữ và tình yêu. Đối với anh, đàn bà không có tuổi.

Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh đã đi hết những đường biên của một đời nghệ sĩ, cả hạnh phúc lẫn đắng cay. Tôi ít gần gũi với Quỳnh hơn. Nhưng chị là một tài năng thơ có giọng điệu, gương mặt riêng. Trong cuộc sống đời thường, Quỳnh rất biết trân trọng hiện tại, biết cách tận hưởng hạnh phúc, sống say mê với thời của mình. Cuộc hôn nhân của họ là cái duyên tất yếu của hai tài năng. Chị đã có những giây phút thăng hoa trong tình yêu nhưng cũng có những lúc phải đóng vai của một người hạnh phúc. Tôi nghĩ, đó là một tình yêu, mà ngoài tạo hóa, không ai tạo ra nổi.

a15.jpg


NSND Hoàng Dũng: Nhớ 100 đồng mừng tuổi và cái tình của anh Vũ chị Quỳnh
Tôi gặp Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh lần đầu tiên tại nhà của nghệ sĩ Trần Tiến - Lê Mai. Hôm đó, anh Vũ có bảo với bác Trần Tiến về tôi rằng: “Em rất thích khuôn mặt của thằng này, trông rất thông minh”. Về sau, khi Lưu Quang Vũ cộng tác với Đoàn kịch Hà Nội, tôi thường xuyên đóng vai chính trong các vở kịch của anh. Mối quan hệ giữa tôi và vợ chồng anh chị ngày một gần gũi, thân thiết, như người trong nhà. Một năm, vào ngày 30 Tết, anh chị rủ tôi và diễn viên Minh Trang đến nhà ăn cơm. Tôi còn nhớ, nhà anh chị chật lắm, có mấy mét vuông thôi lại toàn sách là sách. Cơm nước xong, tôi thấy anh Vũ cứ lần khần, dáng điệu bồn chồn, bối rối mà không hiểu tại sao. Khi chị Quỳnh vừa bưng mâm xuống bếp, anh dúi cho tôi và Minh Trang 100 đồng, nói là tiền mừng tuổi hai đứa. Tôi mới hiểu sự lần lữa của anh và rất cảm động. Thật ra, cũng không hẳn là anh phải giấu chị, nhưng trong lúc còn nghèo khó, có lẽ anh muốn làm việc đó riêng tư hơn một chút. Chúng tôi cầm tiền mà thấy nghẹn ngào.
Ngồi chơi một lúc nữa, chúng tôi xin phép ra về. Chị Quỳnh tiễn hai đứa. Đến tận chân cầu thang, chị mới rút ra 100 đồng, dấm dúi đưa cho chúng tôi, mừng tuổi hai đứa. Tôi thật sự lúng túng, nửa muốn nói anh đã cho chúng em rồi, nửa muốn giấu vì anh đã tế nhị như thế. Còn Minh Trang thì òa khóc và nói: "Anh Vũ đã mừng tuổi chúng em rồi". Nhưng chị Quỳnh bảo: "Đó là tiền của anh, còn đây là của chị". Quả thực, chúng tôi vừa thấy hạnh phúc, vừa thấy xót xa, anh chị cũng chẳng dư dật gì. Nó không chỉ là chuyện "một miếng khi đói bằng một gói khi no" mà quý hơn hết thảy là cái tình của anh chị.

aquynh.jpga.jpg


Nhà thơ Bằng Việt: Không ai cầm được nước mắt khi thấy 3 cỗ quan tài của Vũ, Quỳnh và bé Thơ
Trước chuyến đi định mệnh đó, tôi có gặp Vũ. Anh bảo sẽ đưa gia đình đi đổi gió chừng vài ngày. Vũ hứa khi về sẽ gửi tôi một chùm thơ cho báo Văn NghệNgười Hà Nội. Nhưng đến chiều tối ngày 29/8/1988, vừa ở cơ quan về nhà, tôi nhận được tin báo của nhà văn Nguyễn Khắc Phục về vụ tai nạn của Vũ. Rồi thông tin cứ thế đến dồn dập. Cho đến lúc một đạo diễn của Đoàn kịch Hà Nội gọi điện thông báo, cả Vũ, Quỳnh và bé Thơ đều đã mất thì tôi rất choáng váng, không tin nổi. Anh em văn nghệ sĩ liền đạp xe đến nhà nhau, rồi đang đêm rủ nhau đi lên đường 5, nơi vụ tai nạn khủng khiếp xảy ra. Thực sự, tôi vẫn cảm thấy kinh hoàng khi nhớ lại ngày hôm đó, một định mệnh quá nghiệt ngã.
Linh cữu của Vũ, Quỳnh và bé Thơ sau đó được quàn ở Trụ sở Hội Văn nghệ, 51 Trần Hưng Đạo. Không ai có thể cầm được nước mắt khi chứng kiến 3 cỗ quan tài đặt song song với nhau, 2 cái lớn, 1 cái bé - bi kịch ập đến quá khủng khiếp và đường đột. Cùng với sự mất mát này, giới văn nghệ lúc đó còn rất hoang mang trước những tin đồn về cái chết của họ. Quả thực, làng văn đã có những ngày ảm đạm.
Tôi nhớ rằng trước đó, mình chưa từng chứng kiến đám tang nào ở Hà Nội đông hơn thế. Hàng chục nghìn người dân Hà Nội đã đưa họ từ nhà tang lễ, qua gia đình ở Phố Huế thắp hương rồi đến nghĩa trang. Người đi bộ, người đi xe đạp, người xe máy lặng lẽ đi bên linh cữu của những nhà thơ tài năng bậc nhất lúc bấy giờ.
Ngày 27/8/1988, Lưu Quang Vũ - Xuân Quỳnh và con trai của họ - bé Quỳnh Thơ và gia đình họa sĩ Doãn Châu xuống làm việc với Đoàn kịch Hải Phòng. Trong chuyến đi này, họ tranh thủ nghỉ ngơi, tắm biển tại Đồ Sơn.
Chiều 29/8, trên chuyến xe trở về, khi vừa qua cầu Phú Lương (Hải Dương) thì chiếc xe chở họ gặp tai nạn. Người tài xế đâm vào chiếc xe của họ bị xử 12 năm tù.
Theo VnExpress
 
Last edited by a moderator:
V

vosanhathanh

mod có thể giúp em tìm hiểu về câu chuyện gia đình riêng của Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ trước khi họ tới với nhau không ạ ? :) em xin cảm ơn
 
Top Bottom