Văn [ Lớp 9 ] Tập làm văn

thienabc

Học sinh gương mẫu
Thành viên
19 Tháng sáu 2015
1,237
2,217
319
TP Hồ Chí Minh
Thcs Tân Bình
Kể lại 1 việc làm có lỗi với mẹ khiến em ray rứt mãi
Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá. Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử\Trao con ấm áp tựa nắng chiều".
Nguon: thanh nien Hay thiif nhớ like !
 

ledoanphuonguyen

Học sinh tiến bộ
Thành viên
5 Tháng năm 2017
1,986
1,515
294
Trong cuộc sống bên cạnh những niềm vui thì cũng có không ít những nỗi buồn, những điều khiến chúng ta phải suy tư, trăn trở. Nhưng đối với tôi những kỉ niệm buồn ấy không đáng sợ bằng những việc tôi trót làm sai, mà thậm chí những việc ấy không chỉ ảnh hưởng đến tôi, những người xung quanh mà còn làm cho ông bà, cha mẹ tôi phải buồn. Đó là những kỉ niệm buồn mà mỗi khi nhắc lại tôi lại thấy hối hận, ray rứt trong lòng, đôi khi là tự vấn, bởi không biết tại sao mình lại làm như thế. Đó là một lần vì muốn đi chơi mà tôi đã nói dối bố mẹ, việc này đã làm cho bố mẹ tôi lo lắng, buồn rất nhiều.


Hôm ấy như bao ngày khác, chúng tôi đi học về vào buổi trưa thì ở trạm bơm nước của xã đang bơm nước cho các khu ruộng, nước chảy trắng xóa những rạch, máng nước. Trong cái nóng nực của ngày hè, nhìn thấy nước chúng tôi đã vô cùng phấn khích, chúng tôi tụ tập lại hò reo nhau xắn quần, nhảy xuống rạch nước gần nhất để nghịch nước, chơi đùa. Vì những rạch này khá nông, chỉ khoảng đến lưng bắp chân nên chúng tôi có thể thoải mái chơi đùa mà không lo lắng gì. Những dòng nước trong, mát lạnh làm chúng tôi cảm thấy tỉnh táo, phấn khích càng thêm phấn khích, chúng tôi chạy nhảy xung quanh bờ, lội xuống làn nước mà té nhau, nước bắn vào mặt, vào người làm chúng tôi đứa nào đứa nấy ướt như chuột lột.

Khi vui chơi bên bạn bè tôi đã vô tình quên mất thời gian, cũng không để ý đến việc mình về muộn thì bố mẹ sẽ lo lắng như thế nào. Chỉ đến ki đùa nghịch thỏa thuê, chúng tôi mới hò reo nhau về, đến lúc này tôi mới thấy lo lắng, vì cả tóc, quần áo của tôi đều bị ướt hết, nếu bố mẹ nhìn thấy thì sẽ bị mắng mất. Vì vậy mà tôi đi về nhà trong sự bất an, lo lắng, khi về nhà tôi cũng không chào ầm ĩ như mọi khi nữa mà cầm đôi dép dón dén đi vào nhà như một kẻ trộm, vì tôi sợ nếu như lỡ để bố mẹ thấy được tôi sẽ không tránh được cơn giận của mẹ, cái nhìn nghiêm khắc của bố. Nhưng sự lo lắng của tôi giảm đi phân nửa khi tôi phát hiện ra nhà không có ai cả, hóa ra ngày hôm ấy cả nhà tôi đi gặt lúa, vì vậy nên khi tôi về thì chưa ai về.
Thật may hơn nữa là khi vừa thay quần áo thì bố mẹ tôi về đến nhà, bố mẹ tôi không hề phát hiện ra vì quần áo tôi đã giặt sạch sẽ và ngâm xà phòng ở ngoài sân giếng. Vì vậy mà tôi không những không bị phát hiện mà còn được khen ngợi, vì biết tự giặt quần áo, giúp đỡ để mẹ bớt vất vả. Lúc bấy giờ tôi không thấy hối hận hay cảm giác áy náy làm cả, tôi chỉ cảm thấy may mắn, có chút vui mừng vì không ai phát hiện ra cả. Mỗi khi nghĩ lại việc này tôi lại tự trách sao mình vô tâm và gian dối như vậy. Nhưng mọi việc đâu có dừng lại ở đấy, khi mấy đứa bạn sang rủ tôi chiều đi nghịch nước tiếp, vì hôm ấy máy bơm sẽ được hoạt động cả ngày thì tôi không suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý.




Có lẽ vì ham chơi và vì vừa mới chót lọt, không bị bố mẹ phát hiện mà tôi không hề đắn đo gì cả, cũng không màng đến việc của gia đình, công việc đồng áng rất bận rộn, nhất là vào ngày mùa như thế này, nhưng lúc ấy tôi đâu có suy nghĩ được nhiều như thế, tôi chỉ mong làm sao có thể trốn đi chơi mà không bị bố mẹ phát hiện như ban sáng. Để có thể đi chơi, sợ hãi bố mẹ không cho phép nên một lần nữa tôi đã nói dối bố mẹ, tôi xin phép bố mẹ đến trường vào buổi chiều vì có một tiết học bù của cô giáo chủ nhiệm. Nghĩ tôi đi học thật nên bố mẹ tôi đồng ý ngay, vì liên quan đến việc học hành thì bố mẹ tôi luôn ủng hộ hết mình, không bao giờ hoài nghi hay ngăn cấm.

Vì vậy mà tôi đã lừa dối bố mẹ, trốn đi chơi cùng với mấy đứa bạn cùng xóm, lần này chúng tôi không ra chỗ rạch nước ban sáng nữa mà chúng tôi rủ nhau vầy nước ở rìa sông, ở đây tuy có sâu hơn nhưng với những suy nghĩ giản đơn của chúng tôi lúc ấy thì cũng không thể có nguy hiểm gì được. Chúng tôi đã chơi rất vui vẻ, quên trời đất, cũng quên luôn việc phải về nhà, thời gian vui chơi bao giờ cũng vậy, trôi qua rất nhanh mà trời thì vào mùa hè nên lâu tối. Thoáng chốc đã hơn năm giờ chiều, chúng tôi vẫn mải miết đùa nghịch bên bờ sông mà không biết giờ giấc gì cả. Trước đó tôi còn tự nhủ là phải về sớm hơn bố mẹ, để bố mẹ không phát hiện.

Nhưng do đã quá giờ tan học, mà bố mẹ tôi cũng đã hoàn thành xong công việc đồng áng, trở về nhà không thấy tôi đâu, bố tôi đã vội vã đạp xe lên trường, còn không kịp thay quần áo lao động ra vì lo lắng cho tôi. Lên trường thì bác bảo vệ nói chiều nay không có lớp nào học, bố tôi càng lo lắng hơn, đạp xe đi khắp nơi đi tìm tôi. Cuối cùng không biết do bác nào chỉ mà bố tôi đã tìm ra chỗ chúng tôi đang đùa nghịch. Khi nhìn thấy bố tôi như chết sững lại, không nói được câu gì vì sợ hãi và lo lắng. Trên suốt quãng đường về nhà bố tôi đã không nói với tôi một lời nào, sự im lặng của bố khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Khi về nhà bố đã phạt tôi đứng úp mặt vào tường, tự kiểm điểm.

Qua lời khuyên nhủ của mẹ tôi đã nhận ra lỗi của mình, tôi không biết đã làm cho bố mẹ lo lắng đến nhường nào, cũng không nhận thức được sự nguy hiểm của những trò chơi ven sông, tôi đã làm cho bố mẹ phải buồn. Vì vậy mà tôi đã rất hối hận. Đây là lần đầu tiên tôi nói dối bố mẹ và cũng là một kỉ niệm buồn mà tôi luôn cảm thấy ân hận và day dứt mỗi khi nhớ lại. Tôi không những nói dối bố mẹ mà còn làm bố mẹ thất vọng về tôi. Tôi cũng tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ làm cho bố mẹ buồn và thất vọng về mình như thế nữa.
 
Top Bottom