Làm thơ và văn chúc mừng thầy cô nhân ngày 20/11

T

thuy.duong

S

supperdragon9510

Mình làm thơ nha

Bạn tham khảo cái này :)

_Thầy ơi


Tri thức ngày xưa trở lại đây,
Ân tình sâu nặng của cô thầy!
Người mang ánh sáng soi đời trẻ;
Lái chuyến đò chiều sang bến đây?
Đò đến vinh quang nơi đất lạ;
Cám ơn người đã lái đò hay!
Ơn này trò mãi ghi trong dạ…
Người đã giúp con vượt đắng cay!



_Thưa Thầy

Thưa thầy, bài học chiều nay
Con bỏ quên ngoài cửa lớp
Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót
Con hóa mình thành bướm và hoa
Thưa thầy bài tập hôm qua
Con bỏ vào ngăn khóa kín
Mải lượn lờ theo từng vòng sóng
Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin

Thưa thầy, bên ly cà phê đen
Con đốt thời gian bằng khói thuốc
Sống cho mình và không bao giờ mơ ước
Mình sẽ là ai ? Tôi sẽ là ai ?

Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay
Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng
Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng
Soạn bài trong tiếng ho khan

Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn
Sao con học hoài không thuộc
Để bây giờ khi con hiểu được
Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy



_Cô ơi

Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?!




Thầy và chuyến đò xưa

Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...


Nguồn:tin.tuyensinh247.com
 
Last edited by a moderator:
S

supperdragon9510

Còn đây là văn

_Cảm ơn cô giáo


Giờ ra chơi hôm ấy, tôi được phân công trực nhật cùng Liên. Tôi bảo Liên cứ xuống căn tin ăn sáng, để một mình tôi trực được rồi. Hình như Liên chỉ chờ có thế, cô bạn gật đầu rối rít rồi phóng như bay xuống sân. Trong lớp giờ chỉ còn lại mình tôi. Tôi câm giẻ định lau bảng nhưng tâm trạng lo âu, thấp thỏm đã kéo tôi ngồi xuống ghế giáo viên. Chuyện là tiết đầu tiên hôm nay tôi đã nghịch ngợm trong lớp, không chịu nghe cô Toán giảng bài. Điều đó khiến cô Toán khó chịu lắm, bèn phạt tôi đứng suốt cả hai tiết và ghi hẳn tên tôi vào sổ đầu bài, đề nghị mời phụ huynh.

Tôi run run giở cuốn sổ đầu bài đặt ngay trên bàn giáo viên. Đây, giấy trắng mực đen đây, bằng chứng tội lỗi của tôi đây! Thế nào cô chủ nhiệm cũng mời gặp mẹ tôi cho xem. Có lần đạt điểm kém, tôi phải đối diện với khuôn mặt buồn rười rượi của mẹ. Mẹ tôi luôn phải làm việc vất vả để kiếm từng đồng lương ít ỏi nuôi tôi ăn học. Nếu mẹ biết tin này sẽ thất vọng về tôi biết nhường nào. Ôi, tôi thật là một đứa con bất hiếu.

Chợt, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ. Tôi đã tìm ra cách giải quyết vấn đề rồi. Chỉ cần cô chủ nhiệm không đọc được lời phê này thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Nghĩ được là làm ngay, tôi liền dùng bút xóa xóa đi dòng chữ của cô Toán trong sổ đầu bài. Thận trọng, tôi đặt sổ đầu bài vào vị trí cũ rồi thở phào nhẹ nhõm vì đã trút được nỗi muộn phiền trong lòng. Reeng… reeng… Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi. Tôi xóa vội bảng, quơ vài nhát chổi rồi vào học như bình thường.

Mọi việc vẫn diễn ra bình thường cho đến cuối tuần ấy. Giờ sinh hoạt, cô chủ nhiệm xem xét sổ đầu bài. Cô đưa mắt nhìn thật kỹ vào trang giấy, đôi mày cô nhíu lại, rồi bất chợt cô ngước lên, nhìn quanh lớp. Tôi hoảng hốt, bối rối, không dám đối diện với ánh mắt của cô. Hai bàn tay tôi xiết chặt vào nhau, tim tôi đập thình thịch. Hình như cô đã quan sát được thái độ của tôi. Thôi rồi, tôi biết mình sắp bị cô mắng vì tội tày đình này. Thật xấu hổ quá! Trong đầu tôi lúc ấy có biết bao nhiêu nỗi lo sợ, sợ bị hạ hạnh kiểm, sợ mẹ buồn, sợ bạn bè chê cười, … Nhưng sao đến cuối giờ cô chẳng hề đả động gì đến chuyện sổ đầu bài. Lạ thật! Trong tôi đặt ra hàng trăm câu hỏi tại sao và tại sao. Dù vẫn cảm thấy bất an nhưng lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn. Và tôi mong rằng sai lầm ấy của mình sẽ được chôn giấu mãi mãi dưới lớp bụi thời gian.

Khoảng hai tuần sau đó, vào ngày Giáng sinh, chẳng hiểu vì sao cô chủ nhiệm dành tặng riêng tôi một tấm thiệp vào cuối giờ. Tôi cảm ơn cô rồi vội chạy về nhà, vui mừng mở tấm thiệp ra đọc. Những dòng chữ tròn trịa của tôi khiến cô ngỡ ngàng, sững sờ.

“Giáng sinh năm nay, cô chúc em ngày càng học giỏi và ngoan ngoãn. Cô mong em sẽ là một cô bé can đảm hơn để đối mặt với hiện thực, để tìm được cách giải quyết đúng đắn nhất cho mọi khó khăn trong cuộc sống. Trong đời người ai cũng phải phạm sai lầm. Nhưng điều quan trọng là ta rút ra được kinh nghiệm để sống tốt hơn, chứ không phải là che giấu sai lầm đó đến suốt đời. Hãy dũng cảm lên, em nhé!”

Tôi sững người, chẳng nói được nên lời. Vậy là cô đã biết hết mọi chuyện rồi ư. Da mặt tôi tê rân rân và nóng dần lên vì xấu hổ với cô và với chính bản thân mình. Cảm ơn cô vì đã bao dung, cảm ơn cô vì đã cho tôi những lời khuyên đầy ý nghĩa ấy.




_Người thầy trong trái tim tôi

Trong mỗi đời người, luôn tồn tại những kí ức, có những kí ức vui ta muốn nhớ mãi nhưng cũng có những kí ức buồn ta muốn quên đi. Đối với tôi, kí ức khiến tôi muốn nhớ mãi là thời học trò trong những năm cấp hai của tôi. Mỗi năm học trôi qua, tôi đều có thêm người thầy, người cô để ghi nhớ trong trái tim mình và năm nay cũng vậy. Chỉ trong khoảnh khắc vài tháng, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc.
Ắt hẳn các bạn ngồi đây cảm thấy lời của tôi là nghịch lí. Tôi đang học lớp chín thì đáng lí ra tôi phải viết về những thầy cô trong các năm học trước của mình, nhưng tôi lại viết về người cô đang dạy tôi trong năm học này? Có thể đối với những bạn khác, cô chỉ mới đứng lớp trong hai tháng. Nhưng với tôi, cô đã gắn bó hơn sáu tháng rồi.
Cô đã dạy văn tôi trong suốt ba tháng hè. Và đó cũng là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô là một người rất tận tụy, giảng giải chu đáo cho học sinh. Khi cô giảng bài, giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi vào bài học. Cô giảng giải, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của bài học, cho học sinh cảm nhận ý nghĩa của từng chi tiết đó rồi phát triển thành những lời văn sâu sắc, đầy ý nghĩa. Nhờ những bài giảng của cô mà chúng tôi thêm yêu nàng Kiều mười lăm năm lưu lạc, thêm yêu Vũ Nương – người con gái tư dung tốt đẹp. Những bài mà trước đây đọc không hiểu, giờ đây chúng tôi thấy nó mới hay, mới sâu sắc làm sao! Người ta thường nói tiết Văn là tiết ru ngủ nhưng điều kì lạ là khi cô giảng chúng tôi càng cảm thấy thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Chắc có lẽ chính nhờ vậy mà cô luôn được học sinh chúng tôi yêu mến.

Khi vào năm học, tôi vui sướng biết bao khi được cô làm chủ nhiệm. Trong vai trò chủ nhiệm, cô trông nghiêm túc hơn hồi hè. Khi lớp hạng cao, cô khuyến khích, khen thưởng, mỗi lần lớp hạng thấp, cô nhắc nhở, động viên lớp cố gắng hơn. Mẹ tôi cũng là một giáo viên chủ nhiệm nên tôi có thể hiểu được sự vất vả, nặng nề thế nào khi đảm nhận chủ nhiệm một lớp cuối cấp. Càng hiểu nỗi vất vả của cô bao nhiêu, tôi càng quyết tâm phải giúp lớp lấy được hạng cao bấy nhiêu. Có thể đối với các lớp khác, tiết chủ nhiệm luôn là tiết nặng nề nhất, bởi tiết đó luôn khiến các bạn khác lo sợ vì bị mắng. Nhưng với lớp tôi, giờ chủ nhiệm lại được nghe những câu chuyện hay, ý nghĩa trong cuộc sống. Tôi yêu những câu chuyện đó vì nó luôn giúp chúng tôi rút ra được những bài học quý giá cho riêng mình. Tôi đã từng đạt giải ba trong kì thi học sinh giỏi lớp tám. Có lẽ vì vậy mà cô kì vọng vào tôi trong kì thi năm nay. Tôi tự hứa mình phải cố gắng hơn, mình phải đậu để không khiến cô thất vọng. Nhưng tôi đã thất bại. Những tưởng cô sẽ la mắng tôi, trách móc tôi, nhưng không. Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của cô khuyến khích các bạn trong lớp: “ Cho dù các con thi không đậu cũng đừng buồn, vì các con còn nhiều cơ hội khác để bắt lấy.” Nhưng thật sự cô càng khuyến khích thì tôi lại càng thấy lòng ray rứt hơn. Tôi đã tự hỏi với lòng mình tôi đã cố gắng hết sức chưa, tôi đã tập trung vào môn văn chưa? Mặc dù vậy, cô vẫn không hề la rầy, trách cứ tôi một lời nào mà vẫn dịu dàng động viên, an ủi tôi. Chính điều đó sẽ là động lực cho tôi bước tiếp và cố gắng, nỗ lực hơn nữa trên con đường học vấn của mình.
Lớp chúng tôi có một bạn tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng học rất giỏi. Cả nhóm chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn đó nhưng trong lớp lại có bạn nói: “ Tại sao chỉ có sinh nhật bạn đó là tổ chức còn sinh nhật tụi mình thì không tổ chức?” Nghe thấy câu nói đó, cô đã nói: “ Gia cảnh bạn khó khăn, có lẽ mấy năm nay cũng chưa có được một ngày sinh nhật cho mình, tuy ở đây chỉ là một chút gì đó nhỏ thôi nhưng ít nhất cũng khiến bạn cảm thấy vui…” Nói đến đây, cô đã khóc. Nhìn giọt nước mắt của cô rơi xuống mà lòng chúng tôi chạnh lại. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ từ lời nói của cô thôi mà đã khiến chúng tôi hiểu được thế nào là sự sẻ chia, thế nào là ấm áp tình bạn. Giọt nước mắt ấy đã khiến chúng tôi phải nhìn lại mình. Chúng tôi được sống trong hoàn cảnh đầy đủ, may mắn hơn thì tại sao lại không chia sẻ sự may mắn đó cho người bạn của mình để họ cảm thấy lòng ấm áp hơn? Khi nhìn những giọt nước mắt ấy, tôi chợt nhận ra cô không chỉ là một giáo viên tận tụy mà còn là một người đồng cảm với học sinh, luôn cố gắng thấu hiểu học sinh của mình.


Nguồn:tinmoi.vn
 
Last edited by a moderator:
S

satthuphucthu

Con với thầy

Con với thầy
Người dưng nước lã
Con với thầy
Khác nhau thế hệ

Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình
Mười mấy ngàn ngày không gặp lại
Những thầy giáo dạy tôi ngày thơ dại
Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình

Vẫn theo tôi những lời động viên
Mỗi khi tôi lầm lỡ
Vẫn theo tôi những lời nhắc nhở
Mỗi khi tôi tìm được vinh quang...

Qua buồn vui, qua những thăng trầm
Câu trả lời sáng lên lấp lánh
Với tôi thầy ký thác
Thầy gửi tôi khát vọng người cha

Đường vẫn dài và xa
Thầy giáo cũ đón tôi từng bước!
Từng bước một tôi bước
Với kỷ niệm thầy tôi...


Lời ru của thầy

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình


Xin lỗi các em

Tôi đâu phải người làm nông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.

Trách mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh

Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!

Hiểu dùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai.

Vờ quên cuộc sống bên ngoài
Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen
Dở hay, yêu ghét, trắng đen
Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu

Ai còn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lòng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!


Bụi phấn xa rồi

Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai
Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn
Một mình thơ thẩn đi tìm lại
Một thoáng hương xưa dưới mái trường

Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương,
Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me
Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ
Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương!

Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm
Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!
Cuộc đời cũng tựa như trang sách
Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!

Nước mắt bây giờ để nhớ ai???
Buồn cho năm tháng hững hờ xa
Tìm đâu hình bóng còn vương lại?
Tôi nhớ thầy tôi, nhớ... xót xa!

Như còn đâu đây tiếng giảng bài
Từng trang giáo án vẫn còn nguyên
Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo
Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!

Thái Mộng Trinh


Nhớ cô giáo trường làng cũ

Bao năm lên phố, xa làng
Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê
Nhớ bài tập đọc a ê
Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ

Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ
Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em.
Vở ngày thơ ấu lần xem
Tình cô như mẹ biết đem sánh gì.

Tờ i nguệch ngoạc bút chì
Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề
Thương trường cũ, nhớ làng quê
Mơ sao được một ngày về thăm Cô !


Hoa và ngày 20-11

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi

Cô tôi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông...

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cô có còn cài?

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô - những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào.


Nghe thầy đọc thơ

Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thuở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời
Thêm yêu tiếng hát mẹ cười
Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…
 
N

nguyenvandun2010

Trả lời

THẦY LÀ ÁNH SÁNG CUỘC ĐỜI TÔI

Tôi là một cậu bé lanh lợi và học hành cũng khá, từ nhỏ tôi đã thích khoác trên mình chiếc áo Blouse trắng – trông thánh thiện và tài năng đến lạ kì…Có lẽ đó chỉ là cái nhìn ngây ngô của một cậu bé lớp 3 khi nhìn thấy những vị "thiên thần áo trắng" đã cứu sống biết bao nhiêu mạng người, nó rất thán phục và cũng ước ao một ngày nào đó sẽ trở thành một người tài năng như thế...


Chính vì muốn trở thành bác sĩ, tôi rất siêng năng học Toán, không hiểu vì sao nhưng khi đặt bút giải những bài Toán hóc búa tôi có thể suy nghĩ từ ngày này qua ngày khác…Văn thì tôi cũng được thầy khen ngợi rất nhiều nhưng lại thấy con trai học Văn sao mà ướt át quá.


Mọi chuyện không phải lúc nào cũng như người ta mong đợi, tôi thất bại thảm hại sau cuộc thi giỏi Toán của trường năm lớp 5. Không biết có phải vì thầy ra đề khó quá hay tại tôi đã quá chủ quan và tự tin vào khả năng của mình, câu hỏi ấy cứ văng vẳng trong tai tôi và để lại cho tôi một nỗi buồn tê tái.


Vì sao tôi lại buồn đến vậy? Vì tôi thích môn Toán, tôi chú tâm học thật tốt môn này để rồi chợt nhận ra mình chẳng biết gì về nó cả, một thất bại nặng nề nhất từ trước tới giờ khiến tôi gục ngã..Tôi cảm thấy mình bất lực, cảm thấy giận bản thân vì đã quá tự kiêu, quá tin vào khả năng không có thực của mình để rồi giờ đây vấp ngã thật đau đớn. Ui, thật buồn chết được!!


Và quả thực kết quả không có gì thần kì cả, môn Toán của tôi chẳng có ai đoạt giải, trong khi những môn khác đoạt giải rất nhiều, thấy tụi nó vui cười mà tôi rơm rớm nước mắt – nước mắt của một người thất bại, nước mắt của một kẻ đã quá tự tin vào năng lực của mình nhưng kết quả thì…ê chề.


Sau nhiều ngày buồn bã, tôi chẳng thèm đá động gì đến sách vở cả, nhất là môn Toán. Tôi cảm thấy nó thật đáng ghét, chẳng còn hứng thú gì hết, nhìn thấy là càng thêm buồn mà thôi.


Thấy tôi buồn, mẹ động viên tôi nhiều lắm và còn gợi ý sao tôi không thử sức mình với môn Văn– một môn học mà bấy lâu nay tôi vẫn thường đạt được những điểm cao nhất lớp. Hơn nữa, thầy Huy – thầy dạy Văn lớp tôi vẫn thường khuyên tôi như vậy mà. Ngày biết tôi rớt học sinh giỏi Toán, thầy còn vỗ về, an ủi tôi rất nhiều, khuyên tôi nên đứng dậy và xây dựng một lối đi mới. Tại sao lại không nhỉ?


Thế là kể từ đó, tôi từ bỏ nỗi buồn, từ bỏ sự kiêu ngạo và từ bỏ luôn những mơ mộng hão huyền về khả năng Toán học của mình đề bắt đầu khám phá một miền đất mới, chính thầy là người không những đã đỡ tôi đứng dậy mà còn cho tôi một niềm tin về một chân trời mới, đầy niềm tin và hy vọng.


Rồi từng ngày, từng ngày cứ trôi qua tôi vẫn luôn miệt mài cố gắng và thầy vẫn luôn dạy tôi bằng ngọn lửa nhiệt tình của nghề giáo – bằng kho kiến thức thầy đã tích tụ bấy lâu nay…Càng ngày tôi càng thấy Văn là một môn học vô cùng thú vị, cho tôi đến những vùng trời mới lạ và kì diệu biết bao, vì vậy tôi ngày càng yêu thích Văn cũng như kính trọng tài năng và cái tâm của thầy…


Ngày tôi học sinh giỏi Văn lớp 5 cấp tỉnh, người đầu tiên tôi chạy đến báo là thầy cùng với niềm vui dâng tràn trong ánh mắt...Lúc ấy thầy nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến giống như ánh mắt của người cha hiền dành cho đứa con bé nhỏ của mình, thầy không khen tôi có lẽ vì thầy không muốn tôi sẽ lại say sưa với chiến thắng mà quên đi hiện tại và tương lai...thầy chỉ vỗ đầu tôi và nói: “Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi con à…Phải cố gắng thật nhiều con nhé...”. Tôi biết thầy rất vui vì bao công sức của thầy giờ đã được đền đáp phần nào vì tôi thực sự không khiến thầy thất vọng. Tôi chợt xuất khẩu thành thơ để tặng cho thầy:
“Đò ai chở khách sang sông
Như thầy tận tụy đèn khuya một mình
Dạy em trang sách i tờ
Đưa em bay đến bến bờ ước mơ
Dù cho đi khắp nẻo đường
Ơn thầy em mãi trọn đời khắc ghi”


khi%20%28146%29.gif
khi%20%2848%29.gif
Nhớ thanks nha

 
L

linhbebe99

Thơ tặng Thầy Cô 20-11

Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ

Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài

Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!

Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.

Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...


Lời Cảm Tạ

Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả
Để một lần nhớ lại mái trường xưa
Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa
Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm

Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng
Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua
Nhớ đc điêu gì đc dạy những ngày xa
Áp dụng - chắc nhơ cội nguồn đã có

Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ
Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi
Bài học đời đã học đc những gì
Có nhắc bóng người đương thời năm cũ

Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ
Để cây đời có tán lá xum xuê

Bóng mát dừng chân là một chốn quê
Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn

Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt
Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô

----------------***-----------------

Mười bảy và thầy

Mười bảy năm tới trường,
Mười bảy năm vất vả
Thầy dạy dỗ chúng con.
Từ lúc còn chập chững,
Chưa biết đọc,biết viết
Nói năng còn chưa vững
Rồi nghịch phá lung tung.
Gieo bao nhiêu rắc rối
Rồi giả vờ không biết,
Làm thầy phải lo âu.

Mười bảy năm tới trường,
Mười bảy năm thầy dạy
Bao lẽ phải điều hay.
Dạy từ cách đi đứng,
Đến cách học nói năng.
Dạy chúng con tri thức,
Dạy lẽ phải tình thương.
Thầy dạy biết bao điều,
Giản dị mà ý nghĩa,
Cho mỗi đứa chúng con.

Và rồi hôm nay đây,
Mười bảy năm khôn lớn
Mười bảy năm con hiểu
Tình thương và tấm lòng
Mà thầy luôn dành tặng
Cho mỗi đứa chúng con.
Mười bảy năm tóc thầy
Bạc thêm mười bảy sợi
Già thêm mười bảy lần
Vì đàn con nghịch ngợm

Mười bảy năm con biết
Mười bảy ngày nhà giáo
Mười bảy những lời chúc
Con xin dành tặng thầy
Với mười bảy ý nghĩa
Rằng:mười bảy năm rồi
Con sẽ không quên được
Mười bảy lớp kiến thức
Con học được từ thầy
Một kho tàng tri thức
Và tấm lòng nhân ái…
Thầy đã dạy chúng con !

-----------------***-----------------


THĂM THẦY
Chớm đông em đến thăm thầy
Bồi hồi một dáng cao gầy tóc sương
Bẵng đi mấy chục năm trường
Lại nghe giọng nói thân thương thuở nào

Một đời dạy học thanh cao
Cầu kiều thầy bắc đường vào nhân gian
Phấn bao nhiêu bụi quá giang
Vở bao nhiêu chữ hành trang con người

Một đời tâm huyết buồn vui
Vườn ươm nhân thế đơm chồi nở hoa
Con thuyền bến lỡ khách qua
Sóng to gió cả gần xa vẫn chờ

Một đời rút ruột nhả tơ
Lặng thầm dậy sớm thức khuya mỗi ngày
Nắng mưa năm tháng vơi đầy
Làm sao trả được công thầy , thầy ơi !

Bốn mươi năm ấy qua rồi
Học trò giờ cũng qua thời tóc xanh
Còn nghe vang vọng vĩ thanh
Nảy gieo đều những tốt lành tình thâm ...
---------------***---------------
CÔ Ơi

Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã…
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về…
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô ?!

-------------***-------------
 
L

linhbebe99

Nghĩ Về Thầy

Con đứng nhìn dòng sông trôi êm
Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược
Thấp thoáng chao nghiêng...
Khiến con chạnh nhớ về Người
Và câu chuyện năm xưa...

Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.:khi (6)::khi (167)::khi (155)::khi (26)::Mloa_loa::M056::M_nhoc2_21::khi (102):
 
L

linhbebe99

Gặp lại Thầy

Con dừng lại phía hàng cây
Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao
Trường xưa vẫn nét ngày nào
Và đây vẫn dáng thấy cao cao gầy
Vẫn bao la một vòng tay
Đón con như thể chưa ngày cách xa
Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà
Giọng thầy trầm ấm “thật thà phải con?”
Cái tên thấy gọi riêng con
Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên
Ước mong con mãi không quên
“thật lòng vững trí đừng phiền nghe con”
Lợi danh - danh lợi sẽ mòn
Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm
Nhớ tóc thấy điểm hoa râm
Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang
Ai quên đi chuyến đò ngang
Quên sao người lái thuyền sang bến đời

--------------***------------

TỰ NGẪM

Ngả nghiêng vòng xoáy thị trường
Người ta vẫn nói phi thương không giàu
Bán mua phố xá nát nhàu
Sảy chân vấp ngã , gục đầu đỏ đen
Nửa đời không biết bon chen
Đường đi không biết giẫm lên chân người
Đã quen nét đẹp cao vời
Bảng đen phấn trắng nhen ngời ánh mai
Gieo mầm mơ ước tương lai
Thật lòng con chữ dẫu ai chê nghèo
Vườn ươm mắt trẻ trong veo
Tâm tư không vướng bọt bèo nổi trôi
Bao niềm trăn trở khôn nguôi
Âm thầm mạch đất mà khơi mùa vàng
Rách - thơm, lành - sạch ta mang
Chống chèo giữa chốn nhân gian ồn ào
Nghề thầy -hai chữ thanh cao
Bạc tiền cũng chẳng thể nào bán mua !
Ấp iu mưa nắng bốn mùa
Vững vàng tay lái người đưa con đò
Sóng che chở mọi âu lo
Đếm tháng năm nhớ học trò thân yêu

Ai không ai dại trăm chiều
Ta giàu có ...bởi bao nhiêu tâm hồn !

-------------***------------
 
N

nhokmaruco_vip1

images

Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ

Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài

Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!

Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.

Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...
 
N

nhokmaruco_vip1

Lời Cảm Tạ

Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả
Để một lần nhớ lại mái trường xưa
Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa
Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm

Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng
Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua
Nhớ đc điêu gì đc dạy những ngày xa
Áp dụng - chắc nhơ cội nguồn đã có

Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ
Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi
Bài học đời đã học đc những gì
Có nhắc bóng người đương thời năm cũ

Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ
Để cây đời có tán lá xum xuê

Bóng mát dừng chân là một chốn quê
Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn

Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt
Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô

----------------***-----------------

Mười bảy và thầy

Mười bảy năm tới trường,
Mười bảy năm vất vả
Thầy dạy dỗ chúng con.
Từ lúc còn chập chững,
Chưa biết đọc,biết viết
Nói năng còn chưa vững
Rồi nghịch phá lung tung.
Gieo bao nhiêu rắc rối
Rồi giả vờ không biết,
Làm thầy phải lo âu.

Mười bảy năm tới trường,
Mười bảy năm thầy dạy
Bao lẽ phải điều hay.
Dạy từ cách đi đứng,
Đến cách học nói năng.
Dạy chúng con tri thức,
Dạy lẽ phải tình thương.
Thầy dạy biết bao điều,
Giản dị mà ý nghĩa,
Cho mỗi đứa chúng con.

Và rồi hôm nay đây,
Mười bảy năm khôn lớn
Mười bảy năm con hiểu
Tình thương và tấm lòng
Mà thầy luôn dành tặng
Cho mỗi đứa chúng con.
Mười bảy năm tóc thầy
Bạc thêm mười bảy sợi
Già thêm mười bảy lần
Vì đàn con nghịch ngợm

Mười bảy năm con biết
Mười bảy ngày nhà giáo
Mười bảy những lời chúc
Con xin dành tặng thầy
Với mười bảy ý nghĩa
Rằng:mười bảy năm rồi
Con sẽ không quên được
Mười bảy lớp kiến thức
Con học được từ thầy
Một kho tàng tri thức
Và tấm lòng nhân ái…
Thầy đã dạy chúng con !

-----------------***-----------------


THĂM THẦY
Chớm đông em đến thăm thầy
Bồi hồi một dáng cao gầy tóc sương
Bẵng đi mấy chục năm trường
Lại nghe giọng nói thân thương thuở nào

Một đời dạy học thanh cao
Cầu kiều thầy bắc đường vào nhân gian
Phấn bao nhiêu bụi quá giang
Vở bao nhiêu chữ hành trang con người

Một đời tâm huyết buồn vui
Vườn ươm nhân thế đơm chồi nở hoa
Con thuyền bến lỡ khách qua
Sóng to gió cả gần xa vẫn chờ

Một đời rút ruột nhả tơ
Lặng thầm dậy sớm thức khuya mỗi ngày
Nắng mưa năm tháng vơi đầy
Làm sao trả được công thầy , thầy ơi !

Bốn mươi năm ấy qua rồi
Học trò giờ cũng qua thời tóc xanh
Còn nghe vang vọng vĩ thanh
Nảy gieo đều những tốt lành tình thâm ...
---------------***---------------
CÔ Ơi

Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã…
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về…
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô ?!

-------------***-------------

Gặp lại Thầy

Con dừng lại phía hàng cây
Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao
Trường xưa vẫn nét ngày nào
Và đây vẫn dáng thấy cao cao gầy
Vẫn bao la một vòng tay
Đón con như thể chưa ngày cách xa
Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà
Giọng thầy trầm ấm “thật thà phải con?”
Cái tên thấy gọi riêng con
Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên
Ước mong con mãi không quên
“thật lòng vững trí đừng phiền nghe con”
Lợi danh - danh lợi sẽ mòn
Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm
Nhớ tóc thấy điểm hoa râm
Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang
Ai quên đi chuyến đò ngang
Quên sao người lái thuyền sang bến đời

--------------***------------

TỰ NGẪM

Ngả nghiêng vòng xoáy thị trường
Người ta vẫn nói phi thương không giàu
Bán mua phố xá nát nhàu
Sảy chân vấp ngã , gục đầu đỏ đen
Nửa đời không biết bon chen
Đường đi không biết giẫm lên chân người
Đã quen nét đẹp cao vời
Bảng đen phấn trắng nhen ngời ánh mai
Gieo mầm mơ ước tương lai
Thật lòng con chữ dẫu ai chê nghèo
Vườn ươm mắt trẻ trong veo
Tâm tư không vướng bọt bèo nổi trôi
Bao niềm trăn trở khôn nguôi
Âm thầm mạch đất mà khơi mùa vàng
Rách - thơm, lành - sạch ta mang
Chống chèo giữa chốn nhân gian ồn ào
Nghề thầy -hai chữ thanh cao
Bạc tiền cũng chẳng thể nào bán mua !
Ấp iu mưa nắng bốn mùa
Vững vàng tay lái người đưa con đò
Sóng che chở mọi âu lo
Đếm tháng năm nhớ học trò thân yêu

Ai không ai dại trăm chiều
Ta giàu có ...bởi bao nhiêu tâm hồn !

-------------***------------



Bụi Phấn 2

Khi ngày mai em xa mái trường
thầy vẫn đứng bục giảng vấn vươn
viết bài học cuối còn giang dở
bảng đen lưu bóng thầy thân thương

Bụi rơi trắng hay nắng rọi vào
phấn một màu tóc thầy màu phấn
rơi bụi trần là màu của nắng
rơi trong nắng là phấn từ thầy

Có hạt nào còn lại nơi dây
bụi nào rơi mấy khi còn mãi
Rơi trên bảng tiếng thầy vọng lại
buc giảng còn lưu mãi bóng thầy

Có hạt nào còn lại nơi đây
bụi nào rơi mấy khi còn mãi
Rơi trên bảng là lời thầy giảng
tóc thầy vươn hy vọng ngày mai

Em vẫn nhớ mãi tiếng nói này
yêu những ngày tháng ở nơi dây
phứt giây trôi qua ko trở lại
này bạn thân oi!Nhanh lên nào

Thầy cô vẫn đón chào người mới
có ai lỡ quên phút ban đầu
bao giờ bạn rời xa nơi đấy
quên làm sao được dù ngày đầu

Ngày xưa yêu dấu hãy còn đây
thầy đã dạy cho bài học này
dạy tin vào mình tin cuộc sống
dỗ dành từ trong bài học hay

Cho ta phía trước con đường mới
em mong ngày em bước vào đời
bài học thầy cho em nên người
hay là hanh2 trang trong cuộc đời

Mai này em đứng giửa dòng đời
sau lưng lời thầy mãi còn đây
lớn lên rồi sao được thấy lại
người thầy trênh lớp của ngày nào

Làm sao ta cất bước đi được
có những ngày tháng ở Trấn Biên
bao giờ bạn lớn thêm chút nữa
quên làm sao được ngày đầu tiên

Ngày xưa yêu dấu hãy còn đây
thầy đã dạy cho bài học này
dạy tin vào mình tin cuộc sống
dổ dành từ trong bài học hay

Khi em cất bước xa mái trường
tuổi đời lúc ấy cũng lớn khôn
còn đâu năm tháng ngày xưa hỡi
thơ này xin gửi lại nơi đây

---------------***----------------

Cảm ơn cô thầy

qua rồi thời áo trắng tinh khôi
tôi trở về thăm mái trường xưa
trong một ngày nắng ấm
mái trường xưa vẫn còn đó
nhưng đã khác đi nhiều
thầy cô vẫn ngày ngày lên lớp
vẫn trong bài giang cũ
nhưng lại đem về bao diều hay
tôi đứng nhìn mái trương xưa
bồi hồi nhớ về bao kỉ niêm
nhớ khi thầy viết bài
nhớ từng lời cô giảng bái
cho tôi bao diều hay
tôi nhớ từng góc lớp
nơi tôi hay ngủ ngật
bị thầy nhéo tai hoài
bây giờ tôi đã lơn thêm
quay về mái trường xưa
gặp lai bao kỉ niệm vui buồn
thầy ơi, cô ơi em cảm ơn cô thầy
đã cho em bao nhiêu bài hoc hay
cho em cả một tương lai tươi sáng...

--------------***---------------

Buâng khuâng

Bâng khuâng đứng dưới sân trường
Nhặt cành phượng vĩ vấn vương cõi lòng
Bao kỷ niệm bao ước mong
Ngày mai tung cánh thỏa lòng bấy lâu

Ve kêu bỗng gợi chút sầu
Chút buồn lưu luyến luyến lưu bạn bè
Trường yêu một thủa trở tre
Thầy cô ơn nặng bạn bè nghĩa sâu

Thương thầy ngày tháng lo âu
Thương cô vất vả bạc đầu suy tư
Ơn như núi nghia như nguồn
Một đời cô tặng một đời thầy trao

--------------***-------------

Thầy Tôi !

"Công cha , nghĩa mẹ , ơn thầy
Không thầy dạy dỗ đố mày làm nên "
Thầy mãi là người em kính mến
Với lời răn , tiếng dạy dền dền
Những lúc em học tựa như sên
Thầy đã đến mang cho em hi vọng
" Hãy cố sống và vược qua thử thách
cuộc đời ta nằm ở bản thân ta"
Thầy dạy em đức tính thật thà
Không dối trá và tự mình kiểm điểm
Để chúng ta cùng hướng tới tương lai
Dẫu rằng biết chẳng có ngày mai
Cuộc đời thầy không co gì khấm khá
Từng giây phút thầy dâng cho đời cả
Giúp đỡ người bằng tất cả trái tim
Tình thầy trò biết bao là kỉ niệm
Thầy là người em kính mến thầy ơi !
 
Top Bottom