lai ke lai chuyen chan that day

V

vietbaclieu

to giup cho
Tôi tỉnh lại khi trong lòng tôi còn nguyên kí ức những gì đã diễn ra. Cảm giác đầu tiên mà tôi có thể cảm nhận được đó là sự sợ hãi. Nơi tôi đang đứng bây giờ khác hằn so với cái gọi là dương gian, Không khí nặng nề , trời lúc nào cũng tối đen như mực, tiếng gầm rú của những linh hồn cõi âm vang vọng, những đốm lửa lúc ẩn, lúc hiện. Mọi thứ đều khủng khiếp, nhưng tất cả đâu là gì so với những gì tôi đã trải qua. bây giờ nghĩ lại tất cả như một cơn ác mộng. Lòng tôi đau như cắt, tôi thương cha, thương nhân dân của tôi phải sống trong cảnh lệ thuộc càng thương bấy nhiêu tôi lại hận chính mình, hận Trọng Thủy bấy nhiêu. Những cảm xúc cứ thế đan xen vào nhau, tôi bậc khóc dù tôi biết rằng giọt nước mắt chỉ làm vết thương lòng thêm đau. Phải chi tất cả đều bị cuốn trôi trên những hàng lệ của tôi. Trong tâm trạng đó, tôi cứ bước đi vế phía trước mặc dù tôi không biết mình phải bước đi về đâu. Tôi cứ bước đi cho
 
Top Bottom