Lá nằm trong lá - Nguyễn Nhật Ánh

B

bangnguyetnhu

Phần 20

Tôi đảo mắt, lòng bất giác se lại khi bắt gặp những thùng các tông nằm ở góc phòng, cạnh hai chiếc vali và túi đựng đàn.

- Cô sắp về thành phố hả cô? – Tôi ngước nhìn cô Hiền, bâng khuâng hỏi.

- Ờ, sắp hè rồi mà em.

Tự nhiên tôi nhớ ra sang năm bọn tôi không được học với cô nữa. Bọn tôi cũng không còn cơ hội đến chơi với cô thường xuyên. Lên cấp ba, khi bọn tôi rời thị trấn ra thành phố học thì cô và cô Mười đã rời thành phố về đây dạy. Cuối tuần lúc bọn tôi về thị trấn thăm nhà, cô và cô Mười lại về thành phố thăm ba mẹ. Ging như sao Mai với sao Hôm, quay hoài mà chẳng gặp.

Ý nghĩ đó khiến tôi bất giác chạnh lòng và trong một lúc tôi không thể nào dời mắt khỏi lọ hoa trên bàn như bị nhành phượng đỏ thôi miên, lòng không biết hướng cảm xúc của mình vào đâu. Tôi như quên bẵng tối nay mình đến tìm cô để làm gì.

Thọ dường như đọc được những rối ren trong đầu tôi, nó không buồn giới hạn tia nhìn của nó vào mặt tôi để đề phòng và ngăn ngừa nữa. Nó quay sang cô Hiền và cô Mười, cất giọng buồn bã (hoặc cố tỏ ra buồn bã để đánh quỵ ý chí của tôi luôn cho rồi):

- Vậy là sắp tới tụi em sẽ không còn được gặp lại hai cô nữa, phải không cô?

Nỗi buông là thứ hay lây. Chắc cô Hiền bị vẻ mặt ảm đạm của tôi và giọng điều u sầu của thằng Thọ ru vào tâm trạng của kẻ sắp “sinh ly tử biệt” nên tôi thấy mắt cô hoe hoe đỏ và khi nghe cô nói thì giọng cô còn giống kẻ sắp chết hơn cả thằng Thọ, nghe buồn rười rượi:

- Cô cũng không biết nữa, các em ạ.

Cả cô Mười hay cười lúc này cũng không cười nữa. Đúng ra thì cô có cười, nhưng cô cười như mếu (nên không tính là cười):

- Ngồi xuống ghế đi các em!

Căn phòng trọ Xuân Lan Đường tối hôm đó như nhuộm một màu xa vắng và mọi khuôn mặt như được đẽo từ những khối sầu.

Chỉ đến khi hai khối sầu là tôi và thằng Thọ ngồi xuống ghế và khối sầu thứ ba là cô Hiền bắt đầu hỏi về Mã Phú thì bầu không khí mới nhen lên một chút ấm áp:

- Truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua kết thúc chưa, các em?

- Dạ, tạm thời kết thúc phần một ạ. – Thọ lễ phép – Tuần sau, tụi em sẽ tặng hai cô cuốn đặc san Mùa Hè, trong đó có in trọn vẹn truyện này.

- Hay quá! – Cô Mười reo lên và tôi bắt gặp nụ cười đang thấp thoáng quay về trên môi cô.

Cô Hiền chớp mắt:

- Hôm đó, các em nói cho cô biết Mã Phú là em nào nhỉ?

- Thưa, là bạn Xí Muội ạ. – Tôi nhanh nhẩu.

Cô Hiền mỉm cười, và câu nói kèm theo khiến nụ cười quen thuộc của cô bỗng trở nên bí ẩn:

- Cô cũng nghe học sinh trường mình nói thế, nhưng cô biết Xí Muội không phải là Mã Phú.

- Thưa cô…

Thọ ấp úng đáp, vừa nghiêng người qua một bên, hoàn toàn không ý thức, giống như một con thuyền thình lình bị sóng đánh.

- Em không gạt cô được đâu. – Cô Hiền nhìn chằm chằm vào mắt Thọ, từ tốn nói, giọng tự tin đến mức có cảm tưởng cô đang đứng trước bảng và giảng cho hai đứa tôi về môn sinh vật – Cốt truyện đó, cách viết đó, những chi tiết trong đó không thể nào do một cô gái viết ra.

Ánh mắt cô đi qua đi lại giữa tôi và Thọ:

- Cô nói đúng không, các em?

Tôi trả lời bằng cách quay nhìn thủ lĩnh Lãnh Nguyệt Hàn vì tôi biết trong những trường hợp gay cấn như thế này tôi chỉ có thể trả lời bằng cái miệng của nó.

Cái miệng nó lúc này đang há ra, không phải để đáp lời cô giáo (cũng không phải để cắn cô) mà giống như đang bị một lưỡi câu vô hình móc phải và kéo mạnh.

Tôi trân trân nhìn cái miệng đang mở to của Thọ, hồi hộp như đang nhìn vào một cái hang và nơm nớp lo sợ có con gì trong đó nhảy ra hay không.

Nhưng rốt cuộc chả có con gì hay cái gì nhảy ra hết. Chỉ có lời dặn dò của cô Hiền vang lên bên tai:

- Hôm đó các em nhớ nói cho cô biết đó nhé!

Cô Hiền nheo mắt lặp lại yêu cầu lúc nãy, dường như cô không đủ kiên nhẫn đợi thằng Thọ trả lời là đúng hay không, cũng có thể cô xem các cơ mặt đang cứng như gỗ của nó có giá trị còn hơn một lời thú nhận.

Cho đến lúc đó quai hàm Thọ mới bắt đầu nhúc nhích và nó bắt đầu tìm lại được tiếng nói. Chỉ để nói một câu yếu xì

- Dạ.

Trên đường về, tôi hỏi Thọ:

- Thế là mình buộc phải tiết lộ sự thật về thằng Lợi cho cô Hiền biết hả mày?

- Ờ. – Thọ thở dài – Cô rất tinh, tụi mình không thể giấu cô được.

Lần đầu tiên tôi thấy một Lãnh Nguyệt Hàn ủ ê trong vai trò người thua cuộc, thậm chí nó nói về kẻ chiến thắng bằng giọng khâm phục không giấu giếm.

Tôi ngập ngừng:

- Nhưng thằng Lợi không muốn bất cứ ai biết nó là Mã Phú.

- Mình sẽ hỏi ý kiến nó. Nếu nó đồng ý, mình mới nói cho cô Hiền biết.

Tôi thót bụng lại:

- Thế nhỡ nó không đồng ý?

- Thì một trong bốn đứa tụi mình phải đóng vai Mã Phú. – Thọ nói ngay, gần như không nghĩ ngợi, như thể nó đã dự liệu hết mọi tình huống, chỉ đợi ai hỏi là phun ra.

Ý của Thọ không phải là tồi, nhưng tôi vẫn phấp phỏng:

- Liệu cô Hiền có tin không?

Thọ vỗ vai tôi, rõ ràng bằng động tác đó nó muốn dập tắt nỗi lo vừa chớm trong lòng tôi (nhưng khi nó nói ra thì tôi biết tôi hoàn toàn yên tâm mà không cần đến động tác đó của nó):

- Cô Hiền chỉ không tin Mã Phú là bút danh của một đứa con gái thôi. Tao không nghĩ cô siêu đến mức đoán được Mã Phú là đứa nào trong bút nhóm!

Tối đó trước khi chia tay trước cổng chợ, tôi và Thọ quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với thằng Lợi càng sớm càng tốt về đề nghị của cô Hiền, xem nó phản ứng thế nào.

Nhưng sáng hôm sau, tôi và Thọ vừa đặt chân vào lớp, mới nhét cặp vào ngăn bàn, Xí Muội không biết từ đâu hối hả xô lại

- Mấy ông ra đây!

Xí Muội dẫn tụi tôi vòng ra phía sau trường, lúc này đã có thêm Hòa, Sơn và Cúc Tần lẽo đẽo đi theo.

- Làm gì đi tuốt ra ngoài này vậy?

Thọ nhăn nhó, nhưng khi nghe Xí Muội thì thầm”Tôi gặp nhỏ Duyên rồi” thì mắt nó lập tức sáng lên:

- Sao?

Xí Muội không trả lời, chỉ có cặp mắt nó láo liên quét dọc các hành lang, chân vẫn không ngừng bước. Đến khi tin rằng cả bọn đã đi đủ xa và đủ khuất để thằng Lợi và nhỏ Duyên không thể nào nhìn thấy, Xí Muội mới dừng lại.

Nó chưa kịp nói, Sơn đã nôn nóng hỏi:

- Bạn có hỏi con nhỏ đó tại sao nó ghét thằng Lợi không?

Xí Muội lườm Sơn, “xì” một tiếng:

- Ai lại hỏi thẳng tuột như thế! Tôi chỉ trò chuyện lòng vòng thôi.

Xí Muội thoắt nghiêm mặt lại:

- Nhưng nhỏ Duyên có tiết lộ một điều cực kì quan trọng: Ba nó không phải là cậu của Lợi.

- Là sao? – Năm cái miệng cùng bật kêu.

- Lợi là con rơi của ba nó. Là anh cùng cha khác mẹ của nhỏ Duyên.

Y như Xí Muội vừa cho nổ một khối bộc phá. Những cẳng chân như muốn nhảy bắn lên và những bộ mặt lật đật chĩa vào nhau như thể đứa này đang so với đứa kia xem bộ mặt đứa nào sửng sốt hơn.

Như vậy là đã rõ.

Trước đây bọn tôi suy đoán nhỏ Duyên không ưa thằng Lợi vì ba nó tự nhiên đem thằng anh họ này về nuôi, làm nhà nó thêm tốn cơm chật đất. Bây giờ biết ra Lợi là con riêng ba nhỏ Duyên, cái sự ghét bỏ của con nhỏ này đối với Lợi càng thêm dễ hiểu.

- Thế biết thằng Lợi là tác giả truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua không? – Hòa tò mò hỏi.

- Không. – Xí Muội lắc mái tóc – Nó vẫn đinh ninh Mã Phú là tôi.

Giọng Xí Muội chuyển sang hào hứng:

- Nó mê truyện này lắm. Nó còn kêu tôi ký tên vô cuốn tập chép truyện của nó nữa.

Cúc Tần thở ra:

- Nếu biết Lợi là Mã Phú chẳng biết thái độ của nhỏ Duyên ra sao há?

Câu hỏi của Cúc Tần như ném vào gió. Chẳng cái miệng nào trả lời, vì thực ra chẳng đứa nào biết tâm trạng của nhỏ Duyên sẽ như thế nào nếu điều đó xảy ra.

Thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn là đứa đầu tiên mở miệng, nhưng không phải để giải đáp thắc mắc của Cúc Tần:

- Như vậy chẳng lẽ thằng Lợi gạt tụi mình. Nó bảo ba nhỏ Duyên là cậu nó kia mà!

Thằng Lợi bị bọn tôi kéo ra quán cà phê trong giờ ra chơi. Trông nó chẳng tỏ vẻ hào hứng gì, thậm chí nó đi theo bọn tôi mà mặt mày nơm nớp. Có lẻ nó linh cảm bọn tôi lôi nó ra quán không phải để đãi nó uống cà phê, mặc dù Thọ luôn miệng lải nhải “Sắp nghỉ hè rồi, ra ngồi chơi với tụi tao chút đi”.

Trước đây, chẳng bao giờ Lợi bén mảng quán xá. Bọn tôi chèo kéo nó vài lần không được đâm chán chẳng thèm rủ nữa. Nhưng hôm nay trước quyết tâm của cả bọn. Lợi đành gượng gạo đi theo. Một đám phía trước một đám phía sau, thằng Lợi bị kè ở giữa, cứ thế tuôn thằng ra cổng, trông rất giống cái cảnh cả bọn vừa đẩy vừa lôi một chiếc xe chết máy.

Bọn tôi áp giải thằng Lợi thì hung hăng như thế nhưng đến khi vào quán, ngồi xuống ghế, cà phê đã được bưng ra để trước mặt từng đứa thì chẳng đứa nào biết phải mở đầu câu chuyện như thế nào. Bây giờ bọn tối mới ý thức được rằng bất cứ câu hỏi vụng về nào cũng có thể biến thành mũi dao khoét vào nỗi lòng của Lợi.

Lúc Thọ bảo phải kéo thằng Lợi ra quán cà phê để “hỏi tội”, giọng nó hùng hồn lắm, nhưng khi đã kéo được tội phạm ra đây rồi thì nó lại nín thinh. Nó móc điếu thuốc cong queo trong túi áo ra, đánh lửa, rồi trầm ngân nhả khói, làm như nó hoàn toàn vô can với khung trước mắt.

Bọn tôi đứa này nhìn đứa kia trong khi thằng Lợi nhìn tất cả mọi đứa, không khí quanh chiếc bàn ngột ngạt đến mức tôi có cảm giác quán cà phê đột ngột bít lại mọi cánh cửa.

Tôi nhìn đau đáu vào mặt thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn, vờ ho lên vài tiếng cố làm cho nó chú ý nhưng nó cứ ì ra.

Sự im lặng càng lúc càng trở nên kỳ cục, đến mực tôi buộc phải mở miệng:

- Uống cà phê đi, Lợi!

Câu mời chào của tôi trong khung cảnh nặng trình trịch này dường như có vẻ gì đó gượng gạo nên thằng Lợi múc đường bỏ vô ly khuấy hờ hững vài cái nhưng chẳng buồn bưng ly lên. Vẫn cầm chặt chiếc muỗng trong tay, nó ngước nhìn tôi, ngập ngừng hỏi:

- Tụi mày định nói chuyện gì với tao hả?

- Ờ. – Sơn lên tiếng trả lời thay tôi, nó vọt miệng nhanh đến mức tôi đoán nãy giờ chắc nó đang ở trong tâm trạng của một cái lò xo bị nén – Tụi tao đang muốn hỏi tại sao mày gạt tụi tao.

- Tao gạt tụi mày chuyện gì?

Lợi tròn mắt kêu lên, trông nó vừa có vẻ oan ức vừa có vẻ vờ như oan ức.

Sơn huỵch tẹt:

- Ba nhỏ Duyên không phải là cậu của mày đúng không?

Y như con thú bị trúng đạn, Lợi đột ngột co người lại. Môi nó lập tức vẽ thành hình chữ O, còn câu nói rút gọn thành chữ Ơ:

- Ơ… ơ…

Có vẻ như thằng Lợi sẽ không nói được từ gì khác ngoài từ “ơ” nếu ngay lúc đó Xí Muội không lên tiếng:

- Ông đừng ngạc nhiên. Hôm qua tôi mới gặp em ông.

Lần này thì Lợi bị bắn hạ hoàn toàn. Nó gục đầu vào hai bàn tay, im lặng một lúc rồi buông ra để nhăn nhó khoe bộ mặt của kẻ không còn gì để mà giấu giếm.

Cho đến lúc này, tức là khi mọi khó khăn ban đầu đã qua đi, Thọ mới trở lạ là nó. Nó giụi điến thuốc xuống gạt tàn rồi ngước nhìn như đóng đinh vào mặt Lợi, chậm rãi lên tiếng:

- Thế câu chuyện về hoàn cảnh gia đình mày là do mày bịa ra hả Lợi?

- Không. – Lợi mím môi – Những gì tao kể đều là sự thật.

Thọ nhíu mày:

- Nhưng ba nhỏ Duyên đâu phải là cậu mày?

Lợi phác một cử chỉ gì đó, giống như là định đưa tay lên gãi đầu nhưng nửa chừng nó lại buông xuống, bối rối đáp:

- Ờ, không phải.

- Thấy chưa! – Thọ hớn hở reo lớn, giọng đắc thắng như một quan tòa sắp sửa tống được tên tội phạm ngoan cố vào tù – Vậy mà mày chối là mày không bịa! Ông ta là ba ruột của mày, đúng không! Mày với nhỏ Duyên là anh em cùng cha khác mẹ, đúng không?

Trong khi bọn tôi chong mắt vào mặt Lợi, chờ một cái gật đầu ngượng nghịu thì nó bất thần rên lên, và câu trả lời của nó hoàn toàn ra ngoài tiên liệu của bọn tôi:

- Tụi mày đừng nghe nhỏ Duyên. Nó không biết gì đâu.
 
B

bangnguyetnhu

Phần 21

Hóa ra thằng Lợi không có dây mơ rể má gì với ba nhỏ Duyên thật. Ba nhỏ Duyên chỉ là bạn hàng với ba mẹ Lợi, ông chỉ là người đi thu mua vàng (sự thực ông cũng chỉ là người trung gian được người ta thuê mướn), nhờ vậy ông qua lại với gia đình nó khá thường xuyên.

Khi ba mẹ Lợi chẳng may qua đời, ông bác và bà cô có nhận hai đứa em nó về nuôi. Riêng Lợi, họ hàng tất nhiên cũng thương nhưng bà con gia cảnh nghèo túng, nuôi thêm một đứa tuổi ăn tuổi lớn như nó là một gánh nặng quá sức. Trong khi mọi người còn phân vân chưa biết tính thế nào thì ba nhỏ Duyên ghé làng. Biết được cớ sự, ông xưng là cậu họ của Lợi, xin đem nó về nuôi.

Làng nó là làng bên nội, về anh chị họ của mẹ nó thì ông bác bà cô nó rất mù mờ. Nghe ba nhỏ Duyên bảo vậy, cũng có người bán tin bán nghi nhưng ngẫm ra trong lúc ngặt nghèo đột nhiên có người nhận cháu mình về nuôi cũng là sự tốt nên chẳng ai cản trở gì.

Kể tới đây, thằng Lợi ấp úng thù nhận ngay từ đầu nó đã biết ba nhỏ Duyên không hề có họ hàng gì với mình, nhưng chẳng biết trôi dạt về đâu, nó đành làm thinh, chỉ mong có chỗ nương náu qua cơn quẫn bách.

- Thế bạn có biết vì sao ba nhỏ Duyên nhận bạn về nuôi không? – Xí Muội thắc mắc.

Lợi chéo miệng:

- Chắc là ông ấy động lòng trước hoàn cảnh của tôi.

Tôi liếc ba đứa bạn thấy bọn nó cũng đang nhìn tôi và nhìn lẫn nhau và mặc dù không nói gì bọn tôi vẫn đọc được qua ánh mắt của nhau rằng thằng Lợi đã không nói thật.

Cảnh làm lụng vất vả của thằng Lợi như bọn tôi từng thấy tự nó đã phơi bày ra dụng ý của ba nhỏ Duyên. Ông nuôi nó như một người ở trong nhà, giống như ngày xưa các ông chủ ruộng vẫn nuôi tá điền để bóc lột sức lao động.

Bọn tôi tin thằng Lợi thừa thông minh để hiểu ra điều đó nhưng là một đứa giàu tình cảm có lẽ nó vẫn cảm kích người đàn ông đã cứu nó khỏi cảnh cơ nhỡ, lại còn cho nó đến trường (có nghĩa là cũng không đối xử với nó quá tệ) và theo cái cách nó vẫn thản nhiên đi moi bùn hay đi chăn bò hằng ngày có thể tin là nó chấp nhận cuộc sống hiện nay như con người ta vẫn chấp nhận sự an bài của số phận.

Có thể suy nghĩ của thằng Lợi còn đi xa hơn nữa: Qua cách có trả lời Xí Muội về lý do tại sao ba nhỏ Duyên nhận nó về nuôi khi hai bên chẳng bà con thân thích gì, có thể thấy Lợi không muốn nói, thậm chí không để tồn tại trong đầu những ý nhĩ không hay về ba nhỏ Duyên, và có lẽ nó xem việc phải nai lưng ra làm lụng sau giờ tan học là một cách để đền đáp lại sự cưu mang của người cậu vờ.

Một cảm giác gì đó như là sự thương hại cảm chiếm lấy tôi từng phút một, thứ cảm giác đã mơ hồ nảy mầm trong tôi ngay từ hôm tôi chứng kiến thằng Lợi moi bùn dưới ao giữa trưa nắng gắt. Những đứa khác cũng ở trong tâm trạng giống như tôi nên một lúc lâu chẳng thấy cái miệng nào bắt bẻ hay vặn vẹo cách giải thích của Lợi dù những gì bọn tôi chứng kiến hoàn toàn cho phép bọn tôi dồn nó vào thế bí.

- Tụi tao tin mày! – Thọ tặc lưỡi phá tan sự im lặng nặng nề, mặc dù câu hỏi tiếp theo của nó có thể khiến cho sự nặng nề càng nặng nề hơn nữa – Tụi tao chỉ không hiểu tại sao nhỏ Duyên bảo mày là con riêng của ba nó?

Tôi lo lắng nhìn Lợi, nhưng thấy nó chẳng có vẻ gì lúng túng. Bằng giọng trầm trầm trầm, nó bình tĩnh giải thích, dù vẻ bề ngoài của nó chẳng thể xua tan nơi tôi cái cảm giác là nó đang đắm chìm trong nỗi buồn vô hạn:

Đó là suy diễn của dì nó. Mẹ nhỏ Duyên mất được một năm thì ba nó đem tao về nhà. Dì nó tất nhiên không cần nhiều thời gian mới biết rõ giữa ba nó và tao chẳng có bà con gì. Cho nên dì nó nghi.

*

* *

Ngay lúc thằng Lợi nói như vậy, tôi đã định ngoác miệng ra cãi. Tôi định nói nếu dì nhỏ Duyên (và ngay cả nhỏ Duyên nữa) là người có đầu óc bình thường sẽ nhận ngay ra Lợi không thể nào là con riêng của ba nhỏ Duyên. Nếu thực sự ba nhỏ Duyên cưng đứa con riêng, muốn đem nó về chăm sóc bù lại những tháng này xa cách thì không bao giờ ông lại bắt thằng Lợi làm việc quần quật suốt ngày ngoài đồng như thế.

Nhưng rốt cuộc tôi đã không nói gì, vì tôi biết thằng Lợi sẽ có cả mớ lý lẽ để chống lại tôi. “Bà ta cho rằng việc hành hạ tao là cách để anh rể bà đánh lừa mọi người”, nó sẽ bảo thế và nó sẽ nói tiếp rằng trong mắt dì nhỏ Duyên đó là một cái trò cũ rích mà dù nó có cực khổ nhiều lần hơn thế nữa bà cũng không thể nào dứt tâm trí ra khỏi mối hồ nghi về chuyện tự nhiên ba nhỏ Duyên đem một thằng cù bơ cù bất về nuôi.

Tôi e thằng Lợi sẽ nói thế, vì tôi tin những ý tưởng mà một đứa hời hợt như tôi có thể nghĩ ra được thì thằng Lợi cũng nghĩ ra được, thậm chí có thể nó đã nghĩ tới điều này từ rất lâu trước khi ý nghĩ đó nảy ra trong đầu tôi. Nhưng tôi ngậm miệng còn một lẽ khác nữa, quan trọng hơn: là nếu phản bác nó tôi buộc phải đề cập đến những chuyện cực nhọc hằng ngày nó phải làm vốn là điều mà qua hành động nấp sau lưng bò hôm nọ tôi chắc chắn nó không muốn bất cứ đứa nào trong đám bạn học của nó biết.

Vì vậy mà tôi chỉ đưa mắt nhìn nó rồi nhìn đi chỗ khác rồi lại nhìn nó mà không nói được đến khi nó buột miệng nói như than: “Tao chỉ mong chóng đến hè để xin ba nhỏ Duyên cho tao về quê thăm em tao” thì đầu tôi mới lóe lên một tia chớp. và tôi nói:

- Khi nào về quê mày xin cho nhỏ Duyên đi theo mày, tới lúc đó hẳn nó sẽ hiểu ra sự thật.

Sơn “ờ” lên, phụ họa:

- Lúc đó nó sẽ hết ghét mày.

Lần đầu tiên tôi thấy mặt thằng Lợi rạng ra. Nó tươi tỉnh nói:

- Tao cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Chỉ không biết cậu tao, à quên, ba nhỏ Duyên có đồng ý không.

- Chắc chắn ba nó sẽ đồng ý. – Thọ nhún vai, nó nói như thể nó chính là ba nhỏ Duyên nhưng rõ ràng là nó không nói bừa – Ông ta cần phải đánh tan nghi ngờ trong đầu mọi người!

Thằng Hòa từ đầu đến cuối ngồi im như thóc, lúc này đột ngột mở miệng:

- Nhỏ Duyên hết ghét mày, biết đâu lúc đó nó chuyển qua thích mày!

Câu nói đùa của Hòa khiến Lợi đỏ bừng mặt:

- Tụi mày… tụi mày…

- “Tụi mày” sao? – Hòa càng trêu già – Nếu nó thích mày thì mày có thích lại nó không?

Vốn từ rơi đi đâu hết, Lợi tiếp tục lắp bắp “tụi mày, tụi mày”, trông bộ dạng nó lúc này thật khó tin nó là nhà văn Mã Phú với những trang viết bóng bẩy, trữ tình từng làm thổn thức bao trái tim nữ sinh, kể cả nữ sinh Duyên là người coi nó như kẻ thù.

Đã vậy, Xí Muội lại đế vô:

- Tôi thấy nhỏ Duyên dễ thương quá đó chứ!

Thằng Lợi giống như con thú nhỏ bị dồn đuổi bốn phía. Trong khi bọn tôi cười hích hích thì nó cố rúc người vô lưng ghế và không biết làm gì với hai tay. Nó bối rối đưa tay lên tóc, nghĩ sao lại đặt lên thành ghế, vẫn chưa yên tâm lại đặt lên đùi, cuối cùng khoanh tay trước ngực và nếu như nó vẫn tiếp tục khoanh tay trước ngực chắc chắn là vì nó chưa nghĩ ra một tư thế nào khác.

Đang toét miệng cười phụ họa với tụi bạn, đột nhiên tôi nhận ra phản ứng của Lợi không giống cái cách lúng túng của một người bị trêu chọc. Có vẻ như đó là biểu hiện của một người bị người khác nói ra bí mật gì đó sâu kín lắm.

Tôi rọi mắt vào mặt Lợi, ngờ ngợ:

- Hay là mày thích nhỏ Duyên từ lâu rồi?

Lần này thì thằng Lợi giống như đút hẳn đầu vô lò nướng. Mà đỏ lan ra tận mang tai, xuống tận cổ và cơ thể nó dường như sẵn sàng bốc khói bất cứ lúc nào.

- Thôi, vậy là đúng rồi! – Xí Muội thở ra – Chắc chắn ông có tình ý với nhỏ Duyên rồi!

Lợi cựa quậy người, chỉ để nói “ơ,ơ”, nhưng rồi chợt nhận ra “ơ,ơ” là từ có vẻ thừa nhận hơn là phản đối, nó vét hết can đảm để ợ ra một sự chống trả yếu ớt:

- Làm gì có…

- Vậy mà có đấy! – Thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn nghiêm giọng, vừa nói vừa nhìn văn sĩ Mã Phú bằng ánh mắt như đố thằng này dám gạt nó – Chính truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua đã tố cáo mày. Bây giờ tao mới hiểu ra tại sao mày viết truyện này và tại sao mày không dám nhận mình là Mã Phú. Mày sợ nhỏ Duyên biết được tâm sự của mày, đó mới là lý do thật sự, đúng không?

Kết luận của thằng Thọ kết thúc luôn buổi cà phê. Phát đạn của thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn đã bắn ngay tim văn sĩ Mã Phú. Thằng Lợi đã rất giống kẻ sắp lăn ra xỉu và nếu như nó không lăn đùng ra giữa quán chỉ vì tiếng trống vào học đã kịp vang lên…

*

* *

Các nàng thơ, kể cả nàng Cúc Tần đã rời khỏi ban báo chí, đều có mặt lúc văn sĩ Mã Phú bị đám thi sĩ tụi tôi hành hạ. Nhưng trừ Xí Muội là đứa trực tiếp đi gặp nhỏ Duyên ra, những nàng thơ còn lại đều không hề hé môi chọc ghẹo Lợi nửa lời.

So với con trai bọn tôi, tụi con gái có vẻ giàu lòng trắc ẩn hơn. Thỏ Con ngồi trong quán cà phê cũng không nói gì, nhưng đến lúc ra về, nó lại gần rầu rầu:

- Tội ông Lợi quá há!

- Ờ, tội ghê!

Tôi nói, bụng nhủ thầm nếu Thỏ Con biết rằng ngày Lợi về nhà làm gì chắc nó còn tội cho thằng này hơn nữa.

- Bây giờ làm sao để nhỏ Duyên biết sự thật hả? – Thỏ Con lắm mái tóc, trầm ngâm hỏi.

- Hè này thế nào nó cũng biết. – Tôi khụt khịt mũi, trả lời mà như không trả lời.

- Sao mình không nói cho nhỏ Duyên biết ngay bây giờ? Đợi đến hè lâu quá!

Tôi tất nhiên cũng muốn nhỏ Duyên biết sự thật càng sớm càng tốt. Vì thực ra tôi cũng không rõ thằng Lợi còn chịu đựng được sự thù địch của đứa con gái nó thầm yêu thương (chắc thế!) bao lâu nữa, trong khi phải è lưng trước cả núi công việc mà cha của người con gái đó trút lên cuộc đời nó.

Nhưng rồi suy đi ngẫm lại tôi biết không đứa nào, kể cả thần tượng Xí Muội của nhỏ Duyên, có thể làm được chuyện này. Chõ mũi vào chuyện gia đình của người khác là điều xưa này bị xem là tối kỵ, chuyện nhà nhỏ Duyên lại rắc rối phức tạp hơn bình thường, người ngoài đụng vào có khi hỏng bét.
 
B

bangnguyetnhu

Phần 22

Cho nên hôm đó tôi chỉ ậm từ trước đề nghị của Thỏ Con, cũng may là nó chẳng phê phán gì thái độ không rõ ràng của tôi, có lẽ sau khi buột miệng nó cũng kịp nhận ra giữa ước muốn và thực hiện là một khoảng cách nhiêu khê vời vợi.

Tối đó lần đầu tiên tôi biết thế nào là trằn trọc. Như có một khối đen đen độn giữa tôi và giấc ngủ, rất nhiều lần giấc ngủ xích về phía tôi hoặc tôi xích về phía nó đều bị khối đen đó chặn lại.

Mãi một lúc thì tôi lờ mờ nhận ra khối đen đó có hình thù và đường nét, rồi một lúc lâu nữa thì hình thù và đường nét đó rõ dần thành khuôn mặt thằng Lợi.

Đích thị là thằng Lợi làm tôi khó ngủ. Có lúc tôi thử tưởng tượng tôi là nó để xem cuộc sống của một đứa mồ côi có mùi vị thế nào nhưng cố đến mấy tôi cũng không hình dung được điều gì đặc biệt, đơn giản vì tôi chưa bao giờ là thằng Lợi, cũng như chưa bao giờ cực khổ hay sống trong nghịch cảnh như nói.

Tôi lại lan man nghĩ đến câu chuyện chàng chăn ngựa của nó.

Khung cảnh trong truyện, các loại cỏ cây, cả cái giếng đá thơ mộng kia đều là những gì thân thuộc với Lợi, là những thứ nó nhìn thấy hằng ngày. Cả chàng chăn ngựa, nhà vua và nàng công chúa bé nhỏ cũng thế, đều đi ra từ đời thường của nó: thằng Lọi chăn bò biếng thành chàng chăn ngựa, ba nhỏ Duyên vào vai nhà vua, còn nhỏ Duyên hóa thân thành công chúa. Chỉ khác, nàng công chúa trong truyện là một phiên bản trái ngước với nàng công chúa ngoài đời. Nhỏ Duyên thì ghét chàng chăn bò bao nhiều thì nàng công chúa trong truyện đối xửa với chàng chăn ngựa dịu dàng, tình cảm bấy nhiêu.

Tôi không rõ khi ngồi viết những trang văn đẹp đẽ đó thằng Lợi nghĩ gì và tâm trạng của nó như thế nào. Tôi hiểu nó viết câu chuyện chàng chăn ngựa để gửi gắm niềm yêu mến của nó với đứa con gái vẫn xem nó như kẻ thù, nhưng có lẽ sâu xa hơn, nó muốn ký thác vào thiên truyện của mình những ước mơ về một cuộc sống tươi đẹp mà có lẽ một đứa trẻ lạc loài vẫn luôn nghĩ tới và thường xuyên bắt gặp trong những giấc mơ.

Khi sắp xếp những ý nghĩ tươi sáng đó rồi rón rén bày ra trên giấy, có thể Lợi đang mỉm cười cho tương lai, cũng có thể nó đang nhỏ nước mắt tong tong xuống hiện tại. Nhưng tôi tin, dù nụ cười hay nước mắt thấm vào những trang văn thì câu chuyện tuyệt vời về chàng chăn ngựa có lẽ đã góp phần ru nó qua những cơn ác mộng của cuộc đời. Giống như người bị sóng nước nhấn chìm đang cố quờ tay vào cọc nhọn, một đứa bị số phận nhấn chìm như thằng Lợi có vẻ cũng đang cố níu lấy một giấc mơ để vượt qua giông bão của đời mình.

Tôi không biết tôi sẽ còn thao thức đến bao lâu trong tối hôm đó để nghĩ mãi về thằng Lợi nếu giấc ngủ không thình lình tóm lấy tôi ngay vào lúc tôi bắt đầu cảm thấy không muốn ngủ chút nào vì càng nghĩ về thằng Lợi tôi càng nhận ra được bao nhiêu điều hay ho mà trước đây tôi không bao giờ nghĩ tới.

*

* *

Trong khi đám thi sĩ bọn tôi và các nàng thơ vẫn không nguôi ám ảnh về câu chuyện của văn sĩ Mã Phú và tiếp tục nghĩ trong vô vọng cách thức làm sao để nhỏ Duyên sớm biết được sự thật về nhân thế thằng này thì cả bọ tạm thời phải ngưng mọi nghĩ ngợi để tập trung đóng đặc san thành tập và sau đó hí hoáy lồng vào từng cái bìa một rồi lấy keo dán lại

Những lần trước, ban báo chí nhà trường dưới sự lãnh đạo của thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn chỉ dám in ba trăm tập (dĩ nhiên bán không hết, phút chót toàn đem biếu), năm nay cậy danh tiếng của Mã Phú với “tuyệt phẩm Chàng chăn ngựa của nhà vua” (chữ dùng của Lãnh Nguyệt Hàn), Thọ đề nghị tăng số lượng lên gấp đôi bằng cách khí khái thể với thầy hiệu trưởng là nếu nó không hoàn đủ vốn lại cho nhà trường nó sẽ lập tức bỏ trường ra đi.

Thầy hiệu trưởng biết thừa tay trưởng ban báo chí chỉ giỏi khua tay môi múa mép vì dù lãi hay lỗ trong vụ đặc san này thằng Thọ cũng phải khăn gói khỏi trường để vào thành phố học tiếp nhưng vì thầy vốn yêu văn chương, lại cũng biết thiên truyện của Mã Phú đang được ái mộ nên thầy gật đầu dễ dãi, chỉ thòng một câu dọa đùa: “Nếu em không hoàn vốn lại cho nhà trường thì em khỏi cần đi đâu làm chi, cứ ở lại đây học tiếp một năm nữa là thầy vui rồi!”.

Thằng Thọ thuật lại như vậy, rồi cười hề hề giục bọn tôi làm việc.

Tôi không biết sáu trăm tập đặc san có tiêu thụ được hết không và nếu bán hết tụi tôi sẽ vui cỡ nào nhưng lúc này ngồi è cổ đóng và vô bìa từng tập một quả là một cực hình khi tất cả đều hoàn toàn làm bằng thủ công.

Tám đứa trong bán báo chi, kể cả cựu thành viên Cúc Tần, xúm xít quanh các chồng giấy in ronéo chất đống trong hội trường. Bốn đứa loay hoay xếp giấy kiêm bưng bê, bốn đứa còn lại bặm môi, thậm chí đè cả người lên cái bấm giấy để đóng ruột đặc san, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Tính luôn chuyện trét keo và dán bìa, bọn tôi mất đến hai ngày trời mới làm xong.

Trong thời gian này, thành viên thứ chín của ban báo chi là văn sĩ Mã Phú biến mất tăm (như trước nay nó vẫn thế), nhưng từ khi hiểu được hoàn cảnh của nó, thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn không còn nhăn nhó hay tìm cách bêu xấu nó bằng cách phao tin lung tung về giới tính của nó nữa. Trước đây đã một lần thằng Thọ cải chính về chuyện này bằng một câu nói chẳng lô – gíc tí ti ông cụ nào “Một viên ngọc quý thì không bao giờ pê – đê” nhưng tính Thọ tôi biết: khi nổi khùng, nó sẵn sàng nó ngược lại những gì nó từng nói bằng một vẻ trấn áo mạnh mẽ đến mức không đứa nào buồn quan tâm đến chuyện cãi lại nó.

Dù sao thì tôi tin lần này Thọ sẽ không làm cái chuyện chống lại Lợi, cũng là chống lại chính mình, vì chỉ có là gỗ đá mới đi nhạo báng thằng Lợi trong lúc này, chưa kể một khi đã biết thằng này có tình ý với nhỏ Duyên, thậm chí còn viết cả một thiên truyện để giãi bày tâm sự thì có hoạt là điên mới nghi ngờ về giới tính của nó.

Lợi không tham gia công việc đóng xếp đặc san, với bọn tôi được nhưng nó hứa khi bọn tôi đi bán báo ở các trường trong thành phố, nó nhất định sẽ đi cùng và khi Lợi nói như vậy bọn tôi tin ngay vì đứa nào cũng nhận thấy thiện chí của nó toát ra không chỉ trong giọng nói mà cả trong vẻ mặt rất quyết tâm của nó.

Nhưng rốt cuộc đến ngày bọn tôi lên đường thì chẳng thấy nó dẫn xác tới.

Ban báo chí thuê một chiếc xe lam, chở cả báo lẫn người và lúc này bọn tôi đang ngồi nhìn trên băng ghế hai bên thành xe, đảo mắt ra tứ phía chỉ mong nhìn thấy một chấm đen xa xa để có thể nghĩ là thằng Lợi nhưng nó vẫn lặn biền biệt chẳng thấy sủi tăm.

Thọ dậm dậm chân lên sàn xe, sốt ruột:

- Chắc nó kẹt chuyện gì rồi!

Sơn sốt sắng:

- Hay để tao chạy xuống Liễu Trì kêu nó?

Thọ liếc xuống đồng hồ nơi tay, lắc đầu:

- Không kịp đâu! Tụi mình đi trễ, tụi cấp ba tan trường thì mình chỉ có ăn cám!

Hòa làu bàu:

- Cúc Tần ra khỏi ban báo chí mà hôm nay còn đi được, thằng này nó bận chuyện gì quan trọng thế không biết!

Không có Lợi trong chuyến đi, bọn tôi có hơi buồn nhưng cái tên Mã Phú được tụi học trò các trường trong thành phố liên tục hỏi thăm khiến bọn tôi vô cùng hãnh diện và có cảm tưởng Lợi không hề vắng mặt.

Tới từng trường, chuyện trước tiên là thằng Thọ xin vào làm việc với ban giám hiệu, sau đó xe lam chở báo vào tận các hàng hiên. Tiếp theo Thọ dẫn đầu cả bọn tiến vào từng lớp, bốn nàng thơ áo dài tha thướt và ba chàng thi sĩ ăn diện bảnh bao ôm từng chồng báo lẽo đẽo theo sau.

Sau khi giáo viên đứng lớp giới thiệu các đám lủ khủ bọn tôi là ai, ở đâu, hôm nay “ời gót ngọc” đến đây làm gì, thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn bước ra giữa lớp hắng giọng:

- Thưa các bạn, thưa các anh các chị, tôi xin các bạn các anh các chị năm phút để giới thiệu về đặc san của trường tôi…

Trong khi các nàng thơ mỉm miệng cười duyên với “khách hàng” (ý đồ dùng mỹ nhân kế để bán báo là khá rõ!), Thọ bắt đầu quảng cáo, khoe văn khoe thơ vung tán tàn, nhưng tụi học trò nghe những cái tên rổn rảng như Lãnh Nguyệt Hàn, Cỏ Phong Sương, Trầm Mặc tử hay Hận Thế Nhân cũng thờ ơ như nghe tin xe cán chết chó, chẳng hề xúc động mảy may. Nhưng khi Thọ vừa nhắc đến truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua của Mã Phú, tụi bên dưới lập tức xôn xao cả lên:

- A, có truyện của Mã Phú trong này hả?

- Có phần kết chưa?

- Đăng trọn cả truyện chứ?

Bọn tôi nở từng khúc ruột khi thấy lớp học đang lặng ngắt bỗng ồn ào như các chợ vịt, còn thằng Thọ dĩ nhiên chẳng buồn gân cổ nói thêm gì nữa. Làm như chính mình là Mã Phú, nó kiêu hãnh ưỡn bộ ngực kẹp lép về phía trước, gật đầu lia lịa để đáp lại thịnh tình của người hâm mộ, miệng toét tới mang tai và sung sướng hất đầu ra hiệu cho bọn tôi ôm từng xấp đặc san xuống các dãy bàn chào mời.

Tôi đã từng đi bán báo với thằng Thọ nhiều lần nhưng thú thật chưa lần nào tôi mô tả được hạnh phúc trong “kinh doanh” có mùi vị gì, trừ lần này. Thật khó mà nói chính xác cảm giác bọn tôi đang nếm trải nhưng nếu bảo nó gần với cảm giác của một người vừa đón tết nguyên đán, tết trung thu và sinh nhật cùng một lúc thì các bạn có thể hình dung được phần nào.

Từ lúc đó về sau, khi qua các lớp khác và trường khác thằng Thọ chẳng thèm nhắc gì đến các bài vở khác trong đặc san. Sau khi “xin các bạn, các anh các chị năm phút… ”, Thọ giới thiệu ngay truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua và chỉ giới thiệu mỗi truyện đó thôi. Nó vứt hết đám thi sĩ, kể cả nó, vào sọt rác, chỉ lăm lăm nhắc đến mỗi nhà văn Mã Phú, làm như bọn tôi đi bán sách của thằng Lợi chứ không phải đi bán báo của nhà trường.

Nhưng chẳng đứa nào trong ba thi sĩ còn lại bất bình và sự phân biệt đối xử trắng trợn đó vì rõ ràng cái tên Mã Phú mỗi khi thoát ra khỏi đôi môi Thọ lập tức tạo nên một trận bão cảm xúc quét qua các dãy bàn và sau đó các nàng thơ yêu kiều của bnọ tôi tha hồ bán báo mà không cần liếc mắt hay nhoẻn miệng cười duyên quá mức.

Chỉ duy nhất một lần thằng Thọ quảng cáo hơi lâu, đấy là khi nó phải chiều theo yêu cầu của độc giả.

Cái lớp học đó (nhân lúc giáo viên bỏ ra ngoài hành lang sau khi giới thiệu bọn tôi với đám học trò) vừa nghe thằng Thọ mở miệng “xin các bạn, các anh các chị năm phút”, mấy đứa ngồi bàn trên cũng đã nhao nhao, gộp tất cả các lời nhí nhố đó lại thì nội dung của nó cắc cớ như thế này: “Mày nói ba chục phút luôn đi! Bọn tao dưới điểm trung bình gần một nửa lớp, nãy giờ thầy chủ nhiệm quát kính quá. Mày câu giờ giùm bọn tao, lát bọn tao mua mua hết đống báo đó cho!”.

Bất ngờ thứ hai xảy ra trong quá trình bán báo là đám học sinh cấp ba từng chạy tuốt lên Vinh Huy để diện kiến Xí Muội nhận ngay ra nhà văn tài hoa, thế là cả chục cái miệng thi nhau hò reo. Tụi còn lại không biết Xí Muội là ai, đến khi nghe đám kia tiết lộ đó chính là tác giả của thiên truyện lừng danh, lập tức bu quanh nghìn nghịt, đứa giở sách đứa lật tập đứa xé giấy rẹt rẹt chìa ra xin chữ ký khiến cho nàng thơ được ngưỡng mộ cả tài lẫn sắc kia không có cách nào từ chối.

Tôi nhìn bọn học trò bu đen bu đỏ quanh Xí Muội, thấy lưng áo nó đẫm mồ hôi và nếu nó ngoái đầu lại có khi tôi sẽ thấy mặt nó cũng đang nhòe nước mắt.

Vì nó đang bấm bụng tặng chữ ký cho người hâm mộ… thằng Lợi trong tâm trạng dở cười dở khóc mà.
 
Last edited by a moderator:
B

bangnguyetnhu

Phần 23

*

* *

Sáu trăm tờ đặc san Mùa Hè, bọn tôi dành tặng các thầy cô và tiêu thụ ngay tại trường một trăm tờ.

Năm trăm tờ đem vô thành phố bán sạch chỉ trong một buổi sáng, kỳ tích đó khiến mặt mày đứa nào đứa nấy tươi hơn hớn mặc dù lết qua bốn trường học với hành chục dãy lớp đối với chân cẳng của bọn thư sinh chúng tôi cũng vất vả nhọc mệt không thua gì leo lên dãy Hy Mã Lạp Sơn.

Thằng Thọ kêu bác tài xe lam chở cả bọn ghé vào một tiệm mì để ăn mừng thắng lợi và trong khi bọn tôi vục mặt vào tô hì hụp, trưởng ban báo chí Lãnh Nguyệt Hàn và thủ quỹ Hạt Dưa xăng xái lôi từng nùi tiền lẻ trong túi áo túi quần của bọn con trai và trong bóp cầm tay của bọn con gái ra xếp cho phẳng phiu, thẳng thớm rồi say sưa ngồi đếm, quên cả ăn. Nhưng trông mặt thì hai đứa nó có vẻ no nê còn hơn cả bọn tôi, có lẽ những con số mơ ước mà hai đứa nó vừa tính đế được khiến niềm vui đang lèn chặt từng phân vuông trong cơ thể, đến mức khi hai đứa nó bắt đầu cầm đũa lên thì bọn tôi không những ăn xong tô mì thứ hai mà đang uống sang chai xá xị thứ ba.

Hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi cha sinh mẹ đẻ, tôi bước qua cổng trường trong cảm giác của đoàn quân chiến thắng đang đặt chân qua Khải Hoàn Môn. Người lơ lơ lửng lửng, cứ như tụi tôi đang bay ngang sân trường để đến văn phòng hiệu trưởng.

Cảm giác lâng lâng đó còn kéo dài rất lâu vì thầy hiệu trưởng đã đón những người hùng trở về với nụ cười tươi roi rói kèm theo rất nhiều lời ngợi khen to tát mà nếu không giỏi kềm chế bất cứ đứa nào trong bọn cũng có thể ngất xỉu vì xúc động.

- Giỏi lắm, các em! – Thầy đặt tay lên vai Thọ, vui vẻ – Các em đã làm rạng rỡ danh tiếng của trường ta!

Giọng thầy đột ngột chuyển sang tâm sự:

- Không biết bao giờ trường ta mới có được lứa học trò tài năng như các em!

Tôi không biết thầy có đánh giá chính xác không nhưng dù sao ngay lúc đó những lời khen của thầy cũng giúp bọn tôi bay bổng trong nhiều phút và cả bọn reo ầm khi thầy tuyên bố:

- Các em chỉ trả tiền vốn cho ngân quỹ của trường thôi. Tiền lãi bán báo các em cứ giữ lấy, coi như đó là phần thưởng cho nỗ lực của các em trong những ngày qua.

Ban báo chi chúng tôi trong phút chốc trở nên giàu sụ. Thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn đi trước, thủ quỹ Hạt Dưa đi sau, hai đứa lại dẫn cả bạn quay ra cổng, lần này rủng rỉnh tiền bạc bọn tôi có tám cái mặt đều vác lên trời hết cả tám.

- Đi uống cà phê hả Thọ? – Thằng Hòa vọt miệng hỏi.

- Không! – Thọ dõng dạc – Đi xuống Liễu Trì!

*

* *

Đi xuống Liễu Trì là phải rồi! Thằng Lợi xứng đáng là đứa đầu tiên được bọn tôi báo tin vui. Chính nhờ nó, nhờ truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua của văn sĩ Mã Phú ban báo chí mới lập được chiến công hiển hách và nở mày nở mặt như vậy, điều trước đây bọn tôi năm mơ cũng không thấy.

Nếu không kỳ vọng vô thiên truyện của nó, thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn đã không dám tăng số lượng in lên gấp đôi, thầy hiệu trưởng đã không phê duyệt và hôm nay đột ngột làm cái chuyện mà bọn tôi không nghĩ thầy sẽ làm là quyết định ở lại trường lúc trưa trờ trưa trật để chờ bọn tôi trở về thông báo kết quả.

Đã gần một giờ trưa nên các nàng thơ phải về nhà. Tôi và Sơn cũng chạy về nhà, nhưng để khoe thành tích với ba mẹ sau đó năn nỉ ỉ ôi mượn hai chiếc gắn máy đèo Thọ và Hòa xuống nhà cậu thằng Lợi, à quên, nhà ba nhỏ Duyên.

Con đường đất dẫn xuống Liễu Trì không có gì thay đổi so với ngày nào, vẫn ao chuôm đồng bãi và những rặng tre xanh chạy dọc hai bên nhưng trưa nay lòng tôi đang được lấp đầy bởi bao nhiêu cảm xúc tươi vui đang được lấp đầy bởi bao nhiêu cảm xúc tươi vui nên trong mắt tôi dường như mọi thứ đều đang nhảy múa.

- Sao chạy chậm quá vậy mày?

Thằng Hòa ngồi sau lưng tôi nôn nóng giục, nó nói như thể tôi là một con rùa đang bò trên đường trong khi thực ra tôi đang phóng rất nhanh bởi tôi còn nóng lòng gặp thằng Lợi hơn cả nó.

Nhưng tôi không cãi nhau với Hòa, vì thực ra tôi cũng đang ước gì tôi có thể chạy nhanh hơn.

Trên đường đi, bọn tôi đã bàn tính với nhau rồi. Tới nhà nó, bọn tôi sẽ trổ hết miệng lưỡi để thuyết phục ba nhỏ Duyên cho phép thằng Lợi buổi tối lên thị trấn dự liên hoan của ban báo chí. Nếu cần Thọ sẵn sàng bịa ra đây là buổi liên hoan do nhà trường tổ chức và thầy hiệu trưởng chủ trì nên một thành viên trong ban báo chí như Lợi không thể vắng mặt vì bất cứ lý do gì.

Nhưng cũng như hai lần trước, Lợi không có nhà.

Bọn tôi vừa đút đầu xe vô chỗ mấy gốc cau trước ngõ, chưa kịp tắt máy xe đã thấy ba nhỏ Duyên trong nhà đi ra.

Vẻ lạnh lùng trên gương mặt ông biến mất, thay vào đó là những vết hằn sâu khiến mặt ông nhàu nhò như thể vừa thoát ra khỏi một cái cối xay và vẫn giữ vẻ mặt trông phát bệnh đó, ông nói với bọn tôi bằng thứ giọng rẻ rẻ của người mới ốm dậy:

- Lợi không có nhà, các cháu à.

Thọ chớp mắt:

- Lợi đ vậy cậu?

Người đàn ông đáp, vẫn giọng nói mệt mỏi, ông có vẻ tránh ánh mắt của Thọ khi nhìn đi đâu đó phía trên đầu bọn tôi:

- Nó đi bệnh viện từ sáng rồi.

Bọn tôi hoàn toàn không chờ đợi một câu trả lời như vậy. Y như bị ai đánh mạnh vào đầu, bọn tôi giật bắn, quai hàm trễ xuống và một cảm giác bất an lắp đầy cổ họng khiến cả bọn thình lình cà lăm:

- Lợi đi… đi… bệnh viện?

- Lợi bị… bị… sao vậy ạ?

Người đàn ông tặc lưỡi đáp, kèm theo một động tác mơ hồ, rất khó đoán được là ông đang nhún vai hay đang run lên:

- À, nó bị cái gàu rớt trúng chân…

*

* *

Từ nhà ba nhỏ Duyên lên tới đường quốc lộ khoảng cách không xa lắm, nhưng như thỉnh thoảng vẫn xảy ra, bọn tôi có cảm giác đi hoài không tới, mặc dù lúc về tôi chạy còn nhanh hơn lúc đi.

Nắng trút lên đầu lên vai rát rạt nhưng chẳng đứa nào thấy nóng dù không đứa nào đội mũ. Tôi bặm môi miết tay ga, gặm từng mét đường nhưng ngốn hoài vẫn thấy con đường đất bò loằng ngoằng trước mặt.

Tiếng thằng Hòa vang lên ngay sau lưng tôi, giọng bạt đi trong gió:

- Hèn gì hồi sáng không thấy nó đâu!

Thấy tôi không nói gì, nó lại chép miệng:

- Bị gàu trúng chân chắc không sao đâu há?

Tôi không chắc nó hỏi tôi hay đó là cách nó tự trấn an nó. Nhưng tôi cũng trả lời:

- Chắc không sao!

Tới đường quốc lộ, rẽ trái gần một cây số là tới bến xe thị trấn nằm ngay ngã tư dẫn vô khu trung tâm.

Tôi quẹo phải và nôn nóng băng qu những cột mốc lần lượt theo thứ tự ngược lại lúc đi: trường học, nhà thằng Sơn, cổng chợ, nhà tôi, tiệm thuốc bắc Xuân Lan Đường, sân vận động. Cuối cùng là bệnh viện.

Bệnh viện có một tầng nên bọn tôi không khó khăn gì để tìm ra thằng Lợi.

Lúc bọn tôi vào, nó đang nằm thẳng cẳng trên giường, bàn chân trái chôn trong đống băng trắng toát, to sụ. Một chai nước biển lủng lẳng trên cọc màn nối với mu bàn tay nó bằng một sợi dây ni lông.

Ngồi trên chiếc ghế thấp cạnh giường là nhỏ Duyên. Nó đang cúi gằm, giống như đang đếm kiến dưới sàn nha nhưng khi bọn tôi tới gần mới biết nó đang đọc cuốn đặc san Mùa Hè.

Nhỏ Duyên ngẩng đầu lên khi bọn tôi lại gần và tôi ngạc nhiên thấy vẻ ngổ ngáo trên mặt nó trôi đi đâu mất. Mặt nó lúc này trông rất rầu rĩ. Tôi nghĩ là tôi nghĩ đúng vì khi nhìn thấy bốn đứa tôi nó khẽ mấp máy môi nhưng không nói gì, rồi nó cụp nhanh mắt xuống.

Tôi nhìn cuốn đặc san trên tay nó, thấy nó giở đúng ngay truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua nên tôi đoán nó đang đọc truyện của Mã Phú, lòng băn khoăn không biết nó có biết Mã Phú là cái đứa đang nằm thiêm thiếp trên giường kia không.

Thằng Lợi vẫn nhắm nghiền mắt từ khi bọn tôi bước vào, mặt nó tái xanh và màu vàng của mái tóc nó như cũng bợt đi, hoặc là tôi tưởng nó bợt đi.

Có lẽ Lợi đang ngủ, vì mệt vì đau hay vì buồn ngủ (hay vì cả ba), nhưng khi thằng Sơn vô tình đụng vô chiếc giường sắt thì Lợi mở mắt ra.

Nó mỉm cười khi thấy bọn tôi, và khác với các bệnh nhân tôi từng nhìn thấy, nụ cười của Lợi tươi tắn như thể nó đang nằm ngủ ngoài đồng cỏ và vừa trải qua một giấc mơ thú vị.

Tất nhiên khi liếc mắt qua nhỏ Duyên thì tôi hiểu ngay tại sao trong lúc đang nằm bẹp Lợi có thể tròng vào mặt vẻ rạng rỡ như vậy. nhỏ Duyên đang ngồi bên cạnh nó, mặc dù trong tình cảnh bất đắc dĩ, cảnh đó vẫn làm tôi nhớ đến hình ảnh nàng công chúa xúm xít bên chàng chăn ngựa trong thiên truyện của Lợi.

Lợi hé miệng cười với bọn tôi, có vẻ như nó muốn nói gì đó. Tôi đoán nó định thốt lên “Tụi mày đấy à!” nhưng rồi có lẽ thấy câu đó thừa thãi quá, nó nín luôn.

Sơn nhìn ánh mắt long lanh của Lợi, cười trê

- Hồi sáng tụi tao đợi mày quá trời. Hóa ra mày chui vô đây nằm.

Hòa nhìn xuống chân Lợi:

- Chân mày bị thương nặng không?

Lợi khẽ liếc nhỏ Duyên, như thể chỉ con nhỏ này mới biết chân nó bị thương như thế nào, và trong khi nó lộ vẻ phân vân, Thọ đã chép miệng nhận xét:

- Bị các gàu rớt nhầm chắc cũng không đến nỗi nào.

Tôi cãi:

- Không đến nỗi nào sao quấn cục băng to đùng vậy?

Sơn chẹp chẹp miệng:

- Chắc dập xương!

- Không có đâu! Trầy da sơ sơ thôi! Nhẹ hều à!

Lợi hấp tấp vọt miệng, nó làm như thằng Sơn nói điều gì bậy bạ lắm, thậm chí có vẻ như nó muốn chồm dậy để bịt miệng thằng này lại. Trông Lợi lúc này chẳng giống một bệnh nhân chút xíu nào. Nó giống một con sư tử bị chọc gậy vào lỗ mũi hơn.

Thọ nạt Sơn:

- Miệng mày ăn mắm ăn muối, đừng nói lung tung nữa!

Quay sang Lợi, Thọ toét miệng cười:

- Hồi sáng có mày thì vui biết mấy! Năm trăm cuốn đặc san đem theo, tụi tao bán không còn một cuốn

- Ôi, tuyệt quá!

Lợi reo lên, tôi thấy rõ sắc hồng đang quay trở lại trên hai gò má nhợt nhạt của nó. Lần này thì Lợi muốn ngồi lên thật, nó chỏi hai khuỷu tay xuống giường nhưng Thọ đã đặt tay lên ngực Lợi:

- Mày nằm nghỉ đi! Ngồn dậy làm gì!

Hòa giơ ngón tay cái lên:

- Nếu nghe tin này, mày còn nhảy bắn lên nữa!

- Tin gì? – Lợi nôn nao hỏi, mắt xoáy vào mặt Hòa,

- Hồi sáng tụi học trò trong thành phố hỏi thăm Mã Phú quá trời! – Hòa vừa nói vừa hào hứng vung tay – Nghe tới truyện của mày là tụi nó nhao nhao lên! Xí Muội đóng vai Mã Phú tặng chữ ký đến toát mồ hôi luôn.

Thằng Hòa nói nhanh quá, nó tuôn một lèo khiến bọn tôi không đứa nào ngăn nó kịp, kể cả đứa đứng sát rạt bên nó là thằng Thọ.

Nói xong, nhìn bộ mặt méo xệch của bọn tôi, Hòa lập tức nhận ra tai họa.

Ở trên giường, mặt thằng Lợi cũng như bị ai kéo lệch đi, bây giờ thì bộ mặt của nó đúng là bộ mặt ủ dột của một người bệnh.

Nhưng tất cả bộ mặt biến dạng đó vẫn không thấm tháp gì so với gương mặt của nhỏ Duyên.

Như thể trông thấy một con voi dưới gầm giường, mắt nó chữ O môi nó chữ A và với gương mặt toàn chữ là chữ như thế nó vẫn không thốt ra được tiếng nào. Trông nó như người bị á khẩu, các cơ mặt đột ngột đông cứng lại, đó là gương mặt không thể nhầm được của người hoàn toàn mất hết cảm giác.

Bọn tôi, kể cả đứa mồm mép nhất là thằng Thọ, cũng không biết phải nói gì hay làm gì trong lúc đó ngoài việc hết đưa mắt sang thằng Lợi lại nhìn sang nhỏ Duyên rồi lại bối rối nhìn nhau.

Cuối cùng, không ai bảo ai bọn tôi quay mình rón rén đi ra cửa, như cố chạy trốn cái sự thật thằng Lợi đã giấu giếm một cách khó khăn và thằng Hòa vừa phơi bày một cách dễ dàng, nhất là bọn tôi không đủ can đảm nhìn gương mặt ngơ ngác đến tội của nhỏ Duyên đang chìa ra như một lời trách móc.
 
B

bangnguyetnhu

Phần 24

Nhỏ Duyên bắt kịp bọn tôi khi cả bọn vừa đi đến cuối hành lang và chuẩn bị băng ngang sân để ra bãi gửi xe.

Không đứa nào nghĩ nhỏ Duyên sẽ đuổi theo nên cả bọn giật thót người khi nghe tiếng gọi bất thần vọng tới từ sau lưng:

- Các anh ơi!

Thoạt đầu bọn tôi cũng không tin đó là tiếng gọi của nhỏ Duyên vì ba tiếng “Các anh ơi” dịu dàng kia có vẻ như không phải phát ra từ đôi môi quen thuộc phát những từ chát chúa.

- Có chuyện gì vậy… Duyên?

Thọ ấp úng hỏi khi nhỏ Duyên tới gần, hơi lúng túng về cách xưng hô nhưng nó quyết định không tiếp tục vờ làm như không biết tên con nhỏ này nữa.

Khi nãy anh Lợi giấu tụi anh đó. Ảnh bị thương nặng lắm! – Nhỏ Duyên buồn bã nói, không để ý đến thái độ của Thọ.

- Nó bị dập xương phải không? – Tôi nhíu mày – Nếu bó bột một thời gian…

Nhỏ Duyên cắt ngang lời tôi, nhưng khi nó nói thì giống như nó đang nặn ra từng từ một như người ta nặn kem ra khỏi ống:

- Anh Lợi bị… đứt… ngón chân cái và… ngón chân trỏ…

Trong một giây tôi có cảm giác ai đó vừa quất roi lên lưng tôi.

- Cái gì? – Thọ gần như ré lên – Đứt một lúc hai ngón chân kia à?

- Làm sao như thế được? – Thằng Hòa trán nhăn tít – Bị một cái gàu rơi phải, cho dù cái gàu đầy nước thì cũng không đến mức…

Lúc đó anh Lợi đang ở… dưới đáy giếng… – Nhỏ Duyên giải thích, giọng nó đột nhiên yếu ớt, không còn chút hơi sức, giống như là nó sẽ ngã lăn ra ngay khi nói hết câu.

Và nếu như nó không ngã ra là vì cái cách bọn tôi đang chìa những bộ mặt ngơ ngác vào mắt nó cho biết là bọn tôi vẫn chưa hiểu tại sao thằng Lợi lại đứng dưới đáy giếng và đứng dưới đáy giếng tại sao lại bị cái gàu rơi nhằm và xén đứt hai ngón chân.

- Ba em kêu anh Lợi leo xuống giếng…

Nhỏ Duyên cắn môi và khi nó nói tiếp thì bọn tôi mới biết là mấy hôm nay giếng nhà nó cạn nước, ba nhỏ Duyên sai thằng Lợi vét giếng. Tôi từng xem thợ vét giếng ở quê tôi. Những người này cũng chính là thợ đào giếng. Họ trèo xuống giếng bằng cách vừa bám chân vào thành giếng vừa đu dây thừng do một người đứng trên thành giếng bặm môi giữ, một đầu dây quấn vào gốc mít hoặc gốc ổi cạnh đó để khỏi tuột.

Giếng đá nhà nhỏ Duyên bọn tôi thấy hôm nọ là giếng có tay quay. Nhỏ Duyên bảo sáng nay thằng Lợi bám dây gàu, nó đứng phía trên ghì tay quay cho Lợi xuống từ từ. Khi nào Lợi nhặt đất đá dưới lòng giếng bỏ vào gàu thì giật dây thừng ra hiệu cho nhỏ Duyên kéo lên.

Ba lần đầu suôn sẻ, tới lần thứ tư nhỏ Duyên kéo gàu lên tới thành giếng chả hiểu lơ đãng thế nào lại để tuột tay quay. Vừa nhận ra tai họa, nó điếng hồn chỉ kịp thét lên một tiếng thất thanh, chiếc gàu chở đầy đất đá rơi vùn vụt xuống phía dưới.

Nhỏ Duyên bảo lúc đó nó nhắm tịt mắt lại, tay chân rụng rời, trong óc nó mường tượng đến cảnh chiếc gàu rơi trúng đầu thằng Lợi. Chiếc gàu nặng như thế, lao xuống từ độ cao như thế, nếu rơi trúng đầu chắc không một ai thoát chết. Khi run run thuật lại tình huống đó, mặt nhỏ Duyên tái xanh còn bọn tôi mặc dù đã biết thằng Lợi may mắn sống sót, vẫn thấy lạnh toát sống lưng, trên đầu tóc gáy còn dựng đứng cả lên.

Thằng Sơn mặt mày thất thần, buột miệng một câu ngô nghê:

- Thế… thế… không trúng à…

Hóa ra không phải chiếc gàu né thằng Lợi mà thằng Lợi né chiếc gàu. Đang loay hoay dưới lòng giếng, chợt nghe tiếng thét lồng lộng của nhỏ Duyên ở trên đầu, như có linh tính mách bảo nó hấp tấp đứng thẳng người lên và áp sát lưng vào thành giếng. Lợi kể lại với nhỏ Duyên là lúc đó nó nghe tiếng “uỳnh” một tiếng như trời sập, trái tim muốn văng ra ngoài, người suýt nữa ngất đi. Ngay cả hai ngón chân của nó bị chiếc gàu xén đứt, nó cũng không hay biết.

Khi Lợi đu dây gàu cho nhỏ Duyên kéo lên và một lần nữa con nhỏ này thét lên bài hãi khi thấy máu từ bàn chân Lợi chảy ra như suối, Lợi vẫn chẳng có cảm giác gì. Chỉ đến khi được đưa tới bệnh viện, được chích thuốc, cầm máu và băng bó xong, nó mới nghe đau. Chắc là đau lắm, nhưng ảnh nói với em là chỉ như kiến cắn thôi! Nhỏ Duyên nói như khóc và có lẽ nó khóc thật khi bọn tôi thấy mắt nó ngân ngấn nước.

- Thế Duyên có biết Lợi không phải là con riêng của ba Duyên không? – Tôi buột miệng hỏi, chính tôi cũng không biết tại sao tôi lại hỏi điều đó trong lúc này.

Nhưng nhỏ Duyên không hề sửng sốt, cũng không thắc mắc tại sao tôi lại biết rõ chuyện gia đình nó. Nó đáp, giọng buồn buồn:

- Em mới biết sáng nay. Sau khi xảy ra tai nạn thì ba em tự động nói cho em biết.

Thằng Sơn đột nhiên nói một câu đại ngu:

- Chắc tại ba Duyên tưởng Duyên muốn “ám sát” thằng Lợi!

Thằng Sơn nói ngu vì có thể ba nhỏ Duyên cho rằng như thế thật, rằng con gái ông tưởng thằng Lợi là đứa con riêng được ông đem về thừa kế gia tài nên đã cố tình để tuột tay quay, nhưng trước mặt nhỏ Duyên mà nói huỵch toẹt ra như thế có khác nào xát muối vào vết thương lòng của đứa con gái đang sụt sịt nãy giờ.

Thọ trừng mắt nhìn Sơn, chắc định quát thằng này nhưng ngỏ Duyên đã nghẹn ngào lên tiếng:

- Trước đây em có hiểu lầm, em không nhìn mặt anh Lợi nhưng em không bao giờ cố ý hại ảnh.

- Đặc biệt khi em đã biết Lợi là Mã Phú?

Thằng Sơn lại nói, tôi chẳng rõ đó là câu hỏi hay câu châm chọc vì thái độ của thằng này khiến tôi ngờ rằng nó vẫn chưa nguôi ấm ức về cách tiếp đón lạnh nhạt của nhỏ Duyên dành cho nó (và tôi) hôm nào.

Tôi đành phải mở miệng, bằng giọng nói nhẹ nhàng tôi cố lại câu chuyện đến đề tài mà tôi tin là sẽ đem lại sự dễ chịu cho người nghe:

- Truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua là Lợi viết tặng Duyên đấy!

- Viết tặng em? – nhỏ Duyên mở to mắt nhìn tôi, tiết lộ của tôi làm nó ngẩn ngơ đến mức nó quên mất viền mắt nó đang đỏ hoe.

Tôi gật đầy dịu dàng:

- Ờ, Duyên chính là nàng công chúa trong truyện, còn thằng Lợi là chàng chăn ngựa…

Bị sự bất ngờ tóm lấy, nhỏ Duyên thốt nhiên thẫn thờ. Nó cúi mặt xuống, mê man lẩm bẩm với chính mình, trông nó như người đang lạc giữa mớ ý nghĩ rối bời:

- Nàng công chúa… chàng chăn ngựa…

Tự nhiên tôi thì thầm, như lây tâm trạng của nhỏ Duyên:

- Hoa bông tai, hoa móng tay… cũng ở trong vườn nhà Duyên.

Như người mộng du, nhỏ Duyên lại lặp lại một cách máy móc:

- Hoa bông tai… hoa móng tay…

Thằng Sơn đại ngu (hay đại ác?) thình lình vọt miệng:

- Cả cái giếng nữa. Cái giếng mà Lợi bị tai nạn chính là cái giếng mà nàng công chúa và chàng chăn ngựa đã êm đềm soi bóng bên nhau…

Câu nói của thằng Sơn khiến nhỏ Duyên rung người một cái. Có lẽ một cảm xúc gì đó vừa bùng nổ trong nó khiến nó như đột ngột rơi thẳng vào một tâm trạng không rõ là tốt hay xấu nhưng chắc chắn rất mãnh liệt.

Trước những cặp mắt trố lên của bọn tôi, nhỏ Duyên “a” lên một tiếng rồi không một dấu hiệu báo trước, nó thình lình quay người chạy ngược lại, hết sức kích động, hai tay ôm cứng lấy đầu như thể trong óc nó đang có một bầy ong khiêu vũ.

*

* *

- Chạy vào xem đi!

Thằng Hòa đề nghị, nhìn mặt không rõ nó lo lắng hay háo hức.

Thọ nhìn Hòa qua khóe mắt, hừ mũi:

- Xem gì?

- Xem nhỏ Duyên đang làm gì? – Hòa vừa nói vừa liếm môi, trông như nó đang nói về một thứ ăn được.

- Khỏi! – Thọ nhún vai- Không vào xem tao tao cũng biết nhỏ Duyên đang nắm tay thằng Lợi.

Tôi gật gù:

- Cũng có thể nó đang gục đầu lên ngực thằng này khóc rưng rức.

Khi tôi nói như vậy tôi không hề nghi ngờ gì về phỏng đoán của mình. Ngày hôm nay nhỏ Duyên đã bị nhấn chìm dưới bao nhiêu cung bậc cảm xúc: hối hận, dày vò, bi thương, ngỡ ngàng, ray rứt (có lẽ có cả yêu thương nữa), những cảm xúc mà người khác có khi cả đời mới trải qua hết. Nó đã hiểu lầm về thằng Lợi, đã đối xử với thằng này chắc là rất tệ (thậm chí khi thấy ba nó xử tệ với Lợi nó càng quyết xử tệ hơn vì cho rằng hai người này đang đóng kịch). Thêm vào đó, chính sự bất cẩn của nó mà Lợi đứt hai ngón chân – một tai nạn thương tâm và là một mất mát không gì bù đắp nổi.

Rồi liền sau đó, chỉ không tới một ngày, nó bất ngờ phát hiện Lợi không phải là con rơi của ba nó, mà chỉ là một đứa bé mồ côi được ba nó đem về để gánh giúp việc nặng nhọc. chỉ vậy thôi, nhỏ Duyên chắc hẳn đã rất mủi lòng, đã tự lên án mình thậm tệ rồi. Đằng này nó càng bàng hoàng khi biết được thằng Lợi khốn khổ kia chính là tác giả truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua là thiên truyện mà nó đặc biệt yêu thích, hơn nữa thần tượng của nó viết ra tác phẩm tuyệt vời này là cho nó và vì nó… .
 
B

bangnguyetnhu

Phần 25

-Chà, – tôi nói, giọng cảm khái, vẫn chưa thoát khỏi ý nghĩa miên man trong đầu – dù sao thì sự hy sinh của thằng Lợi cuối cùng cũng được đền đáp.

Tôi thở hắt ra:

- Tao nghĩ vậy

- Ước gì tao cũng được như thằng Lợi! – Sơn đưa tay gãi cổ – Tao sẵn sang mất tới ba ngón chân để được nhỏ Nguyệt để ý đến tao!

- Nói dóc đi! – Thọ nhếch mép – Mày mà chịu mất một ngón chân út thôi là tao đi đầu xuống đất liền!

Hòa vẫn chưa hết hiếu kỳ:

- Vào xem đi!

- Xem xem cái gì! Về!

Thọ nạt, rồi không đợi Hòa nài nỉ, nó quay mình đi thằng ra bãi gửi xe.

Tôi lật đật chạy theo Thọ:

- Còn số tiền lãi bán báo thì sao hở mày? Đợi thằng Lợi lành vết thương tụi mình rủ nó đi ăn hả?

- Ăn uống gì nữa! – Thọ gạt ngang – Để sáng mai lên trường tao bảo Hạt Dưa đưa hết số tiền cho nhỏ Duyên, phụ với nhà nó lo thuốc men cho thằng Lợi.

Thằng Hòa là đứa dai như đỉa. Khi cả bọn ra tới cổng, nó đã leo lên xe ngồi sau lưng rồi, còn phì phò thở vào tai tôi:

- Tụi mình chạy vòng vòng lát qua lại đây nghe mày!

Tôi ngạc nhiên:

- Chi vậy? Mày bỏ quên cái gì hả?

Câu trả lời của nó làm tôi muốn xỉu:

- Không! Vào xem nhỏ Duyên đang làm gì.

*

* *

Dĩ nhiên tôi đã không quay lại bệnh viện theo lời đề nghị dai nhách của thằng Hòa. Tối chở nó về nhà tôi. Xong, quẳng có ở trước sân, tôi xách xe chạy tới tiệm thuốc bắc Xuân Lan Đường. Tôi muốn gặp cô Hiền và cô Mười, nói cho hai cô biết văn sĩ Mã Phú là ai. Nhỏ Duyên đã biết sự thật rồi, bí mật đó không cần giấu giếm nữa.

Tôi không rủ thằng Hòa đi theo vì muốn kịp quay về trả xe cho ba tôi trước khi ông thức dậy.

Cô Hiền và cô Mười thấy tôi đến vào đầu giờ chiều, lại đi một mình, liền tròn mắt:

- Có chuyện gì vậy em?

- Dạ em tới để nói cho hai cô biết Mã Phú là bạn Lưu Thanh Lợi ạ.

- Ôi! – Cô Hiền kêu lên ngạc nhiên – Là em Lợi mới vô lớp ta hồi giữa năm à? Cô bất ngờ quá!

Cô Mười cười với tôi bằng cả miệng lẫn mắt:

- Sao em không dẫn bạn Lợi tới chơi cho cô biết mặt?

- Thưa cô bạn Lợi đang nằm trong bệnh viện ạ.

Vừa dứt câu, thấy mặt hai cô giáo thoáng biến sắc, tôi liền nói dối:

- Dạ, bạn ấy chỉ bị trầy chân thôi, cô. Bạn ấy múc nước bị trươt té trên thành giếng.

Cô Hiền thở phào:

- Em làm cô hết hồn. để chiều nay cô và cô Mười vào thăm em lợi.

- Lát nữa bạn Lợi xuất viện rồi cô ơi!

Tôi lại lật đật vọt miệng, và lại nói dối. Tôi biết chắc nếu để cô gặp thằng Lợi và nhỏ Duyên đang trong bện viện, mọi chuyện sẽ vỡ lở tung tóe.

Dĩ nhiên ngay sau khi nói câu thứ hai, tôi lập tức cáo từ, một phần tôi gấp về, phần khác tôi biết nếu tôi còn nấn ná thế nào tôi cũng sẽ nói dối câu thứ ba, thứ tư… Mà tôi thì không muốn tiếp tục nói dối, không phải vì sợ lương tâm cắn rứt, mà sợ bị cô Hiền và cô Mười phát hiện.

Tôi về tới nhà, nghe bụng réo òng ọc mới nhớ mình chưa ăn trưa. Nếu không có hai tô mì dằn bụng lúc ở thành phố, chắc tôi không đủ sức chạy loăng quăng từ nãy tới giờ.

Nhớ ra thằng Hòa chưa ăn, tôi tính rủ nó xuống bếp lục cơm nguội nhưng không thấy nó đâu. Tôi đành một mình lò dò xuống nhà dưới mò mẫm thức ăn, bới một tô cơm đầy, chất thêm mấy con tôm rang rồi vòng qua của bếp tính ra sau hè ngồi ăn cho mát.

Nhưng vừa thò đâu ra khỏi cửa bếp, tôi chợt khựng lại.

Tôi thấy thằng Hòa.

Nó đang ngồi sau hè, trên chiếc ghế thấp mẹ tôi vẫn ngồi xắt chuối và đang ôm khư khư cái gì đó trong tay, đầu gằm xuống như đang ngủ gục.

Thoạt đầu tôi tưởng nó cũng bới cơm ra sau hè ngồi ăn như tôi nhưng ngay lập tức tôi biết là mình nhầm: tư thế của nó không phải tư thế của người ngồi ăn, cách nó ôm cái tô vào bụng (nếu như đó là cái tô) rất giống cái của người khác đang giữ một hòm vàng lúc nàu cũng nơm nớp lo sợ người khác giật mất.

- Mày làm gì đó Hòa?

Tôi hỏi lớn, sau khi cân nhắc và bưng tô cơm bước lại phía nó.

Nếu như thi sĩ Trầm Mặc Tử có lần nào đó bị điếc đột xuất thì đó chính là lúc này. Thậm chí tôi nói to đến mức tôi nghĩ người điếc cũng phải giật mình, nhưng thằng Hòa chẳng nhúc nhích mảy may.

Kể cả khi tôi đến sát bên nó, ngồi chổm hổm ngay trước mặt nó và cố ý đụng mạnh vào chân nó, thằng Hòa cũng không buồn ngẩng đầu lên.

Tôi căng mắt nhìn, thấy cái nó đang ôm chặt trong tay là một hộp sắt tây, loại hộp đựng bánh bích-quy.

- Mày ôm cái hộp gì thế?

Tôi cao giọng hỏi, không tin là nó đã chết.

Lần này như để chứng minh là tôi nghĩ đúng. Hòa ngọ nguậy đầu và từ từ ngước mặt lên, nói chính xác là làm tôi phát hoảng bằng cách chìa vào mắt tôi một gương mặt như của ai, thiểu não, nhàu nhò, trắng bệch như một bức tường vừa bị quét vôi, và khinh hãi nhất là

-Gì thế mày? – Tôi nhảy bắn lên như bị rắn mổ – Tao yếu tim, mày đừng làm tao sợ nha!

Hòa không nói gì, nhưng cái cách nó nhìn tôi như không hề trông thấy tôi càng làm tôi sợ hơn. Rồi với cái vẻ u u minh minh đó, nó chậm chạp và câm nín chìa cái hộp sắt về phía tôi.

Tôi cầm lấy, có cảm giác cái hộp rất nhẹ, nhưng ngực lại nghẹn như bị núi đè.

Gì thế nhỉ? Tôi tự hỏi và sè sẹ mở nắp hộp ra thận trọng và lo lắng.

Một con ma ở trong hộp nhảy ra có lẽ cũng không làm tôi điếng người bằng cái tôi nhìn thấy khi mở nắp hộp bặt mở.

Tóc, tóc đen, một nhúm tóc đen.

Suýt chút nữa tôi đã ném cái hộp trên tay xuống đất và nếu như tôi đã không làm chuyện đó chỉ vì hai cánh tay của tôi lúc này không còn cảm giác: cứ như có hai khúc cây đang nằm ở chỗ lẽ ra là hai cánh tay tôi.

- Tóc… tóc… ở đâu ra… vậy, mày? – Tôi lắp bắp

- Cúc Tần. – Hòa lúc này đã lại gục đầu xuống và từ chỗ nào đó lơ lửng giữa cằm và ngực một tiếng nói bay ra trả lời tôi, gọn lỏn.

- Cúc Tần? – Tôi lại hỏi, ngơ ngác, vẫn cảm thấy khó khăn khi phát âm – Tóc… của… của nó hả?

Lần này, Hòa không trả lời, có thể quai hàm nó đang bị nỗi buồn khóa chặt, cũng có thể vì nó cho rằng cả thế giới này đương nhiên phải biết đó là tóc của ai, trừ cái đứa đại ngu là tôi.

Nhưng không hiểu sự im lặng của nó theo nghĩa khác. Tôi run run hỏi:

- Cúc Tần chết rồi hả mày?

- Chết cái đầu mày!

Hòa ngẩng phắt lên, giọng nổi khùng. Hóa ra nó vẫn còn hơi sức. Nhưng khi nó quắc mắt lên với tôi, tôi vẫn thấy đôi mắt nó đang ầng ậng nước.

Có vẻ chợt nhớ ra đôi mắt đẫm lệ đó phù hợp hơn với nỗi phiền muộn, mặt nó thoắt dịu lại và một lần nữa nó gục đầu xuống, thả rơi cái đầu về chỗ cũ thì đúng hơn, và cũng từ vị trí cũ bay ra một tiếng thở dài:

- Nó không chết, nhưng có thể kể như là đã chết!

Tôi ngây ngô:

- Tức là sống dở chết dở?

Lần này chắc thấy tôi hỏi ngu quá, Hòa không buồn phồng mang lên nữa.

Vẫn giữ giọng rầu rầu, nó dốc bầu tâm sự:

- Cúc Tần đi Nha Trang rồi!

Tôi há hốc miệng

- Nó đi hồi nào?

- Cách đây một tiếng đồng hồ.

- Nó đi nghỉ hè hả? Sao nó không đợi dự lễ bế giảng rồi đi?

- Không! Nó đi luôn!

Tiếng thằng Hòa méo đi, bắt đầu bèn bẹt. Còn tôi thì mặt thộn ra như thằng ngố:

- Đi luôn là sao?

- Nó vào ở với bà cô, học cấp ba trong đó luôn.

- Sao thế nhỉ?

Tôi chưng hửng, định xộc mười ngón tay vào tóc, chợt nhớ ra một tay đang bưng tô cơm. Tôi cũng nhớ ra tôi chưa lùa được miếng cơm nào vào miệng nhưng tự nhiên tôi không thấy đói nữa. Câu chuyện của Trầm Mặc Tử đã lèn chặt bao tử tôi.

- Đây là mệnh lệnh của ba nó! – Giọng Hòa hiu hắt.

Chắc ba nó không muốn nó tối ngày ra đống rơm bàn chuyện báo chí với mày nữa chứ gì!

Tôi không muốn trêu thằng Hòa trong lúc này, nhưng tự nhiên tôi buột miệng nói, và tôi không nghĩ là tôi trêu nó.

Tôi chờ thằng Hòa sửng cổ lên với tôi nhưng nó tiếp tục xìu đọng bún. Bình thường nó đã ngoác miệng ra chửi rồi, nhưng lúc này chắc nó chẳng muốn phí sức vào những chuyện mà nó xem là vặt vãnh so với nỗi buồn chia ly chất ngất trong lòng nó.

Tôi nhìn Hòa, chép miệng:

- Ai đưa cái hộp này cho mày vậy?

- Em gái nó. – Hòa uể oải đáp.

- Em gái nó gặp mày lúc nào?

- Lúc nãy. Nó lên đây tìm tao.

Hòa nói tiếp bằng giọng rơm rớm:

- Nó đưa cái hộp cho tao và nói: lúc lên xe chị em khóc quá trời.
 
B

bangnguyetnhu

Phần cuối

Thằng Thọ chui đầu ra sau hè ngay lúc tôi thắc mắc với Hòa:

- Nhưng sao nó lại cắt tóc tặng cho mày nhỉ? Thiếu gì thứ có thể làm kỷ niệm.

Tôi ngần ngừ tự hỏi:

- Hay nó muốn nói nó sắp đi tu?

Dĩ nhiên Hòa không trả lời câu hỏi của tôi. Vì nó chưa đọc bài thơ “Màu thời gian” của Đoàn Phú Tứ. Cúc Tần chắc biết bài thơ này! Thằng Thọ khẳng định như vậy sau khi nghe chuyện và săm soi cái hộp sắt.

Tóc mây một món chiếc dao vàng/ Trăm năm tình cũ lìa không hận/ Thà nép mày hoa thiếu phụ chàng/ Duyên trăm năm đứt đoạn/ Tình muôn thuở còn hương…

Thọ lim dim mắt, ngân nga, chưa dứt đã nghe tiếng thút thít vang lên từ chỗ Hòa.

Thọ quay đầu lại, bĩu môi:

- Khóc, khóc cái gì! Chuyện cắt tóc này xảy ra hồi mấy ngàn năm trước, lại ở tuốt bên Tàu lận, bây giờ ai còn làm trò nhố nhăng này nữa! Sến thấy ớn!

- Nhưng điều đó chứng tỏ là nó yêu tao. Tao không ngờ nó yêu tao thật. – Hòa nức nở.

- Nhưng điều đó chứng tỏ là nó yêu tao. Tao không ngờ nó yêu tao thật.-Hòa nức nở.

Thọ nhìn sững Hòa:

- Thế còn mày?

- Tao hả? chắc là tao cũng… yêu nó thật. hu hu…

Thằng Hòa khóc tồ tồ như trẻ con bị lạc mất mẹ. Nó làm tôi hoang mang quá. Yêu là như thế này sao? Tự nhiên lăn đùng ra khóc. Tôi cố tưởng tượng nếu Thỏ Con cũng bỏ đi đột ngột không kịp nói lời chia tay với tôi, tôi có sẽ rơi vào tình trạng giống như thằng Hòa hay không. Nhưng loay hoay một lúc tôi vẫn chẳng nghĩ được điều gì hay ho, đơn giản là tôi không thể hình dung được tâm trạng mà tôi chưa từng nếm trải, cũng như tôi không thể biết chính xác cảm giác của người ngồi uống cà phê dưới chân tháp Eiffel nếu như tôi chưa bao giờ đặt chân đến Paris.

Hơn nữa, như tôi đã nói ngay từ đầu, tình cảm giữa tôi và Thỏ Con chẳng có chút gì đáng gọi là yêu đương. Dưới sự sắp xếp của thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn, đám thi sĩ bọn tôi đứa nào cũng có một đứa con gái để cặp kè những lúc “đi làm báo”, người ngoài nhìn vào thấy oách thật nhưng cũng chỉ là để khoe mẽ chứ chẳng có chút thực tế gì. Khi bọn tôi đi chơi với cô Hiền cô Mười, các nàng thơ có giãy đùng đùng hay khi tụi con trai tán tỉnh các nàng, bọn tôi có giãy đành đạch thì như thằng Thọ phân tích hôm trước, tất cả những trò vớ vẫn này cũng chỉ do tự ái và sĩ diện thôi.

Tôi đã luôn nghĩ như vậy một thời gian dài nhưng đến hôm nay thì thằng Hòa, đứa từng thừa nhận giữa nó và Cúc Tần không có tình cảm gì sâu sắc, đã làm tôi không còn tin vào cả mắt lẫn tai mình, và ngay cả trái tim của tôi nữa, tôi cũng bắt đầu ngờ vực. Ờ, thi sĩ Trầm Mặc Tử và nàng thơ của nó đã chứng minh rằng một đứa con trai và một đứa con giá không hề có tình ý gì với nhau, chỉ coi nhau như bạn bè bình thường, nhưng đến khi đột ngột phải xa nhau, đứa này bổng phát hiện mình có thể khóc sưng cả mắt vì đứa kia và đứa kia có thể cắt trụi lũi tóc vì đứa này. Nếu tình yêu là thứ có khả năng sử dụng con đường vòng vèo bí hiểm thì quả thực tôi không rõ tôi và Thỏ Con có tình cảm gì đặc biệt với nhau hay không, mặc dù tôi biết chắc nếu tôi và nó cứ lớn lên bên nhau như thể này thì chồng nó chắc không phải là tôi và vợ tôi chắc không phải là nó.

Tiếng hu hu của thằng Hòa bây giờ đã chuyển thành tiếng hức hức. và thằng Thọ có vẻ muốn chấm dứt luôn cái âm thanh ủy mị kia cho rồi bằng cách đá vô lưng Hòa:

-Tao thấy đủ rồi đó mà

Nó đá thêm cái nữa:

-Mày chưa ăn trưa phải không?

Tối đó, bốn chàng thi sĩ lại chui vô quán cà phê trước cổng trường.

Rất có thể đó là buổi ngồi quán cuối cùng của bút nhóm. Mặt Trời Khuya vì lễ bế giảng năm học chỉ còn hai ngày nữa! tôi nhủ bụng và nặng nề bước chân qua cửa quán.

Tin Cúc Tần rời thị trấn vào phương Nam, rằng trước khi đi đã cạo trọc đầu ra sao và thằng Hòa đã khóc xỉu lên xỉu xuống thế nào, thằng Sơn đã nghe tôi và Thọ vừa kể vừa thêm mắm dặm muối nên nó cứ ngồi liếc thằng Hòa bằng ánh mắt thương cảm xen lẫn tò mò như thể thằng này vừa bị té giếng.

Thu mình trong một góc, Hòa kiếm ở đâu đôi kiếng đen tròng vô mặt để giấu đôi mắt sưng húp của nó, suốt buổi cứ ngồi giương kiếng lên, im ỉm như một tay điệp viên tập sự.

Tất nhiên ba chàng thi sĩ còn lại không hề đả động gì đến nỗi đau của chàng thi sĩ kiếng đen trong suốt tối đó.

Cả bọn chỉ bàn đến chuyện ngày mai đi thăm chàng văn sĩ đang nằm cô đơn trong bệnh viện. À, lúc này Mã Phú không còn cô đơn nữa. Nàng công chúa kiêu kỳ đã hiểu ra nỗi lòng u uẩn của chàng chăn ngựa mồ côi. Thậm chí bây giờ Lợi là đứa hạnh phúc nhất trong bọn.

- Thằng Lợi xứng đáng hưởng hạnh phúc! –Thọ gật gù-Tao không hiểu làm sao sống được trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy nó vẫn có thể viết được những trang văn đẹp đẽ, tươi sáng…

- Tấm lòng phải bao dung!-Tôi nói.

- Tâm hồn nó phải đẹp!-Sơn lật đật a dua.

Bọn tôi kẻ tung người hứng làm thằng Hòa nhột nhạt. Từ đôi kiếng đen bất thần vọng ra một âm thanh rờn rợn.

- Còn đưa bất hạnh là đứa tâm hồn không đẹp, tấm lòng không bao dung hả tụi mày?

Câu hỏi vặn của thằng Hòa khiến cả bọn tôi há hốc miệng nhì nhau. Không phải bọn tôi không thể trả lời nó mà không đứa nào muốn chạm đến cõi lòng nó

Thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn ngẩn ra, bối rối, ngập ngừng một thoáng và cuối cùng là nổi khùng, chẳng kể gì đến cặp mắt (lẫn trái tim) đang sưng húp của thằng Hòa:

- Hỏi ngu! Mày nghĩ lại mà xem, trong bọn mình có đứa nào làm được như thằng Lợi không? Tụi mày hết đứa này đến đứa khác thi nhau gây rắc rối!

- Trừ mày! – Hòa xiên xỏ.

- Cả tao cũng vậy thôi, – Thọ nhún vai – Tao cũng chẳng khá gì hơn tụi mày.

Hòa bỉu môi:

- Mày từng nói mày với Hạt Dưa là một cặp mẫu mực mà.

Thọ nhìn chằm chằm vào mặt thằng Hòa, tôi thấy ánh mắt nó đột nhiên lóe lên thứ sáng kỳ dị:

- Mày biết tại sao tao và Hạt Dưa không bao giờ gây gổ hay giận hờn như tụi mày không?

- Tại mày có tâm hồn đẹp đẽ, tấm lòng bao dung chứ gì? – Giọng thằng Hòa vẫn chua lè, nghe ê cả răng.

- Sai bét! Tại tao với nó là anh em bạn dì. Mẹ nó là em ruột mẹ tao.

Y như Thọ vừa kích nổ một quả mìn. Cả đống cái miệng thất thanh:

- Cái gì?

- Tụi mày là anh em bạn dì?

- Xạo đi! Anh em bạn dì sao tụi tao không biết?

Thọ nhếch mép:

- Tao không nói, tao dặn Hạt Dưa không nói, nhà tụi tao lại ở tuốt ngoài Hương An, làm sao tụi mày biết được! hơn nữa, cách đây ba năm, tao và Hạt Dưa học lớp Sáu 1, tụi mày học lớp Sáu 2, lên lớp Tám mới nhập chung, tụi mày không biết là chuyện đương nhiên!

Trước các bộ mặt ngẩn ra của ba đứa tôi, Thọ hất hàm:

- Tụi mày nhớ chuyện hồi đó có hai đứa học trò lớp Sáu 1 đánh nhau trong lớp, hai bà mẹ bị kêu lên đến khi vô họp nhà trường mới phát giác ra đó là hai chị em ruột không?

- Nhớ. Là mày với Hạt Dưa hả?

- Chứ còn ai! – Thọ cười hè hè – Hồi đó, tao mười bốn tuổi, bằng tuổi tụi mày bây giờ nhưng còn con nít lắm. Tao với Hạt Dưa đánh nhau chỉ vì tranh nhau xem nhà ai giàu hơn nhà ai thôi!

Thọ cười, nhưng ba đứa còn lại không cười nổi, Tôi sa sầm mặt:

- Vậy chuyện các nàng thơ là mày lừa tụi tao hả Thọ? Cả con nhỏ Hạt Dưa cũng đồng lõa với mày?

Sơn nghiến răng ken két:

- Hóa ra cặp mày là giả. Còn tụi tao là thật?

- Tao chẳng lừa ai hết á. – Thọ khụt khịt mũi – Thi sĩ phải có nàng thơ mới sáng tác hay được. Tao muốn tụi mày sớm trở thành Đinh Hùng. Nguyễn Bính…

Hòa gầm lên:

- Đinh Hùng, Nguyễn Bính cái đầu mày! Hu hu…

Hòa vừa nấc vừa bỏ chạy ra khỏi quán trước ánh mắt ngơ ngác của bọn tôi.

Tôi xô ghế dợm đứng dậy, Thọ đã đưa tay cản:

- Kệ nó, cứ để nó khóc cho nhẹ lòng.

- Nó sẽ khóc đến chừng nào? – Tôi, hỏi, giọng lo lắng.

- Mối tình đầu khóc tối đa là một tuần. Mối tình thứ hai còn ba ngày. Mối tình thứ ba rút gọn lại còn một buổi tối.

Thọ nói chuyện tình yêu mà tôi tưởng như nó dự báo thời tiết, nghe lùng bùng hai lỗ tai. Tôi tính hỏi mày đã yêu lần nào chưa Thọ, nhưng cuối cùng tôi cũng làm thinh, biết thế nào nó cũng bịa. Nó bịa chuyện tình yêu của nó là Hạt Dưa, còn làm cả thơ ‘Tôi gọi tên em là Hạt Dưa/ Em trồng mùa nắng hái mùa mưa’ lừa tôi suốt cả năm trời tôi không phát hiện, bây giờ nó ba hoa nó có cả đống mối tình ngoài Hương An, có tài thánh tôi mới biết được.

Tôi còn ngẩn ngơ, Thọ đã tặc lưỡi tiếp:

- Chuyện tình cảm thực ra khó lường lắm! Quan trọng là mình phải có niềm tin!

Nó vỗ vai tôi, khen:

- Bài thơ lá của mày chính là tuyên ngôn về niềm tin trong tình yêu!

Thọ làm tôi phổng mũi. Những câu thơ hôm nào chợt hiện ra xếp hàng trong đầu tôi:

Tình anh như lá

Reo vui mỗi ngày

Có chim về hót

Trong lòng sớm mai

Mai này lá rụng

Là mùa thu phai?

Không, tình yêu vẫn

Âm thầm trong cây

Khi mùa xuân đến

Tình anh lại đầy

Lá nằm trong lá

Tay nằm trong tay

Tôi đã sáng tác nó vào một đêm trằn trọc vì… đói. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi nghĩ đến những chiếc lá. Có thể vì tôi là đứa ‘‘nhớ dai’’ như cô Hiền nhận xét. Bài bài sinh vật về lá và rễ cây đã ám ảnh tôi.

Thỏ Con không biết điều đó. Chắc nó tưởng tôi thao thức suốt đêm làm thơ cho nó nên hôm sau đọc thấy bài thơ trong cuốn sổ các-nê, mắt nó rưng rưng, sau đó nó dẫn tôi vô chợ đãi tôi ăn chè kềnh bụng.

Trong khi tôi đang bần thần nhớ đến mấy ly chè, Sơn gật gù cất giọng:

- Bài thơ Lá áp dụng vô trường hợp thằng Lợi là trúng phóc. Giờ này chắc tay nhỏ Duyên đang nằm trong tay nó

Thọ cười nhăn nhở:

- Thằng Hòa lẽ ra nên thuộc bài thơ này để bớt khóc nhè!

Tối đó, tôi về tới nhà đã thấy thằng Hòa nằm trên ghế trước hiên. Như vậy là nó cuốc bộ về một mình.

- Ngủ sớm vậy mày? Vô nhà ăn cơm đã!

- Mày ăn đi! Tao không đói!

Tôi ngồi lên mép ghế, ngay dưới chân nó, ngập ngừng hỏi:

- Mày nhớ con Cúc Tần nhiều lắm hả?

- Bớt rồi!

- Bớt rồi sao không ăn cơm?

Nó lấy chân đạp lên chân tôi, cười hì hì:

- Trên đường về tao đói bụng ghé vô quán mì ăn rồi.

Nghe Hòa nói vậy, nhất mà nghe giọng cười của nó, tôi yên tâm bỏ vô nhà.

Ăn xong, tôi quay ra thì Hòa đã ngáy khò khò. Tôi nhìn nó, bâng khuâng nghĩ: biết đâu nhờ đau khổ vì tình mà nó bỏ được cái tật *** dầm cũng lên.

Nửa khuy tôi thức giấc, lò dò ra trước nhà, thấy chiếc ghế trống trơn.

Tôi lo điếng người, chỉ sợ Hòa làm bậy. Dòm quanh quất, thấy nó đang ngồi ở cuối hàng hiên, ngực tôi mới bớt thôi chèn đá.

Ánh trăng hạ tuần chiếu xuyên qua giàn su, đổ bóng lốm đốm lên tóc áo nó, trông như nó đang ngồi trong một bức tranh cổ.

Tôi nhẹ bước lại gần, chợt nghe tiếng ngâm sụt sùi cất lên:

- Em đi phố huyện tiêu điều lắm/ Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi…

- Thơ ai hay vậy mà

- Nguyễn Bính.

Hòa đáp không quay đầu lại, cũng không giật mình, có lẽ nó đã nghe thấy tiếng bước chân của tôi.

Tôi ngồi xuống cạnh nó, mỉm cười:

- Thuộc thơ Nguyễn Bính thì sớm muộn mày cũng trở thành Nguyễn Bính thôi.

Hòa chép miệng:

- Tao không thích trở thành Nguyễn Bình nữa. Bây giờ tao thích trở thành Quách Tấn hơn.

Thằng Thọ thuộc nhiều thơ, chắc nó biết Quách Tấn là ai. Còn tôi mù tịt:

- Thơ Quách Tấn hay hơn thơ Nguyễn Bính hở mày?

- Không.

- Chứ tại sao?

Lý do thằng Hòa đưa ra lãng xẹt, chẳng dính dáng gì đến thơ ca, nhưng nghe mới chí lí làm sao:

- Quách Tấn sống ở Nha Trang!

Thành phố Hồ Chí Minh, 14-8-2011
 
Top Bottom