

chào mọi người, gần đây sắp vào kì thi lớp 10, em cảm thấy không lo lắng và mặc kệ với thành tích và học lực hiện giờ ngoài ra em còn khó chịu trong người, dường như mọi thứ xung quanh đều làm em khó chịu. Ngày hôm qua một người bạn nam đã nói với em khi em và cô bạn của em cùng làm một hành động lên bạn nam kia " Mày có tư cách gì mà chen vào " bạn ấy nói vậy và nó làm em tự hỏi mình thật sự chả là gì thật vì sao mình phải chen vào nhỉ, .
Sau đó, em nhắn tin với cô bạn của bạn của em, em đã hỏi " dường như em chỉ hướng ké ánh sáng của bạn em, chứ thật sự em ko có bạn gì cả, mọi người vẫn ghét em chỉ là không thể hiện ra ngoài.bạn em đã an ủi em nhưng em không có cảm giác chắc chắn, hoang mang và chán nản vì vậy em đã nói rằng nếu có một đứa bạn như mày, tao sẽ bỏ mày và chơi với đứa khác, Bạn em rất tốt, siêu tốt, cực kì tốt luôn nhưng em lại ngược với bạn, em rất xấu tính, ích kỉ chỉ nghĩ về bản thân, em thích mọi thứ có thể chắc chắn và thuộc quyền sở hữu của em. Mọi người chắc chắn sẽ ghét em, em yêu tiền, em thích lợi dụng mọi người xung quanh để lấy cái lợi từ họ, em chỉ nhận và không cho đi.Vì tự biết mình rất xấu nên em ko muốn bạn em ảnh hưởng, có lẽ bạn ấy ko chơi với em sẽ tốt hơn, hai chúng em khác biệt quá mà, có lẽ em nên tự cắt đứt cái mối bạn bè nó sẽ tốt hơn với bạn em, còn em có lẽ sẽ như cũ vẫn bị cô độc, có lẽ em nên chỉ ở trong vỏ bọc của bạn thân không cần bất cứ ai quan tâm. Càng có người quan tâm em lại càng ham muốn nhưng em lại k chắc chắn nó có vững chắc hay bền lâu, vì không nắm được điều đó, em cần là sự tuyệt đối, an toàn, nếu không có được thì không nên bắt buộc nó phải có, chính em tự chặt đứt mối quan hệ bạn bè, dù em ko muốn nhưng có lẽ sẽ tốt cho cả hai, nếu ảnh hưởng đến bạn em, thật sự em thấy có lỗi dù e rất ích kỉ. Chính bạn là duy nhất tốt với em nhưng e không hề vậy với bạn, trong lòng em vẫn nghi ngại và lo sợ, mình rất dễ lây nhiễm, một người như mình không nên chơi vs một ai cả, đặc biệt là một người tốt như bạn em.
Hồi nhỏ, bạn bè đều ghét em, em có màu da đen, ở bẩn, nói nhiều nên không ai chơi em, các bạn sẽ trêu chọc hăm dọa hay đánh đạp em, lúc đó buồn thật, nhưng nhiều lần vậy cũng quen rồi. Lên lớp 4, em thay đổi bản thân nhưng màu da đen ngỉm lại không đổi mọi người cũng vậy, tiếp tục xa lánh em và em bị cô lập dù em có ntn,từ mối quan hệ bạn bè gây áp lực nên em rất ám ảnh. em cho rằng bạn bè không cần thiết một ngày nào đó nó sẽ lợi dụng mình khi mình có giá trị và vứt đi như rác khi nó đã hết giá trị lợi dụng, chỉ có em ngu mới ba lần bảy lượt bị lợi dụng mà vẫn vui vẻ tiếp tục cho người khác lợi dụng mình. đó là từ phía nhà trường
CÒn về gia đình, bố mẹ em rất bận rộn với công việc và dường như không có thời gian dành cho em nó làm em cảm thấy lạc lõng, cô đơn, chán nản, nó làm em nghĩ rằng bố mẹ không quan tâm, yêu thương mình đâu nhỉ. Vì vậy em đã im lặng và tự bọc lại minhg trong vỏ bọc, con ổn mà, bố mẹ cứ đi kiếm tiền đi con chắc chắn sẽ học giỏi mà, con sẽ đạt được thành tích mà bố mẹ mong muốn. Rồi cuối cùng có điểm cao bố mẹ vẫn không quan tâm nên khi lên cấp hai, em chán nản và không quan tâm học hành nữa, em bỏ hầu hết các môn quan trọng kể cả môn em yêu thích và môn em có sẵn ước mơ ra nước ngoài. Để rồi ba mẹ chán em, ban đầu có mắng con học hành chểnh mảng nhưng dần cũng bỏ qua, mặc kệ em luôn. Lúc đó buồn thật sự bố mẹ không quan tâm mình thật
Từ gia nhà trường gia đình, bạn bè em đã bị tự kỉ trong một năm, sau đó bố mẹ lại em đi khám tại hà nội khi e mới bước vào lớp 6, khi đi học em chẳng quan tâm gì cả, cứ học cho qua đi, lên đại học sẽ không ai quản mình, mình sẽ được tự lập, sẽ được làm những gì mình muốn từ khi nhỏ đến giờ. Sau khi chữa được, cứ vậy em học và được khá nhiều bạn khi lên cấp hai nhưng em coi mọi người như bè mà không phải bạn, em không chắc chắn với bạn bè và đúng như em đoán, chơi được vài năm thì đều chán ghét và bỏ chơi với em luôn, qua nhiều lần vậy, em không còn cảm giác an toàn gì nữa. Bn bè cho e sự quan tâm rồi tự rút đi mà em rất thèm nó, đến lúc mất đi rồi lại không quen, rất thèm nhưng lại sợ bị phản bội. E không biết em bị gì nữa, em tự cắt đứt tình bạn nhưng lại muốn có một mối bạn bè lâu dài, có lẽ cô bạn của em sau khi em nói thậm tệ vậy rồi chắc cũng ghét em lắm, chắc nó sẽ lại lần nữa biến mất. Có lẽ với một người có tính cách như như e thì nên ở một mình sẽ là lựa chọn tốt nhất
Em rất quý bạn em nhưng em không muốn bạn ảnh hưởng từ em, phụ huynh bạn em ghét em lắm, ba lần bảy lượt cấm em chơi với bạn, vì vậy kết thúc là tốt nhất, em là người xấu còn bạn là người tốt, sao ở chung chơi chung cho được
Sau đó, em nhắn tin với cô bạn của bạn của em, em đã hỏi " dường như em chỉ hướng ké ánh sáng của bạn em, chứ thật sự em ko có bạn gì cả, mọi người vẫn ghét em chỉ là không thể hiện ra ngoài.bạn em đã an ủi em nhưng em không có cảm giác chắc chắn, hoang mang và chán nản vì vậy em đã nói rằng nếu có một đứa bạn như mày, tao sẽ bỏ mày và chơi với đứa khác, Bạn em rất tốt, siêu tốt, cực kì tốt luôn nhưng em lại ngược với bạn, em rất xấu tính, ích kỉ chỉ nghĩ về bản thân, em thích mọi thứ có thể chắc chắn và thuộc quyền sở hữu của em. Mọi người chắc chắn sẽ ghét em, em yêu tiền, em thích lợi dụng mọi người xung quanh để lấy cái lợi từ họ, em chỉ nhận và không cho đi.Vì tự biết mình rất xấu nên em ko muốn bạn em ảnh hưởng, có lẽ bạn ấy ko chơi với em sẽ tốt hơn, hai chúng em khác biệt quá mà, có lẽ em nên tự cắt đứt cái mối bạn bè nó sẽ tốt hơn với bạn em, còn em có lẽ sẽ như cũ vẫn bị cô độc, có lẽ em nên chỉ ở trong vỏ bọc của bạn thân không cần bất cứ ai quan tâm. Càng có người quan tâm em lại càng ham muốn nhưng em lại k chắc chắn nó có vững chắc hay bền lâu, vì không nắm được điều đó, em cần là sự tuyệt đối, an toàn, nếu không có được thì không nên bắt buộc nó phải có, chính em tự chặt đứt mối quan hệ bạn bè, dù em ko muốn nhưng có lẽ sẽ tốt cho cả hai, nếu ảnh hưởng đến bạn em, thật sự em thấy có lỗi dù e rất ích kỉ. Chính bạn là duy nhất tốt với em nhưng e không hề vậy với bạn, trong lòng em vẫn nghi ngại và lo sợ, mình rất dễ lây nhiễm, một người như mình không nên chơi vs một ai cả, đặc biệt là một người tốt như bạn em.
Hồi nhỏ, bạn bè đều ghét em, em có màu da đen, ở bẩn, nói nhiều nên không ai chơi em, các bạn sẽ trêu chọc hăm dọa hay đánh đạp em, lúc đó buồn thật, nhưng nhiều lần vậy cũng quen rồi. Lên lớp 4, em thay đổi bản thân nhưng màu da đen ngỉm lại không đổi mọi người cũng vậy, tiếp tục xa lánh em và em bị cô lập dù em có ntn,từ mối quan hệ bạn bè gây áp lực nên em rất ám ảnh. em cho rằng bạn bè không cần thiết một ngày nào đó nó sẽ lợi dụng mình khi mình có giá trị và vứt đi như rác khi nó đã hết giá trị lợi dụng, chỉ có em ngu mới ba lần bảy lượt bị lợi dụng mà vẫn vui vẻ tiếp tục cho người khác lợi dụng mình. đó là từ phía nhà trường
CÒn về gia đình, bố mẹ em rất bận rộn với công việc và dường như không có thời gian dành cho em nó làm em cảm thấy lạc lõng, cô đơn, chán nản, nó làm em nghĩ rằng bố mẹ không quan tâm, yêu thương mình đâu nhỉ. Vì vậy em đã im lặng và tự bọc lại minhg trong vỏ bọc, con ổn mà, bố mẹ cứ đi kiếm tiền đi con chắc chắn sẽ học giỏi mà, con sẽ đạt được thành tích mà bố mẹ mong muốn. Rồi cuối cùng có điểm cao bố mẹ vẫn không quan tâm nên khi lên cấp hai, em chán nản và không quan tâm học hành nữa, em bỏ hầu hết các môn quan trọng kể cả môn em yêu thích và môn em có sẵn ước mơ ra nước ngoài. Để rồi ba mẹ chán em, ban đầu có mắng con học hành chểnh mảng nhưng dần cũng bỏ qua, mặc kệ em luôn. Lúc đó buồn thật sự bố mẹ không quan tâm mình thật
Từ gia nhà trường gia đình, bạn bè em đã bị tự kỉ trong một năm, sau đó bố mẹ lại em đi khám tại hà nội khi e mới bước vào lớp 6, khi đi học em chẳng quan tâm gì cả, cứ học cho qua đi, lên đại học sẽ không ai quản mình, mình sẽ được tự lập, sẽ được làm những gì mình muốn từ khi nhỏ đến giờ. Sau khi chữa được, cứ vậy em học và được khá nhiều bạn khi lên cấp hai nhưng em coi mọi người như bè mà không phải bạn, em không chắc chắn với bạn bè và đúng như em đoán, chơi được vài năm thì đều chán ghét và bỏ chơi với em luôn, qua nhiều lần vậy, em không còn cảm giác an toàn gì nữa. Bn bè cho e sự quan tâm rồi tự rút đi mà em rất thèm nó, đến lúc mất đi rồi lại không quen, rất thèm nhưng lại sợ bị phản bội. E không biết em bị gì nữa, em tự cắt đứt tình bạn nhưng lại muốn có một mối bạn bè lâu dài, có lẽ cô bạn của em sau khi em nói thậm tệ vậy rồi chắc cũng ghét em lắm, chắc nó sẽ lại lần nữa biến mất. Có lẽ với một người có tính cách như như e thì nên ở một mình sẽ là lựa chọn tốt nhất
Em rất quý bạn em nhưng em không muốn bạn ảnh hưởng từ em, phụ huynh bạn em ghét em lắm, ba lần bảy lượt cấm em chơi với bạn, vì vậy kết thúc là tốt nhất, em là người xấu còn bạn là người tốt, sao ở chung chơi chung cho được
Last edited: