Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Đông Hà, ngày 7 tháng 12 năm 2017
Ở một thành phố, khi những con phố đã lên đèn, cuộc sống về đêm lại bắt đầu. Xe độ qua lại khắp mọi nẻo đường, tiếng nói, tiếng cười, tiếng còi,tất cả đều hiện ra khung cảnh một thành phố hiện đại và tấp nập. Nhưng xen lẫn trong nhịp sống nhanh của thành phố lại có một bóng dáng chậm rãi đi.
Ở một góc phố Ngô Quyền, một cô gái mang áo khoác gió màu đen vẫn đang chậm rãi đi trên chiếc xe X-men của mình, mặc kệ việc mình đã sống trật một nhịp so với thành phố. Cô gái đi rất chậm, tốc độ của cô có lẽ chỉ bằng với tốc độ của một người đi bộ. Cô đi một cách không có phương hướng, cô lượn lờ khắp các con đường của thành phố, đi qua thật nhiều những con phố tấp nập, cuối cùng cô dừng lại trước một quán cafe nhỏ có biển hiệu bằng gỗ, trên đó chỉ khắc một chữ " Lặng" . Ánh mắt của cô gái vẫn lạnh nhạt như vậy, cô cất xe và bước lên lầu, chọn một góc nhỏ và gọi một tách Cappuccino.
Chỗ ngồi của cô có thể thấy được toàn thành phố và ban công của quán cafe vẫn là nơi cô thường lựa chọn. Chợt trong quán phát một bản ballat nhẹ nhàng, ánh mắt của cô dần trở nên không có tiêu cự. Cô đang suy nghĩ lại về một ngày của mình, những điều không may mắn chút nào hôm nay đều ập đến với cô. Điểm số, lời chê trách của giáo viên, ánh mắt soi mói của những học sinh lớp bên, những hành động khó chịu của người chú, ánh nhìn đầy kì lạ mà mọi người nhìn về phía cô khi cô bước ra khỏi trường đều hiện lên trong tâm trí, bàn tay cô bất chợt nắm chặt cốc Cappuccino. Mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh và cô vẫn chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình. Ngồi một mình ngơ ngẩn với những dòng suy nghĩ, điện thoại trong túi áo rung lên khiến cô giật mình thoát ra mớ hỗn độn trong đầu. Ánh mắt dẫn lấy lại tiêu cự, mở điện thoại, chỉ là tin nhắn của tổng đài. Nhìn vào cốc cappuccino đã nguội lạnh, đến lúc này cô mới nhận ra mình đã ngồi ở nơi này rất lâu rồi. Lấy túi xách trên bàn, nhìn lại một lần nữa cảnh thành phố về đên, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười tự giễu," từ lúc nào mình đã trở nên yếu đuối thế này?". Lắc đầu thật nhẹ, cô bước xuống lầu, để lại một ly cappuccino vẫn còn nguyên và nỗi buồn.
Thanh toán xong, cô lấy xe và ra về. Trở về nhà, lên giường đắp chăn, ở một phút nào đó, một giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng lăn xuống từ khóe mắt cô và dần dần hai , ba giọt và cuối cùng là cô mím môi bật khóc trong im lặng. " Cuối cùng, cô vẫn không mạnh mẽ như cô nghĩ".
Ở một nơi không ai biết, ở một phút không ai hay. Cô gái mạnh mẽ trong mắt mọi người được thả mình yếu đuối.
Nhưng chẳng sao đâu, sáng mai cô lại trở lại là một cô gái nhí nhảnh hay cười thôi. Sau cơn mưa rồi trời sẽ lại sáng, cô chỉ cần được yếu đuối một chút thôi rồi cô sẽ lại mạnh mẽ.
P/S: Hôm nay tâm trạng không tốt lắm. Có lẽ bạn không tin nhưng câu truyện trên chính là những gì mà tôi đã trải qua một ngày hôm nay. Có lẽ nó chính là nhật kí của tôi trong một phút yếu đuối. Tâm trạng không tốt dẫn đến tôi đã viết một câu truyện không hay cho lắm nhỉ?
Ở một thành phố, khi những con phố đã lên đèn, cuộc sống về đêm lại bắt đầu. Xe độ qua lại khắp mọi nẻo đường, tiếng nói, tiếng cười, tiếng còi,tất cả đều hiện ra khung cảnh một thành phố hiện đại và tấp nập. Nhưng xen lẫn trong nhịp sống nhanh của thành phố lại có một bóng dáng chậm rãi đi.
Ở một góc phố Ngô Quyền, một cô gái mang áo khoác gió màu đen vẫn đang chậm rãi đi trên chiếc xe X-men của mình, mặc kệ việc mình đã sống trật một nhịp so với thành phố. Cô gái đi rất chậm, tốc độ của cô có lẽ chỉ bằng với tốc độ của một người đi bộ. Cô đi một cách không có phương hướng, cô lượn lờ khắp các con đường của thành phố, đi qua thật nhiều những con phố tấp nập, cuối cùng cô dừng lại trước một quán cafe nhỏ có biển hiệu bằng gỗ, trên đó chỉ khắc một chữ " Lặng" . Ánh mắt của cô gái vẫn lạnh nhạt như vậy, cô cất xe và bước lên lầu, chọn một góc nhỏ và gọi một tách Cappuccino.
Chỗ ngồi của cô có thể thấy được toàn thành phố và ban công của quán cafe vẫn là nơi cô thường lựa chọn. Chợt trong quán phát một bản ballat nhẹ nhàng, ánh mắt của cô dần trở nên không có tiêu cự. Cô đang suy nghĩ lại về một ngày của mình, những điều không may mắn chút nào hôm nay đều ập đến với cô. Điểm số, lời chê trách của giáo viên, ánh mắt soi mói của những học sinh lớp bên, những hành động khó chịu của người chú, ánh nhìn đầy kì lạ mà mọi người nhìn về phía cô khi cô bước ra khỏi trường đều hiện lên trong tâm trí, bàn tay cô bất chợt nắm chặt cốc Cappuccino. Mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh và cô vẫn chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình. Ngồi một mình ngơ ngẩn với những dòng suy nghĩ, điện thoại trong túi áo rung lên khiến cô giật mình thoát ra mớ hỗn độn trong đầu. Ánh mắt dẫn lấy lại tiêu cự, mở điện thoại, chỉ là tin nhắn của tổng đài. Nhìn vào cốc cappuccino đã nguội lạnh, đến lúc này cô mới nhận ra mình đã ngồi ở nơi này rất lâu rồi. Lấy túi xách trên bàn, nhìn lại một lần nữa cảnh thành phố về đên, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười tự giễu," từ lúc nào mình đã trở nên yếu đuối thế này?". Lắc đầu thật nhẹ, cô bước xuống lầu, để lại một ly cappuccino vẫn còn nguyên và nỗi buồn.
Thanh toán xong, cô lấy xe và ra về. Trở về nhà, lên giường đắp chăn, ở một phút nào đó, một giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng lăn xuống từ khóe mắt cô và dần dần hai , ba giọt và cuối cùng là cô mím môi bật khóc trong im lặng. " Cuối cùng, cô vẫn không mạnh mẽ như cô nghĩ".
Ở một nơi không ai biết, ở một phút không ai hay. Cô gái mạnh mẽ trong mắt mọi người được thả mình yếu đuối.
Nhưng chẳng sao đâu, sáng mai cô lại trở lại là một cô gái nhí nhảnh hay cười thôi. Sau cơn mưa rồi trời sẽ lại sáng, cô chỉ cần được yếu đuối một chút thôi rồi cô sẽ lại mạnh mẽ.
P/S: Hôm nay tâm trạng không tốt lắm. Có lẽ bạn không tin nhưng câu truyện trên chính là những gì mà tôi đã trải qua một ngày hôm nay. Có lẽ nó chính là nhật kí của tôi trong một phút yếu đuối. Tâm trạng không tốt dẫn đến tôi đã viết một câu truyện không hay cho lắm nhỉ?