Văn Kể về một kỉ niệm đáng nhớ về ngày 20-11 Kể về một kỉ niệm đáng nhớ về ngày 20-11

Ngọc's

Học sinh tiến bộ
Thành viên
5 Tháng ba 2017
596
555
201
21
Vĩnh Phúc
THPT Lê Xoay
Cứ đến ngày này, ngày Nhà giáo Việt Nam thiêng liêng 20/11, lòng tôi lại đau đớn nhớ đến cái ngày đó…, cũng là ngày Nhà giáo Việt Nam nhưng là ngày tôi nhận được tin cô giáo chủ nhiệm kính yêu của tôi, người cô mà tôi chưa kịp xin lỗi, đã ra đi mãi mãi.

Năm ấy tôi học lớp 7, cô giáo chủ nhiệm của tôi, người cô mà tôi hằng kính trọng bằng cả trái tim, cô chỉ có bốn mươi mấy tuổi. Bốn mươi mấy ấy nhỉ? Tôi cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ cô có một khuôn mặt hiền hậu và sự dịu dàng cùng tấm lòng bao dung rất lớn. Cô luôn luôn truyền cho chúng tôi những tình cảm tốt đẹp nhất, khai sáng tâm hồn chúng tôi. Cô còn rất tận tình giúp đỡ những bạn học kém và luôn động viên tất cả học sinh phải nỗ lực hơn nữa. Có lẽ vì vậy mà trong cả học kỳ một, tôi luôn là một học sinh xuất sắc của lớp. Đó là vì, như bao bạn học sinh khác, tôi luôn có cô ở bên, cô giáo Hoài Thương của chúng tôi.

Nhưng mọi chuyện đều có thể xảy ra. Bước qua học kỳ hai, cô thường xuyên nghỉ dạy vì bị bệnh tim. Tôi không còn được nhận những sự chỉ dạy của cô nên càng ngày tôi càng sút kém trong học tập. Cứ từ từ, từ từ, tôi mất dần đi những kiến thức căn bản nhất. Tôi cảm thấy chán nản, không còn coi trọng việc học nữa. Và rồi, cái ngày ấy đã đến, cái ngày tôi trượt vào lỗi lầm không thể quên.

Hôm ấy, tôi bình thản bước vào trường thì gặp mấy cậu bạn học cũ. (Chúng tôi cùng học một lớp tiểu học với nhau, giờ cùng học một trường cấp hai, nhưng chúng học khác lớp tôi). Vừa thấy tôi, chúng liền hỏi:

_ Minh, đi chơi không? Tụi này bao cho!

Tôi ngỡ ngàng:

_ Đi chơi ở đâu? Thôi, đi thì phải cúp học ở trường mất. Nghỉ học, tớ sợ lắm!

_ Chơi điện tử chứ đâu! Lâu lâu cúp học một buổi có sao đâu nào!

Mấy đứa bạn xúm vào thuyết phục. Lúc này trong đầu tôi bao nhiêu suy nghĩ đối chọi nhau: “Thôi, lâu lâu đi có sao đâu!”, “Đi mà ba biết thế nào cũng no đòn cho xem!” Hai ý nghĩ ấy cứ cấu xé nhau làm đầu tôi như muốn vỡ tung ra. Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng nghe theo lời thuyết phục hấp dẫn của mấy đứa bạn. Cả ngày hôm đó, tôi đi chơi rất vui vẻ. Hình ảnh của cô, của ba, của lớp học,… tất cả đều tan biến hết. Tôi không còn thời gian để nghĩ đến hậu quả của sự việc. Nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu. Ngày hôm sau, vừa vào lớp, cô đã gọi tôi lên để hỏi tại sao nghỉ học ngày hôm qua. Lúc đó tôi rất sợ hãi, tim đập thình thịch, tưởng chừng như muốn vỡ tung trong lồng ngực. Dù rất sợ, tôi vẫn cố bình thản trả lời cô là nhà có việc bận nên nghỉ. Lúc đó, đôi mắt nhỏ bé của tôi nhìn vào mắt cô, tôi có thể cảm nhận được điều gì đó rất lạ trong mắt cô. Linh cảm cho tôi biết là cô đã biết rằng tôi nói dối. Và rồi cả ngày hôm sau, tôi cứ bị ám ảnh mãi về những điều cô nói. Tôi tự hỏi mình trả lời cô thế có đúng không và có ổn không. Nhưng rồi tôi tặc lưỡi: “Mọi việc đã qua rồi, hãy cứ để nó qua đi, đằng nào cô cũng đâu có truy cứu.” Những ý nghĩ ấy đã giúp tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Rồi chuyện gì đến thì nó phải đến. Cuối giờ, cô yêu cầu tôi viết một bản tường trình về việc nghỉ học của mình và đưa cho phụ huynh ký. Tôi lạnh hết cả xương sống khi nghĩ đến trận đòn nhừ tử của ba mẹ nếu biết mình trốn học. Biết làm sao bây giờ? Một ý nghĩ đen tối và liều lĩnh lóe lên trong đầu tôi: “Phải giả chữ ký thôi, chỉ có giả chữ ký mới may ra thoát được nạn này.” Đâm lao thì phải theo lao! Nghĩ sao làm vậy, ngay tối hôm đó, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà học. Gài thật chặt cửa phòng, tôi loay hoay ngồi tập chữ ký của ba. Cuối cùng thì tôi cũng thành công, nói đúng hơn là chỉ thành công dưới con mắt nhỏ bé của tôi. Điều đó được chứng minh khi tôi đưa bản tường trình cho cô. Lúc nhìn thấy bản tường trình, đôi mày cô cau lại, những vết hằng trên trán cũng sâu hơn. Cô từ từ đặt bản tường trình xuống và nhìn tôi:

_ Minh, đây có phải là chữ ký của ba em không?

Câu hỏi của cô khiến hơi thở của tôi nóng lên, sống mũi của tôi cay cay, nước mắt tôi chỉ chực ùa ra. Tôi chỉ muốn nói thật to với cô rằng: “Cô ơi, em biết lỗi của em rồi!” Nhưng tôi đã kịp nén lại. Nếu tôi khóc tức là tôi đã nhận mình có lỗi. Tôi mà nhận lỗi với cô thì sau đó chắc chắn sẽ là một trận đòn của ba. Lấy hết can đảm, tôi từ từ ngước nhìn cô. Khuôn mặt của cô khi ấy ánh lên một niềm hy vọng nào đó, chắc là cô đang rất hy vọng tôi sẽ trả lời thành thật.

_ Thưa cô, đây… đây chính là chữ ký của ba em!

Khuôn mặt đầy hy vọng, chờ đợi của cô như tan biến, nhường chỗ cho sự thất vọng đang lộ rõ trong đôi mắt cô. Càng nhìn đôi mắt ấy, tôi lại càng đau đớn, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm để nói ra sự thật.

Cô nhẹ nhàng:

_ Thôi được rồi, em về chỗ đi!

Vừa nghe câu đó, tôi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng sự yên tâm đó chẳng kéo dài được lâu. Chiều đó, cô nói tôi mời phụ huynh vào cho cô gặp. Bấy giờ, tôi mới “hồn lìa khỏi xác”. Chân tay tôi như rời ra từng mảnh, tôi không còn đủ sức lực để bước ra khỏi cánh cửa kia, để mời ba tôi vào. Nhưng tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Ba và cô đã nói chuyện gần mười lăm phút rồi. Chỉ có gần mười lăm phút nhưng tôi cảm tưởng như đã vài tiếng trôi qua vậy. Tôi đứng ngồi không yên, thấp thỏm, sợ hãi đến khôn cùng. Cuối cùng, ba tôi cũng bước ra. Ba không nói gì cả, không la cũng chẳng mắng. Khuôn mặt ba trông rất buồn. Ba lặng đi, nhìn tôi một lát rồi nói:

_ Con hãy suy nghĩ về những việc làm của mình đi. Ba bất ngờ và buồn về con quá!

Suốt đêm hôm ấy, tôi không tài nào chợp mắt được. Việc tôi gây ra làm không khí cả nhà buồn bã, trầm lặng hẳn. Tôi cứ suy nghĩ, suy nghĩ mãi. Càng nghĩ tôi càng thấy ăn năn, hối hận. Ba ơi, giá mà ba đánh con thật đau! Cô ơi, giá mà cô mắng con thật nhiều! Nếu được như thế thì con không phải day dứt, ân hận thế này. Ba mẹ và cô đã tin con nhiều đến thế, vậy mà con lại… Ngày mai, ngày 20/11, tôi sẽ nói với cô rằng: “Cô ơi, em xin lỗi cô nhiều lắm!”

Rồi một đêm dài đầy mệt mỏi và dằn dặt cũng qua đi. Ánh bình minh đã ló dạng, tôi bước vào trường nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề vì chưa nói được lời xin lỗi cô. Thế rồi, tôi đâu có ngờ chính sáng hôm ấy, buổi sáng mà người học trò đầy mặc cảm tội lỗi như tôi mong chờ được gặp cô để nói lời xin lỗi bằng cả tấm lòng, thì một tin sét đánh đã xé nát lòng tôi. Đêm hôm qua, cô tôi đã ra đi. Một cơn đau tim đột ngột đã cướp đi mạng sống của cô tôi, khiến cô vĩnh viễn không bao giờ có thể nghe tôi nói lời xin lỗi được nữa.
Nguồn : sưu tầm
 
  • Like
Reactions: Eddie225

Ngọc Đạt

Banned
Banned
TV ấn tượng nhất 2017
11 Tháng năm 2017
5,281
7,952
829
21
Lâm Đồng
THCS Lộc Nga
Bài làm:
Trong cuộc đời của mỗi con người đều có những ngày kỉ niệm riêng như ngày sinh nhật,.. Và mỗi ngành nghề, mỗi đối tượng cũng có một ngày kỉ niệm riêng chẳng hạn như ngày 27/2 hằng năm là ngày Thầy thuốc Việt Nam, ngày 27/7 hằng năm là ngày Thương binh Liệt sĩ,.. và đối với nhà giáo, những thầy có giáo thì có ngày 20/11 hằng năm, ngày lễ quen thuộc để chúng ta tôn vinh những bậc thầy trong lĩnh vưc giáo dục. Tôi là một câu học sinh không ngoan hay để giáo viên buồn lòng, và ngày hôm đó, 20/11 một năm xa xôi khi tôi còn là một học sinh lớp bốn, tôi và cô giáo đã có những kỉ niệm sâu sắc nhất.

Hôm đấy tôi đi học muộn, trời mưa rả rích, mặc dù tôi rất muốn đi nhanh đến lớp để mang món quà nhỏ bé trong cặp sách tặng cô cũng như không muốn cô phiền lòng. Nhưng sức người đâu địch lại sức trời, phải chịu thôi, hôm ấy tôi cũng không muốn phá như bình thường vì mong cô giáo có ngày 20/11 tốt đẹp. Thể là tôi xin lỗi cô và vào lớp. Dường như ai nấy đều ngạc nhiên trước hành động của tôi, một học sinh cá biệt của lớp. Là một đứa nổi loạn nhưng không muốn nhiều người quá để tâm đến những việc làm tốt bụng của mình nên tôi vẫn cứ để quà trong cặp. Tôi lắng nghe từng lời giảng bài của cô giáo, sao mà nó lại dễ hiểu đến như thế, mình không hiểu tại sao mình lại thích nó như vậy, tôi vừa nghe lại chăm chú viết bài. Bỗng đột nhiên tôi thấy ánh mắt của cô nhẹ nhàng liếc sang tôi một cách hiền dịu, chắc rằng có cũng ngạc nhiên với những thay đổi của tôi trong ngày hôm nay. Cuối tiết, ai nấy đều lấy quà tặng cô, riêng tôi thì lại khác. Tôi đợi cho cả buổi học kết thúc mới gặp riêng cô giáo mà tặng quà.

Tiết học thứ hai, vẫn là cô nhưng khác với tiết toán, tiết mĩ thuật cô khéo léo lạ thường, cô cầm tay tôi và vạch lên vở vẽ những nét thật đẹp, nếu là các tiết học trước đây tôi sẽ vùng vằng không chịu nhưng hôm nay tôi ngoan hơn và vẽ rất đẹp nữa. Tôi vẽ chủ đề "Cô và ngày 20/11" rất đẹp cũng chỉ để lấy bức ấy tặng cho cô. Tiết học ròng rã bốn mươi lăm phút trôi qua thật nhanh chóng. Tiết một, tiết hai, tiết ba, đã đến tiết bốn , tiết học cuối cùng trong ngày. Tiết này không phải là các tiết học mà là tiết sinh hoạt lớp, lớp tôi thường sinh hoạt nhanh và kể một câu chuyên. Hôm đấy, đã đến phiên thằng bạn ngồi cạnh bên tôi. Nó học rất giỏi, tôi không có chút gì lo lắng về nó, những chủ đề nó kể thường về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh nhưng hôm nay nó lại kể về tôi với đôi mắt lấp lánh nhìn tôi "Bạn Đạt của lớp ta là một học sinh cá biệt nhưng hôm nay tôi thấy khác, các tác phong nhanh nhẹn, bạn còn thể hiện mình rất hứng thú với việc học,.. tôi rất vui về việc đó. Mong rằng bạn sẽ phát huy nhiều hơn trong các tiết học của những ngày học sau". Những lời nói ấm áp của nó đã làm tôi thức tỉnh, nó về chỗ và ôm trầm lấy tôi, tôi thấy nó đúng là một thằng bạn tốt. Những gì nó kể có lẽ cùng giống như suy nghĩ của cô giáo "Đạt à! Cô thấy em đã thay đổi, có lẽ em không hề cá biệt mà là em thích hơn người những thứ đó". Tuy cô không nói nhưng tôi vẫn rất hiểu cô. Tùng, tùng, tùng,.. giờ học đã kết thúc, những đứa bạn của tôi cũng đã rời chỗ ngồi rồi! Chúng nó đã ra tới cổng trường và về hết. Cô giáo đi chậm hơn bình thường, có lẽ có biết tôi muốn nói gì đó với cô. Tôi mở khóa cái cặp, lấy là một cái hộp nhỏ đựng quà gói thật đẹp trong giấy bóng. Nó không phải món quà to lớn gì nhưng nó là cả tấm lòng của tôi. Tôi đã đan một cái móc khóa cho cô, chắc hẳn ai cũng nghĩ cá biệt sao biết đan móc, thêu thùa, nó là sở thích của tôi nên tôi biết rõ, ngoài ra còn có một tấm thiệp dòng chữ nhỏ không đẹp lắm " Con cảm ơn cô đã dạy con! Ngày 20/11 , con chỉ biết chúc cô vui vẻ! Con hứa sẽ là một học sinh ngoan để cô vui lòng". Cô mở ra và thấy món quà ấy, cặp mắt cô như đang khóc, đúng thật có đã rơi lệ, cô ôm trầm lấy tôi, tôi cảm thấy ấm áp đến nhường nào. Khi cô về, cô còn cảm ơn tôi lần nữa. Tôi thấy, có lẽ rằng đây là kỉ niệm 20/11 mà tôi nhớ nhất trong thời đi học.

Tuy từng là học sinh cá biệt nhưng dù thế tôi vẫn có những kỉ niệm riêng cho mình, và kỉ niệm 20/11 ngày hôm ấy sẽ là kỉ niệm mà tôi nhớ lâu nhất.

_________________Chúc em học tốt__________________________
P/s: Văn cần có cảm xúc nhé!
@Dollee's Pii's , @hanh2002123 , @aooyuki@gmail.com , @Bé Thiên Bình, @lê thị hải nguyên, @Nữ Thần Mặt Trăng , @hoangnga2709 ,.. mấy anh chị em giỏi văn vào đọc góp ý. Cũng lâu rồi chưa làm văn miêu tả kết hợp với biểu cảm trữ tình và tự sự. Bài tự làm nên không được hay.
 

lê thị hải nguyên

Mùa hè Hóa học
Thành viên
TV ấn tượng nhất 2017
28 Tháng hai 2017
2,166
3,199
689
21
Thanh Hóa
HV Thánh Huy
Bài làm:
Trong cuộc đời của mỗi con người đều có những ngày kỉ niệm riêng như ngày sinh nhật,.. Và mỗi ngành nghề, mỗi đối tượng cũng có một ngày kỉ niệm riêng chẳng hạn như ngày 27/2 hằng năm là ngày Thầy thuốc Việt Nam, ngày 27/7 hằng năm là ngày Thương binh Liệt sĩ,.. và đối với nhà giáo, những thầy có giáo thì có ngày 20/11 hằng năm, ngày lễ quen thuộc để chúng ta tôn vinh những bậc thầy trong lĩnh vưc giáo dục. Tôi là một câu học sinh không ngoan hay để giáo viên buồn lòng, và ngày hôm đó, 20/11 một năm xa xôi khi tôi còn là một học sinh lớp bốn, tôi và cô giáo đã có những kỉ niệm sâu sắc nhất.

Hôm đấy tôi đi học muộn, trời mưa rả rích, mặc dù tôi rất muốn đi nhanh đến lớp để mang món quà nhỏ bé trong cặp sách tặng cô cũng như không muốn cô phiền lòng. Nhưng sức người đâu địch lại sức trời, phải chịu thôi, hôm ấy tôi cũng không muốn phá như bình thường vì mong cô giáo có ngày 20/11 tốt đẹp. Thể là tôi xin lỗi cô và vào lớp. Dường như ai nấy đều ngạc nhiên trước hành động của tôi, một học sinh cá biệt của lớp. Là một đứa nổi loạn nhưng không muốn nhiều người quá để tâm đến những việc làm tốt bụng của mình nên tôi vẫn cứ để quà trong cặp. Tôi lắng nghe từng lời giảng bài của cô giáo, sao mà nó lại dễ hiểu đến như thế, mình không hiểu tại sao mình lại thích nó như vậy, tôi vừa nghe lại chăm chú viết bài. Bỗng đột nhiên tôi thấy ánh mắt của cô nhẹ nhàng liếc sang tôi một cách hiền dịu, chắc rằng có cũng ngạc nhiên với những thay đổi của tôi trong ngày hôm nay. Cuối tiết, ai nấy đều lấy quà tặng cô, riêng tôi thì lại khác. Tôi đợi cho cả buổi học kết thúc mới gặp riêng cô giáo mà tặng quà.

Tiết học thứ hai, vẫn là cô nhưng khác với tiết toán, tiết mĩ thuật cô khéo léo lạ thường, cô cầm tay tôi và vạch lên vở vẽ những nét thật đẹp, nếu là các tiết học trước đây tôi sẽ vùng vằng không chịu nhưng hôm nay tôi ngoan hơn và vẽ rất đẹp nữa. Tôi vẽ chủ đề "Cô và ngày 20/11" rất đẹp cũng chỉ để lấy bức ấy tặng cho cô. Tiết học ròng rã bốn mươi lăm phút trôi qua thật nhanh chóng. Tiết một, tiết hai, tiết ba, đã đến tiết bốn , tiết học cuối cùng trong ngày. Tiết này không phải là các tiết học mà là tiết sinh hoạt lớp, lớp tôi thường sinh hoạt nhanh và kể một câu chuyên. Hôm đấy, đã đến phiên thằng bạn ngồi cạnh bên tôi. Nó học rất giỏi, tôi không có chút gì lo lắng về nó, những chủ đề nó kể thường về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh nhưng hôm nay nó lại kể về tôi với đôi mắt lấp lánh nhìn tôi "Bạn Đạt của lớp ta là một học sinh cá biệt nhưng hôm nay tôi thấy khác, các tác phong nhanh nhẹn, bạn còn thể hiện mình rất hứng thú với việc học,.. tôi rất vui về việc đó. Mong rằng bạn sẽ phát huy nhiều hơn trong các tiết học của những ngày học sau". Những lời nói ấm áp của nó đã làm tôi thức tỉnh, nó về chỗ và ôm trầm lấy tôi, tôi thấy nó đúng là một thằng bạn tốt. Những gì nó kể có lẽ cùng giống như suy nghĩ của cô giáo "Đạt à! Cô thấy em đã thay đổi, có lẽ em không hề cá biệt mà là em thích hơn người những thứ đó". Tuy cô không nói nhưng tôi vẫn rất hiểu cô. Tùng, tùng, tùng,.. giờ học đã kết thúc, những đứa bạn của tôi cũng đã rời chỗ ngồi rồi! Chúng nó đã ra tới cổng trường và về hết. Cô giáo đi chậm hơn bình thường, có lẽ có biết tôi muốn nói gì đó với cô. Tôi mở khóa cái cặp, lấy là một cái hộp nhỏ đựng quà gói thật đẹp trong giấy bóng. Nó không phải món quà to lớn gì nhưng nó là cả tấm lòng của tôi. Tôi đã đan một cái móc khóa cho cô, chắc hẳn ai cũng nghĩ cá biệt sao biết đan móc, thêu thùa, nó là sở thích của tôi nên tôi biết rõ, ngoài ra còn có một tấm thiệp dòng chữ nhỏ không đẹp lắm " Con cảm ơn cô đã dạy con! Ngày 20/11 , con chỉ biết chúc cô vui vẻ! Con hứa sẽ là một học sinh ngoan để cô vui lòng". Cô mở ra và thấy món quà ấy, cặp mắt cô như đang khóc, đúng thật có đã rơi lệ, cô ôm trầm lấy tôi, tôi cảm thấy ấm áp đến nhường nào. Khi cô về, cô còn cảm ơn tôi lần nữa. Tôi thấy, có lẽ rằng đây là kỉ niệm 20/11 mà tôi nhớ nhất trong thời đi học.

Tuy từng là học sinh cá biệt nhưng dù thế tôi vẫn có những kỉ niệm riêng cho mình, và kỉ niệm 20/11 ngày hôm ấy sẽ là kỉ niệm mà tôi nhớ lâu nhất.

_________________Chúc em học tốt__________________________
P/s: Văn cần có cảm xúc nhé!
@Dollee's Pii's , @hanh2002123 , @aooyuki@gmail.com , @Bé Thiên Bình, @lê thị hải nguyên, @Nữ Thần Mặt Trăng , @hoangnga2709 ,.. mấy anh chị em giỏi văn vào đọc góp ý. Cũng lâu rồi chưa làm văn miêu tả kết hợp với biểu cảm trữ tình và tự sự. Bài tự làm nên không được hay.
sự việc mâu thuẫn nhé
là một học sinh cá biệt mà cứ như một học sinh chăm ngoan nghe lời
nói thật nếu mà bạn viết thế này cô giáo mk chấm bạn đc mấy ta
 
  • Like
Reactions: day and night

Ngọc Đạt

Banned
Banned
TV ấn tượng nhất 2017
11 Tháng năm 2017
5,281
7,952
829
21
Lâm Đồng
THCS Lộc Nga
sự việc mâu thuẫn sự việc nhé
là một học sinh cá biệt mà cứ như một học sinh chăm ngoan nghe lời
nói thật nếu mà bạn viết thế này cô giáo mk chấm bạn đc mấy ta
Cảm ơn bạn nhé ! Góp ý rất hay! Mình không biết có nên sửa hay không! Vì bài này còn mang thêm 1 thông điệp "Có thể một học sinh cá biệt có thể chăm ngoan chỉ vì 1 ngày hay 1 sự kiện gì đó"
@lê thị hải nguyên bài này từng viết rồi! Cô khó tính nên cho 8,5 thôi!
 
Last edited:

minnyvtpt02

Cựu Mod Hóa
Thành viên
26 Tháng ba 2017
1,138
1,400
249
22
Ninh Bình
THPT NHO QUAN A
Mình cần bài gấp xin các bạn giúp mình đề bài là "Kể về một kỉ niệm đáng nhớ về ngày 20-11"
tham khảo thêm ở topic này bạn nhé !
Tham khảo bài này bạn nhé,
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ôg và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điễm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:"thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo.... thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."
nguồn hocmai
 
Last edited:
  • Like
Reactions: Ngọc Đạt

Dollee's Pii's

Học sinh tiến bộ
Thành viên
28 Tháng hai 2017
186
201
151
22
trên mặt đất dưới mặt trời
Bài làm:
Trong cuộc đời của mỗi con người đều có những ngày kỉ niệm riêng như ngày sinh nhật,.. Và mỗi ngành nghề, mỗi đối tượng cũng có một ngày kỉ niệm riêng chẳng hạn như ngày 27/2 hằng năm là ngày Thầy thuốc Việt Nam, ngày 27/7 hằng năm là ngày Thương binh Liệt sĩ,.. và đối với nhà giáo, những thầy có giáo thì có ngày 20/11 hằng năm, ngày lễ quen thuộc để chúng ta tôn vinh những bậc thầy trong lĩnh vưc giáo dục. Tôi là một câu học sinh không ngoan hay để giáo viên buồn lòng, và ngày hôm đó, 20/11 một năm xa xôi khi tôi còn là một học sinh lớp bốn, tôi và cô giáo đã có những kỉ niệm sâu sắc nhất.

Hôm đấy tôi đi học muộn, trời mưa rả rích, mặc dù tôi rất muốn đi nhanh đến lớp để mang món quà nhỏ bé trong cặp sách tặng cô cũng như không muốn cô phiền lòng. Nhưng sức người đâu địch lại sức trời, phải chịu thôi, hôm ấy tôi cũng không muốn phá như bình thường vì mong cô giáo có ngày 20/11 tốt đẹp. Thể là tôi xin lỗi cô và vào lớp. Dường như ai nấy đều ngạc nhiên trước hành động của tôi, một học sinh cá biệt của lớp. Là một đứa nổi loạn nhưng không muốn nhiều người quá để tâm đến những việc làm tốt bụng của mình nên tôi vẫn cứ để quà trong cặp. Tôi lắng nghe từng lời giảng bài của cô giáo, sao mà nó lại dễ hiểu đến như thế, mình không hiểu tại sao mình lại thích nó như vậy, tôi vừa nghe lại chăm chú viết bài. Bỗng đột nhiên tôi thấy ánh mắt của cô nhẹ nhàng liếc sang tôi một cách hiền dịu, chắc rằng có cũng ngạc nhiên với những thay đổi của tôi trong ngày hôm nay. Cuối tiết, ai nấy đều lấy quà tặng cô, riêng tôi thì lại khác. Tôi đợi cho cả buổi học kết thúc mới gặp riêng cô giáo mà tặng quà.

Tiết học thứ hai, vẫn là cô nhưng khác với tiết toán, tiết mĩ thuật cô khéo léo lạ thường, cô cầm tay tôi và vạch lên vở vẽ những nét thật đẹp, nếu là các tiết học trước đây tôi sẽ vùng vằng không chịu nhưng hôm nay tôi ngoan hơn và vẽ rất đẹp nữa. Tôi vẽ chủ đề "Cô và ngày 20/11" rất đẹp cũng chỉ để lấy bức ấy tặng cho cô. Tiết học ròng rã bốn mươi lăm phút trôi qua thật nhanh chóng. Tiết một, tiết hai, tiết ba, đã đến tiết bốn , tiết học cuối cùng trong ngày. Tiết này không phải là các tiết học mà là tiết sinh hoạt lớp, lớp tôi thường sinh hoạt nhanh và kể một câu chuyên. Hôm đấy, đã đến phiên thằng bạn ngồi cạnh bên tôi. Nó học rất giỏi, tôi không có chút gì lo lắng về nó, những chủ đề nó kể thường về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh nhưng hôm nay nó lại kể về tôi với đôi mắt lấp lánh nhìn tôi "Bạn Đạt của lớp ta là một học sinh cá biệt nhưng hôm nay tôi thấy khác, các tác phong nhanh nhẹn, bạn còn thể hiện mình rất hứng thú với việc học,.. tôi rất vui về việc đó. Mong rằng bạn sẽ phát huy nhiều hơn trong các tiết học của những ngày học sau". Những lời nói ấm áp của nó đã làm tôi thức tỉnh, nó về chỗ và ôm trầm lấy tôi, tôi thấy nó đúng là một thằng bạn tốt. Những gì nó kể có lẽ cùng giống như suy nghĩ của cô giáo "Đạt à! Cô thấy em đã thay đổi, có lẽ em không hề cá biệt mà là em thích hơn người những thứ đó". Tuy cô không nói nhưng tôi vẫn rất hiểu cô. Tùng, tùng, tùng,.. giờ học đã kết thúc, những đứa bạn của tôi cũng đã rời chỗ ngồi rồi! Chúng nó đã ra tới cổng trường và về hết. Cô giáo đi chậm hơn bình thường, có lẽ có biết tôi muốn nói gì đó với cô. Tôi mở khóa cái cặp, lấy là một cái hộp nhỏ đựng quà gói thật đẹp trong giấy bóng. Nó không phải món quà to lớn gì nhưng nó là cả tấm lòng của tôi. Tôi đã đan một cái móc khóa cho cô, chắc hẳn ai cũng nghĩ cá biệt sao biết đan móc, thêu thùa, nó là sở thích của tôi nên tôi biết rõ, ngoài ra còn có một tấm thiệp dòng chữ nhỏ không đẹp lắm " Con cảm ơn cô đã dạy con! Ngày 20/11 , con chỉ biết chúc cô vui vẻ! Con hứa sẽ là một học sinh ngoan để cô vui lòng". Cô mở ra và thấy món quà ấy, cặp mắt cô như đang khóc, đúng thật có đã rơi lệ, cô ôm trầm lấy tôi, tôi cảm thấy ấm áp đến nhường nào. Khi cô về, cô còn cảm ơn tôi lần nữa. Tôi thấy, có lẽ rằng đây là kỉ niệm 20/11 mà tôi nhớ nhất trong thời đi học.

Tuy từng là học sinh cá biệt nhưng dù thế tôi vẫn có những kỉ niệm riêng cho mình, và kỉ niệm 20/11 ngày hôm ấy sẽ là kỉ niệm mà tôi nhớ lâu nhất.

_________________Chúc em học tốt__________________________
P/s: Văn cần có cảm xúc nhé!
@Dollee's Pii's , @hanh2002123 , @aooyuki@gmail.com , @Bé Thiên Bình, @lê thị hải nguyên, @Nữ Thần Mặt Trăng , @hoangnga2709 ,.. mấy anh chị em giỏi văn vào đọc góp ý. Cũng lâu rồi chưa làm văn miêu tả kết hợp với biểu cảm trữ tình và tự sự. Bài tự làm nên không được hay.
có cảm xúc
 
  • Like
Reactions: Ngọc Đạt
Top Bottom