- 24 Tháng ba 2019
- 444
- 2,960
- 316
- Đồng Tháp
- Hogwarts School of Witchcraft and Wizardry
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Tâm sự về chuyện học giỏi và học dở, rốt cuộc thì bạn nên học giỏi hay học dở?
Mọi vấn đề đó sẽ có trong bài viết này!
Bạn cảm thấy thế nào? Vậy bạn cảm thấy mình được gì mất gì khi khi học giỏi- dở và bạn sẽ đứng về phe nào?
Mọi vấn đề đó sẽ có trong bài viết này!
Học giỏi học dở, một định kiến đã in sâu vào tâm trí của con người Việt Nam. Nó tạo cho con người ta sự phân biệt giỏi - dở rõ ràng để rồi những đứa trẻ phải chịu đựng những áp lực từ chính gia đình của nó. Giỏi thật sẽ thành công, dở sẽ thất bại? Nhiều phụ huynh Việt sẽ trả lời rằng: “Giỏi tất nhiên thành công vì nó tạo được cái gọi là nền móng ban đầu”, không thể nói điều đó là sai được vì chắc hẳn đâu đó nó cũng có nhiều điểm hợp lí nhưng có lẽ điều đó chỉ đúng ở một số nước khác còn Việt Nam thì chỉ một ít thôi. Tại sao ư? Học giỏi ở Việt nam được xét theo tiêu chuẩn nào? Các môn điều có số điểm cao, học đạt hạng nhất, nhì. Điều đó đã dẫn đến cho những học sinh được giỏi ở Việt Nam là những học sinh có khả năng học đều, chính từ sự học đều này đã làm cho các bạn học sinh, có lẽ kể cả tôi cảm thấy khó khăn trong việc biết mình thật sự thích đều gì, thích môn gì. Học đều nhìn thì có vẻ thật phi thường nhưng nếu xét ra thì bạn không dành thời gian và sự quan tâm đặc biệt cho một môn cụ thể nào vì bạn học đều từ đó bạn phải chấp nhận việc mỗi cái biết một ít chứ không tường tận hay giỏi thật sự về một môn gì. Đối với các học sinh giỏi thì môn nào cũng phải thích có thể mới được gọi là giỏi còn môn thích môn không thì không được gọi là giỏi tại vì sao lại như vậy? Khi tôi hỏi đứa bạn thân của mình, đứa mà được mọi người xem là học giỏi xem nó thích môn nào: “Tao thích: Lí, văn, toán,…”, rồi dần dần dường như “nó” đang kể ra toàn bộ môn mà “nó” có thể nghĩ ra. Bởi vì những câu nói:“ Em học giỏi môn nay là tự nhiên em thấy nó dễ rồi tự nhiên em cảm thấy thích nó ngay!”. Nó như một quy tắc đo lường dở và giỏi của xã hội.
Quay lại với chủ đề chính, vậy thế nào bị mọi người gọi là học dở? Người ta xem bạn là một học sinh dở khi bạn đứng hạng cuối lớp, điểm của bạn chỉ 6, 7 mặc dù cũng có môn bạn vượt trội hơn cá môn còn lại. Học dở khiến bạn bị mọi người nhìn bằng ánh mắt dường như tràn ngập coi thường, người ta thường coi rằng nếu bạn học giỏi thì bạn phải là một đứa suốt ngày ngồi trên bàn mà lật từng cuốn sách ra mà học, suốt ngày cắm mặt vào từng cuốn vở để nhồi nhét những thứ mà có lẽ chỉ vài ngày hay chỉ cần sau ngày kiểm tra là chúng sẽ tuôn đi hết. Chính tôi, mỗi lần kiểm tra, thi thì tôi cứ như một cái máy phải cố gắn chặt mình vào chiếc bàn rồi lôi tập vở ra mà tụng cứ như con người a đang ê a đọc kinh. Đúng là tôi nhớ được (mặc dù tôi phải tốn khá nhiều thời gian) và tất nhiên tôi được điểm khá cao nhưng sau đó tôi chẳng còn chút gì sót lại trong tâm trí mình, vậy chúng ta phải học chúng làm gì? Học thật giỏi để rồi thật dở.
Vậy khi học giỏi và học dở chúng ta được gì và phải mất gì? Trước tiên có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu trước với học giỏi, khi học giỏi chúng ta có nhiều bạn, có chiếc chìa khóa mở ra cánh của tương lai và ngàn trăm ngàn lí do khác mà ba mẹ thường hay nói với tôi. Tôi không tự nhận mình là một học sinh giỏi nhưng thành tích của tôi cũng thuộc Top 5 của lớp, vậy tôi có được những gì? Khi học giỏi bạn có nhiều bạn bè hơn, điều này không phải sai cũng không đúng hoàn toàn. Đúng là từ khi tôi trở nên học giỏi hơn thì tôi có nhiều bạn bè, hầu như trong lớp ai tôi cũng có thể dễ dàng bắt chuyện nhưng thật sự tôi chẳng có một đứa bạn thân nào cả, cái người tôi xem là bạn thân thực ra có lẽ chẳng bao giờ xem tôi là bạn thân, tôi cũng vừa biết chuyện này gần đây thôi. Tôi biết mặc dù nhiều bạn học giỏi vẫn có bạn thân và có một tình bạn thật đẹp chính vì thế tôi mới nói điều này rất mơ hồ không rõ là đúng hay sai. Vậy còn chuyện “Tương lai của em có màu gì là do thành tích học tập của em hôm nay!”, quen chứ? Đó có phải là những gì mà thầy cô hay ba mẹ hay nói với bạn? Như đã nói ở trên học giỏi ở Việt Nam thì bạn phải học đều và hậu quả của nó là bạn sẽ dẫn đến định hướng tương lai của bạn bị sai vì bạn không rõ bản thân của bạn thích điều gì nữa điều đó có thể dẫn đến học lệch ở bước đường đại học. Học một thứ mà không hợp với mình để rồi cả đời đồng hành cùng thứ đó, bạn nghĩ tỉ lệ thành công của bạn là bao nhiêu? Tuy nhiên mặc khác cũng không thể những lợi ích thực sự mà học giỏi mang lại đó là được họ hàng ca tụng, hàng xóm đưa bạn lên chín tầng mây xanh. Nhưng theo tôi dù bạn học giỏi đi chăng nữa thì bạn cũng không thật sự hạnh phúc đâu, vì sao? Lần đầu tiên tôi trở nên giỏi đó là vào năm lớp 7 khi tôi từ hạng 15 vươn lên hạng 2 khỏi nói chắc bạn cũng biết tôi cảm thấy khoản thời gian đó sung sướng đến thế nào nhưng chỉ được lần đó thôi, học kì II lớp 7 tôi tiếp tục được hạng 2 thì mẹ tôi đã bắt đầu so sánh tôi với bạn đạt hạng nhất. Sang lớp 8 đôi lúc tôi xuống hạng 3 thì mẹ tôi bắt đầu tỏ vẻ khó chịu và đổ lỗi cho cái laptop, cho internet trong khi tôi lòng tôi thì hừng hực: “Hạng 3 đấy mẹ!”. Dần về sau mỗi khi tôi được hạng 2 và khoe với ba mẹ thì ba mẹ chỉ đơn giản là bảo đã thấy trên Sổ liên lạc điện tử rồi có gì bất ngờ đâu, nhiều lúc tôi chẳng biết mình đang đeo bám mấy cái con số xếp hạng đó để làm gì? Mặc dù từ khi tôi học giỏi hơn thì gia đình tôi cũng dần trở nên đầm ấm hơn.
Thế còn học dở bạn được gì? Học dở đôi khi lại có một số điều hay như là bạn có được khoảng thời gian tự do, biết rõ thứ mình thích, đầu óc cũng thư thái hơn nhiều và quan trọng nhất có lẽ là có được những đứa bạn thực sự. Khi học không được giỏi thì bạn chẳng còn lí do gì để cho những đứa thật sự không thích bạn phải chơi với bạn( trừ khi bạn thuộc dạng con nhà giàu, đẹp trai xinh gái hay vì một âm mưu sâu xa nào đó), thường những người đến với bạn lúc này đều là thật lòng, họ chơi với bạn vì đơn giản là học cảm thấy họ hợp với bạn mặc dù đôi lúc cũng có những kẻ không thật sự thích bạn. Tiếp đến khi không quá chú tâm vào việc học bạn sẽ có nhiều thời gian để làm một số điều bạn thích, hay phát triển mối quan hệ xã hội của bạn. Thật sự thường tôi thấy những người không được mọi người gọi là học giỏi lại khá là “lẹ miệng” và điều đó cũng hay đi kèm với sự thông minh tất nhiên vẫn có nhiều bạn vừa học giỏi vừa nhanh nhảu nhưng với tôi học giỏi thì chì có chuyện trò qua Zalo, Facebook để rồi khi đứng trước đám đông hay khi phải nói gì đó thì bạn cứ nói bằng cái giọng mà đến cả cái đứa bạn cùng bàn cũng chẳng thể nghe.
Học giỏi và dở đều có những lợi ích và tác hại riêng của nó, bạn muốn học giỏi hay không giỏi là tùy bạn, tùy bạn thấy xem cái nào sẽ hợp với hoàn cảnh hiện tại của bạn hơn, bản thân bạn muốn cái nào hơn. Tất nhiên khi chấp nhận cái nào đi chăng nữa thì bạn vẫn phải đối mặt với mặt trái của nó như tôi, tôi tạm thời thích cái học giỏi hơn nhưng tôi cũng đã xin với ba mẹ là sau khi tôi lên cấp 3 có thể cho tôi ngừng học đều và không cần phải cuốn theo cuộc đua tranh hạng nữa và học đã đồng ý, tôi mong họ sẽ không thay đổi quyết định đó. Chúc mừng bạn đã đọc đến dòng cuối của bài viết này và tất nhiên chẳng có lí do gì mà khiến tôi không hoan nghênh đều đó, vì tôi viết vậy nhưng liệu có bao nhiêu người được như bạn. Chúc bạn tìm được câu trả lời cho riêng bản thân của mình cũng như cũng như hiểu được bản thân thực sự muốn điều gì.
Nhật Quang
#nhatquang05
Quay lại với chủ đề chính, vậy thế nào bị mọi người gọi là học dở? Người ta xem bạn là một học sinh dở khi bạn đứng hạng cuối lớp, điểm của bạn chỉ 6, 7 mặc dù cũng có môn bạn vượt trội hơn cá môn còn lại. Học dở khiến bạn bị mọi người nhìn bằng ánh mắt dường như tràn ngập coi thường, người ta thường coi rằng nếu bạn học giỏi thì bạn phải là một đứa suốt ngày ngồi trên bàn mà lật từng cuốn sách ra mà học, suốt ngày cắm mặt vào từng cuốn vở để nhồi nhét những thứ mà có lẽ chỉ vài ngày hay chỉ cần sau ngày kiểm tra là chúng sẽ tuôn đi hết. Chính tôi, mỗi lần kiểm tra, thi thì tôi cứ như một cái máy phải cố gắn chặt mình vào chiếc bàn rồi lôi tập vở ra mà tụng cứ như con người a đang ê a đọc kinh. Đúng là tôi nhớ được (mặc dù tôi phải tốn khá nhiều thời gian) và tất nhiên tôi được điểm khá cao nhưng sau đó tôi chẳng còn chút gì sót lại trong tâm trí mình, vậy chúng ta phải học chúng làm gì? Học thật giỏi để rồi thật dở.
Vậy khi học giỏi và học dở chúng ta được gì và phải mất gì? Trước tiên có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu trước với học giỏi, khi học giỏi chúng ta có nhiều bạn, có chiếc chìa khóa mở ra cánh của tương lai và ngàn trăm ngàn lí do khác mà ba mẹ thường hay nói với tôi. Tôi không tự nhận mình là một học sinh giỏi nhưng thành tích của tôi cũng thuộc Top 5 của lớp, vậy tôi có được những gì? Khi học giỏi bạn có nhiều bạn bè hơn, điều này không phải sai cũng không đúng hoàn toàn. Đúng là từ khi tôi trở nên học giỏi hơn thì tôi có nhiều bạn bè, hầu như trong lớp ai tôi cũng có thể dễ dàng bắt chuyện nhưng thật sự tôi chẳng có một đứa bạn thân nào cả, cái người tôi xem là bạn thân thực ra có lẽ chẳng bao giờ xem tôi là bạn thân, tôi cũng vừa biết chuyện này gần đây thôi. Tôi biết mặc dù nhiều bạn học giỏi vẫn có bạn thân và có một tình bạn thật đẹp chính vì thế tôi mới nói điều này rất mơ hồ không rõ là đúng hay sai. Vậy còn chuyện “Tương lai của em có màu gì là do thành tích học tập của em hôm nay!”, quen chứ? Đó có phải là những gì mà thầy cô hay ba mẹ hay nói với bạn? Như đã nói ở trên học giỏi ở Việt Nam thì bạn phải học đều và hậu quả của nó là bạn sẽ dẫn đến định hướng tương lai của bạn bị sai vì bạn không rõ bản thân của bạn thích điều gì nữa điều đó có thể dẫn đến học lệch ở bước đường đại học. Học một thứ mà không hợp với mình để rồi cả đời đồng hành cùng thứ đó, bạn nghĩ tỉ lệ thành công của bạn là bao nhiêu? Tuy nhiên mặc khác cũng không thể những lợi ích thực sự mà học giỏi mang lại đó là được họ hàng ca tụng, hàng xóm đưa bạn lên chín tầng mây xanh. Nhưng theo tôi dù bạn học giỏi đi chăng nữa thì bạn cũng không thật sự hạnh phúc đâu, vì sao? Lần đầu tiên tôi trở nên giỏi đó là vào năm lớp 7 khi tôi từ hạng 15 vươn lên hạng 2 khỏi nói chắc bạn cũng biết tôi cảm thấy khoản thời gian đó sung sướng đến thế nào nhưng chỉ được lần đó thôi, học kì II lớp 7 tôi tiếp tục được hạng 2 thì mẹ tôi đã bắt đầu so sánh tôi với bạn đạt hạng nhất. Sang lớp 8 đôi lúc tôi xuống hạng 3 thì mẹ tôi bắt đầu tỏ vẻ khó chịu và đổ lỗi cho cái laptop, cho internet trong khi tôi lòng tôi thì hừng hực: “Hạng 3 đấy mẹ!”. Dần về sau mỗi khi tôi được hạng 2 và khoe với ba mẹ thì ba mẹ chỉ đơn giản là bảo đã thấy trên Sổ liên lạc điện tử rồi có gì bất ngờ đâu, nhiều lúc tôi chẳng biết mình đang đeo bám mấy cái con số xếp hạng đó để làm gì? Mặc dù từ khi tôi học giỏi hơn thì gia đình tôi cũng dần trở nên đầm ấm hơn.
Thế còn học dở bạn được gì? Học dở đôi khi lại có một số điều hay như là bạn có được khoảng thời gian tự do, biết rõ thứ mình thích, đầu óc cũng thư thái hơn nhiều và quan trọng nhất có lẽ là có được những đứa bạn thực sự. Khi học không được giỏi thì bạn chẳng còn lí do gì để cho những đứa thật sự không thích bạn phải chơi với bạn( trừ khi bạn thuộc dạng con nhà giàu, đẹp trai xinh gái hay vì một âm mưu sâu xa nào đó), thường những người đến với bạn lúc này đều là thật lòng, họ chơi với bạn vì đơn giản là học cảm thấy họ hợp với bạn mặc dù đôi lúc cũng có những kẻ không thật sự thích bạn. Tiếp đến khi không quá chú tâm vào việc học bạn sẽ có nhiều thời gian để làm một số điều bạn thích, hay phát triển mối quan hệ xã hội của bạn. Thật sự thường tôi thấy những người không được mọi người gọi là học giỏi lại khá là “lẹ miệng” và điều đó cũng hay đi kèm với sự thông minh tất nhiên vẫn có nhiều bạn vừa học giỏi vừa nhanh nhảu nhưng với tôi học giỏi thì chì có chuyện trò qua Zalo, Facebook để rồi khi đứng trước đám đông hay khi phải nói gì đó thì bạn cứ nói bằng cái giọng mà đến cả cái đứa bạn cùng bàn cũng chẳng thể nghe.
Học giỏi và dở đều có những lợi ích và tác hại riêng của nó, bạn muốn học giỏi hay không giỏi là tùy bạn, tùy bạn thấy xem cái nào sẽ hợp với hoàn cảnh hiện tại của bạn hơn, bản thân bạn muốn cái nào hơn. Tất nhiên khi chấp nhận cái nào đi chăng nữa thì bạn vẫn phải đối mặt với mặt trái của nó như tôi, tôi tạm thời thích cái học giỏi hơn nhưng tôi cũng đã xin với ba mẹ là sau khi tôi lên cấp 3 có thể cho tôi ngừng học đều và không cần phải cuốn theo cuộc đua tranh hạng nữa và học đã đồng ý, tôi mong họ sẽ không thay đổi quyết định đó. Chúc mừng bạn đã đọc đến dòng cuối của bài viết này và tất nhiên chẳng có lí do gì mà khiến tôi không hoan nghênh đều đó, vì tôi viết vậy nhưng liệu có bao nhiêu người được như bạn. Chúc bạn tìm được câu trả lời cho riêng bản thân của mình cũng như cũng như hiểu được bản thân thực sự muốn điều gì.
Nhật Quang
#nhatquang05