N
natsume1998
Vuốt ve mái tóc như suối của nhỏ, đôi mắt ôn nhu nhìn nhỏ không rời, làm cho bao cặp mắt của các đại thần phía dưới trố ra đến nỗi muốn được thể nổ tung, không ai dám hó hé, đáng lẽ việc triều chính không nên để những phi tần trong hậu cung can thiệp kể cả hoàng hậu và hoàng thái hậu, thiên tử của bọn họ luôn tuân thủ đúng các quy tắc, tàn bạo, lạnh lùng dù cho là công thần có công lớn nhưng chỉ cần phạm phải một cái nhẹ thì gói đồ ôm người về quê sinh sống, nặng thì coi như lên trời gặp tiên nhân luôn, vậy mà bây giờ người ngồi trên ghế rồng không phải một người mà là hai người, nhưng sốc hơn nữa cái nam nhân lãnh đạm tàn bạo, khát máu kia có khuôn mặt hiền hòa như bầu trời cuối thu làm cho trời đất trong mắt các đại lão thần tuổi đã cao không ngừng rung chuyển, dù có bất bình nhưng cũng không dám mở miệng.
-”Được rồi, các ngươi có gì báo cáo cứ nói đi” Giọng nói lạnh tanh nhưng gương mặt vẫn như thế, Nhật Quang đứng bên cạnh thở dài nhìn hai con người một vàng một hồng trên ghế vàng, tâm càng ngày càng dám chắc mai sau này chắc chắn cái nữ tử hồng hồng kia thế nào cũng đăng cơ làm hoàng hậu yêu của chàng. Còn có khi có thể sẽ giải tán luôn cái địa ngục ma nữ kia nữa, như thế đỡ tốn biết chừng nào cho hoàng cung, lại không có những chuyện bất công làm y đau đầu thay nữa
-”Khởi bẩm hoàng thượng, Vương Lâm triều chúng ta đã quyết định cùng Tư Khởi triều kí khế ước hòa giải, cho nên Tư Khởi triều đã gởi thư cử sứ thần hòa giải là Tư Kì Phong- Hoàng thái tử của Khởi triều sang để tỏ lòng hữu hảo của hai nước sau này” Lão già râu tóc bạc phơ, tiến lên cúi người cung kính bẩm, sắc mặt của chàng giãn ra, nhếch môi khẽ cười, dù sao lần này cả hai nước hòa giải cũng là tốt cho nhân của cả hai triều đình, người dân không những vui mừng mà có thể được họ đánh giá cao là vị vua nhân đức hiểu biết của đất nước
-”Tốt lắm, hãy chuẩn bị một buổi tiệc thật linh đình để đón sứ thần Khởi triều, không được để bất cứ sai sót nào, được rồi còn gì nữa” Chàng quét mắt trên chính điện, nhìn những lão nhân đang run như cày sấy mà hỏi
-”Khởi bẩm, không những Khởi Triều mà Hạ Chi quốc cũng muốn một chuyến đến mừng thọ lão Thái Hậu và tăng tình hữu bang giữa hai nước” Chàng nhếch mép, vẻ mặt hàn băng, ánh mắt sắc sảo nghiêng đầu nhìn nữ nhân đã ngủ trong lòng, ánh mắt có một tia giảo hoạt. Hừ lấy cớ như thế là để thăm dò tình hình nước ta đây mà, nếu như muốn biết ta cũng chẳng cần giấu
-”Được hãy sắp xếp thật tốt, sứ thần bên đó là ai”
-”Thưa là Hàn Vũ vương gia” Hàn Vũ vương gia,nghe đồn từ lúc hắn té xuống vách núi sau khi tỉnh lại thì trở thành một người khác, tư trí thông minh, học rộng tài cao, nhưng không hề khoa trương, huyênh hoang mà ngược lại nhân đức độ lượng, suy nghĩ thấu đáo, tư sắc cũng là đệ nhất mĩ nam của Hạ Chi quốc, chàng muốn được xem xét hắn một lần xem sao
-”Còn gì nữa”
-”Khởi bẩm không còn gì” Lão nhân kiên cố đứng trụ, gương mặt đầm đìa mồ hôi, hôm nay quả thật là lạ, vì thường ngày cứ mỗi lần có chuyện mà thượng triều thế nào cũng có vài đại thần bị đưa ra chém, úc vậy mà…
-”Được rồi các ngươi lui ra hết đi” Chàng hất tay ý nói đi hết, cả đám đại thần ù té ra khỏi chính điện, chàng nhăn mặt khó hiểu nhìn bóng dang như thỏ của họ mà lắc đầu, Nhật Quang cũng tự hiểu mà lui ra
-”Nhật Quang, ngươi đi truyền ý chỉ, tung tin đồn cho ta, phong Lan Nhi làm Lan Quý Phi quyền hạn chỉ dưới hai người trên một người, ban cho nàng cung điện Đại Nhi Nguyệt đổi tên thành Sủng Lan điện” Nhật Quang giật mình ngẩng đầu nhìn người trước mặt y đang đi đột nhiên gọi lại làm y hoảng hồn, Đại Lâm Điện chẳng phải là cung điện nguy nga nhất hậu cung sao, cả hoàng hậu cũng không được ở chung quy là mẹ ruột của chàng đã từng ở đó, nên chàng mới nghiêm cấm không một ai được bước vào ngoài việc lau chùi, hoàng thái hậu bây giờ chỉ là mẹ nuôi của chàng, một trong những tần phi được sủng ái năm xưa, nhưng mẹ của chàng danh chính ngôn thuận là hoàng hậu, công dung ngôn hạnh đều đầy đủ, làm ai cũng thèm thuồng muốn đoạt lấy nhưng không may lại qua đời sớm. Vậy mà lại cho nhỏ ở cung điện đó, còn đổi thành Sủng Lan điện nữa chứ, ai cũng có thể hiểu ý tứ trong câu nói này, hoàng thượng của hắn, si tình thật rồi.
-”Thần tuân chỉ” Nhật Quang trang nghiêm hành lễ rồi bước ra ngoài.
-”Lan Nhi, cẩn thận một chút, đừng có chạy nhảy gần hồ, nguy hiểm lắm” Chàng sắc mặt vô cùng lo lắng nhưng miệng vẫn nhếch lên cười khẽ, đôi mắt tràn đầy sủng nịnh nhìn tiểu nhân nhi đang nghịch hoa gần hồ, dưới ánh nắng, gương mặt nhỏ đỏ ửng một sắc, trên tay vẫn cầm nhành hoa màu vàng yểu điệu, nụ cười trên môi không ngừng nở ra, nhịn không được chàng tiêu sái khỏi ghế trong cái đình nhỏ bước đến bên cạnh nhỏ, vươn tay khóa chặt nhỏ trong lòng, nhỏ ngước đầu ra sau mỉm cười đáng yêu
-”Tuân, xem này có mấy con cá nhỏ dễ thương lắm đó” Sau đó kích động chỉ tay xuống hồ”
-”Vậy sao” Chàng cùng nhỏ ngồi xổm xuống, tay nhỏ không ngừng nghịch ngơm, di chuyển trong nước, nhỏ rất vui, được ở bên chàng thế này đã là 2 tháng rồi, cảm giác ngày càng thân thiết, hễ vắng chàng một lúc là nhớ không chịu nổi, cứ ở trong tẩm cung của chàng mà đi đi lại, khi biết mìm đã được phong là Lan quý phi nhưng nhỏ cũng chẳng có gì vui mừng, còn cái cung Sủng Lan gì đó nhỏ không ở, cứ nhõng nhẽo không chịu rời khỏi tẩm cung của chàng, chàng mềm lòng nên mới giữ nhỏ ở bên, lòng cũng chẳng muốn nàng rời khỏi, coi như là hai người 24/24 dính chặt với nhau, 2 tháng này kể từ khi có nhỏ, chàng không bao giờ đi đến cung của hậu phi nữa, trong tâm tưởng dường như đã quên mất từ lâu rồi có họ, vì ở bên chàng chặt như dán keo nên chúng hậu phi gần như không động tay động chân được gì, chàng hài lòng vì điều đó.
-”Hoàng thượng, chúng lão thần có việc bẩm báo với người, hiện đang chờ ở chính điện” Nhật Quang hành lễ bẩm báo
-”Được rồi, ta đến ngay” Chàng mặt mày vẫn tươi cười bảo, xém nữa làm cho Nhật Quang hết hồn ngã chỏng vó
-”Nàng hay không là muốn đi cùng ta” Chàng đứng dậy kéo nhỏ theo, đưa tay vuốt ve gương mặt phúng phính của nhỏ, ánh mắt tràn đầy yêu thương
-”Lan ở đây, chàng đi đi” Nhỏ gật gù, sau đó nhón chân hôn cái chụt lên má chàng
-”Được rồi, vậy ta đi trước, Phương Doanh ngươi ở lại đây hảo hảo chăm sóc nương nương” Nói xong quay lưng bước đi, gương mặt vẫn chưa mất hết nét ấm áp
-”Phương Doanh, muội muốn ăn bánh hoa mai”
-”Lan Nhi, thật là lúc nãy mới ăn 2 dĩa rồi cơ mà, muội mà ăn nữa là béo phì đó, tỷ tỷ không muốn muội muội trở nên ú ù đâu” Phương Doanh gương mặt trách yêu nhìn nhỏ, tỷ muội thật làm cho người ta ấm lòng, nhỏ bắt buộc không cho nàng gọi nhỏ là nương nương, nàng nhiều lần từ chối nhưng cúi cùng không thoát khỏi chiêu thức mắt lóng lánh của nhỏ, đành phải chấp nhận, chỉ khi nào có hai người thì mới có thể gọi tỷ muội.
-”Đi đi mà” Nhỏ nỉ non
-”Được được, tỷ chịu thua, đợi tỷ một lát, không được chạy loạn đó” Nàng huơ huơ tay tỏ ý đầu hàng, trước vẻ mặt super đáng yêu của nhỏ
-”Ân” Nhỏ mỉm cười, nhìn bóng lưng Phương Doanh đi xa, nhỏ nhảy chân sáo đến ngồi ở đình, tay cầm cây quạt lụa quý giá của chàng tặng không ngừng quạt, gương mặt đang yêu vô cùng. Bỗng dưng mắt dừng lại trên 5 thân phục màu sắc lộng lẫy, từ từ di động đến đây, bọn họ lại gân thì nhỏ mới thấy được, woa xinh đẹp quá, úc chắc đây cũng là vợ của Tuân, nhỏ đột nhiên xụ mặt, một trong ngũ y phục cao ngạo, chua ngoa đứng ra
-”Ngươi là ai, mau tránh ra cho bọn ta nơi đây ngự thiện” Nhỏ trố mắt nhìn bọn họ, con ngươi to tròn dừng trên người của một nữ nhân, bụng mang dạ chữa, lòng càng thêm buồn bã, thở dài
-”Ngươi còn làm gì ở đó nữa, mau cút đi, tiện nhân như ngươi làm sao có thể ngồi trên đó”
-”Phi Nhã nương nương, người sao có thể ăn nói như thế” Phương Doanh từ xa trông thấy rắc rối vội vàng chạy đến bảo vệ cô chủ ngu ngơ của mình
-”Hừ, nô tì như ngươi sao có thể ăn nói phàm hồ như thế” Phi Nhã hừ giọng bực bôi giơ tay chuẩn bọi đánh xuống má cô, liền bị cô chụp tay lại
-”Ngươi dám, a ha tì nữ to gan” Ả lanh lảnh nói
-”Người không có quyền đánh nô tì, người không phải chủ nhân của nô tì nên nô tì không thể khách sáo, người là không biết người đang ngồi ở kia là ai sao, xin nói với người đây chính là Lan quý phi, độc sủng của hoàng thượng, chắc người đã nghe nói đến” Mặt ả tái mét, đây chính là nữ nhân được hoàng thượng yêu thương sủng ái đến chính tầng mây sao, ả không biết mặt nhỏ vì nhỏ và hoàng thượng cứ dính sát vào nhau tối ngày, mỗi lần tái kiến hoàng thượng lại bị công công nói hoàng thượng không tiếp, nguyên nhân chính là đây sao
“Nhã muội, bình tĩnh nào, chúng ta có lẽ đắc tội với quý phi nương nương rồi” Người đàn bà mang thai đứng ra, hành lễ
-”Quý phi nương nương cát tường” Trong lòng ả không khỏi khinh miệt, sủng ái thì sao chứ, dù gì cũng mau chóng thất sủng cho xem, mà ả còn mang trong mình long mạch, nhỏ sánh được sao
-”Đức phi tỷ tỷ, người sao có thể hành lễ như thế, người dù sao cũng đang mang thai mà” Một thân áo vàng gương mặt mĩ lẽ vội nói
-”Ơ đừng như thế, tỷ khong cần hành lễ thế đâu” nhỏ bối rối
-”Lan Quý phi người có thể để cho bọn thiếp ngồi được không?” Một thân áo lục nhẹ giọng nói
-”Được chứ, các tỷ cứ tự nhiên” Cả năm người yên vị
-”Nghe nói Lan Nhi tỷ tỷ rất được hoàng thượng sủng ai” Đức phi hỏi
-”Ưm, không biết được” Nhỏ đỏ mặt
-”Đức phi tỷ tỷ sao tỷ lại nói như thế, tuy bây giờ vì mang thai nên hoàng thượng mới như thế, nhưng hoàng thượng vẫn yêu thương tỷ đấy thôi, huống chi tỷ đang mang thai long mạch” Nữ tử áo xanh nói, mắt không ngừng liếc nhìn nhỏ, nhưng nhỏ từ đầuđến cuối vẫn như thế, gương mặt vẫn tươi sáng, làm họ có chút thất vọng
-”Ưm” Nhỏ dụi mắt, buồn ngủ, tối hôm qua chàng hành nhỏ tới sáng nên không thể ngủ được chút nào nên bây giờ hai mắt đã cụp xuống
-”Xin lỗi các tỷ muội buồn ngủ, nên muôi cáo từ trước” Nhỏ đứng dậy, bỗng dưng Đức phi níu tay nhỏ cười
-”Đừng đi vội như thế, ở đây chơi với bọn muôi rồi về”
-”Ưm, không được, ta thật sự buồn ngủ” Nhỏ hất tay, lập tức Đức Phi ngả xuống ghế, nhưng thật chất khi Đức Phi bị hất tay, Nhã Phi đã mau chóng đá ghế thật nhẹ làm Đức Phi mất thăng bằng té xuống, máu từ hai chân chảy ra , Đức Phi đau đớn kêu gào, nhỏ giật mình hoảng loạn
-” Mau mau gọi thái y”
-”Thế nào rồi” Chàng lạnh giọng hỏi
-”Hoàng thượng long thai không thể giữ” Lão run rẩy nói
-”Hoàng thượng tất cả là do Lan quý phi đã hất ngã Đức phi” Nhã phi được thể nói, mặt không ngừng giở trang tất giận
-”Đúng thế hoàng thượng hãy thay Đức phi đòi lại công bằng” Lục phi nói
-”Hoàng thượng không phải, nương nuơng lúc nãy buồn ngũ nên cáo từ trước, nhưng Đức Phi lại níu tay người, chắc ngài hiểu được trong cơn buồn ngủ sẽ mất đi phương hướng thế nào rồi” Phương Doanh cố nói, trong lòng không khỏi phẫn nộ.Nhỏ đứng đó, thần sắc tái nhợt, bất động như tượng, nãy giờ không nghe được lời giải thích của nhỏ, chàng mau chóng quay mặt lại phía vách tường, thì thấy cả người nhỏ trắng nhợt, hốc mắt tràn nước, nước mắt chảy nhưng mặt không chút biểu hiện gì, chàng lo lắng đi đến
-”Lan Nhi nàng sao thế” Chàng vươn tay định ôm lấy nhỏ thì đột nhiên nhỏ hoảng loạn hất tay chàng ra, cất bước bỏ chạy, chàng giật bắn người muốn đuổi theo
-”Hoàng thượng con chúng ta” Đức phi giọng nức nở nói, chàng quay lại, khẽ quay mặt ra ngoài cửa
-”Không còn nữa, nàng hãy nghỉ ngơi đi” Chàng lạnh lùng nói, thật sự đối với chàng giờ đứa con đó có hay không cũng không quan trọng bằng nhỏ, chàng không muốn có con với các cung phi nên đã cho các nàng uống dược nhưng không hiểu sao, Đức phi lại mang thai
-”Được rồi, các ngươi có gì báo cáo cứ nói đi” Giọng nói lạnh tanh nhưng gương mặt vẫn như thế, Nhật Quang đứng bên cạnh thở dài nhìn hai con người một vàng một hồng trên ghế vàng, tâm càng ngày càng dám chắc mai sau này chắc chắn cái nữ tử hồng hồng kia thế nào cũng đăng cơ làm hoàng hậu yêu của chàng. Còn có khi có thể sẽ giải tán luôn cái địa ngục ma nữ kia nữa, như thế đỡ tốn biết chừng nào cho hoàng cung, lại không có những chuyện bất công làm y đau đầu thay nữa
-”Khởi bẩm hoàng thượng, Vương Lâm triều chúng ta đã quyết định cùng Tư Khởi triều kí khế ước hòa giải, cho nên Tư Khởi triều đã gởi thư cử sứ thần hòa giải là Tư Kì Phong- Hoàng thái tử của Khởi triều sang để tỏ lòng hữu hảo của hai nước sau này” Lão già râu tóc bạc phơ, tiến lên cúi người cung kính bẩm, sắc mặt của chàng giãn ra, nhếch môi khẽ cười, dù sao lần này cả hai nước hòa giải cũng là tốt cho nhân của cả hai triều đình, người dân không những vui mừng mà có thể được họ đánh giá cao là vị vua nhân đức hiểu biết của đất nước
-”Tốt lắm, hãy chuẩn bị một buổi tiệc thật linh đình để đón sứ thần Khởi triều, không được để bất cứ sai sót nào, được rồi còn gì nữa” Chàng quét mắt trên chính điện, nhìn những lão nhân đang run như cày sấy mà hỏi
-”Khởi bẩm, không những Khởi Triều mà Hạ Chi quốc cũng muốn một chuyến đến mừng thọ lão Thái Hậu và tăng tình hữu bang giữa hai nước” Chàng nhếch mép, vẻ mặt hàn băng, ánh mắt sắc sảo nghiêng đầu nhìn nữ nhân đã ngủ trong lòng, ánh mắt có một tia giảo hoạt. Hừ lấy cớ như thế là để thăm dò tình hình nước ta đây mà, nếu như muốn biết ta cũng chẳng cần giấu
-”Được hãy sắp xếp thật tốt, sứ thần bên đó là ai”
-”Thưa là Hàn Vũ vương gia” Hàn Vũ vương gia,nghe đồn từ lúc hắn té xuống vách núi sau khi tỉnh lại thì trở thành một người khác, tư trí thông minh, học rộng tài cao, nhưng không hề khoa trương, huyênh hoang mà ngược lại nhân đức độ lượng, suy nghĩ thấu đáo, tư sắc cũng là đệ nhất mĩ nam của Hạ Chi quốc, chàng muốn được xem xét hắn một lần xem sao
-”Còn gì nữa”
-”Khởi bẩm không còn gì” Lão nhân kiên cố đứng trụ, gương mặt đầm đìa mồ hôi, hôm nay quả thật là lạ, vì thường ngày cứ mỗi lần có chuyện mà thượng triều thế nào cũng có vài đại thần bị đưa ra chém, úc vậy mà…
-”Được rồi các ngươi lui ra hết đi” Chàng hất tay ý nói đi hết, cả đám đại thần ù té ra khỏi chính điện, chàng nhăn mặt khó hiểu nhìn bóng dang như thỏ của họ mà lắc đầu, Nhật Quang cũng tự hiểu mà lui ra
-”Nhật Quang, ngươi đi truyền ý chỉ, tung tin đồn cho ta, phong Lan Nhi làm Lan Quý Phi quyền hạn chỉ dưới hai người trên một người, ban cho nàng cung điện Đại Nhi Nguyệt đổi tên thành Sủng Lan điện” Nhật Quang giật mình ngẩng đầu nhìn người trước mặt y đang đi đột nhiên gọi lại làm y hoảng hồn, Đại Lâm Điện chẳng phải là cung điện nguy nga nhất hậu cung sao, cả hoàng hậu cũng không được ở chung quy là mẹ ruột của chàng đã từng ở đó, nên chàng mới nghiêm cấm không một ai được bước vào ngoài việc lau chùi, hoàng thái hậu bây giờ chỉ là mẹ nuôi của chàng, một trong những tần phi được sủng ái năm xưa, nhưng mẹ của chàng danh chính ngôn thuận là hoàng hậu, công dung ngôn hạnh đều đầy đủ, làm ai cũng thèm thuồng muốn đoạt lấy nhưng không may lại qua đời sớm. Vậy mà lại cho nhỏ ở cung điện đó, còn đổi thành Sủng Lan điện nữa chứ, ai cũng có thể hiểu ý tứ trong câu nói này, hoàng thượng của hắn, si tình thật rồi.
-”Thần tuân chỉ” Nhật Quang trang nghiêm hành lễ rồi bước ra ngoài.
-”Lan Nhi, cẩn thận một chút, đừng có chạy nhảy gần hồ, nguy hiểm lắm” Chàng sắc mặt vô cùng lo lắng nhưng miệng vẫn nhếch lên cười khẽ, đôi mắt tràn đầy sủng nịnh nhìn tiểu nhân nhi đang nghịch hoa gần hồ, dưới ánh nắng, gương mặt nhỏ đỏ ửng một sắc, trên tay vẫn cầm nhành hoa màu vàng yểu điệu, nụ cười trên môi không ngừng nở ra, nhịn không được chàng tiêu sái khỏi ghế trong cái đình nhỏ bước đến bên cạnh nhỏ, vươn tay khóa chặt nhỏ trong lòng, nhỏ ngước đầu ra sau mỉm cười đáng yêu
-”Tuân, xem này có mấy con cá nhỏ dễ thương lắm đó” Sau đó kích động chỉ tay xuống hồ”
-”Vậy sao” Chàng cùng nhỏ ngồi xổm xuống, tay nhỏ không ngừng nghịch ngơm, di chuyển trong nước, nhỏ rất vui, được ở bên chàng thế này đã là 2 tháng rồi, cảm giác ngày càng thân thiết, hễ vắng chàng một lúc là nhớ không chịu nổi, cứ ở trong tẩm cung của chàng mà đi đi lại, khi biết mìm đã được phong là Lan quý phi nhưng nhỏ cũng chẳng có gì vui mừng, còn cái cung Sủng Lan gì đó nhỏ không ở, cứ nhõng nhẽo không chịu rời khỏi tẩm cung của chàng, chàng mềm lòng nên mới giữ nhỏ ở bên, lòng cũng chẳng muốn nàng rời khỏi, coi như là hai người 24/24 dính chặt với nhau, 2 tháng này kể từ khi có nhỏ, chàng không bao giờ đi đến cung của hậu phi nữa, trong tâm tưởng dường như đã quên mất từ lâu rồi có họ, vì ở bên chàng chặt như dán keo nên chúng hậu phi gần như không động tay động chân được gì, chàng hài lòng vì điều đó.
-”Hoàng thượng, chúng lão thần có việc bẩm báo với người, hiện đang chờ ở chính điện” Nhật Quang hành lễ bẩm báo
-”Được rồi, ta đến ngay” Chàng mặt mày vẫn tươi cười bảo, xém nữa làm cho Nhật Quang hết hồn ngã chỏng vó
-”Nàng hay không là muốn đi cùng ta” Chàng đứng dậy kéo nhỏ theo, đưa tay vuốt ve gương mặt phúng phính của nhỏ, ánh mắt tràn đầy yêu thương
-”Lan ở đây, chàng đi đi” Nhỏ gật gù, sau đó nhón chân hôn cái chụt lên má chàng
-”Được rồi, vậy ta đi trước, Phương Doanh ngươi ở lại đây hảo hảo chăm sóc nương nương” Nói xong quay lưng bước đi, gương mặt vẫn chưa mất hết nét ấm áp
-”Phương Doanh, muội muốn ăn bánh hoa mai”
-”Lan Nhi, thật là lúc nãy mới ăn 2 dĩa rồi cơ mà, muội mà ăn nữa là béo phì đó, tỷ tỷ không muốn muội muội trở nên ú ù đâu” Phương Doanh gương mặt trách yêu nhìn nhỏ, tỷ muội thật làm cho người ta ấm lòng, nhỏ bắt buộc không cho nàng gọi nhỏ là nương nương, nàng nhiều lần từ chối nhưng cúi cùng không thoát khỏi chiêu thức mắt lóng lánh của nhỏ, đành phải chấp nhận, chỉ khi nào có hai người thì mới có thể gọi tỷ muội.
-”Đi đi mà” Nhỏ nỉ non
-”Được được, tỷ chịu thua, đợi tỷ một lát, không được chạy loạn đó” Nàng huơ huơ tay tỏ ý đầu hàng, trước vẻ mặt super đáng yêu của nhỏ
-”Ân” Nhỏ mỉm cười, nhìn bóng lưng Phương Doanh đi xa, nhỏ nhảy chân sáo đến ngồi ở đình, tay cầm cây quạt lụa quý giá của chàng tặng không ngừng quạt, gương mặt đang yêu vô cùng. Bỗng dưng mắt dừng lại trên 5 thân phục màu sắc lộng lẫy, từ từ di động đến đây, bọn họ lại gân thì nhỏ mới thấy được, woa xinh đẹp quá, úc chắc đây cũng là vợ của Tuân, nhỏ đột nhiên xụ mặt, một trong ngũ y phục cao ngạo, chua ngoa đứng ra
-”Ngươi là ai, mau tránh ra cho bọn ta nơi đây ngự thiện” Nhỏ trố mắt nhìn bọn họ, con ngươi to tròn dừng trên người của một nữ nhân, bụng mang dạ chữa, lòng càng thêm buồn bã, thở dài
-”Ngươi còn làm gì ở đó nữa, mau cút đi, tiện nhân như ngươi làm sao có thể ngồi trên đó”
-”Phi Nhã nương nương, người sao có thể ăn nói như thế” Phương Doanh từ xa trông thấy rắc rối vội vàng chạy đến bảo vệ cô chủ ngu ngơ của mình
-”Hừ, nô tì như ngươi sao có thể ăn nói phàm hồ như thế” Phi Nhã hừ giọng bực bôi giơ tay chuẩn bọi đánh xuống má cô, liền bị cô chụp tay lại
-”Ngươi dám, a ha tì nữ to gan” Ả lanh lảnh nói
-”Người không có quyền đánh nô tì, người không phải chủ nhân của nô tì nên nô tì không thể khách sáo, người là không biết người đang ngồi ở kia là ai sao, xin nói với người đây chính là Lan quý phi, độc sủng của hoàng thượng, chắc người đã nghe nói đến” Mặt ả tái mét, đây chính là nữ nhân được hoàng thượng yêu thương sủng ái đến chính tầng mây sao, ả không biết mặt nhỏ vì nhỏ và hoàng thượng cứ dính sát vào nhau tối ngày, mỗi lần tái kiến hoàng thượng lại bị công công nói hoàng thượng không tiếp, nguyên nhân chính là đây sao
“Nhã muội, bình tĩnh nào, chúng ta có lẽ đắc tội với quý phi nương nương rồi” Người đàn bà mang thai đứng ra, hành lễ
-”Quý phi nương nương cát tường” Trong lòng ả không khỏi khinh miệt, sủng ái thì sao chứ, dù gì cũng mau chóng thất sủng cho xem, mà ả còn mang trong mình long mạch, nhỏ sánh được sao
-”Đức phi tỷ tỷ, người sao có thể hành lễ như thế, người dù sao cũng đang mang thai mà” Một thân áo vàng gương mặt mĩ lẽ vội nói
-”Ơ đừng như thế, tỷ khong cần hành lễ thế đâu” nhỏ bối rối
-”Lan Quý phi người có thể để cho bọn thiếp ngồi được không?” Một thân áo lục nhẹ giọng nói
-”Được chứ, các tỷ cứ tự nhiên” Cả năm người yên vị
-”Nghe nói Lan Nhi tỷ tỷ rất được hoàng thượng sủng ai” Đức phi hỏi
-”Ưm, không biết được” Nhỏ đỏ mặt
-”Đức phi tỷ tỷ sao tỷ lại nói như thế, tuy bây giờ vì mang thai nên hoàng thượng mới như thế, nhưng hoàng thượng vẫn yêu thương tỷ đấy thôi, huống chi tỷ đang mang thai long mạch” Nữ tử áo xanh nói, mắt không ngừng liếc nhìn nhỏ, nhưng nhỏ từ đầuđến cuối vẫn như thế, gương mặt vẫn tươi sáng, làm họ có chút thất vọng
-”Ưm” Nhỏ dụi mắt, buồn ngủ, tối hôm qua chàng hành nhỏ tới sáng nên không thể ngủ được chút nào nên bây giờ hai mắt đã cụp xuống
-”Xin lỗi các tỷ muội buồn ngủ, nên muôi cáo từ trước” Nhỏ đứng dậy, bỗng dưng Đức phi níu tay nhỏ cười
-”Đừng đi vội như thế, ở đây chơi với bọn muôi rồi về”
-”Ưm, không được, ta thật sự buồn ngủ” Nhỏ hất tay, lập tức Đức Phi ngả xuống ghế, nhưng thật chất khi Đức Phi bị hất tay, Nhã Phi đã mau chóng đá ghế thật nhẹ làm Đức Phi mất thăng bằng té xuống, máu từ hai chân chảy ra , Đức Phi đau đớn kêu gào, nhỏ giật mình hoảng loạn
-” Mau mau gọi thái y”
-”Thế nào rồi” Chàng lạnh giọng hỏi
-”Hoàng thượng long thai không thể giữ” Lão run rẩy nói
-”Hoàng thượng tất cả là do Lan quý phi đã hất ngã Đức phi” Nhã phi được thể nói, mặt không ngừng giở trang tất giận
-”Đúng thế hoàng thượng hãy thay Đức phi đòi lại công bằng” Lục phi nói
-”Hoàng thượng không phải, nương nuơng lúc nãy buồn ngũ nên cáo từ trước, nhưng Đức Phi lại níu tay người, chắc ngài hiểu được trong cơn buồn ngủ sẽ mất đi phương hướng thế nào rồi” Phương Doanh cố nói, trong lòng không khỏi phẫn nộ.Nhỏ đứng đó, thần sắc tái nhợt, bất động như tượng, nãy giờ không nghe được lời giải thích của nhỏ, chàng mau chóng quay mặt lại phía vách tường, thì thấy cả người nhỏ trắng nhợt, hốc mắt tràn nước, nước mắt chảy nhưng mặt không chút biểu hiện gì, chàng lo lắng đi đến
-”Lan Nhi nàng sao thế” Chàng vươn tay định ôm lấy nhỏ thì đột nhiên nhỏ hoảng loạn hất tay chàng ra, cất bước bỏ chạy, chàng giật bắn người muốn đuổi theo
-”Hoàng thượng con chúng ta” Đức phi giọng nức nở nói, chàng quay lại, khẽ quay mặt ra ngoài cửa
-”Không còn nữa, nàng hãy nghỉ ngơi đi” Chàng lạnh lùng nói, thật sự đối với chàng giờ đứa con đó có hay không cũng không quan trọng bằng nhỏ, chàng không muốn có con với các cung phi nên đã cho các nàng uống dược nhưng không hiểu sao, Đức phi lại mang thai