

Năm nay mình 12, chính là cái năm mà đối với một số người là năm quan trọng nhất. Tất nhiên mình cũng vậy. Nhưng nói thật là mình càng ngày càng cảm thấy chán nản trong việc học.Việc học của mình nó tụt dốc rất nhanh. Năm cấp 2 thì toàn 123 nhưng lên đây thì đâu còn nữa. Lớp 10 vẫn tạm nhé nhưng bắt đầu từ 11 rồi thì mọi thứ thay đổi hẳn. Mình chán nản hơn, mệt mỏi hơn, ôm đầu vào điện thoại, máy tính nhiều hơn. Cuối cùng kỳ thi giữa kỳ mình chỉ có 6 điểm với những môn tổ hợp quan trọng, trừ Toán. Mình cảm thấy sốc khi dò điểm hay cả khi phát bài ra. Nói thật là mình không ngờ bản thân từng đi học Bồi dưỡng, tốn rất nhiều tiền đầu tư vào tổ hợp môn nhưng lại lấy về toàn con 6. Mình thấy tiếc cho một thời từng học tốt, từng là người nhận được lời khen trong miệng người khác và từng là đứa mà cha mẹ tự hào khi nhắc đến việc học hành của mình. Giờ đây mình mệt mỏi với việc học, ai cũng có ước mơ bay cao bay xa. Mình cũng thế thôi, nó không cao không xa lắm đâu, chỉ là cỡ 25, hay 26 thôi (nó là mức điểm tầm trung đối với những đứa học nâng cao như mình). Nhưng mà hiện tại mình chỉ nghĩ tới việc đăng ký vào trường nào mà lấy cỡ 20 thôi.
Mình tụt dốc thực sự, ba mình bảo mình năm nay là năm cuối nhưng không lo học mà toàn ngủ với dùng điện thoại, máy tính thì làm chi vào được ĐH. Với cái đà này của mình thì nó chắc rớt luôn. Nhưng mình đâu dám nói, mình nằm ngủ hoài để không phải đối mặt với hiện thực, để tự phong bế bản thân. Ừ nói mình nhát cũng được, mình không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài đâu. Nói đúng hơn lại sợ hãi nó. Mình cảm thấy bản thân chỉ khi ngủ mới rời khỏi những lời mắng chửi và nói xấu bàn tán sau lưng. Đó là sai sao? Ừ chắc thế, nếu không mình cũng không tụt đâu nhỉ. Mình thích đọc truyện tranh nên đó là lý do mình hay dùng đt, mà đại loại kiểu đang học cái mình chuyển sang fb nên bị ré miết. Thật sự thì mình không có một chút động lực nào để học nữa. Nói không chua ngoa thì nếu mình chỉ cần chăm một chút nữa thôi thì mình có khả năng theo ngành y. Nhưng làm sao đây, mình muốn phủ nhận điều đó nên đã trốn tránh tất cả. Và tất nhiên, bây giờ đâu còn kịp nữa. Mình đã thả tay và từ bỏ tất cả rồi. Mình chỉ cầu cho đậu vào trường ĐH chính quy nào đó cũng được, không phải ngành mình thích cũng không sao. Vì mình không dám mơ nữa, không dám vươn lên nữa. Mình có ý định đi thi học sinh giỏi nhưng mà một đứa học thêm, học trước như mình lại thi chỉ với 6đ thì học Bồi dưỡng làm cho cho xấu mặt phải không? Mình sợ hãi những lời bàn tán sau lưng, mình sợ hão hiện thực.
Ngay lúc này đây, mình đang học lại bài nhưng lại lên đây nói những lời trong lòng. Mình cảm thấy bản thân hết thuốc chữa rồi. Mình sợ, rất sợ có một ngày mình lại là người phải ngước lên nhìn những con người từng nhìn mình. Nhưng mà sự thật phủ phàng làm sao, bây giờ mình phải như vậy đấy.quá rồi, nhiều khi mình nghĩ bản thân nên c h ế t đi chứ sống làm chi, mình muốn t ự t tử lâu rồi nhưng mình nhát gan mà, mình từng tự hỏi có nên mua thuốc ngủ để tự k ế t l i ễ u không. Nó ám ảnh mình từ năm cấp hai đến bây giờ. Mình muốn rời khỏi nơi này. Nói thật thì có lẽ sẽ đến một lúc nào đó mình thành công thôi. Có thể ... Chúc mình không. Mình nói thật đấy, mình muốn khóc quá. Nhiều khi mình trong phòng khóc cũng mệt lắm chứ. Nhưng có ai hiểu cho mình đâu. Mọi người cho mình xin lời khuyên với, rốt cục nên làm thế nào để vực dậy tinh thần để chăm học hơn. Và liệu mình có nên theo học ND không. Nó hơi tiêu cực nhưng mọng mọi người giúp mình. Mình cần lắm những câu thức tỉnh. Mình biết tâm ý của mình hơi văn vẹo, mọi người thông cảm giúp mình.
---------------------------------------------------------------------------------
Mình nghĩ trước hết bạn nên bình tĩnh lại. Mình cảm thấy bạn đang bị thao túng bởi ý nghĩ sợ sệt, sợ thua kém, sợ điểm thấp, sợ đối mặt với bên ngoài... chính sự sợ sệt đó khiến bản thân bạn càng lún sâu vào, dẫn đến các ý nghĩ tiêu cực khác. Nói sao nhỉ? Mình khuyên bạn nên làm đi, đừng nghĩ nữa, cố gắng vực dậy, tập trung cải thiện, quyết tâm cao độ vào mục tiêu của mình. Việc cứ ngồi đó và nghĩ xem tương lai tồi tệ thế nào thì chi bằng dành sức lực làm thật tốt, cho dù có 100%, 10% hay 1% cơ hội cũng hãy cố gắng thực hiện mục tiêu của bạn, đừng chịu thua nhé!
Mọi thắc mắc các bạn hãy gửi về GIẢI ĐÁP THẮC MẮC HOCMAI FORUM CONFESSIONS
Những chia sẻ sẽ được đăng trong box HOCMAI Forum Confessions
Mình tụt dốc thực sự, ba mình bảo mình năm nay là năm cuối nhưng không lo học mà toàn ngủ với dùng điện thoại, máy tính thì làm chi vào được ĐH. Với cái đà này của mình thì nó chắc rớt luôn. Nhưng mình đâu dám nói, mình nằm ngủ hoài để không phải đối mặt với hiện thực, để tự phong bế bản thân. Ừ nói mình nhát cũng được, mình không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài đâu. Nói đúng hơn lại sợ hãi nó. Mình cảm thấy bản thân chỉ khi ngủ mới rời khỏi những lời mắng chửi và nói xấu bàn tán sau lưng. Đó là sai sao? Ừ chắc thế, nếu không mình cũng không tụt đâu nhỉ. Mình thích đọc truyện tranh nên đó là lý do mình hay dùng đt, mà đại loại kiểu đang học cái mình chuyển sang fb nên bị ré miết. Thật sự thì mình không có một chút động lực nào để học nữa. Nói không chua ngoa thì nếu mình chỉ cần chăm một chút nữa thôi thì mình có khả năng theo ngành y. Nhưng làm sao đây, mình muốn phủ nhận điều đó nên đã trốn tránh tất cả. Và tất nhiên, bây giờ đâu còn kịp nữa. Mình đã thả tay và từ bỏ tất cả rồi. Mình chỉ cầu cho đậu vào trường ĐH chính quy nào đó cũng được, không phải ngành mình thích cũng không sao. Vì mình không dám mơ nữa, không dám vươn lên nữa. Mình có ý định đi thi học sinh giỏi nhưng mà một đứa học thêm, học trước như mình lại thi chỉ với 6đ thì học Bồi dưỡng làm cho cho xấu mặt phải không? Mình sợ hãi những lời bàn tán sau lưng, mình sợ hão hiện thực.
Ngay lúc này đây, mình đang học lại bài nhưng lại lên đây nói những lời trong lòng. Mình cảm thấy bản thân hết thuốc chữa rồi. Mình sợ, rất sợ có một ngày mình lại là người phải ngước lên nhìn những con người từng nhìn mình. Nhưng mà sự thật phủ phàng làm sao, bây giờ mình phải như vậy đấy.quá rồi, nhiều khi mình nghĩ bản thân nên c h ế t đi chứ sống làm chi, mình muốn t ự t tử lâu rồi nhưng mình nhát gan mà, mình từng tự hỏi có nên mua thuốc ngủ để tự k ế t l i ễ u không. Nó ám ảnh mình từ năm cấp hai đến bây giờ. Mình muốn rời khỏi nơi này. Nói thật thì có lẽ sẽ đến một lúc nào đó mình thành công thôi. Có thể ... Chúc mình không. Mình nói thật đấy, mình muốn khóc quá. Nhiều khi mình trong phòng khóc cũng mệt lắm chứ. Nhưng có ai hiểu cho mình đâu. Mọi người cho mình xin lời khuyên với, rốt cục nên làm thế nào để vực dậy tinh thần để chăm học hơn. Và liệu mình có nên theo học ND không. Nó hơi tiêu cực nhưng mọng mọi người giúp mình. Mình cần lắm những câu thức tỉnh. Mình biết tâm ý của mình hơi văn vẹo, mọi người thông cảm giúp mình.
---------------------------------------------------------------------------------
Mình nghĩ trước hết bạn nên bình tĩnh lại. Mình cảm thấy bạn đang bị thao túng bởi ý nghĩ sợ sệt, sợ thua kém, sợ điểm thấp, sợ đối mặt với bên ngoài... chính sự sợ sệt đó khiến bản thân bạn càng lún sâu vào, dẫn đến các ý nghĩ tiêu cực khác. Nói sao nhỉ? Mình khuyên bạn nên làm đi, đừng nghĩ nữa, cố gắng vực dậy, tập trung cải thiện, quyết tâm cao độ vào mục tiêu của mình. Việc cứ ngồi đó và nghĩ xem tương lai tồi tệ thế nào thì chi bằng dành sức lực làm thật tốt, cho dù có 100%, 10% hay 1% cơ hội cũng hãy cố gắng thực hiện mục tiêu của bạn, đừng chịu thua nhé!
VÀO ĐÂY để gửi thông điệp của mình. Chúng tôi sẽ giúp bạn kết nối với những trái tim khác.
Đặc biệt: SẼ KHÔNG MỘT AI BIẾT BẠN LÀ AI!!!
Mọi thắc mắc các bạn hãy gửi về GIẢI ĐÁP THẮC MẮC HOCMAI FORUM CONFESSIONS
Những chia sẻ sẽ được đăng trong box HOCMAI Forum Confessions