Được tin Thoát Hoan, con trai Hốt Tất Liệt với năm mươi vạn đại binh đang gấp rút chuẩn bị cho mưu đồ xâm lược, nơi kinh thành ngày ngày phải chứng kiến cảnh bọn sứ giặc đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn lưỡi cú diều mà sỉ mắng triều đình, đem thân dê chó mà bắt nạt tổ phụ, Trần Quốc Tuấn căm tức đến quên ăn, quên ngủ.Thái độ ngông cuồng đó của giặc, hành vi kiêu căng đó của chúng cứ diễn đi diễn lại hàng ngày trước mắt ông, hiện ra ngay trong bữa cơm, lúc ngủ bóng lại lởn vởn khiến ông phải tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối. ông băn khoăn khi chợp mắt, lo lắng khi tỉnh dậy bởi thái độ và hành động của giặc, ông lo ngại chiến tranh sẽ xảy ra mà chiến sĩ vẫn chưa một lòng phụ tử, nước sông chưa hòa chén rượu ngọt ngào. Làm sao mà đất nước quê hương chịu nổi gót giày quân giặc, những ngọn cỏ xanh lại mọc nổi trên cánh đồng đất mẹ khi vó ngựa Nguyên Mông tràn sang. Nỗi lo lắng đó cứ thường trực trong lòng người con yêu nước, người tướng tài Trần Hưng Đạo ngày đêm. ông còn hình dung ra cảnh quê hương mình bị dày xéo, nhà cháy, người chết, đói khổ tràn lan. ông đau đớn như ruột của mình bị cắt ra thành từng khúc.Trong thâm tâm Trần Quốc Tuấn, toàn cảnh cuộc chiến tranh đã hiện ra thật rõ. Ông như thấy tất cả. Đó là những tên lính Nguyên Mông hiếu chiến, rạp mình trên lưng ngựa đi đến đâu là đốt phá, giết chóc, cướp giật đến đó. Mẹ già phải ôm xác con mà khóc, em bé phải quỳ bên xác mẹ cha nghẹn ngào, trào tuôn nước mắt. Rồi cả những thái ấp ấm no mà ông đang sống sẽ bốc thành biển lửa, những mái nhà hạnh phúc sẽ biến thành đống tro tàn, lúc đó đau làm sao! – Tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa chính là toàn bộ tâm trạng băn khoăn, lo lắng của ông trước vận mệnh nước non, trước khung cảnh tan hoang đổ nát của cả non sông, giang sơn gấm vóc này. Đoạn văn đã bộc lộ lòng yêu nước thiết tha của vị Tiết chế làm chúng ta cũng phải đồng cảm với ông.Qua vài lời thôi mà chúng ta và ông thật sự đồng điệu về tâm hồn, về suy nghĩ. Kì diệu thay, ông đã truyền cho chúng ta, cho tướng sĩ dưới quyền cả một nỗi lòng cao quý, cả một tâm trạng thiêng liêng, lòng yêu nước.Nhưng chỉ biết đau đớn, tiếc thương thôi sao? Không, không bao giờ đâu, đất nước ta anh dũng mà, người dân ta kiên cường mà! Họ đâu chỉ biết đau trước nỗi đau mất mát mà họ còn biết làm sao để nỗi đau ấy đừng có nữa. Bọn chúng, kẻ đem chết chóc gieo rắc trên quê cha đất tổ của dân tộc ta, kẻ đem mầm chiến tranh gieo rắc ươm trên quê hương ông phải bị trừng trị.Nhưng đó chỉ mới là ở suy nghĩ, vì chúng chưa tràn sang. Do đó, ông căm tức chưa xả thịt, lột da, nuốt gan uống máu quân thù. Tội ác của chúng xứng đáng trừng phạt như vậy lắm. Bằng hàng loạt những chi tiết cụ thể, sinh động, bằng phép thậm xưng. Trần Quốc Tuấn hùng hồn khẳng định thái độ căm thù tột bậc của ông trước kẻ thù. Khi chúng hiện ra trước mắt, ông chỉ muốn xả thân chúng ra thành từng mảnh, băm nát thân hình chúng để chúng đừng hại dân ông, đừng cướp nước ông. Nhưng trước mắt chỉ có ông đối diện với lòng mình nên ông giận đến run người vì sự căm thù kia không thể thực hiện được bằng hành động. Đây chính là đỉnh cao của lòng yêu nước, của sự căm thù.