Help me! Ngay` dau` tjen dj h0c. may' ban. 0j!

T

thuy_078

Đây là một bài văn bạn có thể tham khảo:
Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá", hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ.

Ngày nay, công nghệ hiện đại tiến bộ, có nhiều thú vui hơn cả ngày xưa của tôi, cuộc sống thay đổi nhiều, nhưng trong kí ức, những kỉ niệm thời thơ ấu sẽ mãi theo bạn suốt cả cuộc đời, sẽ mãi ở trong một góc kín tâm hồn của bạn!. Có những dòng hồi kí, đọc lại mà thấy buồn cười, đáng yêu làm sao, cũng có những trang hồi kí nhoè nét mực vì những dòng nước mắt!. Cũng như bao người khác, hồi kí của tôi bắt đầu từ ngày đầu tiên đi học...

Ngày xưa, tôi cũng như mọi người khác, cũng có một ngày đầu tiên đi học. Và những kỉ niệm ngày ấy đã luôn theo tôi cho đến tận bây giờ.Tôi vẫn nhớ như in câu đầu tiên của bài văn "tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh: "Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc , lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường....". Sau này nhà văn Lý Lan cũng viết một bài văn rất hay về đêm trước ngày đầu tiên đi học của một cậu bé.

Các bạn có biết không? Những hình ảnh thân thương, trìu mến, những tấm lòng yêu con, lo lắng chăm sóc cho con của những nguời mẹ trong ngày đầu tiên đi học, đối với tôi, chỉ là những mơ ước, những khát khao mà trong đời này tôi không bao giờ có được.

Ngày đầu tiên đi học của tôi không giống và cũng không được hạnh phúc như câu chuyện của hai nhà văn nổi tiếng đã viết ra, mà khác nhiều lắm, khác xa lắm các bạn ạ!

Tôi còn nhớ rõ buổi sáng ấy. Mẹ gọi tôi thức dậy thật sớm. Mẹ thay cho tôi một bộ quần áo sạch, lành lặn ( không có quần áo mới đâu nhé!). Mẹ trao cho tôi một quyển vở và một cây bút chì, rồi vuốt tóc tôi bảo:
-Con đi học đi, ráng học giỏi nha con!

Thế là tôi đi học một mình cho buổi học đầu tiên của cuộc đời mình.

Tôi cũng đi trên "con đường làng dài và hẹp". Lòng tôi buồn man mác khi nhìn những người mẹ âu yếm dắt tay con, những đứa trẻ nhỏ như tôi trên đường đến trường. Còn tôi, chỉ một mình lủi thủi đơn độc, bị nhấn chìm trong đại dương hạnh phúc của người khác.

Khi đến trường, tôi đâu có được rụt rè "đứng nép bên người thân". Tôi đơn độc một mình, đứng dựa lưng vào gốc cây phượng vĩ trong sân trường, đưa mắt nhìn lên những chú chim nho nhỏ đang ríu rít bên những chùm hoa đỏ rực. Tôi thấy trên khoảng trời xanh mênh mông, có những đám mây nhỏ trôi chầm chậm, rồi tan biến mất. Tôi chợt nghĩ:" mình có như những đám mây ấy không nhỉ?"

Rồi tiếng trống trường vang lên dồn dập. Những tiếng trống như những nhát búa bổ vào lòng tôi. Tôi đang lo sợ. Nỗi sợ ấy giờ đã chuyển thành khiếp sợ. Tôi chạy vào hàng theo các bạn nhỏ khác, không hề hiểu mình phải làm gì, và làm sao cho đúng. Tôi im lặng cúi đầu, không dám nhìn thầy giáo đang đứng phía trước học sinh. Thầy gọi tên học sinh vào lớp. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi đứng đối diện với thầy. Tôi không được gọi tên. Tôi sợ quá, ngồi thụt xuống, ôm mặt, bật khóc nức nở. Thầy đỡ tôi dậy, hỏi:
- Con tên gì?
- Dạ! Con tên Đực.
- Con còn tên Đức nữa phải không?

Tôi chợt nhớ ra mẹ có dặn tôi tên là Đức. Tôi mừng quá:
- Dạ phải rồi ạ! Con quên.
- Trời! Thầy gọi nhiều lần mà con nín thinh. thôi, con vào lớp đi!

Tôi đi vào lớp trong tiếng cười thương hại của nhiều người mẹ còn ở lại trong sân trường.

Vậy đó. Ngày đầu tiên đi học của tôi là như vậy đó. Các bạn đừng nghĩ rằng mẹ không thương tôi. Mẹ thương tôi nhiều lắm. Nhưng mẹ còn phải đi làm từ sáng sớm để tôi có ăn và được đi học, còn cha tôi, vì bị một tai nạn, nên không thể ở nhà được. Nhà tôi nghèo lắm,các bạn ạ!

Từ ngày ấy, trong tôi luôn mang một nỗi buồn u ẩn, nhưng tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc, vì cha mẹ tôi đã chịu nhiều gian khổ để cho tôi được đi học mà không hề có một lời than vãn. Họ chính là những thiên thần hộ mệnh của tôi. Còn tôi, tôi vẫn một mình đi học trên " con đường làng dài và hẹp".

tham khảo ròi làm 1 bài riêng cho mình bạn nhé!
 
Last edited by a moderator:
C

connhagiau_ht

Năm nay, em đã là học sinh lớp 8. Tám lần được dự lễ khai trường, nhưng buổi khai trường đầu tiên vào lớp Một vẫn để lại trong ký ức em ấn tượng sâu đậm nhất.
Đêm hôm trước, em sống trong tâm trạng nôn nao, háo hức. Có một điều gì đó lạ lắm, quan trọng lắm đang xảy ra trong căn nhà bé nhỏ. Mẹ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho em. Nhửng cuốn sách giáo khoa, những cuốn tập bìa in hình chuột Mickey, mèo Đô-rê-mon, vịt Đô-nan... rất dễ thương. Chiếc bảng nhỏ, phấn viết, đồ lau, bút mực, bút chì... đủ cả. Em xếp gọn từng thứ trong chiếc cặp xinh xinh có hai quai để đeo lên vai cho tiện.
Mọi người thức rất khuya để chuyện trò, bàn bạc. Nhân vật chính là em. Mẹ mặc thử cho em bộ đồng phục hoc sinh Tiểu học: áo sơ mi trắng cộc tay bỏ vào chiếc quần tay màu tím than. Đứng trước gương , em thấy mình lạ quá liền bậc cười ngượng nghịu. Bà nội xoa đầu khen:"Cháu bà lớn rồi trông chững chạc ghê! Ngày mai, cháu đã là học sinh lớp Một! Cố hoc cho thật giỏi, cháu nhé!"
 
C

connhagiau_ht

Giờ đây tôi đã là một học sinh thcs học cơ sở chả máy chốc lại là những cô cậu sinh viên tung tăng trong tà áo trắng thế rồi đi ra ngoài đường có lúc găp mấy em nhỏ lại ra oai lên mặt với tụi nhócchị mày là sinh viên rồi đó có hãnh diện không thế chúng nó cứ thấy vậy mà tâm phục khẩu phục. bỗng nhiên tôi nhớ lại cái cảnh chính cái cảm giác này mình đã từng chải qua.
tôi nhớ ngày đầu tiên tôi bước đến ngưỡng cửa nhà trường sao lạ lẫm quá vậy tôi như thấy mình đang đi vào một thế giới khác diệu kì đầy sự bỡ ngỡ nhưng lại rât cuốn hút tôi. như bao bạn học sinh khác được mẹ được bố đưa đến trường còn tôi chỉ vì bố mẹ bận công việc nên tôi dược bác đưa đến trường. tôi cũng chẳng nhớ mình lúc đó ra sao chỉ biết rằng lưu giữ trong kí ức là hình ảnh một cô bé nghét mặc váy mà trong buổi đầu tiên đến trường đã ngượng ép mặc bộ váy ngượng ngùng.Tô1 được bác dắt tay vào lớp gắp bạn gặp cô giáo trong tâm trạng không mấy bình tĩnh.tôi dược xếp chỗ ngồi ngay bàn đầu và ngồi cạnh hai bạn nam một bạn gái.tôi vẫn nhớ đầu tiên cô giáo giới thiệu về cô giáo sau đó hỏi về các ''con'' chúng tôi đi học nhất là lớp 1 nên cô giáo gọi vậy cho thân thiên giúp chúng tôi có cảm giác như chính ra đình minh.Đến lượt tôi giới thiệu về mình,tôi cứ đứng lên 'ngẩn tò te' chả biết giới thiệu gì cả, cô giáo thấy vậy mới hỏi con tên gì sở thích là gì ... tôi tháy vậy cũng đỡ sợ hơn rồi từ từ trả lời những câu hỏi của cô giáo.Đến giờ chúng tôi vào học đầu tiên là giờ tập viết tôi được mẹ chuẩn bị cho đồ dùng học tập mới toanh nhưng hôm nay tôi lại quên không mang bút tôi loay hoay mãi thì bạn nữ bên cạnh cho tôi mượn một chiecs tuy chiếc bút đã cũ nhưng' thượng vàng hạ cám'. hết giờ học chúng tôi làm quen với nhau , tôi được biết nhà bạn ấy nghèo lắm,bố mẹ chỉ làm mướn thuê đủ tiền ăn qua ngày nhưng vẫn mong muốn cho bạn đi học mong bạn thành người mải nói chuyện tôi quyên cảm ơn bạn ấy về chiếc bút bạn vừa cho tôi mượn thế rồi chúng tôi hỏi về sở thích của nhau nói đử thứ trên đời thế rồi ngày qua ngày chúng tôi càng thân thiết với nhau.Từ ngày quen bạn ấy tôi dần hiểu hơn về cuộc sống về ngưỡng cửa học hành quan trọng thế nào. từ đó chở đi tôi cũng không hiểu vì sao mình lại thích nghè giáo viên đến vậy thật lạ kì.đâu đây quanh tôi như còn vang vang câu thơ ''NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC
EM MẮT ƯỚT NHẠT NHÒA
CÔ GIÁO NHƯ MẸ HIỀN
CHAO ÔI SAO THIẾT THA''
Có lẽ rằng đó là nhưng lời thơ luôn vang vọng trong trái tim
 
C

connhagiau_ht

Ngày đầu tiên đi học là ngày gắn liền vớicuộc đời của mỗi đứa học sinh, mỗi con người… Ngày đầu tiên đi học là ngày tôi thấy cả thế giới như thay đổi hoàn toàn. Một thế giới với bao điều ngạc nhiên, thú vị,…

“Dậy ăn sáng rồi đi học. Mau lên con!”Tiếng kêu của mẹ như nói với tôi về một ngày khai trường rộn rã với biết bao điều mới lạ. Hôm nay khác hẳn với mọi ngày. Tôi như được đổi mới hoàn toàn. Khác hẳn với cô bé hay ngủ nướng, gật gù và không chịu đi học hàng ngày. Hôm nay, tôi là cô học sinh dậy sớm, lo chuẩn bị mọi thứ để khởi đầu năm học mới tốt đẹp. Bữa ăn sáng chán ngắt mọi ngày bỗng trở nên bữa ăn đầy hào hứng. Ba mẹ nhìn tôi một cách chăm chú và tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Sau khi ăn xong. Việc tôi làm đầu tiên là chạy nhanh thoăn thoắt lên phòng. Khoác lên người bộ đồng phục mới toanh. Khiến cho tôi thật là vui và thích thú. Chiếc váy xanh dương kèm hai dây phía sau, được kéo lên, xỏ vào hai bên vai áo. Chiếc áo trắng tinh với hai tay ngắn và chiếc túi trước ngực. Trông tôi chững chạc hẳn ra. Được phối màu phù hợp, trông bộ đồng phục mới đẹp làm sao! Mẹ lại cột thêm cho tôi hai bím tóc kèm vào hai bông hoa nở màu xanh biếc.

Con đường tôi đi hàng ngày quen thuộc. Hôm nay, trông nó trở nên thật khác lạ. Cũng những bác cổ thụ cao to với vòm lá xanh um lung lay trong gió. Những chị cúc vàng rực rỡ. Vẫn anh hoa nhài toả hương ngào ngạt nằm bên kia đường. Anh chàng hát rong chích choè, cứ hát đi hát lại cái điệp khúc cũ ấy. “Chích…choè…choẹt…” Mọi thứ như được thay đổi hoàn toàn trông mắt tôi.

Hai mẹ con tôi nắm tay vui vẻ đến trường. Dọc đường tôi và mẹ nói chuyện rối rít. Mẹ hỏi tôi:

- Tí vào trường, con gái mẹ có khóc nhè không?

- Con không khóc đâu! Cô con nói khóc nhè là xấu lắm đó mẹ! Tôi nói.

- Một lát ngồi trong trường đợi mẹ. Không đi đâu hết đó!

Mẹ nói với vẻ mặt nghiêm khắc.

Dọc đường, hàng loạt câu hỏi và lời dặn dò của mẹ dành cho tôi. Đoạn đường đến trường dù có xa bao nhiêu. Nhưng qua những lời nói của tôi và mẹ thì cũng đã đến nơi.

Chắc các bạn đã thắc mắc ngôi trường của tôi là trường gì rồi phải không nè? Đó là ngôi trường yêu dấu Phan Huy Chu .Trước cổng trường mọi người đông như kiến. Những người bạn chạc tuổi tôi nhiều đến nỗi đếm không siết. Mỗi người một vẻ mặt. Người thì vui vẻ, người lại sợ sệt,…Còn riêng tôi, cái cảm giác phấn khởi, mong đợi liền tan biến trong phút chốc. Và thay vào đó là cái cảm giác run sợ, không dám bước vào cổng trường. Lúc ấy, tôi như con chim non không muốn xa mẹ.

- Lát mẹ đón. Ráng học giỏi, nghe lời cô nha con. Mẹ tôi nói.

Bóng mẹ khuất dần sau đám người chen lấn đông đúc. Lúc ấy, tôi cảm giác hụt hững hoàn toàn. Câu nói “ Con không khóc đâu! Cô con nói…” như ban đầu bỗng dập tắt. Đôi mắt tôi bắt đầu đo đỏ. Kế tiếp là một trận mưa khóc sướt mướt do chính tôi tạo ra. Câu nói mà tôi sẽ không bao giờ quên khi tôi khóc nhè là:” Mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Mẹ ơi!”Xung quanh là một biển người xa lạ. Càng nhìn, tôi càng sợ hơn. Đúng là hồi đó, ai chẳng vậy phải không các bạn?

Từ phía sau, một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng bỗng nắm lấy tay tôi. Giọng nói hiền từ khe khẽ phát lên:

- Con học lớp nào mà đứng đây khóc?

Khuôn mặt ướt đẫm nước và chiếc mũi đỏ ửng. Tôi quay sang rụt rè trả lời:

- Dạ…dạ…Con học lớp 1A.

Nở một nụ cười thật tươi, cô nói:

- Con học lớp cô chủ nhiệm. Để cô dẫn con về lớp.

Được cô dắt đi, tôi như không còn sợ nữa. Khi vào lớp hàng chục đôi mắt xa lạ nhìn tôi.

Đầu tiên cô nói rằng các bạn sẽ tự giới thiêu về mình.

- Dạ…Con tên Tiế..n.

- Dạ…dạ…em tên Mai.

Đến lượt tôi:

- Dạ…Con tên…Tram ..

- Hôm nay là ngày đầu tiên. Cô cho lớp mình chơi “đoán vật” nha! Cô vui vẻ nói.

Khi ấy cả lớp náo nhiệt vui chơi. Có một bạn trai đội A . Tiến nhanh lên bục. Với vẻ mặt hồi hộp, bạn ấy cầm được một chiếc kính vạn hoa.Các bạn có thể đoán nổi là bạn ấy trả lời sao không?

- Thưa cô, đây là cái lọ đựng thuốc.

Vậy là nhờ bạn ấy mà cả lớp đã có một trận cười sảng khoái.

Mới đây, ba tiếng vui chơi đã trôi qua. Tùng…tùng…tùng…tùng…Kết thúc giờ học. Thời gian trôi qua nhanh đến nỗi, tôi cũng chẳng biết rằng, những giọt nước mắt sợ sệt, nhút nhát đã biến thành những nụ cười vui vẻ.

Và cũng trong ngày hôm nay,tôi quen được rất nhiều bạn mới. Lan Quyên- xinh xắn, năng động. Nhật Vy- học giỏi, đáng yêu,…v…v….Từ buổi đầu tiên, tôi đã cảm thấy rất yêu thích. Tối ấy, tôi đã kể cho ba mẹ nghe biết bao điều thú vị đã diễn ra ở lớp. Trông như vẻ hài lòng đã xuất hiện trên khuôn mặt cả ba và mẹ.

Các bạn thấy đó! Bao kỉ niệm tươi đẹp lại ập về với tôi khi nhắc về bốn từ:” Ngày đầu tiên đi học.”Có lẽ “cái ngày đầu tiên đi học” ấy sẽ mãi mãi không phai mờ trong kí ức của tôi.
 
C

connhagiau_ht

Ngày 05/9/2005, ngày Khai giảng năm học mới 2005-2006, ngày bé yêu ... vào lớp 1. Khoảnh khắc " ngày đầu tiên" đầy xúc động ấy đã được tôi ghi lại để dành tặng cho con gái Yến Khanh làm kỷ niệm. Nhìn con gái mặc bộ đồ học sinh, vai mang cặp thấy thương không chịu nổi. Con gái ngoan lắm, ngày đầu tiên đi học chỉ hồi hộp lo lắng mà không khóc!

Ngày đầu tiên đi học là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời con yêu. Biết bao hồi hộp, lo âu trong cái ngày đầu tiên đến lớp - Những giây phút khó quên đó sẽ mãi mãi theo con suốt quãng đời học sinh.

Không những thế, ngày đầu tiên đi học còn để lại ấn tượng sâu sắc với Ba và Mẹ khi lần đầu chứng kiến đứa con bé bỏng của mình cắp sách đến trường.

Sẳn chiếc điện thoại di động cầm trong tay, tôi liền quay lại đoạn video clip "lịch sử" trong đời chỉ có một này của con gái ... Xin giới thiệu và mong các bạn hãy chia sẽ niềm vui này cùng với gia đình tôi qua các ảnh sau đây nhé! (Ảnh chụp lại từ video nên không được rỏ lắm!).




Trong bàn tay ấm áp của Mẹ. "Mẹ ơi! con run quá!"




Đưa mắt nhìn Ba, gương mặt hớn hở. "Con chào ba nhé! Con vào lớp đây!" Bé tự tin và háo hức cùng Mẹ bước vào lớp.




"Lớp con đây hả Mẹ? Sao người lớn không à?"




Nhìn kỹ tên lớp " lớp 1.1 nhé!" Lớp ... đó!



...lạ lẩm đưa mắt nhìn các bạn, "mình ngồi đâu nhỉ?"




"... ở lại học ngoan nhé!" Mẹ và Ba về đây!




Được bàn tay cô ấm áp dắt dìu, ấm áp như bàn tay của Mẹ vậy. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 sẽ giúp con hoà nhập dần với tập thể.
 
Top Bottom