Đã có nhiều lần, tôi đạp xe trên những con đường đông đúc, qua những khu phố cổ sầm uất, qua những toà nhà cao của thành phố, ngắm nghía những điều thân quen gần gũi, nhưng không hề nhàm chán…Hôm nay cũng vậy, như bao lần khác, tôi vi vu cùng với chiếc xe của mình, dạo quanh đất Hà Thành- nơi mà được biết đến là thủ đô của đất nước, là một trái tim hồng…
Cảm xúc hôm nay lạ thường…
“Tôi hát bài ca ngợi ca Hà Nội
Ôi thủ đô xao xuyến trong trái tim tôi
Hàng cây xanh bao màu lá đỏ
Gió sông Hồng rì rào sóng vỗ
Mùa thu đi qua từng phố nhỏ
Ôi Hồ Gươm! Như một bài ca…”
Bài hát ngân nga, văng vẳng quanh tai rất đỗi quen thuộc…Sao hôm nay, tôi cảm thấy mình yêu Hà Nội này đến lạ kì...Không giống như bao ngày khác, ngày hôm nay, trái tim khẽ xao xuyến khi nghe lời bài hát vừa rồi.
Hà Nội nổi tiếng với những khu phố cổ, Tháp Rùa với chiếc cầu Thế Húc uốn cong…Những món ăn nổi tiếng, với mùa thu dịu dàng hương hoa sữa, với cái giá rét của mùa đông…có lẽ những điều đó không khiến ai có thể nhầm lẫn Hà Nội với bất kì nơi nào.
Đạp xe chạy dài trên những khu phố cổ, có lẽ đây là sự thu hút lớn nhất của Hà Nội đối với những vị khách du lịch…Các con phố cổ này: Hàng Ngang, Hàng Đào, Hàng Buồm, Hàng Bạc, Hàng Điếu,…luôn tấp nập và sầm uất. Cảnh buôn bán diễn ra hàng ngày, có khi kéo dài từ sáng đến đêm.Họ như bị thu hút bởi những điều kì lạ trên đất Hà Thành này, không kiêu sa, tráng lệ nhưng lại ẩn chưa một vẻ đẹp đến gần gũi, thân thiện.
“Phở Hà Nội”, nghe nhắc đến thôi mà đã nghĩ ngay tới cái mùi vị đặc trưng của nó.Sao có thể lẫn với phở ở các vùng miền khác được…Nồi nước phở nghi ngút bốc khói, với những bánh phở tươi mềm và dai, tinh khiết hương phở, vị gừng, hồi, mùi mỡ bò ám quyện lại…Tất cả làm nên món ăn thấm dần sâu vào từng vị giác của mỗi người. Không thể quên đựơc!
Vòng xe lăn đều, chậm rãi…Hồ Gươm hiện lên trong mắt tôi, ẩn chứa một vẻ cổ kính với chiếc cầu son Thê Húc, với đền Ngọc Sơn, với chiếc Tháp Rùa rêu phong...không cầu kì, không kiêu sa lộng lẫy, nhưng lại là một vẻ đẹp khi nhắc tới Hà Nội. Làn nước xanh ngắt, quanh hồ là những hàng cây rợp bóng, cảm giác thoáng mát, dễ chịu. Có lẽ vậy mà ta thường bắt gặp những người lớn tuổi luyện tập tập thể dục, những đứa bé lững chững tập đi, những tà áo dài thướt tha của nữ sinh Hà Nội,…một nơi luôn đông đúc người qua lại.
Tiết trời đã chuyển thu, khi thu làm cho con người ta cảm thấy dễ chịu sau một mùa hè oi ả, nắng gắt…Mùa thu hương cốm thơm dịu, hương hoa sữa nồng nàn, hoa cúc vàng nở rực, sen hồng nở tung đưa hương dịu mát…mùa thu Hà Nội như thế đấy! Nhẹ nhàng, đạm bạc mà thanh tao…Những dải nắng vàng trải nhẹ trên những mái nhà xưa, xuyên ngang qua từng vòm lá. Những đám mây trắng, những cơn gió thu nhè nhẹ thổi bay những chiếc lá vàng rơi. Những biến đổi của sự vật, với không khí mát mẻ mang lại cho ta cảm giác luôn hứng khởi, tươi mới. Một chút gì đó yên bình…!
Tôi yêu Hà Nội…!
Hà Nội có một màu xanh tươi mát, là những hàng cây rợp bóng bên đường…Con đường Hoàng Diệu- Phan Đình Phùng là một trong số những con đường có nhiều cây như thế. Hai bên đường, cây được trồng từ rất lâu, nên thân cây to và sừng sững. Tán lá cây to, rộng đủ để vươn mình ra ôm gọn cả đoạn đường, che lấp những tia nắng chói chang len lỏi của ngày hè nắng gắt. Nơi đó, Lăng Bác nằm uy nghiêm, trang trọng gắn liền với Quảng trường Ba Đình lịch sử. Nơi các đứa con của Bác từ những miền xa xôi của Tổ quốc tìm về với Người…
Hà Nội không chỉ có thu vàng, không chỉ có màu xanh của lá…mà còn cả sự giá rét của mùa đông. Mùa đông Hà Nội không có tuyết như ở Sapa, nhưng ai cũng muốn được “thưởng thức” cái lạnh đến cắt da cắt thịt của Hà Nội. Mỗi sáng, những làn sương trắng còn dày đặc phủ kín lấy từng chiếc lá, từng cảnh vật. Bao trùm lên không gian là cả một màu trắng xoá, rồi cũng tan dần khi mặt trời “rực rỡ”! Khi ta được thưởng thức một ấm trà nóng, món đậu phụ nướng hay là món quẩy nóng trên đường Hai Bà Trưng…mọi thứ tưởng chừng đạm bạc, dân dã ấy cũng mang lại cho ta một chút ấm áp trong đông Hà Nội…
Hà Nội đẹp nhưng bình dị, thanh tao mà gần gũi…
Những con phố trải dài thơm mùi hoa sữa, những ngõ ngách bé hẹp nhưng cổ kính, đơn sơ, vẫn giữ được nét của Hà Nội xưa.
Tôi thấy lòng ngập tràn những cảm xúc khó tả, miên man. Tôi cảm thấy tự hào và hạnh phúc khi mình được sinh ra trên mảnh đất phồn hoa này. Bất giác, tôi nhận ra mình đang mỉm cười. Nụ cười trong nắng thu- nắng vàng dịu nhẹ, khẽ nheo nheo đôi mắt…Vòng xe vẫn lăn đều nhưng nhanh hơn trước…
Có lẽ đã từ lâu, Hà Nội đã đi sâu vào tiềm thức, vào trái tim của mỗi người. Có lẽ đến một lúc nào đó đi xa, tôi sẽ nhớ da diết về Hà Nội mến yêu này-nơi có những hàng cây xanh ngắt, nơi có những hàng quán đặc trưng của từng con phố, nhớ mùi vị của “Phở Hà Nội”, nhớ “Cốm Vòng”, nhớ hương hoa sữa, nhớ cả cái rét buốt thấu xương khi gió mùa Đông Bắc tràn về, nhớ khi tôi đạp xe lòng vòng trên phố phường Hà Nội...
“Dù có đi bốn phương trời
Lòng vẫn nhớ về Hà Nội
…
Hà Nội của ta
Tình yêu của ta…”
Lại văng vẳng bên tai…Xao xuyến, nghẹn ngào…!