''Con người đang phá huỷ môi trường sống của họ,  tôi là một ví dụ''. Các bạn có biết ai đang nói đấy không , chính là  tôi, một dòng sông đang bị ô nhiễm.
     Trước đây tôi là 1 con sông rất đẹp , rất trong. Ngồi trên thuyền  có thể nhìn thấy cua, cá đang bơi dưới đó. Vậy mà giờ đây tôi lại thành  ra như vầy. Tất cả những gì tôi đang phải gánh chịu là do con người gây  ra mà họ đâu chịu trách nhiệm. Hằng ngày ít nhất là có trên 10 xô rác đổ  lên thân thể tôi.Trên người tôi lềnh bềnh rác rưởi. đã vậy lại còn chất  thải của các công ti nữa chứ. Trước tôi trong xanh là vậy, thế mà giờ  đây lại đục ngàu. Chẳng thể nhìn thấy gì khi ngồi trên thuyền nữa. Và  những cô cậu học trò nghỉ hè cũng không thể bơi lội trên tôi được nữa.  tất cả chỉ là quá khứ.
      Dù sao thì tôi cũng đã vậy.Tôi mong con người sẽ có ý thức bảo vệ  môi trường sống của họ hơn.Tôi mong tôi chỉ là con sông đầu tiên và cũng  là con sông cuối cùng bị họ huỷ hoại. Bảo vệ tôi cũng như bảo vệ họ.
---------------------------------
ôi  trường đã gắn liền với con người, từ khi Thế giới này tồn tại khái niệm  con người. Nhưng hiện nay dường như con người ta chỉ biết đến mình mà  quên mất đi mình đang sống, tồn tại cùng với môi trường. Đã có rất  nhiều, rất nhiều những thứ mà con người ta đã làm để cho môi trường này  tệ hại hơn.
Rác, rác và rác - đó là điều mà từng ngày đi trên con đường này tôi nhìn thấy.   
ven  đường, dưới gầm cầu, hay cả giữa đường, rác được vứt một cách táo bạo.  Chẳng hiểu lúc cầm trên tay cả đống rác, tay cứ đung đưa và ném, trong  đầu người ta đã nghĩ đến cái gì. "Nhà mình sạch hơn" - có lẽ thế. 
Cái bản tính ích kỉ, chỉ quan tâm đến lợi ích bản thân đã khiến con người ta quên đi cái gọi là vì cộng đồng.  
Tôi  đã được học trên lớp cái bài môi trường. Nó cần được bảo vệ, khẩn cấp.  Nhưng hình như những con người vô tâm ấy ko hề được đọc hay tệ hại hơn  là có đọc mà ko tiếp thu. 
Từ  trên tivi, tôi nghe được đâu đây những con người đang oằn mình chống lại  với con sông ô nhiễm nặng nề. Thương thay! Đến khi nào con người mới  ngừng cái việc gây hại cho đồng loại và cho chính cuộc sống này.  
Vấn  đề này nó ko phải là mới, nó cũ rất cũ nhưng chưa bao giờ được giải  quyết triệt để. Có thể là khó, rất khó. Nhưng mỗi người một tay, mỗi  người 1 ý thức thì đã chẳng đến nỗi báo động như bây giờ. 
Nếu  như cứ với tình trạng này, con người ta sẽ đi về đâu. Rồi một ngày nào  đó, Thế giwois này sẽ chẳng có chỗ nào trong lành cho con người ta yên  ổn dấn thân. Đó là hậu quả ko thể tránh khỏi nếu như cứ cái đà "vô ý  thức" đó. 
..... 
Phải làm sao, trên Thế giới đã đưa ra bao nhiêu là biện pháp. Thực thi được có, trên giấy cũng có.  
Nhưng  chẳng gì có thể tốt hơn là ý thức bảo vệ môi trường của con người ta  được nâng lên , để cho môi trường này được bảo vệ như chính những gì nó  có. 
Học sinh, học tập, tiếp thu, và hành động.  
Tuổi nhở làm việc nhỏ, góp một phần nhỏ nhắn của mình cho môi trường to lướn đang bị đe dọa.  
.... 
Tôi  đã được nghe người ta nói nhiều về môi trường ngày nay. Ngạc nhiên cũng  có, nhưng nhiều hơn là thất vọng. Có lẽ con người ta sẽ pahir hối hận vì  những hành động sai lầm mà mình đã làm để cho môi trường bị ô nhiễm như  hiện nay. Đến một ngày nào đó thiên nhiên sẽ ko còn có thể chịu đựng  nổi cái sự "chai lì" của con người.
Nguồn : h mãi