Giá như...

H

happyforyou

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Định post lên một thể nhưng hơi dài, đoạn đầu hơi lan man bộc lộ cảm xúc nhiều. Đoạn sau mình thấy không đến nỗi. Đây là truyện mình tự viết, mọi người cho ý kiến với nha!
Mai post đoạn sau là hết! :D



Ngày nó chào đời là một ngày mưa tầm tã, trời lạnh lắm! Đến nỗi lúc nó lọt lòng mẹ, tiếng khóc giống như tiếng chó con rên ư ử. Đó là nó nghe bà kể lại, mắt bà đỏ hoe, rưng rưng như muốn khóc. Nó yêu bà và bà cũng rất yêu nó. Chỉ buồn một nỗi là tình yêu nó dành cho bà chỉ còn là những khoảng khắc của tuổi thơ.
“Mẹ ơi!” – Nó luôn ước có một lần, một lần duy nhất trong đời để được cất tiếng gọi mẹ. Và cũng vậy đối với bố. Có lẽ nó đã quá tham lam nhưng không, đối với nó đó là quá ít. Vì dù sao, nó cũng có bà, bà rất khỏe mạnh, rất yêu thương đứa cháu ngoại của mình.
Năm 3 tuổi nó đã tập vẽ và vẽ rất đẹp những bức tranh của nó luôn rực rỡ sắc màu, nó vẽ bà, vẽ mèo, vẽ bà đang cho gà ăn, vẽ hoa, vẽ cỏ, nói chung là vẽ những gì mà trẻ con luôn thường vẽ . Những nét vẻ nguệch ngoạc đó giờ nhìn lại trông rất mắc cười, bà còn mắng yêu nó: “Con bé này vẽ bà gì mà xấu thế!” Lớn dần lên nó vẽ mẹ, vẽ bố bằng trí tưởng tượng của mình, bởi vì theo như lời bà dặn: “Bố mẹ mi đi làm ăn xa lâu mới về. Mày ở với bà thì phải ngoan, biết nghe lời thì bà mới thương, rõ chưa con? Do đó, nó không biết sự thật đằng sau những lời dặn dò của bà.

Đến năm 6 tuổi, nó được cắp sách đến trường như bao đứa trẻ khác. Đây là lần đầu tiên nó bước ra khỏi nhà, ra khỏi vòng tay ấm áp của bà. Để đến với một cánh cổng mới lạ! Nói là lần đầu tiên bởi vì bà không bao giờ cho nó ra khỏi nhà, quần áo, sách vở đã có các cô, các bác mua cho. Ngày dỗ, ngày rằm mọi người đều đến nhà nó làm cỗ, thích thứ gì thì có thứ nấy. Nhưng đó chỉ là mặt vật chất không ai để ý rằng nó rất cần mẹ, cần bố. Năm 5 tuổi, bác nó ở tận Hà Nội về chơi, mua cho nó rất nhiều quần áo đẹp và búp bê – thứ mà trẻ con (bé gái) rất thích. Vừa cầm lấy búp trên tay, nó đa quăng vào xó nhà, mọi người ai nấy đều bất bình, bà giận nó lắm.
- Lúc nào cũng búp bê, đồ chơi. Có ai biết con cần thứ gì nhất không? Sao không đưa bố, đưa mẹ về cho con…………..hjx…..hu……Nó vừa gắt vừa khóc.
Không gian lúc đầu căng thẳng nhưng sau lại bình thường. Chợt nó nhìn bà, nó nhớ như in cái nhìn đó, hình như lúc đó bà đang khóc. Bà lẳng lặng đi vào phòng, thế mà nó cứ tượng sau câu nói đó nó đã bị bà cho ăn một cái bạt tai rồi chứ. Nó vừa vui vừa hối hận nhưng không tỏ ra mà vẫn cứ khóc. Chị Nhi – con bác tới dỗ nó mãi mà nó không chịu nghe. Chợt có tiếng bà nói vọng ra:
- Nhi! Con cứ kệ nó đi, cái loại bỏ đi, hỗn láo. Mua quà cho rồi mà không thích, đã thế lần sau…. Khục ….khục ….Bà ho….một lát sau bà nói tiếp.
- Thôi, con mệt rồi đó, tắm rửa rồi về phòng đi. Mặc ……..!
Chưa kịp để ngoại nói hết câu, nó đã hét toáng lên: “ Con ghét ngoại, ngoại không thương con nữa chứ gì!” Rồi chạy ngay ra vườn, ngồi dưới gốc chuối và trút giận lên con Pô ca chi nô – Tên tự bịa nhưng hay đấy nhỉ?
Ngày đầu tiên đến trường, người dẫn nó đi không phải là bà mà là dì Hương – em ruột mẹ nó. Dì để nó ở lại một mình (không phải là xung quanh nó không có người mà là nó chỉ có một mình, không quen ai cả).
A! Thằng Tũn – tên nó đặt cho Tũn sau khi chơi thân thui chớ Tũn có cái tên hay lắm đó “Đức Anh” , cái thằng mà chuyên gia vào vườn nó trộm xoài, cây xoài thì cao mà người nó thì thấp tẹt nên lúc trộm toàn lấy cây đập, vì thế mới bị nó phát hiện. Thằng ấy còn thua nó cả cái đầu. Nhưng mỗi khi thấy thằng ấy ăn trộm là nó liền chạy ngay vào méc bà nên chưa một lần nói chuyện với nó.
Nó nhớ có lần, nó thò đầu sang vườn nhà thằng Tũn, thấy Tũn đang quét sân liền gọi to để làm quen nhưng nó không trả lời. Lúc đó hình như có mẹ nó bên cạnh nói gì với nó ý. Sau đó hai mẹ con nó vào nhà để lại cái sân đang quét dở. Nó nghĩ bụng mà mắc cười, bởi vì lúc đó là trẻ con nên suy nghĩ cũng đơn giản, nó nghĩ mẹ thằng Tũn không muốn con trai chơi với con gái
Nó gọi Tũn nhưng Tũn không trả lời mà lại quay đi. Tội cho nó quá!!!!!
Nó thấy mọi người đều nhìn nó bằng con mắt e dè, nó còn nghe thấy những lời thì thầm to nhỏ nhưng không rõ. Nó bước vào lớp theo sự chỉ dẫn của cô giáo, được xếp ngồi bàn bàn cuối vì so với những bạn cùng trang lứa thì nó có chiều cao rất “lí tưởng”
Thằng Tũn thấp tè nên ngồi bàn đầu, lớp đã phân kín chỗ trừ bàn nó vì mới chỉ có nó ngồi, mà lại có tận bốn bạn chưa có chỗ ngồi. Cô giáo xếp các bạn vào 4 chỗ còn lại (ngồi cùng bàn với nó). Nhưng không ai chịu ngồi gần nó, nó thấy lạ. Bỗng thằng Tũn nói to:
- Thưa cô! Để con ngồi với bạn ý cho ạ! =.=
Cả lớp ai cũng đều ngạc nhiên, không ai muốn ngồi cạnh nó, nào ngờ lại có một người muốn thế mạng ^^.
- Ngồi đó con có nhìn rõ không? Cô hỏi.
- Không sao đâu cô ạ!
- Con chắc chứ?
- Vâng ạ!
- Được, con xuống đi!
Vậy là thằng Tũn chuyển xuống chỗ nó ngồi, vẫn cái mặt lạnh tanh nhưng vô tư của cái tuổi trẻ con.
Giờ ra chơi, thằng Tũn chạy ra sân, hình như tất cả đều đã quen cái không khí này tuy đây là ngày đầu tiên trừ nó. Nói đúng hơn là nó sợ và không có ai tới nói chuyện với nó cả.
Trong lớp chỉ còn lại có một mình nó, nó bỗng nghe thấy những tiếng to nhỏ, xì xào. Nó cố nghe lấy những tiếng nói đó và rồi sự thật về bố, mẹ nó đã được phơi bày. Đó chỉ là lời nói của tụi trẻ con nhưng nó tin, tin một cách chắc chắn dù chưa biết đầu đuôi ra sao. Nước mắt nó nóng hổi lăn dài trên má, nó khóc từ hồi nào không hay. Nó khác với tụi bạn, nó ít khi khóc trước mặt nọi người. Nó là một người sống rất nội tâm – mọi người đều nói vậy.
Tiếng trống trường đã điểm, dì đón nó về. Thấy mặt mũi nó ướt nhèm, hình như dì đã biết nhưng vẫn cố tỏ vẻ ngạc nhiên. Hỏi nó nhưng nó vẫn trơ như cục đá.
Về đến nhà nó lại chạy ngay ra gốc cây chuối trong sự ngạc nhiên của ngoại. Một lát sau, nó đi vào nhà và…..
- Mẹ thấy chưa? Con nói là gửi nó lên nhà chị ba nuôi cho nó học ở trển luôn mà mẹ không chịu. giờ nó biết hết cả rồi đó!
- Sớm hay muộn rồi cũng biết, con bé nó thông minh đủ để hiểu rồi. Giấu mãi cũng không được.
Không! Đó là sự thật sao? Ba nó đi làm ăn xa ở trong tù sao? Ba nó là kẻ giết người, cướp tiền cướp bạc sao? Còn mẹ nó nữa, tại sao lại bỏ nó đi khi nó đang rất cần mẹ che chở, mẹ nó đang làm gì? Hay đang làm cái nghề mà tụi bạn nó nói hồi sáng. Không! Không đời nào? Nó lại chạy một mạch ra vườn, lại nơi đó, nhưng lần này nó không trút giận lên Pô ca Chi nô nữa mà lại ôm nó vào lòng, khóc nức nở.
Chợt có tiếng lá cây sột soạt, nó thấy cái bóng lùn tẹt của một thằng con trai đang lù lù tiến lại cạnh nó. Ngồi bên cạnh nó giống như người bạn thân.
- Tao là Đức Anh, tao với mày làm bạn nghen! Tao biết hết mọi chuyện về nhà mày rồi. Bố mẹ tao không cho tao chơi với mày nhưng tao thấy thương mày lắm!
Nó vẫn im lặng, một lát sau chưa kịp để Tũn lên tiếng tiếp, nó quát:
- Mày là thằng thấp hơn tao cả cái đầu…….Mày…..mày biết gì? Biết tao là con kẻ giết người hả? Sợ không? Còn biết gì nữa? Biết mẹ tao l………à ……. Huhu. Nó bật khóc.
Ôm lấy thằng bạn mới quen – trên danh nghĩa thôi ^^.
- Được, tao sẽ là bạn của mày. Đó là mày tự nguyện, tao không ép ….hjx
- Hjhj, mày vào nhà đi. Bố giết người thì sao chứ? Không phải mày là được?
Nó vào nhà, không quên nở một nụ cười thật tươi với thằng bạn. Nó nhìn bà như muốn gắt lên, và rồi gắt là sự thật:
- Ngoại nói dối con, con sẽ không bao giờ tin ngoại.
Nó chạy vào phòng, lục tung tìm những bức vẽ về bố, về mẹ và cả ngoại nữa. Nó xé, vò không một chút luyến tiếc. Những bức vẽ mà nó gìn giữ bấy lâu giờ đã trở thành đống giấy vụn > <
 
T

thuyhoa17

giá như trên đời này ko còn nỗi buồn, thì mình sẽ ko buồn như lúc này :(

:D, chắc bạn happyforyou còn bận, tác phẩm hay càng đợi lâu càng thấy ý nghĩa. :( (cười ko nổi).
 
H

happyforyou

Đây là phần típ theo.....:d Tưởng hok có ai đọc cả :)
Cảm ơn all đã ủng hộ nhé!! ;)
9 năm trôi qua……………



Có bố, có mẹ là thế, nó đã biết hết sự thật. Nhưng mẹ làm cái nghề đó ở thành phố, thì nó chưa thể khẳng định được, điều đó đối với nó quả thật rất tối tăm. Vậy là giờ nó đã 15 tuổi, dì ba cũng đã đi lấy chồng cách đây 5 năm và đã có một gia đình với thằng con trai – “em họ nó”rất kháu khỉnh. Bố đã ở tù được gần 20 năm, mẹ đã rời bỏ nó gần 15 năm. Không biết mẹ, bố có còn nhớ nó không. Thằng Tũn bây giờ không phải là thằng Tũn hái trộm xoài, thua nó cả cái đầu như trước nữa mà giờ lại ngược lại. ?_?
Nó đã quen được những lời đồn đại, sự khinh miệt của hàng xóm, ba mẹ Tũn cũng đã hiểu ra vấn đề không còn cấm Tũn chơi với nó như trước kia nữa nhưng vẫn còn e ngại, khó xử lắm. Chuyện cách đây 9 năm, nó không quên, không bao giờ quên những lời dỗ ngọt dỗ ngọt của bà khi nó đòi mẹ, đòi bố. Nó vẫn còn rất thương bà nhưng nó luôn im lặng, bà hỏi thì trả lời còn không thì thôi.
Nó và Tũn chơi với nhau quá lâu, và cái cảm giác mỗi khi ở cạnh Tũn cũng đã khác xa cái cảm giác của 2 đứa trẻ vô tư ngày nào. Giờ đây nó gọi Tũn bằng tên thật. Mỗi khi thấy cậu ấy trò chuyện với một “cô” khác thì nó lại cảm thấy mình bị ra rìa. Nó luôn bị Tũn gán ghép với những tên con trai khác, nó buồn mà giận lắm nhưng nó không biết rằng trong lòng Tũn cũng có nó ^^.
Ngày 15-12, trời lạnh lắm, có cả mưa nữa, mưa phùn trắng xóa cả bầu trời. Ngồi bên cửa sổ, nó buồn lắm bởi vì nó cảm thấy ân hận, có lỗi với Đức Anh. Lần này nó đã không giữ lời hứa với cậu ấy nhưng chưa muộn – Nó nghĩ thầm.
- Ông trời ơi! Con phải làm sao đây? Con nên vì sự nghiệp học tập của mình đúng không ạ? Nhưng….như vậy con sẽ có lỗi với…..với…. Không! Con thật sự thích cậu ấy, con không thể để cậu ấy thất vọng.
Nó liền chạy ngay ra khỏi nhà, không quên mang theo ô.
- Con đi đâu đấy? – Ngoại hỏi.
- Ngoại kệ con!
- Nhanh rồi về nghen! Hôm nay là…….
Chưa kịp để ngoại dứt lời, nó chạy đi giữa trời mưa cuối đông lạnh buốt. Tuy vậy, nó vẫn có thể nghe thấy những cơn ho của ngoại. Nước mắt nó tuôn rơi, nó vẫn tự nói nhỏ: “Con xin lỗi ngoại!”
Nó định quay về để nói hết lòng mình cho ngoại, rằng nó luôn yêu ngoại, nó chưa bao giờ ghét ngoại cả. Nhưng nó sợ và nghĩ còn nhiều cơ hội khác nữa, nó không biết rằng đó là lần cuối.

picture.php


Nhớ hồi lâu, chỉ cần chui qua hàng rào – con đường bí mật của tụi nó, gọi í ới mấy tiếng là thấy bóng của nhau. Giờ thì khác xưa, nhà Đức Anh đã chuyển lên thị xã, thế là nó phải mất một quãng đi bộ gần hai cây số. Nó sợ Đức Anh sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của nó, sợ cậu ấy không đáp nhận tình cảm của nó.

- A! Đau quá!
Nó kêu lên vì đường quá trơn nên bị trượt chân xuống vũng nước. Quần áo ướt nhèm may mà mặt mũi không sao! – Nó nghĩ bụng.
Đã buồn lại còn đau, vừa đi nó vừa khóc nhưng nó không biết rằng, nó đã mất đi một cơ hội khác còn đau hơn cả cú ngã vừa rồi
- Cô ơi! Đức Anh có ở nhà không ạ?
- Không cháu, nó nói đi mua quà sinh nhật cho cháu mà. Cháu vào nhà đi, quần áo ướt hết cả rồi.
- Dạ, thôi ạ! Cháu về đây cô!
Nước mắt nó tuôn rơi, thì ra hôm nay là sinh nhật nó. Đức Anh, cậu ấy vẫn còn quan tâm đến nó, cậu ấy không ghét nó. Nó vui lắm! Nhưng cứ khóc, răng nó run lên, môi tím ngắt, cả cái khăn len ngoại đan cho nó cũng bị ướt nhèm.
Mùi thơm của ốc luộc nóng hổi tỏa ngát hương, nó nhớ sinh nhật năm ngoái, Đức Anh dẫn nó đi ăn, hai đứa ăn nhiều lắm.
Mưa nhỏ dần…..
Xa xa, cái dáng cao cao trông quen quá. Cả cái khăn quàng cổ nữa – chính là cái khăn nó tặng Đức Anh vào hôm sinh nhật.
- Đức Anh ơi!
Hình như, người ấy không nghe thấy tiếng gọi của nó.
- Đức Anh ơi! Có phải cậu không? Tớ ở đây nè.
Cậu ấy quay lại, nhìn quanh tìm người đã gọi mình. Cậu ấy đã thấy nó, không quên nở một nụ cười – chính nụ cười ấy đã làm xao động con tim nó.
Đức Anh chạy lại chỗ nó.
- Cậu đi đâu đấy? Tớ định qua nhà cậu, sao quần áo lại ướt nhèm thế này, cậu bị té hả? Có đau không? Sao không trả lời?
Đức Anh hỏi liên tục, nó không trả lời mà cứ khóc.
- Trả lời coi, đồ ngốc!
Nó ôm chầm lấy Đức Anh.
- Tớ lạnh lắm! Tớ ôm cậu được hok?
Và rồi cánh tay của Đức Anh cũng vòng qua người nó, nó khóc, khóc vì vui, khóc vì cảm động.
- Ngốc ak! Tớ thích cậu!
- Hả? Cậu nói j cơ? – Nó ngạc nhiên.
- À, nói gì đâu ^^
- Xạo, rõ ràng là …. Là cậu vừa nói thích…..
- Thích ….. thích ăn bánh =.=. Đợi tớ chút nhé!
Và rồi, cậu ấy băng qua đường tới cửa hàng bánh đối diện. “Đồ đáng ghét! Rõ ràng là nói thích người ta mà… hjx >_< “


picture.php


Đức Anh đi vào đó chưa được 5 phút mà nó cứ thấy hồi hộp, thấp thỏm. Nó liển chạy ngay sang cửa hàng bánh mà không chút suy nghĩ.
- Kh………….ô……….ng! Thụy An…Tiếng Đức Anh vang vọng trong cái không gian náo nhiệt, đông đúc xe cộ qua lại.
Không kịp nữa rồi, Đức Anh không còn đủ can đảm để bước tới cạnh nó. Chỉ còn một chút sức lực nhưng nó đã cố giơ tay để gọi Đức Anh.
Đức Anh chạy lại ngay cạnh nó, giọng sợ hãi:
- Thụy An à! Cậu không sao chứ! Đức Anh khóc….
Đã lâu lắm rồi nó mới thấy cậu ấy khóc và lần này là khóc vì một con ngốc như nó.
- Đức Anh à! Cậu tha ……lỗi cho …….tớ nhé!
- Không! Cậu không có lỗi, tại tớ, tớ mới phải xin lỗi cậu.
- Đức Anh à!!!! Tớ ……tớ…..th…í….ch cậu! – giọng nó yếu ớt vang lên và ngất lịm trong vòng tay của người mà lâu nay nó mới dám thổ lộ tình cảm.
- Không!!!!........ Thụy An! Tỉnh lại đi……. Tớ cũng vậy!........Tớ yêu cậu. Yêu rất nhìu………. Cậu nghe thấy không?


picture.php


-----------------------------^^----------------------------------------

Nó thấy mình đang ở bên một con sông nhỏ, dòng nước xanh mát, chảy hiền hòa. Bên cạnh nó là …….

- Gấp thuyền dễ ợt mà không biết gấp……..liêu ………liêu…….
- Kệ tui…..! Ông biết gấp mà gấp …………..xấu …………….hoắc …………!
- Đúng là đồ con gái. ^^
> <

- A!!!!! Thành công oy! …………hehe…….Tui giỏi hén!!!!
- Ặc, cả tiếng đồng hồ mới được một cái…….. =.=!
- Đưa tui chấm nào ?
- Chê tui mà……….!
- Hjx………….hjx ………..xin lỗi mà …………
- hj’…………. phải thế chứ
- Hehe ………^^……………cảm ơn nhá!
- Đưa cho tui, dám xạo tui ak! Đưa đây mau!
- Gọi tui là anh đi …….. kaka…
- Có mà anh khùng á……
- Sao lại dám kêu chồng tương lai của mình là anh khùng hả, đứng lại mau……….
Đức Anh rượt bắt nó, nó không quên đốp thêm câu nữa.
- Không đứng lại đấy! Thách ông bắt được tui đó ^^!
- Tui sẽ cho bà biết tay………

picture.php

------------------- @_@----------------------

- Á !!
- Ông đừng hòng lừa được tôi nhé!
Sao không nghe thấy gì hết nhỉ? – Nó thầm nghĩ. Và rồi quay lại……

- Đức Anh, Đức Anh ơi! Ông đâu rồi ?

Nó hét lên, hét thật to tên của Đức Anh. Nó cảm thấy sợ hãi, tim đập thình thịch, có lẽ đó là lúc nó sợ hãi nhất từ trước đến giờ *-*

Dì ba ngồi bên cạnh nghe tiếng hét kinh hoàng của nó, giật mình……..hoảng hốt hỏi:
- Út, Con sao thế? Đau lắm hả con?
- Dạ! Không ạ!
- Sao mà con hét dữ thế?
- Con mơ….. Đức Anh đâu rồi dì.
- Nó vừa mới ở đây xong, chắc đi xuống hỏi bác sĩ tình hình của con.
- Đức Anh chưa chết ạ?
- Cái con bé này, con sao thế? Đức Anh bị sao mà chết.
- Vâng, thế mà con cứ tưởng…… Sao mắt dì sưng thế, dì bị sao à?
- Không! Dì hok sao cả. Con hôn mê 2 tuần nay rồi, dì lo cho con quá!!! – Dì ba đáp trước sự lo sợ nhưng vẫn tỏ thái độ bình tĩnh.
- Ngoại đâu ạ? Ngoại không lo cho con hả dì?
- Dì ba…….. Sao dì không trả lời.
- À……ừ, ngoại lo cho đấy chứ. Con mới tỉnh, nghỉ đi cho lại sức.
Nó thấy mắt dì đỏ hoe nhưng nó nhìn không rõ vì dì vội quay mặt đi….
- Thụy An, cậu tỉnh rồi sao? Có đau không? - Đức Anh vừa bước vào hỏi dồn.
- Đức Anh ở lại nhé! Dì về chút đã, thằng Tí nó quấy quá!!!
- Vâng! Dì cứ về đi, con ở lại chăm sóc Út cho….
- Cảm ơn con nhé!
Trước khi đi, dì ba có nói gì với Đức Anh, nó nghe không rõ…..
Dì ba đi, mới nằm có 2 tuần nhưng sao dì trông gầy gò, xanh xao thế nhỉ, cả khuôn mặt cũng buồn bã, chả lẽ nó tỉnh thì dì phải vui chứ? – Nó hoang mang.
- Cậu đau lắm phải không?
- Ừ nhưng giờ đỡ rồi……Tớ nhớ cậu lắm, tớ tưởng tớ sẽ không ……
- Đồ ngốc!
- Ngốc thì mới đi …..
- ………Đi yêu cái đồ như tớ chứ gì?
Nó đỏ mặt………
- Đó là đằng ấy nói đó nha!
- Không nhớ ai đã nói câu đó nhỉ?
Lần này mặt nó nóng ran, nó lảng sang chuyện khác……
- Ngoại tớ có khỏe không?
- À ừ…….
- Ngoại tớ bị sao à?
- Không! Làm gì bị sao?
- Cậu nói dối, thái độ của cậu rất giống dì ba lúc nãy. Ngoại tớ bị sao?
- Thụy An à! Tớ…..tớ………… phải nói sao ?
- Cậu nói nhanh lên!!!!!! Ngoại tớ sao, sao hả?
- Ngoại………..ngoại…… mất rồi!
- Cái gì cơ? Cậu nói gì, ngoại tớ sao? Tớ phải đi tìm ngoại……
- Không được! Cậu không được đi.
- Tớ phải đi, tớ có lỗi với ngoại, lỗi là tại tớ.
- Không! Cậu đừng trách bản thân nữa, cậu không có lỗi.
- Không tớ phải đi tìm ngoại…. Sao thế này?????......... Nó nâng người dậy và …
- Sao chân tớ lại không cử động được.
Nó lay người cậu ấy, hỏi trong sự sợ hãi, nó khóc, khóc to lắm…..
- Chân tớ, tớ không thể đi được…….Tại sao? Tại vụ tai nạn đó ư? Không! Sao ông trời lại đối xử với tớ thế này. Ông nỡ lòng nào cướp cả bà của con, giờ lại cướp đi đôi chân của con
- Thụy An à! Cậu đừng như thế nữa! Bác sĩ bảo có thể hồi phục được nếu dùng phương pháp vật lí trị liệu. Đừng như thế nữa mà.
- Cậu nói dối, tớ sẽ không bao giờ tin ai cả, kể cả cậu, cậu đi đi.
- Thụy An!
- Tớ sẽ không bao giờ đi được nữa. Mãi mãi là người tật nguyền. Đi đi……… - Nó khóc
- Không! Tớ không đi………Tớ sẽ luôn ở bên cậu
Nói xong Đức Anh ôm nó vào lòng, nó cố đẩy ra nhưng không thế, nó cũng ôm lấy cậu ấy, khóc…..
- Cậu làm vậy là tớ buồn lắm, biết không đồ ngốc? Cậu không thể đi được nhưng tớ sẽ mãi là đôi chân của cậu, tớ sẽ cùng cậu đi những nơi mà cậu thích, làm những việc mà cậu mong muốn cho đến khi tớ chết……..Tớ yêu cậu….. @_@
Một lát sau, nó buông tay nghẹn ngào đáp:
- Cảm ơn cậu đã chấp nhận tình cảm …..của tớ. Nhưng……..tớ không muốn ……..làm liên lụy đến cậu…. Cậu đang còn có tương lai, cậu không thể vì tớ mà đánh mất nó được với lại chúng ta mới chỉ 16, có quá sớm để bắt đầu một tình yêu hay không?
- Không! Không phải là tớ chấp nhận tình cảm của cậu mà tớ đã yêu cậu, yêu từ rất lâu cậu biết không? Không cần biết sau này sẽ ra sao? Tớ sẽ luôn ở bên cậu…Chả lẽ câu nói của cậu lúc đó là giả dối hay sao?
- Không! Là thật……Tớ yêu cậu thật lòng…. - Lại típ tục khóc
- Thế nhé! Không có gì là không thể cả….Đúng không? Đồ ngốc…
Cậu ấy lại cốc đầu nó, một cảm giác thoải mái trong lòng nó hiện ra khó có thể diễn tả được. Nó tựa đầu vào vai cậu ấy, nhìn lên trời. Nó nhớ ngoại, nước mắt lại tuôn rơi……….Xa xa, nó thấy ngoại nó đang nhìn nó một cách trìu mến, vẫy tay như muốn nhắc nhở nó một điều gì đó. Nó thầm nghĩ: “Con xin lỗi ngoại, con chưa bao giờ ghét ngoại cả, ngoại đừng giận con nữa nhé! Con sẽ sống thật tốt, ngoại hãy yên tâm.Con yêu ngoại nhìu lắm!”
- Đừng khóc nữa! Ngoại sẽ không thanh thản đâu. Tớ sẽ thay ngoại chăm sóc cậu.
- Mình nhớ ngoại lắm! Mình hối hận quá nhưng không kịp nữa rồi. Tại tớ cả.
- Đừng vậy nữa…. Ngoại bị bệnh tim cách đây hai năm rồi, lại bị….. viêm phổi. Hôm cậu bị tai nạn trời mưa trở lạnh ngoại ho dữ lắm, khi nghe tin cậu như thế bệnh tim lại tái phát, đưa tới viện thì không kịp nữa rồi.




Còn tiếp.................
 
Last edited by a moderator:
H

happyforyou

Đây là phần 3, còn phần cuối nữa là xong :D




--------------------------- 1 tuần sau----------------------------

Nó xuất viện, về nhà….Một cảm giác bồi hồi, có cái gì đó làm nó lại bật khóc. Căn nhà tỏa đầy hương nhang, nó lại gần bàn thờ bà, cố gượng ra khỏi xe lăn nhưng không thể. Đức Anh giữ chặt lấy người nó: “đừng cố nữa để tớ sẽ giúp cậu….”
Nó vươn người cố thắp nén nhang cho ngoại, nó cố nén những giọt nước mắt, bởi vì nó biết khóc thì cũng sẽ giúp ngoại nó sống lại được. Và nó không muốn khóc trước mặt mọi người, cứ để họ nghĩ nó là đứa cháu bất hiếu. Chỉ trừ có dì ba và Đức Anh mới hiểu lòng nó. Mọi người ra về, lắc đầu ngao ngán về nó. Căn nhà chỉ còn có nó, Đức Anh và dì ba. Một không gian yên tĩnh đến não nề…Dì ba ngập ngừng nói:
- Út à!!! ……..Dì ….xin ..lỗi con…….
- Không đâu dì! Con hiểu mà.
- Cảm ơn con. Để dì đi nấu cho con cái gì lót bụng nhé! Chắc từ sáng đến giờ chưa ăn gì?
- Không sao dì à! Con chịu được. Con muốn yên tĩnh, dì về với cu Tí đi.
- Không! Phải ăn cái gì đã, cu Tí dì gửi bên nội rồi.
- Dì cứ về đi…….Tối tới cũng được.
Dì ba thở dài, đáp:
- Thôi được, tối dì sẽ sang.
- Cậu cũng về đi.
- Không! Tớ không thể để cậu ở lại một mình được
- Cậu yên tâm tớ không sao?
Dường như, cậu ấy biết nếu cứ ở lại thì nó sẽ khó xử đến cỡ nào. Nên cũng chịu về, nhưng thật ra là không phải.
Bây giờ ngôi nhà chỉ còn mình nó…...Nó nghĩ thầm, nhưng nó không biết rằng Đức Anh đang nấp sau cánh cửa.
Đứng bên ngoài, nhìn qua khe cửa Đức Anh đủ để thấy rõ nó đang nhìn lên bàn thờ như đang nói điều gì với ngoại……rất lâu…..rất lâu.
Trời lại mưa như ngày hôm đó, đối với nó trời mưa lại gợi ra rất nhìu kỉ niệm và cũng rất………buồn. Nó lăn tới bên tủ đồ, mở ngăn tủ và……..cầm lấy chiếc khăn len không phải của Đức Anh tặng mà là của ngoại đan.
Áp chiếc khăn len lên má, nước mắt lăn dài trên đôi má.
Đứng ngoài, Đức Anh cảm thấy thương nó quá, cậu ấy biết nó đã cố gắng chịu đựng thế nào?
Nó tựa vai vào khung cửa sổ nhớ lại khoảng thời gian ở bên cạnh bà……….
- Oài, ngoại đan đẹp thiệt đấy!
- Cái con nhỏ này, được cái miệng nịnh ngọt gớm. – Trông lúc đó ngoại vừa nhai trầu, móm mém cười nói với nó. Nó nhớ ngoại quá!
Nó còn nhớ lúc ngoại daỵ nó đồ xôi nó lại lén chạy ra vườn đu đưa cành ổi, lúc ngoại chỉ nó cách đan len nó lại giả vờ là đau bụng rồi chạy nhanh ra khỏi phòng……giờ đây muốn ngoại chỉ đâu có dễ, nó nhìn lên trời, giơ tay nắm những hạt mưa trong suốt, lành lạnh, mỉm cười thật tươi.
Đứng bên ngoài, nhìn nó cười mà Đức Anh cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, đang định quay về thì đập vào mắt Đức Anh là cảnh tượng …..làm cho
- Thụy An!!!!!Dừng lại mau, cậu định làm gì thế hả??? Sao cậu lại làm như thế? Sao ngốc thể hả đồ ngốc? (ngốc rùi còn kêu ngốc…ặc ặc……..sến kinh > <)
Tiếng nói thất thanh của Đức Anh làm cho con dao trên tay nó rơi xuống, nó giật mình hoảng hốt và bất ngờ:
- Cậu làm gì thế? Chưa về sao?
- Trả lời tớ đã? Tại sao cậu lại làm thế? Tại sao lại bỏ tớ mà đi……
Nó nhìn con dao dưới nhà…….và bật cười nói:
- Bộ cậu tưởng tớ tự tử hả?
- Thế cậu làm gì mà cầm dao?
- Ủa? Cầm dao là tự tử hả?
- Thế nghĩa là……hjhj…….thế mà tớ cứ tưởng….
- Tớ đâu có điên……..Nỡ lòng nào để lại một ông khùng ở lại….
- Tất nhiên! Chả ai điên để lại một anh chàng đẹp trai như tớ!.......Mà cậu cầm dao làm gì?
- Tớ ……tớ định gọt cau……
- Để ăn hả đồ ngốc…….
- Ừ….ăn đấy! – Nó cúi xuống lượm lấy con dao và lấy một quả cau trên đĩa cặm cụi gọt……
- Tớ hiểu rồi! Tớ ăn cùng cậu nhé!
- Muốn ngốc như tớ lắm hả? Nó cười tươi nói…..
- Chồng muốn ngốc cùng vợ được không?......
Nó im lặng, ngạc nhiên khi nghe câu nói đó:
- Sao im lặng dữ thế? Ngại à?
- Nhà tớ việc gì tớ phải ngại. Đừng có mà tưởng bở…….Cấm xưng hô kiểu zậy?
- Xưng cho quen dần chứ! Sau này cũng …….
- Dừng ngay nha!
- Vợ đỏ mặt oy kìa!!!!...............hehe
- Ặc……ặc!!!
- Ui! Khó ăn quá! – Nó kêu lên……
- Khó ăn mà vẫn cho hết vào mồm, nhai nhồm nhoàng, bày đặt…..
- Khó ăn chứ đâu phải là không ăn. ……… liêu……liêu.
- Hừ!
- Tớ …….nhớ ngoại quá!!!!! Ui! Cay quá!!!! Chưa kịp dứt lời thì Đức Anh đã bịm miệng cười……
- Nước chảy ra miệng hết cả oy!!! Trông chả khác gì bà già…..Vừa nói, vừa cười Đức Anh cúi người xuống lấy tay lau vệt nước tào khóe miệng Thụy An….
Hai khuôn mặt chạm gần vào nhau, nó cảm thấy bối rối, và cảm giác đó cũng hiện lên trên khuôn mặt của Đức Anh……Nó nhắm tịt mắt lại để không biết chuyện gì sẽ xảy ra
Nó có cảm giác giống như trên môi nó có “vật thể” gì đang chạm vô. Nó lại càng nhắm mắt chặt hơn, mặt co lại và……….
- AAAAAAAAAA!
Lại giọng cười đó, nó biết mình bị mắc lừa………mắt lườm Đức Anh dễ sợ….
- Ha….ha …….tưởng người ta ăn thịt hả? Mỡ mà húp !!!
Tức không chịu nổi, nó lên giọng:
- Ai thèm cơ chứ! Với lại đây không thích húp mỡ ……^^
- Thiệt không?
- Bộ xạo chắc?
- Không thích nhưng đằng này thích. Vừa dứt lời, nhanh như cắt Đức Anh hôn lên đôi má nó, chưa kịp phản ứng thì Đức Anh đã chạy đến tận cửa, quay lại nói:
- Đừng giận nha! Tối sẽ chịu tội………….
 
H

happyforyou

Ui! Chj đọc nhanh thế!
Đoạn cuối em viết chưa xong........xin lỗi chị nha! Chj cố gắng đợi nhé!!!!!!!!!
 
K

ke.la

Bạn viết đấy hả!!!

Bạn giỏi quá!!!

Nhanh post tiếp lên đi bạn!!!

Truyện rất hay.
 
Top Bottom