Sau đây là đoạn đề thi: “ Phía trên cao, một miếng trứng chiên báo ngậy đưa quăng xuống. Đang đói, tôi xơi một miếng rõ to. Chợt cái bóng cao gầy lại đến gầy. Nó bảo ... “
[/SIZE][/FONT]
Phía trên cao, một miếng trứng chiên béo ngậy đưa quăng xuống. Đang đói, tôi xơi một miếng rõ to. Chợt cái bóng cao gầy lại đến gần. Nó bảo :" Ê tụi mày nhìn kìa, con nhỏ ấy cứ như ma khao ấy nhỉ ?" . Chúng cười phá lên làm tôi đỏ bừng mặt , tôi gào lên :" thế thì sao nào, tôi thích ăn như vậy đấy , không được sao hả bạn Phong ?"
Phong :
- Ồ ! Cô ăn như thế nào thì liên quan gì đến tôi, nhưng có điều là.........
Tôi :
- Điều gì, không có gì liên quan đến anh, đi cho khuất mắt tôi.
Phong:
-Cô nhầm đấy à, cô vừa ăn đồ của tôi đấy /

Tôi : Cái gì?

đồ của anh ư?

Phong : Đúng vậy đấy, đó chình là món ăn ưa thích của tôi, giờ cô đã ăn nó rồi , cô tính sao ?
Nghe hắn nói xong , tôi như rơi vào vực sâu , tôi nghĩ" mình thật là ngốc nếu như mình cố nhịn đói thì đã không ăn nhầm đồ của hắn"
- Chẳng qua là một miếng trứng chiên thôi, tôi sẽ mua đền cho anh là được chứ gì .o=>
Hắn ấp úng một lúc , rồi nói:
- Đền ư , cô nghĩ đơn giản chỉ là đền thôi ư ? Cô đã ăn trứng chiên mà mẹ tôi đã làm cho tôi, cô nghĩ cô có thể mua được món đó ở đâu và điều quan trọng là nó không giống với các loại trứng chiên khác, cô nghĩ quá đơn giản rồi đấy.
Hắn nói cũng đúng, món trứng đó quả là có vẻ khác, nó béo nhưng không gấy , ăn vào cho người ta có cảm giác ấm cúng và có vị rất quen,quả là không phải tầm thường . Tôi nhìn hắn và quát lơn : " thế anh muốn cái gì đây"
Hắn nhìn tôi với một nụ cười gian xảo

: " Một miếng trứng chiên đổi lấy một tuần làm osin cho tôi , dù sao cũng đang thiếu người làm."
Nghe hắn nói đến đây tôi tức không chịu được : " Osin ư ?anh nghĩ anh là ai mà có quyền bắt tôi làm osin cho anh "
Phong : Vậy được thôi cô cứ đến xin mẹ tôi - chủ tich tập đoàn đứng đầu châu Á cầu xin bà ấy làm lại mon trứng này cho tôi, thì tôi sẽ bỏ qua cho cô, còn nếu không....
"Còn nếu không" câu nói đó làm tôi cảm thấy sợ bởi vì hắn nôi tiếng là một người lạnh lùng và là......... nghĩ đến đây thôi là tôi cảm thấy rùng mình . Tôi đang suy nghĩ thì đâu đây vang lên tiếng nói :" Con nhỏ này đúng là xấu hổ ,ăn hết đồ ăn của người ta mà không chịu đền , đúng là bọn nhà quê" Nghe chúng nói mà máu tôi như sôi sục sục , tôi không cho phép bọn chúng khinh thường tôi, không nghĩ gì nữa tôi het' lên : " Đuợc rồi, osin chứ gì, được thôi tôi sẽ làm".
Phong : Có thế chứ , vậy thì ngày mai học xong bắt đầu luôn đi
Tôi mở to mắt , miêng hình chữ o : ngày mai ư ?...
Hắn không để tôi nói hết câu, hắn quay mặt đi và ra hiệu

>-
Tùng...tùng...tùng , tiếng trông đã báo hiệu hết giờ, mọi ngày khi nghe tiếng trống tôi đều cảm tháy vui mừng nhưng hôm này thì tôi không thích chút nào. Tôi đang ngẩn ngơ bỏ sách vào cặp thì có một bàn tay đặt lên vai tôi .
- Làm việc thôi osin
Tôi giật mình khi nghe tiếng nói đó :" anh làm cái quái gì vậy định doạ chết người ta à ?

"
Hắn không nói gì chỉ ra hiệu cho tôi đi theo hắn . Lên xe đi cùng hắn mà tim tôi cứ đạp loạn nhịp lên . Bỗng xe dừng lại, trước mắt tôi là một căn biệt thự châu Âu , tôi đang mải mê ngắn nhìn biệt thự thì hắn kéo tôi vào trong đó . Bước vào nhà mọi ngươi xếp thành hàng, cuôi chào tôi và hắn, theo một thói quen tôi chào lại họ còn hắn thì khẽ nhếch mẹp cười , rồi hắn dõng dạc nói "
- Đây là osin mới của tôi, cô ta sẽ giúp việc riêng cho tôi, chỉ làm việc khi tôi ở nhà.
-Vâng thưa cậu chủ!
Nói rồi hắn đưa tôi vào một căn phòng mà hắn nói là phòng của hắn : "Đây sẽ là nơi cô phải làm việc "
Tôi : làm việc gì
Phong : rất đơn giản , sáng sơm gọi tôi dạy đi học, nấu ăn cho tôi
Tôi quá ngạc nhiên với câu trả lời của hắn cứ nghĩ hắn sẽ hành hạ tôi ai ngờ....: chỉ vậy thôi sao ?
Phong : chưa đủ sao, vậy để tôi nói thêm
Tôi : à không vậy đủ rồi.
Phong : À quên, cô phải dọn đến đây ở luôn
Tôi : cái gì, ở cùng anh ấy à ?
Phong : cô phải ở gần thì mới phục vụ cho tôi được .
Lời đề nghị của hắn quả là hấp dẫn đối với tôi, dù sao tôi cũng từ quê ra nơi ở chưa ổn định có nhà ở tạm đỡ tốn tiền nhưng có điều........ .
- Thế sao được, cô nam quả nữ ở trong 1 nhà làm sao được
Phong : Cô nghĩ lung tung cái gì vậy có phải chỉ có tôi và cô đâu, đang còn mấy chục người làm nữa
Tôi : Ờ nhỉ
Phong: Vậy cứ làm như thế đi .
Thế là từ hôm đó tôi chuyển vào sống chung một nhà vơi hắn.
5h30 đồng hồ của tôi bắt đầu kêu, tôi thức dậy làm vệ sinh cá nhân xong liền đi đến phòng của hắn .
- Này tên kia dạy mau
Tôi nói to vậy mà hắn cư nằm in , tôi ghé sát tai hắn và gọi to : "Hoàng Nam Phong dạy mau , có dạy không thì bảo ".Quả là có tác dụng hắn hé mắt ra : " Tiêu Ly đấy à , cô dạy sơm thế ?" hắn nói xong mắt lại nhắm lại. Tôi không còn gọi hắn nữa tôi lấy nước hắt vào mặt hắn. Hắn bật dậy : " Cô làm cái quái gì vậy hả ?"
Tôi : Thì kêu anh dạy thôi
Phong : Cô......
Tôi : Cô gì nữa, thưa cậu chủ mời cậu xuống ăn sáng để chuẩn bị đi học.
Trên đường đi đến trường cùng hắn có biết bào nhiêu cô gái nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ cũng biết bao cô gái nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn . Tôi biêt đi với hắn là một niềm vinh dự đối với tôi vì dù sao hắn cũng là hotboy của trường nhưng tôi lại không thích chút nào.Khi đến trường tôi nghe đuợc biêt bao nhiêu là lời dị nghị nào là" con nhỏ đó có phúc nhỉ " hay là" con nhỏ đó giả vờ đề được vào ở cùng nhà với anh Phong đấy".... những điều đó làm tôi thấy phiền lòng . Khi về tôi thấy hắn đợi tôi nhưng tôi ngơ đi , tôi bỏ đi và về nhà theo đường khác .
Sáng hôm sau cũng như thường lệ hắn định chở tôi đi học nhưng tôi nhất quyết không đi cùng hắn, tôi nói : " đi bộ cho khoẻ người" . Hắn thấy không khuyên được tôi nên dắt xe quay lại , còn tôi cứ thế bước đi . Đi đuợc một lúc tôi luôn có cảm giác có người theo sau tôi, quay mặt lại nhìn tôi thấy một bóng người cao, gầy tôi đoán ngay là hắn, không muốn đi cùng hắn tôi băng qua đường thật nhanh mà không để ý rằng tín hiệu dành cho người đi bộ vừa hết xong. Qua được nửa đường một chiếc xe mô tô đang đi với tốc độ nhanh, phong thẳng về phía tôi khiên tôi không kịp phản ứng gì , tôi đứng sững ra đấy và nghĩ " phen nay mình chết chắc rồi".Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng phanh gấp, và mọi người chạy lại chỗ một người con trai nằm im máu chảy không ngừng, cùng lúc đó tôi ngất lịm đi .
- Con bé không sao rồi, nó tĩnh lại rồi, bọn trẻ bậy giờ thật là đáng trách, không tuân thủ luật lệ giao thông gì cả, chỉ khổ thân thằng bé đó.
" Thằng bé đó " , không phải tôi mới là người bị nạn sao, sao lại có "thằng bé đó" chẳng lẽ đó là người mà tôi đã nhìn thấy truớc khi mình ngất đi. À phải rồi, trước khi chiếc xe đến đã có một cánh tay đẩy tôi ra xa , chẳng lẽ....... tôi ngồi dậy :
- Cô ơi ," thằng bé đó" có phải là...

(
- Nó chính là đưa đã cứu cháu đấy
-Cứu cháu ư ? cô ơi giờ người đó thế nào rồi ạ?
- Nó đang ở trong phòng cấp cứu tình hình không khả quan.
Nghe cô ấy nói vậy tôi lao ra khỏi giường và chạy đến phòng cấp cứu . Đến đây, tôi thấy một người phụ nữ sang trọng đang ôm mặt khóc , tôi nhìn bà ấy rất quen hình như bà ấy là mẹ của một người mà tôi đã từng biết .
- Bác Phuơng sao bác...bác lại ở đây.
Bà ấy nhìn tôi và nói : " Tiểu Ly cháu đấy à, cháu đã tĩnh rồi ư ?
-Sao bác..bác lại hỏi vậy chẳng lẽ....
- Đúng vậy, người cứu cháu chính là Hạo Phong
-Không thể nào, bác lừa cháu Hạo Phong không phải đã đi Đức năm 10 tuổi rồi sao ạ ?
-Không ...bác không lừa cháu nó đã về được nửa năm ,hơn nữa lại học cùng trường với cháu, cháu không nhận ra sao?
-Không chắc nhấm rồi trường cháu không có ai tên là Hoàng Hạo Phong cả, không thể nào...
- Đúng vậy, bây giờ làm gì còn Hạo Phong nữa từ khi sang Đức nó đã đổi tên thành Nam Phong rồi .
- Nam Phong anh ấy chính là Hạo Phong ư ?
Bác ấy không nói gì chỉ nhìn tôi mà nước mắt cứ trào ra . Tôi biết bác buồn lắm vì Nam Phong là đứa con duy nhất của bác và cũng là người thân duy nhất của bác . Tồi quỳ xuống dưới chân bác , không biết nói gì ngoài câu :" cháu xin lỗi"
Bác ấy vẫn cứ khóc : " bác không trách cháu, do số của nó phải chịu khổ, bác biết nó yêu cháu từ thời nó chưa sang Đức, lúc đầu bác nghĩ nó nói chơi vì hồi đó nó mới có 10t vậy mà giờ nó về ...........bác thật sự không biết nói sao nưa"
Tôi ngập ngùng không biết nói câu gì , nước mắt cứ trào ra, tôi thật sự không ngờ người mà tôi ghét lại chính là người mà tôi luôn yêu quý .
Đèn báo cấp cứu đã tắt, bác sĩ đi ra , tôi liền chạy lại :" bác sĩ , bác sĩ anh ấy thế nào rồi a ?"
- Ca phẫu thuật rất thành công , bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm
- Vậy ạ ? cảm ơn bác sĩ vậy khi nào anh ấy mới tỉnh dậy ạ
-Điều này còn tuỳ thuộc vào ý chí của cậu ấy............
........................
Tại phòng hồi sức
-Bác Phương bác tỉnh rồi ạ ?
-Thằng Phong nó thế nào rồi
-Bác yên tâm anh Phong, anh ấy tỉnh rồi ạ!
- Thằng PHong nó tỉnh rồi sao? ( câu hỏi của bac pha lẫn niềm hạnh phúc )
- Vâng ạ, bác si nói" anh Phong là một trường hợp hi hữu , chỉ sau một ngày anh ấy đã tỉnh"
-

Vậy cháu mau đưa bác đến chỗ của nó đi
Tôi ấp úng không nói lên lời
- Sao vậy có chuyện gì sao hay là thằng Phong....
- Dạ không có gì đâu ạ .chỉ có điều ...thôi để cháu dẫn bác đi ạ.
Đứng trước giường bệnh tôi không cầm được nước mắt bởi vì Phong không còn nhìn thấy gì . Bác Phương chạy lại ngồi bên cạnh : " con trai của tôi, con đã tỉnh rồi , mẹ mừng quá"
Phong dơ tay định sờ vào mặt mẹ nhưng anh không với tới được , bác PHương năm lấy tay Phong" con sao vậy Phong ?"
Không đợi PHong trả lời tôi nói :" Bác Phương cháu xin lỗi hôm đó bác sĩ đã nói a ấy có tỉnh hay không còn phụ thuộc vào ý chí của a ấy và còn............"
- Còn gì cháu mau nói đi

(
- Và anh ấy sẽ mất đi thị lực
- Mất thị lực ư ? Làm sao có thể như vậy được, không thể nào ...
Bác nhìn Phong thấy trên vẻ mặt anh nỗi thất vọng tràn trề , bác gạt đi nước mắt nói rằng :" con đừng lo mẹ sẽ đưa con sang Mỹ chữa trị "
Phong : mẹ đừng lừa dối con, con biết con sẽ mất đi thị lực vĩnh viễn
Tôi : không anh đừng nói vậy, nhất định anh sẽ khỏi mà
Phong : cô đi đi tôi không muốn nhìn thấy cố nữa, cô cũng không cần làm osin cho tôi nữa cô đi đi
Bac Phương: PHong con....(như hiểu được gì bác không nói tiếp nữa)
Tôi : Phong ,em biết anh muốn tốt cho em nhưng a đã vì e mà mới bị như vậy em không thể bỏ anh được
Phong: Cô chẳng phải ghét tôi , không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa sao, giờ cô hãy đi xa tôi để ko phải nhìn thấy mặt tôi nữa, đi đi
Tôi : không phải lúc đàu gặp anh em cũng ghét anh sao nhưng sau đó anh đã trở thành người quan trọng vs em sao, bây giờ cũng vậy, Hạo Phong à...
Phong : mẹ....
Bác Phương: mẹ xin lỗi con mẹ đã nói cho Ly biết rồi
Phong : em đi đi a xin em
Tôi : không thể, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ khỏi
Phong : anh không muốn làm khổ em, anh chỉ mong em được hạnh phúc.
Tôi: ko em sẽ giữ lời hứa của mình, anh còn nhớ chứ
"12 năm trước
H.Phong : sau lớn nhất định anh sẽ cưới em , em có đồng ý lấy anh không
T.Ly: nhất định em sẽ lấy anh
H. Phong : móc tay nào

"
Phong : anh....
B.Phương: Thôi không cần nói nữa , con nhất định sẽ khỏi .Đợi sức khoẻ con bình phục mẹ sẽ đem con sang Mỹ.
1 tháng sau , tai sân bay
Tôi: Bác và Phong đi nhé !
Phong : ừ a đi đây
Tôi ôm chầm lấy Phong tuy Phong không nhìn thấy gì nhưng anh vẫn đưa tay lên má,quẹt đi những giọt nước mắt :" đừng bao giờ khóc khi không có anh nhé, hãy tựa vào vai anh mà khóc "
Thấm thoát thế đã được 2 năm, đã đến ngày Phong trở về. Đứng chờ ở sân bay hơn 4h đồng hồ vẫn chưa thấy anh , tôihoang mang lo sợ "liệu anh có trở về không"nhưng rồi một dáng người cao, gầy, tiến lại phía tôi và không hiểu sao tôi lại cất tiếng gọi: "Anh PHong"
Anh ấy quay lại :" Ly à em" Anh đưa tay về phía trước tìm tôi , không hiểu sao hành động đó của anh làm tôi rơi nước mắt , tôi chạy lại ôm chầm lấy anh :" không sao, dù sao em vẫn luôn ở bên cạnh anh ".