Em cứ chạy đi! Chạy mệt thì về bên anh.

N

natsume1998

---[]------[]-----[]---

_Thế cô em tên là j`? Gọi cô em hoài thấy kì kì_Tên tóc đỏ cũng cười và hỏi lại nó.

_Ừm, em tên Á Quy còn đây là Phi Phi._Nó

_Hỳ, zậy thui giờ tụi anh có chuyện rồi. Để khi khác mình nói chuyện nghen!_Tự dưng Quân và Kì cùng đứng dậy và đi mất… để lại dấu hỏi to đùng cho nó. Lúc đó, hắn và Phong cũng vừa mua thức ăn về…

_Ủa ai vừa ngồi zới 2 người zậy?_Hắn ngồi vào bàn và hỏi nó.

_Ừm, chỉ là một người bạn mới quen. Ko có j` đâu anh đừng lo_Nó lè lười

_Ừm…_Hắn nói và bẹo má nó.

Phong thì cứ đăm đăm nhìn nhỏ, cu cậu thấy có cái j` đó ko ỗn trong truyện này rồi. Nó và hắn thì mãi giỡn, nhưng ko một ai thấy đc…Cái ánh mắt lo lắng, đăm chiêu của nó cứ hướng về Phi Phi… *Nó không hề ngốc, chỉ là tính cách giống con nít mà thôi*.

~~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~~~~

Tại lớp…

_Ai da! Ông anh của tui ngủ lâu như zậy còn chưa thèm dậy nữa hã?_Nó vừa bước vào lớp thì té ngữa ra, hên là có Phong đỡ kịp.

_Đi đứng cẩn thận chứ!_Phong nhăn mặt nhưng lộ rõ vẻ wan tâm.

_Ehehe, sorry…_Nó cười ngượng.

_E hèm…_Hắn từ phía sau bước tới thấy zậy thì mặt hằm hằm._Này, mày tính làm j` đấy?_Bảo nhăn mặt.

_Thì Á Quy bị ngã nên tao đỡ thôi chứ có j` đâu? Mà mày làm j` mà giận dữ vậy?_Phong ngạc nhiên trước thái độ của thằng bạn và hỏi.

_Hừm,… thui thì tao ko muốn nói bây giờ, nhưng trước sau j` thì cũng phải để cho tụi mày biết nên tao công bố luôn._Nói đoạn hắn kéo tay nó lại đứng sát mình_Tao với Á Quy đang wen nhau!_Hắn nói bằng giọng nghiêm túc, nghiêm túc cực kì. Làm cho mọi người ai nấy đều đứng đơ như nghe tin động trời “chứ zầy còn ko động trời àh _ _!!”, lũ h strong lớp cũng nghe *ké* nữa.

_What? Mày nói cái j`?_Phong ngạc nhiên quá, cu cậu chẳng biết j` về chuyện này cả. Phong bay vào nắm cổ áo hắn rồi dơ tay lên định đánh.

_Mày làm cái j` zậy? Thì tao zới Á Quy quen nhau có j` sai cơ chứ!_Hắn kéo tay Phong ra rồi chĩnh lại cổ áo.

_Mày… mày biết Quy là em gái của thằng Minh! Tại sao…_Phong nói và mặt lộ rõ vẻ giận dữ. thực sự ko phải đây là lí do này, mà do cu cậu biết rằng… mình là kẻ thứ 3… Đáng buồn thật.

_Ừm, thì có sao đâu? Là em của bạn, chứ có phải em của tao đâu mà tao ko đc iu cơ chứ?_Hắn nói và ôm sát nó vào người hơn rồi cúi mặt sát xuống mặt nó, mĩm cười.

_Ừm… thì ko sao hết…nếu, mày yêu Quy thực lòng. Thì hãy bảo vệ Quy cẩn thận nhé. Nếu ko tao sẽ đánh mày nhừ tử đấy!_Phong nói và mĩm cười, nụ cười buồn. Cu cậu lấy tay đấm nhẹ vào ngực hắn xem như lời hứa.

_Không cần mày nói tao cũng tự biết mà!_Hắn cười chắc chắn.

Phong nhìn nó cũng đang mĩm cười mà lòng xao xuyến, có lẽ mối tình này của cu cậu chẳng đến đâu đc rồi… Phong quay đầu và về chỗ ngồi…Nó với hắn cùng về chỗ ngồi, còn Phi Phi thì… đi đâu mất tiêu roài ~.~

~~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~~

Tại quán Café Lucky:

Một cô bé tầm 17 tuổi vừa bước vào quán café và thu hút mọi ánh mắt của tất cả những người trong quán. Hình như cô bé đó ko hề chứ ý đến những người xung quanh, cô đảo mắt xung quanh quán rồi đừng lại tại một cậu con trai tóc đỏ…

_Nói đi!_Cô gái đó bước nhanh đến chiếc bàn của cậu con trai đó rồi ngồi xuống, vẽ mặt vẫn lạnh tanh…

_Hỳ, làm j` mà gấp vậy thưa cô *vệ sĩ* đáng kính!_Tên đó nhếch mép cười.

_Ngươi!_Gần như mất bình tĩnh nhỏ chồm người về phía trước…

“Nhỏ là vệ sĩ ư? Tại sao Kì lại bík đc than phận của nhỏ? Phải chăng… Kì cũng có thế lực trong giới đêm nên mới bík đc thân phận thực của nhỏ ư? Cứ từ từ đi, đời còn dài… :D
 
N

natsume1998

Chap 23:
(1)Chân nhân bất lộ tướng….
(2)Cuộc đụng độ bất ngờ

(1) Chân nhân bất lộ tướng…

10h25 phút sáng…

Quán Café Lucky….

_Nào,… từ từ rồi mình nói chuyện. Việc j` mà phải mất bình tĩnh như thế!_Kì nhấn vai nhỏ xuống rồi cười.

_Hừm… tại sao ngươi biết?_Nhỏ quay mặt sang phía khác và đặt cằm lên mu bàn tay, gương mặt thì đang bốc hỏa… dễ khiến người khác rung mình…

_Đối với người ngoài thì khó… chứ người chung nhà thì việc gì mà ko biết cơ chứ_Kì cười thích thú.

_ “Người trong nhà”, câu đó nghĩa là sao?_Phi quay lại và nhìn Kì bằng cái ánh mắt khó hiểu.

_Hehe, cô phải gọi tôi là đàn anh chứ? Nên lễ độ một chút đi X-028_Kì nói, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt nhõ.

_Ưm… ngươi…_Nhõ đỗ mồ hôi, người này… ko đơn giản như nhõ nghĩ.

_Hừm, chắc cô chưa biết tôi đâu. Vì bấy lâu nay trong tổ chức tôi hoạt động ở China mà ko hề về nước hay họp bất cứ 1 cuộc họp nào…_Kì nghiêng đầu.

_Anh… là ai?_Nhõ nói và gương mặt gần như xám đi.

_Bình tĩnh đi, tôi chẳng có ác ý gì khi về đây đâu._Kì mĩm cười và trấn an nhõ._Tôi là X-001, nghĩa là người đầu tiên của tổ chức FBI, đội vệ sĩ._Kì nói và mĩm cười.

_Anh… vậy lí do vì sao anh lại về đây?_Nhõ cau mày.

_Đơn giản : “Bảo vệ tiểu thư Triệu Á Quy”._Kì

_Tại sao? Chẳng lẽ thực lực của tôi ko đủ để bảo vệ tiểu thư àh? Mà lại cần đến anh?_Nhỏ mở to mắt và hỏi gặng.

_Từ từ đã nào… bình tĩnh chứ. Là một vệ sĩ thì ko nên dễ bị mất bình tĩnh thế đâu._Kì cười_Ừm… thực ra lần này tập đoàn Ema sẽ phải đối đầu với trùm Mafia. Đã là mafia thì tội ác nào chúng cũng có thể gây ra đc. Kẻ thù lần này rất lớn nên, 1 mình cô thì ko thể bảo vệ đc cho tiểu thư đâu…_Kì nói một cách chậm rãi.

_Ưm… ko phải lần trước nói kẻ thù chỉ là một tập đoàn dựa vào mafia sao? Sao bây giờ lại đụng đến trùm mafia chứ?_Nhõ nhăn mặt.

_Cái này thì ko thể tiết lộ đc, điều quan trọng bây giờ là chúng ta cần phải bảo vệ tiểu thư…_Bỗng gương mặt của Kì đanh lại, chứa đụng 1 sức mạnh vô hình khiến người ta khiếp sợ…

Nhõ nhăn mặt lại. Nhất định, nhất định ko thể để Á Quy gặp nguy hiểm được. Không đơn giản chỉ là công việc, mà nó là người bạn của nhỏ… một người bạn đặc biệt không thể mất đi…

_Này… Dương Gia Quân… hắn cũng là người của đội vệ sĩ ư?_Nhỏ hỏi.

_Hỳ… hắn ta là người quản lí đội 2. Có thể nói, tên đó mạnh ngang tôi._Kì cười cách thích thú.

_Nhưng hắn cũng bảo vệ Á Quy sao? Hắn là người quản lí cơ mà?_Nhỏ nghiêng đầu thắc mắc.

_Yes! Gia Quân sẽ bảo tiểu thư và thiếu gia, nếu chúng ta gặp phải trường hợp bế tắc thì hắn sẽ ra tay. Giống như dự bị vậy…_Kì giải thích

_Ưm… thế Karin đâu?_Nhỏ hỏi mà vẽ mặt lộ rõ vẽ lo lắng…

_Karin? Đội trưởng đội số 1 cũng là người quản lí của cô đó hã? Hắn đang được lệnh bảo vệ lão gia…_Kì cười típ mắt trông rất đểu.

_Ừm…_Nhõ chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống… “nhõ nhớ Karin…”

2 con người, 2 ý nghĩ riêng… không gian bị bao trùm bởi sự yên tĩnh…nhưng… trong họ lại toát lên một cái j` đó… có thể là lạnh lùng… và cũng có thể là huyền bí!

~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~~

(2) Cuộc đụng độ bất ngờ

Tại trường….

_Này, Phi Phi đâu? Sao vào lớp rồi còn chưa thấy nhõ ý nhĩ?_Nó gãi đầu thắc mắc.

_Cô ta đi đâu thì mặc xác cô ta chứ!_Minh cáu.

_Ơ hay! Phi Phi là bạn của em gái mày mà mày nói chuyện kiểu đó àh? Muốn ăn đập ko?_Bảo lăm le và nhìn Minh bằng ánh mắt rực lữa…

_Không có j` đâu… chuyện đâu thì cũng sẽ vào đó thôi._Phong nói và mắt thì đăm đăm nhìn ngoài cửa sỗ.

_Hứ!_Nó hất mặt lên rồi quay lại với quyển sách…

_Renggggggggggggggg renggggggggggggggg

Chuông báo giờ ra về, tụi học sinh nhanh tay dọn đồ rồi ào ra cỗng cứ như là ong vỡ tổ ấy… Bọn nó cũng đang ra khỏi cổng nhưng mà khi tụi nó đến cổng thì mọi người dạt ra 2 bên nhường đường cho tụi nó đi ( ngu sao mà đụng vào _ _!!)

Hôm nay tụi nó đi môtô. Minh, Phong đi một xe, còn nó thì lon ton trèo lên xe của Bão khiến Minh ngạc nhiên.

_Ưm… sao em lại ngồi bên xe của thằng Bảo?_Minh tròn mắt nhìn 2 đứa chúng nó.

_2 đứa nó bây giờ là một đôi rồi…_Phong nói giọng nghẹn lại như ko hề muốn nói.

_Haz! Zậy sao? Thế mà tui ko biết?_Minh quay ngoắt lại nhìn Phong rồi cười.

_Hứ, anh thì chỉ lo ngủ thui. Biết cái j` cơ chứ!_Nó cười true cậu.

_Hyhy! Bảo này, mày lo mà canh trừng em gái tao đó nhaz! Em tao mà bị j` thì mày ko xong với tao đâu!_Minh đội mũ bảo hiểm vào rồi nói với Bảo.

_Biết rùi, ko cần mày phải nhắc tao cũng sẽ bảo vệ Á Quy mà!_Hắn cười rồi bẹo má nó.

_Hihi_Nó chẳng nói j` mà chỉ cười. Nhưng trên gương mặt Phong hiện rõ một cái j` đó… một nỗi buồn mang mác…

_Này, đua ko?_Minh đề nghị và lên ga.

_Hừm, đua thì đua ai sợ mày chứ!_Hắn nhếch mép cười và cũng lên ga.

Riêng Phong chẳng nói j` mà lên ga rồi chạy vụt đi trước luôn làm tụi nó ngơ ngác. Xong cậu và hắn cũng chạy theo để lại phía sau một làn khói bụi mờ… loang ra khắp không khí. Có cái j` đó… sắp xảy ra với những con người này…

Trên xa lộ… 3 chiếc xe đua cứ thay nhau vượt lên phía trước… dường như… 3 chiếc xe này ko thế phân được thắng bại… người lái 3 chiếc xe này là 3 chàng trai… rất phong độ… nhưng… tại một con hẽm nhỏ… một chiếc xe hơi đen bóng… khẽ lướt nhẹ trên đường và… cùng tham gia cuộc đua của vận mệnh một cách âm thầm….

=========End chap 23==========
Chap 24:
Cuộc đua của vận mệnh…

Khói….

Bay nghi ngút….

Tiếng rú của những chiếc xe….

Họ cứ lao nhanh qua….

Và vụt đi như những tia chớp…

Không hề biết….

Trên cuộc đua của mình…

Đã có một kẽ vô danh cùng tham gia…

Mọi người đi đường đều phải dạt qua 2 bên để nhường đường cho 3 chiếc xe mô tô đó. Khi những chiếc xe đó chạy vụt qua rồi và để lại một làn khói loang nhẹ trong không khí. Họ lấy tay chỉ trỏ vào những con người đó rồi trách móc…

Lúc này, cả 3 đã ra khỏi ngoại ô và đã cách thành phố một khoảng khá xa và bây giờ họ đang ở một vùng quê vắng vẻ, 2 bên đường chỉ là những cánh đồng rộng bao la…Nhưng dường như họ còn hăng hái lắm và vẫn chưa có ý định sẽ dừng lại. Bỗng… chiếc xe ô tô đó lên ga và vụt lên phía trước, vượt mặt cả 3 chiếc xe bằng những cú lách nhẹ nhàng… cả 3 người cùng thắng lại… lấy bánh trước làm điểm dựa và quay bánh sau thành một hình vòng cung 1 cách rất điệu nghệ, ko mảy may sai sót…

_Kéttttttttttttttttt kéttttttttttt

Tiếng bánh xe cọ vào mặt đất, tạo lên 1 ngọn lữa xanh khẽ cháy lên theo bánh xe và vụt tắt nhanh trong làn khói bụi… Minh, Phong, Bảo cùng dừng xe lại rồi mở mũ bảo hiểm ra, lấy 2 chân làm chống cho chiếc xe đứng vững… Nó cũng mở mũ bảo hiểm ra…

_Cạch….

Đọc Tiếp Tại :
Em Cứ Chạy đi ! Chạy Mệt Thì Quay Về Bên Anh (6) - Truyện Teen Full - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Diễn Đàn Kênh Truyện - Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện http://kenhtruyen.com/forum/4-777-6#ixzz28El40kkK
 
N

natsume1998

Cánh cửa chiếc xe mở ra… tim 4 đứa như ngừng đập, chúng vẫn chưa biết nguy hiểm đang cần kề… Một người con trai bước khỏi chiếc xe. Người đó mặc một bộ ves đen, mắt kính đen, tóc cũng đen và được vuốt ngược về phía sau. Mang đậm nét dân xã hội đen chuyên nghiệp :D Vừa thấy gã đó, Minh khẽ nhăn mặt, xong gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Nó thì mở to mắt kinh ngạc và sờ sững… nó lấy tay nắm chặt lấy áo của hắn xong khẽ run lên… gần như nó ko thế tin đc vào mắt mình nữa…. con người kia! Bảo quay lại nhìn nó, xong ôm nó vào lòng…

_Là anh sao? Anh đến đây làm j`?_Minh lên tiếng, đôi mắt hiện rõ một vẻ j` đó,… vui mừng cũng có, hãnh phúc cũng có,…

_Chào thiếu gia và tiểu thư_Tên đó bước đến gần tụi nó rồi đưa tay phải đặt lên trước ngực phải rồi cúi đầu chào.

_Này, anh ko cần khách sáo như thế!_Minh bước xuống xe và rỗ vai gã đó.

_Làm sao tôi ko khách sáo cho đc? Cậu là cậu chủ trước kia của tôi mà_Gã đó cười một cách đểu rã.

_Này… dù j` thì chuyện cũng qua rồi. Lúc đó em tưởng anh chết rồi chứ, thật ko ngờ_Minh mĩm cười mà ko hề thấy đc vẻ mặt tức giận của gã đó._Mà anh đến đây làm j` thế?

_Tôi đến đây để đưa Á Quy đi_Gã đó nhìn nó, và nhếch mép cười.

_Anh nói sao cơ? Đưa Á Quy đi đâu chứ?_Minh mở to mắt ngạc nhiên và nó cũng ngạc nhiên.

_Này, cậu đừng ngây thơ như thế chứ? 3 năm qua cậu vẫn hồ đồ và chủ quan như ngày nào. Bây giờ… tôi là người của tổ chức ngầm, ko phải là người của tập đoàn Ema._Gã đó nhếch mép cười một cách khinh thường. Ko tin vào tai mình nữa Minh hỏi gặng.

_J` cơ? Anh… vậy ý anh là j`?_Minh dường như ko đứng vững… cậu cũng ko tin con người này là người cậu kính trọng và nể phục trước kia nữa…

_Để đưa Á Quy đi, theo như nhiệm vụ tôi đc giao_Gã có nghiêng đầu rồi cười.

_Anh nói cái j` cơ! Á Quy là người anh yêu thường nhất cơ mà!_Mất bình tĩnh, Minh lao vào túm lấy cổ áo tên đó và dơ cao nắm đấm. Thấy tình thế căng thẳng Phong liền chạy xuống và giữ Minh lại.

_Này, mày bình tĩnh đi chứ. Tại sao lại hành động như thế, thật sự ko như mày lúc thường mà!_Phong giữ chặc 2 tay của Minh và hét lên đầy giận dữ.

_Hừm… đúng thật cậu vẫn nông nỗi như ngày xưa đó thiếu gia à!_Tên đó lấy tay phủi phủi cái áo ves của mình.

_Mày buông tao ra! Tao phải làm rõ việc này._Minh cố thoát khỏi vòng tay của Phong.

_Mày bình tĩnh lại… tao sẽ buông mày ra…_Phong lên tiếng giọng rất rất bình tĩnh. Ngay lúc đó, gã đó bước tới và đấm cho Minh một cái vào mặt.

_Cái này là để trả cho việc mày dám làm dơ đồ của tao!_Gã đó nói và gương mặt đầy dận dữ.

_Anh!!!_Phong liền giữ Minh lại và nhìn gã đó bằng con mắt giận dữ… nơi khóe miệng của Minh… máu đã chảy ra. Thấy thế nó buông hắn ra rồi chạy lại phía Minh.

_Ôi không,… Chúa ơi… Minh à… có sao ko?_Nó giữ gương mặt Minh và gần như đã khóc… nó cố mím chặt môi để ko phát ra tiếng nấc. Bảo cũng chạy lại đó.

_Đừng khóc… Ko sao mà, sẽ ko có việc j` đâu_Minh đứng dậy và lau nước mắt trên mặt nó.

_Cái gã này!_Hắn gằn giọng và lao vào tính đánh cho gã đó một trận, Phong cũng bay vào theo.

Tình thế lúc này… thực sự Phong và Bảo rất mạnh…. Nhưng dường như chẳng nhằm nhò j` đối với gã đó cả. Thậm chí đã đánh đc một lúc rồi, 2 tụi nó gần như kiệt sức nhưng ko thể đánh đc gã đó dù chỉ một cái. Đã thế còn bị gã đó đánh cho te tua. Nó đứng đó chỉ biết lấy 2 tay che miệng và khóc… Thấy tình thế xấu đi, Minh cũng bay vào.

3 người cùng đánh và rất ăn ý. Trong phút chốc gã đó lơ là và bị ăn nguyên 1 cú đấm như trời giáng vào mặt… máu tóe ra…

_Hừm… đau thật đấy_Gã đó lấy tay sờ lên mép chỗ bị chảy máu… rồi quay ngoắt lại nhìn 3 đứa chúng nó bằng ánh mắt rực lữa…

3 đứa chúng nó thì gần như lã rồi, ko còn sức để đánh tiếp nữa. Tụi nó cứ đứng đó nhìn gã kia rồi thở hồng hộc.

Nhanh như cắt, gã đó bay vào và đánh tụi nó. Đã kiệt sức nên tụi nó bị gã đánh cho te tua… gã đó đánh…. Và máu bắt đầu loang ra… 3 đứa tụi nó bị đánh te tua và giờ thì đứng ko vững… máu chảy rất nhiều… loang khắp bề mặt đất.

_Cho tụi bay chết! Dám đánh tao bị chảy máu àh!_Gã đó vẫn tiếp tục đánh…

_Dừng lại đi!!!!!!!_Bỗng nó hét lên… nước mắt vẫn đầm đìa trên gương mặt xinh đẹp của nó.

_Này.. sao lại khóc thế. Em khóc trông chẳng xinh chúc nào!_Gã đó bước đến gần nó rồi dung tay quệt đi dòng nước mắt trên gương mặt nó.

_Híc…. Người anh muốn bắt là tôi…. Tôi sẽ đi theo anh… đừng làm hại họ…_Nó gần như khóc nấc lên…

_Hừm… vì mấy thằng này sao!_Tên đó gừ giọng rồi quay lại nhìn 3 đứa tụi nó.

_Á Quy… nhất định em ko được đi theo gã đó!_Minh cố đứng dậy và nói một cách khó nhọc

_Có tụi anh ở đây rồi. Nhất định anh không để cho ai bắt nạt em đâu!_Hắn cũng đứng lên,… nơi khóe môi có thứ chất long màu đỏ đang từ từ chảy xuống…

_Á Quy… chạy đi!_Phong có lẽ là người bình tĩnh nhất. Cu cậu chạy đến giữ chặt 2 tay của tên đó lại rồi kêu nó chạy đi

_Nhưng… híc_Nó chỉ biết ôm mặt khóc. Nó ko muốn vì nó mà họ bị ra nông nỗi này.

_Mau! Chạy đi!_Hắn hét lên và cũng cố giữ tên đó lại. Minh cũng vậy.

_Híc… mọi người_Nó bây giờ đã khóc nấc lên. Nó ko biết bây giờ mình phải làm gì… nó cứ đứng như trời trồng ở đó.

Rồi 3 tên này cũng kiệt sức mà ko giữ nổi gã đó nữa… nó thì vẫn đứng đó và khóc. Tên đó thoát ra đc, quay lại đánh 3 người… nó chỉ biết ôm mặt khóc…

Đến lúc gã đó cầm một khúc cây (Ko biết lôi đâu ra) định đánh vào đầu của Minh thì…

_Kéttttttttttttttttttttttttttt

Tiếng phanh xe gấp… một tia lữa xanh vụt lên theo đường vòng cung của phanh xe in vào đường… ngọn lữa tóe sáng lên…trong phút trốc liền vụt tắt.

_Dừng lại…._Tiếng một người con gái vang lên

Máu…

Nước mắt…

Tất cả cùng hòa trung với nhau…

Tạo nên một màu đỏ thẫm… rất đẹp ….

Nhưng lại mang màu của chết tróc…

==========End chap 24=========

 
N

natsume1998

Chap 25:
Dấu chấm hết cho sự khởi đầu!

(Lời của Minh kể)

Máu….loang một vệt dài trên nền đất…

Nước mắt cứ tuôn dài trên gò má của một người con gái xinh đẹp…

Đau… Tôi cảm thấy có cái j` đó… như vừa bổ vào đầu mình… một thứ chất lỏng từ đầu tôi chảy xuống. Mọi thứ như mờ đi… mắt tôi dần mờ đi… tất cả… dần biến mất để rồi một màu đen u ám bao trùm lấy tất cả. Trước khi ngất đi, tôi nghe đc tiếng khóc nấc của một cô gái… ko phải Á Quy… tiếng gào thét nghe xé lòng…

Mọi thứ biến mất… màu đen bao trùm tất cả…

~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~

_Ưm…_Tôi hé mở mắt, mọi thứ dần dấn hiện nhưng chỉ toàn một màu tráng xóa :| Đau!!! Thứ mà tôi nhận thức đc đầu tiên tôi cảm nhận đc.

_Ôi!!! Thiên Minh, cậu tỉnh rồi sao!!!_Tiếng một cô gái hét lên trong vui sướng._Bác sĩ!!! Bác sĩ!!! Cậu ấy tĩnh rồi…_Cô gái đó chạy ra khỏi phòng và hét lớn lên. Tôi thấy… có j` đó long lanh nơi khóe mắt cô ấy…

Một lúc sau khi cô ấy ra khỏi phòng thì một vị bác sĩ đáng tuổi và một cô y tá trẻ bước vội vào phòng. Vị bác sĩ đó bước đến cạnh giường tôi và đo đo khám khám j` đó. Cô gái lúc nãy thì đứng bên cạnh giường và lấy hai tay che kín miệng như để ngăn ko phát ra tiếng nấc…

_Ông Jonh… cậu ấy thế nào rồi ạh???_Cô gái đó vội hỏi vị bác sĩ khi ông vừa kiểm tra cho tôi xong.

_Ừm… đây là một hiện tượng rất lạ mà từ trước đến giờ chưa từng có… thiếu gia… hoàn toàn khỏe mạnh và ko hề để lại một biến chứng nào sau sự cố đó! Nhưng thiếu gia còn phải ở lại 1-2 tuần để theo dõi_Vị bác sĩ nhoẻn miệng cười và thông báo tin mừng. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

_Ôi!!! Thật ko ạh… cảm ơn trời phật!_Cô gái đó hét lên trong vui mừng, nước mắt đã lăn dài trên khóe mi.

_“Con gái j` đâu mà mau nước mắt. Chẳng bù cho cái con nhỏ khó ưa đó” *Ý hén là Phi Phi đấy hehe mới tĩnh lại đã nhớ nhõ roài*_Tôi thầm nghĩ và nhếch mép cười.

_Cô ở đây trông cậu ấy, tôi sẽ thông báo với phu nhân và lão gia_Vị bác sĩ đó mĩm cười nhân hậu và bước ra ngoài, cô y tá kia cũng đi theo.

Bây giờ trong căn phòng này, chỉ có tôi và cô gái mít ướt này. Không khí năng nề bỗng bao trùm quanh tôi.

_Cậu… có thấy mệt ở chỗ nào ko?_Cô gái đó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường của tôi.

_Tôi ko sao… mà cô là ai?_Tôi nhìn cô gái đó, gương mặt thực sự rất wen. Mái tóc nâu đỏ cắt ngang vai. Đôi mắt to … nhưng… tôi ko thể nhớ được người con gái này.
_Cậu… ko nhận ra tôi cũng phải…_Giọng cô ấy đượm buồn, đôi mắt vẫn rưng rưng nước mắt.

_Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?_Tôi đưa tay sờ lên đầu, gần như chỉ còn đau chút ít. Chứ người tôi thì hoàn toàn chẳng hề hấn j`.

_Cậu… hôn mê đã 2 năm 1 tháng 18 ngày rồi_Cô gái đó nói và nhìn lên tờ lịch troe trên tường.

_C… cái gì???_Tôi tròn mắt nhìn lên tờ lịch treo trên tường._Ngày 15 tháng 5 năm 2011… lúc đó là năm 2008…_Tôi lẩm nhẩm tính lại số ngày. Ko ngờ… lần đó tôi hôn mê lâu như vậy…

_Thiên Minh!!! Thiên Minh!!! Con tôi…_Cánh cữa bỗng mở toang ra. Người phụ nữ đã ngoài 35 nhưng trong bà vẫn toát lên một vẻ đẹp thanh nhã… Gương mặt thì nhễ nhãi mồ hôi và hiện rõ vẽ vui mừng xen lẫn lo lắng…

_Mẹ!_Tôi chỉ nói đc 1 chữ… tại sao chứ? Đây là lúc tôi cảm nhận đc cái thứ gọi là tình mẫu tử. Tại sao tôi thấy thương người phụ nữ đứng trước mặt mình thế này…

_Ôi lạy trời phật!!! Con tôi tỉnh lại rồi_Nước mắt lăn dài nơi khóe mi, mẹ tôi… đã khóc! Khóc vì lo cho thằng con ngỗn nghịch của bà là tôi đây… Mẹ ôm tôi thật chặt và khóc nấc lên. Đưa hai tay lên giữ chặt lấy mặt tôi, cứ như kiểu mẹ tôi đã rất nhớ tôi…

_Con tôi…_Nếu có người ngoài nhìn vào, thì chắc chắn sẽ ko tin đây là người phụ nữ quyền quí, cao sang. Mà thay vào đó, là một người mẹ lo lắng, thương yêu con của mình. Một tình yêu thương giản dị… ko cầu kì…

_Mẹ…_Tôi nắm chặt lấy hai bàn tay mẹ. Tại sao từ trước đến giờ, tôi ko nhận ra rằng mẹ vẫn luôn âm thầm che chở, bảo vệ, lo lắng cho mình chứ.

_Thưa phu nhân, xin hãy bình tĩnh._Vị quản gia già đáng kính cũng bước vào sau một người đàn ông trung niên. Nơi khóe mắt cũng lăn dài 2 hàng nước mắt.

Nhưng… người đó chỉ đứng bên cạnh và lấy 1 tay nắm chặt lấy vai tôi. Đó là cách thể hiện một niềm tin của người đàn ông chững chạc với một người đàn ko khác!

Sau tràng nước mắt, pama tôi ở lại và chăm sóc tôi rất chu đáo. Nhưng việc tôi thắc mắc nãy giờ. Chính là cô chị gái song sinh của mình. Á Quy, tại sao biết tin tôi tỉnh lại mà chị ko tới?

_Mẹ àh… Quy…_Tôi bỏ lững câu. Và như hiểu đc ý tôi, đôi mắt mẹ đượm buồn.

_Con bé đó… nó thay đổi nhiều rồi…_Giọng mẹ tôi đượm buồn. Tôi cũng cảm thấy… có cái gì đó rất lạ trong truyện này…

~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~

Thời gian cũng trôi qua dần.

Đối với tôi nó thật buồn tẻ…

Rồi cũng đến ngày tôi đc ra viện.

_Thiên Minh àh!!! Chúc mừng con đã đc ra viện._Mới sáng sớm mẹ đã đến và cầm theo một bó hoa cúc vàng.

Từ hôm tôi tỉnh lại đến giờ, ngày nào mẹ cũng túc trực bên cạnh để chăm sóc tôi. Cái cô gì gì đó thì ko thấy đến nữa chắc là do cô ta bận rồi…

_Hỳ, chuyện con suất viện thì sớm hay muộn cũng vậy. Có gì đáng chúc mừng đâu chứ_Tôi bỗng thấy hụt hẫng khi biết rằng. Người đi thăm tôi chỉ có mẹ, pa, ông quản gia và cô gái hôm nọ…

_Sao con lại nói thế? Mẹ chỉ có ý tốt cho con…_Ba tôi lên tiếng và có phần trách móc tôi.

_Thôi, mau ra khỏi cái nơi này. Nằm ở đây lâu như vậy con phát tởm với mùi thuốc sát trùng ở đây rồi_Tôi đứng vội dậy và bước ra ngoài, để mặc mọi người ở đó. (Có bốn người chứ mấy)

Chiếc xe hơi màu đen bóng đã đậu sẵn ở trước cửa bệnh viện chỉ chờ cả nhà ra thôi… Leo lên xe và ngồi vào ghế trước. Tôi đặt cằm lên mu bàn tay và nhìn ra hướng phía ngoài cửa sỗ. Mọi người cũng lên xe và chiếc xe nhẹ nhàng lướt trên đường…

_Lách tách…ào… ào…

Bên ngoài, trời bỗng đổ mưa. Những giọt nước từ từ rơi xuống mặt đất… rồi bên ngoài xe lúc này chỉ còn lại một màu trắng xóa. Có lẽ… ông trời cũng ko mong tôi suất viện đây mà, nên mới cho một cơn mưa to thế này _ _!!

_Đúng là xui xẻo thật, sao bỗng dưng trời lại mưa như thế chứ_Vị quản gia đáng kính của tôi lên giọng phàn nàn khi vừa bước chân vào nhà.

_Truyện thời tiết. Sao mình có thể biết đc chứ_Mẹ tôi chỉ mĩm cười.

_Thôi đc rồi về đến nhà là mừng rồi. Chúng ta phải mở một bữa tiệc mừng lớn chứ._Pa tôi lên tiếng và vỗ vai tôi.

_Nhưng trời mưa thế này thì… có vẻ ko tiện lắm_Vị quản gia nhìn ra phía ngoài và lắc đầu.

_Con thấy ko cần đâu_Tôi tỏ ra khó chịu rồi hậm hực đi về phòng.

Cảnh vật vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng mà… con người thì thay đỗi rồi. Mọi người đã lớn lên và chững chạc hơn.Ngồi cạnh cửa sổ, tôi nhìn ra phía bên ngoài. Tôi bỗng cám thấy buồn. Từ lúc tĩnh lại đến giờ tôi chẳng thấy Á Quy, cô chị gái ngốc nghếch của mình ở đâu cả. Cảm giác trống trải như thế này tôi thực sự ko chịu đc.

_Cạch…

Cánh cửa phòng bỗng mở ra. Tôi giật mình quay lại xem kẻ nào dám vào phòng tôi như thế.

_Cậu sao thế?_Cô gái đó lên tiếng. Tôi tỏ ra ko mấy quan tâm, quay lại phía ngoài khung cửa sổ.

_Thiên Minh àh… tôi làm gì sai sao? Tại sao cậu đối xử với tôi như thế?_Nước mắt cô gái đó đã lăn dài trên gò má ửng hồng. Tôi giật mình nhìn cô gái đó.

Cái cảm giác này là sao chứ? Tim tôi đang đập thật nhanh, cảm giác đã lâu lắm rồi tôi ko như thế này. Tôi tưởng là mình đã ko có cái thứ cảm giác này chứ.

_Cô… tại sao lại khóc_Tôi quay ngoắt mặt sang phía khác. Còn cô gái đó thì vẫn cứ ôm mặt khóc nức lên.

_Thiên Minh… cậu… quên tôi thật sao… hức hức…_Cô gái đó ôm trầm lấy tôi. Tôi cũng khá bất ngờ trước hành động của cô gái này._Tôi là Tuyết Phi Phi này… cái con nhỏ mà cậu vẫn ghét đây này… hức…

_T-Tuyết Phi Phi…_Tôi sững người, thực là ko thể nhận ra cô gái này chính là con nhõ ương ngạnh ngày xưa. Nhõ đã thay đổi nhiều rồi… trông xinh hơn. Nhưng… thực sự chẳng giống nhỏ…

_Ừm… là tôi…_Nhỏ gần như khóc nhiều hơn.
 
N

natsume1998

Mọi thứ như vỡ òa, người con gái này… đã khiến tim tôi giao động. Tôi có thể nghe đc cả tiếng tim của cô gái này… 2 người, 2 trai tim, nhưng hòa chung một nhịp đập… tôi khẽ xiết chặt vòng tay hơn và ôm trầm lấy nhỏ…cảm giác hạnh phúc…

Phía bên ngoài, những tia nắng đầu tiên xen qua tàn lá của buổi sớm. Chim vẫn hót líu lo. Nắng, xua tan cái bầu trời u uất của cơn mưa. Nắng, xuyên qua tấm cửa kính và chiếu xuống 2 con người…Trông thật hạnh phúc…

=========End chap 25=========
Chap 26:

Đối diện với sự thật…

( Lời kể : Su :D )

Buổi tối

Tại Triệu gia

Sau khi cả 2 cùng nói chuyện với nhau, Phi Phi kể lại zất nhiều chuyện trong khi cậu hôn mê… Cậu cũng lắng nghe nhưng đa phần là chỉ chú ý đến nhỏ, trông nhỏ xinh hơn lúc trước zất nhiều, mà cũng dịu dàng hơn… Nhưng tại sao cậu cứ cảm thấy trống trải khi nhỏ là một con người khác…

_Thiên Minh, Phi Phi!!! 2 đứa mau xuống ăn cơm nào._Tiếng mẹ gọi, cậu và nhỏ xuống dưới nhà. 2 người có vẻ quấn quýt bên nhau lém.

_Àh… để tui phụ dì, cậu ra ngoài ngồi đi_Nhõ đẩy cậu ra ngoài và bước vào bếp.

_Thui, giờ nam nữ bình đẳng mà. Để tui phụ cho_Cậu cười và cùng vào bếp, nhỏ thì hơi đỏ mặt và cũng mĩm cười.

_Tâm trạng con đã đỡ chưa?_Thấy cậu có vẻ khá hơn mẹ cậu lên tiếng.

_Ừm… con ko sao đâu_Cậu mĩm cười.

_Woa, bữa nay dì nấu nhiều món ngon quá đi!!!_Nhõ nịnh.

_Hỳ, cái con bé này. Chỉ khéo nịnh._Mẹ cậu lấy tay kí nhẹ vào đầu nhỏ.

_Đâu? Con chỉ nói sự thật thôi mà hyhy_Nhõ xoa đầu và cười.

_Hyhy, con bé này là chúa nịnh mà_Pa cậu ngồi ngoài bàn cũng thêm một câu.

_Cả nhà vui vẻ quá nhĩ?_Bỗng nó từ ngoài bước vào, trên đầu có lấm tấm những giọt mưa. Cả nhà ngạc nhiên quay qua nhìn nó, gương mặt nó lạnh... không chút cảm xúc...

_Chị…_Cậu ngơ người, chị của cậu. Bây giờ ko còn là một cô bé ngốc nghếch ngày nào nữa rồi…

_Sao hã? Suất viện rồi àh?_Nó bước tới và nhìn cậu từ đầu đến cuối.

_Ừm, chị…

_Vẫn ổn là đc rồi. Tôi lên phòng đây_Nó phán một câu xong bước lên phòng.

_Vậy là sao???_Cậu ngơ ngác quay lại hỏi cả nhà, nhưng mọi người chỉ thở dài và mang máng một nỗi buồn. Cậu chỉ nhìn theo bóng nó khuất sau cầu thang…

Buổi tối hôm đó cả nhà nó ăn cơm vui vẻ. Nhưng riêng có mình cậu, tuy vẻ ngoài thì cố tỏ ra là vui vẻ nhưng cậu thực sự lo cho cô chị ngốc của mình. Thời gian qua cậu bất tĩnh nên ko chăm sóc cho cô chị của mình được… Không biết trong 2 năm qua, chuyện gì đã xảy ra với tất cả mọi người nữa…Cậu thực sự choáng ngợp…
~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~

_Cạch…

Cánh cửa phòng mở ra, màn đêm bên trong canh phòng ập vào mắt cậu. Rón rén bước vào phòng để ko bị nó phát hiện. Trong cậu lúc này giống y như một tên trộm vặt _ _!!

_Hức… hức… Cậu là đồ tồi…_Những tiếng nấc nhẹ trong màn đêm tối… Nó! Đang ngồi ôm mặt và khóc nấc lên ngoài ban công…

Cậu hơi ngạc nhiên, rồi cũng đứng nép bên cánh cữa và nhìn nó đang khóc… mái tóc dài xõa ra, đôi mắt mọng nước như lánh lên dưới ánh trăng, mặc một chiếc váy màu trắng,… trong nó bây giờ thật sự rất giống một nàng tiên… ( Với những người yếu tim thì bây giờ nó thực sự giống ma =))~)

_Hức… tại sao??? Tại sao lại bỏ tôi mà đi chứ? Cậu nói yêu tôi cơ mà??? Đã tròn 2 năm rồi… từ cái ngày ấy cậu đã biến mất. Biến mất khỏi cuộc sống của tôi… Cậu nói yêu tôi cơ mà… tại sao chứ… hức…Tôi xin cậu đấy, quay về đây đi mà… huhuhu_Nó nói, gương mặt thực sự đau khổ…

Cậu ngờ ngợ, không biết là nó muốn ám chỉ ai? Người nói yêu nó,… biến mất… tròn 2 năm…

_Ko lẽ nào…_Cậu ngờ ngợ, giật mình. Đứng phắt dậy và chạy ra khỏi phòng. Chạy vội về phòng cậu dỡ tờ lịch ra…

_Ngày 18 tháng 2 năm 2008…. Hôm nay là…_Cậu ngạc nhiên nhìn tờ lịch trên tay mình… ko lẽ… người nó nói đến lại là….
~~~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~~~

Sáng….

Tại Triệu gia…

_Thiên Minh àh, dậy rồi chuẩn bị đi nhận lớp đi con!!!_Tiếng mẹ gọi cậu dậy…

_Vâng, con dậy liền đây…_Cậu nói bằng cái giọng ngáy ngủ._Oáp…_Cậu mệt mọi đứng dậy và lết xác đi làm VSCN.

_Hy!!! Dậy rồi hã?_Phi Phi đang dọn bữa sáng cùng mẹ cậu và dì 2.

_Trông con hôm nay mệt mỏi vậy? Con không khỏe àh?_Thấy đôi mắt thâm quần của cậu, mẹ cậu lo lắng.

_Àh ko có gì đâu mẹ_Cậu khua tay ra ý không cần bận tâm.

_Ừm… bộ dạng con bây giờ thì đi nhận lớp đc ko?_Pa cậu nhìn cậu vẻ ái ngại.

_Sao bác lại nói thế? Tuy là mới bất tĩnh nhưng mà trong cậu ấy vẫn “đẹp trai” lắm ạh hyhy_Phi Phi nói và tới ôm cánh tay của cậu. Cậu hơi ngạc nhiên, cảnh này quen quá… Đôi mắt cậu bỗng đượm buồn.

_Con đi học đây!_Nó nói một cậu rồi từ trên lầu bước vụt qua tất cả mọi người, đi thẳng ra cổng.

_Chị!!! Chờ em đi với!!!_Cậu từ trong nhà chạy vội ra và bỏ mặc Phi Phi, pama của cậu tròn mắt nhìn theo.

Leo lên chiếc xe SH của mình, cậu rồ ga và nói.

_Lên xe đi, em chở chị đi học._Cậu cười tươi. Nó nhíu mày nhìn cậu rồi nói giọng có chút mĩa mai.

_Cậu… bây giờ thua tôi 2 lớp đấy. Cũng chẳng học chung trường_Nó lấy tay vuốt cằm.

_HÃ???_Mặt cậu thộn ra và nhìn nó.

_Thì chẳng là cậu ngủ suất 2 năm mà ko hề đến trường thì làm sao mà lên lớp đc? Nên phải học lại lớp 11 thôi. Tôi bây giờ là sinh viên đại học Unateru rồi…_Nó nói vẻ tri thức lém.

*Đại học Unateru: Tên Su bịa ra đấy :D. Đây là trường đại học lớn nhất cả nước, chỉ dành cho những học sinh “cực cực giỏi” và những người “giàu có” theo học thôi…

_Thôi, chờ đi cùng Phi Phi đi. Nhõ học cùng cậu đấy_Nó nhày mắt rồi bước ra cỗng.

Ngay lúc đó có một chiếc xe SH đen bóng chạy đến, người lái chiếc xe là một cậu con trai. Rất rất đẹp trai, theo cậu nghĩ là thế :|

Dừng xe ngay chỗ nó đang đứng, cậu con trai đó đưa cho nó chiếc mũ bảo hiểm và cười. Nó đón lấy cái mũ bảo hiểm, đeo vào và trèo lên xe.

_Hy, làm gì mà mặt mày như thế? Ai khiến cô nương mới sáng sớm đã bực mình vậy?_Cậu con trai đó cười, nói bằng giọng trêu trọc.
 
Top Bottom