Chương 3 : Đụng mặt lần thứ 3 – Dấu ấn
Kết thúc buổi học đầy nặng nề của Hiểu Kỳ = Uất ức, tức giận + ngủ.
-Hiểu Kỳ…Hiểu Kỳ…hết giờ rồi giậy thôi.!!!!
Một cô gái đang lay lay vai của nó dậy. Cô gái có mái tóc ngắn màu đen tuyền, thân hình nhỏ con, cùng làn da trắng như tuyết vậy. Cô gái có đôi mắt rất đẹp. đen láy nhưng bị che đi bởi 1 chiếc kính cận to sụ - Nhỏ là 1 nhỏ lập dị - bị toàn lớp tẩy chay- bởi 1 lý do vô cùng dở hơi : con mọt sách. Nhỏ được coi là khác người ,bởi trong lớp tất ả được vào trường nhờ tiền của bố mẹ, duy nhất có nhỏ là nhận 1 suất học bổng cao ngất và lượng IQ khủng.Và cuối cùng, chính vì lập dị nên nhỏ là đứa bạn duy nhất…duy nhất đó…đứa bạn duy nhất trong lớp của Hiểu Kỳ. Nhỏ đã từng biết ơn Hiểu Kỳ vì những pha “ Trượng nghĩa” của Hiểu Kỳ, cô luon giúp nhỏ, và cũng là người chịu được những trò tai quái của cô bạn.
-Hiểu Kỳ..Hiểu Kỳ ak!!
Dù đã cố gắng hết sức nhưng Thiên Tâm_ tên của nhỏ vẫn không thể nào gọi nó dậy được cho đến khi….
-Lam tiểu thơ!!!!!!!!!!
Thiên Tâm cố gắng phát huy hết công lực của cái dây thanh quản để gào thét dọi vào lớp màng nhĩ của nó. Cũng công hiệu gớm, Hiểu Kỳ bắt đầu vẩy tai, lắc lắc cái đầu, nó ngẳng đầu lên, nói 1 câu khiến Thiên Tâm suýt té ghế.
-Về rồi ak???
-Hôm nay được nghỉ 1h, giảng viên đi họp.
Ak..ra thế.Hiểu Kỳ lững thững xách túi bước ra ngoài. Ngước lên bầu trời, ôi chao, nó thật cao thật xanh. Hiểu Kỳ khẽ nhíu mày. Bước ra ngoài cổng, trường vắng hoe, không thấy chiếc xe nào tới đón cả. Ak phải rồi, được nghỉ sớm cơ mà. Đang định rút điện thoại ra thì chợt nó lại cất vào. Nghĩ thế nào mà miệng nó mỉm cười, chân bước tung tăng. Hôm nay nó sẽ đi bộ về nhà !
Thế đấy, 1 tiểu thư kiêu ngạo lại có thể đi bộ hóng gió. Chuyện lạ!
Đi đến 1 đoạn, thấy có tiếng lục đục ở đâu đó. Tò mò, Hiểu Kỳ hướng ánh mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động. Mắt nó chợt sáng lên, ánh nhìn tinh quái. Một con thỏ! . Đúng, 1 con thỏ hồng, nó đang lục lọi húc đầu vào mấy cái thúi đựng rác. Mắt Hiểu Kỳ mở to nhìn con thỏ trước mắt, nó thật đẹp, bộ lông trắng muốt, đôi mắt màu hồng, hoang dại. Từ nhỏ, Hiểu Kỳ đã rất thích thỏ, trong nhà đã không có biết bao nhiêu là thỏ rồi. Nhưng nó vẫn thích. Nó cảm thấy rất thích con thỏ trước mắt, nó có gì đó rất thu hút, chắc là sự hoang dại của nó, nó khác với những con thỏ nhà. Như có gì đó thúc đẩy, Hiểu Kỳ bước nhè nhẹ về phía con thỏ, thấy người lạ, con thọ bỏ chạy. Không vì thế mà bỏ, Hiểu Kỳ lại càng thêm thích thú đuổi theo. Không biết đã chạy bao nhiêu vòng, bao nhiêu ngõ ngách chỉ biết rằng chú thỏ đã kiệt sức dần nhưng cái con người đang đuổi theo kia vẫn còn hăng lắm. Chú thỏ chạy vào 1 cái ngõ cụt. Haha, miệng Hiểu Kỳ nở nụ cười gian :
-Hehe, hết chạy rồi nhá nhóc, hehe, lại đây nào, hura, đuổi theo nhóc mà ta mệt quá đi.
Hiểu Kỳ khẽ nhếch chiếc môi cánh hồng lên, từ từ tiến lại chỗ con thỏ 2 tay như trực vồ lấy. Chú thỏ đã tới đường cùng, không lối thoát, nó dứng yên, giương đôi mắt hoang dại lên nhìn nó vẻ sợ hãi. Hiểu Kỳ thì lại càng thêm hài lòng, haha, nó đã thu phục được 1 con thỏ, ôm con thỏ trong tay, nó khẽ vuốt ve bộ lông trắng hông kia, mỉm cười thích thú. Lúc đầu chú thỏ còn giãy giụa nhưng 1 lúc, cảm nhận được sự âu yếm vuốt ve của người chủ mới, nó nằm im, rúc đầu vào mình Hiểu Kỳ mặc cho nó vuốt ve. Thỏ cũng thật đáng yêu ( haiz, tg cũng mún có 1 con thỏ nhưng pma ko cho TT_TT)
Hiểu Kỳ quay người lại bước ra ngoài, ôm con thỏ trong lòng mỉm cười mãn nguyện. Chợt phía trước như có 1 toán người đang tiến lại gần. Chúng vừa đi vừa nói nói cười cười. Thấy 1 cô gái có vẻ xinh xắn trên tay ôm 1 con thỏ hồng, cúng khẽ nháy mắt bảo nhau rồi tiến lại, nói giọng bỡn cợt.
-Hê lô cô em, cô em đi đâu thế, haha, rảnh không đi chơi cùng bọn anh này, haha, bọn anh đây không thiếu gì thiếu mỗi gái thôi, haha..- Một thằng to con trong số đó, mình mẩy bặm trợm, tóc tai lồm xồm, đen đúa, trông đến là ghê. Hắn cười lớn, điệu cười klhar ố.
-Hahaha- Mấy tên còn lại thấy vậy cũng cười lớn.
Hiểu Kỳ không thèm đếm xỉa gì đến lũ đó, vẫn ôm chặt lấy chú thỏ hiên ngang bước. Thấy Hiểu Kỳ vẫn hiên ngang bước đi, 1 tên trong số chúng giơ chân ngáng đường.
-Her…cô em định đi đâu
-Tránh ra – Hiểu Kỳ trừng mắt nhìn tên đó như ra lệnh.
-Hahaha- Cô em tưởng đi dễ dàng quá thế sao. Hahaha, có mồi ngon chả nhã anh đây lại bỏ lỡ sao, hahaha… - Tên bặm trợn đó cất tiếng cười lớn, hắn hùng hổ bước tới chỗ Hiểu Kỳ, định lấy tay sờ lên mặt nó.
-Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao – Hiểu Kỳ lấy tay cố gắng hất bàn tay to sụ của tên bặm trợn ra, nhưng sức cô nào có mạnh, nhanh chóng cô bị hắn lấy tay còn lại giữ. Hắn vuốt ngược cằm nó lên.
-Hahaha, cô em ngoan nào, ngoan thì anh đây còn chiều – Hắn chợt nhìn xuống phía ngực Hiểu Kỳ, ánh mắt dâm đãng thấy rõ – Không thì…
Hắn chưa nói hết câu thì lũ lâu nhâu phía sau cười phá lên. Điều đó khiến Hiểu Kỳ có chút e sợ, nó bắt đầu cảm thấy run nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hất mặt.
-Mày làm gì được tao, haha, mày biết tao là ai không, đừng hòng động vào tao, nếu mày còn muốn sống.
-Hahaha, con nhỏ này thế mà mạnh mồm gớm nhỉ - Tên đó nói rồi bàn tay to lớn của hắn siết chặt láy cổ tay của nó. Đau. Nó cảm giác như vậy. Hắn ta thấy nó nhăn mặt lại thì cười ha hả - Chiều anh đi nhóc, đừng có rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, haha.
-Cút…cút ra, đừng động vào người tao, lũ rẻ ráchhhhhh . – Hiểu Kỳ hét lên, thần trí nó bắt đầu rối loạn, lũ lâ nhâu trước mặt khiến nó vừa khinh bỉ vừa sợ. Nó ôm chặt lấy chú thỏ trong tay, run sợ, chú thỏ trong tay nó cũng vì thế mà hãi theo. Biết trước sự việc như thế này, nó đã không đuổi theo con thỏ làm gì, để giờ đây phải đi vào chỗ này.
-Hahaha –Tên bặm trợn đó tiến lại gần hơn, ánh mắt dâm đáng quét qua người nó, bàn tay thô bỉ vuốt ve khuôn mặt mịn màng của nó – Haha, quả thực cưng rất đẹp, cực phẩm, cực phẩm, hahaha.
-Tránh ra, tranh ra, có ai không, cứu với, có kẻ dở trò sằng bậy nek, có ai không, Nhật Bằng, Nhật Bằng ak, cứu tôi với – Nó hét ầm lên trong cơn bấn loạn, nó sợ, nó cảm thấy rất sợ. Từ bé tới giờ nó chưa từng bị như thế bao giờ.
-Hahaha – Tiếng cười của cả bọn cất lên, những tiêgngs cười man rợ, Hiểu Kỳ thấy thé, trong lòng càng thấy sợ hơn.
-Hét đi, kêu nữa đi, ở đây là ngõ cụt, ngõ cụt đấy cưng, nơi này hoàn toàn vắng người, có hét mấy cũng chẳng có ai tới cứu cưng đâu, HÉT ĐI! – Tên bặm trợn đó cúi sát mặt lại gần nó hơn.
Nó nhìn hắn ta với ánh mắt đầy lửa giận cùng sự sợ hãi, tay nó ôm chặt lấy con thỏ hơn. Nó sợ, và đau nữa. Cái cổ tay của nó từ nãy giờ bị tên kia nắm chặt. Cái bản mặt đáng ghét của tên khốn kia càng gần mặt nó hơn. Từng hơi thở hôi thối của hắn phả vào mặt nó, nó chịu không được. Nhất thời không còn cách gì hơn, nó giơ chân và đạp thẳng vào hạ bộ của hắn ta.
-Aaaa…..- Tên đó vì bất ngờ ăn phải đòn phản công của nó. Nhăn mặt đau đớn, thả tay nó ra ôm chặt lấy “của quý”.
Bọn lâu nhâu phía sau thấy vậy thì tức giận chạy lại tóm chặt lấy nó.
Chát!
-A! – Tiếng kêu của nó vang lên, nó bị 1 thằng trong số đó tát vào mặt. Ánh mắt nó nhìn lũ đấy đầy căm hận. Lũ khốn!
-Cái con ranh này, mày muốn chết đấy hả?
Tên đó định giang tay tát nó 1 cái thì bị 1 bàn tay khác chặn lại….