N
natsume1998
Chàng trai nhìn Anh Ngọc với vẻ mặt ngây thơ- Tại sao?- Rồi phe phẩy điện thoại trước mặt Anh Ngọc- Điện thoại của tui mà, cô hok đc lấy đâu. Cô giáo có dạy là hok đc lấy đồ của ng` ta khi ng` ta hok đồng ý. Lén lút lấy là trộm, ép lấy là cướp. Là tội hình sự đấy vô tù đấy, mấy cô xinh đẹp cũng hok muốn ngồi tù chứ
Anh Ngọc cứng miệng- Anh....
Chàng trai cười nhìn Anh Ngọc- Tui sao? Đẹp trai quá hả? Tui bik điều đó
Nói rồi chàng trai rồi máy xe lại chỗ Thanh Hoa kéo sis lên xe rồi rồ máy chạy mất tiu, mấy cô tiểu thư kia đành đứng nhìn thui chả làm đc ji
Trên chiếc xe máy kia thì chàng trai kia cứ hát những bài hát dịu dàng đến...tào lao hok ra ji hết như " Hãy bán đi bán đi đừng ngại ngùng, để rồi đây có tiền xài, khi tiền xài hết rồi, thì tui cũng phải bán giống như ai, thật quá đau lòng ( bạn cứ theo điệp khúc của "Khi ng` đàn ông khóc" thì sẽ hỉu chàng trai kia hát ji nhưng bài này là Khi ng` đàn ông bán")" Làm Thanh Hoa ngồi đằng sau vừa buồn cười vừa thấy chàng trai này rất thú vị. Chạy 1 hồi rồi chàng trai kia dừng lại
Chàng trai way wa Thanh Hoa- Rồi tới nơi, xuống đi
Thanh Hoa ngơ ngác- Đây là đâu?
Chàng trai- TRường Anh Khai, tui thả cô ở đây tui thì về. Hok lẽ theo cô suốt kíp
Thanh Hoa ngại ngùng- Cám ơn
Chàng trai cười- Hok ji, tạm biệt
Thanh Hoa- Tui tên Thanh Hoa còn anh tên ji ?
Chàng trai kia nhìn THanh Hoa rồi cười- Nguyên Anh...
Rồi phóng xe chạy mất tiu, Thanh Hoa nhìn theo bóng dáng của ng` con trai đó. Thanh Hoa nghĩ lại hình dáng chàng trai đó, mái tóc màu nâu nhạc, đôi mắt màu nâu hút hồn, nụ cười sáng như ánh nắng ban mai, cùng chiếc quần jeans rách, áo thun đen, và đôi giày converse màu đen. Trông thật bụi, nghĩ rồi Thanh Hoa đi bộ về nhà các sis và bro. Khi sis vừa vào nhà thì thấy Trí Thiên đang đi xuống lầu, sis nhìn Trí Thiên cười
Thanh Hoa- Chào
Tríc THiên- Chào
Thanh Hoa cười- Tui đã nói pama hủy hôn ước rồi anh đừng lo. Mệt quá tui về p` trước đây, yên tâm tui sẽ hok làm phiên anh nữa đâu, tui nghĩ mình đã tìm ra hoàng tử bạch mã của mình rồi
Nói rồi sis cười tủm tỉm đi lên lầu làm cho Trí Thiên chẳng hỉu tê mô ji hết
Ngày hum sau, Thanh Hoa đi vào bệnh viện đến p` Khánh Anh thì thấy chàng trai hum wa cứu mình
Chàng trai nhìn Thanh Hoa cười giơ 2 ngón tay tạo ra chữ V- Yo, gặp lại rồi
Thanh Hoa bất ngờ- Sao anh ở đây
Nhi Anh bất ngờ- 2 ng` wen nhau ah?
THanh Hoa gật đầu- Hum wa anh ta cứu tớ
NHi Anh cười- Đây là em họ tớ Nguyên Anh, vừa từ Úc về
Nguyên Anh cười chào tất cả- Hello everybody, mình tên Nguyên Anh mặc dù là em họ bà chằn này nhưng tụi mình bắng tuổi hết đó
Nhi Anh liếc Nguyên Anh- Ai bà chằn hả?
Nguyên Anh nhúng vai- Ai lên tiếng là ng` ấy
Nhi Anh xăn tay áo lên- Dào này hok ăn đòn mày nhớ đúng hok
Nguyên Anh lùi lại- Nơi này là bệnh viện đó, đừng mong đạnh..ủa lộn.. manh động
Nhi Anh thả tay xuống- Tha mày lần này
Nguyên Anh cười- Cám ơn bà bà đã tha thứ- Rồi nhìn các cô gái chung wanh mình rồi xuýt xao- Wao...mấy cô gái ở đây ai cũng đẹp hết trơn á
Sau câu nói đáo thì mấy bro liền kéo ng` iu mình lại mình, Nhi Anh thì gõ đầu Nguyên Anh
Nhi Anh- Nhưng đều là hoa đã có chủ rồi đấy
Nguyên ANh ôm đầu mà la- Ow...Đau...Mới nói thui có làm ji đâu mà oánh ng` ta- Rồi bro liếc nhìn wa Thanh Hoa- Nhưng Hoa này chưa có chủ chứ
Nhi Anh liền kéo Thanh Hoa về phía mình- Đúng chua có chủ nhưng cấm mày đụng đến
Nguyên Anh- Tại sao? Hoa chưa có chủ mừ
Nhi Anh nhìn Nguyên Anh bằng cặp mắt đáng sợ- Mày đừng tưởng tao hok bik "thành tích" của mày ở Úc. Wen cô nào cũng đúng 6 tuần hok hơn hok kém, làm sao có thể giao bạn tao cho mầy chứ... Đồ sát gái- Rồi way wa Thanh Hoa- Đừng lại gần nó nguy hiểm lắm, mức độ nguy hiểm của nó lên đến 1000 rồi. Sau này gặp nó ở đầu đường thì cuối đường chạy...
Nguyên Anh bất bình chen vô- Này này, bà chằn kia. Đừng nói tui như là bệnh truyền nhiễm vậy chứ. Mấy cô kia tự mình xin đến làm wen mừ, tính tui mềm lòng nên hok từ chối đc, đành bắt làm bạn trai ng` ta cho ng` ta vui thui. Cũng tại tui wá hoàn hảo. Đẹp trai số 1, thông minh hok ai sánh bằng, tài sản thì khỏi nói, tài năng thì có thừa, tướng tá cao ráo bảnh trai. Thử hỏi có cô nào mà hok mê chứ. Có trách thì trách ông trời quá bất công, tại sao ổng lại chịu tốn thời gian để nặn ra 1 bức tượng bảnh trai như tui, tại sao ổng lại sinh tui ra quá hoàn hảo. Đúng là đời ng` đầy bất công, quá đẹp trai cũng là 1 cái tội
Rồi bro lắc đầu chật lưỡi, làm như mình đang bất bình. Mấy ng` kia hok còn ji để nói, Nhi Anh cũng hok có ji để nói, Thanh Hoa nhìn Nguyên Anh mà buồn cười vì lần đầu tiên có ng` tự khen mình đến mức đó
Gia Anh đi lại khoác tay lên vai Nguyên Anh- Nhóc ah, anh mày thấy anh mày đã quá tự mãn nhưng hum nay thấy mày anh mày còn phải phục
Rồi những tràn cười thi nhau ùa đến căn phòng bệnh của Khánh Anh nhưng sis vẫn cứ như thế đôi mắt vẫn cứ nhắm lìm. Đăng Tuấn nhìn wa Khánh Anh nhưng mỗi lần như thế bro lại thất vọng
Chiều đến Nguyên Anh chở Thanh Hoa đi về, 2 ng` cứ cười nói vui vẻ lần đầu trong đời Thanh Hoa cười đc nhìu như ngày hum nay. Trái tim nho nhỏ của sis đã bắt đầu có cảm giác với 1 ai đó
Khánh Anh vừa mở mắt ra thì chỉ thấy có 1 màu trắng của trân nhà, way wa thì thấy Đăng Tuấn đang nằm ngủ nắm chặt lấy tay mình, sis vươn cách tay đang vô máu kia vén mấy cọng tóc đang phủ xuống mặt bro, h` ng` sis cử động rất khó khăn toàn là dây nhợ kô thui. Bất chợt Đăng Tuấn tỉnh dậy nhìn sis vui mừng cười
Đăng Tuấn- Cô tỉnh rồi ah?
Khánh Anh cười cố gắng ngồi dậy- Hok sao rồi, dạo 1 vòng quỷ môn wan rồi cũng về đây. Tưởng đi lun rồi...- Bổng nhiên sis ôm bụng- Đau quá
Đăng Tuấn nhìn vô thì thấy vết thưởng ở bụng sis đang chảy máu ra, bro liền nhấn chuông gọi bác sỹ. 3 giây sau thì bác sỹ đến coi Khánh Anh, Đăng Tuấn bị mời ra ngoài. Bro đứng ở ngoài mà lòng thấp thỏm hok yên, suy nghĩ bik bao nhiu là đều hok hay, đầu óc bro bi h` đang way vòng vòng. Bộ não IQ 350 h` hok còn suy nghĩ ji đc nữa
1 hồi sau thì bác sỹ đi ra, Đăng Tuấn liền ôm lấy tay áo bác sỹ, giọng nói lo lắng
Đăng Tuấn- Cô ấy sao rồi bác sỹ? Có phải vết thương lớn ra hok? Hay là có chuyển biến ji? Hãy nói cho tui bik đi, Sao bác sỹ cứ im lặng thế hãy nói ji đi? Cô ấy sao rồi, bác sỹ bác...
Bác sỹ nãy h` nghe mà lùn bùng lỗ tai, bác sỹ tức giận- Cậu cứ nói thế thì làm sao tui nói đc, cậu im thì tui mói nói đc chứ
Đăng Tuấn h` mới bở tay bác sỹ ra- Xin lỗi, bác sỹ nói đi
Bác sỹ- Cô ấy hok sao chỉ là mới tỉnh dậy vẫn động mạnh nên vết thương bị chảy máu ra thui, sau này cậu tránh cho cô ấy vận động là đc
Đăng Tuấn- Bác sỹ, thế nào là vận động ạ
Bác sỹ- Là ngồi dậy, đi lại, way wa way lại như vậy đó
Đăng Tuấn- Vậy là phải bắt cô ấy nằm yên
Bác sỹ gật đầu- Phải cô ấy càng hok động đậy thfi vết thương sẽ mau lành
Đăng Tuấn- Vậy cô ấy có thể ăn uống ji hok
Bác sỹ- Cô ấy chỉ cso thể ăn cháo lõng và uống nước ấm thui, tuyệt đối hok đc ăn ji khác
Đăng Tuấn cười- Cám ơn bác sỹ
Rồi bác sỹ đi khỏi p` thì Đăng Tuấn nhìn vô p` thì thấy Khánh Anh đang chòm ng` tới cái bàn tính lấy ji đó, Đăng Tuấn liền chạy lại
Đăng Tuấn- Tính làm ji đấy
Khánh Anh thản nhiên- Rót nước- Rồi mặt sis lại nhăn lại ôm bụng, máu chảy ra cả tay- Đau
Đăng Tuấn liền chạy đỡ Khánh Anh nằm xuống, Khánh Anh chống cự nên đau thêm, Đăng Tuấn thấy máu chảy nhiu ra nên la Khánh Anh
Đăng Tuấn bực mình- Nghe lời chút đi, nằm xuống. Đừng cự động mạnh, máu ra nhìu hơn rồi kìa
Khánh Anh mới hok chống cự nữa nằm xuống, Đăng Tuấn đỡ Khánh ANh Nằm xuống rồi ngồi kế bên cạch giường rót nước cho Khánh Anh. Nhẹ nhàng đỡ sis dậy, đưa nước đến tận miệng từ từ dốc xuống cho sis uống. Uống 1 hồi thì Đăng Tuấn lại đỡ Khánh Anh nằm xuống. Đăng Tuấn ngồi kế bên
Đăng Tuấn lắc đầu- Sao cô cứng đầu vậy. Lo nằm yên đi, đừng có động đậy ji hết. Chỉ cần nằm yên, uống nước thì kêu tui, muốn lấy ji thì kêu tui, ăn cũng phải kêu tui. Hok đc động đậy ji hết
Khánh Anh chống 2 tay cố gắng ngồi dậy- Sao cái ji cũng phải kêu anh hết vậy. Hok còn cử động đc mà
Sis lại nhăn mặt lại vì vết thương lại chảy máu ra, Đăng Tuấn thắy thế lại nhăn mặt nhìn Khánh Anh, rồi đỡ sis nằm xuống
Đăng Tuấn- Sao cô cứng đầu thế, cô làm thế thì chỉ có cô tổn thương thui. Bác sỹ đã nói hok đc động đậy mà
Khánh Anh nhìn Đăng Tuấn tỏ vẻ hok đồng ý- Này tui là ng` bệnh thui...
Đăng Tuấn nhảy vô khi Khánh Anh chưa nói hết- Cô bik cô là ng` bệnh là tốt
Khánh Anh tức giận- Nhưng tui có phải là bị liệt đâu mà hok cho động đậy
Đăng Tuấn nghiêm mặt- Bị liệt thì làm sao mà động đậy, thật là...
Khánh Anh cứng họng- Anh... Thật bik ăn híp ng` bệnh nhỉ? Có tin tui...
Đăng Tuân nhảy vô khi bik Khánh Anh tính làm ji típ- Nằm yên, sau này lành thì mún làm ji thì làm. Tui đứng yên cho cô đánh cũng đc, h` đều tui cần là cô nằm yên hok cử động, ok
Khánh Anh la lớn- Bới ng` ta, ở đây có cường quyền hok có đạo lý, ăn híp ng` bệnh.- Rồi sis way wa nhìn Đăng Tuấn- Anh hok cho tui động ng` thui chứ đâu nói hok cho tui động miệng
Đăng Tuấn cũng đành lắc đầu với con bé cứng đầu này, tự nhiên Đăng Tuấn bùn bã, Khánh Anh thấy liền hỏi
Khánh Anh- Anh sao thế? Hok vui vì tui chữ.i anh à? Tui giỡn thui, đừng bùn tui hok nói nữa
Đăng Tuấn lắc đầu- Hok, hok phải thế đâu. Khánh Anh tui hỏi cô 1 chuyện nhé
Khánh Anh gật đầu- Uh, nói đi
Đăng Tuấn nhìn Khánh Anh- Tại sao lúc đó cô lại đỡ cho tui nhát dao đó
Khánh Anh suy nghĩ 1 hồi rồi nhìn Đăng Tuấn cười- Hihihhi... Anh đừng hỏi, vì tui cũng hok bik. Tự nhiên thấy ng` ta mún đâm anh thân thể tui chưa kịp suy nghĩ thì đã nhào đến đỡ cho anh
Đăng Tuấn hơi bất ngờ về lời nói của Khánh Anh- Cô nói thật?
Khánh Anh cười- Dóc anh có tiền sao?
Đăng Tuấn bỗng nhiên nhìn Khánh Anh bằng ánh mắt tha thiết- Em có bik khi anh nhìn thấy em bị mũi dao ấy cắm vào ng`, tim anh như muốn ngừng đập. Trên xe cứu thương nhìn em ng` đầy máu, mấy bác sỹ y tá cứ ghim kim vào ng` em nhưng khuôn mặt em lại hok có phản ứng ji, anh ước ji ng` đang nằm trên đó là anh. Em có bik anh thế nào khi bác sỹ nói trước khi trời sáng em hok tỉnh dậy thì em sẽ ra đi mãi mãi hok? Anh lúc đó nhìn thật bình tĩnh nhưng trong lòng lại như lữa đốt thật khó chịu lắm, trời gần sáng mà em chưa tỉnh dậy, còn nhịp tim thì mỗi h` lại 1 yếu đi. Em làm anh đau lắm bik hok, anh nghĩ nếu như em mà chết đi thì anh cũng sẽ theo em. Anh yêu...
Anh Ngọc cứng miệng- Anh....
Chàng trai cười nhìn Anh Ngọc- Tui sao? Đẹp trai quá hả? Tui bik điều đó
Nói rồi chàng trai rồi máy xe lại chỗ Thanh Hoa kéo sis lên xe rồi rồ máy chạy mất tiu, mấy cô tiểu thư kia đành đứng nhìn thui chả làm đc ji
Trên chiếc xe máy kia thì chàng trai kia cứ hát những bài hát dịu dàng đến...tào lao hok ra ji hết như " Hãy bán đi bán đi đừng ngại ngùng, để rồi đây có tiền xài, khi tiền xài hết rồi, thì tui cũng phải bán giống như ai, thật quá đau lòng ( bạn cứ theo điệp khúc của "Khi ng` đàn ông khóc" thì sẽ hỉu chàng trai kia hát ji nhưng bài này là Khi ng` đàn ông bán")" Làm Thanh Hoa ngồi đằng sau vừa buồn cười vừa thấy chàng trai này rất thú vị. Chạy 1 hồi rồi chàng trai kia dừng lại
Chàng trai way wa Thanh Hoa- Rồi tới nơi, xuống đi
Thanh Hoa ngơ ngác- Đây là đâu?
Chàng trai- TRường Anh Khai, tui thả cô ở đây tui thì về. Hok lẽ theo cô suốt kíp
Thanh Hoa ngại ngùng- Cám ơn
Chàng trai cười- Hok ji, tạm biệt
Thanh Hoa- Tui tên Thanh Hoa còn anh tên ji ?
Chàng trai kia nhìn THanh Hoa rồi cười- Nguyên Anh...
Rồi phóng xe chạy mất tiu, Thanh Hoa nhìn theo bóng dáng của ng` con trai đó. Thanh Hoa nghĩ lại hình dáng chàng trai đó, mái tóc màu nâu nhạc, đôi mắt màu nâu hút hồn, nụ cười sáng như ánh nắng ban mai, cùng chiếc quần jeans rách, áo thun đen, và đôi giày converse màu đen. Trông thật bụi, nghĩ rồi Thanh Hoa đi bộ về nhà các sis và bro. Khi sis vừa vào nhà thì thấy Trí Thiên đang đi xuống lầu, sis nhìn Trí Thiên cười
Thanh Hoa- Chào
Tríc THiên- Chào
Thanh Hoa cười- Tui đã nói pama hủy hôn ước rồi anh đừng lo. Mệt quá tui về p` trước đây, yên tâm tui sẽ hok làm phiên anh nữa đâu, tui nghĩ mình đã tìm ra hoàng tử bạch mã của mình rồi
Nói rồi sis cười tủm tỉm đi lên lầu làm cho Trí Thiên chẳng hỉu tê mô ji hết
Ngày hum sau, Thanh Hoa đi vào bệnh viện đến p` Khánh Anh thì thấy chàng trai hum wa cứu mình
Chàng trai nhìn Thanh Hoa cười giơ 2 ngón tay tạo ra chữ V- Yo, gặp lại rồi
Thanh Hoa bất ngờ- Sao anh ở đây
Nhi Anh bất ngờ- 2 ng` wen nhau ah?
THanh Hoa gật đầu- Hum wa anh ta cứu tớ
NHi Anh cười- Đây là em họ tớ Nguyên Anh, vừa từ Úc về
Nguyên Anh cười chào tất cả- Hello everybody, mình tên Nguyên Anh mặc dù là em họ bà chằn này nhưng tụi mình bắng tuổi hết đó
Nhi Anh liếc Nguyên Anh- Ai bà chằn hả?
Nguyên Anh nhúng vai- Ai lên tiếng là ng` ấy
Nhi Anh xăn tay áo lên- Dào này hok ăn đòn mày nhớ đúng hok
Nguyên Anh lùi lại- Nơi này là bệnh viện đó, đừng mong đạnh..ủa lộn.. manh động
Nhi Anh thả tay xuống- Tha mày lần này
Nguyên Anh cười- Cám ơn bà bà đã tha thứ- Rồi nhìn các cô gái chung wanh mình rồi xuýt xao- Wao...mấy cô gái ở đây ai cũng đẹp hết trơn á
Sau câu nói đáo thì mấy bro liền kéo ng` iu mình lại mình, Nhi Anh thì gõ đầu Nguyên Anh
Nhi Anh- Nhưng đều là hoa đã có chủ rồi đấy
Nguyên ANh ôm đầu mà la- Ow...Đau...Mới nói thui có làm ji đâu mà oánh ng` ta- Rồi bro liếc nhìn wa Thanh Hoa- Nhưng Hoa này chưa có chủ chứ
Nhi Anh liền kéo Thanh Hoa về phía mình- Đúng chua có chủ nhưng cấm mày đụng đến
Nguyên Anh- Tại sao? Hoa chưa có chủ mừ
Nhi Anh nhìn Nguyên Anh bằng cặp mắt đáng sợ- Mày đừng tưởng tao hok bik "thành tích" của mày ở Úc. Wen cô nào cũng đúng 6 tuần hok hơn hok kém, làm sao có thể giao bạn tao cho mầy chứ... Đồ sát gái- Rồi way wa Thanh Hoa- Đừng lại gần nó nguy hiểm lắm, mức độ nguy hiểm của nó lên đến 1000 rồi. Sau này gặp nó ở đầu đường thì cuối đường chạy...
Nguyên Anh bất bình chen vô- Này này, bà chằn kia. Đừng nói tui như là bệnh truyền nhiễm vậy chứ. Mấy cô kia tự mình xin đến làm wen mừ, tính tui mềm lòng nên hok từ chối đc, đành bắt làm bạn trai ng` ta cho ng` ta vui thui. Cũng tại tui wá hoàn hảo. Đẹp trai số 1, thông minh hok ai sánh bằng, tài sản thì khỏi nói, tài năng thì có thừa, tướng tá cao ráo bảnh trai. Thử hỏi có cô nào mà hok mê chứ. Có trách thì trách ông trời quá bất công, tại sao ổng lại chịu tốn thời gian để nặn ra 1 bức tượng bảnh trai như tui, tại sao ổng lại sinh tui ra quá hoàn hảo. Đúng là đời ng` đầy bất công, quá đẹp trai cũng là 1 cái tội
Rồi bro lắc đầu chật lưỡi, làm như mình đang bất bình. Mấy ng` kia hok còn ji để nói, Nhi Anh cũng hok có ji để nói, Thanh Hoa nhìn Nguyên Anh mà buồn cười vì lần đầu tiên có ng` tự khen mình đến mức đó
Gia Anh đi lại khoác tay lên vai Nguyên Anh- Nhóc ah, anh mày thấy anh mày đã quá tự mãn nhưng hum nay thấy mày anh mày còn phải phục
Rồi những tràn cười thi nhau ùa đến căn phòng bệnh của Khánh Anh nhưng sis vẫn cứ như thế đôi mắt vẫn cứ nhắm lìm. Đăng Tuấn nhìn wa Khánh Anh nhưng mỗi lần như thế bro lại thất vọng
Chiều đến Nguyên Anh chở Thanh Hoa đi về, 2 ng` cứ cười nói vui vẻ lần đầu trong đời Thanh Hoa cười đc nhìu như ngày hum nay. Trái tim nho nhỏ của sis đã bắt đầu có cảm giác với 1 ai đó
Khánh Anh vừa mở mắt ra thì chỉ thấy có 1 màu trắng của trân nhà, way wa thì thấy Đăng Tuấn đang nằm ngủ nắm chặt lấy tay mình, sis vươn cách tay đang vô máu kia vén mấy cọng tóc đang phủ xuống mặt bro, h` ng` sis cử động rất khó khăn toàn là dây nhợ kô thui. Bất chợt Đăng Tuấn tỉnh dậy nhìn sis vui mừng cười
Đăng Tuấn- Cô tỉnh rồi ah?
Khánh Anh cười cố gắng ngồi dậy- Hok sao rồi, dạo 1 vòng quỷ môn wan rồi cũng về đây. Tưởng đi lun rồi...- Bổng nhiên sis ôm bụng- Đau quá
Đăng Tuấn nhìn vô thì thấy vết thưởng ở bụng sis đang chảy máu ra, bro liền nhấn chuông gọi bác sỹ. 3 giây sau thì bác sỹ đến coi Khánh Anh, Đăng Tuấn bị mời ra ngoài. Bro đứng ở ngoài mà lòng thấp thỏm hok yên, suy nghĩ bik bao nhiu là đều hok hay, đầu óc bro bi h` đang way vòng vòng. Bộ não IQ 350 h` hok còn suy nghĩ ji đc nữa
1 hồi sau thì bác sỹ đi ra, Đăng Tuấn liền ôm lấy tay áo bác sỹ, giọng nói lo lắng
Đăng Tuấn- Cô ấy sao rồi bác sỹ? Có phải vết thương lớn ra hok? Hay là có chuyển biến ji? Hãy nói cho tui bik đi, Sao bác sỹ cứ im lặng thế hãy nói ji đi? Cô ấy sao rồi, bác sỹ bác...
Bác sỹ nãy h` nghe mà lùn bùng lỗ tai, bác sỹ tức giận- Cậu cứ nói thế thì làm sao tui nói đc, cậu im thì tui mói nói đc chứ
Đăng Tuấn h` mới bở tay bác sỹ ra- Xin lỗi, bác sỹ nói đi
Bác sỹ- Cô ấy hok sao chỉ là mới tỉnh dậy vẫn động mạnh nên vết thương bị chảy máu ra thui, sau này cậu tránh cho cô ấy vận động là đc
Đăng Tuấn- Bác sỹ, thế nào là vận động ạ
Bác sỹ- Là ngồi dậy, đi lại, way wa way lại như vậy đó
Đăng Tuấn- Vậy là phải bắt cô ấy nằm yên
Bác sỹ gật đầu- Phải cô ấy càng hok động đậy thfi vết thương sẽ mau lành
Đăng Tuấn- Vậy cô ấy có thể ăn uống ji hok
Bác sỹ- Cô ấy chỉ cso thể ăn cháo lõng và uống nước ấm thui, tuyệt đối hok đc ăn ji khác
Đăng Tuấn cười- Cám ơn bác sỹ
Rồi bác sỹ đi khỏi p` thì Đăng Tuấn nhìn vô p` thì thấy Khánh Anh đang chòm ng` tới cái bàn tính lấy ji đó, Đăng Tuấn liền chạy lại
Đăng Tuấn- Tính làm ji đấy
Khánh Anh thản nhiên- Rót nước- Rồi mặt sis lại nhăn lại ôm bụng, máu chảy ra cả tay- Đau
Đăng Tuấn liền chạy đỡ Khánh Anh nằm xuống, Khánh Anh chống cự nên đau thêm, Đăng Tuấn thấy máu chảy nhiu ra nên la Khánh Anh
Đăng Tuấn bực mình- Nghe lời chút đi, nằm xuống. Đừng cự động mạnh, máu ra nhìu hơn rồi kìa
Khánh Anh mới hok chống cự nữa nằm xuống, Đăng Tuấn đỡ Khánh ANh Nằm xuống rồi ngồi kế bên cạch giường rót nước cho Khánh Anh. Nhẹ nhàng đỡ sis dậy, đưa nước đến tận miệng từ từ dốc xuống cho sis uống. Uống 1 hồi thì Đăng Tuấn lại đỡ Khánh Anh nằm xuống. Đăng Tuấn ngồi kế bên
Đăng Tuấn lắc đầu- Sao cô cứng đầu vậy. Lo nằm yên đi, đừng có động đậy ji hết. Chỉ cần nằm yên, uống nước thì kêu tui, muốn lấy ji thì kêu tui, ăn cũng phải kêu tui. Hok đc động đậy ji hết
Khánh Anh chống 2 tay cố gắng ngồi dậy- Sao cái ji cũng phải kêu anh hết vậy. Hok còn cử động đc mà
Sis lại nhăn mặt lại vì vết thương lại chảy máu ra, Đăng Tuấn thắy thế lại nhăn mặt nhìn Khánh Anh, rồi đỡ sis nằm xuống
Đăng Tuấn- Sao cô cứng đầu thế, cô làm thế thì chỉ có cô tổn thương thui. Bác sỹ đã nói hok đc động đậy mà
Khánh Anh nhìn Đăng Tuấn tỏ vẻ hok đồng ý- Này tui là ng` bệnh thui...
Đăng Tuấn nhảy vô khi Khánh Anh chưa nói hết- Cô bik cô là ng` bệnh là tốt
Khánh Anh tức giận- Nhưng tui có phải là bị liệt đâu mà hok cho động đậy
Đăng Tuấn nghiêm mặt- Bị liệt thì làm sao mà động đậy, thật là...
Khánh Anh cứng họng- Anh... Thật bik ăn híp ng` bệnh nhỉ? Có tin tui...
Đăng Tuân nhảy vô khi bik Khánh Anh tính làm ji típ- Nằm yên, sau này lành thì mún làm ji thì làm. Tui đứng yên cho cô đánh cũng đc, h` đều tui cần là cô nằm yên hok cử động, ok
Khánh Anh la lớn- Bới ng` ta, ở đây có cường quyền hok có đạo lý, ăn híp ng` bệnh.- Rồi sis way wa nhìn Đăng Tuấn- Anh hok cho tui động ng` thui chứ đâu nói hok cho tui động miệng
Đăng Tuấn cũng đành lắc đầu với con bé cứng đầu này, tự nhiên Đăng Tuấn bùn bã, Khánh Anh thấy liền hỏi
Khánh Anh- Anh sao thế? Hok vui vì tui chữ.i anh à? Tui giỡn thui, đừng bùn tui hok nói nữa
Đăng Tuấn lắc đầu- Hok, hok phải thế đâu. Khánh Anh tui hỏi cô 1 chuyện nhé
Khánh Anh gật đầu- Uh, nói đi
Đăng Tuấn nhìn Khánh Anh- Tại sao lúc đó cô lại đỡ cho tui nhát dao đó
Khánh Anh suy nghĩ 1 hồi rồi nhìn Đăng Tuấn cười- Hihihhi... Anh đừng hỏi, vì tui cũng hok bik. Tự nhiên thấy ng` ta mún đâm anh thân thể tui chưa kịp suy nghĩ thì đã nhào đến đỡ cho anh
Đăng Tuấn hơi bất ngờ về lời nói của Khánh Anh- Cô nói thật?
Khánh Anh cười- Dóc anh có tiền sao?
Đăng Tuấn bỗng nhiên nhìn Khánh Anh bằng ánh mắt tha thiết- Em có bik khi anh nhìn thấy em bị mũi dao ấy cắm vào ng`, tim anh như muốn ngừng đập. Trên xe cứu thương nhìn em ng` đầy máu, mấy bác sỹ y tá cứ ghim kim vào ng` em nhưng khuôn mặt em lại hok có phản ứng ji, anh ước ji ng` đang nằm trên đó là anh. Em có bik anh thế nào khi bác sỹ nói trước khi trời sáng em hok tỉnh dậy thì em sẽ ra đi mãi mãi hok? Anh lúc đó nhìn thật bình tĩnh nhưng trong lòng lại như lữa đốt thật khó chịu lắm, trời gần sáng mà em chưa tỉnh dậy, còn nhịp tim thì mỗi h` lại 1 yếu đi. Em làm anh đau lắm bik hok, anh nghĩ nếu như em mà chết đi thì anh cũng sẽ theo em. Anh yêu...