[Góc ôn tập môn Ngữ Văn]
~ Mùa xuân nho nhỏ ~ Thanh Hải ~
Khổ 1 : Bức tranh thiên nhiên mùa xuân
"Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng"
Phân tích :
Mở đầu khổ thơ, ta bắt gặp một cách viết khác lạ. Thay vì nhà thơ Thanh Hải viết:
"Một bông hoa tím biếc
Mọc giữa dòng sông xanh"
thì nhà thơ lai viết :
" Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc."
Phải chăng đây là dụng ý nghệ thuật của tác giả? Động từ "mọc" được đặt ở đầu đoạn thơ khắc sâu sức sống trỗi dậy và vươn mình của mùa xuân. Và cách viết ấy cũng thật gợi hình: có một bông hoa lục bình màu tím biếc đang từ từ, từ từ nhô lên trên mặt nước và nở những cánh hoa giữa một dòng sông xanh bao la. Màu xanh của dòng sông Hoàng Giang có phải là tín hiệu báo mùa xuân đã về? Mùa xuân ấy đang lướt nhẹ trên mặt hồ, trôi theo dòng chảy của dòng sông. Màu xanh của dòng sông kết hợp với màu tím của hoa, một màu tím giản dị, mơ mộng và quyến rũ. Tất cả đều mang vẻ đẹp của mùa xuân ở đất xứ Huế. Một mùa xuân tươi sáng nhưng bình dị mà đằm thắm. Trong khung cảnh mùa xuân ấm áp ấy, có con chim chiền chiện bay cao trên trời và nhả ra những tiếng hót thánh thót. Tiếng hót ấy làm rung động lòng người, bâng khuâng mà xao xuyến. Say đắm trong tiếng hót thánh thót ấy, tác giả như trách yêu con chim sao hót đến lịm người:
" Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời"
Chỉ với bốn câu thơ ngắn năm chữ, nhà thơ Thanh Hải đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên đầy đủ màu sắc, ánh sáng và âm thanh, có cả cái dài rộng và sự bao la của bầu trời. Cảm xúc ấy đâu chỉ từ sự ngạc nhiên, thích thú với vẻ đẹp của bông hoa lục bình, với màu sông xanh của dòng sông, với tiếng hót vang trời của con chim chiền chiện mà còn được bộc lộ bằng một hành động trữ tình:
" Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng"
"Giọt long lanh" ở đây là những giọt mưa của mùa xuân hay giọt tiếng chim kết đọng lại? Đó lại là sự sáng tạo của nhà thơ Thanh Hải. Tiếng chim ấy lúc xa, lúc gần, lúc trầm, lúc bổng, tròn trịa mà rõ ràng kết đọng lại thành từng giọt sương sắc màu, óng ả rơi xuống, rơi mãi tưởng như chẳng bao giờ đứt và thế là nhà thơ đã hứng lại giọt "long lanh" ấy. Nâng niu và trân trọng vẻ đẹp tinh túy của đất trời thiên nhiên mùa xuân ban tặng. Như vậy, tiếng chim từ chỗ có thể nghe thấy và cảm nhận bằng thính giác, tác giả đã khéo léo biến tiếng chim thành một sự vật có thể nhìn thấy bởi nó có hình khối, có màu sắc rồi lại cảm nhận bằng da, bằng thịt. Nghệ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác ấy thật tinh tế và cũng thật đáng khâm phục. Quả thật, nhà thơ Thanh Hải đã đón mùa xuân bằng tất cả sự tinh hoa của ngòi bút và tình yêu quê hương, đất nước dạt dào trong lòng nhà thơ. Chỉ với sáu câu thơ ngắn không có một từ "xuân" nào nhưng sắc xuân, hương xuân và tình xuân đều hiện rõ trong khổ thơ - thấm đẫm ngọt ngào từ tâm hồn của nhà thơ - từ một người ý thức được hữu hạn của kiếp người.
Đánh giá khái quát & liên hệ: Hoàn cảnh sáng tác - Tuy bài thơ ra đời tháng 11 năm 1980, khi mùa xuân chưa bắt đầu, vẫn đang là mùa đông lạnh lẽo, khi nhà thơ Thanh Hải còn đang nằm trên giường bệnh nhưng ở đoạn thơ đầu, ta dường như không thể ngờ tới : đây là đoạn thơ của một người đang nằm trên giường bệnh. Nhà thơ Thanh Hải như quên đi nỗi đau đớn của bệnh tật, dùng tất cả trí tưởng tượng phong phú và ngòi bút tinh hoa của mình để viết ra một mùa xuân đẹp nhất, một mùa xuân cuối cùng của cuộc đời trên mảnh đất quê hương - xứ Huế.